Văn

Tâm Phương : TÌNH THEO BỌT BIỂN

TÌNH THEO BỌT BIỂN 

 

 Tâm-Phương 

 

 

   

Bờ sông Sài-gòn lúc nào cũng đông nghẹt nguời qua kẻ lại nhộn nhịp . Trên bộ xe cộ nguợc xuôi, nhất là các xe Lamb. ba bánh  nhả khói mù trời . Duới sông ghe thuyền tấp nập chạy ngược xuôi vô trật tự .
Sài-gòn tuy buổi sáng nhưng đã nóng ấm và khói bụi mù trời . 

Đi vào Trại Bạch-Đằng 2 thuộc Bộ -Tư-Lệnh Hãi-quân thấy tất cả Khóa-sinh đã hiện diện đông đủ, người nào cũng tươi vui hớn-hỡ, cười nói huyên thuyên .

Tôi không quen một người nào ngoài Bằng.  Khi thấy Tôi nó chạy lại nắm tay kéo đến giới thiệu những người bạn quen của nó, Tôi cũng vui lây với mọi người .

Lần đầu tiên vào Trại Lính, thấy ai cũng quân-phục chỉnh tề, đi đứng mạnh dạn, Không biết những trại lính của các Quân-Binh Chủng khác thế nào chứ Hãi-quân

thì rất là khang trang sạch sẽ .

Tiếng kẽng tập họp chào cờ buổi sáng vang lên, mọi người đến sân cờ sắp hàng thứ tự từ Quan tới Lính, Tôi chưa quen thuộc với Cấp-bực Hãi-quân nên chỉ đoán đại Ông nào lớn, Ông nào bé mà thôi .

Đám tân khóa-sinh tụi tôi cũng theo lệnh tập họp Chào cờ . 

Lần đầu tiên Tôi thấy Chào Quốc-kỳ nhưng không ai hát Quốc-Ca, chỉ có Ban Quân-nhạc đánh trống, thổi kèn và mọi người cất tay chào .

Đám Tân-khoá-sinh có đứa bắt chước cất tay chào,còn hầu hết chỉ đứng nghiêm chỉnh chào cờ theo kiểu dân-sự như Tôi . 

Chào cờ xong, tụi tôi đuợc lệnh vào phòng Hội rất lớn, sự thực đây là phòng ăn của Hạ-sỉ-quan và Thủy thủ . Ngồi đuợc vài phút thì có Ông Đại-úy đi vào, mọi nguời đứng dậy im lặng, Ông ta vẫy tay ra lệnh ngồi xuống và tự giới thiệu Ông ta là Đại-đội-truởng tạm thời của Sinh-Viên Sỉ-Quan trong khi chờ đợi tàu đưa ra Nha-trang .

Phần việc Ông ta phải lo cho Khoá-sinh trong tuần này theo chương trình :

  Lảnh Quân trang, Quân-dụng – Đưa Khoá-sinh qua Bệnh-viện Hãi-quân để khám y-khoa tổng quát, hớt tóc – Học một phần căn-bản Quân-sự như cách đi đứng, chào kính, cấp-bậc – Tập thao-diễn quân sự hàng ngày v…v…

Sau bốn giờ chiều  mỗi ngày, Sinh-viên đuợc cấp giấy phép xuất trại nếu có nhà ở ngoài, sáng hôm sau trở vào, nếu ai không có nhà  thì ở lại doanh trại, có nơi ăn ngủ .

Lâu nay sống đời dân-sự tà tà,bây giờ bắt đầu vào khuôn-khổ kể cũng hơi mệt mỏi, hy vọng dần dần rồi sẽ quen .

Ngày đầu tiên nhập ngủ, ngày lảnh quân-trang, ngày đi khám bệnh tổng quát Đó là những ngày không bao giờ quên được trong cuộc đời quân-ngủ của Tôi Giống như mối tình đầu của đôi trai gái, dù suông-sẻ hay bẻ-bàng,họ đều mang dấu ấn đậm nét trong tâm tư suốt cuộc đời của họ .

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa , đã hơn một tuần nhập trại  .

Đuợc biết chỉ còn hai ngày nữa là lên tàu ra Nha-trang nên tất cả SVSQ không được ra phố và ngủ ngoài như truớc, bù lại thì cho Thân nhân thăm viếng trong Câu-lạc-bộ .

Chiều nay sau giờ tan sở, nhìn ra cỗng thấy rất nhiều bóng hồng thấp thoáng đi vào, những tà áo xanh, áo trắng, áo vàng thuớt tha bay trong gió, …

Bọn SV đứa nào cũng nhốn nháo trố mắt nhìn, miệng trầm trồ khen  :

  Em gái hậu phương của đứa nào trông hấp dẩn quá ta …? …..Rồi cả đám dành nhau nói : Chắc là tìm tao đó …………Không, …Tìm tao …..Tìm tao …

Mọi người phá lên cuời  …….rất vui vẻ  ….

Sau đó, anh lính gác cỗng cầm tờ giấy chạy vào nói lớn :

  Các SV có tên sau đây đang có thân nhân cần gặp . Anh lính lên giọng đọc tên hơn mười SV . Những người đuợc gọi tên, mặt mày tươi rói, lủ lượt đi ra Cỗng . Đám SV còn lại thì mặt mày buồn hiu, lủi thủi tan hàng .

Tôi hiểu rõ thân phận mình không có Thân nhân nên chỉ vui cười lây với những đứa ăn nói khôi hài và hơi nham-nhở, nhưng cũng giết được nhiều thì giờ buồn

chán . Đi đâu Tôi cũng lè-kè cuốn truyện kiếm-hiệp .

Chiều nay khi ăn com xong, Tôi cầm cuốn truyện đi ra gốc cây có bóng mát gần Cỗng trại ngồi đọc . Thỉnh thoảng nhìn Thân nhân của SV đến thăm và tàu bè qua lại trên sông Sài-gòn cho đỡ nhớ nhà .

Bất chợt thấy  một SV đi cùng hai cô gái trông thật cao sang và rất đẹp, tiến lại gần Tôi, anh  SV gật đầu chào và nói :

  Xin lỗi anh, Tôi tên Vinh, còn anh tên gì ạ ?

Tôi vội vàng đứng dậy bắt tay trả lời :

  Tôi tên Nhân ….. Chào Vinh và hai cô .

Vinh giới thiệu , đây là Thanh, nguời yêu của tôi, còn đây là Huyền em tôi .

Em tôi nói thấy anh hơi quen nhưng không biết đã gặp ở đâu, có phải thật như vậy không  ?  .

Tôi nhìn thẳng mặt Huyền , trả lời :

  Xin lỗi, Tôi cũng thấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu .

   Huyền nhoẻn miệng cười và nói :

  Nghe giọng nói của Anh, Tôi nhớ ra ngay . Có phải Anh là nguời mua vé đi về

   Miền Trung khoảng mười ngày truớc không ?

  À ! Thì ra Cô là nguời bán vé và đã giúp Tôi lên toa hạng nhì ? .

Tôi trở vào Saì-gòn tối hôm truớc , sáng hôm sau vào nhập trại nên đành thất hứa, không đến cảm ơn Cô và thông báo Tôi đi đường bình yên . Hôm nay xin tạ tội . Tôi vừa nói vừa làm cử chỉ đùa giởn nghiêng mình cúi đầu xuống .

Mọi người cùng cuời vui, rồi Huyền nói :

  Anh Nhân nên biết bất cứ ai nợ Huyền điều gì thì chạy đâu cũng  không thoát .

  Xin vâng ạ, từ nay Tôi biết .

Vinh bảo mọi nguời vào Câu-lạc-bộ ngồi trò chuyện, Tôi nhìn Vinh có ý nói không có đủ tiền, nó hiểu ý nói :

  Hôm nay Tôi mời mọi người ăn tối tại CLB Lính .

Thanh và Huyền rất thích thú, cuời nói huyên thuyên . Thanh trong chiếc áo dài xanh dưong, tóc uốn ngắn gọn, lúc nào cũng đi sát và nắm tay Vinh . Huyền với chiếc áo dài tím hoa cà, tóc xoả ngang lưng, gương mặt rạng rỡ, miệng cười rất duyên dáng .

Chọn cái bàn vuông bốn ghế bên cạnh cữa sổ nhìn ra bờ sông, bắt chuớc Vinh kéo ghế cho Thanh ngồi, Tôi kéo ghế cho Huyền ngồi .

Vinh ngồi sát và ôm vai Thanh, còn Tôi thì kéo ghế ngồi xa Huyền, nhưng Huyền

nhanh tay kéo ghế ngồi hơi gần lại.

Ba người gọi thức ăn thức uống, Tôi chỉ gọi nuờc uống, lấy lý do đã ăn no rồi .

Từ ngày nhập trại, đây là lần đầu tiên vào CLB, ngồi nhìn ra sông rất thoải mái Thỉnh thoảng có gió mát từ bờ sông thổi vào làm bay làn tóc mai của Huyền và Thanh trông rất dễ thương .

Lợi dụng Vinh và Thanh ôm nhau thì-thầm chuyện tình riêng, Huyền kể cho Tôi nghe chuyện gia-đinh nàng:

 Vinh là anh cả, bà chị kế Vinh đã lập gia-đinh và Huyền là con gái út . Bố Mẹ giàu có nên ba anh em đều học Truờng Tây .

Sở dĩ hôm đó ra mở cữa bán vé xe lửa vì bà Cô bận công chuyện buổi sáng nên phải nhờ Huyền thay thế. Rồi nàng nhấn mạnh thêm một câu :

  Có lẽ Trời Đất sắp xếp cho Em và Anh gặp nhau .

