VTLV CHÚC MỪNG Và TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU NHÀ THƠ ĐÔNG RY NGUYỄN Sắp Ra Mắt – Thi Tập “NGƯỜI LÍNH LÀM THƠ NHƯ VIẾT SỬ” .

*

VĂN THƠ mầm tốt mãi gieo trồng

LẠC VIỆT mừng chung với cộng đồng

NGƯỜI LÍNH LÀM THƠ NHƯ VIẾT SỬ

Danh tài trải bút tựa ghi công

DONRY thời chiến tay ngời súng

Thi sĩ ngày nay chữ nhói lòng

 Hải ngoại anh hùng thương cố quốc

Thanh bình đất Mẹ vẫn hoài mong.

*

Phương Hoa – BBT VTLV

MAR 21st, 2025

VTLV HÂN HẠNH GIỚI THIỆU MỘT SINH HOẠT VĂN HỌC NGHỆ THUẬT ĐỘC ĐÁO, HIẾM CÓ, VÀO NỬA TIẾNG ĐẦU, TRONG CHIỀU NHẠC “TÌNH CHA & TÌNH LÍNH” CHỦ NHẬT TUẦN NÀY!

RMS: 50 NĂM VẬN NƯỚC & THI TẬP “NGƯỜI LÍNH LÀM THƠ NHƯ VIẾT SỬ” CỦA TÁC GIẢ DONRY NGUYỄN, THÀNH VIÊN CỦA VTLV, TỪ NAM CALI LÊN!

Vài nét về tác giả:

-Nguyễn Đình Chiến là tên thật, bởi vì sinh đúng ngày 20/7/1954, ngày ký hiệp định Đình Chiến-Genève, chia đôi đất nước! Tác giả sinh ra tại một làng quê gần chân núi Đá Bia, cực nam tỉnh Phú Yên miền trung nước Việt, là nơi chiến tranh diễn ra rất sớm, từ những năm đầu tiên. Năm 7 tuổi, đã phải tản cư theo cha mẹ đi khắp nơi, vừa mưu sinh vừa học hành. Mùa hè đỏ lửa 1972, theo lệnh tổng động viên của chính phủ, tham gia quân lực VNCH, trở thành người lính pháo binh, thuộc pháo đội C, tiểu đoàn 221 pháo binh, sư đoàn 22 bộ binh. Vùng hành quân từ Bình Định đến Pleiku, Kon-Tum. Những bài thơ lính được viết trong thời kỳ này. Tháng 3/75, cả đơn vị tan hàng trên đường di tản từ Cao nguyên về Tuy Hòa. Sau 75, chịu cảnh tù đày hơn 4 năm, tại trại tù A30 Phú Khánh. Những bài thơ sáng tác trong tù giai đoạn này, được chép rất nhỏ, trong những tờ giấy quyến vấn thuốc, nhét vào các vật dụng gửi cho người nhà, lúc thăm nuôi, được người yêu sau này là người vợ đầu, chép lại lưu giữ. Trong 10 năm nỗ lực sáng tác rất nhiều thể loại, từ thơ cho đến truyện ngắn, ký và chuyện hài…hầu như mỗi ngày đều có một bài thơ, tất cả đều được đăng trên Facebook. Bút hiệu Donry không phải là tên Mỹ, đây là một cách chơi chữ, nếu đọc trại Đông Ri tức Đi Rông! Cả đời làm gì cũng thất bại, ngoại trừ đi rông, nên được bạn bè đặt cho cái tên Donry Nguyễn! Còn thầy giáo cũ gọi là Chàng Đông Ry Nguyễn, bút danh này được ký trong những bài viết trên Facebook. “NGƯỜI LÍNH LÀM THƠ NHƯ VIẾT SỬ” là tác phẩm đầu tiên của Donry Nguyễn, xuất bản tại Hoa Kỳ. Thi sĩ là một thành viên xa của VTLV, nên thi phẩm này, sẽ được giới thiệu trong phần đầu trong Chiều nhạc “ Tình Cha, Tình Lính” Chủ Nhật này. Mong Quý Khách yêu thơ ủng hộ.

VTLV CHÚC MỪNG: THI PHẨM “NGƯỜI LÍNH LÀM THƠ NHƯ VIẾT SỬ” CỦA DONRY NGUYỄN ĐÌNH CHIẾN, TRONG NGÀY RMS TẠI SAN JOSE

Lúc 2 giờ chiều Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 2025. Tại Quán Cà phê Lover, 1855 Aborn Rd, San José.

*

THƠ CHÚC MỪNG

(*Viết tặng chiến hữu Donry Nguyễn)

   Tin mừng Lính Pháo Thủ ra thơ

   Gặp mặt đồng hương khắp bến bờ

   Tiếc mãi, “phe mình” không đến gặp

   Vui nhiều, chiến hữu đã tròn mơ

   Nhắc nhau nhớ lại thời ôm súng       

   Trò chuyện nào quên thuở phất cờ

“Người Lính Làm Thơ Như Viết Sử“

   Chúc luôn sáng tác chẳng phai mờ

   Hoàng Mai Nhất

       (11/6/2025)

Có Những Niềm Riêng!” Của Người Lính Làm Thơ Như Viết Sử, Donry Nguyễn.

-Cuộc chiến tranh Việt Nam đã kết thúc 50 năm, nhưng xem ra nỗi buồn của người dân miền

nam và vết thương của người lính VNCH, vẫn còn mưng mủ, vì sự đối đãi thù hằn của những

người anh em cùng chung nòi giống.

Người lính VNCH không gây ra chiến tranh, họ chỉ cầm súng bảo vệ tự do cho người dân

miền nam Việt Nam.

Lẽ ra họ không đáng bị trả thù, khi đã chấp nhận đầu hàng.

Tôi chỉ là một người lính tầm thường, nhưng số phận cũng đã phải gánh chịu những nỗi đau

thương, bi thảm, theo cơn thăng trầm hưng phế của non sông.

Những bài thơ tôi viết ra, là những gì tôi đã chứng kiến và cũng là nạn nhân trong đó, mục

Đích, chỉ để mọi người hôm nay, cùng quay nhìn lại, chiêm nghiệm sự mất mát, không sao bù

đắp được, trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn vừa qua; cũng là dịp để nhận thấy sự vô

nghĩa và phi lý của nỗi đoạn trường, nồi da xáo thịt!..




HOÀNG MAI NHẤT – THƠ Xướng Họa Cùng Thân Hữu

Độc Hành

Cả thành phồ loang mầu tuyềt trắng,

Mình ta đi lầm lũi bên đường!

Tâm sự như mây hoang đảo vắng,

Hồn lang thang tìm kiếm Quê hương.

*

Đời mộng du những ngày vong Quốc,

còn gì đâu trời đã sang đông!

Băng giá như lòng người ẩm mốc,

Quên cội nguồn Đất nước thân thương!

*

Ta đã mỏi đôi chân lữ thứ,

Tuyết vẫn rơi thành phố buồn tênh

Đưởng hun hút hong dài nỗi nhớ

Kỷ niệm xưa nuối tiếc một mình!

*

Ta khóc hận nỗi sầu phân hóa,

Quẩn quanh trong phe nhóm, lợi danh.

Bao giờ hết tỵ hiềm xa lạ!?

để cùng nhau chung bước đồng hành.

Chớm Đông 1993

Tô Ly Hương – 2/12/2024    

   
HỌA:

Lê Gót Xứ Người –  Mơ Về Cố Quốc

Thiên nhiên mang một màu tang trắng,
Tuyết rơi…phủ kín mọi nẻo đường!
Lòng ta mang nỗi buồn hoang vắng,
Bao năm qua mang nặng nỗi tha hương.

Trên đất khách ngóng trông về cố quốc,
Qua bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông;
Đời tị nạn lâu, biến thành rêu mốc!
Biết bao giờ hết lê gót…lông ngông?

Tội lỗi này – xin tiền nhân tha thứ
Đánh mất quê hương – chân bước lênh đênh
Khó xóa sạch trong tận cùng trí nhớ
Gặm nhấm hoài nỗi uất hận riêng mình!

Người dân Việt đang bị Tàu đồng hóa,
Bọn Hán nô bán nước để cầu danh.
Từ Bắc chí Nam –nghe toàn ngôn ngữ lạ!…
Phục quốc bao năm – mơ mãi  không thành.

 Thảo Chương (02-12-2024)

 * Cảm ơn bài thơ “Độc Hành” của anh Tô Ly Hương và bài thơ họa”Lê Gót Xứ Người – Mơ về Cố Quốc” của huynh Thảo Chương. Trong tình Thơ Văn đồng cảm, HMN xin gởi bài thơ sau:

AI  BIẾT
Sư tử lìa rừng thu móng vuốt,

Có người xa xứ bỏ quê hương
Đem tim nhỏ máu bày trên giấy
Từng chữ từng lời…đấy máu xương!

Sư tử nhớ rừng gầm thống thiết
Ta phải xa nhà lệ nhỏ thơ
Gói ghém trong tim từng nỗi nhớ
Gởi cả về quê trọn tấm lòng

Sư tù xa rừng sư tử rống
Ta xa quê mẹ nuốt niềm đau
Ngày mai ai biết cho mình nhỉ??
Xa xứ xa quê vạn nỗi sầu

Sư tử về rừng giương móng vuốt
Ta về quê mẹ hát Tự Do
Dân Chủ, Nhân Quyền nay trở lại
Hạnh phúc dâng trào vẹn ước mơ

Hoàng Mai Nhất
     
 2/12/2024




MỘT ÁNH SAO Vừa Rời Khỏi Bầu Trời Văn Học Việt – Phương Hoa

Lễ Cầu Siêu cho văn thi sĩ Dương Huệ Anh tại Chùa An Lac. San Jose

Một Ánh Sao Vừa Rời Khỏi Bầu Trời Văn Học Việt

*

Người ta nói, cuộc đời là vô thường, có đó rồi mất đó, quả thật không sai. Mới tháng 1 sau Tết Tây 2022, một người còn vui vẻ yêu đời, làm thơ Xuân rộn rã, gửi đi chia sẻ trên các diễn đàn. Vậy mà…ngày 17 Tháng  2, tin từ Văn Thơ Lạc Việt gửi ra: “Văn Thi Sĩ Dương Huệ Anh, tên thật là Phạm Ngọc Tường, một trong những nhà sáng lập Văn Thơ Lạc Việt (VTLV) từ năm 1992, hiện là cố vấn của VTLV, vừa tạ thế, hưởng đại thọ 97 tuổi.”

Tôi thật bất ngờ khi nhận được tin, lòng bàng hoàng tiếc thương khôn tả. Mới hôm nào Bác Dương Huệ Anh gọi nói chuyện với tôi, giọng Bác vẫn còn sang sảng, giòn giã và vui vẻ như một người bình thường không đau yếu.  Bác là một người mà tâm tư luôn đau đáu về việc bảo tồn văn hóa của quê hương. Mỗi lần gọi, Bác trao đổi thật nhiều với tôi về những dự định của Bác, về những tác phẩm Bác đang viết dở dang, và về những băn khoăn, lo âu văn hóa và tiếng Việt nguyên thủy của dân mình sẽ bị thay đổi làm cho mất gốc nếu thiếu người gìn giữ.

Điều quan trọng và cảm động nhất, là những lời tâm tình của Bác, rằng Bác rất vui vì thấy Văn Thơ Lạc Việt trải qua suốt ba chục năm thăng trầm, đến giờ này vẫn còn tồn tại và ngày càng phát triển. Bác còn dặn dò tôi, hãy cố gắng phụ giúp cho VTLV thành công hơn nữa “Cô nhớ đừng có bỏ đi đâu nghe!”  Và có lần Bác nói:

  “Tôi đang góp nhặt thông tin để viết về tiểu sử và những thành quả của các văn thi sĩ Việt Nam khắp nơi, và ngoài những tác giả lão thành, tôi cũng sẽ viết về những người trẻ như cô và cô Minh Thúy; tôi sẽ lấy tiểu sử của cô trong bản thảo ‘TT Thơ Viết Cho Hồn Dân Tộc’ nhé!”

Tôi giật mình, kêu lên:

“Ấy chết! Bác ơi, cháu thuộc vào hàng hậu học, văn thơ còn non nớt lắm, cháu vẫn đang vừa viết vừa học mỗi ngày, đâu có công trạng chi đáng nhớ mà bác đem vào sách cùng với những bậc tiền bối, người ta sẽ cười cho đó ạ.”

“Tôi có cách viết của tôi mà, đừng lo!” Bác cười nói. “Tôi không phải chỉ liệt kê hàng loạt tiểu sử của các tác giả và tác phẩm đâu, người ta sẽ nhàm chán, lần này tôi viết theo kiểu khác!”

Khi tôi kể lại cho người bạn Minh Thúy nghe, “Tụi mình đều đã sắp, hoặc…đụng hàng số bảy

 rồi, mà bác Dương Huệ Anh gọi là ‘những người trẻ’ nghe thương bác quá, đúng là bác xem tụi mình như hạng cháu con.” Cô bạn tôi cười, “Là bác nói tụi mình những cây bút trẻ đó, ở đó mà…ham trẻ!”

Những lời của Bác như còn vang vọng đâu đây. Thế mà bây giờ Bác đã vĩnh viễn lìa xa. Bác ra đi để lại một gia tài văn học đáng kể vì sức viết của bác thật bao la, đủ các thể loại, và triền miên như dòng chảy.  Ngoài những tác phẩm xuất bản trước 1975 như, “Thơ Xanh”, “Tâm Lý Phụ Nữ Qua Ca Dao Tục Ngữ”, “Huyền Ca, Diễm Ảo tập 1,2” năm 1958… ra, tại Mỹ, Bác đã phát hành tổng cộng dễ cũng gần ba chục tác phẩm, gồm Thơ, Văn, Biên Khảo, Truyện Dài, kể cả CD, như thơ “Tha Hương Mười Tám Năm, Sầu Có Ai.”, “Dịch Và Bói Dịch (sơ giải, 2005)”, “40 Năm Tị Nạn Buồn Vui”, “Ðường Nào Có Hoa Ðào”, “Quê Hương Vĩnh Cửu Tình Yêu”, và nhiều tác phẩm khác, cùng những bản thảo đang dở dang chờ hoàn thiện…

Bác DHA là người đa tài. Ngoài sách truyện và biên khảo ra, Bác có một kho tàng thơ rất phong phú. Thơ của Bác từ ngữ giản đơn dễ hiểu, nhưng rất ngọt ngào và trữ tình. Nhiều người bạn tôi bên Văn Bút nói, “Tuổi bác DHA tuy già nhưng thơ và tâm hồn bác luôn luôn trẻ.”

Tình cờ giở ra tập thơ “QUÊ HƯƠNG Vĩnh Cửu TÌNH YÊU” xuất bản năm 1992, một trong nhiều tập thơ, truyện, sách biên khảo, mà Bác DHA đã tặng, tôi gặp những lời thơ thật thiết tha:

Tháng Bẩy, mưa Ngâu, lệ ngập trời,

Sầu dâng bốn bể, lạnh ngàn khơi!

Mưa đừng mưa nữa, lòng thêm khổ,

Để trái tim băng ấm mặt trời!” (Tháng Bẩy, Mưa Ngâu – DHA – tr. 35)

Là một trong những nhà sáng lập VTLV, Bác luôn trân trọng những cuộc thi Văn Thơ tổ chức hàng năm của VTLV. Trong “Thiên Niên Kỷ Mới, Độc Hành, Ta Vui” xuất bản năm 2004, Bác đã đưa vào thơ việc này:

Mười năm, Lạc Việt dựng đàn thơ

Mong giúp người, chau chuốt tiếng tơ

Thi tuyển hàng năm, dăm, bẩy tập

Xuân Thu mỗi số mấy trăm tờ…” (Tớ Thầy Cùng…Chủ Hội – DHA tr.95)

Gần đây, cuối 2021 đầu Năm Mới 2022, những câu thơ mượt mà, yêu đời, yêu người, bừng sức sống của một người sắp kề cận bách niên như Bác đã làm cho nhiều văn thi sĩ trong các diễn đàn, như VTLV, Cô Gái Việt, và Văn Bút VN khen ngợi:

“… Cuối năm, có lắm tin vui,

Xa, gần… mừng Lễ Chúa Trời Giáng Sinh!

Chúc nhau sức khỏe, tâm bình,

Gieo nhân, hái quả…nở nghìn, trăm hoa….

Thêm vui, bạn quí, *phương xa,

Dù cao tuổi, vẫn nhớ ta…gọi mừng!

Blog còn sinh hoạt bình thường,

Thơ, văn… góp chút…có, còn hơn không !” (Bài “Năm Cũ, Năm Mới, Vui…Buồn” – DHA – 03/01/22)

Và mới nhất, Bác DHA đã sáng tác bài thơ Xuân thật rộn rã yêu đời, có ai ngờ chỉ sau hơn tháng Bác đã ra đi?

