THƠ & NHẠC: Đông Ơi Đừng Vội – Thơ Phạm Phan Lang- Nhac Mai Hoài Thu
Đông ơi đừng vội
*
Lìa cành lá rơi
Thu qua mất rồi
Đông buồn sắp về
Hồn nghe tái tê
*
Đông ơi chậm thôi
Ta đang vẫn ngồi
Bên dòng nước cạn
Nghe chiều nhẹ trôi
*
Mây bay lững lờ
Thu buồn hắt hiu
Trời chiều dịu êm
Ta ngồi đợi đêm
*
Xa xa tiếng chuông
Nghe thăm thẳm buồn
Con chim lẻ loi
Nhìn quanh ngó quanh
*
Thu chưa muốn đi
Đông buồn vội về
Ta ngồi đợi mưa
Nghe cơn gió đùa….
*
PhamPhanLang 2/12/2020
THƠ NHẠC CHÚC MỪNG GIÁNG SINH – Đỗ Quang Vinh
MERRY CHRISTMAS and HAPPY NEW YEAR
CHÚC MỪNG LỄ CHÚA GIÁNG SINH
KÍNH CHÚC VĂN THƠ LẠC VIỆT
Một Mùa Thánh Đức /A Holy Season wishing
Năm Mới bình an / A New Year greetings
Hân hoan vạn phúc /Plenty of Joy and Happines
Chất ngất Thiên Ân / Abundance of God’s Blessdness
***
Đêm nay vang khúc an bình
Gọi nhau buông oán câu tình gắn môi,
Đêm nay Con Chúa làm người
Một giao ước mới cho đời chúng sinh
***
Tonight resounds the song of Peace
Calling each other to drop resentment
And stick-on lips the love sentence.
Tonight, resounds the song of cherish,
The Son of God made man
Declares to mankind a new covenant
(phiên khúc 2 thánh ca ĐÊM THÁNH ÂNTÌNH)
Đỗ Quang Vinh
-

Merry Christmas and Happy New Year 2022 greeting card. Vector illustration
Phải Chi. Nhạc Sĩ Anh Bằng Phổ thơ Mạc Phương Đình
Bến Xuân Xưa
DIỄM CA
THƠ “Tiếng Việt Quê Tôi”: Thơ Lê Tuấn- Nhạc sĩ Phạm Đức Huyến Phổ Nhạc, Ca sĩ Thùy Dương Trình Bày & Nhac sĩ Quách Vĩnh Thiện Phổ Nhạc – Với Giọng Hát Ca sĩ Mai Thảo
Tiếng Việt Quê Tôi.
*
Tiếng Việt Mẹ ru mềm trên môi
Cho con nằm ngủ ở trong nôi
Giấc ngủ đầu đời êm đềm đó
Con đã yêu rồi tiếng nước tôi.
*
Cánh cò lướt gió nhẹ nhàng bay
Tiếng Việt hò vang nhánh sông đầy
Lời ru câu hát còn vang vọng
Theo mãi cánh diều cuối chân mây.
*
Tiếng Việt Mẹ ru bằng thi ca
Tình quê duyên thắm quá đậm đà
Bóng cò xoải cánh trên đồng lúa
Mang cả hồn ta về quê xa.
*
Tiếng Việt chợt buồn lời Mẹ ru
Âm vang rung động cả thiên thu
Nỗi đau còn nợ tình non nước
Đất Mẹ ngàn xa khói sương mù.
AET. Lê Tuấn.
CA KHÚC Đám Cưới Tâm Anh – Thơ LÊ TUẤN, Nhạc Sĩ Thái Phạm Phổ Nhạc Điệu Tango – Ca Sĩ Hạnh Thảo Trình Bày: “Cây Nhà Lá Vườn” của VTLV

NHẠC: TIẾNG THU – THƠ PhạmPhanLang – Nhạc Mai Hoài Thu – Ca Sĩ Vân Khánh
GIẾNG TRĂNG (Thơ PhamPhanLang. Nhạc Vĩnh Điện)
Tượng Thương Tiếc
Mãi Còn Nợ Anh
VTLV CHÀO MỪNG Nhạc Sĩ TỪ NGUYÊN – Phương Hoa & Ca Khúc GÓC THU BUỒN -Từ Nguyên

Chúc Mừng VTLV
Có Tin Vui…Dồn Dập!
Lê văn Hải
VULAN NHỚ MẸ – Thơ Phổ Nhạc Phạm Phan Lang – Truyện Ngày VU LAN – Lê Văn Hải Sưu Tầm- Thơ VU LAN Xướng Họa: Minh Thúy & Phương Hoa + Hoàng Mai Nhất

Thơ PhạmPhanLang – Nhạc Vĩnh Điện – Ca sĩ Ngọc Quy

Mời Đọc Vài Truyện Rất Ngắn Nhân Mùa Vu Lan 2021
(Do Lê Văn Hải lượm lặt và kể)
Chút lời mào đầu.
