CHO NHAU THÌ GIỜ

KIỀU MỸ DUYÊN

Hãy học cách sắp xếp thời gian hiệu quả trong 1 ngày, cân bằng giữa công việc và cuộc sống.

          Nhiều người thường nói: tôi không có thì giờ, tôi bận quá, tôi bận quá. Thượng Đế rất công bằng, mọi người trong chúng ta ai cũng có 24 giờ một ngày và người nào cũng phải chết.

          Vậy thì khi người nào đó nói với bạn rằng tôi không có thì giờ hoặc tôi bận quá, bạn hãy tự hỏi mình người đó thân với bạn như thế nào? Khi một người nói với bạn tôi không có thì giờ thì bạn phải nghĩ rằng người đó không có thì giờ cho bạn, trong con mắt của người đó hoặc trong trái tim của người đó, bạn không phải là người thân. Nếu là người thân thì không bao giờ nói câu tôi bận quá, tôi không có thì giờ. Thì giờ người nào cũng bằng nhau, 24 giờ một ngày. Với 24 giờ, làm sao sử dụng cho hết: làm việc, ăn, ngủ, chơi, xem tivi, nghe radio, đọc sách, điện thoại, hoặc email cho người này hay người nọ. Nên bạn phải biết mình là ai khi nghe người nào nói rằng tôi có đọc email của bạn hay nhận điện thoại của bạn, nhưng rất tiếc tôi bận quá, tôi không có thì giờ trả lời.

          Người trên trái đất này nhiều lắm hơn 6 tỉ, trời đất bao la nhưng tìm tri kỷ khó lắm. Tìm người hiểu mình, tìm người thương mình, xem mình như người thân thật khó. Nhiều khi mình tưởng người đó là bạn của mình nhưng chưa chắc người đó xem mình là bạn. Nếu bạn muốn biết người nào là bạn của mình thì hãy đợi xem khi bạn bệnh hoạn hay khốn khó, người đó có ở bên cạnh bạn hay không?

          Người nào cũng có việc làm, có bổn phận, trách nhiệm, không phải ai cũng có thì giờ nghĩ đến người khác, có thì giờ quan tâm đến những người xung quanh mình, nhưng nếu biết sắp xếp thì mọi chuyện đều có thể làm được.

          Có những chuyện trong cuộc sống xảy ra rất đỗi bình thường nhưng lại có kết thúc bất ngờ. Một cụ bà nằm trong viện dưỡng lão, con cháu không có thì giờ đến thăm, chỉ riêng có cô y tá chăm sóc cho cụ bà hàng ngày. Vào những ngày nghỉ hoặc ngày lễ, cô nhớ cụ bà, cô vào viện thăm cụ. Cụ bà cũng rất thương cô y tá này. Rồi một ngày kia, cụ bà qua đời. Luật sư của cụ bà gọi cô y tá đến văn phòng luật sư để nghe di chúc của cụ bà ở viện dưỡng lão. Cô y tá ngạc nhiên và vô cùng xúc động, không ngờ cụ bà để lại tài sản cho cô thay vì để lại cho con cháu của mình.

Đối xử với người xung quanh một cách chân thành, bạn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.

          Một câu chuyện khác về một cụ ông trong viện dưỡng lão. Ai cũng tưởng ông cụ rất nghèo, không thấy ai đến thăm, chỉ có những người làm từ thiện đến thăm người bệnh mà thôi. Một ngày kia, ông cụ gọi luật sư đến làm di chúc, để lại tài sản cho mấy con chó của cụ. Chó trung thành với chủ, chó không bao giờ bỏ chủ của mình. Chỉ có người ăn thịt chó chứ đâu ai nghe chó ăn thịt người bao giờ?

Tuổi già hiu quạnh, chỉ còn chú chó trung thành bên cạnh.

          Thương người như thể thương thân, nói dễ nhưng làm khó lắm. Cho nhau nụ cười, tiếng cười, cho nhau một chút thì giờ và sự quan tâm, có bao nhiêu người làm được việc này?

          Nhiều người thường nói:

          – Tôi bận quá, tôi bận quá, tôi không có thì giờ.

          Mọi người đều có thì giờ bằng nhau 24 giờ một ngày. Tôi bận quá, tôi bận quá, chỉ là một cách nói, một cách nói cho qua để khỏi làm mất lòng người nghe. Khi người ta quan tâm đến nhau, gần trút hơi thở cuối cùng, người bệnh vẫn gọi tên người mà họ yêu thương nhất và họ vẫn muốn gặp người này. Có nhiều người không muốn đi, cứ đợi chờ gặp một người nào đó lần cuối trong cuộc đời. Hơi thở đứt quãng, mệt nhọc nhưng không chịu nhắm mắt, vẫn chờ đợi bước chân của người mình thương xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

          Đó là người sắp chết, sắp thở hơi thở cuối cùng, còn người còn sinh tiền thì sao? Một chút thì giờ cho người khác có phiền lắm không? Có thương nhau thì hãy quan tâm đến người xung quanh ngay bây giờ, đừng chờ người đó sang bên thế giới thì hối tiếc cũng muộn quá rồi?

          Một cô gái trẻ đã tâm sự: ba con bị thấp khớp, xương đau nhức, chân bị teo cơ không đi được nhưng ba nằm trên giường không một tiếng than. Niềm vui của ba là mỗi ngày chờ con cháu đi làm về ghé thăm, nghe ba nói chuyện. Vậy mà, con cứ cuốn vào cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền, con không dành thời gian nhiều bên ba. Ba mất vào lúc sáng sớm, không kịp nhìn thấy mặt con lần cuối. Con chạy về, mặt ba còn hồng hào, thân thể còn ấm, mắt khép lại như muốn con cháu an tâm là ba ra đi thanh thản, không oán trách ai. Nhưng trong lòng con là một sự ăn năn, hối lỗi, ray rứt khôn nguôi. Khi ba cần con nhất, con đã không ở bên cạnh…

Khi biển sâu và trời rộng bao la, chẳng đo được công lao cha vun đắp.

          Nghe cô gái kể, tôi nhớ ba mình vô cùng. Ngày tôi chuẩn bị vượt biên, tôi về thăm ba tôi. Tôi nắm tay ba tôi và nói:

          – Con chuẩn bị vượt biên.

          Mắt ba tôi sáng lên, ánh mắt thương yêu và hy vọng. Ba má tôi chỉ biết cầu nguyện cho con đi bình yên.

          Ba tôi là người ít nói, lắng nghe nhiều nhưng mỗi lời nói của ba tôi rất sâu sắc và đầy ý nghĩa, chúng tôi phải lắng nghe.

          Thế rồi tôi đi, chỉ một lần là thoát. Thuyền ra khơi, sóng to gió lớn, hết thực phẩm và nước uống. Mọi người chỉ cầu nguyện và cầu nguyện. Trước cái chết gần kề chỉ có sự cầu nguyện là linh thiêng nhất.

          Chiếc thuyền đánh cá mỏng manh như chiếc lá ngoài biển khơi mênh mông được tàu Mỹ cứu, đưa vào Phi Luật Tân. Tôi được về Cali. Tôi vừa làm vừa học, bận tối tăm mặt mũi nhưng vẫn liên lạc thường xuyên với cháu tôi ở Pháp để nhờ chuyển thư về Việt Nam thăm gia đình.

          Vài tháng sau khi tôi vượt biên, ba tôi qua đời, nhưng mọi người dấu không cho tôi hay sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi. Lúc đó, Mỹ đang cấm vận Việt Nam không có liên lạc được phải qua một quốc gia khác như Pháp hay Canada để gởi thư.

          Tôi thương ba má tôi lắm. Hồi nhỏ, tôi không được ở gần ba má tôi, vì phải đi học xa, ở xa mới có trường học tốt. Ba má tôi chú trọng đến việc học của con, cho đó là điều ưu tiên.

Nghĩa mẹ như biển rộng. Công cha như trời cao.

Ơn sinh thành dưỡng dục. Vời vợi tựa trăng sao

          Bây giờ nhìn những người trẻ được ở gần cha mẹ, tôi ao ước vô cùng. Hãy dành thì giờ bên cạnh cha mẹ và hãy chăm sóc cha mẹ bằng cả tấm lòng. Được ở gần cha mẹ lúc cha mẹ lâm chung là điều hạnh phúc, không có cha mẹ làm sao có mình. Ba má tôi đã ra đi mấy chục năm rồi mà tôi tưởng chừng ba má tôi còn ở đâu đây, ở quanh chúng tôi.

          Lúc người thân của mình còn hiện hữu hãy quan tâm, hãy cho họ thì giờ, nếu  không sau này hối tiếc cũng không còn kịp nữa. Khi cha mẹ nhờ chở đi đâu, đi nhà thờ, đi chùa, đừng bao giờ nói: con không có thì giờ, con bận lắm,… thì sau này sẽ ân hận suốt đời.        

Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

(Mẹ, thơ Đỗ Trung Quân)

          Cho nhau tiếng cười, cho nhau một chút thì giờ có gì quá đáng? Hãy tự hỏi mỗi ngày mình bỏ bao nhiêu thì giờ xem tivi, nghe radio, đọc sách báo, nghe nhạc thì tại sao cho người khác một chút thì giờ thì lại phiền? Chỉ có lòng mình chưa đủ để quan tâm đến người bạn của mình mà thôi?

