CA KHÚC: HƯƠNG VỊ TÌNH – THƠ SA CHI LỆ – Nhạc Duy Tuấn – Ca sĩ Ngọc Châu




BẢN THÁNH CA: LỮ KHÁCH BÌNH AN -Văn Duy Tùng  

LỮ KHÁCH BÌNH AN

           Bình an là một ân huệ cao quý mà Thiên Chúa tặng ban cho nhân loại. Vì, bình an vừa là trạng thái hạnh phúc sống động lại vừa mang dấu ấn của Chúa Thánh Linh. Thật vậy, khi Chúa Giêsu phục sinh, Ngài chỉ ban cho các tông đồ một “món quà” duy nhất là  “Bình an cho anh em”. (Ga 20,19.20.26)

Như thế, bình an là cái mà nhân loại luôn luôn khao khát và mong ước đạt đến, thế nhưng nhân loại sẽ không bao giờ đạt được nếu không có Đấng Phục sinh ban bình an. Thánh Luca đã thuật lại : khi Đức Giêsu hiện ra với hai môn đệ trên đường Emmau với dáng vẻ một lữ khách, nhưng rất bình an, bình an đến độ bình thường nên hai môn đệ không nhận ra Ngài. Khi Chúa lên tiếng hỏi họ : « Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ? » (Lc 24,17). Chưa được câu trả lời thì Chúa đã bị trách là người đứng ngoài cuộc : « Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giêrusalem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay » (Lc24,18). Vì là khách nên bàng quang, nên không hay biết chuyện gì, chuyện cả thế gian đều biết riêng chỉ có mình ông là không biết… và vì là khách nên hai môn đệ mới mời Đức Giêsu ở lại: « Mời ông ở lại…» (Lc24, 28).

Cũng vậy, Thánh Gioan tường thuật, khi bà Maria Macdala đến mồ Chúa, không thấy Chúa, bà khóc lóc; nhưng khi Chúa đứng trước mặt thì bà lại tưởng là người làm vườn (Ga 20,15). Với Maria, Đức Giêsu chẳng những bình thường mà còn rất tầm thường nữa, bình thường như một người làm vườn và tầm thường như một người lấy cắp xác người chết : « Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về. » (Ga20, 15).

Đức Giêsu, không vì là Đấng ban bình an nên Ngài phải bình an. Nhưng vì Ngài đã yêu đến cùng, yêu đến không còn giữ lại cho riêng mình một khoảng cách, một sự khác biệt nào đó để người khác có thể nhận diện. Ngài trở nên bình thường như một lữ khách, như người làm vườn và tầm thường như một người lấy cắp xác. Tuy nhiên, dung mạo của Đức Giêsu dù là bình thường đến tầm thường đi nữa, nhưng chỉ những ai nhìn ở góc độ tình yêu thì mới có thể nhận ra Ngài. Thật thế, hai môn đệ trên đường Emmau không nhận ra Chúa qua giọng nói, hình dáng, quần áo… mà nhận ra Chúa cầm bánh, dâng lời chúc tụng và bẻ ra trao cho họ (Lc24, 30-31). Còn Maria chỉ nghe Chúa gọi “Maria” là đã nhận ra Thầy. Trong tình yêu có những bí mật thật dễ thương là thế. 

Nếu Đức Giêsu được xem là một lữ khách bình an, thì hai môn đệ của Ngài là những lữ khách không bình an. Hai môn đệ trên đường trở về quê hương với sự thất vọng đến chán chường, thất vọng vì cho rằng  những quyết định của mình là sai lầm, có lẽ các ông tiếc nuối vì đã bỏ công lao, sức khỏe, thời gian đã qua để đi theo một con người và hy vọng người ấy sẽ khôi phục Israel, hy vọng mình sẽ có một chỗ đứng trong vương quốc ấy. Maria cũng thế, chắc hẳn tuyệt vọng lắm, vì chỉ còn cái xác của Thầy thôi mà cũng bị lấy cắp. So với các tông đồ; Maria đơn giản hơn nhiều, bà không hy vọng Thầy khôi phục Israel hay trông đợi Thầy làm việc gì lớn lao vĩ đại, bà cũng không tranh giành chỗ ngồi bên hữu và bên tả Thầy như hai anh em con ông Giêbêđê. Đối với Maria; đơn giản chỉ là tình yêu. Tuy nhiên với bà, tình yêu đối với Chúa Giêsu có phần trở nên ích kỷ, có phần như sở hữu Chúa cho riêng mình, đành rằng bà rất yêu Chúa. Vì thế, Chúa trong tâm trí bà là do bà vẽ nên – một hình ảnh có phần chủ quan mà bà đã yêu thương. Hơn thế, bà muốn giữ mãi tình yêu đó, muốn Chúa ở mãi trong cuộc đời bà theo cách thức của bà, theo một khuôn mẫu bà vạch sẵn… Nhưng Chúa Giêsu là con người cho mọi người và tình yêu của Ngài được dành cho tất cả nhân loại chứ không của riêng ai. Vì Chúa Giêsu không như bà nghĩ, cho nên, dung mạo Chúa Phục sinh đứng trước bà vừa thân thương nhưng lại vừa xa lạ là thế.

Thế thì, các tông đồ, mỗi người suy nghĩ và muốn Chúa thực hiện chương trình cứu độ của Cha theo cách riêng của mình, nên khi không được như ý thì các ông lại không bình an. 

Người lữ khách trong bài hát “LỮ KHÁCH BÌNH AN” của tôi là một lữ khách mang dấu ấn của người con được Thiên Chúa yêu thương. Người lữ khách này không đi trên đường về Emmau như hai môn đệ, cũng không trên đường ra mộ Chúa như Maria… mà đang lữ hành trong thân phận làm người, làm con Thiên Chúa của mình, người lữ khách ấy đang lữ hành trên con đường trần gian và đang tiến về miền đất yêu thương vĩnh cửu. 

Khi viết bài hát này, hơn bao giờ hết tôi đã cảm nghiệm được tình yêu của Thiên Chúa và cảm nghiệm rất sâu sắc thân phận làm người của mình, một người con đã ngụp lặn trong thân phận bất toàn và đã cảm nghiệm hơn bao giờ hết nỗi bất lực ấy. Với những ước muốn rất là con người, rất ư tầm thường mà tôi đã viết lên ca khúc; không chỉ cho chính mình, mà cho cả anh chị em đang sống xung quanh, những người cùng đang chia sẻ thân phận làm người và làm con Thiên Chúa với mình và khao khát “BÌNH AN”.

Cũng như hai môn đệ, Maria và các tông đồ… Người lữ khách ấy là tôi, là anh, là nhân loại đang khắc khoải trong cảm giác không bình an của mình. Không bình an vì nhiều nguyên do; với hai môn đệ và các tông đồ, rào cản cho sự bình an là nỗi thất vọng cho một dự tính nhằm vào vương quốc Israel, nhắm vào quyền hành, vào vị thế… rào cản của Maria là một tình yêu không ban phát. Còn tôi, anh và nhân loại… chắc hẳn mỗi người có một vị thế khác nhau trong xã hội, trong Giáo hội nên chắc chắn mỗi người có những rào cản khác nhau khiến chúng ta không bình an.