Con cái là tài sản lớn nhất, quý nhất của Cha Mẹ, nhưng những đứa con lại không nghĩ như thế. Coi Cha Mẹ phải có bổn phận, sinh ra thì phải nuôi nấng thế thôi. Nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi!
Nhất là trên một đất nước văn minh, bận rộn, quay cuồng trong đời sống, nhiều người coi Cha Mẹ già là một gánh nặng, nên hay quên, hay có những những hành động làm Hai đấng Sinh thành rất đau lòng.
Nhân mùa Vu Lan, gợi cho chúng ta sống theo lẽ phải, đúng với lương tâm con người. Xin được kể vài ba câu chuyện nho nhỏ, để chúng ta suy nghĩ lại xem, có bao giờ đã đối xử tệ bạc với những người đã yêu thương ta nhất trên đời không? Hay đã sống đúng chưa?
Đức Hiếu là đức đầu, không chu toàn đức Hiếu, thì các đức khác cũng …vất vào sọt rác! Cha Mẹ mình không thương, thì trên đời này, chẳng có thể thương ai cả.
Cảm tạ Phật Giáo trong năm đã có ngày Lễ Vu Lan, để nhắc nhở bổn phận làm con, mà chúng ta hay quên lãng này. Xin được bắt đầu…
Chúc Mừng Vu Lan!
Đứa con lên thành phố học xa, nhân mùa Báo Hiếu, thấy nhớ Mẹ nhiều, nên gọi điện thoại về thăm:
-Mẹ hả? Con thấy nhớ Mẹ lắm.
-Thật không con? Ừ để Mẹ gởi cho con 2 ngàn của tháng này nhé.
-Không con không cần tiền, chỉ thấy nhớ Mẹ thôi.
-Thật không con? Ừ Mẹ quên, cái xe mới mà con muốn, Mẹ đang để dành tiền, vài ba tháng là đủ, rồi Mẹ sẽ gởi cho con.
-Không phải tiền, hôm qua con đi Chùa, nghe Thầy giảng, ý nhĩa ngày Lễ, nên nhớ đến Mẹ!
-Thật hả con! Con tôi còn đi Chùa, ngoan quá, Mẹ sẽ thưởng, thay vì tháng này Mẹ gởi con 2 ngàn, Mẹ sẽ gởi gấp đôi, là 4 ngàn!
Bà Mẹ Thất Học!
Cha chết từ lâu, chỉ còn một mình Mẹ quê, phơi thây nắng gió trên ruộng đồng, bòn từng đồng, từng cắc, lo cho con đi học trên thành phố.
Vai mẹ càng thêm nặng, khi con bước chân vào ngưỡng cửa Đại học.
Lâu lâu con cũng gởi vài lá thư thăm hỏi.
Vừa tốt nghiệp, nhận được công việc tốt, nhưng cùng lúc nhận được…hung tin! là Mẹ mình vừa qua đời!
Anh vội bay về quê phục tang.
Bước vào nhà, quan tài Mẹ nằm đó, nhưng trên nắp hòm, vẫn còn nguyên những lá thư của anh gởi Mẹ, không hiểu tại sao Mẹ không bóc!
Người thân nói nhỏ vào tai Anh: “Bà có biết chữ đâu, mà đọc!”
Ừ! Để Mẹ Lo!
Chồng chết trong thời chinh chiến, Mẹ ở vậy, có nghề cắt tóc, làm móng tay nuôi ba đứa con.
-“Mẹ ơi, con muốm mua cái xe mới để đi học.”- “Mẹ ơi, con muốn học thêm đàn Piano” -“Mẹ à, con muốn mua cái váy đầm mới”
-Ừ để Mẹ lo!
Hơn 10 năm sau, khi các con đã khá khôn lớn:
-“Mẹ ơi, con muốn mở phòng mạch, thiếu tí tiền vốn.” -“ Mẹ ơi, con muốn học tiếp, lên đến tiến sĩ” -“Mẹ à, con muốn mở hãng điện tử.”
-Ừ để Mẹ lo!
Vài năm sau, khi các con thành công, Mẹ già trên 70 tuổi, gọi điện thoại:
-Mẹ muốn đến thăm các con và ở lại đôi ngày, cho đỡ nhớ.
-“Con bận lắm! phòng mạch tràn ngập khách đợi, chưa có giờ cho Má đâu.” -“Chương trình dạy học của con dày đặc, phải đến Hè con mới tiếp Má được” -“Hợp đồng trình diễn của con liên tục, khi nào rảnh con sẽ gọi cho má”
Nước mắt Mẹ muốn tràn ra khỏi mi, nhưng vẫn cố giữ giọng tự nhiên:
-Ừ! Để Mẹ lo!
Đứa Con Nuôi.