Hãy dành thời gian bên gia đình, người thân và bạn bè.

          Xin đừng bao giờ nói: tôi bận quá, tôi không có thì giờ, tôi không có thì giờ. Mỗi ngày 24 giờ là nhiều lắm, nếu mình sử dụng hết 24 giờ này ngoài việc ăn, ngủ, làm việc thì còn thì giờ nhiều lắm. Nếu mình quan tâm đến người khác thì xin đừng bao giờ nói: tôi bận quá, tôi không có thì giờ.

          Hãy bao dung, hãy rộng lượng, hãy thương người như thể thương thân, thì chúng ta có 24 giờ một ngày là nhiều lắm.

          Thương người, đây là giá trị tinh thần quan trọng lắm. Thương người không phải chỉ cho họ thức ăn. Ở đây thức ăn nhiều quá, ai cũng sợ ăn nhiều rồi mập. Mập thì dễ sinh bệnh, cao mỡ, cao máu, cao đường. Thương người nên cho họ những gì thuộc về tinh thần: một lời cầu nguyện chân thành, những nụ cười hiền lành, tiếng cười giòn tan. Thương người nên quan tâm đến họ nhất là những lời an ủi trong lúc bệnh hoạn. Thương người nên cho họ niềm tin, hy vọng, lạc quan. An ủi bằng lời cầu nguyện, sự nhiệm mầu của sự cầu nguyện, lời cầu nguyện rất linh thiêng. Vì vậy, có những người vẫn đứng ngoài trời lạnh buốt giá trước tượng Phật bà Quan Âm hay Đức Mẹ Maria mà cầu nguyện một cách chân thành.

          Tôi được biết nhiều người có niềm tin vào Đấng Tối Cao dễ sống vui vẻ, vượt qua những khó khăn giữa mùa dịch cúm Covid-19 này.

          Hy vọng người thương người, cho nhau một chút thì giờ trong cuộc sống hàng ngày. Mong rằng sẽ không bao giờ phải nghe câu tôi bận quá, tôi không có thì giờ. Thì giờ nhiều lắm, thì giờ mênh mông, ban phát nó hay không là do ở mỗi người chúng ta.

Orange County, 24/02/2021

KIỀU MỸ DUYÊN

(kieumyduyen1@yahoo.com)

  



HÃY CHO NHAU TIẾNG CƯỜI

          Sống ở Mỹ hơn nửa đời người, ngày 30 Tết, tôi đi chùa làm phóng sự cho báo, radio và tivi. Ngày mùng 1 Tết, tôi đi xông đất cơ sở thương mại của mình và bằng hữu, và tiếp tục đi chùa. Giao thừa năm nay và mùng 1 Tết, tôi ở nhà chờ tin vui của bằng hữu.  

Kiều Mỹ Duyên bên trẻ em mồ côi Mexico

          Giọng nói của Sơ Immacolata Đào ThịThu Thủy ở đầu giây:

          – Chị khỏe không?

          Tiếng nói của sơ cùng với tiếng cười giòn tan. Nghe giọng nói của sơ là biết mùa Xuân đã về. Giọng nói của sơ Đào Thủy với tiếng cười reo vui đặc biệt, hình như sơ không bao giờ biết buồn. Sơ đậu bằng Tiến sĩ giáo luật ở Roma. Trước đây, sơ là cô giáo, tôi nghĩ chắc cô giáo sơ Đào Thủy được học trò thương lắm. Tôi cũng là cô giáo của trường Văn Hóa Quân Đội Quang Trung, quận Hóc Môn, tỉnh Gia Định. Học trò của tôi năm nay đã có cháu nội, cháu ngoại. Thỉnh thoảng, học trò của tôi bồng cháu nội, cháu ngoại đến thăm. Ngày xưa, dạy học tôi nghiêm lắm, nhưng cô giáo sơ Đào Thủy cười tươi vui lắm. Ai bảo đi tu là khó, đi tu dễ lắm chứ!

          Sơ Đào Thủy rất dễ thương, sơ yêu nghề dạy học và làm từ thiện. Sơ ở trong hội Hồng Ân giúp đỡ tích cực cho người nghèo ở rừng núi Bắc Việt và cao nguyên Trung phần.  Có lần, sơ nói với tôi:

          – Chị ơi, em bị bắt nạt hoài.

          Giọng nói của sơ lúc nào cũng reo vui. Tôi tự nhủ: “Sơ tốt nghiệp Tiến sĩ giáo luật, ai dám bắt nạt sơ chứ?” Nhưng tôi lại nhớ có lần, chị Liên của sơ nói về ông anh cả quyền huynh thế phụ. Anh của sơ đi tu từ lúc 11 tuổi, đâu có ở nhà để “bắt nạt” các cô em. Anh của sơ chịu chức linh mục, làm phó xứ, chánh xứ, được mọi người kính trọng và thương mến. Ngài hiền lành, đức độ và quảng đại, giúp đỡ mọi người khi ai cần đến sự giúp đỡ của ngài. Ngài có kiến thức uyên thâm nhưng rất khiêm tốn.

          Mấy hôm nay, tôi ở nhà vì thuốc chích ngừa Covid-19 hành hạ. Ngày thứ hai, thứ ba và thứ tư, tôi đau, đau không thể tưởng tượng được, đau như chưa từng đau. Đầu nhức như búa bổ, cánh tay nơi chích ngừa nóng như lửa, hai bàn tay lạnh như nước đá. Khổ như chưa từng khổ, vậy mà khi nghe tiếng cười giòn tan của sơ Đào Thủy, tôi cảm tưởng như cơn đau đi mất.

          Tôi nói với sơ:

          – Hy vọng một ngày nào đó khi nghe tiếng cười của sơ là tôi chạy ra đón sơ vào, lúc đó sơ đang ở ngoài bãi đậu xe.

          Sơ ĐàoThủy tiếp tục cười, tiếng cười reo vui. Sơ lúc nào cũng cười, ở sơ chỉ có mùa Xuân không có mùa Hạ, mặc dầu mấy tháng trước sơ chăm sóc cho hai người chị của sơ bị Covid-19 và cụ cố trong nhà già. May mắn, Chúa thương, hai chị của sơ đã bình phục.

Sr. Immacolata Đào Thị Thu Thủy

          Hãy cho nhau tiếng cười reo vui, đời sống ngắn lắm, sự sống và sự chết gần nhau lắm, như sợi chỉ. Chỉ một cơn mê, chỉ một vài phút không thở, tim ngừng đập là lên đường ra đi mãi mãi, không bao giờ trở lại.

          Hãy cho nhau nụ cười cho người còn hiện hữu, đừng đợi người ra đi rồi luyến tiếc. Muốn gặp ai thì cứ gặp, đừng chần chờ, vì không biết ngày mai mình còn thức dậy? Gặp người mình muốn gặp vài ba giây cũng đủ, nghe vài tiếng nói cũng đủ. Đâu cần ngồi bên cạnh cả ngày, cả tháng, cả đời? Biết đủ là đủ.

          Trong những ngày bị thuốc chích ngừa Covid-19 hành hạ nằm một chỗ, mê mê tỉnh tỉnh, tôi có cơ hội để nghĩ rằng tình cảm giữa người và người vô cùng quan trọng. Một mai mình đi rồi không còn cơ hội để nghe tiếng cười của người khác hoặc nhìn thấy nụ cười của người mà mình quý mến. Tại sao không nói: Tôi đau quá, tôi cần nhìn nụ cười, tôi cần nghe tiếng cười, tiếng cười như một liều thuốc mầu nhiệm để chữa bệnh?

          Trong những ngày đau đớn, quằn quại vì thuốc chích ngừa, tôi nghĩ đến việc nếu mình ra đi hôm nay hoặc ngày mai, mình không muốn thấy những người thân của mình buồn, mình không muốn nghe ai khóc, mình chỉ muốn nghe tiếng cười, tiếng hát những bài tình ca thật lãng mạn để tiễn người đi, hay kể những chuyện thật vui như khúc nhạc mừng đoàn quân chiến thắng trở về, vui ơi là vui.

Tiếng cười reo vui như khúc nhạc mừng chiến thắng.

          Đời sống quá ư vất vả, ai cũng thích tiếng cười. Tiếng cười đem niềm vui và sức sống cho người xung quanh. Sống lạc quan khi có nụ cười, tiếng cười. Sự linh hoạt của đời sống là sự vui vẻ, yêu đời và lạc quan. Càng lớn tuổi, tôi càng thích tiếng cười. Tôi thích những người đem niềm tin đến cho mình, tôi cũng thích chính mình đem niềm tin đến cho người khác. Đem nỗi buồn làm phiền người khác để làm gì? Thương ai nên đem cho họ nụ cười, tiếng cười. Ngay cả người bệnh nằm trong viện dưỡng lão mà mình đem tiếng cười đến cho họ, nhìn vào mắt của bệnh nhân mình sẽ cảm thấy mắt của họ tươi hơn, khuôn mặt của họ có hồn hơn.