Tôi hơi ngỡ ngàng vì những lời bạo dạn, nhưng cũng phản ứng nhanh :

  Vâng, đúng vậy . Trời Đất chỉ cho chúng ta gặp nhau .

Huyền không để ý lời Tôi nói, hoặc nàng không mấy hiểu tiếng Việt nên vui cuời thích thú lắm .  Nàng càng vui cuời, nét hồn nhiên, nhí-nhảnh càng làm tăng vẻ đẹp của nàng gấp bội, làm Tôi quên hết những ưu-tư sầu muộn lâu nay và hoà cùng niềm vui với nàng .

Nàng nắm lấy tay Tôi từ lúc nào, Tôi vẫn cứ để yên và nói thầm trong bụng :

Đúng là dân học Truờng Tây, bạo dạn quá chừng .  Sau đó Tôi hỏi nàng :

  Những ngày cuối tuần, khi làm xong bài vở, Huyền thuờng làm gì  trong nhà ?

   Em ít khi ở nhà cuối tuần lắm, vì bạn bè trong lớp luân phiên tổ chức tiệc tùng và nhảy đầm rất vui .

  Như vậy chắc là nhảy đầm giỏi lắm ?

  Anh Vinh nhảy giỏi nên chỉ dẫn cho em . Còn Anh, thích nhảy đầm không ?

  Tôi không biết nhảy đầm nên cũng không biết có thích hay không  .

Huyền kể rất nhiều về những sinh hoạt tiệc tùng, nhảy đầm của nàng, lúc đầu Tôi chú ý nghe và chen vào những câu hỏi khích động Nàng nói tiếp, nhưng dần dần Tôi chỉ ờ ờ cho qua chuyện . Nàng vẫn tiếp tục kể trong khi Tôi thả hồn suy nghĩ chuyện khác .

Cho đến giờ phút này, Bức-tuờng Mặc-cảm vẫn đứng vững kiên cố trong Tôi .

Bất cứ lúc nào đối diện với ai,  Tôi vẫn không quên được mình con nhà nghèo Có cuộc sống bình dân đạm bạc, nhiều lúc cũng muốn học một chút nếp sống của người sang giàu, lịch-lảm nhưng chưa có phương tiện và cơ hội .

Nhất là những lúc ngồi nói chuyện thân mật với con gái, trong Tôi cứ gợi lên những thắc mắc nguời này có thích hợp với hoàn cảnh của mình không ? .

Mặc dầu chưa ai nói lên một lời yêu đương nào đối với ai hết .

Đôi khi Tôi tự trách sao Mình còn trai trẻ mà có ý tưởng như Ông Cụ già .

Có cơ hội vui chơi, lại không chịu hoà đồng mà cứ ôm cái mặc cảm Môn-đăng Hộ-đối . Như lúc nảy khi nghe Huyền nói về gia-đinh, trong Tôi gợi lên sư phán đoán :

Em con gái út nhà giàu, học Truờng Tây  thì Anh chắc chắn không phải là nguời mà gia-đinh muốn cho Em trong tương lai . Hoặc khi nàng kể những sinh-hoạt trong cuộc sống hằng ngày thì Tôi xác định trong ý nghĩ :

Em và Anh có hai cuộc sống cách biệt nhau quá xa, trong tương lai nếu có  yêu nhau chắc phải vượt qua hàng ngàn rào cản, và kết quả là đổ vở đau thương  . Thôi thì tốt nhất ta chỉ quen nhau và xem nhau như bạn bè .

  Nè, Anh đang mơ mộng gì đó ?

Huyền hỏi thình lình làm Tôi giật mình, trả lời :

  Mơ gì đâu, đang say sưa nghe Em kể chuyện .

  Em muốn hỏi, chiều mai xuống tàu ra Nha-trang, có ai đưa tiễn Anh không ?

Tôi giả bộ nghiêm sắc mặt nhìn Huyền trả lời :

  Có .

Nàng hơi xịu mặt, buông tay Tôi ra, im lặng nhìn dòng sông một hồi rồi hỏi :

  Anh em ? bạn bè ? hay người yêu ?

Tôi chậm rải trả lời :

  Không phải anh em, không phải bạn bè và cũng không phải người yêu .

Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mặt Tôi hỏi :

  Vậy là ai ?

Tôi nhỏ nhẹ trả lời :

  Ban Quân-nhạc có trống kèn của Hải-quân .

Phản ứng nhí nhảnh, Nàng xoay người dùng nắm tay đánh vào vai Tôi thình thịch . Tôi vẫn ngồi yên cho đánh, Vinh và Thanh xoay người lại nhìn, Vinh trừng mắt nhìn Huyền nói :   

  Trời ơi ! Trời …Mới gặp nhau lần đầu, sao mà hung dữ vậy ?

Tôi mim cười nói :

  Không sao, cứ để cho Huyền đánh, đây là lần đầu tiên trong đời Tôi được con gái đánh .

Huyền ngừng tay, ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào Tôi  nói :

  Chỉ một mình Em được đánh, bất cứ con nào đánh Anh, Em vặn gảy cổ .

Mọi người cười vang, Vinh lên tiếng :

  Sách sử ngày xưa nói, không thể sai vào đâu được :

    "  Trai khôn tìm Vợ, Chợ đông ,

        Gái khôn tìm Chồng, ở chốn ba quân " .

Đây là chốn ba quân, Em khôn ngoan Anh biết lắm mà .

Thanh xen vào :

  Không phải, không phải vậy đâu, đọc lại như vầy nè :

   " Gái khôn tìm Chồng, ở chốn Hải-quân " .   

Cả bốn người đắc chí cười vang làm cho mọi người ngồi những bàn kế cận nghi rằng có hai cặp tình nhân đang trong thời kỳ yêu nhau thắm thiết .

Tiếng kẻng tập họp điểm danh chín giờ tối trước khi đi ngủ vang lên, Vinh đứng lên trả tiền rồi bốn người đi nhanh ra khỏi CLB .

Bây giờ Huyền nắm tay và đi sát vào Tôi cũng như Vinh và Thanh . Tôi để mặc kệ cho nàng làm gì thì làm, nhưng trước khi ra khỏi Cỗng trại, Vinh ôm và hôn Thanh say đắm, còn Tôi chỉ ôm nhẹ và vuốt mái tóc óng mướt ở lưng Huyền .

Tôi biết nàng đưa môi sẵn sàng chờ Tôi hôn, nhưng Tôi không dám .

Tối nay, thêm một buổi tối mất ngủ nửa . Suy nghĩ đủ thứ vê Huyền . Hối tiếc về cử chỉ quê mùa khi không hôn nàng . Nghĩ đến sau này Bố Mẹ nàng biết được nàng đang yêu một thằng khố rách áo ôm, chắc nàng sẽ bị cấm cung và có thể bị đánh đập nếu nàng cứng đầu, vẫn một lòng yêu thương Tôi . Hoặc sau

này cưới đuợc nàng, đem về thăm quê Ưu-điềm, nơi mình sinh ra và lớn lên quá nghèo khó, liệu nàng có khinh rẻ mình không ? .

Ôi thôi, đủ thứ ngu đần, mặc cảm quê mùa sao cứ lỡn vỡn trong tâm trí Tôi, biết khi nào Tôi mới hiên ngang trò chuyện, tán tỉnh với bất cứ người con gái nào dù sang giàu tới đâu chăng nửa ?.

Sau một đêm mất ngủ, buổi sáng  tập họp chào cờ, mặt mũi còn bơ phờ .

Vào Hội-trường ngồi chờ nghe lệnh lên đường chiều nay, Bằng tiến đến đứng truớc mặt nói :

  Lâu nay Tao cứ ngỡ Mày con nhà Bà-Cả-Đọi, quê mùa nhút nhát, không ngờ chiều qua thấy Mày dẩn một em vào CLB trông đẹp và quí phái quá chừng, quen hồi nào mà Tao không biết ?

Tôi mim cười nói nhỏ :

  Quen chiều hôm qua .

  Thôi, đừng xạo nghe cha . Anh Chị nắm tay đi sát bên nhau âu yếm vậy mà nói mới quen hả ?

  Thật đó mà .

Bằng nhìn thẳng vào mặt Tôi nói :

  Mày biết không ? . Chiều nay Bố Mẹ Tao sẽ đến đưa tiển , Em gái Tao xin đi theo, lấy lý do anh Nhân  chắc không có thân nhân, để nó đi đưa cho ảnh đỡ buồn .

Mẹ Tao mắng : " Thôi đừng vô duyên, nhỡ nó có nguời yêu đưa tiễn thì Con có bực bội không ? . Thôi, ở nhà lo buôn bán, để Bố Mẹ đi được rồi " .

Cũng may, nếu nó đến đây thấy Bồ Mày, chắc nó buồn thật .

Bằng vừa nói xong thì Ông Đại-úy Đại-Đội-trưởng SVSQ buớc vào, mọi người đứng dậy theo tiếng hô " Nghiêm " .

Ông Đại-úy cho hay hôm nay được nghỉ ngơi để thu xếp hành lý, đúng ba giờ ruỡi tập họp, di chuyển xuống tàu, năm giờ tàu rời bến cảng .

Thân nhân đưa tiễn chỉ đứng trên cầu tàu, không được lên Chiến-hạm .

Ai nấy nhận chỉ thị rồi trở về phòng ngủ thu xếp hành trang . 

Hành trang của Tôi lúc nào cũng sẵn sàng hai túi xách nên không cần sắp xếp, Tôi nằm xuống giường ngủ tiếp cho đến khi kẻng đánh tập họp ăn trưa .

Ra sân tập họp, thấy ai nấy mặt mày tươi cười, Tôi ngạc nhiên hỏi có gì lạ .