Nhân Mùa Vu Lan, cô giáo muốn giới thiệu gia đình của mỗi học sinh. Nên dặn: “Ngày mai, mỗi em mang tấm ảnh của gia đình mình, giới thiệu với các bạn cùng lớp nhé.”
Đến phiên cậu bé, đưa tấm ảnh có hình chụp với Mẹ, cho cô giáo và cả lớp xem.
Tất cả đều gật đầu đồng ý: “Chắc chắn phải là con nuôi! Vì chẳng có nét nào giống Mẹ cả!”
Cậu bé gật đầu đồng ý, lại còn có vẻ tự hào, nhắc lại lời Mẹ nuôi của mình:
-“Con là đứa con đặc biệt, con lớn từ trong tim, những đứa trẻ bình thường khác, lớn từ trong bụng!”
Món Quà Mừng Thượng Thọ Của Mẹ.
Trong 3 đứa con cuả Mẹ, chị là người có số phậm hẩm hiu, nghèo hơn hết, chồng chết trong tai nạn xe, đang phải nuôi 2 đứa con đến tuổi ăn, tuổi lớn.
Ngày mai lễ thượng thọ cuả Mẹ, mừng 80 tuổi. Chị nấu một nồi canh chua lá me, một nồi cá bống kho tộ, những món ăn mà Mẹ thích, tặng Mẹ, rồi về.
Người Anh, người Chị, mời mẹ một bữa tiệc linh đình, tại nhà hàng sang trọng lớn nhất trong thành phố. Chị tủi, nên từ chối khéo, không tham dự. Hàng trăm quan khách đến chúc mừng, biết bao quà tặng giá trị.
Nhưng bữa tiệc chưa chấm dứt, thì Mẹ đòi về sớm: “Mẹ mệt, các con thấy đó, cả bữa tiệc Mẹ có ăn được món gì đâu.”
Người Anh phải đưa Mẹ về, vừa vào nhà, như bệnh nhân được uống đúng thuốc, tự nhiên Mẹ tỉnh rói, xoay chuyển 180 độ! xoa bụng nói: “Giờ thì Mẹ cảm thấy đói!” rồi mở cái lồng bàn, trên bàn ăn, lấy muỗng múc tô canh chua lá me, lấy đũa gắp những con cá bống kho tiêu ăn ngon lành! Như chưa bao giờ được ăn.
Nhan Sắc Của Mẹ.
Tương lai rộng mở, vừa tốt nghiệp, vừa nhận được công việc trong một hãng lớn, nổi tiếng.
Rồi báo cho Mẹ, quyết định ở lại thành phố.
Mẹ lặn lội từ dưới quê, ngồi xe đò lên thăm con.
Trước khi Mẹ về lại quê, khen: “Bạn gái con hiền và xinh quá, Mẹ thích nhất là làn da trắng mịn của con bé ấy!”
Vừa lãnh được xấp lương đầu tiên, hân hoan dắt người bạn gái đi Shopping, em bước vào tiệm mỹ phẩm, cầm những thỏi son, hộp phấn hàng hiệu nói với anh “Mỹ phẩm tiệm này rất đắt, thứ nào cũng trên cả trăm đô la, nhưng tiền nào vải đó, không làm hư da, nám da, như những mỹ phẩm mà Mẹ anh đang xài, da mặt Bà hư hết trơn, nám đen, nhăn nheo, sần sùi, tội nghiệp quá!”
Lời nói của người bạn gái, làm anh giật mình, thấy cay ở mắt.
Cả đời Mẹ, mỹ phẩm rẻ tiền cũng không biết, nói gì đến son phấn đắt tiền! suốt bao nhiêu năm trời, da Mẹ phơi cùng sương nắng gió, để lo cho con. Ngay giây phút ấy, chàng mới nhận ra rằng: “Làn da nhăn nheo, xếp lớp, đầy dấu chân chim của Mẹ, nhưng lại đẹp hơn bất cứ làn da mịn màng của người phụ nữ nào khác!”
Cua Rang Muối.
Khi xưa nhà nghèo, Mẹ hay lặn lội ra ruộng bắt được mấy con cua đồng nhỏ xíu, giả làm cua rang muối. Mẹ khéo tay, chiên dòn, thêm chút mắm muối gia vị, con cái ăn ngon lành, con mời Mẹ ăn, thấy con ăn còn không đủ, Mẹ lúc nào cũng lắc đầu từ chối “Mẹ no rồi!”
Khi con cái khôn lớn, đỗ đạt, thành công, nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, thiếu thốn năm xưa, mời Mẹ đi ăn nhà hàng, gọi món cua rang muối đầy cả bàn, thơm phức, rồi mời Mẹ ăn.
Mẹ tươi cười, móm mém hạnh phúc trả lời:
-“Mẹ đâu còn răng nữa mà ăn những món này!”
Quán Nghèo.
Ba mở quán bên đường quốc lộ, quán nghèo, chỉ dăm ba chai nước ngọt, ấm nước trà, vài trái chuối, dăm bao thuốc lá.