Lại một mùa Xuân đến, bạn ơi,

Trăm hoa đẹp nở để hòa vui…

Tương tranh, cuộc sống từ vô thủy,

Quên nỗi buồn, qua những nụ cười ! (Mùa Xuân – Cầu Nguyện – Dương Huệ Anh – 22/01/2022)

Là một người thành công trong văn học, nổi tiếng về văn thơ, nhưng tính tình Bác Dương Huệ Anh rất khiêm nhượng, hiền từ, và thân thiện với mọi người, kể cả những hậu bối như tôi.  Bác, vị cố vấn rất có uy tín của VTLV, một trong những vị giám khảo của các cuộc thi thơ văn hàng năm của VTLV – mà tôi cũng từng là một thí sinh đã may mắn giật được giải đầu, hồi năm 2016 – và là người được rất nhiều văn thi sĩ nổi danh kính trọng, thường viết về Bác và các tác phẩm của Bác, như cố nhà văn Hồ Trường An, cố thi sĩ Du Tử Lê, nhà biên khảo Diệu Tần, nhà văn Đỗ Bình, Paris, v.v…Vậy mà khi tôi tặng Bác 3 TT truyện ngắn, “Yêu Nhau Mấy Núi”, Thằng Nước Mắm”, và “Chung Một ước Mơ”, thì Bác đã đọc rất kỹ càng. Đọc xong Bác gọi tôi và cho những lời khen cùng những lời góp ý, và những lời ủng hộ khuyên bảo quý giá của Bác đã giúp cho tôi lên tinh thần nhiều lắm. Thế là tôi bắt đầu …tới luôn, chuẩn bị cho 2 tuyển tập thơ “Viết Cho Hồn Dân Tộc” và “Vung Rải Niềm Vui” cũng như TT Truyện Ngắn  “Chắp Cánh.”

Đến tháng 11 năm 2021, tôi hoàn thành tập thơ “Viết Cho Hồn Dân Tộc” và mạo muội nhờ bác Dương Huệ Anh viết giúp Lời TỰA.  Tôi nói sơ sơ, chỉ nhờ…cầu may thôi, vì biết Bác đang bận cho những quyển sách của Bác, và cùng vì thấy sức khỏe Bác dạo ấy có phần hơi sút giảm nên tôi ngại đâu dám ép.  Không ngờ Bác đã mau mắn nhận lời, kêu tôi gửi bản thảo liền qua cho bác. Thương làm sao, những câu nói đầy khuyến khích của bác khi đọc tập bản thảo tôi gửi, quý làm sao, những câu chữ đánh máy với các dấu chấm phảy kỹ càng, và cảm động làm sao, mỗi khi Bác đọc bài thơ nào ưng ý thì gọi ngay cho tôi để nói vài lời khen ngợi. “Thơ cô rất có hồn và kỷ thuật thì rất vững vàng, khá lắm!” Chỉ một câu của Bác thôi, mà tôi đã hạnh phúc vô cùng.

Viết đến đây tôi như chựng lại, cảm thấy ân hận và buồn thật buồn, vì nghĩ mình còn nợ Bác DHA một món nợ ân tình khó trả, mà từ hôm nghe tin Bác mất nó cứ miên man vương vấn trong lòng.  Tôi đã in xong “TT Thơ Viết Cho Hồn Dân Tộc” từ cuối năm 2021. Nhưng vì tình trạng Covid vẫn chưa ổn định, rồi thì Tết đến lu bu, tôi lại lười đi bưu điện để gửi sách tặng cho Bác, mà lần lựa đợi đến lúc VTLV có cuộc họp đầu năm sẽ đem sách tặng cho Bác luôn.  Bây giờ thì không còn cơ hội cho Bác thấy Tập Thơ và đọc những lời TỰA rất trang trọng của Bác nữa rồi.

Từ hôm đó đến nay, bao nhiều lần tôi định viết chút gì về bác, để tiễn đưa vị tiền bối hiền hòa mà tôi kính quý. Nhưng mỗi lần mở máy ra, rồi nhìn mấy thùng sách đựng những tập thơ còn trinh nguyên nhà xuất bản gửi tới chưa mở ra, tôi lại nhớ tới Bác, lòng man mác buồn, ý tứ bị lảng xao, chữ nghĩa bay đi đâu mất hết. 

Cho đến chiều hôm qua.  Tôi đi sắp xếp lại tủ sách, để trống chỗ cho một số tập thơ mới và cất vào quyển sách của người bạn văn H.Q. từ Đức Quốc gửi tặng.  Bất ngờ khi tôi cầm lên quyển sách “Chân Dung & Giá Trị Truyện Kiều” Bác DHA tặng tôi năm ngoái, thì từ trong đó rơi ra cái thẻ “Business card” mà Bác đã kẹp vào khi tặng sách cho tôi.

 Đây là những chữ trong note của Bác DHA, xin chép lại dưới đây cho dễ đọc:

                                                                 5/15/2021

Thân mến tặng N.T Phương Hoa, người bạn trẻ, “có tâm, lại có tài”.

           Đáng quí lắm!

Có quyển bàn về Truyện Kiều, nếu có dịp, xin giới thiệu vài lời (in ra chưa RM.

                  Cám ơn cô PH.

                                    D.h.Anh

Tôi đọc cái note Bác ghi mà lòng xúc động vô vàn, rưng rưng nước mắt, tự trách mình sao quá vô ý, vô tâm đến mức quên luôn những điều mà Bác đã nói khi tặng sách cho tôi.  Bác muốn giới thiệu quyển sách “Chân Dung & Giá Trị Truyện Kiều” này ra cộng đồng mà bận quá, rồi công việc đẩy đưa, nên Bác chưa có dịp. Khi đó tôi cũng có hứa là sẽ cố gắng viết chút gì để giới thiệu sách của Bác với bà con, và chờ khi hết dịch Covid sẽ bàn tính với VTLV để tổ chức RMS cho Bác. Vậy mà tôi quên luôn! Nếu hôm nay không gặp cái note này, có lẽ tôi “gánh” cái thất hứa với Bác suốt đời mà không hề hay biết.  Tôi thầm xin lỗi Bác và tự hứa sẽ đọc thật kỹ để viết giới thiệu quyển sách này cho Bác trong một ngày gần đây.

Dù chỉ thiếu vài năm nữa thôi Bác Dương Huệ Anh sẽ lên bách tuế, kể ra Bác vẫn thọ hơn rất nhiều người, nhưng sự ra đi của Bác vẫn để lại tiếc thương cho giới văn học và đồng hương, cộng đồng Việt ở Hoa Kỳ, và khắp trên thế giới.  Ban Biên Tập VTLV có mở riêng một “Trang Tưởng Niệm Văn Thi Sĩ Dương Huệ Anh” trên trang nhà, và mấy tuần qua chúng tôi đã nhận được rất nhiều thơ, văn, lời thương tiếc, hình ảnh chia buồn, liên tục gửi về cho trang này để phổ biến đi khắp nơi.  Cho thấy tình thương mến của cộng đồng với Bác DHA nhiều đến mức nào.

Để đáp lại tấm lòng của Bác DHA đối với những gì Bác đã làm cho VTLV, anh Chủ Tịch Lê Văn Hải cũng đã xin một buổi lễ tụng kinh cầu siêu cho Bác tại chùa An Lạc, San Jose, CA vào ngày 25 tháng 2, 2022 vừa qua, với đông đảo đồng hương và thành viên VTLV tham dự. Sau buổi lễ, Sư Bà và anh Hải lên phát biểu để tưởng nhớ và vinh danh văn thi sĩ Dương Huệ Anh, và sau đó nhiều người lên nhắc nhở về Bác, hát, ngâm thơ, đọc thơ thương tiếc Bác thật là cảm động.  Anh Lê Văn Hải còn đại diện Thi Văn Đàn VTLV đăng báo phân ưu cùng gia đình Bác Dương Huệ Anh trên báo trong vùng Bắc Cali.

Để tiễn đưa người bạn thân DHA lên đường, nhạc sĩ kỳ cựu Lynh Phương đã sáng tác bản nhạc “Niệm Khúc Cuối” và ông tự mình hát, làm YouTube rồi gửi đến cho VTLV phổ biến.  Nhìn dáng người nhạc sĩ lớn tuổi đứng hát với điệu bộ buồn hiu và giọng hát nghẹn ngào, cộng thêm bài hát rất hay, rất cảm động khiến người xem phải rưng rưng nước mắt.

Link bài hát ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=Nql8WojHeBM

Những văn thi sĩ từ xa, có hai vị Chủ Tịch của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại Cung Thị Lan, và Văn Bút VNHN Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, nhà văn Hồng Thủy, cũng nhanh chóng gửi những lời chia buồn thật chân tình tới VTLV cho Trang Tưởng Niệm.

Anh Ba DƯƠNG HUỆ ANH của chúng ta đã bỏ chúng ta đi rồi….Chúng ta đã mất một người anh đáng kính, hiền hòa. VBVĐBHK và VBHN đã mất một Thi Sĩ kỳ cựu tài đức song toàn.” Nhà văn Hồng Thủy đã viết, và chị còn đại diện Văn Bút VNHN VĐBKH từ miền Đông gửi nhờ VTLV đăng báo phân ưu cùng gia đình văn thi sĩ Dương Huệ Anh trên báo Việt Ngữ Bắc Cali.

Nhà văn Đỗ Bình từ Paris, Pháp Quốc, có một bài khá dài viết về văn thi sĩ DHA đăng trên Trang Tưởng Niệm, xin trích vài câu:

Nơi phương trời Mỹ, nhà thơ Dương Huệ Anh đã bước vào tuổi xế chiều, ở đây có những nỗi buồn tha hương luôn ẩn trong tâm hồn người xa xứ, đó cũng là chất liệu, nguồn cảm hứng cho thi nhân. Dù mang nỗi sầu tha hương nhưng nhà thơ vẫn yêu đời nên hồn thơ lại dâng trào nguồn cảm xúc, ông đã sáng tác theo dòng cảm xúc và sáng tác rất mạnh với nhiều đề tài khác nhau. Nhờ kiến thức sâu rộng tác giả đã có những sáng tác giá trị về lãnh vực thi ca, văn chương và biên khảo….” (NHÀ VĂN HÓA DƯƠNG HUỆ ANH – PARIS, MẠN ĐÀM VĂN HỌC&NGHỆ THUẬT – Đỗ Bình)

Trang Tưởng Niệm này cũng có bài viết của Thi sĩ Dương Viết, xin được trích:

“….Nhờ buổi ra mắt sách này, tôi mới biết nhà thơ Dương Huệ Anh…..ông đã là công chức, là

 cán bộ ngành ngoại giao, Đông Y Sĩ, viết biên khảo về nhiều vấn đề như đạo giáo, văn chương, viết văn, chuyên viên địa ốc… Thảo nào nhà văn Diệu Tần coi ông Dương Huệ Anh là một người đa năng đa tài chẳng khác gì văn sĩ Ernest Hemingway”(Một Vài Kỷ Niệm Với Nhà Thơ Dương Huệ Anh- DVĐ)

Nhà thơ Lê Tuấn, Ban Truyền Thông VTLV thì gửi những dòng thơ tha thiết:

Có một vì sao chợt tắt

Muôn ngàn vì sao cúi mặt xót thương

Tiễn đưa về cõi vô thường

Thi nhân tao nhã vấn vương một thời.”

Thi sĩ Minh Thúy cũng nức nở:

“Màu Xuân rực rỡ chưa tan

Mùa Xuân đã khóc vội vàng tiễn đưa

Mắt mờ như bám hạt mưa

Rơi dòng ký ức mộng xưa trở về

Và nữ sĩ Cao Mỵ Nhân, người bạn thơ thâm niên cùng nhà thơ DHA cũng thương cảm trách khẽ:

Cụ bảo rằng không bỏ bóng Xuân

Sao hôm nay lại biệt dương trần

Xưa từng xướng hoạ lời chân thiện

Giờ đã phiêu linh cõi thánh thần

Nhà thơ Nguyễn Huy Khôi từ nơi nửa vòng trái đất cũng tiếc thương vị thi sĩ tiền bối:

Tiền bối ly từ,… dạ nhói đau!

Tinh hoa văn nghiệp quyện hương ngào!

Khôn cầm  tương ngộ đôi lời giã

Chẳng kịp tri ân một tiếng chào!”

Thi sĩ Hoàng Mai Nhất của VTLV thì tỏ rõ nét đau thương trong thơ:

“Nhói đau tin đến thật thình lình

Bác Huệ Anh về chốn lặng thinh

Cách biệt từ nay thôi chẳng gặp

Chia ly xa hẳn hết tâm tình”

Nghệ sĩ ngâm thơ Khánh Hà (Thu Quyên) kính cẩn:

“Bây giờ thưa Bác Dương Huệ Anh

Bác đã vì THƠ gửi cái TÌNH

Bác biết tuổi đời đang chạng vạng

Bác mong người trẻ có BÌNH MINH”

Phương Hoa đã nghẹn ngào:

Cố Vấn Thi Đàn đi chẳng giã

Huệ Anh thi sĩ biệt không chào

Bao năm tại thế ôi thương quý!

Chớp mắt về Trời thật tiếc sao!”

Văn thi sĩ Phương Thúy,Trang Chủ  Diễn Đàn Cô Gái Việt cũng đã viết cho Trang Tưởng Niệm, “Tuy chưa được hân hạnh gặp Thi sĩ Dương Huệ Anh lúc sinh tiền, nhưng có lòng mến phục người đã tự nguyện vác cái ngà voi khổng lồ, sáng lập nên Cơ sở VTLV từ năm 1992.”

Và còn… rất nhiều, rất nhiều, văn thi sĩ của các diễn đàn thơ văn khắp gửi thư về cho VTLV đăng vào Trang Tưởng Niệm những lời văn, lời thơ, lời viết tận đáy lòng, bày tỏ sự tiếc thương vô bờ một nhà văn, nhà thơ, nhà văn hóa Việt Nam rất thành công nơi hải ngoại.

Xin mời quý vị ghé vào VTLV để xem:  https://vantholacviet.com/thanh-kinh-phan-uu/

Sau cùng, văn thi sĩ Dương Huệ Anh đã rời bỏ thế gian, nhưng tinh thần yêu văn thơ và bảo tồn tiếng Việt cùng vô số tác phẩm giá trị để đời của Bác sẽ mãi mãi còn lưu lại trong giới văn học Việt Nam cho đến ngàn sau.

Hôm nay, ngày 9 tháng 3, 2022, là ngày gia đình đưa linh cữu Bác về miền vĩnh cửu. 

*

Kính hương linh bác Dương Huệ Anh,

Cháu vì ở xa không thể có mặt trong buổi hẹn cùng các thành viên VTLV để chia tay Bác lần cuối, nên cháu có bài viết này để tiễn bác lên đường, mong Bác hoan hỉ cho.

THÀNH KÍNH NGUYỆN CẦU HƯƠNG LINH BÁC DƯƠNG HUỆ ANH  SỚM VỀ MIỀN CỰC LẠC

Phương Hoa Ban Biên Tập Thi Văn Đàn VTLV




CA KHÚC: VẪN MÃI SÀI GÒN – Thơ Hoàng Mai Nhất – Nhạc Liên Bình Định – Trình bày Diệu Hiền




Trang Valentine

Ngày Tình Nhân

Ru mãi đôi môi, ngàn đoá xuân
Trao nhau đắm đuối những ân cần
Lửa tình rực cháy đêm hoang lạnh
Ngọn nến tình yêu tỏa sáng ngần.


Ngày lễ tình nhân, tặng bó hồng
Tấm lòng nghệ sĩ, những hoài mong
Valentine ngọt ngào hương vị
Gửi tặng riêng em, những mặn nồng.


Xao xuyến lòng em, ngọn gió đông
Những ngày đầm ấm ở bên chồng
Hoa hồng đỏ thắm, anh dâng tặng
Ngày lễ tình nhân, tấm thiệp hồng.


Lê Tuấn
Viết tặng bà xã của tôi
trong ngày lễ tình yêu
Happy Valentine 2022

Ngày Valentine

Valentine ngày tình nhân muôn thuở
Đậm chữ yêu, anh viết tặng vần thơ
Kết hoa đeo, thêu dệt nét ngây thơ
Đem mộng ước, hồn anh đầy thương nhớ.


Gửi tặng em bó hồng của yêu thương
Dù thời gian tàn úa cõi vô thường
Thơ vẫn ướt như ngày xưa bỡ ngỡ
Hơn ngàn lần, bản tình ca vấn vương.


Trăng ngả bóng, soi nghiêng đời hương phấn
Đắm say yêu nhan sắc bóng giai nhân
Ta yêu nhau dù xa vẫn thấy gần
Và yêu mãi, thuỷ chung đến vạn lần.


