Nhà văn Huy Phương đã ra đi nhưng còn để lại đời những bài viết rất đồng điệu, thấm thía. ******** Hiện nay tôi đang sống với gia đình cô con gái út. Cháu có một gái đã trưởng thành sống ở tiểu bang khác và một cháu trai đang học năm cuối của trung học. Chồng cháu thỉnh thoảng phải đi làm xa. Hai vợ chồng tôi đã đến tuổi già gần đất xa trời, nên thời khắc biểu của những thành viên trong gia đình rất khác nhau, nên ít khi chúng tôi ngồi lại cạnh nhau cùng ăn chung một bữa cơm. Buổi sáng thức dậy trễ, thì con cái đã đi làm, cháu đã đến trường, vợ thì luẩn quẩn ở sau khu vườn nhỏ, đành ngồi ăn sáng một mình. Buổi tối, thấy cơm canh đã sẵn sàng nhưng chưa thấy ai sẵn sàng cùng ăn với mình. Gọi vợ thì vợ bảo:
“Ông cứ ăn đi, tôi mới ăn củ khoai, còn ngang bụng!”
Gọi con thì con thưa: “Ba cứ dùng cơm đi, con đang bận tay!”
Ðứa cháu thì khi hiện khi biến, chẳng mấy khi gặp mặt, có khi ăn ở trong bếp hay đem phần ăn lên phòng riêng để có sự tự do một mình.
Tôi muốn có những bữa ăn đông người, vui vẻ, có tiếng cười nói rộn ràng, nhưng thường là phải ăn những bữa ăn một mình. Bữa ăn một mình thì đâu cần đến mâm bàn dọn ra ngay ngắn, tươm tất, sao cũng cho xong một bữa ăn. Một tô cơm trộn thức ăn, và một cái muỗng, ngồi trước máy computer hay trước máy truyền hình.
Bạn có nghĩ một bữa ăn như thế có dễ tiêu hoá, có lợi cho sức khoẻ hay không? Và một bữa ăn như thế có buồn không?
Tôi không bao giờ quên được những bữa ăn gia đình thời thơ ấu. Tất cả mọi người trong gia đình đều chờ nhau vào mâm cơm một lượt, dù là buổi sáng giờ trưa hay bữa chiều tối. Bữa cơm có cả ông bà nội, cha mẹ, cả anh chị cùng mấy đứa em nhỏ, kể cả thành viên nhỏ bé của đại gia đình là con mèo vàng luẩn quẩn chờ miếng ăn trong lòng bà nội tôi.
Rồi thời gian qua đi, kẻ còn, người mất, gia đình mỗi người một nơi. Tôi lớn lên, tạo lập một gia đình nhỏ, có những bữa ăn sum họp gia đình, nhưng không quên được những người đã đi xa, không còn hiện diện trên cuộc đời này nữa.Rồi chiến tranh, tù đày, xô đẩy con người mỗi người đi mỗi hướng.
Trong một trại tù nào đó, trên cái chõng tre tập thể, hay bữa trưa ngoài bìa rừng, tôi ngồi dùng đũa đếm những hạt ngô bung, xót xa nhớ đến những bữa cơm gia đình. Khi tôi từ nhà tù trở về, thì bữa cơm không còn là bữa cơm nữa. Con tản mát, vợ chạy gạo mỗi ngày, nồi cơm lạnh lẽo trên bếp, ai thấy thì ăn.
Thời Cộng Sản vào nhà, không còn hai chữ “sum họp,” cũng chẳng còn câu “ngồi lại với nhau.”
Ra hải ngoại, thì cái văn hoá “bữa cơm gia đình” cũng đã mờ nhạt. Ly cà phê bữa sáng trên xe, cái hamburger cùng ly coke vào giờ lunch và những buổi tối về nhà trong giờ giấc trước sau không đồng nhất. Phải chờ đến những ngày Lễ Tết, sinh nhật, cha con, anh chị em họa hoằn mới có dịp ngồi lại trong những bữa tiệc cuối tuần.
Các bạn còn trẻ có lẽ chưa cảm nhận được nỗi buồn khi phải ngồi ăn một mình. Thức ăn có ngon đến đâu, bổ dưỡng đến đâu mà không “dịch vị” của tiếng cười, niềm vui, chỉ còn “gia vị” của cô đơn, buồn nản, thì bữa ăn ấy chỉ còn là bổn phận ăn để sống.
Chính các vị y sĩ cũng đã khuyên người già “ăn uống phải có bạn, nên ăn chung với gia đình hay con cháu. Về phần con cháu, cũng không nên để cho cha mẹ mình ăn uống trong cô đơn buồn tẻ, vì khi ăn một mình, sẽ kém vui, và ăn ít đi, không tốt cho sức khoẻ. Sự cô đơn sẽ làm miếng ăn thêm cay đắng.”
Rõ ràng là tâm lý đã tác dụng vào sinh lý. Dù đau yếu, suy kiệt, mòn mỏi nhưng tôi vẫn nghĩ rằng những người sống chung với con cháu, hay còn vợ chồng có khả năng sống lâu hơn là những ông bà cụ già hiện đang sống một mình trong những căn phòng lạnh lẽo của những căn “nursing home.”
Trong nhà dưỡng hưu, tôi đã thấy những bữa cơm gọn gàng trong những cái khay nhỏ do nhà bếp đưa đến tận giường, để cả giờ nguội lạnh mà các ông bà vẫn chưa muốn ăn.
Tôi đã đến thăm nhà thơ Nguyễn Chí Thiện lẻ loi trong căn nhà già ở Santa Ana lúc ông chưa vào bệnh viện. Lúc ấy vào buổi xế trưa, mà từ sáng đến giờ, nồi cơm điện còn nguyên chưa được xới ra trên bếp, thức ăn còn để lạnh ngắt trong tủ lạnh. Ông thú nhận là ông không muốn ăn, mà chỉ ăn vì “nghĩa vụ,” một nghĩa vụ nặng nề! Chung quy cũng vì nỗi buồn cô đơn, thui thủi một mình.
Keith Ferrazzi, tác giả cuốn sách “Ðừng bao giờ đi ăn một mình (Never eat alone) không nói về sự cô đơn mà nói về sự giao tiếp đưa đến sự thành công và hạnh phúc cho cuộc sống.
Chúng ta không bàn đến chuyện “ăn một mình” theo lối này.
Ðã đi hết một chặng đường dài, đã lo toan cho mọi thứ, nhưng cuối cùng tuổi già cô độc bên mâm cơm, lặng lẽ một mình.
Những bậc cha mẹ già không mong con tặng quà, phải chi con ghé nhà thăm, ngồi ăn với cha hay mẹ một bữa cơm, nói cười như thuở ấu thơ.
Huy Phương
SƯU TẦM LỜI HAY Ý ĐẸP -VTLV
Kế Hoạch Ngàn Nhân Tài Của Trung Cộng – GS TS MAI THANH TRUYẾT
Thứ Sáu 22 Tháng 4/2022 – NGÀY TRÁI ĐẤT – LÊ VĂN HẢI
Nhắc nhở: Thứ Sáu tuần này, 22 tháng 4/2022. Ngày Thế Giới chung tay bảo vệ Trái Đất! (Earth Day!)
*Câu truyền tụng trong dân gian: “Chim trời, cá nước, kho thiên nhiên vô tận, Trời ban cho con người, tha hồ xài phung phí, không bao giờ hết!”
*Hơn một nửa thế kỷ qua, các nhà khoa học đã khẩn thiết cảnh báo: “Món quà Trời cho không còn nữa!” Rừng hết! sông cạn, loài vật tuyệt chủng! Vì con người không biết gìn giữ, còn tàn phá, nên tài nguyên thiên nhiên đã cạn kiệt!…đến mức báo động!
*Ngân hà cả tỉ ngôi sao, nhưng độc nhất chỉ có Trái Đất, là có đủ điều kiện để con người sinh sống mà thôi.
*Không ý thức, chung tay bảo vệ “ngôi nhà chung!” Gần 8 tỉ con người, hồn nhiên xả rác ngập trái địa cầu! thì sẽ không còn đất sống! Chưa kể còn điên cuồng, nổi hứng, nhấn nút nổ “Bom Nguyên Tử!” thì đúng là ngày…Tận Thế!
Lịch Sử Ngày Trái Đất (Earth Day, 22/4)
Là ngày vận động mọi người trên thế giới, nâng cao nhận thức và hành động, nhằm chung tay bảo vệ giá trị của môi trường tự nhiên. Mà đến nay cạn kiệt, đến mức nguy hiểm báo động Đỏ!
Ngày Trái Đất do Liên Hiệp Quốc phát động, tổ chức vào ngày 22 tháng 4 hàng năm. Nhằm khuyến khích các quốc gia, các phong trào hoạt động bảo vệ môi trường, tích cực ngăn chặn các thảm họa thiên nhiên đang xảy ra thường xuyên hơn, do biến đổi khí hậu và tàn phá môi trường, do con người gây ra.
Ngày Trái đất được khởi xướng bởi một Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, là ông Gaylord Nelson. Được tổ chức lần đầu tiên vào 22 tháng 4 năm 1970.
Qua hơn nửa thế kỷ, hiện nay, Ngày Trái Đất được hưởng ứng mau chóng, lan rộng tổ chức hằng năm, tại hơn 192 quốc gia trên toàn thế giới! Năm 2009, Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc tuyên bố chính thức, lấy ngày 22 tháng 4 là ngày Quốc tế Mẹ Trái Đất! (International Mother Earth Day!).
Và Thứ Sáu tới dây, ngày 22 tháng 4 năm 2022, kỷ niệm Ngày Trái Đất lần thứ 52!
Những Hoạt Động Trong Ngày Trái Đất:
“Thực Hiện Giờ Trái Đất!” Được tổ chức bởi WWF, là một phong trào cơ sở toàn cầu đoàn kết bảo vệ hành tinh này. Giờ Trái đất nổi tiếng, làm gương, đi đầu, là một sự kiện “Tắt Hết Đèn Điện!” ở thành phố Sydney, Australia vào năm 2007.
Kể từ đó, nó đã phát triển và thu hút hàng triệu, triệu người ủng hộ, hơn 185 quốc gia đồng loạt tham gia! “Giờ cúp điện chung trên toàn Trái Đất!” thời gian một tiếng, Trái Đất chìm đắm trong bóng tối lạnh lẽo, truyền cảm hứng cho các cá nhân, các tổ chức trên toàn thế giới, hành động cho môi trường. Thúc đẩy những thay đổi lập pháp lớn, bằng cách khai thác sức mạnh ý thức của đám đông, quần chúng. Khi phong trào phát triển, sự kiện tắt đèn kéo dài một giờ, tiếp tục là biểu tượng của một cam kết rộng lớn hơn, đối với thiên nhiên, bảo vệ hành tinh càng ngày càng tốt đẹp của chúng ta và con cái chúng ta.
Trong Ngày Trái đất, người ta cũng thường tổ chức các hoạt động, nhằm mục đích tăng cường hoạt động bảo vệ môi trường, như quảng bá, kêu gọi mọi người ý thức chung sức bảo vệ làm sạch nơi mình sống, tổ chức trồng cây xanh, thu gom rác thải, bảo vệ thiên nhiên. Kiếm cách “Sơn Lại!” Trái Đất nhiều mầu xanh hơn! cho đẹp đẽ và tràn đầy sức sống.
Những câu nói hay về Trái Đất
Trái Đất hay Địa Cầu, là hành tinh thứ ba tính từ Mặt Trời, đồng thời cũng là hành tinh lớn nhất trong các hành tinh đất đá của hệ Mặt Trời. Độc nhất có cây cỏ, súc vật, sông biển, không khí và …con người!
Sau đây một vài câu danh ngôn nói về Ngôi nhà chung của con người sinh sống!
-Quá nguy hiểm! Ôi, con người đã đánh mất khả năng nhìn xa và ngăn chặn. Rồi cuối cùng họ sẽ hủy diệt trái đất này thôi! (Albert Schweitzer)
-Biết cách giữ gìn, Trái Đất ngập tràn mầu xanh, hương thơm, tràn ngập sự sống, như chốn thiên đường! Ngược lại, hôi thối như một …bãi rác! (Elizabeth Barrett Browning)
-Trái đất không thể sinh ra lục địa mới, để tồn tại, nó cần những con người có tư duy mới! (Jules Verne)
-Tôi thấy biết ơn, cảm tạ Trời. Vì có cơ hội được sống trên Trái đất tươi đẹp và kỳ diệu này. Vào mỗi buổi sáng, bình minh đánh thức tôi thức dậy, với cảm giác tràn ngập lòng biết ơn. Mây trời đìu hiu, gió mát, chim hót trên cây. Tôi sẽ nâng niu, bảo vệ món quà quý từ Thượng Đế này! (Earl Nightingale)
-Vì trái đất tròn! nên tôi có niềm tin rằng: Những người thương yêu tử tế thật lòng, cứ đi mãi một vòng, rồi chúng ta sẽ lại về lại bên nhau! (Vô danh)
-Nếu trái đất hình vuông, thì ta sẽ có các góc cạnh để ẩn náu. Nhưng tiếc thay, nó lại hình cầu, nên chúng ta phải đối diện với cuộc đời! (Antoine De Saint Exup)
Mách Bạn những cách đơn giản, chung tay bảo vệ môi trường.
Những cách dưới đây, có thể sẽ rất nhỏ, nhưng sẽ góp công lớn trong việc bảo vệ môi trường và hưởng ứng “Giờ Trái Đất, Ngày Trái Đất 2022!”
1. Tái tạo rác thải hữu cơ thành phân compost
Bạn có thường xuyên nấu ăn cho gia đình không? Gia đình bạn có một góc nho nhỏ để trồng rau, trồng cây không? Nếu có, hãy tận dụng tốt nhất, để chế biến rác thải rau củ, thành phân bón cho sinh hoạt ngay tại nhà bạn nhé!
2. Hạn chế, hay không sử dụng bao nilon
Vì sự tiện lợi, giá thành rẻ, thành thói quen cho việc sử dụng bao nilon một cách “vô tội vạ”. Nhiều quốc gia vẫn còn giữ thói quen tai hại này. Mua sách đựng bằng bao nilon, mua quần áo đựng bằng bao nilon, thức ăn, thức uống đựng bằng bao nilon, hay thậm chí các loại sản phẩm cũng đựng bằng bao nilon,…
Tất cả hoạt động mua bán quanh chúng ta đều sử dụng “Bao Nilon”. Vậy nên hàng ngày bao nilon chiếm tới gần một nửa lượng rác thải ra ngoài môi trường hàng ngày. Nhưng các bạn có biết không? Theo các nhà nghiên cứu khoa học, bao nilon phải mất từ 500 đến 1000 năm để phân hủy trong môi trường tự nhiên!
Bao nilon quả là loại rác thải nguy hiểm nhất cho hành tinh của chúng ta! Chúng có thể gây ảnh hưởng tới sinh vật ở sông, biển, cả trên mặt đất và đặc biệt gây hại tới sức khỏe con người. Vì chúng có thể thải ra một thứ chất độc cực kỳ nguy hiểm, giết chết các sinh vật cả trên đất lẫn dưới nước. Vì vậy hạn chế sử dụng bao nilon là chuyện cấp thiết nhất phải làm.
Thay vì dùng bao nilon, hãy sử dụng bao vải, bao giấy để giảm thiểu tai hại này.
3. Sử dụng đồ đựng đồ ăn, uống, có thể sử dụng lại
Nếu bạn là sinh viên, là một người đang làm trong văn phòng công ty, nhưng không có thời gian nấu ăn và luôn luôn ăn ngoài. Vậy cách để bạn bảo vệ môi trường là làm gì? Hãy tự chuẩn bị cho bản thân những hộp đựng thủy tinh, để đựng những món ăn hàng ngày của bạn. Làm như vậy bạn đã giúp môi trường ít tiếp nhận, những loại rác thải như bao nilon, hộp xốp, ly nhựa rồi đấy!
4. Tiết kiệm điện
Đối với bạn thì việc tiết kiệm điện sẽ có lợi ích rất nhiều. Tiết kiệm điện là tiết kiệm tiền, tăng tuổi thọ của các dụng cụ xài bằng điện. Bạn có biết, khi năng lượng điện được tạo ra, thì lượng khí thải từ các nhà máy điện, gây ô nhiễm môi trường rất lớn. Dẫn đến việc hiệu ứng nhà kính, trái đất nóng lên từ đó, mà khí hậu thay đổi thất thường, là lý do gây nhiều tai họa thiên nhiên. Vì vậy, tiết kiệm điện là tốt cho túi tiền nình, mà còn là giúp ích trong việc bảo vệ môi trường.
5. Tiết kiệm nước
Nước là vô tận vì nước chiếm tới ba phần tư bề mặt trái đất. Nhưng bạn có biết nước ngọt mà chúng ta sinh hoạt hàng ngày, chỉ chiếm hơn 1% có thể dụng ngay. Nên việc tiết kiệm nước là vô cùng quan trọng và đặc biệt trong những năm hạn hán gần đây. Khí hậu thay đổi thất thường, khiến người dân không thể có đủ nước dùng. Nhiều quốc gia đã lên tiếng báo động: “Không có đủ nước sạch để sử dụng!” Vì vậy, việc tiết kiệm và sử dụng hợp lý nước sạch, thật sự rất cần thiết.
6. Hạn chế sử dụng xe chạy bằng xăng, nên đổi xe điện!
Tác nhân lớn tạo ra khí gây ô nhiễm là do phát thải CO và VOC, từ bộ phận trong các xe chạy bằng xăng.