Thấy Ba cực khổ, cậu con trai tốt nghiệp đại học, giờ đang giữ chức lớn trong một công ty điện tử, về thăm Ba, càu nhàu:
-“Con tưởng là Ba đã dẹp cái quán tồi tàn này rồi chứ, nghỉ cho khỏe cái thân.”
Rồi thời gian ngắn, người con nhận được tin xấu: Người Cha qua đời, vì lao động kiệt sức!
Chắc là “Ông Cụ” chết vì cái quán chết tiệt này! Lo đám tang cho Cha xong, việc đầu tiên, là phải phá cái quán, xây một cơ sở thương mại, cho thuê, lời gấp chục lần, đúng là “Ông Cụ Mình” không biết tính toán.
Đang khi dỡ bỏ, trên cây cột chính, anh thấy treo một bọc giấy, tò mò mở ra, trong đó có nét chữ nghệch ngoạc của chính người Cha của mình: “Cha biết thế nào con cũng phá cái quán này, nhưng qua 10 năm, cái quán này đã giúp con học thành thành tài, chưa kể Ba kèm theo tấm giấy chứng nhận của ngân hàng, để lại cho con nửa triệu đô la!”
Tấm giấy tư nhiên run lên bần bật! trời như đổ cơn mưa, thấm ướt cả tờ giấy! trước khi rơi xuống đất!
Mẹ Có Khuôn Mặt Cô Hồn
Mẹ nhận được giấy mời, tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên của trường.
Điều làm cậu bé sợ hãi đã thành sự thật! Mẹ lại đã nhận lời tham dự.
Cậu tưởng tượng giây phúc cô giáo và các bạn cùng lớp gặp Mẹ.
Một người Mẹ có một bộ mặt, ai nhìn cũng giật mình sợ hãi, vì khá kinh dị. Một nửa khuôn mặt Mẹ nhăn dúm, một mắt lồi, thẹo chằng chịt! Cậu đã cố kìm câu thắc mắc này hỏi Mẹ đã lâu, vì sợ Mẹ buồn.
Khi Mẹ bước vào lớp, nhiều tiếng ồ, kinh ngạc. Rồi khi Mẹ được giới thiệu, tránh nỗi mắc cở, cậu bé trốn ra hành lang, chìm vào góc tối, nhưng vẫn nghe rõ từng chữ của cuộc đối thoại.
Cô giáo hỏi: “Lý do nào mà Mẹ có khuôn mặt biến dạng như thế?”
Mẹ giải thích:
“Thường ngày, tôi phải gởi con cho người giữ trẻ để đi làm. Một ngày tôi đến đón con, căn nhà giữ con tôi, bốc cháy như ngọn đuốc! Tôi hét lên kêu cứu “có con tôi trong đó!” Nhưng lửa đang cháy phừng phực, không ai dám chạy vào cứu giúp cả. Không suy nghĩ, tôi lao vào đám lửa, người giữ trẻ thì không thấy, chỉ thấy thằng bé đang đứng giữa nhà khóc thét! Tôi ôm con lao ra cửa chính, trên đường ra, hành loạt những cây cột đang bốc cháy ngã đổ, tôi té ngã, nửa khuôn mặt dính vào cây cột đang cháy, tôi cũng không hiểu tại sao, tôi vẫn ôm con, mà lết được ra đến cửa chính. Tôi vui mừng vì thấy bóng dáng của những người lính cứu hỏa. Từ phút này, tôi chết ngất, không còn biết gì nữa cả.”
Bà Mẹ vẫn tiếp tục kể câu chuyện, nếu ai chú ý, thì thấy cậu bé rón rén ra khỏi chỗ nấp, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy bàn tay Mẹ, rồi ngồi cạnh Mẹ mình, suốt cả buổi họp bữa đó.
Bộ Phận Nào Của Cơ Thể, Quan Trọng Nhất?
Khi tôi khá lớn, có lần Mẹ tôi ra câu đố: “Phần nào trong cơ thể con người, quan trọng nhất?”
Tôi trả lời, cái tai, Mẹ lắc đầu. À đôi mắt, Mẹ cũng lắc đầu. Cuối cùng Mẹ nói: “Khi con khôn lớn, con sẽ hiểu.”
Vài năm sau, khi hay tin Bà Nội yêu dấu của tôi qua đời. tôi vội chạy về nhà.
Lần đầu tiên tôi thấy một hình ảnh nà đến bây giờ tôi còn nhớ mãi.
Ba tôi gục đầu trên vai mẹ tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ!
Khi Ba tôi đã ngôi ngoai nỗi đau đớn, bước ra ngoài, Mẹ nhìn tôi nói: “Giờ con đã hiểu, bộ phận nào quan nhất rồi phải không.” Tôi gật đầu.