Ca khúc thể hiện những cụm từ : tiền tài, danh vọng, kiêu căng, ganh tị và đau khổ… xem ra rất quen thuộc và rất tầm thường ấy nhưng lại là rào cản khó vượt cho những ai khao khát sống bình an. Đặt tâm trạng vào bài hát, sẽ cảm nghiệm những tranh giành ảnh hưởng lên nhau đều bắt nguồn từ mưu lợi; là sức mạnh, là tiếng nói có thế giá của con người, của chế độ. Nó có sức chi phối, thậm chí đè bẹp lên vị thế và nhân phẩm của người khác, khiến Thiên Chúa không còn là nguồn bình an, mà trớ trêu thay, trở thành rào cản cho những toan tính của chúng ta.

Những toan tính ấy chắc chắn sẽ chi phối, sẽ biến thái tình cảm : “ganh ghét, giận hờn, so đo…”, là những ngôn từ thể hiện bản chất rất là con người của lữ khách. Nhưng lữ khách của tôi ý thức được những điều ấy không đẹp lòng Chúa, cũng chẳng hợp lòng nhau. Có thể thành công của người này lại là thất bại của người khác, hạnh phúc của mình có khi là đau khổ của những anh chị em khác. Vì thế, lữ khách của tôi tìm về nguồn xuất phát của sự bình an là Thiên Chúa. Phó thác như Chúa Giêsu đã phó thác vào tay Cha, yêu thương như Chúa Giêsu đã yêu thương, và tha thứ như Chúa Giêsu đã tha thứ… tôi nhận thức rằng, tự bản chất “BÌNH AN” của Thiên Chúa và toan tính của thế nhân sẽ loại trừ nhau. “Bình an” phủ định danh vọng, tiền tài, ganh ghét, giận hờn, kiêu căng hay đau khổ; chúng sẽ không tồn tại bên nhau. Tuy nhiên, vì là con người nên “cỏ lùng và lúa” vẫn phải sống chung trong một ruộng của chủ cho đến ngày tận thế. 

Còn tôi, là một dân đen, tôi không có tham vọng khôi phục “vương quốc” hay đạt được một vị trí nào đó trong xã hội hay trong Giáo hội… Vì thế, rào cản làm cho tôi không bình an chắc hẳn không phải là tiền tài, vì tôi không có nhiều tiền đến nỗi phải chi phối cuộc sống của người khác, cũng không phải là danh vọng, thế giá, vì tôi có “danh” đâu mà “vọng”, cũng chẳng có vị thế để đứng trên “giá”. Có thể, với tôi là một kiến thức giới hạn, vì có kiến thức là có suy tính, đúng sai, khoa học… và rồi trong tình yêu tôi cũng sẽ phán đoán đúng sai, cách khoa học như thế với Thiên Chúa, với anh chị em quanh tôi. Trong khi thước đo tình yêu là con tim mà con tim thì không cần kiểm chứng bằng khoa học, cũng như thể việc bác ái không cần phán đoán đúng hay sai… Điều mà xem ra rất nghịch lý nhưng lại rất hợp lý đối với tình bác ái, với tình yêu thương…

Điều chắc chắn là Chúa không bảo tôi – trong xã hội này, hôm nay – yêu đồng loại mà không cần có kiến thức. Nếu như bình an và tính toán loại trừ nhau, thì kiến thức và con tim tồn tại song song bên nhau. Con tim cần có lý trí để thể hiện tình yêu cách phải lẽ. Tình yêu và lý trí bổ sung cho nhau, dung hoà lẫn nhau để tạo lòng bác ái, và để từ đó những lời nói xoa dịu những vết thương lòng, để từ đó phát sinh nghĩa cử, vì như Thánh Giacôbê đã nói : “Đức tin không hành động là đức tin chết”. 

Xã hội hôm nay có thể nói là một xã hội điện toán, cho nên con người hôm nay là những con người có tính toán; tính như thế nào để có thể tiện lợi, đạt hiệu quả cao nhưng phải rất “nhanh như điện”. Tôi cũng vậy, dù muốn dù không cũng phải sống trong dòng chảy ấy. Và vì thế, trong cuộc sống thay vì tôi phải nằm trong chương trình của Thiên Chúa, phải là công cụ để Chúa điều khiển cho công trình cứu độ của Ngài, phải là người để được Thiên Chúa yêu thương, thì tôi lại đặt Thiên Chúa vào trong chương trình của tôi, vào sự sắp xếp của tôi, tôi chỉ dành riêng cho Chúa một góc trong tâm hồn và một khoảng thời gian giới hạn để gặp gỡ. Nhưng khoảng thời gian gặp gỡ ấy mấy khi được trọn vẹn và ở bên Ngài như ở bên một người xa lạ. 

Bài hát “LỮ KHÁCH BÌNH AN” thấm đẫm tâm hồn tôi, vì những tính toán xem ra rất nhỏ nhoi ấy lại là rào cản rất lớn cho bước chân tôi đến với Chúa, đến với với tha nhân. Lời của ai đó làm tôi nhớ mãi : « Đừng thấy nhỏ nhoi mà tưởng trong nó thứ gì cũng nhỏ ». Thật vậy, tội nhỏ mà tôi thường gọi là tội nhẹ, cũng như những tật xấu cỏn con mà tôi xem thường, thật ra, có sức công phá mãnh liệt, và nếu không lưu tâm sẽ có thể làm tôi quỵ ngã bất cứ lúc nào. 

Lời bài hát như vừa là một lời thầm nguyện cầu, như vừa khắc khoải sâu lắng từ trong cõi thâm sâu của tâm hồn, như vừa là một bài học nhắc nhở tôi luôn ở lại trong tình yêu của Thiên Chúa là suối nguồn bình an. Nơi ấy, tôi học được bài học phó thác, yêu thương; tôi hiểu được Thiên Chúa sẽ hoàn tất công trình cứu độ của Ngài trên sự yếu đuối, bất toàn của tôi và của anh chị em sống bên tôi.

Xin mời Bạn cùng với tôi, chúng ta hãy bắt đầu nhón gót để làm người “LỮ KHÁCH” bước đi trong “BÌNH AN” cuộc đời. 

Xin mở link youtube dưới đây để nghe bài hát LỮ KHÁCH BÌNH AN qua giọng hát của nam danh ca Phan Đinh Tùng, và diễn ảnh do Trúc Tiên thực hiện : https://youtu.be/8JMb6HTO1lA

 Văn Duy Tùng         




CON TIM BIẾT NÓI -Thơ: Sa Chi Lệ – Nhạc: Tuệ Tâm – Ca sĩ Thảo Quyên

https://www.youtube.com/watch?v=FOgSjrhnb6w



CÁNH HOA ĐÀO YÊU – Nhạc Và Lời: Giang Thiên Tường – Tiếng Hát Thanh Thúy




BẢN THÁNH CA: LÒNG TRỜI – VĂN DUY TÙNG

Thưa Quý Vị và Các Bạn,

Nếu sinh hoạt trong âm nhạc, có lẽ chúng ta ai cũng biết đến một ca khúc rất cổ của nước Á Nhĩ Lan. Bài hát mang tên Londonderry Air, hay được gọi là “Danny Boy”.  