Bạn có thể đi nhờ với một người bạn, đồng nghiệp, hoặc sử dụng các phương tiện công cộng. Hay nếu địa điểm đến rất gần, bạn có thể đi bộ hay dùng xe đạp đến đó. Đây là những cách mà bạn có thể góp phần để bảo vệ môi trường, lại tăng cường sức khỏe.
7. Phân loại rác hợp lý
Hãy tự giác bản thân và nhắc nhở bạn bè của mình, hãy phân loại rác thải. Việc đơn giản nhất mà bạn làm, đã giúp bảo vệ môi trường rất tốt. Bạn cứ nghĩ, nếu bạn luôn vứt chung những loại rác chung với nhau, việc tiêu thụ rác sẽ khó khăn hơn rất nhiều, tốn chi phí hơn nhiều. Nếu bạn phân loại, thì lượng rác thải ra sẽ trở nên ít hơn và một phần rác khác, có thể được tái chế vào các sản phẩm khác dùng sau này.
8. Thu gom pin hỏng
Rất nhiều sản phẩm được sử dụng pin trong cuộc sống hiện đại ngày nay. Vì vậy số lượng pin được tiêu thụ rất lớn. Nhưng bạn đã ý thức được sự nguy hiểm của chúng chưa? Bạn có biết được pin chưa rất nhiều lượng đồng, chì hay thủy ngân không.
Một khi bạn vứt chúng vào rác, mà không phân loại chúng ra, có thể chúng sẽ làm ô nhiễm đất hay nước ở đâu đó rồi. Pin thật sự nguy hiểm và gây ô nhiễm nặng. Vì vậy việc thu gom pin cũ và hỏng thật sự rất quan trọng. Hãy ý thức ngay việc thu gom pin cũ ngay trong gia đình bạn!
9. Sử dụng bánh xà phòng
Bạn sử dụng bánh xà phòng có nghĩa bạn đã bảo vệ môi trường. Vì sao? Những cục bánh xà phòng thường, thì nhà sản xuất sử dụng hộp giấy để đựng. Còn nếu bạn sử dụng chai, một khi hết, bạn sẽ lại thải ra một chai nhựa, cộng thêm một chút hóa chất còn lại đáy chai, có thể gây ô nhiễm ngoài môi trường. Vì vậy hãy nên sử dụng những cục bánh xà phòng, để hạn chế lại việc rác thải là nhựa nhé!
10. Không thả bóng bay!
Tại sao việc thả bóng bay lại ảnh hưởng đến môi trường? Bạn có nghĩ bóng bay có thể bay mãi không? Thường thì khi bạn thả những quả bóng bay, hơn 70% chúng sẽ bay ra các ao hồ, sông hay biển, vì chúng bay theo chiều gió. Và như vậy chúng ta đã vô tình làm ô nhiễm môi trường và ảnh hưởng tới các loài sinh vật biển, hồ, sông.
Bởi bong bóng được làm từ nhựa, nên rất khó để phân hủy và đây có lẽ là những cái bẫy gây sinh vật biển chết do mắc phải, hay ăn nhằm quả bóng. Vì vậy việc thả bóng bay trong các ngày lễ là không cần thiết, và các xưởng chế tạo, nên hạn chế việc sản xuất bóng bay ngay nhé!
Kết
*Có rất nhiều cách để bạn có thể bảo vệ môi trường. Vì vậy, chỉ cần khi bạn có ý thức, nhắc nhở với những người chung quanh, truyền bá rộng xã hội, để tiến đến có một môi trường sống thật “xanh, sạch, đẹp”. Giữ Trái Đất trường tồn! Một người thì không thể, nhưng tất cả chúng ta , thì…có thể!
“Nhà sạch thì mát! Bát sạch thì ngon!” cùng nhau bảo vệ ngôi nhà chung của chúng ta! Ngôi nhà duy nhất!
Happy Earth Day 2022!
Tin Vui Rất Lớn: Giáo Hội Công Giáo VN Có Thêm Một Vị Thánh! LÊ VĂN HẢI
Tin vui rất lớn: Giáo Hội Công Giáo VN có thêm một Vị Thánh!
Mùa Hè 2023, tiến trình Phong Thánh cho LM Phanxicô Trương Bửu Diệp vào giai đoạn hoàn tất!
*LM Diệp sau khi tử đạo, đã làm nhiều phép lạ, ban ơn lạ nhiều nhất từ xưa tới nay! Nhiều người cầu xin, toại nguyện và biết đến danh Cha nhất! Hay hơn nữa, người được ơn, lại không phân biệt tôn giáo!
*Sau ngày Cha Diệp tử nạn, 76 năm chờ đợi, giờ đã “Sinh Hoa Kết Trái!” Một trong những niềm vui chung, lớn nhất của Giáo hội Công Giáo VN.
*Việt Nam được xếp vào các Quốc Gia, có nhiều Vị Thánh nhất trong Giáo Hội Thiên Chúa Hoàn Vũ! Minh chứng đã được Thiên Chúa thương yêu cách riêng!
Loan Báo Tin Mừng:
Trong Thánh Lễ long trọng tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam, thuộc Giáo Phận Orange, Santa Ana, Nam California. Thứ Bảy, Ngày12 Tháng Ba, Năm 2022 vừa qua. Gồm trên 500 giáo sĩ và giáo dân tham dự để cầu nguyện, nhân ngày giỗ 76 năm, “Tôi Tớ Chúa” là Linh Mục Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp, bị Việt Minh sát hại vì đức tin! (Khi chưa tuyên bố mình là Cộng Sản, sợ lộ bộ mặt gian ác, dân sẽ không theo, nên lúc đó, họ hoạt động, lấy tên là Việt Minh! Nên Việt Minh hay Cộng Sản, cũng là một!)
Trong thánh lễ, Linh Mục Dương Hữu Nhân, đã báo một tin vô cùng vui mừng, hoan hỉ với người Công giáo nói riêng, với VN nói chung: “Hội Đồng Sử Gia của Giáo Hội Công Giáo hoàn vũ, tiến trình khó khăn nhất Tuyên Thánh Cha Phanxicô Xaviê đã thông qua! và mọi việc sẽ hoàn tất vào mùa hè 2023!”
Tiếng đồng loạt vỗ tay vang dội như pháo nổ! Bầu khí hân hoan vỡ òa! chan hòa niềm vui sung sướng! Giáo Hội Công Giáo VN lại có thêm một Vị Thánh! Hình ảnh “Ông Thánh Người Việt” sẽ được đặt trên bàn thờ Người Công Giáo khắp nơi trên thế giới, để thờ lạy tôn kính! Niềm hãnh diện vô biên! khó tả!
Tiến Trình Tuyên Thánh
Từ năm 2012, cuộc điều tra phong Thánh cấp thấp nhất từ giáo phận cho Linh mục Trương Bửu Diệp bắt đầu được tiến hành. Ngày 31 tháng 10 năm 2014, Bộ Giáo Lý Đức Tin ra tuyên bố có tên “Nihil obstat” (Không có gì ngăn trở) chấp thuận việc tiến hành hồ sơ tuyên thánh cho Cha Diệp.
Giữa Tháng Mười Hai, 2021, Giáo Hội Công Giáo hoàn vũ đã minh xác: Linh Mục Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp bị CS còn gọi là Việt Minh hạ sát vì đức tin, tử vì đạo thay cho đoàn chiên của Ngài vào ngày 12 Tháng Ba, 1946 tại Giáo Xứ Tắc Sậy, Việt Nam.
Đây là kết quả tiến trình xem xét cẩn trọng và độc lập kéo dài mất nhiều thời gian của Hội Đồng Sử Gia Phong Thánh, gồm nhiều chuyên gia nghiên cứu lịch sử của Giáo Hội Công Giáo.
Sau khi tra cứu kỹ lưỡng, xem xét các lời khai từ phép lạ, hình ảnh minh chứng của mọi giới, nhân chứng, vật chứng, đúc kết trong một tập tài liệu điều tra dày trên 400 trang!
Tiếp theo là những cuộc “điều trần” được mở ra, để các chuyên gia lịch sử và cơ chế liên quan đến tiến trình Tuyên Thánh Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp, căn cứ theo đó mà điều tra tìm hiểu hư thực.
Và Hội Đồng Sử Gia Giáo Hội đi đến kết luận chung: “Bản văn tái hiện bối cảnh chính trị xã hội chống lại đạo Công Giáo một cách quyết liệt. Qua đó, lịch sử cho mọi người thấy, một linh mục quyết tâm hướng dẫn đàn chiên và những người ngoài đạo về Đức Tin, mang nặng lòng vị tha, quên mình và dũng cảm chịu chết một cách gương mẫu!”
Văn bản đồng thời cũng minh chứng rằng, Linh Mục Diệp đã sẵn sàng hy sinh mạng sống mình vì lợi ích tha nhân, vì tình mến Chúa yêu Người. Nhờ đó, có thể thấy được giá trị cuối cùng, đó là linh mục quyết định noi theo gương Vị Mục Tử là Chúa Nhân Lành, không bỏ đàn chiên trong lúc gian nguy nhất! Chấp nhận để Việt Minh xử tử! chịu nhiều nhát chém, nát bấy thân thể, Ngài đã chết cho niềm tin và yêu thương tha nhân.
Hiện tại, hồ sơ Tuyên Thánh cho Linh Mục Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp đang được cứu xét ở giai đoạn cuối cùng, nơi chín nhà thần học làm việc độc lập, không ai biết ai. Khi có tuyên bố kết quả, toàn bộ hồ sơ với thẩm định sau cùng sẽ được trình Đức Giáo Hoàng Francis.
Sau khi Đức Thánh Cha đương kim phê chuẩn, thì Linh Mục Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp được tôn lên bậc Đáng Kính, cùng lúc với danh hiệu Á Thánh! Qua niền tin Công Giáo, qua Dức Giáo Hoàng, những gì được “vinh danh dưới đất, sẽ được vinh danh trên trời. Trái lại, những gì được gỡ bỏ dưới đất, thì cũng được xóa bỏ trên trời!”
Người Công Giáo Chúng ta, hãy tiếp tục gia tăng lời cầu nguyện, cho ước vọng chung cao đẹp này sớm thành hiện thực. Để có ngày huy hoàng, Ngài được tôn kính trên bàn thờ của mọi Kitô hữu, trên toàn thế giới!
Nếu Mùa Xuân năm 1946, giáo dân Giáo Xứ Tắc Sậy đã mang niềm đau, mất vị Mục Tử yêu thương chia sẻ nâng đỡ và bảo vệ mọi người, thì như sự kiện “hạt lúa mì gieo vào lòng đất” đã đến giờ chín vàng, tỏa hương thơm ngào ngạt trên quê hương Việt Nam.
Nay đang trổ sinh hàng triệu hoa trái, làm cho hàng triệu con tim Công Giáo vui mừng, cảm tạ vì những ơn lành Chúa đã tuôn đổ rõ ràng, hiển thị trước mắt, qua những phép lạ được minh chứng, trên đời sống của những ai tin và cầu xin Linh Mục Phanxicô Xaviê đều được đáp ứng!
Tiểu Sử Người Mục Tử Tốt Lành!
Cha phanxicô Trương Bửu Diệp sinh ngày 1 tháng 1 năm 1897 tại làng Tấn Đức, nay thuộc ấp Mỹ Lợi, xã Mỹ Luông, huyện Chợ Mới tỉnh An Giang. Thân phụ là ông Micae Trương Văn Đặng (1860-1935), thân mẫu là bà Lucia Lê Thị Thanh. Được linh mục Giuse rửa tội ngày 2 tháng 2 năm 1897 tại họ đạo Cồn Phước, lấy tên thánh là Phanxicô.
Năm 1904, lúc lên bảy tuổi thì mẹ mất, theo cha đến Battambang, campuchia sinh sống bằng nghề thợ mộc. Tại đây, người cha lấy bà Maria Nguyễn Thị Phước, sinh năm 1890, quê quán họ Mỹ Luông, Chợ Mới, An Giang.
Năm 1909, linh mục Phêrô Lê Huỳnh Tiền đưa cậu Trương Bửu Diệp nhập Tiểu Chủng Viện Cù Lao Giêng, xã Tấn Mỹ, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Mãn tiểu chủng viện, thầy Diệp lên Đại Chủng Viện Nam Vang, Campuchia vì thời ấy, các họ đạo trong khu vực đồng bằng sông Cửu Long đều trực thuộc Giáo phận Nam Vang.
Năm 1924, sau thời gian tu học, thầy Diệp được thụ phong linh mục tại Nam Vang, thời Giám mục Valentin Herrgott cai quản. Năm 1924-1925, linh mục Phanxicô được bề trên bổ nhiệm làm cha phó họ đạo Hố Trư, một họ đạo của người Việt sinh sống tại Kandal, Campuchia. Năm 1927-1929, ông về làm giáo sư tại Chủng Viện Cù Lao Giêng.
Cha Xứ Họ Đạo Tắc Sậy
Tháng Ba năm 1930, Linh Mục Phanxicô Diệp về nhận nhiệm sở tại họ đạo Tắc Sậy. Trong những năm làm chính xứ, ngài đã liên kết, giúp đỡ để thành lập thêm nhiều họ đạo lân cận như: Bà Đốc, Cam Bô, An Hải, Đầu Sấu, Chủ Chí, Khúc Tréo, Đồng Gò, Rạch Rắn. Năm 1945-1946, chiến tranh loạn lạc, giáo dân phải di tản khắp nơi, linh mục bề trên của giáo phận là Trần Minh Ký ở Bạc Liêu và cả người Pháp cũng khuyên ngài đi lánh nạn, khi nào tình hình yên ổn thì hãy trở về họ đạo, nhưng ngài đã từ chối và cương quyết trả lời: “Phận sự tôi sống giữa đoàn chiên và nếu có chết, cũng chết giữa đoàn chiên! Tôi sẽ không đi đâu hết!”
Cuộc Tử Đạo Của Người Mục Tử!
Năm 1945, toàn dân vùng Tây Nam Việt, nổi lên phong trào vùng dậy chống Pháp. Khi đó phần lớn vùng này Việt Minh vừa tiếp quản từ quân Nhật giao lại. Ngày 12 tháng 3 năm 1946, ngài bị Việt Minh bắt cùng với trên 70 giáo dân của họ đạo Tắc Sậy, bị giam chung với con chiên bổn đạo trong lẫm lúa của ông Giáo Sự tại Cây Dừa. Vì bênh vực quyền lợi của giáo dân, cự tuyệt, kháng cự những hành động tàn bạo đàn áp người dân. Nên Ngài đã xin chết thay cho những người bị bắt chung. Dĩ nhiên CS ghét Ngài cay đắng từ lâu, nên đồng ý liền! Và ngài bị Việt Minh giải đi hành quyết, xử tử bằng gươm, chém nhiều nhát trên thân thể!
Đêm đó ngài linh thiêng, hiện về báo mộng và giáo dân tìm đến nơi ngài chỉ, tìm thấy xác ngài dưới một cái ao nhà ông Giáo Sự, với rất nhiều vết chém sau ót, sau lưng, ngang mang tai, bê bết máu. Và tội nghiệp, đau thương, thân xác Ngài trần truồng, không một miếng vải! Có lẽ Việt Minh rất căm thù Ngài, nên cho hình ảnh Ngài chết giống Chúa Kitô trên Thập Giá! Sau đó, thi hài Ngài được chôn cất trong phòng thánh nhà thờ Khúc Tréo. Đến năm 1969, hài cốt được dời về nhà thờ Tắc Sậy, là nơi Ngài làm quản xứ trong 16 năm.
Tiếng Lành… Đồn Xa! Khắp Nơi Kéo Đến Hành Hương Với Lòng Tôn Kính:
Hàng năm, vào những ngày 11 và 12 tháng Ba dương lịch (ngày Cha Trương Bửu Diệp qua đời) là lúc rất nhiều người không kể lương giáo, từ khắp nơi đến họ đạo Tắc Sậy, một họ đạo nhỏ nay thuộc Giáo phận Cần Thơ, nằm trong địa bàn của xã Tân Phong, huyện Giá Rai, tỉnh Bạc Liêu, là nơi chôn cất hài cốt và di ảnh của Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp để khấn xin. Hiện nay, cứ vào ngày “Giỗ” của Ngài, quy tụ đông đảo, ít nhất từ 60 đến hằng trăm ngàn người tham dự, đông nghẹt như kiến! Khách sạn, nhà trọ, không đủ chỗ, nhiều người phải đóng lều, trước đó vài ngày, mới có cơ hội chen vào tham dự lễ giỗ này.
Rất nhiều ơn lạ đã nhận được, nhất là những người ngoài Công Giáo. Hình ảnh của Ngài đã được truyền đi khắp thế giới. Chân dung Ngài được treo khắp nơi! Trong nhà, ngoài ngõ, trên xe, ngoài chợ, Ngài trở thành nơi nương tựa tâm linh, an ủi tâm hồn, không phân biệt tôn giáo.
Một Phép Lạ Của Cha Trương Bửu Diệp: Với Dòng Nước Thánh Không Bao Giờ Cạn!
-Hiện nay tại nhà thờ Khúc Tréo nơi an nghỉ đầu tiên của Cha Diệp từ năm 1946 đến năm 1969, rồi di dời Hài Cốt Cha về nhà thờ Tắc Sậy, cách Nhà Thờ Tắc Sậy nơi an nghỉ của Cha khoảng 4 dặm về hướng Cà Mau. Nơi đây đã trở thành “đất thánh!” đón nhận không biết bao nhiêu phép lạ mà Ngài đã làm, nên mới có những niềm tin tuyệt đối như thế.