Mẹ giải thích thêm:
“Bờ vai quan trọng nhất, nơi đó, tất cả người thân thương của con, có thể dựa đầu quên đi mọi nỗi buồn phiền. Tất cả mọi thứ trên người là của con, nhưng bờ vai dành cho…người khác! Bờ vai là của tha nhân, con nhớ dùng nó thường xuyên nhé!”
Hoa Biếu Mẹ
Mẹ ở xa thành phố, hơn cả 200 dặm, gần 3 tiếng đồng hồ lái xe, lâu quá chưa về thăm mẹ. Ít ra cũng vài năm rồi, chần chờ mãi, nhưng chưa có dịp. Nhưng chuyện đó tính sau, giờ thì lo chuyện trước mắt.
Một người thanh niên, bước vào tiệm hoa, định mua một bó hoa tặng cho người tình.
Anh chú ý đến một bé gái, với khuôn mặt buồn so, đang đứng cạnh cửa.
-“Sao bé có gì cần giúp không?”
-“Con muốn mua một đóa hoa hồng tặng Mẹ, nhân ngày Sinh nhật, người bán hàng đòi 2 đô la, nhưng con chỉ có một đồng thôi à.”
-“Chuyện dễ thôi, để chú giúp cho.”
Trao cánh hoa hồng cho con bé, tự nhiên thấy thương, ngỏ lời: “Nhà bé gần đây không? Chú giúp chở về nhà cho.”
-“Cám ơn chú, không cần đâu, Mẹ con chết lâu rồi, đang nằm ở nghĩa trang, bước qua đường là tới! Hôm nay sinh nhật Mẹ, nhận được món quà này, chắc Mẹ sẽ vui mừng lắm.”
Nghe xong câu trả lời của cô bé, mắt người thanh niên bỗng cay sè, như có ai chà trái ớt vào đôi mắt mình. Anh quyết đinh ngay, không cầm bó hoa này đến nhà người bạn gái nữa, mà thẳng đường chạy xe về…thăm Mẹ!
Chắc Mẹ Lạnh Lắm!
Vào một đêm tối trời mùa đông lạnh lẽo, một người thiếu phụ đang mang thai, có lẽ có chuyện cấp bách, vội vàng, lại không quen lái xe trên đường tuyết, trơn trượt, nên đã gây ra một tai nạn thật khủng khiếp.
Chiếc xe đụng nát choét, lăn nhiều vòng, vì đụng phải cột xi măng cầu xa lộ.
Giữa trời lạnh giá, người Mẹ cố gắng chui ra khỏi xe, rặn đẻ đứa con, rồi ngất xỉu!
Tờ mờ sáng hôm sau, một người đàn bà khác lái xe qua, khám phá ra cảnh tượng đau thương này. Gọi xe cứu cấp, người mẹ thì đã chết, nhưng đứa bé còn sống, thoi thóp thở. Chứng kiến cảnh đau thương, người đàn bà nhận đứa bé làm con nuôi.
Khi bắt đầu lớn, cậu bé cứ thắc mắc về thân phận của mình. Người Mẹ nuôi đã kể lại câu chuyện đau thương này, từ đầu đến cuối.
Cậu bé có ước muốn được thăm ngôi mộ người Mẹ ruột cuả mình, người Mẹ nuôi vui vẻ sẵn sàng làm chuyện này.
Trước ngôi mộ của Mẹ, gió mùa đông lạnh cóng, thổi từng cơn, cậu bé giở nón, tháo chiếc khăn quàng cổ, đặt trên mộ Mẹ, rồi từ từ cởi hết áo choàng, đến áo len mùa đông, đắp lên nấm mộ.
Người Mẹ nuôi ngạc nhiên nhắc nhở:
“Mặc lại đi bé trai ạ, chỉ cần vài phút sau, con sẽ chết cóng vì lạnh mất!”
Cậu bé không vâng lệnh, cứ đứng run rẩy trước mộ, đôi mắt đỏ hoe, nấc thành tiếng: “Chắc Mẹ lúc sinh con ra, Mẹ đã phải chịu lạnh gấp trăm lần. Mẹ ơi, vì con, mà Mẹ…phải chết!”
Chúc Mừng Lễ Vu Lan Báo Hiếu 2021.
Lê Văn Hải
Ca Khúc Mới Nhất | Vay | Nhạc & Lời : Nguyễn Đình Hòa
CHÀO MẸ RA ĐI
Nhạc Phạm Mạnh Đạt Thơ Đỗ Trung Quân
Còn Nỗi Ngậm Ngùi
Thơ Vệ-Trà Huỳnh Kim Anh
CD HOA TÍM NGƯỜI XƯA
Bé Victoria Thuý Vi

MƯỢN
Sáng tác : Nguyễn Đình Hòa
THƠ Xướng Họa: HẸN EM – CHỜ ĐẾN RƯỢU KHÔ- Mạc Phương Đình & Phương Hoa + Ca Khúc DÁNG HOA thơ Mạc Phương Đình – Nhạc LÝ KIẾN TRUNG – Ca sĩ Ngọc Mỹ
-

Nguồn ảnh minh họa 4 mùa: internet
Bài hát NẮNG CHIỀU qua tiếng Tàu (3 dialects), Nhật và Việt.