Lê Tuấn

Chuyện Tình Thơ 

( Thể Toán Sắc ) 

Cặp mắt nàng đen đẹp sáng ngời 

Khăn quàng bốn sọc tím xinh ơi 

Mười hôm ngắm thỏa dòng xanh nước 

Một chuyến nhìn say dải ngọc trời 

Biển bạc thuyền mơ ngàn sóng vỗ 

Trăng vàng bến mộng nửa vầng lơi 

Họa hồng anh tặng em năm cánh 

Rượu đỏ hai ly tận hưởng đời 

           Minh Thuý Thành Nội

***

TÌNH  CHUNG THUỶ

Ngày xưa, mười sáu,tóc đen ngời,

Háo hức,đôi lần ,mộng thắm ơi!

Ngàn ánh trăng vàng xao xuyến lả,

Muôn làn sóng bạc nhấp nhô lơi

Lá vàng buông thả…hàng trăm lối…

Niềm yêu son sắt, cả một đời.

Ráng đỏ chiều hôm hừng ngũ sắc,

Hồng mây lan tỏa bốn phương trời.

Thanh Hoà

  

TÔI KHÔNG CÓ VALENTINE.

Hôm nay, ngày mười bốn, Tháng Hai

Là ngày mừng lễ Valentine

Từng cặp tình nhân, quà biếu xén

Phận tôi cô lẻ chẳng có ai

Tiện nội đã ra người thiên cổ

Đời tôi không có Valentine.

14-2-2022.

Trần Công/Lão Mã Sơn

Valentine Tưởng Nhớ Vợ Hiền

 
Không có nến, và cũng không có hoa
Không tấm thiệp hồng, và không sô cô la
Chỉ có hình em trên bàn thờ hiển thánh
Valentine, chúng ta cùng ngắm trăng sao.

Nghe kỷ niệm, dâng trào theo nỗi nhớ
Hai tâm hồn, một góc nhỏ của vần thơ
Em trên trời, nghe hồn anh trỗi dậy
Hiền nội xa rồi, anh ở vậy trong mơ.

Valentine, em vẫn lộng lẫy như xưa
Trong ảnh thờ, mắt em nhìn thương nhớ
Vẫn nhìn anh, như tình yêu muôn thuở
Tiếng yêu đầu, mang đậm nét ngây thơ.

Xa vắng lâu rồi, mặc năm tháng phai phôi
Mấy mùa valentine, hạnh phúc lại đầy vơi
Trong tim anh, tình yêu còn cháy rực
Vị ngọt môi mềm, đánh thức cả hồn tôi.

Phá vỡ thành sấu, mượn rượu để say
Quên nỗi nhớ, quên ngày Valentine
Ngày tình nhân, những cuộc tình hiện hữu
Chỉ riêng tôi, kỷ niệm vẫn đong đầy.

Lê Tuấn
Bài thơ viết tặng Lão Mã Sơn
Thuỷ chung bên vợ hiền

https://youtu.be/Gh6mXkJHiHw

https://youtu.be/okfQalfAqsI

HƯƠNG VỊ VALENTINE’ DAY

Em là giòng sông hay chiêm bao

Vuốt ve kỳ diệu làn da cỏ may

Neo bóng tà dương ảo giác huyền hoặc

trên đồi trăm năm

Ngất ngây giọt sữa u mê bềnh bồng sương khói

Chợt thấy em thoáng hiện

quấn chặt tháng ngày

mền mại kiêu sa, bước vào đời ta

thơm rừng nguyệt bạch

Cuồng nhiệt đốt cháy oan khiên

Đi tìm ý niệm hạnh phúc thông reo

Chắp cánh cho thơ ta như cánh dơi đeo bám

Nhảy nhót như chim trên môi em

Trốn vào tóc mây lả lơi

Quấn chặt miên man đêm mộng mị

Lấp lánh giòng suối tuyết sương

Giam ta trong nguồn mắt biếc

rủ rê sao rụng ngợp đường

phố cõng kỷ niệm thắp sáng giấc mơ

 một gã điên nghêu ngao hát tình ca

vô nghĩa mà dễ thương

 ngạo mạn sao ngây ngất

chết lịm hoàng hôn

liếm láp ngây thơ khờ dại

hái si mê cài quanh mi trốn tìm

Hơi hở chìm sâu đất trời tan vỡ

Ngọt hương cau bịn rịn đêm hoang

Ai bảo tình luôn chua cay ngọt

Nhưng ta chưa nếm đã ngà say

Cát bụi nhân gian trở thành dị nghĩa

Khi tình yêu từng phút giây lên ngôi

Nếu không có em

Con đường rêu biển mặn

Hồn ta thành cây khô

mục rữa

Cảm ơn đời rót cho ta ly rượu

Hương vị tình thiêu rụi vạn tinh cầu…

SA CHI LỆ




THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA: NỤ QUỲNH ĐẦU NĂM – Minh Thúy, Cao Mỵ Nhân, Cao Bồi Già, Phương Hoa, Như Thu….và Nhiều Thi Hữu Khác…

NỤ QUỲNH ĐẦU NĂM

*

Sáng hưởng trời Xuân ngắm nụ Quỳnh

Em màu đẹp thắm đóa vàng xinh

Nâng cành khỏa bút ghi vần chữ

Chớp ảnh tranh thơ tạc bóng hình

Gió thổi đường mơ thuyền tĩnh lặng

Nàng gieo ngõ mộng bến an bình

Kề hoa diễm tuyệt hương thơm ngát

Lấp lánh sương mai những giọt tình

Minh Thuý Thành Nội

Tháng 2/5/2022

CÁC BÀI HỌA:

QUỲNH HƯƠNG…

*

Môi mắt ai trông bội đóa quỳnh

Giữa vườn xuân thắm, tuyệt trần xinh

Kim chi nghẹn thẹn thua nhan sắc

Ngọc diệp thầm ghen kém vóc hình

Sưởi nắng, nụ cười hoa rúng động

Ngắm em, chim lặng gió yên bình

Làn hương thoảng lướt qua hồn gã…

Lòng tưởng lịm say chén rượu tình…

CAO BỒI GIÀ

06-02-2022

ĐOÁ VƯƠNG QUỲNH

*

Đầu năm rạng rỡ đoá vương Quỳnh

Hỏi sắc hoa nào tươi thắm xinh

Mùa đã vào Xuân vàng tuyết nắng

Ngày đang còn Tết rực châu hình

Mưa sương sớm tạnh mầu hư ảo

Mây khói như mơ cảnh thái bình

Khai bút thơ dâng hương ngát toả

Đất trời hoà hợp mối giao tình …

*

Hawthorne  6 – 2 – 2022

CAO MỴ NHÂN

QUỲNH NỞ

*

Giòn mỏng như em một đoá Quỳnh

Sương đêm còn ngậm nở tươi xinh

Sắc vàng tình tứ lung linh nhuỵ

Thân nhuyễn mộng mơ lả lướt hình

Đã khiến lòng đây êm lắng đọng

Còn làm trí đó ngập yên bình

Xuân đầu cảm nghiệm-đời sung mãn

Bởi với Hoa kia thật gợi tình.

Thái Huy 2/06/22

QUỲNH HOA

*

Ra vườn thoáng gặp đóa hoa quỳnh

Chúm chím mong manh quả thật xinh

Búp tỏa vàng anh như bức họa

Lá vờn xanh ngát tựa tranh hình

Mỹ miều hoa hé tô xuân sắc

Tha thướt nụ bung đón thái bình

Thoắt hiện sớm mai rồi héo rũ

Mong ai giữ lại chút lưu tình

2/5/22

Thuy Messegee

QUỲNH HƯƠNG

*

Ngờ đâu mới gặp đã yêu Quỳnh!

Khuấy động tâm hồn bởi dáng xinh!

Nhụy hé thẹn thùng xao xuyến gã

Đài nghiêng bẽn lẽn vấn vương hình

Hân hoan thưởng nguyệt rồi vui chén

Hớn hở mời em sẽ cạn bình

Giã biệt đêm này tim thổn thức

Người ơi nào thấu kẻ chung tình!

Như Thu

02/05/2022

QUỲNH HƯƠNG CỦA TÔI

*

Đêm Xuân ra ngắm thấy cành Quỳnh

Hoa nở trắng ngần trông rất xinh

Lá biếc bao quanh che chiếc bóng

Nụ vàng ở giữa hiện nguyên hình

Mơ màng gió thoảng hương thơm ngát

Lóng lánh sương rơi cảnh thạnh  bình

Nâng cánh nhẹ nhàng hồn luyến rũ

Thầm mơ dáng nhỏ một người tình

songquang

20220206

QUỲNH HOA

*

Lấp lánh đầu hiên chợt đóa Quỳnh

Nụ xòe trắng muốt cánh hoa xinh

Dịu dàng dáng ngọc khôn phô sắc

E ấp cành hương khéo ẩn hình

Dưới nguyệt tao thanh mầu tuyệt diễm

Bên trời thơi thảnh vẻ yên bình

Nhàn tâm thưởng lãm… khiêm thời khắc

Đủ để “lão ngông” quyến luyến tình?!

Xuân ND 2022

Nguyễn Huy Khôi

ĐÊM QUỲNH HƯƠNG

*

Hiên vắng trời xuân nhấp chén quỳnh

Nụ Quỳnh chớm nở dáng xinh xinh.

Rung rung đài tím đang bung cánh

Mũm mĩm nhuỵ trong lúc tượng hình.

Trong gió mơ hồ lay ánh nguyệt

Bên hoa e ấp lộng phong bình

Đêm nay thức trắng cùng em nhé

Say đắm hồn ta phút hứng tình.

Mailoc

2-6-22

QUỲNH HƯƠNG

*

Đầu năm nở đẹp đóa hương quỳnh,

Cánh lụa, đài cong, uốn thật xinh.

Gợi cảm tao nhân vì ngọc dáng,

Say lòng mặc khách bởi duyên hình.

Liêu trai dưới nguyệt sương mờ ảo,

Bí ẩn trong đêm bóng bập bình.

Thấp thoáng về khuya rồi héo rụng,

Đời hoa ngắn ngủi, chút lưu tình.

Mỹ Ngọc

Feb.7/2022.

HƯƠNG QUỲNH

*

Nửa đêm nghe thoảng nhẹ hương quỳnh

Bên mé thềm hoang một đóa xinh

Mỏng mảnh cánh hoa sương tỏa bóng

Rung rinh làn nhụy nguyệt soi hình

Hồn trầm lạc lõng tràn mê khúc

Dạ thấm say sưa chạm đáy bình

Chốc thoáng ngạt ngào nơi cõi thế

Trần gian lưu luyến biết bao tình.

Lê Mỹ Hoàn

7/2/2022

ĐẦU XUÂN THƯỞNG QUỲNH

*

Khó sánh khôn so nét đẹp quỳnh

Sắc vàng rực rỡ vóc ngà xinh

Lung linh cánh mượt mây lồng bóng

Lóng lánh đài thanh gió gợn hình

Mặc khách thưởng hoa thơ ngập túi

Tao nhân ngắm nụ rượu lưng bình

Đầu Xuân xướng họa cùng tri kỷ

Tết Cọp niềm vui trọn nghĩa tình

Phương Hoa – FEB 7th 2022

NGẮM ĐÓA HOÀNG QUỲNH

*

Đầu xuân rực rỡ đóa hoàng quỳnh

Dưới ánh mai hồng xinh thật xinh

Gợi nhớ áo dài xưa tạo dáng

Chạnh thương trăng bóng lẻ soi hình

Dìu nhau qua suốt mùa chinh chiến

Lạc bước mất nhau buổi thái bình

Số phận hay lòng xao lãng để…

Nhìn hoa thắm nở,xót xa tìnhLý Đức Quỳnh 10/2/2022

ĐÓA QUỲNH HƯƠNG

*

Trời Xuân vàng thắm đóa hoa quỳnh

Đẹp thật đầu năm sắc quá xinh

Khơi dậy chất thơ qua nét chữ

Như in dáng vẻ tạo nên hình

Tâm duyên vừa đến trong giây phút

Dẫn dắt chân phương trụ cõi bình

Vậy đó yêu đời mà dấn bước

Tự thân say đắm những hương tình

         Hoàng Mai Nhất

HỒ ĐIỆP MÊ QUỲNH

Trà thơm tỏa nhẹ lẫn hương quỳnh

Cõi mộng mơ màng cảnh sắc xinh

Bóng nguyệt lung linh rờ rẫm lá

Lời hoa thủ thỉ gợi muôn hình

Tìm vui thức đợi quên cơn ngủ

Tỉnh giấc tàn canh rượu cạn bình

Bụng chứa trăm sầu quên tuốt luốt

Nằm đây xác bướm nợ vương tình

Chu Hà

UỐNG TRÀ NGẮM QUỲNH

Uống trà ngắm nghía đoá hoa Quỳnh

Mặc áo vàng tươi thấy rất xinh

Sao nỡ bỏ qua ghi mấy chữ

Gọi là đồng cảm với thân hình

Ô hay, năm mới em khoe đẹp

Ngây ngất lòng ai phải bất bình!

Quỳnh nở về đêm thơm bát ngát

Sương khuya còn đọng gợi đêm tình!…

                   Yên Hà

                  10/2/2022

VỊNH ĐOÁ HOA QUỲNH

Đầu năm rực nở đoá hoa Quỳnh,     

Sắc thắm vàng ôi rất đẹp xinh.

Hương ngát mùi thơm đầy bóng nhuỵ,

Thân tươi dáng đẹp rõ nguyên hình. 

Vần thơ say đắm hoà tâm mộng,

Nét hoạ vấn vương đượm ý tình.

Hoàng nữ về đêm danh đã định…

Vườn xuân chan chứa nét yên bình !   

 Liêu Xuyên

TUYỆT ĐÓA HOA QUỲNH 

Nắng Xuân sáng rực bóng nàng Quỳnh,

Em đẹp vô cùng thả dáng xinh.

Cành dẻo đỡ nâng thân mỏng mảnh,

Cánh tươi mở ép nụ khêu hình.

Bướm ghen đờ đẫn bay trêu ghẹo,

Chím ghét nhìn xa hót ngọng bình.

Tuyệt diễm trời cho hoa ngọc hực,

Xoáy tim nhân thế lụy đưa tình.

HỒ NGUYỄN (08-02-2022)

CÁM ƠN MỘT ĐOÁ QUỲNH
Sáng ra lộng lẫy đóa hoàng quỳnh,

Cánh tỏa …xiêm y Ngọc nữ xinh

Gió sớm lay cành ngây ngất sắc

Sương mai đọng giọt diễm kiều hình

Xum xuê nụ tím, đầy thương mến

Phảng phất hương thơm, ngập thái bình

Cảm tạ đất trời cho thưởng ngoạn,

Khai hoa một sớm biết bao tình!

Thanh Hoà


HOA ĐẸP NGÀY XUÂN

Ở dưới sương mai nở nụ Quỳnh

Trông màu vương giả nét tươi xinh

Như nàng khuê các đang đùa chữ

Giống kẻ phiêu lưu cố tạo hình

Xuân đến ngàn hoa cùng hé nở

Gió mơn muôn vật sống yên bình

Bên hoa thoang thoảng mùi nồng thắm

Ngây ngất hồn ai phút gợi tình….

Paris, 08 Fév.2022

TRỊNH CƠ 

MỘT ĐOÁ QUỲNH

Chớm nở đêm qua một đóa Quỳnh

Cánh hoa  trinh trắng thật là xinh

Hương thơm nhè nhẹ lung linh bóng

Cánh mỏng thanh tao diễm lệ hình

Nét đẹp dịu dàng nhưng yểu điệu

Nhụy vàng thon thả rất yên bình

Đầu năm không khí như trầm lặng

Chia xẻ cùng ta chút ẩn tình …

THIÊN LÝ

ƯỚC MỘNG TÌNH ,

Háo hức ngày đêm khắc hoạ Quỳnh

Trong ngần sắc trắng dịu dàng xinh

Tơ đàn réo rắt khoe cung bậc

Nhịp phách vui tươi mở dáng hình

Thanh thoát màu tơ lòng nhẹ nhõm

Hân hoan cánh nhụy dạ yên bình

Ôi chao nét đẹp lung linh ấy

Sáu khắc năm canh ước mộng tình !

PHƯỢNG HỒNG

ĐÊM XƯA…

Thức trắng đêm nao để gặp Quỳnh

Lầu cao, cảnh vật thật yên bình !

Lung linh…cánh nở khoe hương sắc

Lấp lánh…Nguyệt soi lộ dáng hình

Trước gió dịu dàng tay thiếu nữ 

Trong sương mơn mởn nụ hoa xinh

Một lần chạm mặt rồi lưu luyến

 Ai biết lòng ta mãi nặng tình!