Tụi nó cho hay sau khi ăn trưa, tập họp đi lảnh lương . Bộ-quốc-phòng ấn định Năm thứ nhất SVSQ đuợc hưởng lương Trung-sỉ,năm thứ nhì ăn lương Chuẩn Úy và ra Trường là Thiếu-úy . Bây giờ cho lảnh trước tháng lương Trung-sỉ để Tiêu xài . Đó là lý do mọi người vui cười hớn hở .

Trưa nay trong nhà ăn chỉ gần một nửa tổng số SV ngồi ăn, hơn một nửa kia vào CLB . Tôi kéo ghế ngồi xuống sắp sửa ăn thì Vinh đến vổ vai bảo đi vào CLB . Tôi đứng dậy đi theo Vinh .

Cũng cái bàn hôm qua bốn người ngồi nhưng bây giờ chỉ có hai, trong khi ngồi đợi thức ăn mang ra, Vinh hỏi Tôi :

  Sao ? . Thấy Em gái Tôi thế nào ? Tôi dặn hai đứa chiều nay vào sớm để có nhiều thì giờ gặp nhau .

Tôi mĩm cười trả lời :

  Tôi có thấy gì đâu ? .

Vinh nhìn Tôi chăm chú và gằn giọng nói :

  Ngồi tâm sự cả buổi, bộ không hiểu gì về nó sao ?

  À , Huyền chỉ cho hay là con gái út nhà giàu, học truờng Tây, thế thôi .

Vinh ngừng ăn, nghiêm trang nhìn Tôi nói :

  Huyền là con ngựa chứng, không ai lèo lái nó được, lại có trái tim lạnh lùng, sắt đá, nên nhiều thằng trồng cây si mà chẵng được gì .

Bố Mẹ Tôi muốn gả nó cho con của người bạn thân, nhưng cả Tôi và Huyền rất ghét thằng đó bỡi vì nó không được cao ráo , hơn nữa , ỷ thế con nhà giàu, đang học Kỷ-sư ở Pháp nên rất hách dịch .

Năm ngoái nó về thăm gia-đinh, đến xin phép Bố Mẹ Tôi cho Huyền đi chơi, nhưng Huyền không chịu đi, làm Bố Mẹ Tôi thất vọng  ra mặt .

Chiều nay Bố Mẹ Tôi sẽ đến đưa tiển nhưng chắc là sau bốn giờ chiều tan sở .

Tôi chậm rải nói với Vinh bằng lời của ông Cụ non :

  Tôi nghĩ, Vinh là anh thì nên khuyên Huyền nghe lời Bố Mẹ, gia-đinh kia Môn-đăng Hộ-đối, có thể đó là nơi tốt nhất cho Huyền có cuộc sống giàu sang sau này .

Vinh đột ngột bỏ chén đủa xuống bàn, chắp tay, vừa lạy Tôi vừa nói :

  Con lạy Cụ, Con đã nói nó là đứa con gái cứng đầu vì Bố Mẹ quá cưng chìu nên không nghe lời ai và chỉ làm những gì theo ý nó mà thôi .

Tôi ôm bụng cười ngặt nghẻo, Vinh cũng cười theo ……rồi nói tiếp :

  Đù mẹ ….Cụ nên biết rằng, khó khăn nhất trong việc tán gái là làm quen và rủ đi ngồi uống nước để tâm sự và tỏ tình …… Bây giờ đã đi gần nữa đường rôi thì Cụ muốn bỏ cuộc, không ai điên rồ cho bằng . 

Đúng lúc còi thổi tập họp SV đi lảnh lương .Vinh đứng dậy trả tiền rồi hai đứa đi nhanh ra ngoài .

Lảnh lương xong là tới giờ tập họp mang hành lý xuống cầu tàu . Người nào cũng vai mang , tay xách nhưng phải đi thẳng người và theo nhịp trống kèn .

Xuống đến cầu tàu, thấy thân nhân đả đứng đợi sẳn từ lâu . Theo lệnh thì ai không có thân nhân đưa tiễn, phải đi thẳng lên Chiến hạm, nếu có thân nhân thì được ở lại trò chuyện trên cầu tàu cho đến giờ lấy cầu thang .

Vừa có lệnh " Tan hàng " là nghe tiếng kêu la rộn cả lên : Bố – Mẹ – Em -Anh.

Từng nhóm người đi tìm chỗ ngồi, chỗ đứng hỏi han, trò chuyện .

Tôi nghe tiếng Vinh kêu :

   Nhân, Nhân  đâu rồi ? ….bên này nè …

Tôi xách hai túi Quân-trang chen lấn đi về phía Vinh kêu, thình lình có ai giựt

lấy túi bên trái . Tôi quay lại nhìn thì ra Huyền, nàng cười tươi và bảo :

– Mình đi về hướng này .

Vác túi xách đi theo đến cuối cầu tàu, Tôi bỏ túi Quân-trang xuống đất và bảo nàng ngồi lên . Tôi lấy khăn trong túi quần lau mồ hôi thì nàng vội vả lấy cái khăn lớn trong túi nylon của nàng ra đưa cho Tôi và nói :

  Đồ đoàn trong túi xách này Em mua cho Anh mang đi . Sáng nay đi theo Chị Thanh mua sắm cho Anh Vinh, Em chẳng biết  gì nên thấy Chị Thanh mua gì là Em bắt chuớc mua thứ đó . Tôi cười và hỏi đùa :

  Em bắt chước Thanh mua sắm đồ này bao nhiêu lần rồi ? .

Nàng hồn nhiên trả lời không suy nghĩ :

  Chỉ một lần sáng nay .

Trả lời xong, nàng như chợt hiểu điều gì, nhìn về khoảng không im lặng nghĩ ngợi . Tôi vội vả bào chữa :

  Xin lỗi, Anh chỉ đùa giởn thôi .

Nàng nhìn Tôi với đôi mắt đỏ như ngấn lệ nói :

  Hôm qua Em mất ngủ, thức dậy bật đèn ngồi suy nghĩ về Anh hai lần trong đêm . Mẹ chạy qua phòng Em hỏi tối qua đi đâu ? . Có chuyện gì xảy ra ? .

Em trả lời đi với Chị Thanh vào thăm Anh Vinh . Mẹ hỏi tiếp có gặp ai nửa không

Em trả lời :

  Có .

Mẹ như hốt hoảng hỏi liên tục :

  Là ai ? Quen bao lâu rồi ? . Anh Vinh con có biết trước không ?

Em trả lời Mẹ là Em đã quen một người mà Mẹ sẽ ghét cay ghét đắng .

Đó là nguời con trai xứ Huế, là Sinh viên nghèo, mới quen hơn mười ngày, quen buổi sáng Cô Ba Út nhờ Con ra mở cữa bán vé Tàu-lữa,  Anh Vinh hoàn toàn không biết trước, nhưng hôm nay đã biết  .

Mẹ nổi cơn thịnh nộ, la mắng :

  Con bắt đầu điên khùng rồi phải không ? . Bố Mẹ đã giới-thiệu cho Con nơi Môn-đăng Hộ-đối, xứng đôi vừa lứa với Con  thì Con chê . Coi bộ Con bị nó bỏ Bùa-mê-thuốc-lú rồi sao  ? . Chiều mai Mẹ sẽ đến gặp nó và ngăn cấm không cho tiếp xúc với Con từ nay . Biết chưa ?

La mắng xong Mẹ đóng rầm cữa lại, đi về phòng . Em nghe tiếng Bố Mẹ gây gổ .

Em ngồi khóc cho tới sáng, Chị Thanh đến đón Em đi .  

Nghe Nàng nói đến đó , tự nhiên Tôi nổi giận vu vơ, gằn giọng nói :

  Anh cứ tuởng điều này chỉ một mình Anh nhận thức đuợc, để một mình Anh chôn kín trong tim, Anh vui huởng những gì Anh đang có, và không muốn ai khuấy đông cuộc đời Anh, tại sao hôm qua Em không trả lời Mẹ rằng không quen biết ai trong trại cả ? .

Tôi càng nói, nàng càng khóc, mọi người xung quanh ngỡ là nàng khóc vì sắp chia tay  .

Tôi không bao giờ quên được hình ảnh này . Tôi trong bộ kaki vàng, ngồi bệt dưới đất, hai chân duỗi thẳng, hai tay chống ra sau . Mặt nhìn thẳng vào Nàng với jupe màu trắng ngà, áo chemise vàng nhạt, tóc cột đuôi ngựa với cái band xanh dương trên đầu . Ngồi lên túi quân trang duỗi thẳng Chân, tay cầm chiếc nón Casket của Tôi, và những dòng nước mắt cứ mãi tuôn xuống má .

Huyền vẫn nhìn thẳng vào mặt Tôi và nói tiếp :

  Lâu nay Em hồn nhiên vui sống khi tim Em vẫn còn yên ngủ, tim Em không rung động khi có con trai mê đắm tỏ tình, không hồi hộp trong giây phút hẹn hò vui chơi nơi tiệc-tùng nhảy nhót, không trằn trọc thức đêm  đọc lời yêu đương tán tỉnh trên những trang giấy tẩm nước hoa và cũng không nhức nhối khi có kẻ thất hứa buổi hẹn hò .

Nhưng bây giờ, Em đã cảm nhận đuợc sự thổn thức của tim  em  bắt đầu chiều hôm qua gặp Anh .

Chính Anh trong phút giây ngắn ngủi đã đánh thức con tim ngủ yên của Em dậy , làm  Em xao xuyến và bồn chồn lo lắng  cho buổi hẹn hò tiển đưa hôm nay, và cũng làm Em thoáng buồn  khi nghi đến những ngày tháng vắng Anh sắp tới .

Đó là tất cả những gì làm Em không ngủ được tối qua .

Em không hiểu tại sao Em nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh này ? …………….