Qua tiếng Tàu (3 dialects), Nhật và Việt
Bài hát NẮNG CHIỀU của Nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn
NẮNG CHIỀU là tên một ca khúc của nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn, được sáng tác năm 1952. Bài hát không chỉ nổi tiếng ở Việt Nam mà còn nổi tiếng ở Nhật Bản, Đài Loan và Hồng Kông. Tại các nước nói tiếng Hoa, bài hát được biết đến với tên 越南情歌 (Việt Nam tình ca) hay 南海情歌 (Nam hải tình ca) do Thận Chi (慎芝) đặt lời.
Trong một lần phỏng vấn, Nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn đã nói: “Tôi viết bản đó ở Huế, thời gian sau khi bỏ vùng kháng chiến về thành… Tâm sự tôi trong bài Nắng chiều nó như thế này, kể anh nghe cho vui. Sau cuộc đảo chính của Nhật vào đêm 9 tháng 5 năm 1945, có một gia đình công chức Nam triều từ Quy Nhơn chạy ra tạm trú ở Hội An, mà tôi cũng ở Hội An lúc đó. Gia đình đó có một người con gái. Tôi yêu người con gái ấy!”
Năm 1957, Lê Trọng Nguyễn vào Sài Gòn. Ðúng dịp đoàn ca nhạc Nhật Bản sang thăm, ban nhạc Toho Geino có nhờ người chọn ra 12 bản nhạc Việt Nam đang nổi tiếng thời đó để chuẩn bị tập dượt và trình diễn tại Sài Gòn lẫn Nhật Bản, trong đó có bản “Nắng Chiều” và bản này đã được cô ca sỹ nhật Midori Satsuki hát. Năm 1960 Kỹ Lộ Hà 紀露霞, một ca sỹ người Đài Loan, cô yêu mến bản Nắng Chiều nên viết sang lời Hoa ngữ và phổ biến bản này sang Ðài Loan bằng lời ca tiếng Phúc Kiến, sau đó được nữ nghệ nhân Thận Chi 慎芝 (Khưu Tuyết Mai 邱雪梅) viết lại lời bằng âm Quan Thoại phổ biến ở Hồng Kông và các nơi khác. Nhờ những may mắn đó mà Nắng Chiều cứ thế được biết tới tại các nước ở vùng Đông Nam Á và sau năm 1975 lại theo người Việt và người Việt gốc Hoa đi khắp thế giới như hiện nay.
Nhớ lại khoảng thập niên 1960 của thế kỷ trước, hội Văn Hóa Hoa Việt ở vùng Quận 5 Chợ Lớn có cho phổ biến một tập nhạc Việt đã được dịch ra lời Hoa để cho con em người Hoa có thể hát nhạc Việt được. Tập nhạc này chỉ được in dưới hình thức “quay ronéo” nên không được phổ biến rộng rãi. Tôi còn nhớ trong đó các bản nhạc như “Ai Về Quê Tôi”(Tiến Đạt) Mạnh Phát, “Ngày Trở Về” của Phạm Duy, “Lúa Mùa Duyên Thắm”, “Trăng Soi Duyên Lành”, “Lối Về Xóm Nhỏ” của Trịnh Hưng, “Về Dưới Mái Nhà” của Xuân Tiên, Y Vân, “Duyên Kiếp” của Lam Phương… và tôi thích nhất là bài “NẮNG CHIỀU” của Lê Trọng Nguyễn với lời tiếng Hoa thật hay, không biết là một nhân sĩ nào đó đã dịch thật tài tình, vừa sát nghĩa với lời Việt của Lê Trọng Nguyễn lại vừa có tính cách văn chương và nhất là vừa hợp với các âm giai lên xuống của bản nhạc khi hát không bị gượng ép chút nào cả ! Lời ca rất tự nhiên nên thơ như được sáng tác bằng tiếng Hoa nguyên gốc vậy ! Và cũng vì thế mà cho đến nay, hơn 60 năm rồi, tôi vẫn còn nhớ như in lời ca mượt mà gợi cảm đó. Xin được chép lại dưới đây để người Việt gốc Hoa nào đó thích bản nhạc “NẮNG CHIỀU” cùng hát cho vui (Nhớ là hát bằng âm “Quan Thoại”, chữ có màu đỏ bên dưới, chớ không phải âm Việt Hán):
夕陽 TỊCH DƯƠNG là Nắng Chiều xi yáng 回到渡頭夕陽斜照, Hồi đáo độ đầu, tịch dương tà chiếu, Huí dào dù tóu, xi yáng xié zhào. (Qua bên nước xưa là hoa về chiều) 金光疏落花葉飄搖。 Kim quang sơ lạc, hoa diệp phiêu diêu. Jin guang shu luò hua yè piao yao.(Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa) 來到村莊舉步徬徨, Lai đáo thôn trang, cử bộ bàng hoàng, Lái dào cun zhuang, ju bù páng huáng.(Khi đến cuối thôn chân bước không hồn) 多麼懷念舊時人兒。 Đa ma hoài niệm, cựu thời nhân nhi. Duo me huái niàn, jìu shí rén ér. (Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ)
* Từ phần hai của lời ca, sẽ bỏ đi phần phiên âm Việt Hán cho khỏi rườm rà !