          Hãy cho nhau nụ cười, cho nhau tiếng cười. Nếu mình có niềm vui trong lòng thì tiếng cười sẽ reo vui hơn, giòn tan hơn. Yêu người, yêu đời qua tiếng cười. Hãy yêu thương, lòng rộng mở, tiếng cười của mình sẽ hồn nhiên hơn, giòn giã hơn. Tôi yêu tiếng cười của trẻ thơ khắp nơi, nhất là các em trong viện mồ côi. Hãy ôm chặt các em trong tay với trái tim nồng nàn, chúng ta sẽ tìm thấy tình người trong vòng tay ấm áp của mình. Hãy nắm chặt tay người già trong viện dưỡng lão, chúng ta sẽ cảm nhận được người cần người dù trong chốc lát.

Kiều Mỹ Duyên bên trẻ em mồ côi ở Việt Nam

          Có người suốt đời đi tìm nụ cười đã mất, tìm hoài, tìm mãi không được, vì người có nụ cười thân thiện, thương yêu đã không còn nữa, cho nên khi còn hiện hữu, gặp bằng hữu, chúng ta nên cười vui vẻ, tự nhiên mà cười, nếu không ngày mai không còn kịp nữa.

          Tôi được may mắn quen nhiều người có tiếng cười reo vui. Catherine bận rộn suốt ngày, làm việc không có ngày nghỉ. Vậy mà lúc nào cũng nở nụ cười trên môi và tiếng cười reo vui. Trong suốt hành trình đi làm việc xã hội ở Á Châu với hội từ thiện Young Life. Catherine lúc nào cũng cười không biết mệt. Chồng của Catherine là một trong 9 tỷ phú người Việt Nam tị nạn ở Hoa Kỳ. Chúng tôi gặp nhau ở Cambodia. Chúng tôi đến từ Hoa Kỳ, ngừng lại ở Nam Hàn, rồi đến Cambodia. Catherine cùng chồng đến từ một quốc gia khác, chúng tôi gặp nhau ở Cambodia, ở trong một khách sạn International Continental của Pháp. Khách sạn trong rừng cây, bóng tối và rừng cây thành một màu đen, ngồi ăn chỉ thấy những bóng đèn rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ. Catherine tươi cười quan tâm đến từng người, trong đó có người đến từ Cali và các tiểu bang khác. Trong phái đoàn có 2 tỷ phú, một người Mỹ và một người Mỹ gốc Việt, còn lại là triệu phú. Có lẽ tôi là người nghèo nhất trong phái đoàn.

          Nhiều người đi làm từ thiện với các phái đoàn từ thiện quốc tế đều biết là chuyến đi rất vất vả. Chương trình sắp đặt không có một chút thì giờ nghỉ ngơi. Sáng thức dậy thật sớm, ra khỏi khách sạn khi mặt trời chưa mọc, khi trở về thì mặt trời đã đi ngủ. Buổi sáng, khuôn mặt người nào cũng tươi cười nhưng khi trở về thì tắt tiếng cười. Tiếng cười đi ngủ theo mặt trời, nhưng Catherine thì không. Catherine lúc nào cũng nói năng hồn nhiên, dù vào rừng hay lên núi.

Kiều Mỹ Duyên cùng hội từ thiện Young Life: Giáo sư Daniel Aldrich, cố vấn UCI (áo xanh da trời, đứng sau), ông bà Frank Jao, và trẻ em mồ côi ở Cambodia

          Mục đích của hội từ thiện Young Life là đào tạo những nhà lãnh đạo trẻ đam mê làm việc xã hội, thay đổi xã hội bằng giáo dục. Young Life thành lập trung tâm huấn luyện giới trẻ ở Phi Luật Tân. Giáo sư Mỹ đến đây, tốn kém ít mà đào tạo được nhiều sinh viên, nhất là không mất nhân tài, vì họ học tại Á Châu và làm việc tại Á Châu, thay vì đến Mỹ, học rồi ở luôn không về nữa.

          Catherine đem nụ cười đến với những người nghèo, trẻ em mồ côi. Catherine giúp họ rất tận tình như người mẹ chăm sóc con cái của mình. Những đứa trẻ ở Miên rất thương Catherine.

          Đi làm việc xã hội phải thức dậy từ 6 giờ sáng, sau đó lên đường. Chương trình dày đặc: gặp gỡ những người nghèo, trẻ con mồ côi, tặng quà, lắng nghe những lời tâm sự của họ, bàn kế hoạch cho những năm sắp tới,… nhiều việc làm lắm. Chuyến đi nào cũng để lại cho chúng tôi bùi ngùi, xúc động.

          Catherine lúc nào trong bóp cũng đầy tiền mặt. Tiếng cười và sự ân cần, niềm nở của Catherine cùng đi theo những món quà. Buổi tối về khách sạn ăn cơm tối, Catherine vẫn cười, trong lúc mọi người với nụ cười đã tắt theo ánh sáng mặt trời. Trong phái đoàn đa số là người lớn tuổi, khó tìm thấy nụ cười hay tiếng cười. Phu quân của Catherine lúc nào cũng suy tư, ít nói và không bao giờ cười, trong khi vợ thì luôn cười. Hai thái cực khác nhau vậy mà họ sống hạnh phúc gần hết cuộc đời, lạ không?

          Đi làm xã hội với phái đoàn từ thiện Young Life, trong đó có Catherine, mọi người cười thoải mái vì có nụ cười của Catherine. Mong Catherine mãi có tiếng cười hồn nhiên đem lại sự an ủi cho những người nghèo và trẻ mồ côi.

Hoa đào khoe sắc thắm ngày Mùng 1 Tết

          Tôi có người bạn hơn nửa thập niên, cứ mỗi năm ngày mùng 1 Tết, bạn gọi chúc Tết tôi. Nghe điện thoại reo, nhìn số điện thoại, tôi biết tiếng cười sẽ đến ngay. Thật vậy, tiếng nói đi theo tiếng cười, chúng tôi nói đủ thứ chuyện, chuyện đời xưa, chuyện đời nay. Câu chuyện không có chủ đề nhưng nói hoài không hết. Năm nay, mùng 1 Tết cũng vậy, tiếng cười đi trước, đã mấy chục năm rồi, lời chúc Tết của người bạn bằng tiếng cười thay lời nói, chuyện nào cũng vui, chuyện trời trăng mây nước, chuyện cây cỏ phủ một màu tuyết trắng xóa. Tôi thì kể chuyện hoa mai, hoa đào. Có nhiều khi người bạn không biết mình là ai, tôi phải nhắc nhở và phân tích cho bạn biết, bạn là ai, rất tiếc người ở bên bạn không thấy bạn, không định được giá trị của bạn. Bạn đến với tôi, bao giờ cũng vậy, tôi nhắc lại những người bạn cũ, những người bạn đã ra đi không bao giờ quay trở lại với những nét độc đáo của họ.

          Ở trên đời này, xung quanh ta đông người lắm, nhưng tìm được một người hiểu mình được bao nhiêu? Một người biết lắng nghe người khác nói chuyện với trái tim của mình không phải dễ tìm. Bạn tôi vui lắm nhưng tôi biết bạn tôi cô đơn, nhưng không phải vì cô đơn mà mùng 1 Tết gọi thăm tôi với tiếng cười và kể đủ thứ chuyện cho tôi nghe. Tôi cũng rất thích thú nghe chuyện tuyệt vời ở miền Đông với tiếng cười ấm áp, tiếng cười hồn nhiên của người bạn hơn nửa thế kỷ đó.

          Đã mấy chục năm rồi, bạn thường gọi thăm tôi vào buổi sáng mùng 1 Tết thật sớm, nhưng năm nay bạn gọi vào buổi chiều. Cũng may, lúc đó tôi đang ở nhà, đang nhìn ra khung cửa: cỏ xanh, trái tắc nặng trĩu trên cành, màu vàng rực rỡ, hoa đào vẫn rung rinh trong gió. Tôi yêu cành mai, cành đào sau vườn nhà tôi, và những trái bưởi treo lủng lẳng trên cành cây xanh. Tiếng cười của người bạn vẫn vang vang trong gió. Tôi thích nghe tiếng cười của bạn nên im lặng và mắt thì nhìn ra vườn. Một ngôi vườn nhỏ, nếu so với mảnh vườn của ba mẹ tôi ở Việt Nam thì vườn nhà tôi ở đây nhỏ lắm, nhỏ lắm. Hình như những trái cây vàng rực rỡ trên cành cất tiếng cười. Những con chim nhỏ hót líu lo nhảy nhót từ cành cây này sang cành cây khác đón chào mùa Xuân. Xuân của đất trời và Xuân trong lòng người.

          Những trái cây rực rỡ trên cành đong đưa theo gió, mùi hoa bưởi thơm ngát thoang thoảng trong vườn. Tôi định hái trái cây để tặng cho vị lãnh đạo tinh thần, nhưng vị lãnh đạo tinh thần nào giỏi, đạo đức thì không thiếu một thứ gì, không cần một thứ gì, vì hàng ngàn tín đồ của họ đem đến, đâu cần đến trái cây vườn nhà tôi?