-Trong một điềm báo cho một giáo dân của Cha Diệp, vì Cha thấy lương dân rất nhiều người hiện nay đang đau khổ vì bệnh tật, Cha rất xót thương. Nên nơi chôn cất Cha, Cha báo, nhờ ai cào xuống đất khoảng hai gang tay! là sẽ có nước trong sạch phun lên! Ai đến với lòng tin tưởng nguyện xin Thiên Chúa, bệnh tật sẽ thuyên giảm, hay sẽ khỏi hẳn! “Tin thì sẽ được, gõ thì sẽ mở!”
-Điều lạ lùng, không thể tin được, là phần mộ trong phòng thánh nhà thờ cao hơn mặt đất, mà chỉ cần “cào đất xuống hai gang tay là có nước!” Mỗi ngày hàng trăm khách hành hương đến đây, múc hoài uống và mang về, mà mãi không thấy cạn!
-Hàng ngàn nhân chứng đã nhận được ơn lành từ Ngài ban, kể hoài không bao giờ hết. Đặc biệt, không phải trong nước, mà trên các báo chí Hải ngoại, đăng rất nhiều lời Cảm Tạ với Cha Diệp, sau khi đã nhận được Ơn Lành, tuần nào cũng nhận được vài ba mẫu mới là thường!
Lời Thơ Nguyện Cầu:
Cha Trương Bửu Diệp đấng anh minh
Đoàn chiên sói đến Ngài che chở
Mục Tử hy sinh hiến mạng mình
Hiến tế dâng lên muôn của lễ
Toàn thiêu nhỏ xuống nhất trung trinh
Linh thiêng bảo trợ ai tìm đến
Khấn nguyện cầu thay đến Thánh Linh.
Kết
Biến cố lớn có tính cách toàn cầu, Phong Thánh cho Cha Trương Bửu Diệp, là một cái tát thẳng vào mặt nhà cầm quyền Cộng Sản VN hiện nay. Chứng minh bản chất vô thần đàn áp tôn giáo từ xưa đến nay, không thay đổi, bằng chứng không thể chối bỏ.
CSVN cũng có nhiều nỗ lực, ngăn cản tiến trình Phong Thánh này, nhưng âm mưu xóa bỏ tội ác giết người tàn bạo, vì lý do đàn áp tôn giáo này đã không thành!
Luật Trời không bao giờ thay đổi, “gieo gì gặt đó” thôi! “Kẻ chơi gươm, sẽ chết vì gươm!” Kẻ CS sát hại, giờ lại được Phong Thánh! Sắp được cả thế giới tôn kính! Bộ mặt thật đàn áp tôn giáo thô bạo, lại một lần nữa, được dịp phơi bày trên toàn thế giới! để mọi người yêu chuộng tự do, cùng phỉ nhổ! (Nhưng chúng có bộ mặt dày như da trâu, da bò! nên nào biết xấu hổ!)
Có lẽ Cha Diệp còn theo lời dạy của Chúa “yêu cả kẻ thù!” nên CS mới sống đến ngày nay! Chứ cứ như người thường, nhìn là muốn…bẻ cổ! chết đi cho…cả nước nhờ! thì CS đã xóa sổ từ lâu!
Xin Chúc Mừng Giáo Hội Công Giáo VN, Với Niềm Vui Thêm Một Vị Thánh!
CON TIM BIẾT NÓI -Thơ: Sa Chi Lệ – Nhạc: Tuệ Tâm – Ca sĩ Thảo Quyên
https://www.youtube.com/watch?v=FOgSjrhnb6w
THƠ: XOÁ HẾT QUAN SAN – CHỦ NHẬT- KIẾP NÀY – MÙA NÀY – Cao Mỵ Nhân
XOÁ HẾT QUAN SAN. CAO MỴ NHÂN
*
Cuối tuần, em đi tìm anh
Không gian mở rộng, trời xanh, mây vàng
Tháng ngày tình tự mơ màng
Bước chân trên những lỡ làng, lẻ loi
*
Bao la trước mặt núi đồi
Mênh mông biển nghiệp luân hồi sau lưng
Chuông vang âm vọng ngập ngừng
Cánh chim bay chậm, thả từng tiếng rơi
*
Trái tim đập nhịp tuyệt vời
Tìm anh tận cuối phương trời này sao
Nhưng thơ chưa viết nghẹn ngào
Thì anh đã tới, lời chào đắm say
*
Cuối tuần vui trọn hôm nay
Hoa nhung nhớ nở trên tay chưa tàn
Anh cười xoá hết quan san
Trao em tất cả muộn màng yêu thương…
*
CAO MỴ NHÂN
*
CHỦ NHẬT. CAO MỴ NHÂN
*
Anh hỏi một câu nghe rất lạ
” Thăm em, Chủ Nhật, có nên không ? “
Đường đi chắc hẳn chưa xa quá
Thì chớ hồ nghi khách má hồng
*
Tuần trước, tại em cho lỡ hẹn
Tuần này anh giữ vẻ phân vân
Tuỳ anh, muốn đến hay không đến
Hay muốn từ đây thành cố nhân
*
Cũng được, bởi vì em đã nói
” Nếu không thích nữa, sẽ chia xa ”
Có chi ràng buộc mà anh ngại
Chủ nhật này, em lại vắng nhà …
*
CAO MỴ NHÂN
**
KIẾP NÀY. CAO MỴ NHÂN
*
Anh nói với em :
” Cho xong một kiếp người ”
Vâng, cho xong đi nhé
Đời sau mình rong chơi
*
Em đã khóc nấc lên
Đời này chưa tròn vẹn
Kiếp khác làm sao quên
Anh ngập ngừng gọi khẽ : ” Em ”
*
Dặn dò rồi như thế
Hẹn hò có chi hơn
Vẫn thở dài, nước mắt
Vẫn u sầu, van lơn
*
” Anh đừng nói gì trơn
Em quê mùa, dốt nát …”
Em không cần đời khác
Kiếp này thôi, yêu em …
*
CAO MỴ NHÂN
**
MÙA NÀY. CAO MỴ NHÂN
*
Mùa này trời sáng lâu
Không phải mùa lâu sáng
Anh bây giờ ở đâu
Đầy trời mây lãng đãng
*
Em ngó về phương nam
Đan Hồ vương khói biếc
Thấy cánh chim lang thang
Bay ngang rừng hoa tím
*
Nhưng thu còn ở xa
Đợi người tình không đến
Lá chưa vàng bao la
Rơi trên đường đưa tiễn
*
Mùa này trước bình minh
Bầy quạ đen thức giấc
Chúng kêu lên rối tinh
Họp đàn rồi bay mất
*
Mùa này anh và em
Mỗi người một thiếu thất
Cùng chờ mặt trời lên
Cùng cô đơn chất ngất …
*
CAO MỴ NHÂN
**
CÁNH HOA ĐÀO YÊU – Nhạc Và Lời: Giang Thiên Tường – Tiếng Hát Thanh Thúy
BẢN THÁNH CA: LÒNG TRỜI – VĂN DUY TÙNG
Thưa Quý Vị và Các Bạn,
Nếu sinh hoạt trong âm nhạc, có lẽ chúng ta ai cũng biết đến một ca khúc rất cổ của nước Á Nhĩ Lan. Bài hát mang tên Londonderry Air, hay được gọi là “Danny Boy”.
Sau khi được trình bày, ca khúc này đã được đón nhận khắp nơi trên thế giới, và đến bây giờ vẫn là ca khúc được chọn hàng đầu trong những dịp trình diễn về âm nhạc, những buổi hòa nhạc giao hưởng, thậm chí các ban nhạc Orchestra trong các trường trung học hay đại học của Hoa Kỳ, cũng không thiếu bài này cho những dịp nói trên. Thế nên ca khúc này không còn sở hữu cho một riêng ai, hay riêng cho một quốc gia sương mù Ireland.
Cũng dễ hiểu thôi, vì ca khúc quá tuyệt vời và ý nghĩa; giai điệu đẹp, hay và quá ngọt ngào – dễ “xâm nhập” vào lòng người một cách êm ái và nhẹ nhàng, để lại trong lòng giới thưởng mộ khó phai nhạt. Tuy nhiên, đây không phải là mục đích tôi muốn giới thiệu ca khúc này nếu không được Linh mục Vũ Khởi Phụng viết lời Việt. Chính những lời Việt này đã cho tôi cảm nghiệm thêm về tình yêu của Thiên Chúa, về Lòng Trời : Ngài đến thế gian – tìm đến mỗi chúng ta – sống và cứu rỗi – cuối cùng chết vì tội lỗi chúng ta.
Vậy, cha Vũ Khởi Phụng đã viết gì thêm trong ca khúc này nữa không ?
Thưa Quý Vị và Các Bạn, tôi lấy làm tiếc vì cha Vũ Khởi Phụng đã không còn trên cõi đời này nữa. Ngài cũng vừa được Chúa gọi về cách đây không lâu. Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ có một vị có thể chia sẻ thấu đáo về cha Vũ Khởi Phụng và những liên quan trong ca khúc này. Thế rồi tôi đã gửi email mời Linh mục Quang Uy, xin ngài chia sẻ tâm tình của chính mình qua bài hát, cũng như quá trình cha Vũ Khởi Phụng viết lời Việt.
Như là một bài suy niệm về Lòng Chúa Thương Xót qua bài Lòng Trời trong Tuần Thánh này, kính mời Quý Vị và Các Bạn lắng nghe chia sẻ của Cha Quang Uy sau đây :
“Năm 1980, khi sinh hoạt trong Nhóm Mai Khôi, hát Lễ chiều ngày thường của cha cố Mai Văn Hùng ở Nhà Nguyện Mai Khôi bé nhỏ đường Tú Xương, tôi được tập và hát bài Lòng Trời. Tôi nhớ ra giai điệu từng được ba ở nhà cho nghe nhạc cổ điển bài O Danny Boy, bây giờ đọc ghi chú trên đầu trang bài Thánh Ca mới biết gốc tích là một cổ ca của người Ireland, lại thấy ghi lời Việt: VKP, tôi cũng không chú ý tìm hiểu thêm VKP là tác giả nào, ở đâu…
Rồi khoảng nửa năm sau, giữa tháng 8 thì vị Linh Hướng của Nhóm MK, cha Tiến Lộc bị bắt đi tù Chí Hòa lần thứ hai, Nhóm MK ngơ ngác bơ vơ không người dẫn dắt, mấy anh em đứng đầu Nhóm chúng tôi ngồi họp với nhau, bàn xem phải chạy đi gõ cửa xin cha nào giúp đây. Bạn trưởng Nhóm vừa kịp nghĩ ra tên cha Phụng, thì cũng đúng lúc ấy, chuông nhà vang lên, chạy ra mở cửa thì không ngờ là chính cha Vũ Khởi Phụng, DCCT. Ngài hỏi: Có phải đây là các bạn Nhóm MK không ? Cha Tiến Lộc trước khi đi “tĩnh tâm dài hạn” có nhờ tôi đi tìm giúp Nhóm MK thay ngài…
“Trời ơi, cầu được ước thấy, chúng tôi mừng rỡ vô cùng mời cha Phụng vào nhà, cũng là vào với Nhóm, cũng là vào với cuộc đời chúng tôi. Khi ấy cha Phụng 40, chúng tôi hơn kém 20 tuổi đời giữa bối cảnh một đất nước tan hoang xám đen vì bắt bớ, vì Kinh Tế Mới, bán chợ trời, nghĩa vụ quân sự, trại cải tạo, vượt biên, và ăn độn bo bo với rau muống !
Cũng phải ít lâu sau chính tôi mới vỡ lẽ tên viết tắt trên góc hàng loạt bài Thánh Ca 4 bè chúng tôi thường hát: VKP là… Vũ Khởi Phụng !Loáng một cái đã gần 40 năm, hôm nay tôi 60 tuổi, ngồi xe lăn gõ computer những giòng hồi ức riêng cho bài LÒNG TRỜI, thì anh em DCCT chúng tôi cũng vừa giỗ cha Phụng mãn tang 3 năm. Tôi bồi hồi xúc động, cảm nhận một niềm biết ơn với cha Tiến Lộc, với cha Khởi Phụng. Một vị đã cho cánh trẻ chúng tôi chiều xa, chiều rộng để dấn thân vào đời, yêu cho ra yêu; một vị lại cho chúng tôi chiều cao và chiều sâu để xác tín vào Thiên Chúa và Hội Thánh, sống cho ra sống.
Mở lại clip bài LÒNG TRỜI, lần đầu tiên tôi chú ý đến những điển tích Kinh Thánh Tin Mừng cha Phụng đã vận dụng để diễn tả được LÒNG TRỜI đối với con người, đối với chính chúng ta.
Xin mời cứ dõi theo từng phiên khúc của bài hát. Hai câu cuối của mỗi phiên khúc luôn luôn là một lời ngỏ với nhau hoặc là một lời nguyện với Chúa.
Đầu tiên là dụ ngôn “Con chiên đi lạc” của Tin Mừng theo Luca chương 15. Câu chuyện quá đỗi quen thuộc lại được cha Phụng phác họa thành một bức tranh có sắc màu chuyển dịch tài tình: mở đầu là trần gian u tối đã sáng dần lên, vui hẳn lên với một happy ending Thiên Đàng dâng cao niềm vui; mở đầu là con chiên đi lạc đã thoát xác thành tội nhận biết hoán cải trở về. Câu chuyện lại được điểm xuyết bởi những từ ngữ thuần Việt giàu cảm xúc: các động từ long đong, kiếm tìm, dõi theo, nệ hà, ẵm… và các trạng từ chan hòa, mênh mang, xôn xao…
Trần gian u tối, vì đâu Chúa long đong kiếm tìm, Tựa người chăn chiên dõi theo chiên lạc đã xa, Vượt miền hoang vắng, dù gian khó cũng không nệ hà, Chỉ mong tìm thấy, ẵm chiên vui mừng chan hòa. Một người tội lỗi, nếu biết thoát ly xiềng xích tham tàn, Niềm vui dâng cao, mênh mang xôn xao Thiên Đàng.
Như một hạnh ngộ, cha Phụng bật thốt lên: “Lòng Trời là thế !”
Xin lan man thêm một chút: Sau dụ ngôn “Con chiên đi lạc” là dụ ngôn “Đồng bạc bị mất”, mức độ đầu tư Lòng Thương Xót của Thiên Chúa đã từ 1% tăng vọt lên 10%. Rồi thấy chuyện chỉ mới loanh quanh ở ví dụ về con vật và đồ vật, Chúa Giêsu đẩy cao lên với chuyện con người ở dụ ngôn “Người con đã chết mà nay được sống”, Lòng thương xót bây giờ đã cao ngất ngưởng, lên tới mức 50%.
Cuối cùng, nói mãi, kể mãi, dạy mãi mà hình như con người ta vẫn chưa chịu hiểu ra LÒNG TRỜI là thế nào, Thiên Chúa đành phải bộc bạch tất cả, vét sạch trọn vẹn tấm lòng của mình để mặc khải một tình thương không gì so sánh nổi: “yêu đến nỗi ban chính Con Một của mình để những ai tin vào Người thì không phải chết, nhưng được sống muôn đời” ( Ga 3, 16 ). Mức đầu tư đụng trần, không thể cao hơn được nữa: 100% !
Chúng ta hãy được tại sao cha Phụng không cầm được niềm vui hân hoan, đã hô to lên, đã la vang lên cho mọi người: thôi đừng giả điếc làm ngơ nữa, hãy chạy ùa thật nhanh về bên Chúa Giêsu…
Lòng Trời là thế, anh em ta ơi hãy mau quay về, Tạ ơn Thiên Chúa, dẫu tháng năm qua vẫn chờ đợi ta…
Sang đến phiên khúc thứ nhì, cha Phụng dẫn chúng ta vào vào với Bữa Ăn Cuối Cùng (The Last Supper, không phải bữa Tiệc Ly như thường dịch sai, nói sai ). Chúng ta được ngồi xen vào giữa các Tông Đồ, hay có thể nói là điền luôn vào cái chỗ trống Giuđa đã bỏ uổng. Và chúng ta như được thấy tận mắt, được nghe tận tai, được cảm nhận Thầy Giêsu của mình tâm sự, dặn dò, trăn trối trước khi ra đi vác thập giá lên đồi.
Đến đây, cha Phụng đẩy thật nhanh câu chuyện, vượt qua cái chết đến với vinh quang phục sinh, cha dùng đến một dụ ngôn thấm thía: “Hạt lúa gieo vào lòng đất”, dụ ngôn của Tân Ước nhưng đã được báo trước từ Cựu Ước với “mùa về đơm bông, thơm hương nương đồng” của Thánh Vịnh 125.
Ngôn từ của phân đoạn thứ hai này vẫn thuần Việt, bóng bẩy, nuột nà, gợi thanh, gợi ảnh, gợi cảm xúc như: trông mong, bồi hồi, chứa chan, xao xuyến, vô vàn, ngất cao, mỡ mầu, đơm bông, thơm hương, nương đồng…
Dọc đường dương thế, nhiều phen Chúa trông mong bồi hồi, Ngày nào dâng hiến, máu tươi thanh tẩy chứa chan, Và giờ đã đến, giờ xao xuyến đau thương vô vàn, Một cây thập giá ngất cao thay cờ khải hoàn. Tựa như hạt lúa ai đem gieo trong lòng đất mỡ màu, Mùa về đơm bông, thơm hương vui sao nương đồng.