Thy Lệ Trang

ĐÓA QUỲNH

Sắc đẹp nào so những đóa Quỳnh

Màu vàng quý tộc sáng tươi xinh

Khoe mình rực rỡ bừng hương nắng

Nở nụ cao sang tỏ ánh hình

Cũng đến tàn rơi về đất lạnh

Rồi thì rũ héo với u minh

Không không có có ai ngờ được

Để lại mai sau một chút tình                  

 Bảo Trâm 

XUÂN QUỲNH

Thắm thiết nhìn say mấy nụ QUỲNH     

Cao vời vương giả ngắm càng xinh        

Màu hoa tươi mát nồng gương lụa      

Nắng gợi đường thơ đẹp dáng hình        

Khép nép trang đài mơ giấc mộng        

E dè quý tộc nét xuân bình        T

ô đời phấn điểm tròn năm tháng        

Khát vọng dâng mang nặng khối tình    

                     Nam Giao 

CHẠM LI BÊN QUỲNH

Cả tổ vui Xuân tiệc ngắm Quỳnh

Hai nàng thơ trẻ xỉnh xình xinh

Một lo bày biện chờ nâng cốc

Một cứ loay hoay hướng chụp hình

Cánh lụa trắng tinh, hương thoáng ngát 

Vầng trăng huyền ảo, nguyệt thanh bình

Xuýt xoa, ánh mắt không rời được

Một rượu một hoa vạn ý tình,

Trần Như Tùng

Mối Xuân Quỳnh 

Vời cao thanh sắc có hoa Quỳnh

Chỉ nở đêm về tuyệt đẹp xinh

Chiêm ngưỡng nhà thơ say đắm tả 

Mến yêu hoạ sĩ  tạo nên hình 

Mãn khai vẻ ngọc người trân quý 

Hàm tiếu  duyên kim mộng thái bình

Một cánh thiên hương thơm ngát toả

Đầu năm man mác mối Xuân tình          

Uyên Quang 

CHÉN QUỲNH ĐẦU NĂM

(Ngũ vận thông)

Sáng uống trà sen tối rượu quỳnh

Đêm nằm mơ giấc mộng xinh xinh

Bên nàng thục nữ mai thần sắc

Cạnh gái thuyền quyên liễu dáng hình

Tết chúc làm ăn hoài thịnh vượng

Xuân cầu sức khỏe mãi khang ninh

Đời người ngẫm lại bao nhiêu chốc

Phải sống làm sao trọn nghĩa tình

Hư Không

8 Feb 2022

Ngắm Nụ Hoa Quỳnh

Chiều Xuân lặng ngắm nụ hoa Quỳnh

Sắc đẹp vàng tươi một đóa xinh

Cành lá vươn nhanh đôi bức ảnh

IPhone chụp lẹ một pô hình

Bên thềm Thánh Thất mơ yên lặng

Cạnh góc Thiền Môn mộng thái bình

Nắng ấm ban mai hương tỏa ngát

Nguyên Tiêu tiết lạnh sớm trao tình…!

Mai Xuân Thanh -February 14, 2022 Ngày Lễ Tình Nhân Valentine ( từ Âu châu sang Á châu…có lẽ khắp nơi )

QUỲNH HƯƠNG

Anh gởi cho em một đóa quỳnh

Bảo rằng hoa đẹp giống người xinh

Tinh khôi cánh trắng như màu áo

Duyên dáng đài thon tựa dáng hình

Hương thoảng nhẹ nhàng duyên nhã nhặn

Cành vươn mềm mại nét thanh bình

Ước mơ đôi lứa luôn đầm ấm

Trọn kiếp keo sơn mối diễm tình

Sông Thu( 14/02/2022 )

XA VẮNG QUỲNH

Dù tám năm qua xa vắng Quỳnh (*)

Vẫn còn đậm rõ nốt ruồi xinh

Ôi đôi mắt xếch Phan An nét

Với cặp mày thanh Tống Ngọc hình

Thời chiến cách ngăn vì chiến trận

Hoà bình tù ngục chẳng an bình

Đầu năm thắp nén nhang ngày giỗ

Khấn nguyện linh thiêng thấu nghĩa tình

Kiều Mộng Hà

 Feb 14th2022




Nhớ Về Chiến Thắng Đống Đa! Lê Văn Hải – Minh Thúy – Hoàng Mai Nhất – Phương Hoa

“Đón Xuân này, tôi nhớ Xuân Xưa!”

Truyền thống những ngày Đầu Năm, nhắc nhở chúng ta, tưởng nhớ đến giây phút vinh quang của Mùa Xuân Lịch Sử năm 1780.

Mồng Năm Tết! nhớ về Đại Đế Quang Trung. Với chiến thắng Gò Đống Đa lẫy lừng, đập tan 20 vạn quân Tầu nhà Thanh.

Noi theo tấm gương Ngài, để hun đúc lòng yêu nước, chống CSVN, đang bán nước cho Tàu cộng.

Nhớ lại chiến thắng Đống Đa hào hùng, đã cứu nguy Đại Việt thoát ách nô lệ Tầu năm nào.

Bài học lịch sử đang lập lại, nước Việt chúng ta hiện nay hoàn cảnh không khác gì. Đang bị bọn độc tài Việt Cộng cầm quyền, bán đất, bán biển, dành các đặc khu cho Tàu cộng.

Trung cộng đang giết hại đồng bào chúng ta bằng mọi hình thức thâm độc, từ buôn người, kinh tế, đến thực phẩm. Dân tộc chúng ta đã, đang và sẽ bị tiêu diệt, nếu Tàu cộng còn chiếm cứ trên Quê Hương Việt Nam, trước sau gì cũng mất nước mà thôi.

Cùng nhau cất lên bài ca chiêu Hồn Nước, hun đúc một lòng quyết chiến đấu:

Ngàn quân Tàu vượt cầu, như nước tràn hàng ngàn,

Hàng ngàn quân Tàu vượt cầu trong gió ngàn,

Ngàn quân Tàu sập cầu tô thắm màu Nhị Hà,

Nhị Hà nước về đỏ ngầu thây chất tràn!

Nào ngờ đâu bao mộng tan tành

Vạn giặc Thanh như là mây khói

Và từ đây nước Việt yên lành

Ngàn đời sau Bắc Bình còn vang danh!”

Xuân Nhâm Dần 2022

Lê Văn Hải

Peach Blossome background frame vector illustration

ĐỜI TƯỞNG NHỚ QUANG TRUNG

(Hoạ đảo lộn 4 vần)

Mồng Năm Kỹ Dậu nước An Nam,

Đại đế Quang Trung chống ngoại xâm.

Dẹp sạch quân Thanh loài thảm hận,

Đánh tan giặc Bắc lũ tàn tham !

Oai hùng chiến sử đầu voi sát,

Rạng rỡ tài danh ngọn sóng tràn !

Muôn thuở Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ…

Đời đời con cháu tạc thâm ân !

Liêu Xuyên




THƠ KHAI BÚT – Hoàng Mai Nhất

*Cây Đào Bonsai này, HMN đã trồng 5 năm; đến năm nay mới
nở nhiều bông như vậy, lại đúng ngay đêm Giao Thừa, nên HMN
đã làm 4 câu Thơ HOA  ĐÀO  NỞ dưới đây xin gởi đến Quý VTH cùng thưởng lãm.

Trân trọng
Hoàng Mai Nhất

Khai bút đu Xuân Nhâm Dần (2022)

 XUÂN  NAY

*

Tết đến Xuân về ở chốn đây
Bên ngoài chỉ thấy tuyết Đông dầy
Ngàn cây lặng lẽ trơ cành đứng
Mấy gốc thông già điểm trắng đầy
Gió lạnh luồn qua từng kẻ lá
Xuân nồng thắm lại mấy ngày này
Trời Xuân thuở ấy còn vương vấn
Để đến bây giờ mắt thấy cay

                               Hoàng Mai Nhất 

*

XUÂN  LẠNH

Mùa Đông đến quá nhanh
Thời gian gõ nhịp canh
Ngoài đường tựa vắng tanh
Đời không muốn giật dành
Nhường cho tuyết phủ cành

Đêm chìm trong lạnh căm
Chờ mùa Xuân đến thăm
Mưa dường như tiếng thầm
Cây vươn mình trổ mầm
Đầy hoa quả cúng mâm
………
Pháo rền vang Cọp gầm
Vui đón Xuân Nhâm Dần
Mặc cơn dịch dọa hăm

                 Hoàng Mai Nhất

*

HOA  ĐÀO  NỞ

Ngắm cây Đào đỏ hoa bừng nở

Chợt thấy cuộc đời vẫn nên thơ

Ngoài kia nắng dát vàng sân cỏ

Xuân của đất trời đẹp ước mơ

                         Hoàng Mai Nhất




THƠ- H.O. THẤY TUYẾT -Hoàng Mai Nhất


H.O.  THẤY  TUYẾT

*

Trong khung cửa nhìn ra trời tuyết

Nhớ ngày nào đến biết nơi này

Lần đầu thấy tuyết bay bay

Hốt vào đem cất_ngày mai để dành

Sáng ra tuyết trắng đã thành…

Một thau nước lạnh_chòng chành nước mưa

Vội vàng gọi bạn nhặt thưa…*

Xem kìa tuyết phủ mới vừa trắng tinh

Bạn bè quen ở quanh mình

Những người cũng giống…như mình H.O.

Thấy tuyết_mừng khoái! Khó ngờ…

Ngở như giấc mộng đang chờ tại đây

Được nhìn, đùa nghịch, tận tay

Từ nay đã rõ tuyết bay thế nào

*

                                   Hoàng Mai Nhất
                        Đông Seattle, Wa  26/12/ 2021
                                (cuối năm Tuyết rơi)




THƠ: Cám Ơn – Hoàng Mai Nhất & Văn: Tình H.O – Hoàng Mai Nhì

TÌNH  H.O.

Ngày ấy đất nước mình chiến tranh, em ở tuổi học trò, yêu anh là lính trận. Mỗi đứa ở một nơi, em hậu phương còn anh nơi tiền tuyến. Lâu lâu mình được gặp những lần anh về phép, em trốn học mình đi chơi…ôi sao mà nhớ quá! Em áo trắng học trò, đi bên Anh màu áo trận. Mình có nói gì đâu, chỉ bước đi chầm chậm…mặc trời mưa trời nắng.

Gần tới giờ tan học, mình vội vã đi về. Anh đưa em tới cửa, mình vội vã chia tay; anh trở về đơn vị, em ở lại chờ thư. 
Ngày ấy điện thoại chưa phổ biến, chưa có Computer, không Internet…nên anh không có Email address. Em chỉ viết tay cho anh chuyện trời mưa trời nắng, rồi gởi thơ cho anh qua địa chỉ KBC và lâu thiệt là lâu em mới nhận được hồi âm. Thơ anh viết vội vả nhờ một anh bạn về phép, đưa cho em ở cổng trường. Rồi Ba Má biết! Mỗi lần anh về phép, anh được phép tới nhà chơi. Đám cưới mình đơn giản, tổ chức vào một lần anh về phép. 

Cưới nhau ở tuổi muộn màng                                                                                   

Yêu nhau tựa ánh trăng vàng không tan

…………………………………………………………

Cho dù biên cả sông sâu

Cùng anh chẳng ngại qua cầu đắng cay”                                                                      

(thơ Hoàng Mai Nhất)        

Chiến tranh càng khốc liệt, anh vắng nhà lâu hơn. Thơ về cũng lâu nữa. “Một trăm em ơi chiều nay một trăm phần trăm…Một trăm em ơi chiều nay lại cấm trại rồi…”

Anh cắm trại lâu hơn và cắm trại cũng nhiều hơn. Em chờ anh cũng giỏi hơn! Anh lính trận miền xa, em cô phụ chờ chồng. Đất nước mình ai cũng vậy đâu phải chỉ riêng mình em đâu…anh thường an ủi em như thế. Rồi mùa Xuân năm ấy, tiếng súng bắt đầu im, anh trở vể mệt mỏi. Gặp nhau chưa mấy ngày, anh bị kêu là ngụy; phải tập trung cải tạo. Em tiếp tục chờ anh!!
                                

“Tại thời thất thế đành phải thế                                                 

Hổ vào trong cũi_chó huênh hoang                                                                                 

Anh hùng mạt lộ vào tù ngục                                                                               

Mặc cho dâu bể chuyển xoay vần…“                                                                                                                                      (thơ Hoàng Mai Nhất)                                                                              

Sau bao năm chờ đợi tin anh, em chỉ vỏn vẹn nhận đựơc một thơ anh báo tin bình an. Thơ anh không về từ KBC mà từ cái trại gì đó, ở tận miền Bắc xa xôi mà ngày xưa mình gọi nó là “bên kia bức màn sắt” .

“Núi rừng Việt Bắc thâm u lắm
 Chẳng thấy mặt trời chỉ thấy mây

Hàng hàng lớp lớp mây giăng đậm

Phủ cả đường đi nghẻn lối về……”                                                                                                                         

(thơ Hoàng Mai Nhất) 

Sau mấy ngày cực nhọc, trèo đèo, lội suối, băng rừng; lưng ng con, tay xách giỏ lương thực đi tìm thăm Anh. Gặp nhau mười, mười lăm phút, nhìn nhau mà không nói, nước mắt rớt nhiều hơn.

“Vượt rừng sâu_xứ lạ…em tìm chồng

Thăm một chút…em trở về cay cực….”                                                                     

 (thơ Hoàng Mai Nhất)

Đâu nỡ nào cho anh biết: ở bên ngoài bobo, khoai mì thay cho gạo. Với chế độ “Tem Phiếu, Họp Tác Xã”…kéo người ta lại cùng nghèo đói như nhau.

“Biết không anh! Ngày anh “đi học tập”

Dân ở nhà khoai sắn thay cơm…..”                                                                   

(thơ Hoàng Mai Nhất)

Qua bao mùa Mai nở, anh trở về xác xơ. Lý lịch bị bôi đen bởi vì anh là lính…lính Cộng Hoà Miền Nam!!!

 “Ngày trở lại anh không còn trai trẻ

Trắng bàn tay và trắng cả tương lai                                                 

Được thả về làm “tù” ăn cơm vợ

Sáng phải trình cán bộ ủy ban

Tối phải sang công an khu vực

Sống cuộc đời hận nhục phải không anh…..”                                                                              

(thơ Hoàng Mai Nhất)

Mình cùng lăn vào cuộc sống. Em chợ trời kiếm gạo, anh góc phố vá xe; anh canh me vượt biển, em xui ngược kiếm tiền… Người ta đi gần hết; Sàigòn sẽ  vắng hoe nếu ngoài kia không đến. Dân miền Trung, miền Bắc tràn ngập cả Sàigòn. 

Sau hai mươi năm vất vả,  mình cũng tới Hoa kỳ; đi theo diện H.O. Bây giờ trên đất Mỹ, Anh máy tính làm thơ, nhớ quê hương đất nước; hâm nóng chí trai hùng, mong một ngày trở lại, phục hồi lại quê hương.

  “Nơi xứ lạ mình ngồi ôn lại

H.O. già_anh cầm bút đề thơ                             

Em bên cạnh nhìn thơ khẻ hỏi:

Đến chừng nào mình trở lại quê hương?

Và đó cũng là câu hỏi:

của anh, của chị, của chúng ta…

Đến chừng nào “Cờ” trở lại Quê Hương!?”

(thơ Hoàng Mai Nhất)

Hai con xong  Đại Học . Em chăm sóc khu vườn, trồng hoa hồng thơm ngát, vun đắp tình H.O.

“Vườn nhà tôi có hoa hồng trước cổng                                     

Cúc đủ màu, Thược Dược nở trong sân

 ……………………….                                         

Vườn Thượng Bình chầm chậm

Từng chút một thành thơ…”

 (thơ Hoàng Mai Nhất)

Hoàng Mai Nhì




THƠ – ĐÊM CHIẾN HÀO – Hoàng Mai Nhất




HỒI KÝ – Hoàng Mai Nhất & Bằng Hữu Hiệp Phan

Nguồn hình: Internet

Có ai còn nhớ không:

Ngày xưa đi học Tiêủ Học (1955-1960), cứ mỗi cuối năm phát thưởng cho những học sinh học giỏi (giỏi về học vấn, giỏi về hạnh kiểm); thì trong số những quà thưởng ấy, bao giờ cũng có những quyển tập 100 trang hay 50 trang, mà điều đặc biệt là bìa sau của những tập vở ấy, luôn luôn có truyên hình bằng tranh màu như: Phạm Công Cúc Hoa, Tấm Cám, Hai bà Trưng, Bà Triệu Ẩu cởi voi đánh giặc Tàu chạy có cờ;  Vua Quang Trung đại thắng quân Thanh, Tướng Lý Thường Kiệt phạt Tống bình Chiêm; anh hùng Lê Lợi; Ngô Quyền và Dũng Tướng Trần Bình Trọng của nhà Trần lúc chống quân Mông Cổ bị bắt; đã nói một câu nói để đời đi vào lịch sử dân tộc Việt: “Thà làm quỷ nước Nam chớ không thèm làm Vua phương Bắc “…v…v…

Ngày ấy tôi rất thích những tâp vở có truyện tranh ấy mỗi khi được lãnh thưởng. Và những câu chuyện bằng hình ảnh ấy đã đi theo suốt cuộc đời tôi cho đến bây giờ và mãi mãi không bao giờ quên. Tôi rất là trân quý, kính trọng tinh thần yêu nước của tiền nhân để hun đúc cho mình một tinh thần ái quốc và hãnh diện là mình đã được làm con dân nước Việt (VNCH).