          Tiếng cười của bạn tôi vẫn reo vang. Năm nào, bạn tôi cũng gọi cho tôi với tiếng cười lạc quan pha chút nghịch ngợm của trẻ thơ vào ngày đầu năm.

          Tiếng cười vui vẻ không thay thế được cơm gạo, nhưng tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ, của người già vẫn là nhu cầu cần thiết của người nghe, của bằng hữu. Bạn tôi không gọi tôi thường xuyên nhưng mùng 1 Tết năm nào cũng gọi. Trước khi đi xa gọi, trở về gọi, có chuyện vui đều gọi tôi. Bạn tôi rất hồn nhiên, chỉ kể chuyện vui, không bao giờ kể chuyện buồn.

          Mỗi lần nói chuyện với tôi, bạn tôi thường nhắc đến những người con gái điên. Những người con gái này có học, con nhà giàu, viết văn, làm thơ, ca hát và sáng tác nhạc rất hay. Tôi cười vì những người con gái này là bạn của tôi đang ở rải rác khắp nơi trên thế giới. Họ vẫn tiếp tục cầm bút và vẫn viết, viết rất hay. Có lẽ nhờ có máu điên mà viết hay chăng? Tình yêu chân thật làm cho các bạn tôi điên. Tôi cũng mong những người bạn văn nghệ của tôi mãi mãi điên, để không ham danh, ham lợi. Mãi mãi là người điên để tôi được thưởng thức những sáng tác tuyệt vời của các bạn.Vì yêu mà điên thì cứ mãi là người điên thì tốt hơn.

          Mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra một điều quan trọng là chúng ta rất cần nụ cười, cần tiếng cười trong đời sống hàng ngày: tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ, nụ cười héo hon của người già gần đất xa trời, giọng cười giòn tan của bạn bè, thân hữu,… Đúng là một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ?

Kiều Mỹ Duyên bên trẻ em mồ côi ở Cambodia

          Hạnh phúc thay cho những ai có tiếng cười giòn tan thường đến với mình trong 4 mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Tiếng cười hồn nhiên pha lẫn chút nghịch ngợm của trẻ thơ làm cho người nghe lạc quan, yêu người, yêu đời mà sống, vượt qua những nỗi khó khăn ở hiện tại.

          Xin cảm ơn những nụ cười, những tiếng cười mà tôi đã được gặp, được nghe trong đời sống hàng ngày, nhất là vào mùa Xuân.

Orange County, 15/02/2021

KIỀU MỸ DUYÊN

(kieumyduyen1@yahoo.com)




LẠC QUAN, YÊU NGƯỜI, YÊU ĐỜI MÀ SỐNG – Kiều Mỹ Duyên

          Người dân Mỹ là người lạc quan nhất thế giới, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng cười, khi người này hỏi người kia:

– How are you? Anh khỏe không? Chị khỏe không?

Thì bao giờ chúng ta cũng nghe câu trả lời:

– Excellent. Good.

Nhưng trả lời xong, họ quay qua ho sù sụ. Dù họ đang đau, nhưng khi được hỏi thì bao giờ họ cũng trả lời rất lạc quan với nụ cười thân thiện. Người Mỹ ít khi than thở như tôi đau quá, tôi khổ quá.

Khi du học ở Úc, tôi sống trong một gia đình người Úc. Người Úc cũng rất lạc quan. Khuôn mặt họ lạnh vì đa số người Úc đến từ Anh, khuôn mặt thì lạnh mà trái tim thì ấm. Khi người xung quanh cần gì thì họ giúp đỡ tận tình, giúp với trái tim ấm áp của họ.

Người Mỹ lạc quan với tiếng cười cởi mở. Sang Mỹ định cư, tôi ở với 2 gia đình người Mỹ. Tôi phục họ vì họ rất lạc quan. Gia đình thứ nhất tôi ở là bà Pat Ducray, chồng gốc Pháp, vợ gốc Anh. Bà Pat có 2 con gái nhỏ chưa đi học. Ông bà Pat rất tử tế, rất quan tâm đến người tị nạn. Sau này, ông Ducray sang Oklahoma làm chủ tịch công ty dầu hỏa, bà Pat bảo tôi đi theo, tôi sẽ có học bổng và sẽ ở nhà của ông bà, nhưng tôi quen ở Orange County. Đang học ở đây, tôi không muốn đổi chỗ khác. Sau đó, tôi ở nhà bà Maria. Ông bà rất tốt, chăm sóc người tị nạn tận tình, trong đó có tôi. Gia đình ông bà vui lắm. Ông bà có một người con trai và một cô con gái. Con trai ông bà học đại học, còn con gái học trung học. Cả hai gia đình này ngồi vào bàn ăn là vui như Tết. Lúc nào cũng có tiếng reo vui của người già và người trẻ. Sống với 2 gia đình người Mỹ này, tôi thường tự nhủ nước Mỹ không thể nào thiếu tiếng cười. Tiếng cười là liều thuốc bổ cho mọi người. Cho đến những ngày gần đây, khi dịch cúm Covid-19 hoành hành, thì tiếng cười hình như tắt bớt. Ngày nào cũng có người bị lây và có người chết khắp nơi trên thế giới. Người ra đi không phân biệt tuổi tác, sắc dân,…võ sư đệ tứ đẳng quyền đai cũng ra đi một cách nhẹ nhàng.

Có người nói người ra đi vì bị đủ thứ bệnh trong người: tim, gan, phổi, ung thư, cao mỡ, cao máu, cao đường,… chứ không phải bị cúm Covid-19 mà chết ngay đâu? Một dì phước chăm sóc người già nói với tôi, nếu không có dịch cúm thì những người già có bệnh sống lâu hơn 5 năm nữa. Tôi thường xuyên thăm các viện dưỡng lão, bệnh nhân yêu đời lắm. Không ai muốn chết tức khắc như những người khi bị người yêu từ giã thì mua thuốc ngủ uống để tự tử, nhiều khi uống không đủ liều cũng không chết được, rửa ruột sống tiếp cũng không dám tự tử tiếp tục.

          Nhảy lầu tự tử, nhảy từ trên cầu xa lộ, những mối tình dang dở, thất tình tự tử,… có người cho đó là những mối tình đẹp, nhưng tôi thì tội nghiệp cho cha mẹ sinh ra những người con đó.

          Bầu Trời ảm đạm, Cali thiếu ánh nắng mặt Trời. Sáng lạnh, tối lạnh, nhưng tình người ấm hơn, người thân quan tâm đến nhau nhiều hơn, email, điện thoại hỏi thăm nhau nhiều hơn. Một nhóm người trẻ ở Orange County đi thăm linh mục ở nhà thờ, thăm chùa xa ở San Bernardino, Riverside County. Một người trong đoàn viết email cho cha chánh xứ:

          – Thưa cha, con biết cha có nhiều Giáo dân chăm sóc, cha không thiếu thứ gì, nhưng chúng con muốn mang một ít quà tặng cha.

          Và một người khác hỏi sư cô trụ trì cần gì thì sẽ đem đến.

          Đó là tình cảm ấm áp của đồng hương với đồng hương, hay Giáo dân với linh mục, Phật tử với sư cô.

          Niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo làm cho mọi người sống vui, sống lạc quan hơn. Hàng ngày có nhiều nhà thờ có cha giảng đạo trên tivi, youtube. Những người trẻ ngoan đạo hơn, cha mẹ hài lòng và hạnh phúc vì điều này. Quý đồng hương có thể nhìn thấy rằng các vị lãnh đạo tôn giáo giảng đạo với nụ cười tin tưởng vào Chúa. Các Thượng Tọa cũng vậy, giọng nói các ngài rất vui, không sợ hãi, không lo âu vì có Phật phù hộ. Lúc nào nếu quý vị muốn nghe giảng đạo, cứ bật đài truyền hình lên là thấy ngay. Sáng, trưa, chiều, tối ngày nào cũng có Thượng Tọa, linh mục giảng đạo vơi niềm tin và nụ cười.

          Lạc quan, yêu người, yêu đời mà sống, vui vẻ mà sống. Tôi thích người vui hơn người cứ than thở, rầu rỉ, rên la, bi quan có được gì? Rầu rỉ, bi quan sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Tôi thích nghe tiếng cười rộn rã bên kia đầu dây điện thoại. Một tràng cười bằng mười liều thuốc bổ. Tôi thường nói, thuốc bổ bây giờ đắc lắm, tôi nói chuyện mà làm cho mọi người cười vui vẻ, tôi ghi nhận và muốn gởi email đòi tiền nhưng chắc đòi không được nên không làm việc này. Nhưng không sao, kiếp này đòi không được thì đợi kiếp sau vậy?

          Đời sống mệt nhọc quá, đi làm đã mệt, mỗi tháng phải trả đủ thứ tiền, tiền nhà, tiền điện thoại, tiền bảo hiểm, tiền xe,… nếu mắc bệnh mà bi quan nữa thì còn sức đâu mà sống? Cho nên, cứ vui lên, lạc quan, yêu người, yêu đời mà sống, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn? Sống ở Mỹ lâu, tôi mong mọi người có tinh thần lạc quan như người Mỹ.