Cuối của phiên khúc vẫn là một lời ngỏ với chính mình, với nhau, với cả muôn dân gần xa: còn chần chờ chi nữa, đã có một Đấng chết thay cho ta được sống, phải lũ lượt trẩy hội quay về với cội nguồn Tình Yêu ấy thôi !Vì Người đã chết cho ta biết đường sống tuyệt vời,
Đoàn con Thiên Chúa khắp nơi phương xa quay về nguồn vui…Phiên khúc cuối cùng, không còn là dụ ngôn, mà là một cuộc đối thoại lạ lùng tuyệt vời, thật an tĩnh giữa bao nhiêu những náo động, chửi bới, miệt thị, những kêu la gào thét xen giữa những khóc lóc nức nở ( Lc 23, 42 – 43 ).
Cha Phụng thủ cả hai vai đạo diễn và cameraman, cho hai con người tội nghiệp quay nhìn vào mắt nhau thật ân cần trân trọng. Một bên không hề kêu oan, van xin được tha thứ chi cả, chỉ xin một chuyện rất khiêm tốn, rất nhỏ hèn, đó là “nhớ đến tôi” ( remember me – souviens-toi de moi ); một bên mỉm cười nhẹ nhàng hứa: “anh sẽ được ở cùng tôi ( shalt thou be with me – tu seras avec moi ).
Ở trên thập giá, kế bên Chúa có anh gian tà, Một đời tan hoang, thốt lên đôi lời thiết tha: “Ngày nào, lạy Chúa, Ngài đến giữa uy linh huy hoàng, Thì xin thương đoái, xót con ngu dại hoang đàng…” Lời xin chưa dứt, Chúa đã ban cho lời hứa diệu kỳ, “Ngày hôm nay đây, Ta đưa ngươi lên Thiên Đàng.”
Cuối phân đoạn ba cũng là lời kết cho toàn bộ câu chuyện LÒNG TRỜI, lần này là một lời nguyện da diết kêu lên với Chúa Giêsu của tất cả những người đang “gian nan lưu lạc trần ai”, những nạn nhân của gia đình đổ vỡ, của xã hội bất công, của đất nước ly loạn, của thế giới nhiễu nhương…Này Ngài đã đến, vinh quang uy hùng khắp đất trời, Thì xin thương xót chúng con gian nan lưu lạc trần ai.
Lòng đời độc ác, Lòng người ngơ ngác… thì đúng lúc ấy, LÒNG TRỜI mở ra để rửa sạch cuộc đời, để chữa lành con người. LÒNG TRỜI vì thế còn có tên gọi khác là Lòng Chúa Xót Thương.
Vâng, ngày xưa, chúng tôi còn trẻ, chúng tôi đã ứa nước mắt khi hát những lời như thế, giai điệu cổ của Ireland có xa chúng tôi bao nhiêu thế kỷ về thời gian, có cách biệt chúng tôi bao nhiêu đặc nét về văn hóa, mặc kệ, không thành vấn đề, đây vẫn là câu chuyện chính Chúa Giêsu kể cho chúng tôi về LÒNG TRỜI, về chính Ngài.
Rồi hôm nay, ngồi viết những dòng bộc bạch này, chúng tôi trên dưới 60 tuổi, nhiều người đã hết hơi, không hát được đúng bè của mình như trước, nhưng click vào link trên Youtube nghe lại, chúng tôi vẫn ứa nước mắt.
Cám ơn cha Vũ Khởi Phụng đã nguệch ngoạc rất nhanh mà viết được lời Việt như thế này thì phải hiểu chính cha đã nghiệm sinh sâu xa ra sao. Ắt hẳn lúc sắp sinh thì ở Hà Nội, cha cũng đã kịp thủ thỉ thì thầm xin với Chúa Giêsu: “Remember me when you come into Your Kingdom”. Và…”
Thưa Quý Vị và Các Bạn,
Cha Quang Uy đã gửi bài viết này cho tôi đúng vào ngày Chúa Nhật Lễ Lá 14.4.2019. Ngài nói : “Tôi đang bị viêm khớp nặng, đau nhứcvô cùng, đi đứng khó khăn nên phải ngồi xe lăn”.
Tôi nghĩ cha Quang Uy hết sức “can đảm” cố gắng viết chia sẻ cho chúng ta, vì khi đau đớn về thể xác, thậm chí cả tinh thần, con người thường luôn thụ động, tìm nghỉ ngơi, an nhàn… Cha Quang Uy ngược lại, ngài cao rao tình Chúa bất cứ lúc nào, thậm chí trên chiếc xe lăn, trên đôi nạng gỗ, trên những bước đi khó khăn và đau nhức ấy.
Nhiều khi trong đời sống, chúng ta đánh mất sự CAN ĐẢM để đối diện hay chịu đựng với những khó khăn hoặc đau khổ trước mặt, để rồi cũng có người đi tìm cái chết bằng cách tự tử (!) Điều này làm tôi chợt nghĩ ngay đến cái chết tự thắt cổ trên cành cây chết treo thòng lòng của ông Giuđa trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh này. Vì lòng thương xót vô bờ bến “Bảy mươi lần bảy” của LÒNG TRỜI, biết đâu Giuđa cũng được tha nếu trước khi buông tay, ông ấy chỉ cần một lời ĂN NĂN !
Xin cám ơn Cha Quang Uy thật nhiều đã chia sẻ “dòng tâm sự” về ca khúc Lòng Trời, cùng những kỷ niệm trân quý với cha cố Vũ Khởi Phụng.
Kỷ niệm lần gặp gỡ cha Vũ khởi Phụng
Mỗi mùa hè, tôi thường về Hà Nội hướng dẫn các khóa âm nhạc và ca trưởng. Dù đã có dự định ghé thăm cha Vũ Khởi Phụng nhiều lần, nhưng chưa lần nào tôi sắp xếp được. Mãi đến năm 2008, tôi mới có thời gian ghé thăm ngài tại giáo xứ Thái Hà. Phải nói ngay chính vì yêu thích những bài hát thánh ca do ngài viết và chuyển lời Việt, nên đó là động cơ để tôi tìm đến mặc dù trong lúc này; Thái Hà là điểm nóng vì đang có nhiều biến động cướp đất đai của Nhà Dòng Chúa Cứu Thế, nên công an cũng như chính quyền Hà Nội luôn theo dõi, dòm ngó ngày đêm và gây khó khăn mọi mặt.
Lần đầu tiên gặp nhau, thường thì ai cũng e dè và dò dẫm, nhưng tôi đã mạnh dạn đi bước trước sau khi thăm hỏi vài câu xã giao. Tôi vào đề ngay : “Thưa Cha, con rất yêu thích những bài Thánh ca mà cha viết lời Việt”.
Với nét mặt kham khổ (Nét mặt của những người cho biết họ lao động về trí tuệ quá mức) và cặp kính cận thật dày, miệng điểm nụ cười rất trìu mến, ngài trả lời :
– Thế à ! Anh thích bài gì ?
Thay vì trả lời tên bài hát, tôi xướng lên câu điệp khúc của bài Lòng Trời : “Lòng Trời là thế, anh em ta ơi hãy quay về. Tạ ơn Thiên Chúa dẫu tháng năm qua vẫn chờ đợi ta…” Cha Vũ Khởi Phụng cũng nhập cuộc và cùng hát sau khi tôi xướng lên. Như một phép màu, chúng tôi thấy thân thiện và gần gũi mà không còn một khoảng cách. Nếu “Âm nhạc là con đường ngắn nhất đi vào lòng người” , thì tôi xin khẳng định (affirmed) rằng : Thánh Ca làm con người dễ kết hợp, thân thiện, và nhanh chóng được cảm hóa… Cũng xin chia sẻ một góc rất riêng tư trong suy nghĩ của tôi, rằng : nếu hay giả sử nhân loại không còn một niềm tin nào nữa, thì âm nhạc và thi ca sẽ là “tôn giáo” cuối cùng trên tinh cầu này để họ chọn và đeo đuổi. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ hiện thực và xảy ra, vì chúng ta mãi mãi có một niềm tin vào Đức Kitô – Đó là Lòng Trời – Một tôn giáo được lập từ Trời mà không phải dưới thế gian – Tình Yêu cao vời và tuyệt đối như Thánh Gioan đã xác định : “GOD IS LOVE – THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU”.
Ngài mời RỒI dẫn tôi vào phòng khách, thăm hỏi và nói chuyện… Chúng tôi đã có một buổi chiều hát Thánh ca qua những bài mà ngài viết lời Việt. Tôi luôn xướng lên những bài hát từ những bài Lòng Trời, Mong Chờ Giêsu, Xác Thân Làm Bánh, Tantum Ergo, V,v… Đây là những bài nổi tiếng của nhà soạn nhạc cổ điển tây phương : Johann Sebastian Bach mà cha Vũ Khởi Phụng chọn và viết lời Việt.
Tưởng cũng nên biết chút ít về Johann Sebastian Bach (J.S. Bach).
Là nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức ở cuối thế kỷ 16 (khoảng những năm 1686). Ông đã cống hiến cuộc đời của mình cho nhà thờ và soạn trên 1,000 tác phẩm. Những tác phẩm của ông luôn nổi bật cho phong cầm (organ), đại hợp xướng (choir), hòa tấu thính phòng (chamber ensemble), và dàn nhạc giao hưởng (orchestra)… Điều đáng nói là tất cả những tác phẩm của J.S. Bach luôn có âm hưởng của thánh đường, và đấy là những tác phẩm âm nhạc kinh điển qua bao thời đại, nhất là về hòa âm, đối âm. Do đó và có lẽ cha Vũ Khởi Phụng chọn những tác phẩm của ông để viết lời Việt chăng ?
Giáo triều Rôma đã chọn bài Xác Thân Làm Bánh (Ave Sanctum Viaticum) để hát trong lễ đám tang của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolo II – nay là một vị Thánh của chúng ta.
Cá nhân tôi cũng thế, luôn trân trọng những tác phẩm hay, những bài thánh ca thánh thiêng – có sức thay đổi lòng mình từ giai điệu đến ý nghĩa của lời ca, cho ta nhiều cảm xúc với những hình ảnh tượng hình tượng vật mà lời ca miêu tả. Do đó, tôi đã chọn bài Lòng Trời, làm nhạc và tự thu âm, mặc dù tôi biết giọng ca rất giới hạn của mình.
Trong Tuần Thánh này, tôi trân trọng và xin được chia sẻ ca khúc Lòng Trời theo link youtube ở trên. Quý Vị và Các Bạn cũng có thể mở ở đây : https://www.youtube.com/watch?v=Ge4lQOrt1OYVideo và diễn ảnh do Minh Dương thực hiện.
Xin cám ơn Cha khả kính đã viết lời Việt, và xin mọi người cầu nguyện cho linh hồn Cha Cố Mathew Vũ Khởi Phụng sớm hưởng phúc thiên đàng.
Trân trọng,
Văn Duy Tùng
TIẾNG KÊU CỨU của một nữ viện trưởng đại học Mỹ gốc Việt bị trù dập! Nguyễn Xuân Nam – Báo Cali Today
THÁO GIÀY – Quyên Di
T H Á O G I À Y (Bài này không liên quan gì đến chuyện “thầy giáo… tháo giày” và “giáo chức… dức cháo.”)
Tôi nhớ lại một truyện rất lý thú về sự tích đôi giày.
Truyện kể rằng ngày xưa có một ông vua sống rất xa xỉ. Mỗi khi đến đâu, ông bắt dân chúng nơi ấy phải trải thảm nhung trên tất cả những con đường ông đi qua. Càng được đón tiếp long trọng, ông càng thích đi; và ông càng đi, người ta càng phải trải nhiều thảm nhung cho ông bước lên.
Cho đến một ngày, người ta không kịp sản xuất nhung để lót đường cho ông vua. Điều này làm ông tức giận và ra lệnh rằng ông đến đâu mà không có thảm nhung lót đường, cả dân vùng ấy sẽ bị giết chết hết.
Thế nhưng đã có một người đến xin yết kiến vua, ông ta cam đoan rằng nếu vua theo ý ông, vua đi đâu thảm nhung cũng có sẵn mà không phải huy động một ai cả. Vua bằng lòng, và ông nọ dùng hai mảnh nhung nho nhỏ, khâu thành một đôi giày nhung rồi mời vua xỏ chân vào.
Thế là từ đó, vua đi đâu “thảm nhung” đi theo đến đấy.
Kỹ nghệ làm giày từ đó dần dần thành hình và phát triển.
Truyện này khiến tôi suy nghĩ và cảm thấy có liên hệ tới tính chất của những đôi giày. Đôi giày tượng trưng cho sự giàu có, hay ít ra cũng là đủ ăn đủ mặc, đôi giày làm cho người ta trở nên chững chạc, lịch sự. Đi đến nơi nào có vẻ quan trọng một chút, người ta xỏ chân vào đôi giày, tự nhiên trông có vẻ tươm tất ngay. Bà phu nhân của cố tổng thống Phi Luật Tân Marcos có tới vài trăm đôi giày đắt giá (1).
Tôi không biết có ai trong chúng ta có tới vài trăm đôi giày như vậy không, nhưng chừng vài chục đôi thì tôi cũng đã biết có người. Có những người ham thích mua giày, dư tiền một chút, họ đi sắm giày. Những đôi kiểu mới, họ mang thử vào chân, ngắm nghía rồi mua đem về, dù rằng những đôi cũ còn rất tốt, lại có những đôi họ chưa xỏ chân vào lần thứ hai.
Chính vì có nhiều người ham thích mua giày, đóng giày mà kỹ nghệ sản xuất giày phát triển rất mạnh, với nhiều hãng giày nổi tiếng. Có những đôi giày trị giá mấy trăm Mỹ kim (2), trong khi một đôi dép dùng hằng ngày trong nhà có thể chỉ phải mua với giá hai, ba đồng.
Đôi giày làm thành ranh giới của người no đủ và người nghèo đói. Đôi giày cũng làm thành ranh giới của người tự do và người nô lệ. Ngày xưa, trong một số xã hội nào đó, chỉ những người tự do mới được quyền đi giày, còn người nô lệ phải đi đất. Nhưng đôi giày cũng là vật tượng trưng cho sự gò bó. Đôi giày trở nên nỗi cực hình đối với những ai thích cho đôi chân mình được thoải mái. Tôi vốn thích đi dép hoặc xăng đan “cho nó mát.”
Ngày đầu tiên đi dạy học, tôi cũng định lê đôi dép vào trong lớp, nhưng mẹ tôi đã đe: “Nếu con không chịu mua giày và không chịu đi giày, mẹ không cho con tới trường dạy học.” Tôi hoảng quá, đành phải đi sắm giày mà trong lòng lấy làm đau khổ vô cùng. Bây giờ, tôi vẫn có thói quen đi dép hay đi xăng đan. Và đang khi có đôi chân thoải mái như thế, tôi nhìn những người bạn phải đi giày suốt từ sáng đến tối mà thương cho họ. Nhất là những cô phải xỏ chân vào đôi giày cao gót và để đôi giày ấy đeo cứng chân mình, dù đi, dù đứng, dù ngồi; chắc là bí bức, gò bó lắm. Nhưng nói vậy thôi, có nhiều người sẵn sàng chịu sự gò bó để cảm thấy mình đẹp và được khen là đẹp.
Tuy nhiên, tôi cũng thấy có nhiều người, nhất là những người trẻ, bước đi trên đường phố bằng những đôi chân trần không giày dép. Những người trẻ này có lẽ không thích sự gò bó, dù là sự gò bó của đôi giày hay sự gò bó của những luật lệ, định chế xã hội.Có một khoa nhìn giày để đoán ra tính nết người đi đôi giày đó. Người ta nhìn đôi giày mòn ở mũi hay ở đế, mòn phía trong nhiều hay mòn phía ngoài nhiều, rồi từ đó đoán ra người đi đôi giày ấy tính hướng nội hay hướng ngoại, bình tĩnh hay hấp tấp, cương quyết hay e dè v.v…
Tôi không biết những điều ước đoán ấy đúng, sai ra sao, nhưng từ lâu tôi vốn thích ngắm những đôi giày mòn vẹt hơn là nhìn những đôi giày bóng loáng chưa đụng đất trong tiệm bán giày. Giày đẹp mấy mà chưa dùng đến thì cũng chưa đem lại chút lợi ích gì cho con người. Giày càng mòn, càng vẹt bao nhiêu, càng chứng tỏ nó đã giúp cho con người đi chuyển nhiều bấy nhiêu. Đẹp mà không giúp ích cho đời, cũng không quý bằng dù tàn tạ nhưng đã đem lại ích lợi cho đời sống con người.
Ai từng đi giày cũng có một đôi giày mình ưng ý nhất, đôi giày ấy đi vào vừa vặn, bước đi thật êm, nó không cọ xát khiến đôi chân đau bỏng, nó không bó đôi chân lại khiến chân bị tê buốt, nó cũng không lỏng lẻo khiến cho đôi chân muốn tuột ra ngoài. Khi có một đôi giày ưng ý rồi, ta không thích đi đôi giày khác, nhất là không thích dùng giày của người khác. Đôi giày khi đó trở thành vật biểu tượng cho sở thích, cho bản tính của mình.