Sau khi được trình bày, ca khúc này đã được đón nhận khắp nơi trên thế giới, và đến bây giờ vẫn là ca khúc được chọn hàng đầu trong những dịp trình diễn về âm nhạc, những buổi hòa nhạc giao hưởng, thậm chí các ban nhạc Orchestra trong các trường trung học hay đại học của Hoa Kỳ, cũng không thiếu bài này cho những dịp nói trên. Thế nên ca khúc này không còn sở hữu cho một riêng ai, hay riêng cho một quốc gia sương mù Ireland.

Cũng dễ hiểu thôi, vì ca khúc quá tuyệt vời và ý nghĩa; giai điệu đẹp, hay và quá ngọt ngào – dễ “xâm nhập” vào lòng người một cách êm ái và nhẹ nhàng, để lại trong lòng giới thưởng mộ khó phai nhạt. Tuy nhiên, đây không phải là mục đích tôi muốn giới thiệu ca khúc này nếu không được Linh mục Vũ Khởi Phụng viết lời Việt. Chính những lời Việt này đã cho tôi cảm nghiệm thêm về tình yêu của Thiên Chúa, về Lòng Trời : Ngài đến thế gian – tìm đến mỗi chúng ta – sống và cứu rỗi – cuối cùng chết vì tội lỗi chúng ta.

Vậy, cha Vũ Khởi Phụng đã viết gì thêm trong ca khúc này nữa không ?

Thưa Quý Vị và Các Bạn, tôi lấy làm tiếc vì cha Vũ Khởi Phụng đã không còn trên cõi đời này nữa. Ngài cũng vừa được Chúa gọi về cách đây không lâu. Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ có một vị có thể chia sẻ thấu đáo về cha Vũ Khởi Phụng và những liên quan trong ca khúc này. Thế rồi tôi đã gửi email mời Linh mục Quang Uy, xin ngài chia sẻ tâm tình của chính mình qua bài hát, cũng như quá trình cha Vũ Khởi Phụng viết lời Việt.

Như là một bài suy niệm về Lòng Chúa Thương Xót qua bài Lòng Trời trong Tuần Thánh này, kính mời Quý Vị và Các Bạn lắng nghe chia sẻ của Cha Quang Uy sau đây :

“Năm 1980, khi sinh hoạt trong Nhóm Mai Khôi, hát Lễ chiều ngày thường của cha cố Mai Văn Hùng ở Nhà Nguyện Mai Khôi bé nhỏ đường Tú Xương, tôi được tập và hát bài Lòng Trời. Tôi nhớ ra giai điệu từng được ba ở nhà cho nghe nhạc cổ điển bài O Danny Boy, bây giờ đọc ghi chú trên đầu trang bài Thánh Ca mới biết gốc tích là một cổ ca của người Ireland, lại thấy ghi lời Việt: VKP, tôi cũng không chú ý tìm hiểu thêm VKP là tác giả nào, ở đâu…

Rồi khoảng nửa năm sau, giữa tháng 8 thì vị Linh Hướng của Nhóm MK, cha Tiến Lộc bị bắt đi tù Chí Hòa lần thứ hai, Nhóm MK ngơ ngác bơ vơ không người dẫn dắt, mấy anh em đứng đầu Nhóm chúng tôi ngồi họp với nhau, bàn xem phải chạy đi gõ cửa xin cha nào giúp đây. Bạn trưởng Nhóm vừa kịp nghĩ ra tên cha Phụng, thì cũng đúng lúc ấy, chuông nhà vang lên, chạy ra mở cửa thì không ngờ là chính cha Vũ Khởi Phụng, DCCT. Ngài hỏi: Có phải đây là các bạn Nhóm MK không ? Cha Tiến Lộc trước khi đi “tĩnh tâm dài hạn” có nhờ tôi đi tìm giúp Nhóm MK thay ngài…

“Trời ơi, cầu được ước thấy, chúng tôi mừng rỡ vô cùng mời cha Phụng vào nhà, cũng là vào với Nhóm, cũng là vào với cuộc đời chúng tôi. Khi ấy cha Phụng 40, chúng tôi hơn kém 20 tuổi đời giữa bối cảnh một đất nước tan hoang xám đen vì bắt bớ, vì Kinh Tế Mới, bán chợ trời, nghĩa vụ quân sự, trại cải tạo, vượt biên, và ăn độn bo bo với rau muống !

Cũng phải ít lâu sau chính tôi mới vỡ lẽ tên viết tắt trên góc hàng loạt bài Thánh Ca 4 bè chúng tôi thường hát: VKP là… Vũ Khởi Phụng ! Loáng một cái đã gần 40 năm, hôm nay tôi 60 tuổi, ngồi xe lăn gõ computer những giòng hồi ức riêng cho bài LÒNG TRỜI, thì anh em DCCT chúng tôi cũng vừa giỗ cha Phụng mãn tang 3 năm. Tôi bồi hồi xúc động, cảm nhận một niềm biết ơn với cha Tiến Lộc, với cha Khởi Phụng. Một vị đã cho cánh trẻ chúng tôi chiều xa, chiều rộng để dấn thân vào đời, yêu cho ra yêu; một vị lại cho chúng tôi chiều cao và chiều sâu để xác tín vào Thiên Chúa và Hội Thánh, sống cho ra sống.

Mở lại clip bài LÒNG TRỜI, lần đầu tiên tôi chú ý đến những điển tích Kinh Thánh Tin Mừng cha Phụng đã vận dụng để diễn tả được LÒNG TRỜI đối với con người, đối với chính chúng ta.

Xin mời cứ dõi theo từng phiên khúc của bài hát. Hai câu cuối của mỗi phiên khúc luôn luôn là một lời ngỏ với nhau hoặc là một lời nguyện với Chúa.

Đầu tiên là dụ ngôn “Con chiên đi lạc” của Tin Mừng theo Luca chương 15. Câu chuyện quá đỗi quen thuộc lại được cha Phụng phác họa thành một bức tranh có sắc màu chuyển dịch tài tình: mở đầu là trần gian u tối đã sáng dần lên, vui hẳn lên với một happy ending Thiên Đàng dâng cao niềm vui; mở đầu là con chiên đi lạc đã thoát xác thành tội nhận biết hoán cải trở về. Câu chuyện lại được điểm xuyết bởi những từ ngữ thuần Việt giàu cảm xúc: các động từ long đong, kiếm tìm, dõi theo, nệ hà, ẵm… và các trạng từ chan hòa, mênh mang, xôn xao…


Trần gian u tối, vì đâu Chúa long đong kiếm tìm, 

Tựa người chăn chiên dõi theo chiên lạc đã xa, 
Vượt miền hoang vắng, dù gian khó cũng không nệ hà,
Chỉ mong tìm thấy, ẵm chiên vui mừng chan hòa.
Một người tội lỗi, nếu biết thoát ly xiềng xích tham tàn,
Niềm vui dâng cao, mênh mang xôn xao Thiên Đàng.

Như một hạnh ngộ, cha Phụng bật thốt lên: “Lòng Trời là thế !”