Tôi muốn nói lời gì để nàng vui nhưng nghĩ lại, những gì Tôi nói với Vinh và những gì Nàng vừa nói, lòng Tôi rối bời như to vò, bèn hỏi một câu vu vơ :

  Em có biết Em đẹp nhất trong những người con gái đến đưa tiễn hôm nay không ? . Nàng vẫn ngồi bất đông nhìn Tôi không trả lời .  

Thực sự bây giờ Tôi thấy Huyền đẹp hơn bất cứ ai chiều nay trên cầu tàu này .

Tôi nhắm mắt, ngước mặt lên Trời để tận hưởng phút hạnh phúc đang có .

Bổng nghe tiếng loa phát thanh trên tàu kêu gọi :

  Thông báo tất cả SVSQ phải lên Chiến-Hạm, mười phút nữa sẽ di chuyển cầu thang và bắt đầu khởi hành .

Tôi đứng lên và nắm tay Huyền kéo dậy, đúng lúc Vinh,Thanh và Bố Mẹ đi tới Huyền vội vàng lấy khăn lau nước mắt, Tôi khoanh tay cúi đầu chào và chờ đợi những lời nặng nhẹ ngăn cấm của Mẹ Huyền như nàng đã cho biết hôm nay  .

Nhưng Bố Huyền thân mật bắt tay Tôi và nói :

  Chúc Anh lên đuờng bình an và học hành có kết quả tốt .

  Dạ cám ơn hai Bác .

Mẹ Huyền mặt mày lạnh lùng, nhìn Tôi từ đầu tới chân không nói gì, rồi tự nhiên Bà lấy khăn tay phủi cát bụi áo quần Tôi và bảo Huyền :

  Đưa nón cho Anh lên tàu kẻo trể .

Huyền đội nón lên đầu Tôi, rồi bất thần nàng ôm và áp má vào ngực Tôi khóc suớt mướt . Bố Mẹ nàng nhìn đi nơi khác .

Vinh hối thúc :

– Thôi, ta lên tàu kẻo trể .

Tôi xách hai túi quân trang đến gần Bố Mẹ Huyền cúi đầu chào từ giả và nói nhỏ vừa đủ Hai Ông Bà nghe :

  Cháu hứa sẽ làm theo những gì hai Bác mong muốn cho Huyền, như Cháu đã nói với Vinh .

Nói xong Tôi đi nhanh lên cầu thang và không quay đầu nhìn lại .

Chiến hạm bắt đầu nhiệm sở tháo dây và tách bến .

Từng hồi còi rống lên để xua đuổi ghe thuyền qua lại ngược xuôi phía trước tránh đường, nghe ghê rợn .

Lần đầu tiên đi tàu thủy và cũng là ngày bắt đầu của Đời sống Hãi-quân . 

Chưa bao giờ Tôi cảm thấy tinh thần mình bấn loạn bằng lúc này .

Vinh đã la mắng Tôi là thằng điên khùng trong vấn đề tán gái .

Tôi thì đang đóng vai anh hùng cao thượng trong vở tuồng Cải-lương Cuộc-đời .

Chỉ có Huyền mới thực sư vô tư sống cho bản thân mình mà thôi .

Huyền oi ! Anh biết Em đa sống thực cho tình yêu, tình yêu của Em không cần quen nhau lâu dài, không cần Môn-đăng Hộ-đối, và cũng không cần lời đường mật tán tỉnh lúc ngồi uống nước bên nhau .

Tình yêu của Em như nham thạch trong lòng Quả Đất, chỉ một giây ngắn ngủi đúng thời-điểm, mặt đất nứt nẻ,là Hoả-Diệm-Sơn bùng lên, và cũng giống như nước bên Bờ Đê bị xói mòn, nước vở bờ, không có mảnh lực nào có thể ngăn nổi .  Anh kính trọng, nể phục, và ước mong một ngày nào, sẽ có được tình yêu Chân thật, không suy nghĩ đắn đo, như Em .

Bắt đầu từ nay Anh sẽ cố gắng phá vỡ bức tường mặc cảm đã vây kín đời Anh từ tấm bé đến bây giờ . Nhưng Anh đã lỡ nói với Vinh và Bố Mẹ Em, nếu không làm đuợc chắc mọi người sẽ coi thường Anh ghê lắm . Em  biết không Em ?

Gió biển bắt đầu thổi lạnh, Tôi định lôi tấm chăn ra đắp, bổng nghe tiếng nhốn nháo vang lên : Vủng-Tàu đó kìa …Vủng-Tàu đó kìa ….Ồ …đẹp quá …

Tôi cũng bắt chước đứng dậy nhìn và nói nhỏ : Ồ !  Đẹp thật …Phố xá bắt đâu lên đen, từ biển xa nhìn vào như bầy Đom-đóm đang đậu trên ven suờn núi .

Tàu bắt đầu ra biển, mặc dầu không có sóng lớn nhưng cũng làm Tàu lắc lư .

Mấy đứa dễ say sóng thì mặt mũi bắt đầu xanh xao đi tìm kiếm chỗ nằm .

Tôi may mắn, không dễ dàng say sóng như mấy đứa kia, vươn vai làm vài động-tác hít-thở không khí trong lành của biển khơi . Khác hẳn không khí Sài-gòn đầy bụi-bặm ô-nhiễm . Xong Tôi đi một vòng trên sàn tàu để kiếm Vinh và Bằng xem có bị say sóng hay không .

Ngang qua Ụ súng thì gặp Vinh đang nằm một mình hút thuốc, Vinh kêu :

– Nè ! Đem hành lý lại đây, còn chỗ ấm lắm nè .

– Thôi đuợc rồi, Tôi đã có chỗ ấm sau lái .

   Vừa ngồi xuống bên cạnh, Vinh lên tiếng hỏi  :

  Hồi nảy khi chào từ giả, đã nói gì với Bố Mẹ tôi ?

  Đại khái, cùng một ý nghĩa như Tôi đã nói với Vinh .

   Vinh trợn tròn đôi mắt nói :

  Lần đầu tiên trong đời, Tôi gặp một thằng dại dột, nhút nhát như thỏ .

Chiều nay khi đến Cầu tàu, Mẹ Tôi nôn nóng muốn tìm gặp Nhân, nhưng bị Bố mắng cho . Bố Tôi giải thích :

  Trai gái nào khi lớn lên mà không trải qua những chuyện  tình ?. Nhưng Chuyện Tình trai gái đâu có nghĩa là tình Vợ Chồng . Tại sao phải ngăn cấm ?.

 Tôi trình bày ý-nghĩ của Nhân cho Ông Bà nghe . Bố Tôi hằn học Mẹ Tôi thêm lần nửa  :

  Bà thấy chưa ? . Chút xíu nửa là Bà  đã dùng lời khiếm nhả để đối xử với

Nguời có học thức, đứng đắn đàng hòang rồi .

Tôi thở dài và nói nhỏ :

  Mẹ của Vinh cũng giống như những Bà Mẹ khác, có Mẹ nào mà không bảo vệ và lo lắng cho con gái mình ? . Bà hoàn toàn không lỗi lầm gì cả .

Nói xong, Tôi đứng dậy đi tìm Bằng, nhưng Trời đã tối hẳn, sóng gió càng lúc càng mạnh hơn, nhìn bốn bề chỉ thấy tối đen như mực, không thể tìm Bằng đuợc nửa đành trở lại chỗ để hành trang nằm ngủ .

Nhờ có sóng biển làm tàu lắc-lư và gió biển mát lạnh, nên Tôi có đuợc giấc ngủ ngon lành đến sáng hôm sau …..

 

Đã hơn hai tháng trôi qua , biết bao gian truân khổ cực , kết quả chương trình Huấn-nhục thử thách đã làm một SV bị chết vì kiệt sức và một SV khác bị thương tật nên bắt buộc giải-ngủ . Nhà trường ra lệnh chấm dứt Huấn-nhục để bắt đầu chương trình học Văn-hóa và Hải-ngiệp đồng thời tổ chức Lễ nhận Bố Con theo truyền thống Hải-quân . Mỗi người khóa đàn anh bốc  thăm nhận một người đàn em để làm con . Mục đích Bố giúp đỡ và hướng dẫn Con học hành trong quân trường , chỉ vẻ nơi vui chơi giải trí ngoài thành phố , và sau khi ra đơn vị , chỉ vẻ nhau những kinh nghiiệm chiến trường trên bờ dưới biển .

Khốn khổ cho Tôi, nhận một ông Bố cao lêu-nghêu, xấu trai quê-mùa, chẵng

 

khác gì một nông dân đồng-áng .Trông già hơn tuổi trong giấy tờ nhiều lắm, nhưng được ưu-điểm là rất thật thà, hiền-hậu . Thay vì ông Bố chỉ vẻ cho Con đường đi nước bước những món ăn chơi nơi Nha-thành thì ngược lại ông ta hỏi Tôi chỉ vẻ cho ổng với .

Nhất là sau giai đoạn huấn-nhục, ăn uống học hành điều độ, ai nấy bắt đầu lên Cân  . Thân thể cường tráng trở lại, tóc tai để hơi dài ra chút đỉnh và Nhà Truờng bắt đầu cho Đi-Bờ ( Ra Phố Nha-trang chơi ) cuối tuần .

Lần đầu tiên Bố dẫn Con ra phố, nhưng Bố tôi ngoài việc đi Ciné, ăn Phở Chụt, Ông không còn mục nào khác, đành trở về Quân-Trường nằm ngủ .

Khác với những ông Bố hào hoa, giới thiệu cho Con những cô Đao " dư thừa " Của Bố . Tôi nghi những nguời nhu Bố tôi, không thể nào có đuợc nét hào hùng ngang dọc của một SQHQ oai-hùng  . Làm sao tán Đào được đây ?