Có lẽ chính vì thế mà lâu nay người ta có thành ngữ “đi giày nhiều người’.” Thành ngữ này có nghĩa là khi làm việc, ta phải chiều theo tính nết của quá nhiều người thì việc mới thành tựu được. Phải “đi giày nhiều người” là một tình trạng rất khổ tâm của những người muốn hoạt động hữu hiệu cho một mục tiêu cao đẹp, mà cứ phải chiều ý hết người này tới ngườii khác. Mặt khác, “đi giày nhiều người” cũng là câu chê bai dành cho những ai không dám tự quyết, không dám can đảm dấn thân, bất chấp những nhân sự “cản mũi kỳ đà,” mà cứ luôn luôn phải làm theo ý người này, người nọ.
Tôi đã có lần được “tháo giày” một cách hết sức thoải mái.
Chuyện “tháo giày” của tôi không liên quan gì đến nghi lễ tối thứ Năm Tuần Thánh, các viên chức đóng vai mười hai tông đồ, tháo giày ra cho vị linh mục chủ tế, bắt chước Chúa Giê-su, rửa chân cho mình. Chuyện “tháo giày” của tôi hoàn toàn khác. Tôi được gọi đến dự một cuộc tĩnh tâm của giới trẻ. Sau những nghi thức và những bài giảng, đêm đã về khuya. Đây là thời điểm thuận tiện nhất để những người trẻ ngồi lại với nhau, tâm sự về những thao thức, những ước vọng, những suy tư của mình.
Để tạo bầu không khí thân mật, người phụ trách kêu gọi mọi người ngồi xuống đất bên nhau thành vòng tròn, thay vì ngồi trên ghế. Muốn ai cũng có thể ngồi thoải mái, người phụ trách xin mọi người tháo giày ra trước khi ngồi. Khi được lệnh “tháo giày,” tôi là người sung sướng nhất. Lúc nào tôi cũng mong đợi chân mình được tự do! Vừa tháo giày, tôi vừa quan sát những người trẻ chung quanh. Một số tháo giày ra ngay; một số khác còn ngần ngừ, như còn e dè, nuối tiếc gì đó. Nhưng rồi cuối cùng ai cũng tháo giày ra hết. Với đôi chân thoải mái, mọi người ngồi xuống đất, vòng tròn thu hẹp dần, thu hẹp dần, cho đến khi vai người này có thể chạm được vai người khác, đầu người nọ có thể chụm vào đầu người kia. Và họ bắt đầu chia sẻ với nhau về những ưu tư, khát vọng, mơ ước, hạnh phúc, đau khổ của mình.
Đúng lúc ấy tôi nghĩ tới đôi giày mọi người vừa tháo khỏi chân. Đôi giày, nhìn dưới một khía cạnh nào đó, chính là bản chất riêng của mỗi người. Để có thể ngồi sát bên nhau, vai chạm vai, đầu chụm đầu, nghe được nơi nhau những lời chia sẻ thân tình, chúng tôi phải tháo đôi giày, phải cởi bỏ bản chất riêng của mình trước đã, rồi mới có thể hoà đồng trong một bầu khí chung, một tâm tình chung. Những giọt lệ nơi khoé mắt tôi ứa ra một cách kín đáo.
Tôi ước mong trong cuộc sống, tôi và các bạn tôi biết nhận thức rằng: rất nhiều lúc, chúng tôi phải tập “tháo giày,” tập cởi bỏ bản chất riêng để cùng nhau theo đuổi một mục đích chung. Cùng nhau đi chân trần trên đường hướng về lý tưởng, có lẽ thích thú hơn lộp cộp với đôi giày để bước những bước độc hành.Viết riêng cho anh chị em Ki-tô hữu:Dụ ngôn “đứa con hoang đàng” trong Phúc Âm cũng có hình ảnh của đôi giày. Khi đứa con hoang trở về, nghèo đói, rách rưới quỳ xuống chân cha nói lời tạ tội và chỉ mong cha cho trở về, nhận làm kẻ hầu người hạ trong nhà chứ không dám mơ được nhận làm con như trước; người cha nhân lành đã đỡ con dậy, gọi gia nhân đem áo cho mặc, nhẫn cho đeo, giày cho đi. Đôi giày ấy thay cho lời người cha, nói với người con rằng: “Con là con cha, là người tự do, con không phải là kẻ ăn người ở, không phải là hạng nô lệ trong nhà này.”
Có người rất quý trọng đôi giày mòn, vẹt của mình. Người ta kể rằng một tu viện nọ tổ chức một cuộc tĩnh tâm. Cuối ngày, cha tu viện trưởng nói với mọi người để lên bàn vật mình cho là quý nhất. Các tu sĩ lần lượt để lên bàn những báu vật của mình. Người thì đặt lên một cây thánh giá bằng vàng, người khác là một cuốn thánh kinh đóng bìa da công phu, người khác nữa là một cỗ tràng hạt bằng bạc… Đến lần vị tu sĩ kia, ông thản nhiên cúi xuống tháo đôi giày cũ kỹ, mòn vẹt của ông và trịnh trọng đặt lên bàn. Mọi người ồn ào, bất mãn, người ta cho rằng vị tu sĩ kia ngạo mạn và bất kính đối với người khác và đối với những báu vật của họ. Tu viện trưởng ra lệnh cho vị tu sĩ kia giải thích tại sao lại cho đôi giày cũ kỹ bụi bặm kia là vật quý nhất, vị tu sĩ trả lời:
“Vì chính nhờ nó, con đã đem được Tin Mừng của Chúa Ki-tô đến biết bao con người ở những miền đất xa xôi.”
Câu chuyện này khiến tôi liên tưởng đến lời của tiên tri Isaia: “Đẹp thay bước chân người đi gieo rắc Tin Mừng.”Chúng ta học được gì qua hai hình ảnh trên?
QUYÊN DI
(Trích “Nhìn Xuống Cuộc Đời,” 1995)____________________________(1) Bây giờ tôi biết bà Marcos không phải chỉ có vài trăm đôi giày, số giày của bà lên tới con số hàng ngàn.
(2) Tôi thật nhà quê! Giày giá mấy trăm Mỹ kim đã là gì. Có người sẵn sàng bỏ tiền ra mua những đôi giày giá mấy chục ngàn Mỹ kim
Con Tim Biết Nói – Sa Chi Lệ Viết Và Diễn Ngâm
https://www.youtube.com/watch?v=TG3zvrb9_uc
BÀI VIẾT: Tinh Thần Ollin & Sự Hâm Nóng Toàn Cầu – GS TS MAI THANH TRUYẾT
LƯU Ý: XIN BẤM VÀO GÓC TRÁI (DƯỚI) CỦA BÀI ĐỂ LẬT TRANG.
Mừng Lễ Phục Sinh 2022! (Happy Easter!) LÊ VĂN HẢI – VAI NẶNG TÌNH ĐỜI . Thơ: CAO MỴ NHÂN – Lê Tuấn
Chủ Nhật Tuần Này: Mừng Lễ Phục Sinh 2022! (Happy Easter!)
Niềm Tin Phục Sinh Công Giáo:
Giáo Hội Công Giáo, Chủ Nhật tuần này, là (Easter Sunday!) tất cả Con Chiên của Chúa khắp nơi trên toàn trái địa cầu, hân hoan cử hành Mầu nhiệm Phục Sinh. Phép lạ Phục Sinh của Đức Kitô là Tín Lý, nền tảng và cao cả nhất của Đức Tin người Kitô Hữu. Nếu Chúa không Phục Sinh, tất cả niềm tin khác trở thành vô nghĩa.
Đối với tất cả con người trần thế, thì ngôi mộ là điểm tận cùng của một kiếp người. “Tro bụi sẽ trở về bụi tro!” Nơi đây, dưới ba tất đất, vua cũng như dân, bậc anh hùng cũng như kẻ cướp, người hiền cũng như người ác, quyền quý cũng như kẻ nghèo khó, tất cả đều phải vùi mình xuống, mục nát thối đi và trở về với đất! Thần chết sẽ là vua tất cả!
Nhưng người Công Giáo tin rằng: Bằng cuộc Vượt Qua của chính mình, Chúa Giêsu đã bật tung cửa mồ sống lại! Người độc nhất, đẩy lùi quyền lực sự chết đã và đang bao trùm thế giới.
Người biến ngôi mộ là điểm cuối của đời người, trở thành cửa ngõ dẫn vào cõi trường sinh! Biến đau thương của sự chết, thành niềm hoan lạc của ngày Phục Sinh! Để khi chấm dứt đời sống trên trần thế, cùng “hẹn nhau trên nước Trời!” Biến ngày cuối của kiếp sống trần gian, trở thành ngày thứ nhất hưởng niềm hoan lạc trong đời sống mới.
Như vậy, để có được sự sống mới, chúng ta phải dứt khoát từ bỏ con người tội lỗi cũ, để trở thành (phục sinh) con người mới với tâm hồn thanh sạch thực thụ. Muốn thế, phải “bỏ hết mọi sự, vác Thánh giá mà theo Ta!” Có như vậy mới xứng đáng là Môn Đệ của Người.
Người Công Giáo mừng Đại lễ Phục Sinh hôm nay, để cùng dâng lên Thiên Chúa lời chúc tụng, ngợi khen và cảm tạ vì tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Ngài là Vua của Tình Yêu, đã ban cho con người Đứa Con duy nhất Chí Ái của Ngài, chịu chết, đóng đinh trên cây Thập Giá để cứu độ trần gian.
Đồng thời, xin Thiên Chúa củng cố đức tin con cái Chúa trong đêm Canh thức Vượt Qua, để mọi người nhận ra sự đau khổ ở đời này, có giá trị thanh luyện và chuẩn bị cho đời sống vĩnh cửu với Ngài mai sau.
Trong niềm tin “xin thì sẽ được, gõ thì sẽ mở!” những người con của Chúa cầu xin:
-Đức Kitô sống lại đã chứng tỏ tình yêu mạnh hơn sự chết. Nơi nào có tình yêu, nơi đó có Thiên Chúa! Đại lễ Phục Sinh như một lời nhắc nhở con người chúng ta hãy vững tin vào quyền năng của Thiên Chúa. Nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, khi nhân loại đang phải đối mặt với cơn đại dịch toàn cầu, chiến tranh có nguy cơ bùng nổ tàn phá khắp nơi. Đời sống văn minh, khoa học tân tiến, đòi thay quyền tạo hóa, bóp chết sự sống (phá thai), đang làm nhiều người quên hẳn hình ảnh Ngài. Gạt Ngài ra khỏi đời sống, chối bỏ Ngài!
-Nhưng con cái của Chúa tin rằng, tai ương dịch bệnh, thảm họa thiên tai, chiến tranh chết chóc, đau thương khốn khổ, những thứ đó giúp con người nhận ra giá trị cao quý của tình yêu tha nhân, là hình ảnh của Thiên Chúa.
Xin Chúa ban ơn lòng ngay, thiện tâm, luôn có lòng nhân từ, quảng đại, sẵn sàng chia sẻ cơm áo và đóng góp một phần trách nhiệm giúp tha nhân trong lúc khó khăn hoạn nạn, nhất là những nạn nhân chiến tranh Ukraine trong những ngày gần đây.
Để Mùa Phục Sinh năm nay trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Như giới răn ngài dạy: “Kính Chúa, Yêu Người!” Thật ra chỉ là một! Đó mới chính là ơn cứu độ, ý nghĩa trong Ngày Lễ Phục Sinh 2022!
Nhóm Mõ Nhân Ái Và Đoàn Du Ca Bắc Cali Mang Không Khí Mừng Lễ Phục Sinh 2022 Đến Với Khách Không Nhà! (Homeless!)
Tuần này, Chủ Nhật, ngày 17 tháng 4, là Ngày Lễ Phục Sinh. Lễ này của người Công Giáo, tưởng niệm Chúa chịu chết và mừng Chúa sống lại. Nhưng nay lễ này, đã được mở rộng, ra khỏi phạm vi tôn giáo, ai cũng có thể mừng. Giống như ngày Lễ Giáng Sinh.
Trong tinh thần coi những người Không Nhà như người trong Gia Đình. Thực hiện lời của Chúa: “Phúc thay cho những ai, Ta đói đã cho Ta ăn! Ta khát đã cho Ta uống, Ta trần truồng đã cho áo mặc!” Sáng Thứ Sáu vừa qua, ngày 8 tháng 4 năm 2022. Trong bữa cơm phục vụ 2 ngày trong tuần. Sau khi Khách đã thưởng thức dĩa cơm kho gà cà rị nóng hổi, với ly trà, ly cà phê ấm buổi sáng xong. Người Homeless còn được hưởng không khí một sinh hoạt vui chơi độc đáo mừng Lễ Phục Sinh! Mang nặng ý nghĩa Bác Ái “thương người như chính thân mình!” như lời Chúa dậy.
Khách không nhà lộ vẻ vui mừng thấy rõ trên từng khuôn mặt, khi nhìn thấy không khí sửa soạn bữa cơm khác với những ngày thường. Khăn bàn bày thức ăn, hôm nay được phủ mầu đỏ vui tươi. Trong khi dùng bữa, khách còn được thưởng thức những bài ca rộn ràng, vui tươi đầy tình người. Do các Anh Chị trong Đoàn Du Ca Bắc Cali giúp vui. Hàng chục Anh Chị mặc đồng phục trang trọng, tiếng đàn tiếng hát, rạo rực lòng người! Rất nhiều Khách lộ vẻ ngạc nhiên: “Tôi chưa bao giờ nghe những bài hợp ca hay như thế! Ban hợp ca tuyệt vời quá!”
Sau bữa ăn, Khách đứng thành hàng dài, để lãnh thực phẩm khô và ít vật dụng mang về, ai cũng được các Anh Chị trong đoàn Du Ca tặng thêm 4 trái trứng Phục Sinh! tượng trưng cho ngày lễ. Biết trong mỗi trái trứng có tiền mặt, ai cũng vui mừng!
Không khí trở lên sôi động thấy rõ, với 10 phần thưởng, cho tiết mục Xổ Số lấy hên. Vì mục này chơi nhiều lần, ai cũng biết người trúng, ngoài phần quà, còn có kèm theo một số tiền mặt khá lớn! Nên ai cũng háo hức, cầu mong mình là người may mắn.
Một người trúng số, đã ôm anh Hải, trưởng nhóm, tâm sự: “Chỉ có Nhóm Mõ Nhân Ái mới thương những người Homeless chúng tôi như thế. Không có nhóm nào có những tình cảm thân thiện, đầy tình người như vậy cả. Mang cho chúng tôi, không bao giờ thiếu không khí vui mừng an ủi bất cứ ngày Lễ đặc biệt nào trong năm. Mà đâu phải một năm không thôi, kéo dài biết bao nhiêu năm nay. Chúng tôi rất vui sướng hạnh phúc khi có các Anh Chị luôn luôn ở bên. Happy Easter Day!”
Được biết, Nhóm Mõ Nhân Ái, là Nhóm vui buồn, sống chết với người Homeless bền bỉ nhất trong vùng San jose. Trong tinh thần chỉ biết hăng say phụng sự, năm nay đánh dấu năm thứ 28! Điều đặc biệt hơn nữa, Nhóm không nhận bất cứ một cắc nào tài trợ từ chính phủ. Tất cả đoạn đường 28 năm, đi được là nhờ từ những tấm lòng giúp đỡ của Quý Ân Nhân và Quý Hội Đòan trong vùng tiếp tay mà thôi.
“Bình an dưới thế cho người thiện tâm!” Chính vị mục đích vô vị lợi, “chia cơm, sẻ áo” với những người xấu số! bất kể sắc tộc, mầu da! Nên đã được rất nhiều Quý Ân Nhân ẩn danh giúp quỹ, nên không bao giờ thiếu tài chánh phục vụ cả! Cứ hết thì…lại có! Mà đâu phải một năm, mà kéo dài đến…mấy chục năm nay!
Đây cũng là một phép lạ! (Như phép lạ, 5 cái bánh và 3 con cá, mà Chúa chúa đã làm) Không ai nghĩ là có thể thực hiện được và kéo dài như thế!
Nhân Lễ Phục Sinh, kính chúc Quý Ân Nhân đã góp tay quý báu, để chương trình giúp đỡ Homeless trường tồn. Được mọi Ơn Lành từ Trời Cao. Thượng Đế sẽ không quên những hành động cao đẹp của Quý Vị, giúp đỡ những mảnh đời khốn khổ, không may. Như Người đã hứa “dù tặng một cốc nước cho những người đói khổ hèn mọn, thì cũng đã được ghi công!”
Thay mặt những người Homeless được giúp đỡ, Xin chắp tay Chân Thành Cảm Tạ.
Chúc Mừng Lễ Phục Sinh 2022!