Xin lan man thêm một chút: Sau dụ ngôn “Con chiên đi lạc” là dụ ngôn “Đồng bạc bị mất”, mức độ đầu tư Lòng Thương Xót của Thiên Chúa đã từ 1% tăng vọt lên 10%. Rồi thấy chuyện chỉ mới loanh quanh ở ví dụ về con vật và đồ vật, Chúa Giêsu đẩy cao lên với chuyện con người ở dụ ngôn “Người con đã chết mà nay được sống”, Lòng thương xót bây giờ đã cao ngất ngưởng, lên tới mức 50%.

Cuối cùng, nói mãi, kể mãi, dạy mãi mà hình như con người ta vẫn chưa chịu hiểu ra LÒNG TRỜI là thế nào, Thiên Chúa đành phải bộc bạch tất cả, vét sạch trọn vẹn tấm lòng của mình để mặc khải một tình thương không gì so sánh nổi: “yêu đến nỗi ban chính Con Một của mình để những ai tin vào Người thì không phải chết, nhưng được sống muôn đời” ( Ga 3, 16 ). Mức đầu tư đụng trần, không thể cao hơn được nữa: 100% !

Chúng ta hãy được tại sao cha Phụng không cầm được niềm vui hân hoan, đã hô to lên, đã la vang lên cho mọi người: thôi đừng giả điếc làm ngơ nữa, hãy chạy ùa thật nhanh về bên Chúa Giêsu…

Lòng Trời là thế, anh em ta ơi hãy mau quay về,
Tạ ơn Thiên Chúa, dẫu tháng năm qua vẫn chờ đợi ta…

Sang đến phiên khúc thứ nhì, cha Phụng dẫn chúng ta vào vào với Bữa Ăn Cuối Cùng (The Last Supper, không phải bữa Tiệc Ly như thường dịch sai, nói sai ). Chúng ta được ngồi xen vào giữa các Tông Đồ, hay có thể nói là điền luôn vào cái chỗ trống Giuđa đã bỏ uổng. Và chúng ta như được thấy tận mắt, được nghe tận tai, được cảm nhận Thầy Giêsu của mình tâm sự, dặn dò, trăn trối trước khi ra đi vác thập giá lên đồi.

Đến đây, cha Phụng đẩy thật nhanh câu chuyện, vượt qua cái chết đến với vinh quang phục sinh, cha dùng đến một dụ ngôn thấm thía: “Hạt lúa gieo vào lòng đất”, dụ ngôn của Tân Ước nhưng đã được báo trước từ Cựu Ước với “mùa về đơm bông, thơm hương nương đồng” của Thánh Vịnh 125.

Ngôn từ của phân đoạn thứ hai này vẫn thuần Việt, bóng bẩy, nuột nà, gợi thanh, gợi ảnh, gợi cảm xúc như: trông mong, bồi hồi, chứa chan, xao xuyến, vô vàn, ngất cao, mỡ mầu, đơm bông, thơm hương, nương đồng…

Dọc đường dương thế, nhiều phen Chúa trông mong bồi hồi,
Ngày nào dâng hiến, máu tươi thanh tẩy chứa chan,
Và giờ đã đến, giờ xao xuyến đau thương vô vàn,
Một cây thập giá ngất cao thay cờ khải hoàn.
Tựa như hạt lúa ai đem gieo trong lòng đất mỡ màu,
Mùa về đơm bông, thơm hương vui sao nương đồng.

Cuối của phiên khúc vẫn là một lời ngỏ với chính mình, với nhau, với cả muôn dân gần xa: còn chần chờ chi nữa, đã có một Đấng chết thay cho ta được sống, phải lũ lượt trẩy hội quay về với cội nguồn Tình Yêu ấy thôi !Vì Người đã chết cho ta biết đường sống tuyệt vời,

Đoàn con Thiên Chúa khắp nơi phương xa quay về nguồn vui…Phiên khúc cuối cùng, không còn là dụ ngôn, mà là một cuộc đối thoại lạ lùng tuyệt vời, thật an tĩnh giữa bao nhiêu những náo động, chửi bới, miệt thị, những kêu la gào thét xen giữa những khóc lóc nức nở ( Lc 23, 42 – 43 ).

Cha Phụng thủ cả hai vai đạo diễn và cameraman, cho hai con người tội nghiệp quay nhìn vào mắt nhau thật ân cần trân trọng. Một bên không hề kêu oan, van xin được tha thứ chi cả, chỉ xin một chuyện rất khiêm tốn, rất nhỏ hèn, đó là “nhớ đến tôi” ( remember me – souviens-toi de moi ); một bên mỉm cười nhẹ nhàng hứa: “anh sẽ được ở cùng tôi ( shalt thou be with me – tu seras avec moi ).

Ở trên thập giá, kế bên Chúa có anh gian tà,
Một đời tan hoang, thốt lên đôi lời thiết tha:
“Ngày nào, lạy Chúa, Ngài đến giữa uy linh huy hoàng,
Thì xin thương đoái, xót con ngu dại hoang đàng…”
Lời xin chưa dứt, Chúa đã ban cho lời hứa diệu kỳ,
“Ngày hôm nay đây, Ta đưa ngươi lên Thiên Đàng.”

Cuối phân đoạn ba cũng là lời kết cho toàn bộ câu chuyện LÒNG TRỜI, lần này là một lời nguyện da diết kêu lên với Chúa Giêsu của tất cả những người đang “gian nan lưu lạc trần ai”, những nạn nhân của gia đình đổ vỡ, của xã hội bất công, của đất nước ly loạn, của thế giới nhiễu nhương…Này Ngài đã đến, vinh quang uy hùng khắp đất trời,
Thì xin thương xót chúng con gian nan lưu lạc trần ai.

Lòng đời độc ác, Lòng người ngơ ngác… thì đúng lúc ấy, LÒNG TRỜI mở ra để rửa sạch cuộc đời, để chữa lành con người. LÒNG TRỜI vì thế còn có tên gọi khác là Lòng Chúa Xót Thương.

Vâng, ngày xưa, chúng tôi còn trẻ, chúng tôi đã ứa nước mắt khi hát những lời như thế, giai điệu cổ của Ireland có xa chúng tôi bao nhiêu thế kỷ về thời gian, có cách biệt chúng tôi bao nhiêu đặc nét về văn hóa, mặc kệ, không thành vấn đề, đây vẫn là câu chuyện chính Chúa Giêsu kể cho chúng tôi về LÒNG TRỜI, về chính Ngài.

Rồi hôm nay, ngồi viết những dòng bộc bạch này, chúng tôi trên dưới 60 tuổi, nhiều người đã hết hơi, không hát được đúng bè của mình như trước, nhưng click vào link trên Youtube nghe lại, chúng tôi vẫn ứa nước mắt.