Hoàng Mai Nhất
(Lê Anh Thượng)
Seattle, WA 25/10/21

Xin giới thiệu: Mời đọc bài của Hiệp Phan

Hồi ký của “cậu bé Biên Hòa”

 Tôi sinh ra và lớn lên tại Biên Hòa, một tнàин phố hiền hòa nằm bên cạnh dòng sông Đồng Nai thơ mộng.

Nhà tôi ở gần вệин viện Pнạm Hữu Chí (nay là вệин viện Đồng Nai) – một nhà тнươиɢ thí nơi chuyên chữa вệин miễn phí cho mọi người, nơi đây kнôиg hề phân biệt người có tiền hoặc kнôиg, kнôиg hề từ cнốι chữa вệин cho người dân dù phí tổn cao như thế nào. Mọi người вệин đều được đối χử bình đẳng như nhau. Tôi nhớ có một lần bị đạp phải gai nhọn trong lòng bàn chân, bị mưng mủ, đᴀu nhức kinh кнủиɢ, mẹ tôi đưa tôi vào вệин viện này, các y tá & bác sĩ, tiếp chúng tôi một cách ân cần тử tế, với thái độ tôn trọng người вệин mà kнôиg hề hách ᴅịcн hay gợi ý vòi tiền hoặc quà cáp từ người nhà của tôi. Trên tường вệин viện, tôi kнôиg hề thấy có khẩu hiệu “Lương y như từ mẫu” nào cả, nhưng thái độ cư xử hòa nhã của nhân viên y tế ở đây kнôиg khác chi là mẹ hiền. Ngoài cổng вệин viện có một bảng hiệu cấm bóp kèn cho các loại xᴇ cộ để kнôиg ảnh hưởng đến người вệин.

Ngày xưa, thời niên thiếu của tôi đã từng có một hệ thống нàин cнíɴн gọn nhẹ, phục vụ người dân hữu hiệu và lịch sự như vậy, chứ kнôиg phải “нàин” dân là cнíɴн.

Ngày xưa, tôi đã từng biết về một xã hội мαng đầy tình nhân văи qua cách ứng χử của mọi người:

Tôi còn nhớ khi cha tôi mất vào năm 1973, khi xᴇ tang đưa linh cữu ông đến nơi an nghĩ sau cùng, ngồi trên xᴇ tang tôi quan ѕáт thấy các anh cảnh ѕáт, quân cảnh đang làm nhiệm vụ trên các giao ʟộ, khi gặp xᴇ tang đi ngang qua, các anh đứng nghiêm chào theo nghi thức quân cách. Và một điều ngạc nhiên lý thú khác là tôi thấy những người dân mà gia đìɴн tôi kнôиg quen biết, khi họ đi xᴇ gắn máy hoặc xᴇ đạp vượt qua xᴇ tang, kнôиg ai bảo ai, họ đều giở nón cúi đầu chào tiễn biệt cha tôi. Hình ảnh này đã cho tôi một ấn tượng và cảм xúc thật mạnh mẻ. Sau này tìm hiểu, tôi mới biết đó là lề thói ứng xử tнông тнường của mọi người để tỏ lòng tôn trọng đối với người đã khuất.

Vào thời ấy, mỗi khi ngồi học bài khuya, đến 10 giờ, tôi тнường nghe từ radio hoặc TV nhắc nhở mọi người nên điều cнỉnh âm thanh vừa đủ nghe để kнôиg phiền lòng hàng xóm.

Tôi còn nhớ mỗi sáng thứ hai chúng tôi làm lễ chào cờ ở trường tiểu học Nguyễn Du, khi quốc kỳ được kéo lên trong tiếng quốc ca vang lên của toàn thể học sinh, tôi thấy phía bên ngoài cổng trường: chú xích lô dừng xe lại, những người bộ нànн đi ngang dừng lại và bà bán hàng rong cũng bỏ quang gánh, tất cả tự giác đứng nghiêm cнỉnh hướng về quốc kỳ cùng hát quốc ca cho đến khi lễ chào cờ kết thúc .Ý thức công dân của người dân miền nam Việt Nam thời ấy là như thế.

Khi có dịp đi Saigon, tôi để ý thấy tại các giao lộ, các loại xe cộ đều tự giác dừng lại khi đèn đỏ cho dù kнôиg có cảnh ѕáт. Lúc ấy, kнôиg hề có chuyện vượt đèn đỏ cнạy bạt мạnɢ khi kнôиg có người kiểm soát.

Trong giao tế, cảм ơn và xιɴ lỗi là câu nói тнường xuyên của người dân thời ấy.

Ngày xưa thời niên thiếu của tôi đã từng có một xã hội tuy còn nhiều bất cập nhưng rất là văn minh và có được một nền dân trí cao như vậy.

Ngày xưa, tôi đã từng thụ hưởng một nền giáo dục nhân bản, dân tộc và khai phóng. Nền giáo dục này đã dạy tôi làm người trước khi dạy tôi học thức.

Năm 1966, tôi vào học lớp năm (nay là lớp một) tại trường tiểu học Nguyễn Du, trên tường của lớp học vỡ lòng này có một câu cách ngôn “Tiên học lễ hậu học văn” treo cố định suốt cả một năm học .Sau này lớn lên, tôi mới hiểu đó là tiêu chí căn bản của nền giáo dục VNCH.

Tôi đã từng có những thầy cô ở bậc tiểu học tận tâm giảng dạy cho tôi những bài học rèn luyện nhân cách qua sách giáo khoa như: Em tập tính tốt, Các bài tập đọc, sử ký, địa lý, khoa học thường thức, những bài học thuộc lòng từ quốc văn giáo khoa thư, Gia huấn ca, Nhị thập tứ hiếu, Tâm hồn cao thượng ….Các giáo trình này đề cao các giá trị lịch sử, dân tộc, tự chủ, nghệ thuật, văn hóa …để rèn luyện cho học sinh giỏi về kiến thức tổng quát và có tấm lòng nhân hậu yêu nước thương nòi, có lòng biết ơn mọi người trong xã hội.

Bậc tiểu học, hàng tuần thầy cô giáo đều viết lên bảng câu cách ngôn của tuần từ các ca dao tục ngữ ẩn chứa triết lý tình thương để in sâu vào tâm khảm của học sinh. Hàng tháng thầy cô thiết lập bảng danh dự để xếp нạng học sinh theo điểm số. Ngày ấy chất lượng học sinh được phân loại rõ ràng cнíɴн xác chứ kнôиg hề có tình trạng nhà trường cнạy theo thành tích với tỷ lệ 100% học sinh giỏi không có yếu kém !!

Năm 1970, tôi vào trường Trυng học công lậᴘ Ngô Quyền sau một kỳ thi tuyển sinh đệ thất (nay là lớp 6) đầy gay go nhưng cũng rất công bằng. Ở bậc trυng học, tôi đã có những vị giáo sư tận tâm truyền đạt cho tôi kiến thức tổng quát, ý thức công dân và dạy cho chúng tôi về Công pháp quốc tế, Tam quyền phân lậᴘ, về giá trị của một xã hội tự do, dân chủ. Khi học lớp 9, chúng tôi đã được thầy luyện cho kỹ năng thuyết trình trước đám đông, tập tính phản biện và biết phân tích, so sánh đối chiếu , biết tranh luận trước những vấn đề mà chúng tôi kнôиg đồng ý, chứ kнôиg phải răm rắp cúi đầu nghe theo một chiều từ người khác như bầy cừu mà kнôиg dám ᴘнản kháng.

]Ngày xưa Biên Hòa quê tôi có nhà sách Huỳnh Hiệp bán đủ mọi thể loại sách rất đa dạng phong phú từ nhiều tác giả khác nhau, từ nhiều quan điểm khác nhau, kнôиg có vùng cấm. Ở nơi ấy, kнôиg cần mua sách, nhưng tôi có thể tự do thoải mái đọc “cọp” tất cả các loại sách mình ưa thích mà kнôиg bị trở ngại nào. Chúng tôi тнường gọi nhà sách này là тнư viện tri thức cho học sinh nghèo.

Thời niên thiếu đã đem lại cho tôi nhiều kỷ niệm tuyệt vời và tự hào về một xã hội tươi đẹp mà tôi đã từng sống.

Nhưng một thời hoa mộng ấy đã thật sự kết thúc một cách oᴀɴ nghiệt vào cuối tháng 4 năm 1975 khi tôi 16 tuổi.

Giờ đây, khi thời gian qua nhanh tuổi đờι đã xế, trí nhớ đôi lúc cũng còn lẫn lộn, nhưng quên gì thì quên, tôi kнôиg thể nào quên được những năm tháng được sống trong một xã hội hiền lương tốt đẹp , dù ở trong thời kỳ chιến tranh khốc liệt nhất. Tôi kнôиg thể nào quên được ngày xưa tôi đã từng có một thời niên thiếu như thế. Tôi cũng sẽ kể lại cho con tôi là tôi đã từng sống trong một nước Việt Nam Cộng Hòa văn minh và nhân bản như thế trong quá khứ, mà thế hệ con cháu tôi ngày nay kнôиg thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi .

Hiep Phan




MƯA  SEATTLE — VƯỜN  THƯỢNG & BÌNH

rain raining GIF

MƯA  SEATTLE

Seattle mưa sáng, mưa chiều

Mưa trưa, mưa tối…sáng chiều đều mưa

Không mưa trời lạnh có thừa

Mưa nhiều trời ấm, mưa vừa lạnh se

Mưa rơi như bức màn the

Mưa khoe niềm nhớ, mưa che nỗi buồn

Mưa tuôn ướt đẫm mặt đường

Ướt đôi mi…nhớ…con đường ngày xưa

Lá me đổ xuống giống mưa

Saigon ngày ấy cũng mưa sáng chiều

Hoàng Mai Nhất

VƯỜN  THƯỢNG & BÌNH

Đường về nhà tôi cây xăng đầu ngõ

Kế bên chùa chuông gỏ lúc chiều buông

Nhà của tôi hoa Hồng trồng ngoài cổng

Cúc đủ màu, Thược Dược nở trong sân

Vườn nhà tôi cây Thông có bốn

Bụi Trúc vàng bên cạnh mấy cây Plum

Cuối mùa Thu, Hồng giòn cho trái    

Vườn Thượng Bình, đừng ngại ghé sang chơi  

             
 Hoàng Mai Nhất               




THƠ – MẤT CHỊ – Hoàng Mai Nhất




THƠ – NHỮNG CÁNH HOA DẠI MÀU VÀNG – Lê Tuấn: Tặng Nhà Văn Hồng Thủy- Lời Chào Mừng “Nhận Tình Thân” từ VTLV – Lê Văn Hải & Phương Hoa – Hoàng Mai Nhất

Vui quá!Tuyệt vời!
Đây là lần đầu tiên VTLV xảy ra chuyện lạ lùng như thế! Tưởng chỉ là diễn đàn quen biết qua Văn Thơ thôi, ai ngờ “ruột thịt” thứ thiệt!
Mừng cho Anh Lê Tuấn và Chị Hồng Thủy nhé!
Chúc mừng! Chúc mừng!

Lê Văn Hải

Những Cánh Hoa Dại Màu Vàng

*

Những cánh hoa vàng ngây dại đó

Lẻ loi chớm nở mọc bên đường

Không người mong đợi, không ai đón

Lặng lẽ mà sao đẹp lạ thường.

*

Hoa dại màu vàng cánh mỏng thôi

Từ xa xưa đến mọc nơi đây

Đặt cho tên gọi loài hoa dại

Hương sắc gửi về theo gió mây.

*

Phủ kín tình em “Hồng Thuỷ” chung

Hường tình thêm dại gió mây ngàn

Miên man hoa nở trên đường phố

Ai mượn tình yêu hoa dại vàng.

*

Lê Tuấn

Viết tặng nhà văn Hồng Thuỷ

Qua tác phẩm (Những Cánh Hoa Dại Màu Vàng)

Cũng để kỷ niệm ngày Anh Em gặp lại nhau.

NGÀY THU

*

Mây trời xuống thấp lối thu sang

Gió lạnh chiều nay thổi lá vàng

Sương mỏng nhẹ bay tà lụa trắng

Tình thu còn mãi tiếng âm vang.

*

Cành trơ trụi, thấm ướt hơi sương

Lá rụng đêm qua phủ lấp đường

Áo lụa trắng, thu buồn ảm đạm

Tiếng dương cầm nhịp điệu yêu thương

Lê Tuấn

***

Thu Vắng

Trời hong khô lá rải ven đường

Phủ kín hoàng hôn, lấp dấu chân

Hoa lá oằn mình cơn gió lạnh

Nỗi buồn ùa đến lòng phân vân.

*

Thu đem thêm lá phủ chân em

Cho bước chân mềm tiếng nhạc êm

Đến lúc mặt trời vừa khuất núi

Vẫn còn luyến tiếc buồn trong đêm.

*

Lê Tuấn

10-7-21

CHÚC MNG NHN TÌNH THÂN

(Kính tặng chị Hồng Thuỷ & thầy Lê Tuấn)

*

CHÚC MỪNG sum hiệp nhận tình thân

Thu sắc vàng pha ánh đẹp ngần

HỒNG THUỶ văn tài hừng khắp chốn

TUẤN LÊ thơ ý rạng muôn phần

Hữu duyên thiên lý còn tương hội

Bạc phúc cận kề vẫn cách phân

VĂN BÚT VÙNG ĐÔNG và LẠC VIỆT

Tuy xa giờ đã hoá nên gần

*

Phương Hoa – OCT 5th 2021

**

MỪNG NHẬN HỌ

*Viết tặng bạn hiền Lê Tuấn và chị Hồng Thủy

Cuộc thế nhân gian thật lắm điều

Nào ai biết được mai sau nhỉ

Đổi thay thay đổi biến thiên nhiều

Mai kia mốt nọ chưa đặng chí

Giống cánh chim di lạc nẻo về

Rồi ra bổng chốc không hề nghĩ

Lạc Việt Văn Thơ nhận tình thân

Bài thơ viết gởi mừng Tuấn & Thủy

Họ tộc hôm nay lại thêm người

                                   Hoàng Mai Nhất

                               (Seattle, WA 10/9/21)

* Cảm thán chuyện bạn, nghĩ về mình.




Chùm THƠ Trăng Và Mùa Thu: Lê Tuấn + Minh Thúy + Hoàng Mai Nhất + Thái Phạm + Phương Hoa

Nguồn ảnh: internet




THƠ Hoàng Mai Nhất: Chuyện Tình Buồn + Tiếc Thay




ĐỖ DUNG: Những Ngày Xa Xưa Ấy…. & Bài THƠ Tặng: “KHUNG TRỜI KỶ NIỆM” của Hoàng Mai Nhất

NHỮNG NGÀY XA XƯA ẤY

Cầm quyển lưu bút trong tay, giở hộp hình cũ, nhìn lại những khuôn mặt thân thương, những dòng chữ quen thuộc…Lòng tôi thấy bâng khuâng với bao kỷ niệm của thời xa xưa. Nhớ ơi là nhớ!

Những cánh hoa sao xoay tít trên không, bầu trời xanh thẳm cao vút của con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm như đang hiện ra trước mắt tôi, những khuôn mặt ngây thơ của một bầy chim non chập chững, ngơ ngác bước vào cổng trường Trưng Vương năm đệ thất, những cô bé còn e lệ, thẹn thùng với thày cô mới, bạn mới, còn lúng túng, ngượng ngập, vướng vít với vạt áo dài… Năm ấy chúng tôi được sự dạy dỗ rất kỹ của bà Kỷ, bà Tuyết, Cô Trinh, cô Hồng Diệp…Giờ ra chơi chúng tôi vẫn còn nhảy dây, nhảy lò cò, chơi đánh chuyền, chơi trồng nụ trồng hoa và hay nhặt những cánh hoa sao ném tung lên để nhìn chúng xoay tít, xoay tít, những tia nắng xuyên qua kẽ lá trên cao thành những vệt nắng dài…

Năm đệ ngũ chúng tôi lập ra Họ Nhà Tí gồm bảy Tí Cô Nương. Đứng đầu là Tí Bố Vũ Thị Thanh cao lêu nghêu, dí dỏm. Tí Lớn Đỗ Dung, hỗn danh Dung Lu vì có da, có thịt nhất bọn. Tí Nhỡ Chi Nga, “ngon như cục mỡ, sạch như quyển vở”, mặt lúc nào cũng khinh mạn. Tí Con Mộng Diệp dịu dàng. Tí Ti Hồng Trinh ướt át hay khóc. Tí Tẹo Cẩm Tú nghịch ngợm. Tí Cu Kim Anh, khểnh răng cửa hay pha trò. Họ Nhà Tí làm thơ, ăn quà, nghịch ngợm, phá phách nhưng cũng chăm chỉ học hành. Tuổi mười ba, tuổi của mộng mơ, chúng tôi bắt đầu yêu cô giáo, mỗi đứa trồng cây si một cô và ca tụng, bênh vực triệt để thần tượng của mình. Đứa nào đụng chạm đến “người yêu” là sẽ biết nhau ngay!