記得妹妹身材稍廋, Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy, Jì dé meì meì shen cái shao sou, 柔和望我雙眸閃爍。 Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh. Róu hé wàng wo shuang móu shan shuo. 記得當年妳過庭前, Anh nhớ bước em khi nắng vương thềm, Jì dé dang nián ni guò tíng qián, 粉頰緋紅秀髮輕飄。 Má em mầu ngà tóc thề nhẹ vương. Fen xia fei hóng xiù fa qing piao.
– 我回來過庭前,想起誓言,心冰冷,Nay anh về qua sân nắng, chạnh nhớ câu thề, tim tái tê,Wo huí lai guò tíng qián, xiang qi shì yán, xin bing leng, 不知如今,情妹呀,移戀何方? Chẳng biết bây giờ người em gái,duyên ghé về đâu?Bù zhi rú jin, qíng meì ya, yí liàn hé fang?
– 我回來桑田黃,山歌對答,不再唱,Nay anh về nương dâu úa, giọng hát câu hò, thôi hết đưaWo húi lai sang tián huáng, shan ge dùi dá, bù zài cháng, 苗條俏影,紫花前,往何處尋? Hình bóng yêu kiều kề hoa tím biết đâu mà tìm?miáo tiáo qiào jing, zi hua qián, wảng hé chù xún?
沉痛記起竹蔭底下, Anh nhớ xót xa dưới tre lá ngà, Chén tòng jì qi, zhù yin di xià, 含愁望我妳說”愛我”。 Gợn buồn nhìn anh em nói “mến anh !”. Hán chóu wàng wo, ni shuo “ai wo” 白雲浮飄夕陽殘照, Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi, Bái yún fú piao, xi yáng cán zhào, 想妳柔情晚霞留停! Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi ! Xiang ni róu qíng, wan xía líu tíng!
Mặc dù một số từ được dịch thoát ý, không có “mot à mot” hay “word by word” gì cả, nhưng đã lột tả được hết ý của tác giả muốn gởi gấm trong lời ca.
Dưới đây là lời ca bằng tiếng Phước Kiến (tiếng nói thông dụng ở Đài Loan) với giọng hát của ca sĩ Kỷ Lộ Hà như đã nói ở phần trên :
Còn dưới đây là … Ca sĩ Hoàng Thanh Nguyên của Tân Gia Ba hát bài Nắng Chiều ( Tình Ca Việt Nam) với lời ca viết lại như sau :
黃清元 越南情歌
黃清元 越南情歌
黃清元 越南情歌 Hoàng Thanh Nguyên hát VIỆT NAM TÌNH CA (Nắng Chiều) 我又來到湄公河邊,晚風依舊吹動河面, Tôi lại trở về bên bờ dòng Mê-Kông, Gió chiều vẫn thổi lay động mặt sông. 那樣美麗那樣迷戀,情人己離去多年。 Sông đẹp là thế, mơ màng là thế, nhưng người yêu thì đã rời xa nhiều năm rồi.
我又來到舊日河邊,晚霞嬌艷吻著河面, Tôi lại trở về bên bến sông xưa, ráng chiều đẹp đẽ như hôn lấy mặt sông .那樣美麗那樣迷戀,情人己失去多年。 Sông đẹp là thế mơ màng là thế, nhưng người yêu cũ đã đi mất bao năm rồi.
Điệp khúc…
往事一幕幕回到我眼前, Chuyện xưa cứ lần lượt hiện ra trước mắt tôi. 是夢景令人常懷念,夢景令人懷念。 Là mộng ảo dễ khiến người tiếc nuối, mộng ảo nên khiến người tiếc nuối. 何日夢境再回到我眼前, Không biết đến ngày nào cảnh mộng lại trở thành hiện thực trước mắt, 是真情令人長留戀,真情令人懷念。 Thật dễ làm cho người ta lưu luyến mãi, làm cho người ta tiếc thương mãi . 我又來到湄公河邊,晚風依舊吹動河面, (Lời của phần sau giống như lời của phần đầu.那樣美麗那樣迷戀,情人己失去多年。 Những phần trên đây chỉ dịch nghĩa của lời viết lại bằng tiếng Hoa,我又來到湄公河邊,晚風依舊吹動河面, không phải là LỜI CA, nên không thể hát được ). 那樣美麗那樣迷戀,情人己失去多年。
Còn sau đây là lời HOA của bản nhạc NẮNG CHIỀU của Lê Trọng Nguyễn với tựa đề là :VIỆT NAM TÌNH CA do nữ nghệ nhân Thận Chi viết lời (Thận Chi tên thật là Khưu Tuyết Mai 邱雪梅, bà đã cùng chồng là Quan Hoa Thạch 關華石 tổ chức đại nhạc hội “Quần Tinh Hội” ở Đài Loan suốt gần 3 thập niên 1950-1980)
作詞:慎芝 Viết lời : Thận Chi
作曲:越南民歌 Nhạc : Việt Nam Tình Ca
編曲:陳志遠 Hòa âm : Trần Chí Viễn
我又來到昔日海邊 Tôi lại trở về bờ biển của ngày xưa,
海風依舊吹皺海面 Gió biển vẫn làm cho mặt biển gợn sóng như xưa.