Cám ơn cha Vũ Khởi Phụng đã nguệch ngoạc rất nhanh mà viết được lời Việt như thế này thì phải hiểu chính cha đã nghiệm sinh sâu xa ra sao. Ắt hẳn lúc sắp sinh thì ở Hà Nội, cha cũng đã kịp thủ thỉ thì thầm xin với Chúa Giêsu: “Remember me when you come into Your Kingdom”. Và…”

Thưa Quý Vị và Các Bạn,

Cha Quang Uy đã gửi bài viết này cho tôi đúng vào ngày Chúa Nhật Lễ Lá 14.4.2019. Ngài nói : “Tôi đang bị viêm khớp nặng, đau nhứcvô cùng, đi đứng khó khăn nên phải ngồi xe lăn”

Tôi nghĩ cha Quang Uy hết sức “can đảm” cố gắng viết chia sẻ cho chúng ta, vì khi đau đớn về thể xác, thậm chí cả tinh thần, con người thường luôn thụ động, tìm nghỉ ngơi, an nhàn… Cha Quang Uy ngược lại, ngài cao rao tình Chúa bất cứ lúc nào, thậm chí trên chiếc xe lăn, trên đôi nạng gỗ, trên những bước đi khó khăn và đau nhức ấy.

Nhiều khi trong đời sống, chúng ta đánh mất sự CAN ĐẢM để đối diện hay chịu đựng với những khó khăn hoặc đau khổ trước mặt, để rồi cũng có người đi tìm cái chết bằng cách tự tử (!) Điều này làm tôi chợt nghĩ ngay đến cái chết tự thắt cổ trên cành cây chết treo thòng lòng của ông Giuđa trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh này. Vì lòng thương xót vô bờ bến “Bảy mươi lần bảy” của LÒNG TRỜI, biết đâu Giuđa cũng được tha nếu trước khi buông tay, ông ấy chỉ cần một lời ĂN NĂN !

Xin cám ơn Cha Quang Uy thật nhiều đã chia sẻ “dòng tâm sự” về ca khúc Lòng Trời, cùng những kỷ niệm trân quý với cha cố Vũ Khởi Phụng.

Kỷ niệm lần gặp gỡ cha Vũ khởi Phụng

Mỗi mùa hè, tôi thường về Hà Nội hướng dẫn các khóa âm nhạc và ca trưởng. Dù đã có dự định ghé thăm cha Vũ Khởi Phụng nhiều lần, nhưng chưa lần nào tôi sắp xếp được. Mãi đến năm 2008, tôi mới có thời gian ghé thăm ngài tại giáo xứ Thái Hà. Phải nói ngay chính vì yêu thích những bài hát thánh ca do ngài viết và chuyển lời Việt, nên đó là động cơ để tôi tìm đến mặc dù trong lúc này; Thái Hà là điểm nóng vì đang có nhiều biến động cướp đất đai của Nhà Dòng Chúa Cứu Thế, nên công an cũng như chính quyền Hà Nội luôn theo dõi, dòm ngó ngày đêm và gây khó khăn mọi mặt.

Lần đầu tiên gặp nhau, thường thì ai cũng e dè và dò dẫm, nhưng tôi đã mạnh dạn đi bước trước sau khi thăm hỏi vài câu xã giao. Tôi vào đề ngay : “Thưa Cha, con rất yêu thích những bài Thánh ca mà cha viết lời Việt”.

Với nét mặt kham khổ (Nét mặt của những người cho biết họ lao động về trí tuệ quá mức) và cặp kính cận thật dày, miệng điểm nụ cười rất trìu mến, ngài trả lời :

– Thế à ! Anh thích bài gì ?

Thay vì trả lời tên bài hát, tôi xướng lên câu điệp khúc của bài Lòng Trời : “Lòng Trời là thế, anh em ta ơi hãy quay về. Tạ ơn Thiên Chúa dẫu tháng năm qua vẫn chờ đợi ta…” Cha Vũ Khởi Phụng cũng nhập cuộc và cùng hát sau khi tôi xướng lên. Như một phép màu, chúng tôi thấy thân thiện và gần gũi mà không còn một khoảng cách. Nếu “Âm nhạc là con đường ngắn nhất đi vào lòng người” , thì tôi xin khẳng định (affirmed) rằng : Thánh Ca làm con người dễ kết hợp, thân thiện, và nhanh chóng được cảm hóa… Cũng xin chia sẻ một góc rất riêng tư trong suy nghĩ của tôi, rằng : nếu hay giả sử nhân loại không còn một niềm tin nào nữa, thì âm nhạc và thi ca sẽ là “tôn giáo” cuối cùng trên tinh cầu này để họ chọn và đeo đuổi. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ hiện thực và xảy ra, vì chúng ta mãi mãi có một niềm tin vào Đức Kitô – Đó là Lòng Trời – Một tôn giáo được lập từ Trời mà không phải dưới thế gian – Tình Yêu cao vời và tuyệt đối như Thánh Gioan đã xác định : “GOD IS LOVE – THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU”.

Ngài mời RỒI dẫn tôi vào phòng khách, thăm hỏi và nói chuyện… Chúng tôi đã có một buổi chiều hát Thánh ca qua những bài mà ngài viết lời Việt. Tôi luôn xướng lên những bài hát từ những bài Lòng Trời, Mong Chờ Giêsu, Xác Thân Làm Bánh, Tantum Ergo, V,v… Đây là những bài nổi tiếng của nhà soạn nhạc cổ điển tây phương : Johann Sebastian Bach mà cha Vũ Khởi Phụng chọn và viết lời Việt.

Tưởng cũng nên biết chút ít về Johann Sebastian Bach (J.S. Bach).

Là nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức ở cuối thế kỷ 16 (khoảng những năm 1686). Ông đã cống hiến cuộc đời của mình cho nhà thờ và soạn trên 1,000 tác phẩm. Những tác phẩm của ông luôn nổi bật cho phong cầm (organ), đại hợp xướng (choir), hòa tấu thính phòng (chamber ensemble), và dàn nhạc giao hưởng (orchestra)… Điều đáng nói là tất cả những tác phẩm của J.S. Bach luôn có âm hưởng của thánh đường, và đấy là những tác phẩm âm nhạc kinh điển qua bao thời đại, nhất là về hòa âm, đối âm. Do đó và có lẽ cha Vũ Khởi Phụng chọn những tác phẩm của ông để viết lời Việt chăng ?

Giáo triều Rôma đã chọn bài Xác Thân Làm Bánh (Ave Sanctum Viaticum) để hát trong lễ đám tang của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolo II – nay là một vị Thánh của chúng ta.

Cá nhân tôi cũng thế, luôn trân trọng những tác phẩm hay, những bài thánh ca thánh thiêng – có sức thay đổi lòng mình từ giai điệu đến ý nghĩa của lời ca, cho ta nhiều cảm xúc với những hình ảnh tượng hình tượng vật mà lời ca miêu tả. Do đó, tôi đã chọn bài Lòng Trời, làm nhạc và tự thu âm, mặc dù tôi biết giọng ca rất giới hạn của mình.

Trong Tuần Thánh này, tôi trân trọng và xin được chia sẻ ca khúc Lòng Trời theo link youtube ở trên. Quý Vị và Các Bạn cũng có thể mở ở đây :  https://www.youtube.com/watch?v=Ge4lQOrt1OYVideo và diễn ảnh do Minh Dương thực hiện. 

Xin cám ơn Cha khả kính đã viết lời Việt, và xin mọi người cầu nguyện cho linh hồn Cha Cố Mathew Vũ Khởi Phụng sớm hưởng phúc thiên đàng. 