Các vị lãnh đạo tinh thần đến nhà thương thăm và cầu nguyện cho bệnh nhân Covid-19, họ đâu có sợ chết. Có nhiều người đã chết vì Covid-19, nhưng mỗi khi được tín đồ mời là những vị lãnh đạo tinh thần nhận lời ngay, không bao giờ từ chối. Những vị lãnh đạo tinh thần ở đâu cần họ đều có mặt, cùng với các chiến sĩ tuyến đầu như bác sĩ, y tá,… Chúng tôi vô cùng cảm phục những người đã hy sinh. Ngày xưa, tôi phục các chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, ngày nay tôi kính phục những người hy sinh vì bệnh nhân.

Dù ở đâu, tôi cũng thích nghe tiếng cười. Trong điện thoại, tôi cũng thích nghe tiếng cười. Có một dì phước mà tiếng cười giòn tan, trong veo. Nghe tiếng cười của dì phước, tự nhiên tôi thấy đời đẹp lắm. Tôi thường nói, nếu mùng một Tết mà được nghe tiếng cười của dì phước này, chắc suốt năm may mắn và vui vẻ lắm. Như hơn nửa thế kỷ, từ Pháp sang Thụy Sĩ, nghe lời bài hát: Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi! Nhớ nhà vô cùng, tôi vẫn nhớ mãi cho đến bây giờ.

Việt Nam với 25 năm chiến tranh, ngày nào cũng có chiến sĩ hy sinh ở chiến trường. Điều đó ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của mọi người. Nhưng bây giờ, chiến tranh đã xa rồi. Người Việt tị nạn khắp nơi trên thế giới thành công về nhiều mặt như kinh tế, chính trị. Người Việt đã có những chức vụ quan trọng trong ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp,…Chúng ta nên lạc quan, sống vui vẻ, tươi cười và hồn nhiên như người Mỹ, người Âu Châu,…

Sống lạc quan, đời sống sẽ đẹp hơn. Hãy yêu thương, yêu người, yêu đời, yêu thiên nhiên, yêu tiếng chim hót líu lo trong vườn buối sáng, yêu những cành đào, cành mai rung rinh trong gió thì lòng mình sẽ thanh thản hơn, nhẹ nhàng hơn. Đâu phải giàu có mới hạnh phúc. Ngày xưa, khi còn là sinh viên đi biểu tình chống Cộng Sản, chúng tôi chia nhau từng miếng bánh mì, đi bộ, đi xe buýt, vẫn thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là những gì mình có, chứ đâu phải ở nhà cao cửa rộng, vàng vòng đầy cổ?

Hạnh phúc giản dị lắm, tình yêu cũng giản dị lắm. Một cơn gió heo may thoáng qua, mình nghĩ đến người nào đó cũng là tình yêu. Tình yêu thiên nhiên, cỏ cây, hoa lá, chim chóc, cô thỏ trắng cưng dễ thương, … với người thân, bà con láng giềng, bạn bè xung quanh,… Nơi nào cũng có tình yêu. Tình yêu có sẵn trong trái tim của mỗi chúng ta, thì tại sao chúng ta không mỉm cười chứ?

Chào người khác, không cần nói câu nào, chỉ cần nở nụ cười là đủ rồi. Yêu người khác, không cần nói tiếng nào, chỉ cần ánh mắt tha thiết, ấm áp. Chỉ nụ cười là đủ rồi, xin quý đồng hương diễn tả tình cảm của mình bằng nụ cười, bằng tiếng cười. Cười sẽ sống vui, sống khỏe, sống lạc quan.

Xin chúc quý đồng hương ngày nào cũng cười và nghe được tiếng cười của người thân yêu của mình, để thấy đời còn đẹp lắm, đẹp lắm, người ơi!

Orange County, 25/01/2021

KIỀU MỸ DUYÊN

(kieumyduyen1@yahoo.com)

  *Chú thích ảnh:Hình 1, 2, 3: Càng ngày mọi người càng có niềm tin mãnh liệt vào Tôn Giáo của mình. Cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện.

Hình 4, 5: Tìm về thiên nhiên, tìm sự thanh thản, an nhiên cho tâm hồn.

Hình 6: Vui đùa bên trẻ thơ, nhưng tâm hồn trong sáng, lạc quan, hồn nhiên, yêu đời. Công việc thiện nguyện, giúp đỡ cộng đồng, thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. (Kiều Mỹ Duyên bên các em mồ côi Mexico)

Phương Hoa (Posted)




PHÓNG VIÊN CHIẾN TRƯỜNG PHAN TRẦN MAI ĐÃ GÃY CÁNH

KIỀU MỸ DUYÊN

          Chiến tranh ở Việt Nam sôi động nhất là vào thập niên 70. Nam ký giả nhà binh thì nhiều, nhưng nữ ký giả chỉ có Phan Trần Mai, thuộc binh chủng Nhảy Dù, sau khi giải ngũ về làm cho nhật báo Trắng Đen. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè đỏ lửa, lúc ở địa đầu giới tuyến, tỉnh Quảng Trị. Phan Trần Mai gầy, khuôn mặt lạnh, ít cười, dáng người nhanh nhẹn, nghe nhiều hơn nói. Sau khi họp báo của phòng hành quân quân đoàn 1, Phan Trần Mai bao giờ cũng chọn đi theo cánh quân Nhảy Dù. Trên ngực áo của Phan Trần Mai bao giờ cũng có phù hiệu của cánh dù bay bay. Mai rất hãnh diện về bằng Nhảy Dù của mình, dù Mai đã rời binh chủng này và làm ký giả cho nhật báo Trắng Đen của ông Việt Định Phương làm chủ nhiệm.

          Phan Trần Mai sinh ngày 26 tháng 11 năm 1947.  Mai rời Sài Gòn ngày 1 tháng 5 năm 1975, đi xuống Rạch Giá, Phú Quốc và Hà Tiên. Mai rời Việt Nam ngày 12 tháng 5 năm 1975 từ đảo Kim Lương, phía Nam Việt Nam. Mai rời Việt Nam cùng với người chị tên là Phan Cẩm Vân, chị Nguyễn Thị Trương, bạn thân Lý Mộng Vinh và một người bạn là nữ quân nhân Nguyễn Kim Nương, lúc đó là trung úy Hải Quân. Tất cả 5 người con gái vượt biên ra đi. Mai được tàu đánh cá Thái Lan vớt vào bờ ở thành phố Chantabury, Thái Lan. Chánh phủ Thái Lan cho ở trong làng Samae- San. Rồi sau đó qua ở trại Vayama, từ đó bay qua Mỹ.

          Ngày 10 tháng 10 năm 1975, Mai đến trại Pendleton, California. Sau đó, Mai về San Jose, được bảo trợ bởi nhà thờ Tin Lành ở Sunnyvale, California.

          Phan Trần Mai là nữ ký giả chiến trường Việt Nam duy nhất mà tôi gặp ở vùng 1 chiến thuật. Ban ngày bay ra chiến trận, buổi tối trở về tôi thường đến thăm bệnh viện dã chiến, thăm các thương binh để ghi địa chỉ của anh em. Nếu họ ở Sài Gòn hay Gia Định, tôi chuyển tin tức về tòa soạn, nhờ anh em tòa soạn đem tin đến tận nhà cho các anh em thương binh.

          Gặp Mai lần đầu tôi có cảm tình ngay, vì cùng làm việc xã hội. Chúng tôi làm việc miệt mài, chụp hình, viết bài, gởi bài, làm việc xã hội, thăm thương phế binh ở bệnh viện dã chiến,… Làm phóng viên chiến trường không có ngày giờ, không có thời gian nghỉ ngơi. Chúng tôi cảm nhận được sự sống và chết rất gần, cho nên việc gì cũng làm thật nhanh và thật nhanh nếu không sẽ không còn kịp nữa. Ăn cũng nhanh, đi cũng nhanh, chụp hình thật nhanh. Người ký giả chiến trường cũng giống như người lính chiến, chậm một chút có thể không còn mạng sống.

          Khi trở về thành phố, Phan Trần Mai và tôi cũng giống nhau là thường xuyên có mặt ở tổng y viện Cộng Hòa, thăm và viết bài về các chiến sĩ từ mặt trận được đưa về bệnh viện này. Tôi viết một bài phỏng vấn thật dài về xe lăn cho nhật báo Hòa Bình, chủ nhiệm là linh mục Trần Du. Bài báo được độc giả hưởng ứng và tặng nhiều xe lăn cho thương phế binh. Ở Sài Gòn lúc đó có nhiều báo nhưng chỉ có 2 tờ báo Công Giáo là nhật báo Hòa Bình và nhật báo Xây Dựng. Nhật báo Xây Dựng do cha Thanh Lãng làm chủ nhiệm.

          Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, chúng tôi mỗi người mỗi ngả. Khi tôi vượt biên đến Los Angeles thì Phan Trần Mai đã đến San Jose. Tôi vừa học, vừa làm cho báo Trắng Đen ở Glandale, sau này đi học lại và làm cho báo Mỹ và báo Người Việt. Học xong báo chí, tôi học địa ốc và mở công ty địa ốc, làm cho tivi và radio.