Tuần lễ thứ nhì Đi Bờ, khi đang ngồi ăn phở Chụt Cầu-Đá, Ông Bố hỏi :

  Hôm nay ngoài việc ăn phở, đi Ciné, mình có mục gì khác không ?

   Tôi mim cười , suy nghĩ một lúc rồi nói :

  Ông Bố muốn đi thăm người quen với Tôi không ?

   Ai  ?  Quen như thế nào ?

   Bà Cụ già . Mới quen khoảng ba tháng truớc trên chuyến tàu lữa Sài gòn đi Nha trang . Ông Bố với vẻ mặt thất vọng nói :

   Tôi tuởng Anh quen con gái, đến ngồi tán tỉnh chơi để giết thời giờ, chứ đến  ngồi nói chuyện với Bà già thì chán chết .

    Sau một hồi im lặng, ông ta nói tiếp :

   Hay cứ đến thử, biết đâu chừng Bà Cụ có Con gái hay Cháu gái ?

Tôi vẫn giử im lặng , mim cười nói thầm trong bụng :   Bố oi ! Nếu Bố không mặc quần áo trắng Sinh Viên SQHQ chắc trông giống tên Việt-cộng trong rừng mới về Thành-phố, con gái nào mà yêu thích Bố đây ? .

Ăn phở xong, cả hai leo lên xe lam ba bánh ra phố Nha-trang, đến đường Độc Lập . Con đuờng phố chính nên nguời đi tấp nập, xe cộ dập dìu, hơn nữa là ngày cuối tuần nên phố xá đông đúc, nhộn nhịp . Nhất là Sinh viên các trường

Hải-quân, Không-quân và trường Hạ-Si-Quan Đồng-Đế, trong bộ Quần-áo đồng phục thẳng nếp của từng Quân-Binh-Chủng, đi bên cạnh người tình với áo dài thuớt tha muôn màu xanh đỏ vàng tím  …….trông rất đẹp mắt .

Bên trong các Quán Café và Nhà Hàng ăn cũng đông nghẹt người . Thành phố Nha-trang rất sinh-động là nhờ các Trung-tâm Huấn-luyện binh sỉ tại đây  . 

Tôi móc ví, lấy địa chỉ xem lại, rồi theo số nhà tìm đến .

Nhưng ngạc nhiên thay, Căn phố lầu bốn tầng kéo cữa sắt kín mít .trong khi những căn khác thì mở cữa bán buôn bận rộn .

Ghé sang căn phố kế cận hỏi, Ông Chủ phố trả lời :

  Bà Cụ đã mất gần hai tháng trước và hình như hôm nay Họ làm Lễ Thất-tuần tại Nghia-trang . Khoảng một tiếng đồng hồ trước, tôi thấy nhiều người tụ tập

trước nhà để chuẩn bị lên xe đi .

Tôi cám ơn Ông Chủ phố và đi ra đường . Ông Bố lên tiếng :

– Chúng ta không nên đến Nghia-địa nhìn mọi người khóc thưong . Tôi không thích nhìn cảnh này .

Tôi im lặng bước đi theo dòng người tản bộ xuống phố .

Bây giờ không có hình ảnh gì trên đường phố có thể làm Tôi vui được bỡi hình bóng Bà Già cứ hiện ra truớc mắt, nét mặt đôn-hậu, quắc-thước khi nhìn Bà nằm ngủ, Tôi nhớ rất rõ, Tôi đã cỡi áo khoác, làm chăn đắp ấm cho Bà và thầm nghĩ :  Giá như đây là Mẹ mình thì sung sướng biết bao ?

Trên cổ Tôi bây giờ đang mang Tượng Phật bằng Cẩm-thạch Bà tặng hôm trước . Tự nhiên Tôi đứng lại, sờ tay lên Tượng Phật  rồi nói với Ông Bố :

  Bố cứ tiếp tục vui chơi, Tôi phải đi đến Nghĩa địa .

Ông ta nhìn Tôi dò xét một lúc rồi nói :

  Anh cứ đi, Tôi ghé vào rạp Ciné ngồi xem cũng đuợc  .

Tôi đón xích-lô đi đến Nghĩa-địa, Ông xích-lô cho hay Nghĩa-địa lớn nhất ở trên Núi có Tượng Phât lớn, Nghĩa-địa nhỏ thì xa hơn . Tôi chưa biết Nghĩa-địa nào nhưng nói đại, đi đến Nghĩa-địa lớn .

Buớc chân vào nghĩa trang, không ngờ quá rộng lớn . Nhìn đàng xa thấy ba nhóm người đang làm lễ, không biết nên đi đến nhóm nào, bèn đến hỏi ông làm cỏ gần đó :

– Xin lỗi Ông, trong ba nhóm làm lễ đàng xa, nhóm nào đang làm lễ Thất-tuần cho Bà Cụ già ? .

Ông làm cỏ hơi ngạc nhiên, có lẽ lần đầu Ông thấy SVSQ đi vào Nghĩa-địa .

Theo Ông nghĩ, ngày cuối tuần SVSQ ra phố vui choi và ăn uống chứ có thì giờ đâu mà vào đây ?

Ông bỏ cuốc, nhìn Tôi chậm rải trả lời :

  Nhóm chính giữa, còn hai nhóm kia đang làm lễ Giáp-năm .

Tôi nói cám ơn rồi tiếp tục bước đi . Không ngờ quyết định ẩu mà bây giờ lại đúng Nghĩa trang Tôi muốn tới .

Khi đến gần lều vải che nắng, thấy bên trong khoảng hơn hai chục người quì gối chắp tay hướng về Bàn Thờ Phật đặt trước Ngôi Mộ, trên Bàn Thờ có bức hình Bà Già . Ba vị Sư mặc áo Cà-sa vàng đang tụng niệm trước Bàn Thờ, kế đến  là bốn Chị em mặc áo tang trắng đang chắp tay, quì gối .

Tôi lấy nón Casket xuống kẹp bên nách, rón rén nhẹ nhàng quì xuống phía sau cùng, hai tay chắp trước ngực,mặt hướng thẳng lên Bàn Thờ .

Mặc dầu không nhìn và để ý đến ai, tuy nhiên những nguời ngồi gần, quay đầu lại nhìn Tôi với vẻ ngạc nhiên, tò mò, nhưng không ai mở lời hỏi han vì đang Tụng Kinh gỏ mỏ . Thế nhưng lần lượt người này nhìn, người khác nhìn……rồi đến mấy Chị Em ngồi trên cùng, cũng quay đầu lại nhìn . Người Chị cả nhận

ra Tôi bỡi đã một lần gặp hôm đi đón Bà Già ở Ga xe lửa .

Mặc dầu đang làm Lễ nhưng Chị đứng lên rón rén đi xuống quì gối cạnh Tôi và nói nhỏ vừa đủ nghe  :

  May quá ! Hôm trước khi chưa mất, Mẹ Tôi có nhắc Anh đôi lần . Bà hối thúc tụi Tôi về Trường Hải-quân tìm kiếm, nhưng Tôi hỏi những SV đàn anh ra phố, họ cho hay : Vì mới vào nên họ chưa quen thuộc hết tên đàn em , không biết có ai tên Nhân hay không và họ khuyên không nên vào thăm trong thời gian

huấn nhục . Không ngờ ….. hôm nay Anh đến ……. thì Bà mất rồi …….. .

Nói đến đây, Chị sụt sùi khóc, Tôi vẫn giử im lặng, chắp tay trước ngực, mặt Hướng lên Bàn Thờ và nước mắt bắt đầu tuôn trào xuống má .

Đúng lúc, lễ tụng niệm xong, Chị lau vội nước mắt, đi lên phía trước, đứng chắp Tay nói lời cảm tạ các Sư-sãi và Bà con thân thuộc  ………sau cùng Chị nói :

– Nhân tiện dây, Tôi xin được thông báo, mấy tháng truớc, khi còn sống, Mẹ tôi đã gặp Cậu Nhân trên chuyến xe lửa Sàigon – Nhatrang . Khi về nhà Bà thường

nói với chúng tôi : Ước gì Mẹ có được người Con trai như cậu Nhân …

Bây giờ cậu Nhân đã đến . Thật là niềm vinh hạnh cho chúng tôi, tin vui này như món quà tặng người quá cố  ……….chắc là Mẹ vui mừng lắm ……….

Rôì Chị lấy khăn lau nuớc mắt  …….trong khi mọi người tụ tập đến quanh tôi hỏi han đủ thứ chuyện như nguời thân từ xa trở về ………….  

Tôi không biết phải trả lời ai trước ai sau nên xúc động đứng trơ như trời trồng . 

Một lát sau, một người đàn ông tuổi trung niên đến nắm tay Tôi và nói : Ta  ra ngoài này nói chuyện  trong khi mấy Chị em đi thu dọn đồ cúng .

Anh tự giới thiệu tên Thìn, Đại-úy thuộc Sư-đoàn 23 Bộ binh nay biệt phái qua Cảnh sát, là Chồng Chị Lan, cô thứ nhì trong bốn cô Mai Lan Cúc Trúc , rồi anh nói tiếp :

– Tôi không hiểu sao Bà Cụ chỉ hàn huyên với anh trên quảng đuờng ngắn mà trước khi mất, lúc còn khoẻ mạnh, cứ nhắc tên Anh, khen Anh hiền hậu, có đức tính tốt ….. .

Thôi thì , nếu Anh bằng lòng, chúng tôi xem anh như trong gia-đinh và xin mời Anh về nhà để chúng ta tâm sự thêm .

Cả hai chúng tôi, không ai bảo ai, tự động nhổ cọc và cuốn lều mang ra xe .