Trân trọng,

Văn Duy Tùng




CA KHÚC “Lòng Chúa Xót Thương” Thiên Phương, Long Vũ – CA ĐOÀN SAO MAI




Ca Khúc TIẾNG LÒNG – Thơ Trúc Tiên – Nhạc Văn Duy Tùng – Ca sĩ Tuyết Mai

Quý Vị và Các Bạn thân mến,

Đã là “Tiếng lòng” thì làm sao ta nghe được, phải không. Tuy nhiên chúng ta tin rằng, đó là tiếng nói trung thật nhất từ trong sâu thẳm của con người.

Nghệ sĩ Trúc Tiên đã nói thay cho nhiều phụ nữ qua bài thơ Tiếng Lòng dưới đây mà cô đã trăn trở mạnh dạn viết lên. Đó là những tiếng than thở của những người vợ, những người tình, những người con gái bao năm bên cạnh người chồng, người yêu bằng một ngôn ngữ thầm lặng, âm ỉ kéo dài bao năm tháng. Ngôn ngữ ấy chỉ thốt lên một mình trong đêm khuya vắng lặng, những lúc cô đơn trống trải, những lúc hờn giận xót xa…, và cuối cùng chỉ biết chấp nhận, tủi thân cho thân phận liễu yếu đào tơ. Vì thật ra không phải phụ nữ nào khi lấy chồng cũng hạnh phúc ấm êm, cũng trên thuận dưới hòa, cũng giàu sang phú quý, nhà cao cửa rộng, cũng quyền quý cao sang hay mệnh phụ phu nhân… 

Biết bao cảnh đời trái ngang mà người phụ nữ hứng chịu mà ta biết được trong cuộc sống của đời thường. Thế nhưng, họ an phận chấp nhận hy sinh qua năm tháng..

Hãy đọc một vài câu trích đoạn trong bài thơ Tiếng Lòng sau đây :
Đâu có khóc mà sao nước mắt rơiNửa đời người vẫn còn khóc như trẻ thơ
Đâu có nhớ mà sao tim mong đợiĐêm đã về nhưng hình như còn thiếuNgày đã qua nhưng ngày vẫn chưa đầy.V,v…

Quả vậy. Nỗi đau của con người cao độ nhất là chính khi biết mình không còn cảm giác đau ! Không còn cảm giác đau, nhưng tim thì lại rỉ máu. Rỉ máu để rồi âm ỉ cứa vào tâm thức theo từng ngày tháng. Có những cặp vợ chồng cùng chung mái nhà, cùng một lối đi, nhưng không cùng một hướng, mỗi người một cõi riêng. Lòng băng giá, hồn tái tê…  Đồng sàng thì có, nhưng lại dị mộng. Tuy cùng giường, cùng chăn chiếu, nhưng con tim thì trật nhịp. Cũng không thiếu nhiều người vì bộ mặt, vì địa vị, vì sĩ diện… nên họ cố đóng cho trọn một vai kịch của một cuốn phim, hay rán bước cho hết một đoạn đường.

Đâu có vỡ mà như thấy nát tanĐâu có mất mà sao tìm không gặpÂn ái xưa thầm kín lạc nơi nàoTình ở đâu, sao tình mãi âm thầm

Xót thương thân phận bọt bèo của người con gái nên các cụ xưa kia là những người luôn đi bước trước; bởi các cụ đã thấu suốt cái chung cuộc nơi cuộc đời của họ. Như là lời an ủi cho thân phận người con gái, các cụ mới có câu nói ẩn dụ mà nay đã trở thành câu thành ngữ của người VN để ví người con gái, rằng : “Con gái 12 bến nước…” 

Thưa bạn, Có phũ phàng quá khi ví như thế không ? Truyền thống và văn hóa người VN hôm nay có còn duy trì tư tưởng này chăng ? 

Ví rằng : “Con gái 12 bến nước” nghĩa là làm Thân con gái như chiếc đò; khi thì gặp bến nước trong, lúc mắc…. kẹt bến nước đục. Hôm nay đưa người tốt, mai người xấu, và cuối cùng an phận rồi …, nhắm mắt đưa chân… may nhờ rủi chịu. 

Ôi, thật xót xa cho thân phận người con gái Việt Nam da vàng ! 
Tôi chợt nghĩ nếu văn hóa VN vẫn cho đây là câu thành ngữ chuẩn mực, thì hỡi các cô gái chưa chồng, hãy nghe lời tôi khuyên và khuyến khích sau đây : là các cô hãy mạnh dạn ngóng trông thêm bến nước thứ 13 nữa đi. Vì biết đâu bến 13 này khấm khá hơn chăng. (Thảo nào hôm nay nhiều con gái VN đua nhau kết hôn người ngoại quốc nhỉ !)

Bài thơ “TIẾNG LÒNG” của Nghệ sĩ Trúc Tiên đã cho tôi “Nghe” và “Cảm” được dù rất giới hạn trong”Cõi lòng” vô tận ấy. Ngoài người nghệ sĩ này, thì âm nhạc có thể… than thở thay cho bài thơ “Tiếng Lòng” mà tôi đề cập ở trên. 

Kính mời Quý Vị và Các Bạn lắng nghe ca khúc Tiếng Lòng để cùng đồng cảm theo Youtube sau đây : https://youtu.be/1IQ4DVM4qoU

Phụ nữ nào có cùng tâm sự và muốn cất cao “Tiếng lòng” của mình cho ông ấy nghe, thì đây là bản Karaoke : https://youtu.be/eUGHy7WnIts

Thơ : Trúc TiênNhạc : Văn Duy TùngTrình bày : Cs. Tuyết Mai

Trân trọng và xin giới thiệu ca khúc mới,

Văn Duy Tùng




Ca Khúc “NGƯỜI NHẶT SAO RƠI”- Thơ: Sa Chi Lệ | Nhạc: Duy Tuấn | Hòa âm: Bá Khôi || Ca sĩ: Duy Nam

https://www.youtube.com/watch?v=tMV7P-nSQPY



BẢN THÁNH CA: Chúa Vào Đời – Nhạc và Lời Nguyễn Tuyết Nhung – Ca Sĩ Diệu Hiền




Tình Khúc: “EM, DÒNG SÔNG VÀ CHIẾN ĐỈNH” Sáng Tác Nguyễn Văn Viên – Ca Sĩ Thanh Hoài




Ca Khúc “PHẬN ĐỜI” Thơ SA CHI LỆ – Nhạc Tuệ Tâm – Ca Sĩ HÀ THANH.

https://www.youtube.com/watch?v=pPCvxhtG7g4



BÀI THÁNH CA: “Con Sẽ Trở Về” – Nhạc và lời: Văn Duy Tùng – Trình bày: Ban Hợp Xướng Lạc Việt.

Kính thưa Quý Vị và Các Bạn,

Xin gửi bài suy niệm về Mùa Chay Con Sẽ Trở Về đính kèm dưới đây.