          Tôi và Mai vẫn liên lạc thường xuyên. Chúng tôi gặp nhau ở các đại hội: Cám ơn anh, người thương binh Việt Nam Cộng Hòa, đại hội các nhà văn nữ ở San Jose. Tôi đi thuyết trình ở đại học Berkeley cũng ghé thăm Mai. Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi bàn luận nhiều vấn đề. Mai nói Mai đi làm tối tăm mặt mũi vì muốn có tiền để giúp đỡ cho các chị em nữ quân nhân đang trong tù. Mai đưa tôi đi thăm nhà thờ Tin Lành. Mai giúp nhà thờ Tin Lành rất nhiệt tình. Mai nói vì nhà thờ này giúp cho cộng đồng Việt Nam.

          Phan Trần Mai rất nhiệt tình với đất nước. Mai tham gia Mặt Trận Kháng Chiến của ông Võ Đại Tôn. Mai hoạt động tích cực và mong muốn Việt Nam thật sự có Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Cho đến khi ông Võ Đại Tôn và các chiến hữu của ông, có người đã hy sinh, có người bị bắt, Mai vẫn tiếp tục cùng các anh chị em còn lại tiếp tục chiến đấu. Khi ông Võ Đại Tôn ra tù, ông tiếp tục đi khắp nơi hô hào đồng bào tiếp tục chiến đấu. Mai tiếp tục giúp cho tổ chức kháng chiến này.

          Tôi rất phục tính nhẫn nại và sự cương quyết của Mai, một phụ nữ gan dạ, không hổ thẹn là chiến sĩ nhảy dù.

          Mai làm việc không ngừng nghỉ cho đến khi bị bệnh. Chúng tôi vẫn tiếp tục liên lạc với nhau. Mỗi lần đại nhạc hội Cám ơn anh, người chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa, Mai đến Orange County rất sớm để đón mọi người về từ các quốc gia khác hay các tiểu bang khác. Các chị em quân nhân rất thương Mai, nhất là Đại Úy Nguyệt, có lẽ cùng binh chủng Nhảy Dù, ngoài ra còn có các chị: Trung Tá Huỳnh Mai, chị Võ Thị Vui, huấn luyện viên nhảy dù, chủ báo Lính. Có một đêm, Mai và tôi đến thăm chị Vui ở viện dưỡng lão Palm Mission, thành phố Westminster.

          Vừa vào tới phòng của chị, phòng tối thui, vừa bật đèn, tôi vừa nói:

          – Chị Vui ơi, chị ngủ chưa? Phan Trần Mai và Kiều Mỹ Duyên đến thăm chị đây.

          Đèn sáng, nhìn vào mắt chị Vui, tôi thấy mắt của chị ươn ướt, có lẽ vì cảm động. Thấy chị Vui nhìn vào chai nước lọc ở đầu giường, Mai đỡ đầu chị dậy và rót một ly nước cho chị. Chị Vui nói chai nước của chị Huỳnh Mai mới đem vào buổi chiều.

          Ngày xưa khi còn làm chủ báo Lính, chị Vui có dáng dấp cao lớn của một huấn luyện viên Nhảy Dù. Sau này, chị làm ở phòng xã hội của tổng y viện Cộng Hòa. Nhưng bây giờ, nằm bệnh viện không bao lâu, chị ốm nhom. Nếu người nào lâu không gặp chị sẽ không nhận ra chị.

          Khi nghe tin chị Vui mất, Mai lái xe không ngừng nghỉ đến Orange County ngay. Lễ cầu hồn của chị được tổ chức ở nhà thờ Tam Biên. Trước khi chết 17 ngày, chị Vui vào đạo Công Giáo, thánh lễ dưới sự đồng tế của Đức Ông Nguyễn Đức Tiến, linh mục Đỗ Thanh hà, linh mục Trần Cao Thượng,… Trước đó một ngày, Đức cha Mai Thanh Lương có nói với chúng tôi: nếu chị có cần gì thì cho tôi hay.

          Mai nhìn hình chị Võ Thị Vui nằm ngủ trong quan tài mà mắt ươn ướt. Lần đầu tiên trong cuộc đời của Mai, tôi thấy mắt Mai ướt. Người chiến sĩ Nhảy Dù có khuôn mặt lạnh lùng cũng có lúc bộc lộ tình cảm của mình.

          Thỉnh thoảng, Mai gọi cho tôi. Mai gọi cho tôi thì được, mà tôi gọi cho Mai không được, vì Mai ở trong viện dưỡng lão. Cho đến cách đây vài hôm, tôi nhận được tin nhắn của Nguyễn Kim Nương, bạn thân của Mai, báo tin rằng: Phan Cẩm Phi đã qua đời lúc 3 giờ sáng nay, ngày 11 tháng 1 năm 2021. Tôi sững sờ vì xúc động. Cho đến khi tôi liên lạc với Phan Vĩnh Tuấn, em ruột của Mai, tôi mới biết tên thật của Mai là Phan Cẩm Phi, tên thánh là Anna Maria. Cả nhà Mai đạo Công Giáo, thân phụ của Mai học kiến trúc sư ở Hồng Kông. Thánh lễ an táng sẽ được tổ chức ở nhà thờ Công Giáo.

          Khi nghe tin Mai qua đời, tôi nhờ linh mục Anthony Đào Quang Chính cầu nguyện cho Mai. Linh mục Anthony Đào Quang Chính rất được nhiều người nhờ xin cầu nguyện. Ngô Kim Xuân, em ruột nhà văn Ngô Kim Thu ở San Jose, qua đời ở San Diego, linh mục Anthony Đào cũng cầu nguyện. Nhóm từ thiện xã hội ở Washington D.C, trưởng nhóm là nhà văn Tống Mộng Hoa, cũng đã nhờ linh mục Anthony cầu nguyện cho Đức ông Simon Nguyễn Văn Lập, viện trưởng viện đại học Đà Lạt vào ngày giỗ của Đức ông. Hình như vị linh mục này có duyên với nhà văn, nhà báo, nhà giáo thì ở đâu cũng được thỉnh cầu việc linh thiêng này là cầu nguyện.

          Người đi đã đi, nhưng tôi vẫn nhớ cánh dù bay bay trên áo của Phan Trần Mai. Mỗi lần Mai về Orange County, trước khi Mai trở lại San Jose, bà Việt Định Phương bao giờ cũng làm thức ăn và pha cà phê cho Mai trên đường về để khỏi đói. Khi ông Việt Định Phương mất, bà Việt Định Phương mất, con trai của ông bà là Thế Phương mất, Mai cũng một mình lái xe từ San Jose đến Orange County để phúng điếu và nhìn mặt người thân lần cuối. Mai sống rất có tình, có nghĩa.

          Nhớ khi ký giả Lam Hồng Cúc chết tức tưởi ở rừng núi Pleiku, Mai đã đến đó đưa xác của Cúc về Sài Gòn. Lam Hồng Cúc làm chung tờ báo với Phan Trần Mai.

          Trong lúc chiến tranh sôi động, ký giả chết vì tình yêu hiếm lắm, chắc có 1 chứ không có 2. Âu cũng là số mạng của con người?

          Khi xác của ký giả Lam Hồng Cúc đem về chùa Xá Lợi, Mai buồn lắm. Ông bà Việt Định Phương, chủ báo Trắng Đen cũng buồn lắm. Phan Trần Mai im lặng không nói một câu nào về cái chết tức tưởi của Lam Hồng Cúc. Sau này hai chị em gặp lại, Mai có nói:

          – Vì tình yêu bỏ mạng có đáng không? Có đáng không? Có đáng không?

          Vào thập niên 60-70, nữ ký giả không có bao nhiêu, phải nói là rất ít nhưng mối tình sôi động ít xảy ra, nhất là ký giả chiến trường. Đến chiến trường lấy tin tức rồi đi, từ chiến trường Quảng Trị đến cao nguyên Trung phần, rồi đến miền Tây, Cao Miên, hay Hạ Lào,… Với lại, ra chiến trường người lính chiến lo mạng sống của mình, đâu có thì giờ ngó đến nữ ký giả chiến trường?

          Phan Trần Mai khuôn mặt lạnh, ít nói, lúc nào cũng giữ khoảng cách giữa nam và nữ, nên tình cảm lãng mạn ít xảy ra như trong tiểu thuyết. Lúc còn học trung học, nhất là học ban văn chương, chúng tôi đọc những chuyện tình lãng mạn của Pháp, đẹp tuyệt vời. Chẳng hạn như trong truyện Chiến Tranh và Hòa Bình, một chàng ký giả chiến trường gặp một cô gái tị nạn trong nhà thờ. Hai người yêu nhau, chàng hứa sẽ trở lại sau chiến tranh. Nhưng than ơi, khi chàng trở lại, thì linh mục chánh xứ đưa chàng thăm nàng ở nghĩa trang sau nhà thờ. Nàng không còn tiếng nói nữa vì sự nhớ nhung đưa nàng đến tuyệt mạng. Những mối tình đẹp là những mối tình không có đoạn kết, người ra đi và người ở lại với sự nhớ nhung mòn mỏi,…

          Nói về việc làm xã hội, những đứa trẻ mồ côi sau cuộc chiến (cha mẹ chết để lại các em bé bơ vơ thì nơi nào cũng có),…  thì Phan Trần Mai nói hoài không hết, nhưng nói về tình cảm riêng tư thì tôi không bao giờ nghe Mai nói tới. Sau này, khi tị nạn ở Hoa Kỳ, Mai vẫn đam mê kháng chiến và ao ước về chiến khu chống Cộng Sản. Khi nói về kháng chiến, mắt Mai sáng rực, người chiến sĩ Nhảy Dù Phan Trần Mai lúc nào cũng mang tâm tư của một chiến sĩ của binh chủng thiện chiến Nhảy Dù.