VAI NẶNG TÌNH ĐỜI. CAO MỴ NHÂN * Mặt trời ngày Phục Sinh Mầu hoàng kim rực rỡ Cuộc tình đang hồi sinh Giữa mây vàng bỡ ngỡ * Chúa về gọi yêu thương Khi hồn em tan nát Lá cọ hoang tơ vương Từng sợi sầu bát ngát * Mặt trời vút lên cao Nửa kiếp người chìm khuất Núi mùa xuân xôn xao Dấu chân này sẽ mất * Vai mang nặng tình đời Bước theo Đường Thánh Giá Thôi em bỏ cuộc chơi Thành xưa khô lệ đá … * CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Tin mừng Chúa đã phục sinh Tay chân đinh đóng, nhục hình vượt qua Trời rực sáng ngày thứ ba Hang sâu mộ địa chan hoà nắng xuân. * Chúa bước ra khỏi mộ phần Hào quang rực rỡ trong thân xác người Thiên Chúa nở một nụ cười Phước cho ai không thấy người mà tin. * Hãy đón nhận đức thánh linh Chúa tha thứ hết tội tình thế gian Muôn người hưởng phúc bình an Tình yêu Thiên Chúa ngập tràn hương hoa. * Lê Tuấn Mừng Thiên Chúa Phục Sinh Sunday 04-17-2022
CA KHÚC “Lòng Chúa Xót Thương” Thiên Phương, Long Vũ – CA ĐOÀN SAO MAI
CHÙM THƠ CAO MỴ NHÂN & Các Bài Viết: “Từng Mảnh Chiều Rơi”-“NÂNG NIU TÌNH BUỒN”
THÁNH CA. CAO MỴ NHÂN
*
Tôi có niềm vui hát Thánh Ca
Tâm tư bay bổng tới Ngân Hà
Hình như đôi cánh Thiên thần mở
Cứ mỗi năm buồn một xót xa
*
San sẻ cô đơn với tuyệt cùng
Nhìn ra bát ngát, thấu không trung
Hình như bóng Chúa mơ hồ đó
Vừa thoáng đâu đây, đã mịt mùng
*
Thánh nhạc mênh mang, theo gió bay
Vượt trần gian, lên vút trời mây
Chúa ơi, nước mắt như mưa nhẹ
Chúa ở trong tim, cảm xúc đầy
*
Khúc hát lênh đênh, lãng đãng trôi
Chơi vơi, thanh thoát, Chúa muôn đời
Trước, sau, mãi mãi nguồn vô tận
Nhân ái, thương yêu, ấm nụ cười…
*
CAO MỴ NHÂN
VAI DIỄN. CAO MỴ NHÂN
*
Thưa anh, mưa nắng qua rồi
Gió mùa đại dịch chưa thôi loạn cuồng
Bây giờ giữ mảnh hồn suông
Để năm tháng đóng hết tuồng thế nhân
*
Kịch đời nào cũng phù vân
Phân vai em, Thượng Đế cần hỏi anh
Rằng sao lệ tủi long lanh
Bởi em chỉ muốn trở thành người yêu
*
Đã đành vai được nuông chiều
Nữ lưu kiều mị với nhiều kiêu sa
Nhưng em lại vẫn xót xa
Vì anh vẫn cạnh người ta xum vầy
*
Gió mưa chưa hết kiếp này
Kịch đời chưa dứt tháng ngày khổ đau
Trên cao, Thượng Đế buồn rầu
Phân vai em, đợi đời sau đẹp tình …
*
CAO MỴ NHÂN
THỨ SÁU. CAO MỴ NHÂN
*
Thứ sáu, ngày Chúa vong thân
Đã không bén mảng tới sân Nhà Thờ
Lại còn hò hẹn người thơ
Là hôm nay rảnh, tha hồ ghé chơi
*
Thưa rằng: Có chuyện gì vui
Đem Kinh ra đọc, hay ngồi nghe Thơ
Tại sao không đến nhà thờ
Xin Cha: xưng tội bây giờ mới yêu
*
Thì thôi mai sớm trưa chiều
Tóc em buông thả những điều nhớ nhung
Cúi mình tạ khắp không trung
Đôi tay Chúa đã giải mông mênh tình
*
Phép Trời vạn sự hồi sinh
Niềm tin vĩnh cửu thượng đình cao xa
Chúa từ bát ngát, bao la
Về bên cạnh mỗi chúng ta nguyện cầu…
*
CAO MỴ NHÂN
NẾU ANH. CAO MỴ NHÂN
*
Nếu anh nói nhỏ một lời
Rằng khuya nay sẽ tới mời em …vui
Thì em đã chẳng ngậm ngùi
Là không gặp Đấng Thánh Trời ghé qua
*
Nếu anh biết được anh xa
( Nhưng em vẫn tưởng anh đà quanh đây )
Đúng rồi, anh vẫn quanh đây
Trong thơ sầu mộng, em say đắm tình
*
Hôm qua lễ trọng Phục Sinh
Sao em lại ngủ khi mình buồn đau
Nếu anh biết được tình sau
Của em, là chính tình đầu đó thôi
*
Bây giờ thức giấc đơn côi
Thiếu anh, trống vắng đêm rồi ngày sang
Sáng nay em giận thời gian
Nếu anh đến sớm, em càng yêu hơn …
*
CAO MỴ NHÂN
VAI NẶNG TÌNH ĐỜI. CAO MỴ NHÂN
*
Mặt trời ngày Phục Sinh
Mầu hoàng kim rực rỡ
Cuộc tình đang hồi sinh
Giữa mây vàng bỡ ngỡ
*
Chúa về gọi yêu thương
Khi hồn em tan nát
Lá cọ hoang tơ vương
Từng sợi sầu bát ngát
*
Mặt trời vút lên cao
Nửa kiếp người chìm khuất
Núi mùa xuân xôn xao
Dấu chân này sẽ mất
*
Đôi vai nặng tình đời
Vác theo Đường Thánh Giá
Thôi em bỏ cuộc chơi
Thành xưa khô lệ đá…
*
CAO MỴ NHÂN
Từng Mảnh Chiều Rơi -CAO MỴ NHÂN
Tôi đang ngồi trong căn phòng quen thuộc, ngắm hình ca sĩ Thái Thanh, người có giọng hát vượt thời gian như nhà văn Mai Thảo nhận xét, thì chiều đổ ập xuống…
Có phải chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn không mà âm hưởng bài thơ Cảnh chiều hôm của Bà Huyện Thanh Quan khi đi võng qua đèo Ngang để vô kinh thành Huế dạy con vua cháu chúa triều Nguyễn cũng khiến mình vương chút sầu tư…
Ca sĩ Thái Thanh đang ở viện dưỡng lão X quận Cam, Nam Cali. Bà nhìn sâu vào không gian trước mặt, giờ này, cũng một buổi chiều, để thấm ý hai câu kết bài thơ Cảnh chiều hôm:
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn…
(Bà Huyện Thanh Quan, 1805 – 1848)
Cứ xem như tư gia của ca sĩ Thái Thanh là chốn Chương Đài, còn ca sĩ đang là người lữ thứ ở viện dưỡng lão X, con cháu bận rộn công ăn việc làm không thể thường xuyên thăm viếng nên nỗi hàn ôn phải tâm tình cùng bạn viện thôi.
Văn nghệ sĩ Việt Nam lưu vong cũng đã như một nếp gấp văn hoá địa phương lâu rồi… Tôi chỉ kể về quý vị mà tôi hoặc quen hoặc biết, theo thứ tự thời gian:
Nhà văn quân đội Phạm Huấn, nhà thơ Hoàng Anh Tuấn. Nhị vị ở viện dưỡng lão Z trên San Jose và đã qua đời ở viện cũng đã lâu rồi.
Nhà văn Linh Bảo, hiền tỷ của nữ sĩ Minh Đức Hoài Trinh, ca sĩ Thái Thanh, hiền mẫu của danh ca Ý Lan. Nhị vị đang bình thường tại viện dưỡng lão X, Nam Cali.
Buổi chiều thì ở đâu cũng buồn, nhưng ở viện dưỡng lão hay nhà thương thì càng buồn hơn.
Không biết có khi nào ca sĩ Thái Thanh một mình nằm hay ngồi trong viện X nghe lại chính giọng ca của mình…
Giọng hát đã băng qua cả một bề dày năm tháng…
Thủa nữ nghệ sĩ diễn ngâm Hồ Điệp còn tại thế, trước khi mất tích trên đường vượt biên năm 1987, bà cùng ái nữ cư ngụ tại biệt thự Mả Đá trong khuôn viên tư thất cụ thi sĩ Văn Giai nhượng lại một phần.
Biệt thự Mả Đá toạ lạc tại đường Phan Xích Long, trước cửa nhà máy điện quận Phú Nhuận, Sài Gòn.
Mỗi buổi sáng nơi bộ bàn ghế cẩn xà cừ kê ở hàng hiên biệt thự lại có ba vị tao nhân, mặc khách đàm đạo thi ca gồm quý cụ thi sĩ Văn Giai chủ nhân, thi sĩ Trần Lữ Vũ mới từ trại tù cải tạo ra và nghệ sĩ danh ngâm Hồ Điệp hội ẩm.
Cả ba vị tao nhân, mặc khách đều lặng lẽ nghe giọng ngâm Hồ Điệp từ băng thơ Hồ Điệp vẳng lên chơi vơi, mênh mông…
Thỉnh thoảng có dịp tìm thăm chị, cánh bướm của trời thơ trữ tình, lãng mạn, tôi lại gặp ba vị nêu trên ngồi thả hồn theo tiếng sáo Tô Kiều Ngân, tiếng đàn mệ Bửu Lộc, giọng Hồ Điệp ngâm nga trong những cuốn băng thơ bồng bềnh, dư âm vang xa vời vợi tình buồn…
Sự kiện khiến tôi liên tưởng tới hoàn cảnh văn nghệ của những ai lỡ mang tâm hồn mẫn cảm sau này…
Tôi cũng có những kỷ niệm hết sức âm thầm nhưng vô cùng mê đắm, tưởng như một phần đời mình đã đóng băng kiên cố trong tình nghĩa huynh đệ chi binh hiện nay ở sân chơi dành cho lính mà tôi thường thấm ý khoe với bạn bè về nơi vườn tình ấm áp ở phương Nam…
Tất nhiên thời gian không biệt lệ cho ai, dẫu có là vua thần thoại trong cổ tích Mỗi ngày một chuyện đi nữa, và dù có cố gắng tưởng tượng thêm nhiều tình tiết cho thật kỳ ảo, tôi vẫn phải ngồi lặng lẽ ngó từng mảnh chiều rơi trước mắt những khách tình si ưa thả lỏng tâm tư theo tơ vương thần thoại…
Buổi chiều… sao trong lòng hạnh phúc thế mà vẫn không thoát được nỗi buồn nhỉ?
Đó là chuỗi thở dài của tháng năm bất tuyệt…
Anh có chiều chuộng mình như nâng niu trứng mỏng, mình vẫn chan hoà nước mắt khóc… tình thơ!
Ô hay, tình thơ lưu ly như ngàn vạn hạt kim cương lấp lánh, chiếu rực rỡ những trái tim tha thiết luyến thương nhau…
Ở đây không ai trong chúng ta phải ở chốn Chương Đài, cũng không khiến người nào giữa huynh đệ phải lang thang nơi lữ thứ, vì chúng ta đang trong hạnh ngộ tình thương…
Cho tới thời gian nào chúng ta buộc phải nhìn nhau qua ký ức, ấy là chuyện kể trăm năm đã hết…
Đó là dấu tích kỷ niệm muôn đời vẫn mãi còn nếu muốn đi tìm hình ảnh hôm nay… từng mảnh chiều rơi bên những người tình muộn.
CAO MỴ NHÂN
NÂNG NIU TÌNH BUỒN. CAO MỴ NHÂN
Đã mệt mỏi quá rồi, tôi đi tìm cái nghĩa vẹn toàn của cuộc sống.
Chỉ cần là lý tưởng, chỉ cần là học thuyết, và mãi mãi là trừu tượng thôi, nào muốn gì hơn.
Không nói là tràn đầy, là dư thừa, chỉ mong được anh chia sẻ cho một chút tin yêu cuộc sống, cho đời mình vui vẻ bình thường…
Anh cũng biết vậy, nhưng anh im lặng, anh xa cách, anh trầm thống theo ý anh, cái bản chất cố đô vương giả, không muốn dứt niềm đau ra khỏi cuộc đời mình.
Một trăm chuyện tình nghệ sĩ, gần như đủ một trăm nỗi ưu tư, sầu tủi được đẩy qua người mang tâm hồn khốn khổ vì yêu thương kẻ đối diện, chứ có bao giờ khách được hay bị yêu phải khổ đâu.
Là tôi đang quan sát tình đời thôi. Và cũng chẳng để làm gì, khi thời gian không còn đủ cho mình say đắm chan hoà ân nghĩa xót thương nhau.
Nhưng lạ, con người có thể là một Thánh Gióng, thần Herculs, thần Antee, lực sĩ Tarzan, Thạch Sanh vv…mà vẫn bất chợt mềm nhũn như loài sâu bé nhỏ, chỉ vì niềm tin bị khủng hoảng, mất mát.
Anh là tất cả, đúng, nên không có anh, mặt trời sẽ chẳng mọc, to chuyện quá, mấy chục năm nay mình đã chứng kiến cái điều thiên hạ cho là vớ vẩn, viển vông, không thực tế…này.
Khi ngày nào ánh sáng thái dương cũng soi rọi thế gian, một hạt cát trên sa mạc cũng mong đợi ngày lên, để nhìn thấy những hạt cát khác, cho dẫu cái cao nguyên rộng bát ngát, luôn mịt mù gió bụi.
Cả thế giới mày râu phải là những thần, những thánh cho chúng ta người già, phụ nữ, trẻ em…được vin vào lẽ sống, để tiếp tục sinh tồn.
Có phải tôi đánh giá quý ông, trong đó có anh, và rất có anh, là một ảnh hình chân như, lương thiện, hoàn mỹ, hầu xây dựng những cái tổ phượng hoàng nơi tột đỉnh phù sinh, trước khi ” mặt trời tắt hẳn trên môi em…” không ?
Câu thơ mình viết tặng anh từ phút giây hạnh ngộ, dù anh khẳng định là trừu tượng thôi, mãi mãi trừu tượng…đã phần nào đúng đấy .
Tôi bật cười, lẽ nào tôi không đủ ngôn từ, chữ nghĩa để viết hộ thư tình dùm ai muốn chớp nhoáng gởi đi, khi có cả chục tập thơ tình buồn kiểu tình dang dở của nhà thơ lai 2 dòng máu Việt Hoa:
Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề …
( Hồ Dzếnh )
Lạm bàn về tình ái, tình yêu ở đời, thì ai cũng có thể thuyết minh hùng hồn, lý do rất đơn giản, là yếu tố tự phát từ trái tim mỗi người tuy khác nhau, song vẫn là giống nhau, bởi lẽ Thượng Đế cho loài người ai cũng có một trái tim làm vốn liếng để sống ở đời…
Anh từng bảo thế này: ” Thôi nhé, bớt …hành hạ trái tim nghe, để cho lòng hồn nhiên, thanh thản yêu đời…”
Chẳng cần anh dặn, mình cũng biết điều khổ tâm này, cái khổ tâm của tiểu ni Thị Kính bị ma nữ Thị Mầu yêu đến chết bỏ.
Song le, anh là anh với đầy đủ nhân dáng, sắc diện, linh hồn đấng nam nhi, nên nếu có bị yêu cũng là một thiên chức, lại ngoạ ngôn, ngạ quỷ xâm nhập đó thôi.
Đi tìm cái nghĩa vẹn toàn của cuộc sống, mình biết chắc anh ái mộ đạo Phật bởi chân lý, không thù hận, không oán giận, không chê bai, không trách cứ vv…mà anh nhẫn nại đợi chờ …duyên nghiệp đến.
Nếu là nghiệp duyên, thì đành nhận, mà nếu là nghiệp …nợ, thì cũng đành nhận thôi, chẳng lẽ đưa tay gạt đánh ầm một cái duyên nghiệp xuống đáy đại vực Grand Canyon à .
Anh sẽ nghiêm mặt: ” Tại sao…am tường thế, mà ngay từ đầu không tránh đi, như thi sĩ Luân Hoán chủ trương trong đời thi nghiệp của ông, ông loại ngay tức khắc cái danh xưng: chị, em, cháu gái văn nghệ, để khỏi rắc rối về sau “.
Còn như chàng nhạc sĩ ôn nhu, dĩ hoà vi quý Vũ Thành An, đứng trước giai nhân kêu gọi tình người nở hoa nhân ái, rằng: ” Hãy cố quên đi mà sống “.
Nhưng người tình lắc đầu quầy quậy không chịu, thưa là muốn quên đi lắm, mà không được, vậy còn cách nào hơn điều quên đó, thì đành ôm thân phận ” nhược tiểu ” vậy, tức là :
Xin em đôi môi thật thà
Thật thà chịu nhiều xót xa…
( Bài không tên số 5 Vũ Thành An )
Nhưng được hay mất “cuộc tình này “, vẫn chỉ có nỗi
” Nâng niu cô đơn từng ngày… ”
Thành ra cuối cùng được Thượng Đế vỗ về, nhạc sĩ đã tìm ra ánh sáng rực rỡ từ cửa thiên đường chiếu xuống, mời gọi Vũ Thành An bước vô cõi đạo Trời , ông có được niềm vui khi tuổi không còn rung động trước một hình ảnh người nữ
“quấn quýt vân vê tà áo ” nữa .
Anh mỉm cười, nửa chế nhạo, nửa vị tha, ngó tôi thức trắng đêm qua vì buồn. Chắc anh không ngờ tôi dễ xúc động đến thế.
Anh có thể không cần nói thật. Nhưng anh có biết 100 người đàn bà, thì chỉ có 10 người chịu nghe nói thật, để họ quyết định cái đời độc lập của họ.
Còn 90 người kia, không muốn nghe cái sự thật mất lòng, không thành vấn đề, mà sự thật làm sững vững con người.
Thí dụ: ông chồng có bồ, ai ở đời cũng biết điều đó, và thường khi bà vợ biết, là đã vỡ bét tự sự truyện rồi.
Song le, chẳng phải là thế, những nhân vật nữ chỉ muốn nghe điều không thật của chồng họ, trái lại đàn ông lại đòi hỏi sự thật từ người vợ, phải được tôn trọng.
Ông chồng Huế của tôi thủa sinh thời, ông nói với tôi: “M nên mừng là anh còn nói dối M, vì khi anh nói thật ra, có nghĩa là M không còn quan trọng với anh nữa “.