Dù là bài viết đã cũ, nhưng với tâm tình của mùa thống hối trở về, xin chân tình chia sẻ đến mọi người cùng với bài thánh ca mang cùng tên. Quý Vị và Các Bạn cũng có thể đọc bài viết này trên trang mạng : conggiaovietnam.net theo link sau đây : http://conggiaovietnam.net/index.php?m=module2&v=detailarticle&id=130&ia=21394
Trân trọng và xin Chúa chúc lành,Văn Duy Tùng


 CON SẼ TRỞ VỀ

                  Xin bấm vào Youtube để nghe và xem những diễn ảnh của bài hát Con Sẽ Trở Về Hàng năm, cứ đến thứ tư Lễ tro, cũng là ngày mở đầu cho mùa chay thánh là các ca đoàn trong các nhà thờ thường vang lên những điệp khúc“Hãy trở về với Ta nối kết tình cách xa bao năm qua…”, “Hãy thật lòng trở về với Chúa… “ Hãy trở về với Chúa nhân từ…”, “Con nay trở về, trở về cùng Chúa, Chúa ơi. Con nay trở về lòng sầu thống hối khôn nguôi…” .v.v…Vâng, bài hát “Con Sẽ Trở Về” như là một lời thưa từ cõi lòng với tâm tình chân thành và khiêm tốn. Con sẽ trở về bên Cha, nơi mà từ đó con đã ra đi “Cho con sinh ra trong ngàn người rồi Cha sẽ gọi con đi…” Thật vậy, vào đời là một cuộc ra đi, đi đâu, đi tìm gì và cách thức đi như thế nào còn tùy thuộc vào sự tự do của mỗi cá nhân. Nhưng với tôi, dù đi đâu, làm gì… tôi cũng cần phải đi cho hết cuộc đời này, dù thời gian ngắn hay dài, dù tuổi thọ có được bao nhiêu, tôi cũng phải đi. Cuối cùng của chuyến đi tôi lại quay trở về nơi xuất phát, “con sẽ trở về” bên Cha.

Khi nói về cuộc sống của con người từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, để chỉ sự trọn vẹn. Ít khi người Việt Nam dùng cụm từ “trọn đời” người, nhưng lại rất thường dùng cụm từ “một đời” người. “Này một đời của người tôi tớ, một đời trung kiên theo Chúa đến hơi thở cuối cùng, đây một đời thuộc trọn về Chúa, một đời dâng lên hy lễ tình yêu…”
Trong tiếng Việt Nam và văn hóa của người Việt Nam, “một” cũng có nghĩa là ít, ít đối lập với nhiều, số ít đối lập số nhiều. Chẳng hạn như, “một” trong “có một không hai” nghĩa là hiếm có, ít có; trong “một cây làm chẳng nên non” nghĩa là ít, không đủ, không trọn vẹn… Nhưng “một” trong văn hóa Việt Nam cũng có nghĩa là trọn vẹn, chẳng hạn: “một đời người” là trọn cả cuộc đời, “một khối tình” là tình trăm năm, là trọn vẹn, “một chân trời” là rộng lớn, bao hàm… “một niềm vui”, “một cay đắng”, “một dại khờ” và “một tôi”… có thể hiểu là trọn vẹn, không thể hiểu theo nghĩa số đếm của toán học. Bởi vì “tình yêu, hạnh phúc, niềm vui, cay đắng, dại khờ, chân trời… ” không thể cân đo đong đếm được mà phải “cảm” để “nếm”, để “nhận biết”, để “hiểu” vị ngọt của hạnh phúc và vị đắng của đau khổ nhờ vào kinh nghiệm sống, kinh nghiệm ấy trưởng thành theo tuổi tác, theo thời gian…

Phát xuất từ Ba Ngôi, Thiên Chúa đã gửi con của Ngài là Ngôi Hai vào trần gian làm người, ra đi rao giảng Tin Mừng, chịu khổ hình, chịu chết và cuối cùng của chuyến đi, Đức Giêsu lại trở về bên Thiên Chúa Cha. Có ra đi, mới có quay về, ra đi là khởi điểm cho ngày trở về, đó là định luật muôn đời bất biến, Đức Giêsu cũng không nằm ngoài định luật ấy.
Nếu Đức Giêsu trở về bên Cha với một thân hình tan nát, lem luốc vì nhân loại, theo cách nhìn của tôi, thì trong dụ ngôn “người con hoang đàng”, người con thứ là hình ảnh rõ nét nhất. Nếu hôm nay, tôi phải trở về bên Cha, thì thân xác của tôi cũng lấm lem bởi bụi trần, bởi những cuộc kiếm tìm không chân lý, bởi sự mệt mỏi của đam mê, bởi những thứ mà tôi cảm nghiệm là không có hạnh phúc. Nhưng tôi tin rằng; cũng như Đức Giêsu, cũng như người con thứ, một khi con chịu quay trở về thì tình yêu của con là trọn vẹn và đó là điều mà Cha cần.

Có ra đi, mới có quay về, người con cả trong dụ ngôn cùng tên, không ra đi nên không cảm nghiệm được sự quay về, không cảm nghiệm được hạnh phúc của sự tự do khi quyết định ra đi, không cảm nghiệm được sự nghiệt ngã khi quyết định quay về, và lại càng không cảm nghiệm được tình yêu của sự tha thứ.
Cảm nghiệm về Thiên Chúa và trước khi trở thành bài hát để cho ca đoàn, cho người khác hát, thì tôi đã tự sáng tác cho chính mình, đã ấp ủ, đã sống, đã thấu hiểu những điều mình muốn chia sẻ trong tác phẩm.

“Giêsu! Giêsu ơi! Con quyết trở về, lỗi lầm ngày qua, nguyện xin thứ tha và ban cho con tình thương hải hà. Giêsu! Giêsu ơi! Con sẽ quay bước trở về, quyết tâm từ bỏ đam mê ăn năn thống hối. Tìm về Thiên Chúa tình yêu”.
Nếu cuộc ra đi của người con thứ mà cuối cùng tìm được hạnh phúc thật sự, thì còn lâu mới có chuyện quay trở về. Nếu không tin vào tình yêu của Thiên Chúa Cha, thì Đức Giêsu đã không lên Giêrusalem để chịu chết mà chắc hẳn sẽ thua cuộc ngay khi chịu ma quỷ cám dỗ. Tôi cũng vậy, nếu đã tìm được niềm vui và hạnh phúc ngoài Thiên Chúa, thì chắc hẳn đã không thốt lên những lời van xin tha thiết như trên, nếu tìm được cái gì khác có giá trị hơn Thiên Chúa, thì đã không tìm về Thiên Chúa.