Khi về đến nhà, trong bữa ăn trưa, mọi người chuyện trò rất thân mật và cỡi mở  Kể về tuổi tác thì Trúc nhỏ hơn Tôi bốn tuổi, Cúc nhỏ hơn một, Chị Lan lớn hơn Tôi hai, còn Chị Mai thì lớn hơn Tôi đến sáu tuổi .

Có lẽ người tôi giàu tình cảm nên từ trước đến nay gặp toàn chuyện ướt át cảm tình . Tôi phân vân không biết có nên bước sâu vào tình cảm với gia-đinh này hay không, nhất là trong lúc Mẹ tôi đang vật lộn với căn bệnh ngặt nghèo, làm sao Tôi còn tâm trí để vui chơi và  phiêu-lưu tình cảm  ? .

Ăn trưa xong,  hai Chị Mai và Lan mở cữa Tiệm bán buôn, Cúc và Trúc thì rủ nhau đi chợ mua thức ăn cho buổi tối nay . Cả hai đến hỏi Tôi thích ăn món gì để tối nay nấu đải, Tôi mim cười trả lời :

  Bao nhiêu năm qua đa ăn quen Quán cơm bình dân Saigon dành cho SV Bây giờ ăn cơm lính cũng chẳng hơn gì . Chắc chắn tối nay, dù ăn món gì, Tôi cũng cảm giác rất ngon . Mọi người cùng cười rồi Trúc nói : Vậy thì tối nay đải Anh Nem nướng Ninh-hòa  . Sau đó hai Chị Em xách giỏ ra đi . Anh Thìn rủ Tôi ra Quán café bên đường ngồi trò chuyện .

Vừa mới gặp nhau, quen nhau nhưng sau vài câu chuyện, Anh Thìn và Tôi có vẻ rất tương đắc . Anh cho hay thứ bảy tới Cúc và Trúc phải bay trở lại Sài-gòn để Cúc về Long-xuyên trình diện dạy học cùng chung nhiệm sở với người yêu, Còn Trúc thì trở lại Trường Đại-học Sư-phạm .

Anh hứa thứ bảy tới sẽ lái xe xuống Trường Hải-quân đón Tôi lúc 9 giờ sáng.

Bất cứ ngày vui nào cũng chóng qua và cuộc vui nào cũng chóng tàn . …….

 

Tối nay trở lại Quân-trường mang theo nhiều giấc mơ đẹp, vừa leo lên giường định nằm ôn lại những gì xảy ra ngày hôm nay đã làm con tim mình rung động khi nhớ lại những tình-cảm của bốn Chị Em và anh Thìn dành cho mình thì Vinh vội vả bước vào phòng hỏi trống  không :

  Nhân đi bờ về chưa ?

Tôi vội vả ngồi dậy, thả hai chân xuống sàn nhà, trả lời :

  Vừa về tới, có gì không ? .

  Thanh và Huyền từ Sài-gòn ra thăm, không báo trước, ngày nay Tôi trở lại  Trường hai lần tìm Nhân nhưng không gặp . Bây giờ cả hai đang ở Khách-San ngoài phố, Nhân muốn cùng Tôi leo rào ra phố không ? .  

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói dối :

 Chắc là sáng mai, vì Tôi đang nhức đầu quá .

  Thôi đuợc, vậy sáng mai Chủ nhật ta gặp nhau tại Phở Chụt lúc 9:30 nghe .

Không đợi Tôi trả lời, Vinh vội quay lưng đi, chắc là leo rào một mình .

Hồi nảy Tôi nói dối nhức đầu mà bây giờ nhức đầu thật .Nhất là lúc này, tôi đang nghĩ về Trúc, cô út của bốn Chị Em . 

Lúc ăn cơm tối, mọi người cố tình để Tôi ngồi cạnh Trúc, có lúc Trúc gắp thức ăn bỏ lên chén Tôi và có lúc Tôi đáp lại, gắp thức ăn vào chén Trúc .

Mọi nguời chắc đang để ý với vẻ bằng lòng nhưng không ai nói gì dù là một câu đùa giởn .

Tôi nghĩ bây giờ là lúc mình có đủ yếu tố để có một người yêu, so sánh Trúc và Huyền thì Trúc thích hợp hơn, nhất là nét hiền hậu, cùng hoàn cảnh mồ côi và cuộc sống tự lập, đặc biệt là bản tánh kín đáo, sự vui buồn ít khi bộc lộ lên nét mặt làm Tôi đôi lúc phải suy nghĩ xem Nàng đang nghĩ gì và Nàng cũng không

thích tìm vui nơi chốn ăn chơi nhảy nhót, hoàn toàn trái ngược với Huyền .

Thế nhưng, chính Huyền là người đã lôi kéo Tôi ra khỏi vùng mặc-cảm triền miên, kể từ khi gặp Nàng, Tôi đã nhận chân được giá-trị thực cuộc sống, lúc nào có cuộc vui là cứ vui, hãy ngước mặt hiên ngang nhìn Đời và biết trang trọng điều hay, nét đẹp của hiện thực .Tôi biết, Tôi đã mang ơn Huyền nhiều lắm .

Chắc chắn trong những ngày qua, Bố Mẹ nàng đã nói ý nghĩ của Tôi cho Nàng nghe nhưng không hiểu sao bây giờ Nàng vẫn ra đây thăm Tôi .

Những suy đoán của Tôi không biết có trùng hợp với ý nghĩ của Nàng hay không ? . Tôi chưa hiểu nổi . Không biết sáng mai gặp nhau, cả hai sẽ phản ứng như thế nào ?

Tôi sợ nhất những lúc thức đêm trằn trọc, nhưng đêm nay không tài nào ngủ đuợc bỡi hình bóng của Huyền, của Trúc …….

Tôi vùng dậy ra sân chạy vài vòng cho thân xác mệt nhoài, ướt đẩm mồ hôi Xong đi tắm và nằm ngủ lại ………

Sáng Chủ-nhật hôm sau, lúc tỉnh giấc đã hơn 9 giờ, vội vả thay quần áo ra đón xe Lamb. Đi Cầu-đá . Vào Phở Chụt không thấy bóng dáng ba người, mặc dầu Tôi đến hơi trễ .

Chọn cái bàn bốn ghế, Tôi gọi ly Café và ngồi nhìn ra biển đợi chờ .

Quán Phở buổi sáng rất đông khách, người vào ra tấp nập, tiếng cười nói ồn ào điếc tai, nhưng Tôi vẫn có một thế giới cho riêng Tôi khi thả hồn ra biển .

Khoảng mười phút sau, thình lình có hai bàn tay bịt mắt Tôi cùng với mùi nước hoa thơm phức quen thuộc, Tôi biết chắc là Huyền nên vẫn ngồi bất động, lên tiếng hỏi :

– Vinh và Thanh đâu rồi ?

  Không trả lời ngay, Nàng buông tay ra nhìn Tôi nói  :

– Vào lính có khác . Trông Anh xạm nắng và khoẻ mạnh hơn trước nhiều, …..

  rồi ghé sát vào tai tôi, nàng nói : Đúng là mẫu người lý-tưởng của Em .

  Nàng trả lời tiếp :

– Hai người đưa Em ra đây và quay trở ra Phố gấp vì Chị Thanh đã hẹn gặp vài

người bạn . Anh Vinh dặn nếu muốn cùng nhau ăn cơm trưa thì đến nhà hàng Thanh-Đạm đường Độc-Lập lúc mười hai rưỡi .

Tôi đứng lên kéo ghế cho Huyền ngồi và gọi thức ăn .

Trong khi chờ thức ăn mang ra, Tôi hỏi :

– Bố Mẹ có biết Em ra đây không ?

– Lúc Em đi thì không biết, nhưng bây giờ đã biết rồi, bỡi Em có viết vài dòng để lại .  

– Vài dòng gì  ? . Không lẽ Em viết, ra Nha-trang thăm Anh ?

  Đúng lúc thức ăn mang ra, Nàng nói :

– Chưa nói cho Anh nghe được, chúng ta ăn sáng đả .

Trong suốt bữa ăn sáng , Huyền chỉ nhìn Tôi, không nói lời gì, và trả lời những câu vớ vẫn khi Tôi hỏi mà thôi . Tôi thì đang chờ đợi những gì Nàng sẽ nói ……

Thật khó mà đoán được trong lòng Nàng đang nghĩ gì, chỉ một điều chắc chắn là Nàng buồn giận vì hôm qua Vinh leo rào ra với Thanh nhưng Tôi thì không .

Ăn xong Nàng vừa móc ví tính tiền vừa hỏi :

– Anh đã hết nhức đầu chưa ? .

  Thay vì trả lời, Tôi nói nhỏ :

– Đừng làm Anh cảm thấy quê muà truớc đám đông .

  Nàng nhìn Tôi giải thích :

– Để Anh trả tiền, người ta sẽ nghĩ Anh đang tán tỉnh Em. Hoặc Em đang là Bồ của Anh . Còn Em trả tiền, người ta sẽ nghĩ Em là Vợ anh hay người nhà thân thuộc của Anh, Anh thích cái nào ? . Nàng trợn tròn đôi mắt nhìn Tôi như đùa cợt thách thức .

 Tôi không nhịn cười được, lần đầu tiên nghe Cô bé ranh khôn lý luận, Tôi đứng dậy đi nhanh đến Quày tính tiền, móc ví ra trả .

Ra khỏi quán Phở, Tôi nói :

  Anh chưa quen thuộc nơi chốn ở đây, ngoài việc đi Ciné, ăn uống còn có Cầu Xóm Bóng, Hòn-Chồng ……Không biết Em thích đi đến nơi nào ?

Nàng nắm tay đi sát vào Tôi hỏi :

– Tại sao gọi là Hòn-Chồng ? .

– Thưc sự Anh cũng không biết, có thể do những tảng đá chồng chất lên nhau, hoặc có thể, có sự tích chuyện Vợ Chồng cũng không chừng ?