          Phan Trần Mai rất thân với trung úy Nguyễn Kim Nương. Nương tị nạn đến San Jose ở cùng nhà với Mai. Nhưng sau này, Nguyễn Phi Hoàng ở tiểu bang miền Đông đến đón Kim Nương về miền Đông và làm đám cưới. Chúng tôi gồm Mai, Nương, tôi và bà Jackie Bông, phu nhân của giáo sư Nguyễn Văn Bông, viện trưởng viện đại học Quốc gia hành chánh, cùng làm việc trong hội từ thiện quốc tế, hội này từ Anh. Chúng tôi gắn bó với nhau, gặp gỡ thường xuyên khi cùng làm việc trong hội từ thiện quốc tế này. Chúng tôi gọi bà Jackie Bông là cô Bông, vì tôi học Dân luật với giáo sư Nguyễn Văn Bông ở đại học luật khoa. Khi giáo sư Bông ở Pháp về, đời sống sinh viên rất vui, hồn nhiên chỉ biết làm việc và làm việc. Làm việc tối tăm mặt mũi, nhiều khi cả ngày không ăn, rất đỗi bình thường. Cô Bông du học về, đời sống của cô rất thoải mái. Cô làm giám đốc hội Việt Mỹ, cô dạy Anh văn. Cô học ở Anh, thầy Bông học ở Pháp, hai người gặp nhau tại một đám cưới ở Pháp. Sau đó họ kết hôn, thật là vui, nhân gian thì cho là tình cờ, nhưng tôi tin đó là duyên số.

          Giáo sư Nguyễn Văn Bông bị ám sát chết. Sau này định cư ở Mỹ, cô Bông tái hôn với ông Lacy Wright, ngày xưa làm tổng lãnh sự Mỹ ở Cần Thơ. Sau này, ông là quyền đại sứ Hoa Kỳ ở Jamaica, phó Đại Sứ ở Bristle, và nhiều chức vụ quan trọng khác. Đi đến đâu, cô Bông cũng làm việc xã hội. Cô quan tâm nhất đến những đứa trẻ mồ côi. Mai và tôi liên lạc thường xuyên với cô Jackie Bông. Mỗi lần họp hội phụ nữ văn chương thế giới ở San Jose, hay đại nhạc hội Cảm ơn anh, người lính Việt Nam Cộng Hòa ở San Jose, Mai luôn là người đưa đón chúng tôi. Lúc đó thật là vui. Chúng tôi thức rất khuya để bàn đủ thứ chuyện, nhất là chuyện quê hương.

          Thức khuya mà phải dậy sớm. Sáu giờ sáng, tôi gõ cửa từng phòng, gọi từng người thức dậy để tập Hoàn Nhiên Khí Công. Vui quá, nhưng mà bây giờ thì người mất người còn, chị Võ Thị Vui đi, chị Nguyễn Thị Hạnh Nhân đi, giờ đến Phan Trần Mai cũng đi,..

          Phan Trần Mai trong binh chủng Nhảy Dù nhiều năm, nhưng giọng nói lúc nào cũng nhỏ nhẹ, dễ thương. Gia đình Mai có tất cả 9 anh chị em. Hai chị gái của Mai cũng vậy, không bao giờ tôi nghe Hoa, Vân, anh Hai, anh Cả của Mai lớn tiếng.

          Cẩm Phương, đang ở Ohiwa, em ruột của Phan Cẩm Phi vừa kể vừa khóc:

          – Năm 1967, em bị trúng đạn. Chị Phi lến bệnh viện Cộng Hòa xin máu cứu em. Chị Phi chở Tuấn cùng đi, chị cứu sinh mạng của em. Chị Phi hy sinh cho em nhiều lắm chị ơi. Em bị trúng đạn trên chiếc xe lam. Máu chảy ướt hết người em. May mắn, chị Phi xin được máu cứu em, nếu không thì cánh tay của em phải bị cưa rồi. Tạ ơn Chúa, cảm ơn chị Phi đã cứu em. Chị thương em rất tận tình. Em thương chỉ quá chị ơi.

          Phương khóc nức nở, tiếng khóc càng thê thảm hơn khi Phương kể về Phi. Chị Phi thương tất cả mọi người. Người lính đó vô tình chạm vào súng, chẳng may, đạn nổ trúng vào Phương, chứ không phải cố ý.

          Lúc đó, Tuấn khoảng 10 tuổi, ngồi sau lưng chị Phi trên chiếc xe gắn máy, tay ôm bình máu. 10 giờ đêm, từ bệnh viện Cộng Hòa về nhà thương Sài Gòn.

          Tôi nói với Cẩm Phương:

          – Chị đến Florida họp và ở nhà của Cẩm Anh và bác sĩ Thụ. Chị không biết Cẩm Anh ngày xưa là dì phước khi Việt Cộng đóng cửa nhà dòng và đuổi tất cả các nữ tu ra khỏi nhà dòng.

          Sau này, Cẩm Anh thành hôn cùng bác sĩ Thụ. Bây giờ, Cẩm Anh cũng đã về với Chúa.      

          Tiếng khóc của Cẩm Phương rất não nùng làm cho tôi muốn khóc theo.           Trong tất cả anh chị em, có lẽ Phan Vĩnh Tuấn là người bình tỉnh nhất. Tôi không nghe tiếng khóc của Tuấn. Đàn ông thường rất bình tỉnh, nhưng sau đám tang, họ sẽ khóc một mình.

          Tuấn nói với tôi:

          – Chị Phi đi nhẹ nhàng, ba ngày không ăn mà chết. Chị đi vào nhà thương chuẩn bị về nhưng sau đó không ăn được mà chết.

          Tuấn nói về chị của mình với sự xúc động, chị Phi ra đi một cách êm ả.

          Bây giờ, Phan Trần Mai đã ra đi, đi mãi mãi, nhưng hình ảnh một người nữ quân nhân binh chủng Nhảy Dù vẫn còn đây, ở trong lòng của những người thương mến Mai, hỡi nữ quân nhân binh chủng Nhảy Dù.

          Xin quý đồng hương một lời cầu nguyện chân thành cho một ký giả chiến trường suốt đời giúp đỡ người khác. Cầu cho linh hồn Anna Maria Phan Cẩm Phi sớm được hưởng nhan Thánh Chúa. Amen.

Orange County, 19/01/2021

KIỀU MỸ DUYÊN

(kieumyduyen1@yahoo.com)

Ký giả Phan Trần Mai trong bộ quân phục Nhảy Dù

Ký giả Phan Trần Mai trong đại nhạc hội Cám ơn anh người chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa

Người thứ nhất bên phải: Ký giả Phan Trần Mai trong bộ quân phục Nhảy Dù, trong đại nhạc hội Cám ơn anh người chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa

Người thứ nhất bên phải: Ký giả Phan Trần Mai trong bộ quân phục Nhảy Dù, trong đại nhạc hội Cám ơn anh người chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa

Từ phải qua: người thứ hai, ký giả Phan Trần Mai, với cánh dù trên tay

Từ trái qua phải: Bà Jackie Bông và ký giả Phan Trần Mai thăm văn phòng Ana Real Estate của Kiều Mỹ Duyên




MÙA GIÁNG SINH NĂM NAY SAO BUỒN THẾ?

KIỀU MỸ DUYÊN

          Nhiều người than với tôi: mùa Giáng Sinh năm nay buồn thế? Lạnh thì lạnh hơn, người chết vì dịch cúm Covid-19 càng ngày càng cao, ngày nào cũng có người chết.

          Thưa quý đồng hương, không phải ai bị Covid-19 cũng chết. Nếu già trẻ bị cúm đều chết thì màu tang tóc ảm đạm bao trùm cả vùng trời. Lệnh cấm vận ở trong nhà, nhà thương không đủ phòng để chứa người bệnh, thất nghiệp càng ngày càng tăng, người mướn nhà không có tiền để trả tiền mướn nhà. Không trả tiền nhà đương nhiên sẽ bị đuổi nhà, tín chỉ sẽ rất xấu, trong tương lai sẽ không mua được nhà, nếu đi xin việc làm, chủ công ty hay chính phủ thấy tín chỉ xấu thì sẽ không mướn, sẽ thê thảm hơn nữa. Muốn tín chỉ tốt phải giữ gìn, mua gì cũng phải trả tiền đúng hẹn, mua nhà không trả tiền nhà quá ba tháng thì nhà sẽ bị tịch thu, mướn nhà không trả tiền nhà đúng hẹn thì bị phạt và bị đuổi nhà.