Tôi đã khóc nức nở vì sự thật vốn vậy.
Thế có phải bây giờ bạn thích tôi nói dối phải không? Anh đâu cần nghĩ vậy, vì anh quá thông minh nơi chốn sa trường, cũng như ở tình trường.
Anh được điểm A+ nhiều lần thử thách, nhưng lại chính bộ mặt tình yêu mộc mạc, rất lính của anh, nó khiến anh vượt lên tất cả. Chao ôi, người tình Huế nào cũng có cái ưu điểm rực rỡ ấy .
Thôi tôi cũng đã khô nước mắt rồi, vì xưa nay tôi là người không đòi hỏi một thử thách nào.
Tôi đang xuống những bậc tam cấp, rời khỏi Thiên Mụ hay Linh Mụ gì đó, chùa đẹp, chùa buồn, có gọi hằng trăm tên, cũng vẫn có chữ Mụ, khiến tôi mụ mị cả người.
Đã đứng sát bờ sông Hương, đã soi bóng nơi dòng nước thơm rong rêu tuyệt hảo đó rồi, thì bao âm điệu ngọc châu, bao hình ảnh dát vàng, nạm bạc trên con sông quyền quý, huyền hoặc đó, cũng ám ảnh tôi suốt đời …
Đó cũng là một trong những nét vẹn toàn tôi đi tìm kiếm ở cuộc sống phiêu du, lênh đênh này, mà tình người chính là những âm vang của dòng sông đang chảy xiết đó…
Hãy nâng niu tình buồn …
CAO MỴ NHÂN
NHÀ VĂN NGUYỄN QUANG Ra Mắt Sách – KIỀU MỸ DUYÊN
MẤT DẤU THỜI SỰ: Mạn Đàm GIAO CHỈ VŨ VĂN LÔC & PHẠM PHÚ NAM
Ca Khúc TIẾNG LÒNG – Thơ Trúc Tiên – Nhạc Văn Duy Tùng – Ca sĩ Tuyết Mai
Quý Vị và Các Bạn thân mến,
Đã là “Tiếng lòng” thì làm sao ta nghe được, phải không. Tuy nhiên chúng ta tin rằng, đó là tiếng nói trung thật nhất từ trong sâu thẳm của con người.
Nghệ sĩ Trúc Tiên đã nói thay cho nhiều phụ nữ qua bài thơ Tiếng Lòng dưới đây mà cô đã trăn trở mạnh dạn viết lên. Đó là những tiếng than thở của những người vợ, những người tình, những người con gái bao năm bên cạnh người chồng, người yêu bằng một ngôn ngữ thầm lặng, âm ỉ kéo dài bao năm tháng. Ngôn ngữ ấy chỉ thốt lên một mình trong đêm khuya vắng lặng, những lúc cô đơn trống trải, những lúc hờn giận xót xa…, và cuối cùng chỉ biết chấp nhận, tủi thân cho thân phận liễu yếu đào tơ. Vì thật ra không phải phụ nữ nào khi lấy chồng cũng hạnh phúc ấm êm, cũng trên thuận dưới hòa, cũng giàu sang phú quý, nhà cao cửa rộng, cũng quyền quý cao sang hay mệnh phụ phu nhân…
Biết bao cảnh đời trái ngang mà người phụ nữ hứng chịu mà ta biết được trong cuộc sống của đời thường. Thế nhưng, họ an phận chấp nhận hy sinh qua năm tháng..
Hãy đọc một vài câu trích đoạn trong bài thơ Tiếng Lòng sau đây : Đâu có khóc mà sao nước mắt rơiNửa đời người vẫn còn khóc như trẻ thơ Đâu có nhớ mà sao tim mong đợiĐêm đã về nhưng hình như còn thiếuNgày đã qua nhưng ngày vẫn chưa đầy.V,v…
Quả vậy. Nỗi đau của con người cao độ nhất là chính khi biết mình không còn cảm giác đau ! Không còn cảm giác đau, nhưng tim thì lại rỉ máu. Rỉ máu để rồi âm ỉ cứa vào tâm thức theo từng ngày tháng. Có những cặp vợ chồng cùng chung mái nhà, cùng một lối đi, nhưng không cùng một hướng, mỗi người một cõi riêng. Lòng băng giá, hồn tái tê… Đồng sàng thì có, nhưng lại dị mộng. Tuy cùng giường, cùng chăn chiếu, nhưng con tim thì trật nhịp. Cũng không thiếu nhiều người vì bộ mặt, vì địa vị, vì sĩ diện… nên họ cố đóng cho trọn một vai kịch của một cuốn phim, hay rán bước cho hết một đoạn đường.
Đâu có vỡ mà như thấy nát tanĐâu có mất mà sao tìm không gặpÂn ái xưa thầm kín lạc nơi nàoTình ở đâu, sao tình mãi âm thầm
Xót thương thân phận bọt bèo của người con gái nên các cụ xưa kia là những người luôn đi bước trước; bởi các cụ đã thấu suốt cái chung cuộc nơi cuộc đời của họ. Như là lời an ủi cho thân phận người con gái, các cụ mới có câu nói ẩn dụ mà nay đã trở thành câu thành ngữ của người VN để ví người con gái, rằng : “Con gái 12 bến nước…”
Thưa bạn, Có phũ phàng quá khi ví như thế không ? Truyền thống và văn hóa người VN hôm nay có còn duy trì tư tưởng này chăng ?
Ví rằng : “Con gái 12 bến nước” nghĩa là làm Thân con gái như chiếc đò; khi thì gặp bến nước trong, lúc mắc…. kẹt bến nước đục. Hôm nay đưa người tốt, mai người xấu, và cuối cùng an phận rồi …, nhắm mắt đưa chân… may nhờ rủi chịu.
Ôi, thật xót xa cho thân phận người con gái Việt Nam da vàng ! Tôi chợt nghĩ nếu văn hóa VN vẫn cho đây là câu thành ngữ chuẩn mực, thì hỡi các cô gái chưa chồng, hãy nghe lời tôi khuyên và khuyến khích sau đây : là các cô hãy mạnh dạn ngóng trông thêm bến nước thứ 13 nữa đi. Vì biết đâu bến 13 này khấm khá hơn chăng. (Thảo nào hôm nay nhiều con gái VN đua nhau kết hôn người ngoại quốc nhỉ !)
Bài thơ “TIẾNG LÒNG” của Nghệ sĩ Trúc Tiên đã cho tôi “Nghe” và “Cảm” được dù rất giới hạn trong”Cõi lòng” vô tận ấy. Ngoài người nghệ sĩ này, thì âm nhạc có thể… than thở thay cho bài thơ “Tiếng Lòng” mà tôi đề cập ở trên.
Kính mời Quý Vị và Các Bạn lắng nghe ca khúc Tiếng Lòng để cùng đồng cảm theo Youtube sau đây : https://youtu.be/1IQ4DVM4qoU
Phụ nữ nào có cùng tâm sự và muốn cất cao “Tiếng lòng” của mình cho ông ấy nghe, thì đây là bản Karaoke : https://youtu.be/eUGHy7WnIts
Thơ : Trúc TiênNhạc : Văn Duy TùngTrình bày : Cs. Tuyết Mai
Trân trọng và xin giới thiệu ca khúc mới,
Văn Duy Tùng
PHIM DAM MỸ- Trịnh Bình An
Tại sao Bắc Kinh cấm phim đam mỹ?
Trịnh Bình An
Đầu tháng Giêng 2022, nhà cầm quyền Hoa Lục đã ra lệnh chính thức cấm chiếu các phim thể loại “đam mỹ“.
Phim đam mỹ là loại phim phiêu lưu, tình cảm, không chứa đựng những tư tưởng cải cách, đấu tranh, đòi tự do, dân chủ…, tức là những điều tối kỵ đối với Đảng Cộng Sản, vậy vì lý do gì khiến Bắc Kinh lại ra tay ngăn cấm dù biết rằng sẽ thất thu bạc tỉ tiền thuế từ những bộ phim này?
Nhưng trước khi tìm hiểu thêm, xin được nhắc tới đôi điều về thể loại phim đam mỹ.
“Đam” nghĩa là mê đắm (như trong đam mê), “Mỹ” là đẹp đẽ (như trong mỹ lệ). Nhưng khi dùng cho tiểu thuyết, phim ảnh, hai chữ “đam mỹ” hàm ý tình yêu giữa người nam và người nam. (Tiếng Anh là “Danmei“: The male same-sex romance genre of “boys’ love“)
Trong năm 2021, hãng phim Netflix của Hoa Kỳ đã cùng một lúc phổ biến 4 bộ phim đam mỹ: Trần Tình Lệnh (The Untamed), Sơn Hà Lệnh (Word of Honor), Âm Dương Sư: Tình Nhã Tập (The Yin-Yang Master: Dream of Eternity), và Thiên Bảo Phục Yêu Lục (The Legend of Exorcism).
Những bộ phim này đều có chung một số ưu điểm: Kịch bản hấp dẫn, cảnh quan lộng lẫy, dàn diễn viên trẻ, đẹp, giỏi diễn xuất (riêng Thiên Bảo Phục Yêu Lục là phim hoạt họa). Nội dung cả 4 bộ phim đều xoay quanh mối tình lãng mạn giữa hai nhân vật nam chính.
Nhưng tại sao chỉ là “lãng mạn“?
Bởi vì trong phim hoàn toàn không có những cảnh ướt át, mùi mẫn như hôn hít, vuốt ve, làm tình… điều vẫn thấy nhan nhản trong các phim đồng tính nam. Ở đây, tình yêu chỉ được thể hiện qua ánh mắt tha thiết, lời nói ân cần. Yêu là quan tâm lẫn nhau, thông cảm với nhau, hy sinh mạng sống cho nhau. Những cảnh thân mật nhất chỉ có: nắm tay khi trị thương, đỡ nhau khi bất tỉnh, choàng vai khi… khinh công.
Nhưng nếu đã “thụ thụ bất thân” (1) đến như thế, tại sao Bắc Kinh phải nhảy dựng lên?
Trước khi trả lời câu hỏi này, tưởng cũng nên nhắc lại quan niệm “Tri Kỷ” trong văn hóa Trung Hoa.
Hai chữ tri kỷ dùng để chỉ một người bạn rất thân, thân đến mức có thể thông cảm và hết lòng với mình. Những đôi tri kỷ trong sử Tàu được nhắc tới nhiều nhất là Bá Nha-Tử Kỳ và Quản Trọng-Bảo Thúc Nha. Còn bộ ba anh em kết nghĩa Lưu Bị-Quan Vũ-Trương Phi là tình “huynh đệ-chiến hữu“, chiến đấu bên nhau, sống chết cùng nhau. Thế nhưng những cặp tri kỷ ấy, ai nấy đều có gia đình riêng, có vợ con, thậm chí còn có nhiều vợ.
Còn khi hai người nam yêu nhau tới mức trở thành tình nhân thì không gọi “Tri Kỷ” nữa mà là “Đoạn Tụ“.
“Đoạn” là chặt đứt, “Tụ” là tay áo. Hai chữ ấy có nguồn gốc từ điển tích “Chặt tay áo“: Đổng Hiền được vua Hán Ai Đế yêu thương, nằm gối vào tay áo vua mà ngủ. Khi vua dậy trước, không nỡ đánh thức, bèn cắt luôn tay áo mà đứng lên.
Văn hóa Trung Hoa ca ngợi tình tri kỷ như thứ tình cao quý giữa người và người, nếu là nam và nữ thì nữ là “hồng nhan tri kỷ” của nam. Tri kỷ cũng có nguyên tắc của tri kỷ. Một trong những nguyên tắc chính yếu là phải “đạm“, tức không bày tỏ lộ liễu, như câu “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” (2). Tình của của người quân tử lạt như nước, nước nhờ lạt mà không ngán.
Một câu khác (tương truyền của thừa tướng Gia Cát Lượng) còn nói rõ thêm: “Ôn bất phiền hoa – Hàn bất cải diệp” – Ấm không nở hoa, lạnh không thay lá – Ý nói trong giao tình nên giữ thái độ bình thản, không vồ vập khi thích nhau nhưng cũng không hắt hủi khi hết thích nhau.
Nước Việt ta truyền tụng tình bạn tri kỷ giữa hai thi hào Nguyễn Khuyến và Dương Khuê. Khi cụ Nghè Dương ra đi, cụ Tam Nguyên Yên Đổ viết bài thơ khóc bạn, khóc thương người đi nhưng cũng khóc thương chính mình, vì mất tri kỷ đồng nghĩa mất đi người có thể chia sẻ với ta những điều tinh tế nhất.
Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua.
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết
Viết đưa ai, ai biết mà đưa.
Giường kia treo những hững hờ
Đàn kia gẩy cũng ngẩn ngơ tiếng đàn.
Tình tri kỷ còn là thứ tình bạn chỉ có được ở những bậc hào hoa nhất, phong lưu nhất, những con người không màng tiền tài, danh lợi. Bài hát “Si Tình Mộ“, trong phim Âm Dương Sư, đề cao tình cảm cao quý ấy với hai câu thơ: “Bất cầu anh hùng vạn thế danh – Đãn cầu tri kỷ đồng lộ hành” (3)- Cần chi danh tiếng anh hùng, những mong tri kỷ đi chung một đường.
Người đàn ông phương Tây cũng cảm nhận những tình bạn sâu sắc giữa họ với nhau, nhất là trên chiến trường. Tác phẩm “All Quiet on The Western Front” (Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh) của ErichM. Remarque có đoạn miêu tả thứ cảm tình lạ lùng mà thâm trọng ấy.
“Now I hear muffled voices. To judge by the tone that might be Kat talking…These voices, these quiet words, these footsteps in the trench behind me recall me at a bound from the terrible loneliness and fear of death by which I had been almost destroyed. They are more to me than life, these voices, they are more than motherliness and more than fear; they are the strongest, most comforting thing there is anywhere: they are the voices of my comrades. I am no longer a shuddering speck of existence, alone in the darkness – I belong to them and they to me; we all share the same fear and the same life, we are nearer than lovers, in a simpler, a harder way; I could bury my face in them, in these voices, these words that have saved me and will stand by me.“
(Tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó nói nho nhỏ. Nghe ra như giọng của Kat… Những tiếng nói, những lời nho nhỏ, những bước chân trong chiến hào ở sau lưng, đã kéo giật tôi ra khỏi nỗi cô đơn và nỗi sợ chết kinh hoàng suýt nữa quất tôi đổ sụm. Những tiếng nói ấy, với tôi, còn hơn cả sự sống, hơn cả tình mẫu tử, hơn cả nỗi sợ hãi; Chúng là thứ mạnh mẽ nhất, ủi an nhất: Chúng là tiếng đồng đội của tôi. Tôi không còn là một một đốm sáng thoi thóp lập lòe, lẻ loi trong bóng tối – tôi thuộc về họ và họ thuộc về tôi. Tất cả chúng tôi đều có chung nỗi sợ hãi và có chung cuộc sống. Chúng tôi gần gụi nhau hơn cả tình nhân, thật dễ dàng mà cũng thật khó khăn. Tôi có thể vùi mặt vào họ, vào những tiếng nói của họ, những tiếng nói ấy đã cứu lấy tôi và sẽ đứng bên tôi.)
Tình “huynh đệ chi binh” cũng khiến độc giả chúng ta say mê theo dõi từng bước chân của bốn chàng lính Ngự Lâm của Alexandre Dumas. Dù xuất thân rất khác, tính tình cũng rất khác, Athos, Porthos, Aramis và d’Artagnan vẫn gắn bó với nhau trong những điệp vụ gian nan, kéo dài từ tác phẩm”Les Trois Mousquetaires” (Ba Chàng Ngự Lâm Quân) tới tác phẩm “Vingt Ans Après” (Hai Mươi Năm Sau).
Và nếu không dựa vào tình tri kỷ thì Conan Doyle sẽ khó lòng viết nên những trang trinh thám mãi mãi mê hoặc lòng người giữa chàng thám tử tài hoa Sherlock Holmes và người bạn của anh – Dr. Watson. Khi Watson bị trúng đạn, chứng kiến biểu cảm của Holmes, lòng ông tràn đầy xúc động:
It was worth a wound; it was worth many wounds; to know the depth of loyalty and love which lay behind that cold mask. The clear, hard eyes were dimmed for a moment, and the firm lips were shaking. For the one and only time I caught a glimpse of a great heart as well as of a great brain. All my years of humble but single-minded service culminated in that moment of revelation.
(Vết thương thật đáng giá; cho dù nhiều vết thương hơn nữa vẫn thật đáng giá. Nhờ nó, mới thấy ẩn sau lớp mặt nạ lạnh lùng kia là thăm thẳm tình thâm nghĩa trọng. Chỉ một thoáng qua thôi, nhưng tôi thấy đôi mắt vốn dửng dưng kia bỗng chợt tối lại, đôi môi nghiêm nghị kia chợt khẽ run lên. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi được thấy một trái tim vĩ đại và một khối óc vĩ đại. Tất cả những năm tháng âm thầm tận tụy của tôi, cuối cùng, cũng đã viên mãn chỉ trong cái khoảnh khắc diệu kỳ ấy.)
Trên đây, là một vài ví dụ cho tình tri kỷ của những thời trước kia. Dù Đông hay Tây, phái nam thường thích tụ họp, quây quần với nhau. Đó có thể là vết tích của người tiền sử chăng, khi đàn ông giữ nhiệm vụ săn bắt, họ phải cùng nhau đối đầu với những loài dã thú to khỏe và hung dữ.