Nàng buột miệng hỏi :

– Có Hòn-Vợ không Anh ?

Tôi mim cười trả lời :

– Chưa bao giờ nghe ai nói đến Hòn-Vợ . Nhưng có Hòn Vọng Phu, Mẹ bồng con đợi Chồng đi chinh chiến xa, lâu ngày hóa thành tượng đá trên núi ven biển Qui-nhơn .

– Vậy thì Em muốn đến Hòn-Chồng  .

– Bộ Em muốn tìm hiểu lịch-sử Hòn-Chồng ?

– Không phải – Em muốn xem tảng đá Hòn-Chồng có lớn không . Nếu lớn thì Em sẽ đổi tên thanh Hòn-Vợ và tìm môt tảng đá nhỏ hơn đặt tên Hòn-Chồng .

  Với Em, lúc nào Chồng cũng phải thua Vợ . Anh hiểu chưa ?

Cả hai cùng ngước mặt lên trời cười ngặt-nghẽo và chiếc xe Lamb. Ba bánh chạy trờ tới, Tôi đỡ Huyền bước lên rồi nói với tài-xế chúng tôi muốn tới Hòn-Chồng .

Hòn-Chồng thực sự là một bãi biển bên cạnh suờn núi, từ biển vào có bờ cát hẹp, tiếp đến là ghềnh đá lớn lan rộng đến ven sườn núi, đặc biệt là những tảng đá lớn chen chúc chồng chất lên nhau, tạo nên nhìều hang động nhỏ, rất tiện lợi và đồng -lỏa với những đôi tình nhân ngồi trong khe đá nhìn ra biển .

Khi buớc xuống xe trả tiền, Ông tài xế thấy Tôi trong bộ đồng phục trắng toát,

Huyền cũng mặc jupe màu trắng nên ông ta lấy xấp báo đưa Tôi và nói :

– Nè, tôi cho xấp báo để lót ngồi, không thì dơ hết quần áo . Tôi nói cám ơn rồi nắm tay Huyền đi tìm ghềnh đá .

Nàng rất thích thú, nhí nhảnh nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia và nói :

Không ngờ Hòn-Chồng đẹp và lý-tưởng quá Anh nhỉ ! .

Khi tìm được ghềnh đá vừa ý, đằng sau có tảng đá dựa lưng, trên đầu có tảng đá nhô ra che nắng, tảng đá ngồi rất bằng phẳng, Tôi lấy báo trải đủ chỗ cho

Nàng và Tôi .

Tôi ngồi thẳng, lưng dựa vào tường đá ,  quàng tay sau đầu làm gối, Nàng ngồi bên cạnh và nghiêng người kê má lên ngực Tôi rồi nói :

  Em muốn ngủ một chút trên ngực Anh .

  Cứ tự nhiên .

Thế là Nàng nằm im, nhắm mắt như ngủ thật . Gió biển thổi nhè nhẹ bay vài sợi tóc Nàng lên mặt Tôi  . Tôi cứ để yên và nhắm mắt tận hưởng niềm hạnh phúc chưa bao giờ đến lần nào trong đời .

Ngoài biển xa vẫn đều đặn từng đợt sóng đuổi nhau tạo nên những vòng cung trắng xoá . Đàn Hãi-âu vẫn nhịp nhàng la đà bay lượn trên mặt nước tìm mồi .

Trong tiếng sóng vỗ xào xạc vào ghềnh đá, lúc lớn lúc nhỏ, tự nhiên Tôi như nghe tiếng Trúc đang nói chuyện đâu đây, Tôi mở mắt nhủ thầm không nên nghĩ bậy bạ, Tôi càng xua đuổi,thì hình bóng Trúc càng hiện rõ ràng hơn .

Sau cùng Tôi lại nghĩ, nếu hôm nay là Trúc thì cảm giác của mình như thế nào đây ? . Thật tình Tôi tham lam quá ! .

Đời Tôi hình như lúc naò cũng có niềm luyến tiếc " Giá như …" .

Lúc nhìn Bà Già nằm ngủ trên tàu lửa, Tôi nhủ thầm Giá như đây là Mẹ mình  Bây giờ nhìn Huyền ngủ, Tôi lại nghĩ  ….Giá như đây là Trúc ……

Thật tội nghiệp cho Mẹ .. … cho Huyền …không có được cơ-hội đáp ứng con tim reo vui, phấn khởi niềm hạnh phúc của Tôi  …………

Tôi vần đang đợi chờ …..những gì Huyền sẽ nói …..mà chắc là buồn nhiều hơn vui, cũng có thể Nàng sẽ trút bỏ bao nhiêu dồn nén, giận hờn lên Tôi không chừng ? .

Đang miên man nghĩ ngợi tự nhiên cảm thấy ngực Tôi ướt, cúi mặt xuống nhìn mới hay Huyền đang khóc . Tôi nhìn ra biển để giử sự yên tĩnh cho Nàng .

Một người con gái, mới nhìn chỉ thấy toàn niềm vui,hồn nhiên, nhí-nhảnh, nhưng rồi cũng ẩn-chứa ít nhiều những chuyện đắng cay cuộc đời như hầu hết những nguời con gái khác .     

Có lúc Nàng khóc rùng mình , làm tim Tôi cũng nhức nhối buồn theo …..

Bất chợt Huyền ngồi dậy, vuốt lại mái tóc, lau khô nuớc mắt và xoay người lại ngồi ngay ngắn đối diện nhìn Tôi một hồi rồi nói :

– Xưa nay Em ước-muốn điều gì cũng đuợc, nhưng bây giờ thì không . …

  Rất cám ơn Anh không ra ở lại với Em tối qua . Nếu Anh ra,  chắc Em sẽ ân- hận khi lên xe hoa về nhà chồng cuối năm nay .

 Tôi ngạc nhiên, chưng -hững hỏi lại :

  Thì ra, Em đến gặp Anh để thông báo ? . 

Huyền vẫn nhìn Tôi, không nói và hai mắt bắt đầu đẫm lệ . Tôi thở dài, giang tay kéo đầu Nàng áp sát vào ngực rồi nhỏ nhẹ nói :

– Anh vẫn tin Em, muốn là đuợc . Em chủ động bất cứ điều gì, đều được toại  nguyện …. có điều …. Em đang dẫn Anh đi qua đoạn đường sỏi đá gồ ghề …  mà Anh …..  thì còn đang mơ ngủ, nên không khỏi bị vấp té .

  Cho dù Anh không ngại khó khăn, nhưng Bố Mẹ Em cố tình lôi kéo Em qua con đuờng sạch sẽ, trơn tru hơn .

  Trong khi chỉ có Vinh lấy kinh nghiệm đời mình làm thước đo sự ngu si, quê mùa đần đôn của Anh vì không hăng hái kiên nhẫn bước tới để cho Em khổ đau, buồn giận cuộc đời, có phải thế không ? .

Im lặng một lúc, Nàng nói :

– Em ra đây vì đã có giao kèo với Bố Mẹ . Lúc trước biết Em chưa yêu ai,nên mỗi lần Bố Mẹ áp bức, Em từ chối là yên .

  Bây giờ không phải thế, Em càng từ chối thì áp lực càng mạnh mẻ hơn, cho  nên, sau nhiều đêm suy nghĩ,  Em đã đổi lấy chuyến đi thăm Anh và giao-ước bằng lòng với Bố Mẹ .

Nói xong, Nàng im lặng để chờ phản ứng mạnh mẽ hơn củaTôi. Nhưng Tôi vẫn im lặng lắng nghe và chờ đợi phản ứng của con tim mình .

Hình như có sự nhói đau hoà lẫn điều gian dối không thật lòng .

Tôi ngồi im một lúc rồi ôm Nàng chặt  hơn để đè nén những tiếc nuối sau cùng của cuộc tình chớm nỡ vội tàn, trước sau rồi cũng đi vào tuyệt lộ .  

Sắp tàn mùa Thu nên ngày hơi ngắn, những tia nắng vàng nhạt xuyên qua cành lá bên sườn núi trông có vẻ ảm đạm thê lương, gia-đinh đàn nai đang cùng nhau tìm về hang động, thỉnh thoảng đứng lại, ngước đầu nhìn quanh quẩn bên vũng nước thiên nhiên .

Từng đôi tình-nhân bắt đầu đứng lên đi ra đón xe trở về . 

Tôi mệt mỏi kéo Nàng đứng lên vì sợ hết xe Lamb. về thành phố .

Khi lên xe rồi, Nàng ôm chặt lấy Tôi như sợ Tôi chạy mất và nói :

– Anh Vinh Chị Thanh muốn ăn cơm với Chúng ta tối nay, nhưng Em từ chối .

  Em chỉ muốn hai đứa mình thôi .

Về đến Phố chưa tới sáu giờ chiều nhưng trời mùa Thu bắt đầu sẫm tối . Huyền đề nghị đi ăn Nhà hàng trong Khách sạn lớn, nơi Nàng đang trú ngụ.

Nhà-hàng trong đó sang trọng, lịch-thiệp và rất im vắng, khác với Nhà-hàng ngoài phố lúc nào cũng đông nghẹt người nói chuyện điếc tai .

Thật đúng như thế, khi mới bước vào, tưởng không có ai,vì ánh đèn mờ ảo, các bàn ăn đuợc phủ khăn nhung đỏ, trên bàn có ngọn đèn cầy leo lét vừa đủ thấy mặt nguời đối diện, và khung cảnh rất tình tứ . 

Thực đơn gồm ba ngôn ngử Anh-Pháp-Việt nên Huyền rất rành rẽ .