           Nếu người mướn nhà không trả tiền mướn nhà, chủ nhà không có tiền trả tiền nợ thì nhà của chủ nhà sẽ bị tịch thu, khi đó người mướn nhà cũng phải dọn đi, người này khổ kéo thêm người khác khổ.

          Mùa Giáng Sinh năm nay ảm đạm dù có tin vui giữa giờ tuyệt vọng, nhưng than ơi, ngày 15/12/2020 thuốc ngừa Covid-19 chỉ có tối thiểu, ưu tiên cho y tá, bác sĩ, người làm trong nhà thương, bệnh nhân trong viện dưỡng lão.

          Phải đợi, đợi bao lâu? Chưa biết, nước Mỹ có hơn 300 triệu người, thành phố nào bị nhiễm bệnh nhiều nhất được gởi thuốc về nhà nhiều nhất. Ở Orange County, thành phố Santa Ana, rồi đến Anaheim, đến những thành phố khác, hy vọng từ từ cũng sẽ tới phiên mình.

          Niềm mơ ước mùa Giáng Sinh, và nụ cười của mùa Giáng Sinh, ông già Noel ở đâu sao chưa thấy tới? Ngày xưa, lúc còn bé chúng tôi thích ông già Noel để có quà, và nằm mơ cũng thấy ông già Noel. Theo truyền thuyết ông già Noel đến từ ống khói, mặc dù ở Việt Nam nhà không có ống khói. Nhạc mùa Giáng Sinh tuyệt vời, hồi nhỏ những gì tốt đẹp đã vào đầu thì không bao giờ phai nhạt. Chẳng hạn bài hát Tha La Xóm Đạo, một mối tình tuyệt đẹp của chàng trai lính chiến và cô gái ngây thơ, nhưng khi chàng trở về thì nằm trong quan tài. Khi tôi làm phóng viên chiến trường đến Hậu Nghĩa sau khi thăm tiền đồn biên giới Việt Miên, tôi nhất định phải nhờ một sĩ quan tâm lý chiến của sư đoàn 5 Bộ Binh đưa đến Tha La Xóm Đạo ở Hậu Nghĩa, đây là xóm đạo của người Bắc di cư 1945. Đường vào xóm đạo rất đẹp, những hàng trúc xanh mướt dẫn vào nhà thờ. Nhà thờ vào ban đêm lung linh ánh đèn màu. Tình yêu đẹp, nhưng kẻ đi người ở, tình đẹp là tình dang dở, kết cuộc là nước mắt.

          Chúng tôi đến Tha La Xóm Đạo vào dịp Noel. Trời lành lạnh, cuộc chiến bắt đầu thảm khốc, dân ở trong nhà buổi tối, chuông nhà thờ vẫn đổ, người dân sùng đạo vẫn đi nhà thờ. Chỉ có ở nhà thờ là không khí sinh động nhất. Niềm tin mãnh liệt ở tôn giáo làm cho người dân không sợ hãi. Bom đạn vẫn nổ, người dân vẫn đi nhà thờ, sự bình yên trong lòng, sự bình yên trên khuôn mặt của mọi người. Thời chinh chiến mối tình nào cũng đẹp, những người yêu nhau không được gần nhau, nhưng trong tận cùng, trong trái tim có nhau là đủ rồi?

          Yêu nhau qua sự cầu nguyện, yêu nhau qua tiếng nhạc Noel, xa mặt nhưng không cách lòng, gần nhau trong sự cầu nguyện, người này cầu nguyện cho người kia bình yên, hạnh phúc là đủ rồi?

          Tị nạn ở Mỹ hơn 45 năm, mùa Giáng Sinh năm nay buồn nhất, dịch cúm làm cho nhiều người mất người thân, không gì buồn bằng người thân ra đi không trở lại. Thân nhân ở quê nhà bị lụt lội cuốn đi nhà cửa, người làm nghề chài lưới thì còn hai bàn tay trắng, ghe là phương tiện duy nhất của người đánh cá để nuôi gia đình cuốn theo dòng nước. Người ở hải ngoại lo âu, người trong nước buồn rầu, nói sao cho hết nỗi buồn thảm của người bị mất mát, mất người thân trong gia đình, mất tài sản. Buồn ơi là buồn?

          Ngày nào cũng có người chết làm cho mùa Giáng Sinh năm nay mất vui, nhưng niềm tin tôn giáo vẫn còn đây, yêu người, yêu đời mà sống. Thượng Đế trên cao sẽ phù hộ cho người nào sống ngay thẳng, thật thà, có lòng quảng đại. Cứ sống vui vẻ và cẩn thận mang khẩu trang, mặt nạ, đứng cách nhau 6 feet, rửa tay thật kỹ và thường xuyên. Vui vẻ, lạc quan mà sống, người nào cũng thích nghe tiếng cười hơn tiếng khóc, tiếng cười gần gũi con người hơn tiếng khóc.

          Tôi chưa bao giờ nghe thấy sự cầu nguyện nhiều như trong mùa dịch cúm này. Người già cầu nguyện, người trẻ cầu nguyện, anh cầu nguyện, chị cầu nguyện, cháu cầu nguyện, chúng ta cùng cầu nguyện. Xin Thượng Đế ban phúc lành, sức khỏe và bình an cho mọi người.

          Trong một buổi lễ ở nhà thờ Irvine, một người bạn nói với tôi:

          – Chị ơi, khi chưa có dịch cúm, các con của em đi nhà thờ mỗi tuần một lần. Vậy mà, bây giờ các con của em siêng lắm, dự thánh lễ mỗi ngày. Vì chúng làm việc ở nhà, buổi sáng cha giảng chúng nó nghe, buổi chiều có lễ chiều, chúng cũng nghe cha giảng. Các con của em bây giờ sùng đạo lắm. Làm việc ở nhà, quanh quẩn trong nhà, và dự thánh lễ tại nhà. Cha mẹ nào không hạnh phúc khi thấy con cháu của mình ngoan đạo chứ?

          Người mẹ hãnh diện về con cháu của mình. Bằng hữu khi nghe tin thế hệ thứ hai sùng đạo, đi nhà thờ, ngoan ngoãn ở nhà, không tụ họp giữa đám đông, không sợ lây lan, thì mừng lắm.

          Một gia đình không bệnh cúm Covid-19, không lây lan cho người thân của mình, gia đình khác cũng vậy, cho tới ngày có thuốc chữa bệnh, rồi thong dong đi chơi cũng không muộn. Mạng sống của mình, của gia đình mình là quan trọng nhất. Mỗi lần đi đám ma, nhìn trẻ nhỏ chít khăn tang, tôi rất đau lòng. Trẻ nhỏ đâu biết gì, có đứa nắm tay ông nội, bà nội lắc lắc và nói:

          – Nội ơi nội, sao không thức dậy chơi với con.

          Những khuôn mặt ngây thơ, những con mắt ngơ ngác, vừa nói vừa lắc tay người qua đời đang nằm trong quan tài, làm cho người chứng kiến phải xúc động.

          Khi ba tôi qua đời, tôi đang ở Mỹ. Cháu nội của ba tôi cũng làm thế với ông. Khi còn sinh tiền, ba tôi thương cháu nội lắm. Tôi nghĩ đến cảnh cháu nội nắm tay ba tôi lắc lắc và gọi:

          – Ông nội ơi, ông nội ơi!

          Tôi nghe tả lại cảnh này mà muốn khóc, huống gì nếu nghe tận tai, thấy tận mắt, thì còn đau lòng biết mấy?

          Làm thế nào để thoát qua dịch cúm này, hãy làm theo lời bác sĩ chỉ dẫn: rửa tay thường xuyên, không đến chỗ đông người, đeo mặt nạ, ăn uống điều độ, cẩn thận, tập thể dục thể thao. Lạc quan là yếu tố quan trọng để sống. Sống vui vẻ, lòng mình ngay thẳng, không thù oán ai, ngủ ngon và yêu đời.

          Lúc nào tôi cũng cầu nguyện cho tất cả mọi người khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn. Sự may mắn trong cuộc đời cần thiết lắm, không có ai tự cho mình giỏi, mình tài. Không có ai huyền năng bằng Thượng Đế, sống có niềm tin ở Đấng Tối Cao thì đời sống thoải mái hơn, bình thản hơn, làm việc có ý nghĩa, hữu ích cho người khác thì cuộc sống của mình sẽ vui hơn.

          Mong quý đồng hương vui vẻ, thương yêu mọi người và được thương yêu. Sống lạc quan, có niềm tin để vượt qua cơn dịch cúm này.

          Xin hãy cầu nguyện cho mình, cho gia đình, người thân của mình, cho đồng bào của mình sức khỏe, may mắn và hạnh phúc.

Orange County, 14/12/2020

KIỀU MỸ DUYÊN

(kieumyduyen1@yahoo.com)

Cô Kiều Mỹ Duyên gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến quý đồng hương nhân dịp lễ Giáng Sinh

Cầu xin ông già Noel mang đến một mùa Giáng Sinh an lành và một năm mới may mắn.

Lớp học do Luật Sư  Nguyễn Văn Đào traning vào Chủ Nhật cách tuần tại văn phòng Ana Real Estate

Các agents và khách mời Louie gửi lời chúc Giáng Sinh đến mọi người