Và bây giờ, xin được trở về với chủ đề phim đam mỹ.
Hai bộ phim truyền hình nhiều tập Trần Tình Lệnh và Sơn Hà Lệnh đều được chuyển thể từ tiểu thuyết kiếm hiệp đam mỹ. Hai nhân vật nam chính trong truyện đều thuộc loại “đoạn tụ“, tiếng Anh là “gay man“, tiếng Việt là “đàn ông cong“, trái với “đàn ông thẳng – straight man“. Thế nhưng, để qua được kiểm duyệt, phim được sửa đổi để chỉ còn là tình tri kỷ, các cặp tình nhân nam-nam đều bị đặt trong cái thế “tình trong như đã mặt ngoài còn e” (4).
Thế mà Bắc Kinh vẫn lo sợ! Nói cho ngay, có lý do để lo sợ. Ít nhất vì 3 lý do sau đây:
Thứ Nhất, cho tới nay, Trung Cộng vẫn giữ thái đồ lình xình với giới đồng tính: “Không cấm đoán cũng không cho phép“. Sự thành công vượt bực của Trần Tình Lệnh và Sơn Hà Lệnh kéo theo cả một chuỗi những bộ phim đam mỹ khác đang rục rịch ra lò. Điều đó sẽ khiến xã hội có thiện cảm nhiều hơn với giới đồng tính. Và đó chính là bệ phóng cho những đòi hỏi mạnh mẽ hơn về quyền đồng tính. Thế nhưng, Đảng Cộng Sản vốn rất ghét bị áp lực bởi người dân. Không nên quên Bắc Kinh đã sẵn sàng nã súng vào chính đồng bào mình trong biến cố đẫm máu Thiên An Môn 1989, dù đó chỉ là một đoàn thanh niên sinh viên tay không tấc sắt, biểu tình ôn hòa.
Thứ Hai, các phim đam mỹ góp phần làm thay đổi “gu” thẩm mỹ về nam giới của giới trẻ Hoa Lục ngày nay. Từ thời Mao Trạch Đông, các tranh cổ động Trung Cộng đều mô tả “Con người Xã Hội Chủ Nghĩa” qua hình ảnh những nông dân, công nhân to khỏe vạm vỡ với nét mặt rạng rỡ tươi vui. Thế nhưng, khi Hoa Lục “mèo trắng, mèo đen“(5) mở cửa, các tư tưởng bên ngoài đã tràn vào và làm lung lay các giáo điều cộng sản.
Bắt đầu từ những cuốn truyện tranh Nhật Bản (6).
Có lẽ vì người châu Á vốn thấp lùn, mũi tẹt, mắt hí, nên các nhân vật truyện tranh thường được vẽ với thân hình dong dỏng cao, sóng mũi thẳng và cặp mắt to, ngay cả người nam cũng xinh đẹp một cách thanh tú. Thế nhưng, ước mơ thoát khỏi kiếp “em sinh ra trời bắt xấu” chỉ thành sự thật khi giải phẫu thẩm mỹ trở nên tân tiến hơn, rẻ tiền hơn. Thanh thiếu niên Hàn Quốc đua nhau đi cắt mắt, sửa mũi, gọt cằm… tới mức các nam, nữ diễn viên người nào người nấy đều trông hao hao giống nhau, ai cũng mắt to, cũng cằm nhọn V-line, tới mức nhìn cứ ngỡ tất cả đều là anh chị em!
Xứ sở tỷ dân nào chịu thua kém xứ sở kim chi. Để theo kịp “đợt sống mới“, các diễn viên màn bạc cũng được tuyển chọn theo tiêu chuẩn mới. Các nam anh hùng không còn mang dáng “đường đường một đấng anh hào” mà nay phải “chân dài, ngực mỏng, da trắng, mặt gầy, môi nhỏ“. Thế nhưng, các “nam thần, soái ca” mảnh mai, ẻo lả ấy không hề làm giảm sút khí chất, phong độ của các nhân vật trong truyện và phim, thậm chí họ còn làm nổi bật hơn tài mạo siêu việt bởi vì ai nấy đều sở hữu “võ công cái thế, nội lực kinh người“.
Thế nhưng, đứng ở góc nhìn trần trụi của giới cầm quyền cộng sản, những chàng “trai đẹp” ấy làm sao có thể cầm súng ra trận theo “tiếng gọi tổ quốc“. Chưa kể, rất nhiều người trong số họ lại là con trai độc nhất trong gia đình, từ nhỏ đã được cưng chiều rất mực. Liệu Bắc Kinh sẽ có được một đoàn quân hùng hậu với những “cậu ấm“? Trào lưu “mỹ nhân hóa” nam thanh niên trở thành mối nguy cơ làm mất đi sức mạnh cơ bắp của quân đội. Quân đội mà yếu thì Trung Cộng còn hung hăng đe dọa được ai?
Và lý do Thứ Ba, cũng tiềm ẩn nguy cơ không kém hai lý do trên, đó là các hội kín. Cộng đồng LGBT (Lesbian, Gay, Bisexual, và Transgender) ở Hoa Lục vốn đã có những tụ điểm ở một số thành phố tương đối cởi mở. Trên thực tế, không dễ dàng phân biệt ai là đồng tính. Một người đàn ông vai u thịt bắp vẫn có thể là “nữ” trong mối tư tình. Những câu lạc bộ, hội kín ấy biết đâu chừng cũng là những “ổ chứa phản động“? Không nên quên Pháp Luân Công chỉ là một giáo phái tu học “chân, thiện, nhẫn” vậy mà đã khiến cho Bắc Kinh lo sợ tới mức phải dùng mọi cách “đuổi tận, giết tuyệt” vô cùng tàn độc.
Những hội đoàn có tính chất “nghĩa huynh – nghĩa đệ” khiến Bắc Kinh liên tưởng tới “108 Hảo Hán Lương Sơn Bạc” đã từng làm rung chuyển triều đình phong kiến. Nhóm huynh đệ ấy đã thất bại ở Thủy Hử, nhưng tại thế kỷ 21 này – khi Tự Do là ngọn gió bất khả đảo chiều, những con người ấy rất có khả năng sẽ làm tiêu ma chế độ “phong kiến đỏ“, dù cho nó có giảo quyệt và tàn nhẫn hơn những triều đại xưa gấp chục lần hơn.
Với 3 lý do vừa kể trên, không khó để hiểu tại sao nhà cầm quyền Trung Cộng đã hạ lệnh ngăn cấm vô thời hạn những bộ phim điện ảnh thể loại “đồng tính nam” cho dù đó chỉ là tình tri kỷ hay tình huynh đệ.
Về thị trường điện ảnh châu Á mà nói, khi khán giả đã chán ngấy các thể loại ngôn tình sướt mướt, cung đấu trí trá, tiên hiệp viển vông… việc họ quay ra say mê tình bạn tri kỷ ấm áp “sống chết có nhau, không rời không bỏ ” là điều dễ hiểu.
Câu hỏi đặt ra là: Liệu giới điện ảnh Hoa Lục có bó tay chịu thua hay không?
Kịch bản cho một mối giao tình nam-nam không thể bỏ qua 2 yếu tố: thiện tâm và dũng khí.
Bởi, dù vẻ ngoài mềm mỏng, những nhân vật chính đều vẫn là những anh hùng, tình yêu của họ không thể chỉ nhìn vào mắt nhau mà phải cùng nhìn về một hướng: trừ gian, diệt ác. Mà, chỉ anh hùng mới có tri kỷ, không có tình bạn giữa kẻ cướp.
Và, đó có thể là lý do Thứ Tư khiến Bắc Kinh căm ghét các chàng trai vừa trẻ, vừa đẹp, lại còn tự do, phóng khoáng… trong các phim “đam mỹ“. Bởi, Đảng Cộng Sản không cần tới anh hùng, vì Đảng Cộng Sản chỉ là một bọn cướp.
Trịnh Bình An
***
Ghi chú:
(1) “Nam nữ thụ thụ bất thân“: Nam nữ không được tiếp xúc thân thiết. Câu này được trích trong sách “Li Lậu Thượng” của Mạnh Tử. Vốn có hai vế, nhưng vế thứ hai thường bị bỏ sót. Nguyên văn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ dã; Tẩu nịch viên chi dĩ thủ, quyền dã” (Giữa nam và nữ không nên trực tiếp trao nhận vật phẩm bằng tay, đó là lễ nghi; Nhưng nếu chị dâu rơi xuống sông thì (em chồng) dùng tay để cứu, đó lại là thích ứng). Chữ “Quyền“, bộ Mộc, chỉ sự thích ứng, tuy trái với đạo thường nhưng hợp với lẽ phải. Bài viết dùng thành ngữ này để chỉ sự cứng nhắc trong văn hóa Trung Hoa.
(2) Nguyên câu văn trong “Trang Tử Nam Hoa Kinh“: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ” (Quân tử đối xử với nhau nhạt như nước lã, tiểu nhân thì lại ngọt như rượu nếp).
(3) Nguyên đoạn là: “Bất cầu anh hùng vạn thế danh. Đãn cầu tri kỷ đồng lộ hành. Tâm như băng tuyết khiên như điệp. Thị phi đối thác vô bằng tá“. (Chẳng cần được tiếng anh hùng ngàn năm. Chỉ mong có tri kỷ đi cùng đường. Trái tim như băng tuyết, đôi vai như cánh bướm (lạnh với các ham muốn, nhẹ với các mưu cầu). Thị phi đúng sai không can dự vào).
(4) “Người quốc sắc kẻ thiên tài – Tình trong như đã mặt ngoài còn e“. Tả dáng vẻ thẹn thùng của Kim Trọng và Thúy Kiều khi gặp gỡ lần đầu tiên. Trích “Đoạn Trường Tân Thanh” của Nguyễn Du.
(5) Nguyên văn câu nói của Đặng Tiểu Bình: “Bất quản hắc miêu bạch miêu, năng tróc lão thử đích tựu thị hảo miêu” (Bất kể là mèo trắng hay mèo đen, miễn bắt được chuột thì đều là mèo tốt). Từng bị Mao Trạch Đông coi là tư tưởng “gió nghịch chiều“, dẫn đường đến chủ nghĩa tư bản. Tuy nhiên, câu này có xuất xứ từ bộ tiểu thuyết “Liêu Trai Chí Dị” – Truyện “Khu Quái” – của Bồ Tùng Linh. Đời nhà Thanh, tú tài họ Từ không muốn phục vụ triều đình, bèn bỏ đi học đạo thuật để giúp người trừ ma quỷ. Có một đại quan triều đình mời ông ta đến trừ ma quỷ, hầu hạ đãi đằng cơm ngon rượu ngon nhưng tuyệt không mở miệng nói gì đến chuyện trừ ma quỷ. Đến tối có một con quái vật đầu người mình thú hiện đến ăn cơm thừa canh cặn. Từ tú tài sợ mất hồn hét loạn lên làm con quái thú cũng hoảng hồn chạy mất, từ sau không xuất hiện nữa. Người đời cảm thán rằng: “Hoàng ly hắc ly đắc thử giả hùng” (Dù chồn vàng hay chồn đen, cứ bắt được chuột là thành anh hùng).
(6) Nhật Bản gọi truyện tranh là Manga. Hàn Quốc là Manhwa. Trung Hoa là Manhua. Cả ba loại truyện đều có phong cách vẽ tương tự như nhau.
<<<<<<<<<<< FOR REFERENCE ONLY – DO NOT USE >>>>>>>>>>
Văn học nghệ thuật không phải là một mớ thuyết giảng đạo đức mà là cả một thế giới thấm đẫm tình người, có khả năng đánh thức, lay động nhân tính, gây nên những xúc động thẩm mỹ, đeo bám, ám ảnh, thôi thúc con người tự hoàn thiện không ngừng.
Người LGBT ở Việt Nam bao gồm những người đồng tính luyến ái, song tính luyến ái và người chuyển giới. LGBT là cụm từ viết tắt các chữ cái đầu gồm Lesbian, Gay, Bisexual, và Transgender/transsexual people (những người đồng tính nữ, người đồng tính nam, người song tính và người chuyển giới trong tiếng Anh)
“Nam nữ thụ thụ bất thân”: Nam nữ không được tiếp xúc thân thiết. Câu này được trích trong sách Li Lậu Thượng 離婁上của Mạnh Tử. Vốn có hai vế, nhưng vế hai thường bị bỏ sót. Nguyên văn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ dã; Tẩu nịch viên chi dĩ thủ, quyền dã” 男女授受不親, 禮也; 嫂溺援之以手, 權也 (“Giữa nam và nữ không nên trực tiếp trao nhận vật phẩm bằng tay, đó là lễ nghi; Nhưng nếu chị dâu rơi xuống sông thì (em chồng) dùng tay để cứu, đó lại là thích ứng”). Chữ “Quyền” bộ Mộc 權, là sự thích ứng, tuy trái với đạo thường nhưng hợp với lẽ phải.
Như trong các câu ngạn ngữ “Chấp kinh tòng quyền“: Tuy giữ đạo thường nhưng cũng có lúc phải theo hoàn cảnh mà biến đổi đi; “Ngộ biến tòng quyền“: Gặp cảnh biến phải theo đạo “quyền” (không thể giữ nguyên đạo “kinh” như lúc bình thường).
Xưa nay trong đạo đàn bà,
Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường,
Có khi biến có khi thường,
Có quyền nào phải một đường chấp kinh .
(Kiều)
Nguyên văn của Đặng Tiểu Bình : “Bất kể mèo vàng hay mèo đen, phương pháp nào có lợi cho khôi phục sản xuất thì áp dụng phương pháp đó. Tôi tán thành việc nghiêm túc nghiên cứu khoán sản lượng đến từng hộ gia đình”. Từng bị Mao Trạch Đông coi là tư tưởng “gió nghịch chiều”, dẫn đường đến chủ nghĩa tư bản. Tuy nhiên, câu này có xuất xứ từ bộ tiểu thuyết “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh. Tại quyển 3, cuối thiên Khu Quái (Trừ Tà) có câu: “Dị sử thị viết: hoàng li hắc li, đắc thử giả hùng”. (Mèo vàng mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đều là mèo tốt).
“Hoàng ly hắc ly đắc thử giả hùng”. Thành ngữ xuất xứ: Dị Sử Thị viết: “Hoàng ly hắc ly đắc thử giả hùng, thử phi không ngôn dã”. (Thanh Bồ Tùng Linh: Liêu Trai Chí Dị – Khu Quái). Thanh triều thời kỳ, Từ tú tài bất nguyện vi Thanh đình phục vụ, tựu cải học đạo thuật vị nhân khu quỷ. Nhất cá triều đình đại viên thỉnh tha khu quỷ, hảo tửu hảo thái thị hầu, bế khẩu bất đàm khu quỷ sự tình. Vãn thượng nhất đầu thú đầu nhân nhân đích quái vật lai thiểm thực thặng thái thặng phạn. Từ tú tài hách đắc bính mệnh cuồng khiếu hách bào liễu na quái vật, hậu lai tái dã một phát hiện liễu. Nhân môn cảm thán: Hoàng ly hắc ly đắc thử giả hùng.
* DỊCH TIẾNG VIỆT: Xuất xứ thành ngữ này từ lời bàn của Dị Sử Thị: “Hoàng ly hắc ly đắc thử giả hùng, chẳng phải là lời nói suông”. (Truyện Khu Quái trong Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh). Đời nhà Thanh, tú tài họ Từ không muốn phục vụ triều đình, bèn bỏ đi học đạo thuật để giúp người trừ ma quỷ. Có một đại quan triều đình mời ông ta đến trừ ma quỷ, hầu hạ đãi đằng cơm ngon rượu ngon nhưng tuyệt không mở miệng nói gì đến chuyện trừ ma quỷ. Đến tối có một con quái vật hiện đến ăn cơm thừa canh cặn. Từ tú tài sợ mất hồn hét loạn lên làm con quái vật cũng hoảng hồn chạy mất, từ sau không xuất hiện nữa. Người đời cảm thán rằng: Dù chồn vàng hay chồn đen, cứ bắt được chuột là thành anh hùng.
1. Ly 狸 là con chồn.
2. Câu nói của Đặng Tiểu Bình hơi khác: “Bất quản hắc miêu bạch miêu, năng tróc lão thử đích tựu thị hảo miêu” (不管黑貓白貓,能捉老鼠的就是好貓).
1 trang mạng của Tàu về “đam mỹ điện ảnh” (danmei movies):
Good-looking Danmei English movies recommendations (2015)
(Hảo khán đích đam mỹ Anh văn điện ảnh suy tiến 好看的耽美英文电影推荐)
Hảo khán = nice, beautiful. Google dịch là good-looking.
Nguyên câu văn trong Trang Tử Nam Hoa Kinh: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ” 君子之交淡若水小人之交甘若醴. (Cam nhược lễ = ngọt như rượu nếp).
Ca Khúc “NGƯỜI NHẶT SAO RƠI”- Thơ: Sa Chi Lệ | Nhạc: Duy Tuấn | Hòa âm: Bá Khôi || Ca sĩ: Duy Nam
https://www.youtube.com/watch?v=tMV7P-nSQPY
KIỀU MỸ DUYÊN – Người Di Tản Buồn – Phỏng vấn Nữ Ký Giả Kiều Mỹ Duyên – Hương Thơ- Saigon TV
Phỏng vấn Nữ Ky Giả Kiều Mỹ Duyên Về Người Di Tản Buồn của Hương Thơ- Saigon TV