Ngụp lặn trong thân phận làm người, tôi đã hiểu được “không có con đường nào khác, không có sự chọn lựa nào khác ngoài Thiên Chúa”, cùng đích của tôi vẫn là Thiên Chúa, chọn lựa cuối cùng của tôi vẫn là Thiên Chúa.
Khi suy tư và tìm chất liệu để sáng tác ca khúc Con Sẽ Trở Về, ít nhiều giúp tôi ý thức hơn về sự ra đi của tôi, ra đi phục vụ tôi tìm thấy tha nhân, nơi tha nhân tôi hoàn thiện con người của tôi hơn. Nơi tha nhân; tôi học được bài học yêu thương, phục vụ quên mình bằng cách nào, dù rằng những bài học ấy đã nhiều lần khiến tôi phải trả giá bằng nước mắt, bằng sự hy sinh, bằng cả cuộc đời của tôi.
Giúp tôi nhận thức hơn sự trở về của chính tôi, trở về với căn nhà nội tâm để tôi nhìn lại tôi, nơi đây bao lần tôi đã ra đi vì sự lôi cuốn của cuộc sống, vì những đam mê trần thế và vì thế đã nhiều lần tôi quên lối về. Trở về để sửa chữa, để tu chỉnh lại, trang hoàng lại như lúc ban đầu trong ngày tôi nhận lãnh bí tích rửa tội.

Giúp tôi tìm lại chính mình trong mối tương quan với Thiên Chúa, tôi ý thức rằng Thiên Chúa lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, Ngài đi vào tâm hồn tôi bằng những bước chân lặng lẽ, nhưng đôi khi những bước chân của tôi và nhịp sống xung quanh cuộc đời tôi ồn ào hơn, hấp dẫn hơn, làm cho những bước chân của Thiên Chúa trở nên nhàm chán. Trở về để xin lỗi, để ca ngợi, để tạ ơn… vì Ngài đã tạo tác nên tôi một cách hoàn hảo, đã yêu thương tôi và đã gửi tôi vào trong cuộc đời này, cũng chính nơi đây, tôi cảm nghiệm được thân phận làm người của tôi, có biết bao những kỷ niệm vui buồn, cảm nếm được sự ngọt ngào của hạnh phúc, xót xa của khổ đau… Và cũng chính nơi đây, đã tạo cho tôi có biết bao cơ hội để tôi thực hiện được những ước mơ, những hoài bão của đời mình là: sống tốt, sống đẹp và ý nghĩa, là sự nghiệp, là tình yêu, là cho đi, là tha thứ và ủi an…

Cuối cùng, giúp tôi ý thức hơn sự trở về chung cuộc, ngày tôi ra khỏi trần gian này, ngày tôi sẽ rời bỏ tất cả những thứ mà cả cuộc đời tôi tìm kiếm, trở về với hai bàn tay trắng, với thân phận lấm lem vì bụi trần gian… Với thân phận đó, tôi chẳng còn gì ngoài tiếng: Thưa Cha “CON ĐÃ TRỞ VỀ”
Xin bấm vào Youtube để nghe và xem những diễn ảnh của bài hát Con Sẽ Trở Về : https://www.youtube.com/watch?v=b0gaEpYIqcY




Thương Nhớ Mẹ




CA KHÚC: VẪN MÃI SÀI GÒN – Thơ Hoàng Mai Nhất – Nhạc Liên Bình Định – Trình bày Diệu Hiền




CA KHÚC Đường Trăng Trong Mắt Em – Nhạc & Lời: Nguyễn Văn Viên – Ca sĩ Thanh Hoài




Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa Do Ban nhạc Đại Hòa Tấu Của Ukrain Trình Bày Tại Kiev Năm 2012- Sưu Tầm: LÊ NGỌC CHÂU

Quý vị có biết Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa do Ban nhạc Đại Hòa Tấu của Ukrain trình bày tại Kiev năm 2012 ?.

* Video Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa do nhạc sĩ Lê Văn Khoa viết hòa âm và ban nhạc đại hòa tấu của  Ukrain trình bày tại Kiev ngày 16 tháng 8, năm 2012:

The National Anthem of the Republic of Vietnam

78.282 Aufrufe

30.12.2012

Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa & Quốc Ca Hoa Kỳ Được trình bày bởi nhóm nam nữ thanh niên ngoại quốc:




Ca Khúc Mới: NHỮNG NGĂN TIM -Thơ Mạc Phương Đình – Nhạc Sĩ Thái Phạm – CHÚC MỪNG – Lê Văn Hải – Lê Tuấn – Phương Hoa

Gửi tặng nhạc sĩ Thái Phạm và Nhà Thơ Mạc Phương Đình.

Video music Những Ngăn Tim, một ca khúc hay. Xin chúc mừng nhạc sĩ Thái Phạm. Những nhân tài của VTLV mỗi ngày một phong phú hơn. Xin chia sẻ trên diễn đàn Văn Học Nghệ Thuật. Xin trân trọng giới thiệu ca khúc mới nhất của nhạc sĩ Thái Phạm phổ thơ Mạc Phương Đình. Một giai điệu tha thiết chân tình.

Hoà âm Đỗ Hải, ca sĩ trình bày Quốc Duy.

Thực hiện Video Music Lê Tuấn. Hình ảnh 4 K.

Editor Lê Tuấn

Kính Tặng Quý Nghệ Sĩ chung tay trong Nhạc phẩm “Những Ngăn Tim”

Nhạc phẩm đã có sức lay động,…rung rinh Trái Tim!




Ngày lễ mẹ | Thơ: Sa Chi Lệ | Nhạc: Duy Tuấn || Ca sĩ: Minh Đạt

https://www.youtube.com/watch?v=lNb0O9VGdLU



CA KHÚC ÁO TRẮNG SÀI GÒN – THƠ Nhật Thụy Vi – NHẠC Lê Ngọc Châu




CÁC CA KHÚC: Công Ơn Cha Mẹ – Giuse Cha Gia Đình – Maria Nữ Vương Gia Đình – Nhớ Mẹ – GS Nhạc Sĩ Phạm Đức Huyến.

https://www.youtube.com/watch?v=0hQG1mj0Xkg
https://www.youtube.com/watch?v=Oi0gdiRi4sE
https://www.youtube.com/watch?v=Ww9Y6_jGL7E



NHẠC: XUÂN Nhớ Mẹ, Ý THƠ: THANH HUNG, NHẠC: THIÊN PHƯƠNG, CS: ĐONG NGUYÊN




Ca khúc XUÂN XƯA – Mai Hoài Thu phổ thơ PhamPhanLang * Ca sĩ: Diệu Hiền – Hòa âm: Ns Quang Đạt – Thực hiện video: Nguyễn Phúc.

Xuân Xưa

*

Xuân ấy em mười một

Anh cũng độ mười ba

Hai đứa ở gần nhà

Chỉ cách nhau con ngõ

*

Mồng một em áo đỏ

Đầu thắt chiếc nơ xanh

Tung tăng đi tìm anh

Đưa em đi hái lộc

*

Anh dìu em lên dốc

Chùa nhỏ ở trên cao

Anh hái em cành đào

Và cài hoa lên tóc

*

Trong chùa hương ngây ngất

Phật nhìn em mĩm cười

Dâng Phật cành hoa tươi

Cầu xin Ngài phù hộ

*

Bỗng dưng trời mưa đổ

Hai đứa chạy về nhà

Vội vàng em vấp ngã

Rơi mất cánh hoa cài

*

Dỗi hờn em khóc mãi

Anh dỗ dành không thôi

Bắt đền hoa cúc mới

Em lắc đầu không ưa

*

Xuân này nhớ Xuân xưa

Anh nay không còn nữa

Thương nhớ nói sao vừa

Chuyện những ngày thơ ấy…

*

phamphanlang