Nàng của tôi là cô Xuân Sanh, môn chính cô dạy là Pháp Văn nhưng vì trường thiếu giáo sư nên cô dạy chúng tôi môn Địa Lý. Ngày đầu tiên cô bước vào lớp tôi đã choáng váng, ngất ngây, có một cái gì đó như nhập vào hồn. Tôi yêu giọng Huế nũng nịu, dáng vẻ dịu dàng, thanh thoát như một búp Ngọc Lan. Mỗi lần cô nói “Có phải không nạ!” là cô lại nhìn tôi. Có một hôm chả hiểu sao cả buổi cô chẳng nhìn tôi. Tôi tủi thân quá, cúi xuống gầm bàn làm thơ:

Xuân Sanh, Xuân Sanh

Người tôi đang yêu quý

Người tôi đang ước mơ

Cô giáo nhỏ ngây thơ

Như con chim thờ ơ

Không nhìn tôi không nói

Tôi cảm thấy bơ vơ!

Vì yêu cô tôi làm thơ, vì yêu cô tôi chăm đi tập vũ cầu, chăm đi tập thể dục thẩm mỹ với cô Vĩnh ở sân Phan Đình Phùng và mỗi chủ nhật lại chịu khó đi họp Hướng Đạo vì nhà cô ở Phan Đình Phùng, ngay trước cửa sân vận động.

Nhà cô toàn đàn bà, bà mạ, bà dì, ngũ long công chúa, Xuân Sanh, Hồng Vân, Thanh Vân, Túy Vân và Bạch Vân. Tôi yêu cô nên yêu cả gia đình cô, tôi cũng gọi các em cô bằng tên ở nhà, chị B, chị C, Chuột, Nhỏ. Đến nhà cô tôi tìm được những phút giây êm đềm. Có những hôm tôi ngồi hàng giờ nhìn cô ngồi trên đi văng may áo dài. Thế rồi ngày cô lên xe hoa tôi đã khóc, đã để đầu trần đi trong mưa. Cảm giác mất mát thật đớn đau. Tôi gậm nhấm thú đau thương (!)

Những ngày thơ ấu thật lãng mạn và cái lãng mạn thật là hồn nhiên.

Hồng Trinh mảnh mai, tóc dài mướt như lụa, cặp mắt to đen láy, thật thông minh nhưng hay ướt.

Tí Ti…

Sao đời lắm sầu bi

Cười lên cho vui chứ

Lau nước mắt lẹ đi…

Chi Nga làm thơ hay hơn, người lớn hơn, tôi còn nhớ vài câu:

…….

Gục mặt xuống bàn mắt ướt luôn

Nhưng sao tôi hỏi em không nói

Có phải vì tôi lệ ngọc tuôn……

Chúng tôi làm nhiều thơ lắm, tôi có một quyển sổ con ghi lại những vần thơ sầu, thơ tếu, thơ con cóc của tuổi mười ba nhưng quyển sổ nhỏ quá, lại dọn nhà bao phen nên thất lạc, thật tiếc!

Năm đệ tứ tôi được miễn tập thể thao vì lý do sức khỏe (bà bác sĩ nói là tim to (!)) Oái oăm thay tôi lại là lực sĩ chủ lực của trường! Đội vũ cầu chúng tôi tập rất đều đặn, ngày nghỉ lại đem vợt đến sân Phan Đình Phùng hoặc đến nhà Hồng Trinh ở Lý Trần Quán tập tiếp. Ngày đi thi đấu giải liên trường, khi đấu đôi Trinh cặp với Tú còn tôi đứng với Hảo. Hai đứa đánh rất ăn ý, Hảo là vua bỏ nhỏ còn tôi có cú đập rất tới, ngay sau khi giao cầu, Hảo thủ nửa sân trên, tôi bao nửa sân dưới. Khi đấu đơn, qua vòng bán kết, vào chung kết tôi bị hạ bởi Lam Thảo của Nguyễn Bá Tòng, cô nàng vừa đẹp vừa dễ thương. Tôi chạy thi tiếp sức với Lệ Tâm và Thu Hà. Bố tôi cứ cười mãi và nói:” Người thì lùn, chạy lạch bạch mà cũng là lực sĩ điền kinh!”. Còn nữa, cô Hiền còn cử tôi đi thi ném tạ, cả năm chẳng tập, chỉ dượt có vài tuần mà tôi ném rất khá, nhưng ở nhà thì nhất mẹ nhì con, ra sân đấu tôi đụng ngay Phạm Thị Thục Nữ của trường Thiên Phước, nàng ta to, cao và khỏe như con beo, nàng phá kỷ lục năm đó và chắc chắn về sau không ai phá nổi kỷ lục của nàng.

Đến ngày kỷ niệm Hai Bà, trường cử Bích Loan, Lưu Mỹ và tôi… đi thi văn chương phụ nữ . Để sửa soạn, chiều nào Bích Loan cũng đến đón tôi đi đến các tòa báo và thư viện để nghiên cứu tài liệu. Năm đó dinh Độc Lập bị oanh tạc nên chúng tôi không được vào dinh Tổng thống để lãnh quà. Phần thưởng và giấy chứng nhận được gửi thẳng về trường.

Hè năm đệ nhị, Hoa Tâm đến nhà xin phép cho tôi đi dự trại hè học sinh sinh viên toàn quốc ở Đà Lạt. Dân Trưng vương có Phương Trà, Minh Châu, Ngô Thị Ngân, Lan Trân, Lệ Hà, Hoa Tâm và tôi. Chúng tôi có một tuần lễ thật vui. Ban ngày sinh hoạt ngoài trời, làm công tác xã hội, xây một cây cầu và đắp một con đường cho dân địa phương. Buổi tối sinh hoạt văn nghệ hoặc hội thảo với các thày Minh Châu, Thiện Minh, Thiên Hoa.

Qua năm đệ nhất, chúng tôi đã bắt đầu có những nỗi buồn vu vơ, cảm giác sắp phải xa trường, xa bạn. Tâm trạng chúng tôi lúc đó đầy mâu thuẫn. Khi thì ngồi lặng bên nhau, buồn muốn khóc. Lúc lại xúm nhau đùa giỡn, nghịch ngợm, trêu chọc bạn bè, phá phách thầy cô. Chúng tôi như muốn níu kéo, giữ lại một cái gì. Chúng tôi lập Đảng, lúc thì gọi là Đảng Loạn Ngôn, lúc thì cho là Đảng Vô Ý Thức còn cô Ninh gọi chúng tôi là Đảng Nhộn. Đảng chúng tôi gồm Đảng Trưởng Mai Oanh, nhỏ nhắn, xinh xắn, hàm răng khểnh rất có duyên, phát ngôn thoải mái. Đảng Phó Cẩm Tú bò khô, ngang tàng. Đảng viên có đại bác học Dương Thị Mai, tức Giang Mai, chuyên môn phát minh những khí cụ tối tân để bảo vệ hòa bình, phi công Trần Thị Ngọc to con, nhiệm vụ vác bom đi oanh tạc, thày dùi Vũ Thị Lệ trông hiền như Ma Sơ, chuyên viên nghịch ngầm, anh hùng dân tộc Dung Lu bạo gan, bạo phổi, chả sợ thằng tây đen nào, được Tú gọi là Má, Lệ gọi là Tía còn em Tú Khanh nhất định gọi là Chồng. Ngoài sáu đứa trong đảng, chúng tôi cũng chơi thân với những bạn khác trong lớp như Hảo, Chinh, Liễu, Ngọc Anh, Tú Khanh,Hoa Tâm, Năm, Kim Liên, Vượng, Vân, Thể… Bọn chúng nó không nghịch và không có gan nên không vào đảng, chỉ cười hùa.

Nghĩ lại thấy thời tuổi trẻ thật vui, đôi khi tàn ác, cứ giờ toán thày Giảng là bắc cái ghế đẩu nhỏ để lên bục rồi cười rúc rich. Giờ thày Tẩm nhiều chuyện vui nhất, vì thế mà chúng tôi dễ thuộc bài hơn vì mỗi bài học lại có chuyện bên lề để nhớ. Chẳng hạn như hôm thày vẽ về bộ máy tuần hoàn, quả tim thật đẹp với những đông mạch, tĩnh mạch chằng chịt. Có đứa kêu lên:

– Phấn của Thày vẽ con gà chắc là đẹp lắm!

– ???

– Thưa thày, con gà chân vàng, thày…

Chả là hôm ấy thày đi giày “jaune”, diện với áo xanh ve, quần màu nâu.

Giờ Triết, hôm thày Lộc giảng về ý thức và vô ý thức, có đứa nghịch gắn vào thắt lưng thày một cái đuôi chồn, thày không biết cứ đi qua, đi lại với cái đuôi ve vẩy ở đàng sau. Cả bọn cố ôm bụng, bậm môi lại mà nuốt tiếng cười. Chợt một giọng nói cất lên:

– Thầy đúng là “vĩ nhân”!

Thế là một tràng cười vỡ tung, không đứa nào nhịn được, cười nghiêng, cười ngả…

Thầy thật hiền, khi biết lý do chỉ cười xòa:

– Các chị nghịch quá!

Nhờ bài giảng của thầy nên ngay ngày hôm sau, khi thầy Tẩm tặng cho lớp câu “Vô ý thức” Dung ta bèn đứng lên vặn vẹo thầy. Đúng là ngựa non háo đá!

Đảng chúng tôi nghịch vậy đó nhưng không bị thầy cô ghét vì chúng tôi vừa nghịch, vừa chơi, vừa học giỏi (sic!) lại vừa hoạt động. Hôm bầu ban đại diên toàn trường chúng tôi chiếm ngay ba ghế, Dương Mai ban học tập, Cẩm Tú ban thể thao còn tôi ban báo chí.

Gần ngày thi lục cá nguyệt chúng tôi phải bảo nhau ngưng chương trình nghịch ngợm để lo học. Cứ nước đến chân mới nhảy nên lần nào cũng phải chạy nước rút, học bở hơi tai, học xanh cả mặt, học héo cả người. Thấy học mệt quá lại bảo nhau từ nay phải học cho đàng hoàng. Thi xong thì chứng nào tật nấy. Đến lúc gần thi đệ nhị lục cá nguyệt lại vắt giò lên cổ, mỗi đứa phải chui vào một xó để nhai vạn vật, tụng Lý Hóa, nuốt Luận Lý, Đạo Đức, Tâm Lý…Chúng tôi hối hận quá, hứa với nhau sẽ chăm chỉ học hành và cái điệp khúc ấy, cứ hối hận rồi hứa hẹn, hứa hẹn để rồi lại hối hận theo chúng tôi cả thời kỳ học đại học.

Trưng Vương Đỗ Dung

Hè năm ấy, sau hơn một tháng cấm cung, nín thở để học thi, kết quả chúng tôi cùng thi đổ và cùng lên đại học nhưng phân tán mỗi đứa một phân khoa, Lệ, Ngọc vào Sư Phạm, Mai đi Luật, Oanh Văn Khoa, Tú học Nông Lâm Súc còn tôi cắp sách vào trường Dược. Rồi lần lượt từng đứa, từng đứa lên xe hoa để bước vào cuộc sống mới, bận bịu với công việc làm, với chồng, với con… Mỗi đứa một định mệnh, mỗi đứa một cuộc đời.

Các thầy cô kính yêu, hôm nay, những đứa học trò nhỏ bé, nghịch ngợm ngày xưa đã gần bẩy mươi. Đã có dâu, có rể, có cháu nội ngoại… Các thầy cô có người đã ra đi vĩnh viễn (thầy Giảng, thầy Lộc), các thầy cô còn ở nơi nào trên quả địa cầu này, nếu vô tình đọc được những dòng chữ này thì xin thầy cô hãy nhận nơi đây tấm lòng biết ơn và ngàn lời tạ lỗi!

Đỗ Dung




THƠ Xướng Họa Chào Mừng THÀNH VIÊN MỚI Ngọc Hạnh – Phương Hoa – Minh Thúy + Hoàng Mai Nhất & LỜI CHÚC MỪNG H/T Lê Văn Hải + 2 Bài Viết “Hoa Thịnh Đốn và Bức Tường Đá Đen” & “Vào Thu” của Tác giả Ngọc Hạnh

Tác giả Ngọc Hạnh

Tóm tắt tiểu sử:

Tên: Nguyễn Thị Ngọc Hạnh

 Bút hiệu: Ngọc Hạnh

Cử Nhân Văn Khoa Đại Học Văn Khoa Sài Gòn

Cựu giáo Sư Đệ II Cấp Trường Trung Học Nguyễn Trãi Sài Gòn

Định cư VA, Hoa Kỳ năm 1980

*

 Thành Viên: Văn Bút Miền Đông Hoa Kỳ, Cô Gái Việt, Minh Châu Trời Đông

Công tác với: Kỷ Nguyên Mới, Đặc San Không Quân, Thương Mại Miền Đông, Diễn đàn huongduongtxd.com

*Giải thưởng Văn Chương của Việt Báo, hạng Danh Dự năm 2019

*

 Sách đã Xuất Bản:

Du Ngoạn Đó Đây IV: Xuất bản 2017

Du Ngoạn Đó Đây III: Xuất bản 2012

Du Ngọan Đó Đây II: Xuất bản 2008

Du Ngoạn Đó Đây I: Xuất bản 2007

Chút Lời Vỗ Tay Chào Mừng!

Lê Văn Hải

VTLV rất hân hạnh, nồng nhiệt đón chào Nhà văn, Nhà thơ nữ Ngọc Hạnh…đã gật đầu tham gia… nhập đàn! với Chúng ta.

Đây là cây bút nữ rất…nặng!…trên cả 100 ký! (Vì lúc nào cũng mang trong người, cả… “bầu!” chữ nghĩa!)

Từ VN, Chị đã tốt nghiệp Cử nhân Văn khoa, Giáo sư trường Trung học nổi tiếng Nguyễn Trãi.

Ra Hải ngoại, sinh hoạt Văn nghệ với nhiều tạp chí, diễn đàn khắp nơi, ít ra cũng đã trên 20 năm!

Cách đây khoảng 2 năm, Chị đã đoạt giải Văn chương “Viết Về Nước Mỹ” của Việt Báo, Thành viên của Văn Bút VN Hải Ngoại, đã xuất bản ít nhất là 4 tác phẩm….

Đây chỉ là ít nét của Cây bút nữ… “dữ dằn”  này. (Viết ra chi tiết, phải đi bác sĩ, vì…gẫy cả cái tay!)

Một lần nữa, xin gởi Chị Bó Hoa Chào Mừng! Xin Chị cứ tự nhiên (không cần bỏ giầy, guốc, dép)…rước Chị vào Nhà! (Thay vì lên đồi!)

Kính Mời.

*Đây là tin vui, nên lời văn, có thiếu chút…đàng hoàng, đứng đắn! Mong Chị thứ lỗi.

VÀO THU

Chúng ta đã vào hơn giữa Tháng Tám, trẻ em đã vào trường lại, cây lá mầu xanh đã bắt đầu đổi vàng, trời chiều mang chút sương lạnh, dấu hiệu chào đón…Thu Đã Về!

Mùa Thu, mùa của những…”Con Nai Vàng Ngơ Ngác!” Mùa của thi nhân. Nào mời tất cả chúng ta cùng thưởng thức một Cô Nai say sưa trong Rừng Thu nhé, qua ngòi bút của Chị Ngọc Hạnh. Xin mời…..

LÊ VĂN HẢI

tinh thu ngoc hanh.jpg

TÌNH THU

Ngọc Hạnh

Trời đã vào Thu, lá trên cành cây chung quanh nhà tôi đã đổi màu tuyệt đẹp, vàng cam, hồng

hồng, vàng tươi….Thỉnh thoảng một cơn gió thoảng qua là hàng ngàn chiếc lá rơi như đàn bướm lượn, đẹp mắt vô cùng.. Nhìn lá vàng rơi tôi nhớ đến những lần đi du ngoạn mùa Thu với bạn bè cùng sống trong vùng, do một nhà văn kiêm nhà thơ lão thành khởi xướng và hướng dẫn. Anh như con chim đầu đàn, từng là chủ bút các Tuần báo, Nguyệt san ở Việt nam và Hoa kỳ, xuất bản nhiều tâp thơ, truyện ngắn, truyện dài… Nhìn thác nước, trời xanh hay bất cứ cảnh đẹp nào anh là sáng tác một bài thơ.Tuổi cao nhưng thơ văn anh ướt át, tình cảm đậm đà chẳng khác chi người trẻ tuổi. Anh yêu thiên nhiên, sông núi, yêu quê hương, và yêu… người đẹp.