那樣熟悉 那樣依戀 Thân thương là thế, quyến luyến là thế,
只有舊日人兒不見 Chỉ có người xưa là không còn gặp lại.
不敢來到昔日海邊 Tôi không dám trở lại bờ biển của ngày xưa,
海霞嬌艷擁著海面 Nắng chiều thật đẹp như ôm ấp lấy mặt biển.
那樣熟悉 那樣依戀 Thân thương là thế luyến lưu là thế,
只有故人離去多年 Chỉ có cố nhân là đã biền biệt nhiều năm rồi ! ĐK那往事 一幕幕到我眼前 Chuyện xưa từng lớp từng lớp một như hiện ra trước mắt tôi,
是夢境還是幻想 令人常懷念 Là mơ hay là ảo tưởng, đều khiến cho người ta luyến nhớ.
那夢境 何日能回到眼前 Những chuyện mộng mơ, ngày nào mới thành hiện thực trước mắt.
你又在我的身邊 無限情纏綿 Em lại đến bên tôi với muôn vàn quyến luyến.
不敢來到昔日海邊 Giống như lời trên
海霞嬌艷擁著海面
那樣熟悉 那樣依戀
只有故人離去多年 ĐK
那往事 一幕幕到我眼前
是夢境還是幻想 令人常懷念
那夢境 何日能回到眼前
你又在我的身邊 無限情纏綿
不敢來到昔日海邊 Giống như lời trên
海霞嬌艷擁著海面
那樣熟悉 那樣依戀
只有故人離去多年
越南情歌 – Nắng Chiều Bài hát nầy hát giống như lời trên đây.
Còn dưới đây là bài hát Nắng Chiều của ca sĩ Dương Yến, lời hát đúng với bản nhạc chép tay của ĐCĐ kèm theo bên dưới và cũng đúng với những tập nhạc xuất bản ở Đài Loan được bày bán trên các dĩa hè của Quận 5 Chợ Lớn trong thập niên 60 -70 của thế kỷ trước.
【Official Audio】楊燕 – 越南情歌 Dương Yến – Việt Nam Tình Ca

Cuối cùng mời tất cả cùng nghe NẮNG CHIỀU của Lê Trọng Nguyễn với tiếng Nhật Bản:
Đỗ Chiêu Đức (sưu tầm trên mạng)
Nơi Cây Đa Bến Cũ
thơ Vệ-Trà Huỳnh Kim Anh. Nhạc sỹ Đức Quảng. Trình bày CS Hạnh Nguyên
Nơi cây đa bến cũ
Rét mướt gió Xuân về
Gió lay từng nhánh lá
Bờ tre trên đường quê
Con về thăm làng cũ
Gốc phượng xưa đã già
Thăm dòng sông bến nước
Tổ tiên biền biệt xa
Cha cho con đôi cánh
Mẹ dắt con vào đời
Công Cha như núi Thái
Lòng Mẹ tựa biển khơi
Mồ hôi Cha ướt áo
Mẹ dãi dầu nắng mưa
Trên dặm trường rong ruổi
Quên nhọc nhằn sớm trưa
Cha dạy con lối rẽ
Vững bước trên đường đời
Giờ Cha không còn nữa
Ngậm ngùi gọi, Cha ơi !
Cố hương dù vạn dặm
Xa khuất nẻo đường quê
Thăm Cha, thăm nguồn cội
Dẫu xót xa lối về
Dân oan trên khắp nẻo
Căm hờn nỗi nhà tan
Chân đau trong cùm xích
Kiếp lao tù nghiệt oan
Nỗi đau còn chồng chất
Trong tận cùng, Cha ơi !
Mẹ sẽ về lần nữa
Bên Cha cuối cuộc đời…
Nơi cây đa bến cũ
Vẫn sớm nắng chiều mưa
Người đi rồi, đi mãi
Có còn nhớ bến xưa…?
San Jose, California 02/ 06/ 2021
Vệ-Trà Huỳnh Kim Anh