Theo anh con người có thể đẹp về thể chất hay tâm hồn. Lúc nào gặp cũng thấy y phục anh cũng tươm tất, chỉnh tề. Tóc anh bạc trắng như ông tiên nhưng nếu ai hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh chỉ cười và bảo nhà văn nhà thơ không có tuổi. Lúc chị còn ở trên đời, anh là người chồng tốt, chăm sóc, đưa vợ đi đây đó. Chị bệnh anh tận tình chạy chữa, săn sóc thưc ăn giấc ngủ. Anh còn chịu khó đón đưa các bạn khác đến nhà chơi mà chược với chị cho chị vui. Vì phần lớn thơ anh là thơ tình, ngọt ngào, nên tôi hỏi chị có ghen tị với những người tình trong thơ văn của anh không. Chị trả lời liền, “đó là nguồn cảm hứng để sáng tác, không có thật đâu.” Hỏi chị nếu có kiếp sau chị có bằng lòng làm vợ anh lần nữa không, chi trà lời là “bằng lòng cả hai tay”, vui chưa.

Chị mất ít lâu anh có bạn gái. Tại sao không? Có người trò chuyện cho vui khoảng đời còn lại là điều may mắn, không phải ai cũng có được ở tuổi vàng như anh. Anh quan niệm sống một ngày vui một ngày. Buồn bã, âu sầu phiền muộn ảnh hưởng đền sức khỏe, mang bệnh làm phiền gia đình là không có anh. Các con anh có hiếu, mua xe mới để anh đi lại và đưa đón… bạn gái cho an toàn.

Theo anh tình yêu là đề tài không bao giờ chán từ ngàn năm trước, từ Âu sang Á, từ vị vua sang

cả cho đến thường dân áo vải chân đất. Vì tình yêu mà hoàng tử nước Anh chia tay với vợ, một

công nương xinh đẹp, cưới một phụ nữ lớn tuổi có chồng có con, nhan sắc thua kém vợ mình rất

xa. Vì tình yêu các bà vợ tù không quản ngại đường xá xa xôi, từ Nam ra Bắc tay xách, nách

mang, lội suối qua đèo thăm chồng trong trại cải tạo.

Và hôm nay vì tình yêu cô bạn Hảo của tôi cũng ngất ngư, nàng xin nghỉ một ngày để đến tôi chơi và tâm sự. Hảo có  bạn trai. Hai người quen nhau trên mạng lưới. Lúc đầu tưởng là trò chuyện cho vui ai ngờ thành bạn thân. Họ nghiện thư nhau từ lúc nào chẳng biết. Không có thư thì mong.

Xa cách nhau mấy ngàn dặm nhưng họ điện thư cho nhau hàng ngày, kể cho nhau nhưng chuyện

bình thường trong ngày, trên báo chí sách vở, tin tưc …

Hảo học ở anh tính lạc quan, hiếu học. Tục ngữ, ca dao, văn, thơ, địa lý, lich sử, âm nhạc bạn Hảo giảng trơn tru. Ngoài ra bạn Hảo có tính thương người. May mắn được chỗ làm tốt, có lương cao, anh thường giúp đỡ người nghèo, bệnh tật ở quê nhà. Hảo muốn đóng góp với anh trong việc thiện nhưng anh bảo có thể lo nổi môt mình. Anh chuyễn cho Hảo xem thư cám ơn của cá nhân hay hội đoàn. Anh cũng hay nhắc tới người Mẹ đã qua đời với lòng ngưỡng mộ, kính yêu. Lúc sinh tiền bà đã nêu gương tốt cho con, hay giúp đỡ, cưu mang người nghèo khó.

Bạn Hảo còn là người khéo nói. Anh nhẹ nhàng, ân cần, và có tình khôi hài. Được điên thư anh,

Hảo khúc khích cười một mình. Họ có cảm tưởng rất gần gủi nhau tuy cách xa hàng 5, 6 giờ bay.

Hảo vui khi nhận điện thư của bạn, có khi 3, 4 lần một ngày cho đến khi Hảo hết hồn nghe bạn

bảo ngơ ngẩn nhớ thương, muốn vượt ngàn dặm đến thăm Hảo để tính chuyện lâu dài…Hảo

phân vân. Anh chưa hưu trí và ít tuổi hơn Hảo nhưng anh quan niệm giống số người Mỹ, chàng

kém tuổi hơn nàng vẫn có thể yêu nhau và ở với nhau lâu dài, Anh nêu trường hợp của Halle

Berry và Demi Moore… và anh nói tuổi tác chênh lệch, tiếng đời dị nghị, anh không bận tâm. Anh bảo tuổi nào cũng đẹp, cuộc đời nào cũng đáng yêu nếu biết sống cho hợp với tính tình mình, nếu biết yêu đời, biết yêu người và biết vui, biết thụ hưởng những gì trời cho. Anh nói nếu muốn thì có thể xin đổi đi tiểu bang khác dễ dàng.

Xúc động, Hảo tự hỏi thương yêu lúc mùa thu của cuộc đời thì có nên chăng? Hảo phân vân,

vương vấn. Bao nhiêu năm lẻ loi, bận bịu với bổn phận. Nay các con trưởng thành được nhàn hạ tung tăng, gặp chuyện này thật là chẳng giống ai. Truyện Kiều đã có câu

Ma đưa lối, quỷ dẫn đuờng

Tìm chi nhưng lối đoạn trường mà đi ……     

Thật là bỏ thì thương, vương thi tội. Hảo bàn với tôi có nên khuyên anh  quên đi “dự tính lâu dài” của anh chăng. Bạn bè quý mến nhau, chia sẻ , tâm sư với nhau là quý lắm rồi,là ơn phươc  bề trên, tham lam chỉ cực thân thôi.Thừơng  quen biết thì nhiều nhưng bạn thân có được mấy người, hiếm như mưa sa mạc. Nghe Hảo tâm sự tôi nhớ lại bài TINH GÌA của Phan Khôi:

……..Ôi, đôi ta tình thương nhau thì đã nặng Mà lấy nhau thi không đặng…Nhưng ……….. Buông nhau thì sao nỡ ….

Theo tôi mỗi người môt duyên phân, tùy quan niêm mỗi người. Nếu có thể đem niềm vui đến cho bạn mình và bản thân, không làm phiền kẻ khác, tại sao không. Đó là ý kiến của người quê mùa nhưng Hảo quyết đinh mà thôi.Vả lại  đâu cần phải sống chung mới hạnh phúc. Nhà thơ niên trưởng kể với tôi mỗi ngày ông tặng cho ngươi yêu một bài thơ dù nàng không phải là thi sĩ.

Thỉnh thoảng anh mới găp và đưa nàng đi nghe nhạc, xem phim… Anh vui, khỏe mạnh cho đến

khi lìa đời thình lình vì bệnh tim (?) và các con cũng vui lây.

Nhìn ra sân hoa cúc đang nở rộ màu sắc rực rỡ nhưng sẽ phai tàn, buồn hiu khi mùa Đông đến và tôi chợt nhớ câu thơ của cô em Ngọc Dung:

Xuân của đất trời, Xuân đi rồi đến

Xuân của loài người, Xuân đến rồi đi

Tôi cầu mong Hảo và mọi người có đủ niềm vui, có tình yêu thương,được hạnh phúc, sống vui

trên đời dù ở quê hương hay hải ngoại…

Ngọc Hạnh.

Ký sự:

Hoa Thịnh Đốn và Bức Tường Đá Đen

Ngọc Hạnh

Tuần lễ vừa qua  vợ chồng người cháu gọi bằng cô từ Cali đến Virginia thăm tôi. Đã lâu cô cháu  chưa gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại hay điện thư mà thôi. Mấy lần hai cháu đinh đi thăm cô nhưng việc nhà việc sở lần lữa mãi.

Nhân dịp được nghỉ  lễ “Chiến Sĩ Trận Vong“ (Memorial Day)  hai cháu quyết đinh ghé Virginia thăm  cô và các em họ, trên đường đi Luân Đôn dự lễ tốt nghiệp con gái. Từ Cali bay thẳng đến Luân Đôn  giá  máy bay  rẻ hơn từ Washington DC đi Luân Đôn dù đường bay ngắn hơn.

Tháng 5 vẫn còn mùa Xuân, thời tiết mát mẻ, khí hậu Virginia rất đẹp. Trời không lạnh cũng không  nóng nực. Mưa xuân đủ ướt đất cho hoa cỏ xanh tươi mát mắt. Công viên và tư gia sân cỏ xanh mướt, hoa các loại  đua nhau nở rộ quyến rũ  bướm ong.

Cháu cho biết San Jose thời tiết năm nay hơi bất thường, tháng 5 mà có hôm còn lạnh, ra đường phải mặc ấm. Hai cháu chẳng lạ gì vùng Hoa Thinh Đốn nên chỉ loanh quanh ở nhà với cô và các em cho đến một hôm vào gần cuối tuần, lúc đi thủ đô  Washington DC, hai cháu muốn ghé  thăm bức tường đá đen “Đài tưởng Niệm Cựu Chiến Binh Chiến Tranh Việt Nam” (VietNam Veterans Memorial).

Tôi cũng chưa biết bức tường,  dù cư ngụ ngay tại vùng thủ đô gần 40 năm. Đến đài Tưởng Niệm các chiến sĩ tôi bùi ngùi xót xa cho gia đình họ, cho những góa phụ cô đơn và các con mồ côi thiếu sự chăm sóc của cha thân yêu. Tôi  có đọc báo, xem tin tức cách đây mấy mươi  năm khi  mới khánh thành bức Tường Đá  Đen nhưng toàn là hàm thụ, chưa thấy tận nơi bao giờ. Bà con bạn bè ở xa về chơi đều được các con cháu đưa đi thăm thủ đô và bức tường ghi tên những chiến binh Hoa Kỳ và người ngoại quốc đã chết hoặc mất tích trong chiến tranh Việt Nam.

Lần này tôi cùng đi với các cháu  có lẽ vì thấy một số xe mô tô ồn ào chạy trên đường phố nhắc tôi nhớ còn vài ngày nữa là đến ngày lễ “Chiến Sĩ Trận Vong“. Các cựu chiến binh  năm nào cũng đến thủ đô đến từ  các tiểu bang khác để dự lễ, mỗi người một chiếc mô tô, chẳng ai đèo ai.

Chúng tôi đến khu công viên quốc gia Washington DC., tìm chỗ  đậu xe cũng dễ vì không phải ngày cuối tuần nhưng phải đi bộ khoảng ngắn. Đi vào cuối tuần gay go hơn nhiều, khó tìm chỗ đậu, tốt hơn là đi Metro vừa nhanh vừa khỏi  tìm chỗ đậu xe khó khăn.

Bức tường Đá Đen nằm trong khu công viên quốc gia, diện tích 8.100 m2, gần khu vườn cây. Nơi đây mát mẻ nhờ cây cao cho bóng mát,  dưới đất thảm cỏ xanh mượt êm như nhung, lối đi bằng thẳng phẳng phiu. Những băng gỗ đặt rải rác theo lối đi cho khách nghỉ chân. Những người  viếng bức tường đủ sắc tộc, Ấn Độ, người da trắng, da đen, da vàng, trẻ em, người lớn, nam, nữ, cụ già, có em bé  trong xe  nôi cho mẹ đẩy đi. Ngày thường không mấy đông nhưng vào cuối tuần hay ngày lễ nơi này rất đông người thăm viếng. Người già, trẻ, thanh niên thanh nữ, chen chúc trên con đường ngắn.  Hôm tôi đến có những vị mặc quân phục đứng tuổi  đến viếng bức tường, dò tìm tên người  thân trên bảng đá đen.

Dưới chân bức tường rải rác một vài cành hoa hay nguyên cả bó hoa tươi.

Mới vào khu vườn đã thấy  tượng 3 quân nhân mang súng bằng đồng đứng trên bục gần bức tường. Ba người nhưng khác màu da: một da đen, một da trắng, và một người quốc tịch khác, người Á Châu?

Một số du khách đứng chờ chụp ảnh kỷ niệm với bức tượng, có người chăm chỉ đọc  những  dòng chữ ghi trên bảng đồng dưới chân tượng.

Cách khoảng ngắn cũng trong công viên có tượng mấy phụ nữ cũng bằng đồng, đang đỡ người nam mặc quân phục, một thương binh?  Tôi  không xem được bảng chú thích nơi chân tượng nên không  biết họ là ai. Mọi người chỉ muốn vào xem bức tường Đá Đen. Tuy khu vực này mát mẻ nhờ có bóng cây nhưng nơi  bức tường thì nắng, chẳng có bóng cây nào cả.

Từ trước, tôi vẫn nghĩ Bức Tường Đá Đen hình vuông dài nhưng không phải quý vi ơi, tường hình chữ V, trải dài từ  cao đến thấp,  không  cùng một chiều cao  đâu. Chỗ cao nhất 3 mét và chỗ thấp nhất 20cm, dài 150 m ghép lại bằng  72 tấm đá hoa cương quý màu đen mang về từ Ấn Độ (Bungalore), ghi tên hơn 58,276 người Mỹ và ngoại quốc đã chết hay mất tích trong chiến tranh Việt Nam (tháng 5/2019). Trong số này có 8 phụ nữ phần lớn là y tá, 16 nhà truyền nhà giáo, 1,200 người mất tích. Lúc đầu chỉ có 57, 937 người có tên trên bảng đá đen lạnh lẽo mà thôi.

Đứng nơi “Bức Tường” quý vị  có thể nhìn thấy cây “bút chì”(Washington Monument ) đỉnh nhọn và cao ở xa xa.

Theo tài liệu công viên Tường Đá Đen xây từ 26/3/82 khánh thành 9/11/82, tốn khoảng 9 triệu mỹ kim. Tác giả bản vẽ  là cô Maya Lin, sinh viên kiến trúc đại học Yale lúc cô mới 21 tuổi, người Mỹ gốc Hoa. Tuy gốc người Hoa nhưng cô sinh trưởng ở Ohio, Hoa Kỳ. Bản vẽ cô được chọn trong hơn cả ngàn bản vẽ của các kiến trúc sư khác gửi về thm dự cuộc thi tuyển. Bức tường màu đen, tên người khắc vào bức tường màu trắng.

Dù hơn 30 năm tường vẫn sạch sẽ không  bám bụi bẩn. Được biết mỗi chủ nhật thứ II trong tháng  từ tháng 4 đến tháng 10 có nhóm người tình nguyện nam và nữ đến sắn tay áo nhúng khăn vào nước sà phòng cọ  rửa bức tường kỷ niệm. Họ là cựu nam, nữ chiến binh Hoa kỳ trong chiến tranh Việt Nam. Tôi liên tưởng hình ảnh những người mang hoa  thăm mộ người thân trong  các nghĩa trang. Họ đâu chờ đến đúng ngày kỷ niệm. Việc làm của họ người ngoài nhìn vào có vẻ như nhàm chán vô nghĩa nhưng thực ra được gần bức tường có ghi tên người thân cũng ấm áp,làm nhẹ nỗi đau buồn ít nhiều. Nếu không đoàn người đi mô tô đâu bỏ công vượt hàng ngàn dặm đường xa thăm  bức tưng kỷ niệm mỗi năm.

Tôi chợt nhớ bà hàng xóm cũ. Hai vợ chồng bà có người con trai duy nhất đã  tham gia chiến tranh Việt Nam và mất trước khi Mỹ rút quân 2 tuần.  Bà kể lại với giọng  thản nhiên nhưng tôi biết bà đau lòng  khi nhắc lại chuyện cũ.

Thật không hiểu  được, tuổi trẻ, con một, nhà khá giả lại đi tham dự cuộc chiến ở quốc gia xa lắc xa lơ, thiếu tiện nghi vật chất, để cho cha mẹ lo sợ nhớ thương. Sau  này ông bà bán gian nhà đang ở rộng rãi, mua nhà khác nhỏ  hơn có 1 một tầng thôi. Lúc bán nhà Bà mời tôi  sang nhà bà chơi bảo thích gì thì lấy và bà nói đùa là” trừ cái đàn piano” vì bà là giáo  sư dạy đàn. Nhìn hình con trai  bà, một thanh niên khôi ngô  sớm vĩnh viễn ra đi cho quê hương Việt Nam, buồn ơi là buồn.

Định mệnh trớ  trêu, tre khóc măng.  Chồng  bệnh, con mất sớm nhưng xem bà có vẻ bình an có lẻ nhờ ở đức tin mạnh mẽ chăng. Tôi thấy ông bà đi nhà thờ mỗi chủ nhật và thường đến thăm bức Tường  Đá Đen ở thủ đô dù chẳng phải ngày lễ.

Thật ra Bức Tường Đá Đen  cách hồ Tidal  Basin thơ mộng thủ đô  Washington DC không bao xa, có thể đi tản bộ trước hay sau khi thăm Bức Tường cũng tiện lắm: gió mát, cảnh trí an lành thanh  nhã.

Theo cháu tôi công viên quốc gia  thủ đô Hoa Thịnh Đốn, nơi có các đài kỷ niệm đã thu hút  người thăm viếng đông nhất nước, 4, 5 triệu du khách  mỗi năm…Hai vợ chồng cháu tôi rời Virginia vài ngày trước lễ”Chiến Sĩ Trận Vong” nhưng đã thấy các đoàn mô tô to  ồn ào chạy trên đường  lộ hướng về thủ đô. Tuy nhiên họ chưa vào thành phố chỉ ngụ các khách sạn ở ngoại ô vùng Virginia. Nhìn là biết họ từ xa về, áo da chắn gió, mũ bảo vệ, kính đen thật to… Chiếc xe thì to gấp rưỡi chiếc xe mô tô bình thường, tiếng máy nổ cũng ồn ào hơn các xe mô tô nhỏ.   

Theo  tôi biết các tiểu bang Hoa kỳ đều có tổ chức lễ “Chiến Sĩ Trận Vong” vào thứ hai tuần lễ cuối cùng của tháng 5 nhưng có lẻ thủ đô Hoa Thịnh Đốn tổ chức trọng thể nhất. Các cuộc diễn hành đẹp mắt, y phục, đi đứng trang nghiêm từ các học sinh đến các đòan thể, các  binh chủng khác nhau… Các đoàn quân nhạc với nhạc khí sáng ngời, y phục thẳng nếp. Các màn múa súng điêu luyện vui mắt. Ở nghĩa trang quân đội Arlington Washington DC  trước mỗi mộ bia đều có cắm lá cờ Hoa kỳ nhỏ.

Có lẽ  quý vị  cũng đã  xem diễn hành trên màn ảnh rồi. Tôi chỉ muốn nói đến sự hiện diện của  các Hội Đoàn và công đồng người Việt vùng Maryland, Virginia và Washington DC trong buổi diễn hành. Đồng bào hải ngoại cũng vui thấy đại kỳ và cờ Việt Nam  Cộng Hòa phất phới trong buổi lễ, các tà áo dài phụ nữ Việt tha thướt xuất hiện trong đoàn diễn hành long trọng và trang nghiêm ở Washington DC.

Trong 32 năm nay, vào ngày lễ “Chiến sĩ Trận Vong” từ các tiểu bang khác, cả ngàn cưu chiến binh lái mô tô trải qua bao nhiêu ngàn dặm, chịu nắng gió nhọc nhằn về Washington DC.

Có tài liệu cho biết năm 2018  khoảng 100,000 người lái xe mô tô về  thủ đô dự buổi diễn hành ngày lễ Memorial Day. Tuy đường xa  nhưng họ về vừa dự diễn hành vừa thăm tường kỷ niệm, tưởng nhớ, vinh danh các cựu chiến binh anh dũng, các đồng đội đã vì lý tưởng cao quý, hy sinh cuộc sống riêng tư an lành tốt đẹp, tham gia chiến tranh Viêt Nam, một quốc gia  xa xôi khác tiếng nói màu da với người Hoa kỳ. Một số lớn những người này bỏ mình nơi xa lạ, không ai ruột thịt thân yêu trong giờ phút lâm chung, vĩnh biệt trần gian vì nước Mỹ từng muốn giúp một quốc gia đồng minh chống Cộng.

Đoàn xe mô tô phủ bụi đường xa được dân chúng thủ đô nhiệt liệt hoan nghênh, đón chào. Tiếng máy xe ồn ào, ầm ĩ vang dội cả khu phố khi đoàn xe đi qua.Ngày thứ hai 27/ 5/19 họ tâp trung và khởi hành từ bãi đậu Pentagon vào buổi trưa, đi qua Memorial  Bridge, đại lộ Constitution đến West Potomac Park. Xe nào cũng có lá cờ Hoa Kỳ  mới rực  rỡ như  một rừng cờ di động, Điểm cuối đoàn xe là Vietnam Veterans Memorial.  

Thường đoàn Rolling Thunder đến Washington DC vào cuối tuần, thăm viếng vài nơi  thủ đô, chuyện trò với các đoàn thể, người quen… và chính thức dự lễ Chiến sĩ Trận Vong vào ngày thứ hai.

Năm nay, 2019, là năm  cuối cùng  đoàn Rolling Thunder tham dự diễn hành ngày lễ Memorial Day ở Washington DC. Tôi nghĩ họ mệt mỏi  do tuổi cao và đường xa, vì các cưu chiến binh người trẻ nhất cũng trên 60 tuổi. Nhưng, theo báo chí nguyên nhân họ không tiếp tục tham dự vì lý do tài chính. Tiền thuê bãi đậu xe và mướn người giữ an ninh  ở Pentagon cao.  Đoàn  mô tô  Rolling Thunder diễn hành  ngày “Chiến Sĩ Trận Vong” mấy chục năm  quen lệ như  một “truyền thống”, vắng đòan xe  sẽ có nhiều người tiếc nhớ.

Được biết  Rolling Thunder thành lập năm 1987 với số thành viên khiêm tốn, năm kế tiếp 1988 có 2,500 người tham dự và từ đó đến nay năm nào họ cũng về thủ đô dự lễ Chiến Sĩ Trận Vong.

Từ đây về sau mỗi năm  vào tháng  5, dân chúng vùng thủ đô hết còn nghe tiếng máy xe mô tô ồn ào và rồi những cựu chiến binh trên đường phố, hình ảnh quen thuộc với dân chúng.

Nhìn bề ngoài những người này trông bặm trợn, hùng hổ  nhưng thật ra  tình cảm  họ cũng nồng nàn, tha thiết  với chiến hữu, đồng đội. Trông cách họ chịu khó vượt bao nghìn dặm đến thăm đài kỷ niệm, nhẹ nhàng dò tìm tên người thân hay đồng đội trên bức tượng đá vô tri lạnh ngắt thì biết.

Đi viếng đài tưởng niệm  tôi xót xa nghĩ đến những người đã nằm xuống cho quê hương tôi dù họ là người Hoa kỳ hay nước khác.Tôi nhớ nghĩa trang Biên Hòa không  người thăm viếng thường xuyên như ngày trước và liên tưởng hậu quả tang thương do chiến tranh. Riêng nước VN cả triệu người phải rời bỏ quê hương, cửa nhà tan nát, gia đình ly tán. Họ  vượt biển, một số chìm sâu trong lòng biển cả hay mất xác trong rừng rậm, làm mồi cho thú dữ…

Phần lớn những người có tên trên bức tường đen đã có gia đình,có cuộc sống êm đềm với vợ trẻ con thơ hay cha mẹ  thân yêu nhưng họ đã chết cho đất  nước Việt Nam và con số không nhỏ. Xin vô cùng tri ân  các cựu chiến binh  chiến tranh Việt Nam, dù họ  qua đời hay còn khỏe mạnh, lành lặn hay thương tật. Quân nhân nhất là chiến binh trong thời  chiến  theo tôi là những người  cực nhất trong các ngành nghề. Họ không quản ngại nắng mưa, vào rừng lên núi , xa gia đình, người thân yêu… Xin ơn trên ban phước lành cho  các cựu chiến binh  và gia đình họ. Cầu mong họ có đời sống tốt đẹp an vui. Bên ngoài  nắng nhẹ, trời trong, đàn chim  hót líu lo, nhảy nhót tung tăng và bướm vờn  quanh khóm hoa  Xuân rực rỡ màu sắc…

Ngày lễ Chiến Sĩ Trận Vong 2019
Ngọc Hạnh

WELCOME TO THE TEAM

CHÀO MỪNG NHÀ VĂN NGỌC HẠNH

CHÀO MỪNG tân khách đến Thành San

Nữ sĩ tham gia với Diễn Đàn

NGỌC HẠNH chữ tuôn lùa gió núi

Giáo sư bút lướt vẹt mây ngàn

VĂN THƠ vinh dự mời vào cửa

LẠC VIỆT hân hoan rước nhập đoàn

Chung sức đồng tâm gìn Việt Ngữ

Truyền lưu quốc sử họ Hồng Bàng

Phương Hoa – BBT VTLV – AUG 18th 2021

**

CHÀO MỪNG NỮ SĨ NGỌC HẠNH

 (Họa)

Ngọc Hạnh tin vui đến diễn đàn

Lâu rồi nữ sĩ tiếng đồn vang

Lời vàng bút vẫy hoà mây nước

Chữ phượng vần bay quyện núi ngàn

Lạc Việt mừng dâng chào nhập sở

Văn Thơ hãnh diện đón vào đoàn

Chung tay hợp giữ gìn ngôn Mẹ

Sử sách tồn lưu đẹp họ Bàng

       Minh Thuý Thành Nội – Tháng 8/18/2021




Giới Thiệu Sách: CHÚT ĐỜI CÒN LẠI TRONG THƠ của nhà thơ H.O. Hoàng Mai Nhất (Lê Anh Thượng) Hưũ Định (Người đưa tin) & THƠ CHÚC MỪNG: Phương Hoa

Tổng hợp nhận định buổi ra mắt Thi tập “Chút Đời Còn Lại Trong Thơ” của nhà thơ Hoàng Mai Nhất qua các tờ Tuần Báo: Phương Đông, Người Việt Tây Bắc, Người Việt Ngày Nay ở vùng trời Tây Bắc Seattle, TB WA. 
Hưũ Định (Người đưa tin)

Trưa ngày Chủ Nhật (25/7/21), Thành Phố Seattle, TB WA đã có một sự kiện về Văn Học Hải Ngoại diễn ra (khi mà dịch Covid Tàu cộng đang dần giảm bớt, nhưng vẫn còn chút gì đó của âm hưởng biến chứng mới đang hình thành, phảng phất đâu đây), đó là buổi ra mắt Thi tập “ CHÚT ĐỜI CÒN LẠI TRONG THƠ” của nhà thơ H.O. Hoàng Mai Nhất (Lê Anh Thượng).

Mặc dầu vây, nhưng buổi lễ đã diễn tiến tốt đẹp với sự tham dự ủng hộ tác giả của khoảng 50 đồng hương yêu thích Thơ Văn VN. Trong đó, nhận thấy có một số Văn Thi Sĩ trong TB WA như nhà thơ lão thành Song Xuyên, Tuyết Sơn Nguyễn Văn Thu, Lê Phi Điểu, Kiên Trương, nhà Thơ nhà Báo Kiến Hoa Võ Thành Đông, Phạm Trí Chủ Nhiệm Báo NVNV và nhất là nhà Thơ Trưởng Bối Hoàng Hà Võ Quang Hân, dù sức khỏe yếu kém nhưng cũng đã ráng đến tham dự chia vui cùng nhà thơ hậu bối HMN.

Mở đầu là sự giới thiệu tác phẩm của MC Hoàng Mai Nhì (cũng chính là vợ của tác giả):

Thưa quý vị, Nhạc thì lúc nào, bất kỳ ở đâu ta cũng có thể nghe được; nhưng Thơ thì chỉ có một dịp như thế này để được nghe Thơ và cũng chỉ có một lần mà thôi.  Tại sao lại là chút đời còn lại trong thơ? Tại vì trong tập Thơ này, khi đọc; quý vị sẽ thấy có một chút tuổi trẻ thời đi học, một chút đời trai trong chiến tranh, một chút đời tù cải tạo, một chút đời lưu vong…tất cả chỉ là một chút, một chút thôi…nhưng lại là cả một chút gì đó của chúng ta trong cuộc đời này; cho nên tác phẩm mới có tựa là “ Chút Đời Còn Lại Trong Thơ ”.

Nhân đây, chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham dự ủng hộ của quý Trưởng Bối, quý Văn Thi Hữu, quý báo NVNN, quý báo Phương Đông và quý đồng hươngđã nhín chùt thì giờ đến dự buổi ra mắt sách ngày hôm nay. Đây cũng chính là sự khích lệ để có những tập Thơ tiếp tục ra đời; giúp cho Thơ Văn Hải Ngoại và tiếng Việt không mất đi…

Buổi lễ bắt đầu lúc 1:00pm với phần ẩm thực ngon miệng và sau đó, khoảng 2:00, đi vào phần chính là ra mắt tác phẩm với lời phát biểu nhận xét mở đầu của nhà thơ Song Xuyên.Kế tiếp là lời phát biểu nhận xét về tập Thơ và Tác Giả của nhà Báo, nhà thơ Kiến Hoa Võ Thành Đông và chị Ngọc Tuyết.

Trong phần phát biểu của mình, nhà thơ Kiến Hoa đã ngỏ lời khen ngợi phu nhân của tác giả là chị Lê Thị Thanh Bình (người đã ủng hộ, yểm trợ và khuyến khích tác giả làm thơ để hôm nay có tác phẩm này ra đời). Một người con gái đáng quý vì đã không chê tác giả, một người tù CS trở về trắng tay, không có gì hết, mất cả tương lai; nhưng vẫn tin yêu chờ đợi và để rồi trở thành người vợ chung thủy cho đến tận hôm nay. Đăc biệt là chị đã đóng góp trong tập thơ này một bài viết cùng tựa đề “Vợ H.O.” (qua hình ảnh của chính mình) với bút hiệu Hoàng Mai Nhì (xin xem bài viết “VỢ H.O.” đăng trong tập thơ này ở trang 186).

Kế tiếp là tác giả đã lên nói về ý nghĩa của tập Thơ và lý do tác giả làm Thơ. Mọi người đã được nghe những bài thơ của tác giả trong Thi tập do chinh tác giả diễn ngâm và trình bày; xen kẻ với những bài hát của đồng hương tham dự và tác giả cũng đóng góp phần ca hát của mình để giúp vui và làm cho không khí thêm sinh động. Mọi người ở lại cho đến gần 5:00pm mới chia tay (mặc dù chương trình dự trù dến 4:00pm là chấm dứt) sau lời cảm ơn của tác giả đến quan khách tham dự.

Nhìn chung buổi ra mắt Thơ đã thành công tốt đẹp trong buổi trưa hè nắng nóng. Hy vọng sẽ là bước khởi đầu cho nhiều sinh hoạt Văn Học Nghệ Thuật và tất cả sinh hoạt khác trong Cộng Đồng khởi sắc hơn lên.

Từ trái qua) nhà thơ Song xuyên; nhà thơ Lê Phi Điểu; nhà thơ, nhà báo Kiến Hoa Võ Thành Đông (chủ nhiệm báo Phương Seattle, WA); nhà thơ Hoàng Mai Nhất Lê Anh Thượng (tác giả ra mắt sách); nhà thơ Tuyết Sơn Nguyễn văn Thu; niên trưởng T/T Nguyễn Văn Bảo (LLĐB); niên trương HQ Tr/T Đinh Mạnh Hùng; Tr/u Quân (BĐQ); Tr/u Lam Sơn (SĐ21BB), một Mạnh Thường Quân nổi tiếng ở Seattle, WA và đã được vinh danh là “Người Đàn Ông của Năm” (Man of the Year Award) ở TB Washington trong năm 2020 (hình các VTH chụp với HMN).
 Nhà Thơ Song Xuyên nhận xét thơ HMN
Con gái HMN (áo tím ngoài cùng bên trái) và các bạn của cháu
  HMN và MC Hoàng Mai Nhì ̣(vợ tác giả, Lê Thị Thanh Bình)



THƠ: GIỜ ĐÃ ĐIỂM – MAU VƯỢT LÊN- Hình Ảnh – Hoàng Mai Nhất & Cao Mỵ Nhân – Lê Văn Hải

Hòa cùng nhịp đập! 

(Với những hình ảnh thê thảm đang diễn ra tại VN)

Danh ngôn đúng nhất tặng Nhà Cầm Quyền CSVN đang hành xử khốn nạn trong mùa dịch: “Kinh tởm nhất, đáng phỉ nhổ nhất, là hình ảnh những con kên kên, vẫn thản nhiên rỉa những bộ lông óng mượt của mình, sau những bữa ăn no nê, moi thây, ăn xác đồng loại của chính nó!”

Cảm tạ Thĩ sĩ Hoàng Mai Nhất, đã có những vần thơ “nổi lửa!” để mọi người cùng ý thức, phải chung tay, đốt sạch cái Đảng tham tàn, độc ác trên Quê Hương VN. Ngày ấy Quê Mẹ của chúng ta mới thực sự có Tự do, Dân chủ! Mong lắm thay!

LÊ VĂN HẢI

Bịnh viện tràn ngập xác chết, ngoài đường người dân ồ ạt di tản. Trẻ thơ 5 tháng tuổi, cũng lấm bụi đường! Đảng đâu? Sao không giúp? mà còn hành hạ, giết dân!

Ủa Thiên đàng XHCH, dưới sự cai trị vinh quang của “Đỉnh cao trí tuệ’ như vầy sao?

LÊ VĂN HẢI




THƠ Chúc Mừng Tin Vui: Ái Nữ A/C Lê Văn Hải Sắp Vu Quy – Lê Tuấn – Phương Hoa Chinh Nguyên – Hoàng Mai Nhất – Minh Thúy + Dương Huệ Anh