Vì chưa bao giờ vào Nhà hàng như thế này nên không quen thuộc những món ăn . Có lẻ Huyền hiểu ý nên nói :

– Để Em chọn món ăn cho Anh và Em .

Tôi gấp tờ thực-đơn lại và gật đầu nói : Đuợc .

Nàng biết dân Huế thích ăn cay nên gọi thức ăn của Ý và chai rượu chát đỏ .

Tôi trợn mắt ngạc nhiên nói :

  Hôm nay Em muốn hai chúng ta gục trên bàn này ?

  Không có gì đâu, chỉ làm ấm bụng thôi . Nếu uống không hết, Em đem lên phòng cho Anh Vinh Chị Thanh .

Ăn uống xong xuôi, Tôi châm thêm cho đầy hai ly rượu rồi cụng ly với Nàng và chậm rải bắt chước theo giọng nói của anh Kép cải-lương :

  Huyền ơi ! ….. Giang-Sơn .. Cuộc đời ……..Buồn vui theo vận Nước …Buồn đau cho Cuộc tình …. Hôm nay xin cùng Em uống can …Chén ly-bôi …..

Nói xong Tôi nốc cạn ly rượu, còn Nàng mĩm cười và chỉ nhắp một ngụm rồi đính chính :

  Không phải Chén ly-bôi ….mà là…..Ly Ruợu Mừng ….cho Em tìm được niềm hạnh phúc trong việc đặt tình yêu đúng chỗ .

Tôi trợn tròn đôi mắt, lắc đầu không hiểu . Nàng giải thích thêm :

  Từ trước tới nay Em chưa tìm được một ai trong số những người thích Em, theo đuổi Em, để Em dâng hiến, trao trọn tình yêu cho người đó .

   Bỡi vì Em nghĩ, tình yêu là cái gì thật nhẹ nhàng, thật đơn giản, nhưng làm Con tim rung động mãnh liệt khác thường khi nghi tới và rất cần thiết cho đời sống như đói thì ăn, khát thì uống, lúc buồn, nghi đến tình yêu là vui, lúc đau  khổ, nghi đến tình yêu là sung sướng v ..v ..

   Tóm lại, chỉ cần con tim thổn thức khi xa vắng, rung động khi gần nhau, đó là lúc tình yêu bắt đầu hiện hữu .

   Mỗi nguời sống trên đời, cần có một nơi để phó thác, gữi gắm tình yêu của mình, bất kể nơi đó, người đó có phải là Chồng là Vợ mình hay không ?

   Những người đã đến với Em lâu nay, không đáp ứng những điều con tim Em mong muốn, mặc dầu có những người đã kiên trì một thời gian dài lâu ……..

Huyền nói một hơi dài rồi ngồi nhìn Tôi với cử chỉ tự mãn . ………..

Tôi châm rượu vào ly mình, nốc cạn rồi hỏi :

  Em là Triết-gia  ?. Hay chỉ là người con gái đáng thương trong " Hai Sắc Hoa

   Ti-Gôn "  của TTKH  ? .

  Em học Truờng Pháp nên không học thơ Việt Nam, nhưng có mấy đứa bạn rất mê Hai Sắc Hoa Ti-Gôn, mà Em chưa có cơ hội thưởng-thức .

   Anh còn nhớ không ? .

  Lâu quá, bây giờ chỉ nhớ mang máng vài câu :

   " ……………………………………………………

     Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời

     Ái ân lạt lẽo của chồng tôi    

     Mà từng thu chết, từng thu chết

     Vẫn giấu trong tim bóng một nguời

      ………………………………………"

– Ừ ! Hay quá Anh nhỉ ? Nhưng khi người yêu của mình trở thành người vợ hay người chồng rồi thì tình yêu có còn nhiệm mầu như Em đã nói lúc nảy không

  Anh ? .

Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói :

– Chịu thua .

Huyền cười thách thức như nguời thắng cuộc . Tôi tiếp tục nốc hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc không còn một giọt trong chai .

Bây giờ Tôi thấy Huyền mờ mờ, ảo ảo nhưng vẫn còn nhớ móc ví gọi bồi bàn tính tiền .

Anh bồi bàn nói : Cô đã bảo chúng Tôi tính chung vào tiền phòng ngủ rồi .

Huyền vẫn ngồi im theo dõi từng cử chỉ của Tôi . Tôi cố gắng đứng dậy từ giả Huyền nhưng đầu óc quá nặng …nặng dần …rồi gục xuống bàn ….. Huyền đứng dậy đỡ Tôi ngồi thẳng, tựa đầu sau thành ghế, ngữa mặt lên trần nhà và xin Nhà-hàng cái khăn ướt lạnh đắp lên trán Tôi .

Lúc này tai Tôi ù ù, mắt nhắm nghiền không mở lên nổi ……

 

Không biết Tôi đã ngủ-ngồi được bao lâu, mặc dầu mắt vần nhắm nhưng đầu óc hơi nhẹ nhàng hơn .

Một lúc sau nghe mơ hồ tiếng Vinh : Huyền đi Gọi giùm Taxi, Anh đem Nhân về Quân-trường cho kịp điểm-danh 10 giờ, xong Anh sẽ leo rào trở ra .

Tôi lên tiếng hỏi trong khi mắt vẫn nhắm :

– Vinh và Thanh về hồi nào ? Tôi thành thật xin lổi đã làm phiền mọi người ….

Cả Vinh và Thanh cùng lên tiếng :

– Không có gì đâu, say rượu một lúc sẽ hết thôi …..

Đúng lúc Huyền chạy vào thông báo Taxi đến rồi, Vinh và Huyền mỗi người một bên dìu Tôi ra xe .

Khi đến gần Taxi, Nàng khóc nức nở , ôm Tôi hôn nồng nàn vào mặt thật lâu .

Tôi cũng ôm Nàng thật chặt, hôn Nàng và nói nhỏ vào tai :

– Bây giờ Anh đã thật sự yêu Em ……

 

Hôm nay sáng Thứ hai, ngồi tại Giảng-đuờng học Toán của chương trình MPC  Đại-học Khoa-học do Trung tá Phụng dạy, mình đã học qua nên rất nhàm chán, hơn nữa, đầu óc còn lùng-bùng vì rượu nên lại càng mệt mỏi hơn .

Nhìn quanh Giảng-đường không thấy Vinh, chắc là xin phép ra ngoài tiển đưa Thanh, Huyền đến Phi-trường về Sài-gòn .

Tôi cũng lấy lý do xin đi Bệnh-xá vì cảm cúm, sau đó về phòng nằm nghỉ .

Thực ra, Tôi mệt mỏi vì rượu thì ít nhưng đầu óc suy nghĩ về Huyền thì nhiều Tôi thầm trách tôi :

Nhân ơi ! Mày phải rõ ràng đang muốn rẽ lối nào, khi đã bước vào ngưỡng cữa tình yêu ? . Với Trúc tuy có những yếu tố thích hợp như cùng hoàn cảnh mồ côi, có cuộc sống tự lập v ..v .. nhưng chưa bao giờ cùng Nàng trao đổi ý hướng và quan điểm sống cuộc đời . Đây là yếu tố quan trọng nhất để quyết định Vợ

Chồng ăn đời ở kiếp bên nhau .

Với Huyền, tuy bị cản trở bỡi Bố Mẹ và Môn-đăng Hộ-đối, nhưng cá nhân Nàng

và mình thì như hai mà một .Những suy tư Tôi chưa nói, Nàng đã đoán được phần nào, và ngược lại Tôi cũng hiểu được chút ít những gì Nàng đang nghĩ tới giống như có " Thần-giao Cách-cảm "  .

Tình yêu đến rất nhẹ nhàng, bất chợt, không cần phải đợi chờ thời gian, đây chính là trường hợp của Huyền và Tôi . Cho nên bây giờ, Tôi đã nhận thức rõ, đối với Trúc chỉ có Thích chứ chưa có chút gì gọi là Thương và Yêu đương cả .

Nghĩ lại, chỉ có hai ngày Thứ bảy, Chủ nhật tuần này đã làm tim Tôi nhức nhối Tâm hồn Tôi bấn loạn, và bây giờ Tôi đã nhận chân được sự thật khá rõ ràng  .

Xưa nay có mấy ai toại nguyện được cả hai thứ tình yêu và tình nghĩa Vợ Chồng ? . Con nguời sống với diễn-tiến cuộc tình như một định-luật :

Gặp nhau, thích nhau, yêu thương nhau, cưới nhau để thành Vợ-Chồng .

Nhưng cũng có lắm người gặp nhau, thương yêu nhau rồi sau đó lấy người khác làm Chông, làm Vợ . 

Ý tưởng lớn khôn của Huyền làm Tôi nễ phục . Nàng có được đối-tượng để trang trải tình yêu là Tôi, và Tôi cũng có được nơi trang trải tình yêu là Nàng .

Bây giờ Tôi cảm thấy thoải mái hơn ….

 

Tôi ngủ thiếp đi trong niềm vui khá lâu , cho đến khi Vinh vào phòng đánh thức .

 Vinh cho hay sáng nay dẫn hai cô nàng đi phố Nha-trang mua sắm, sau đó đưa cả hai lên phi-trường  lúc 03 giờ chiều, và Huyền gửi túi xách này cho Nhân .

Nói xong, Vinh giao túi xách rồi đi ra ngoài, trong khi Tôi chưa tỉnh ngủ . .

Nhìn đồng hồ gần 08 giờ tối, thì ra Tôi ngủ quên cả ăn cơm, vội vàng dậy rửa mặt, thay quần áo vào Câu lạc bộ . ………………

 

Ngày nay ngủ hơi nhiều nên tối nay khó ngủ . Mấy thằng cùng phòng đã ngáy kho kho , Tôi ngồi dậy bật đèn ngủ và lấy túi xách của Huyền xem những thứ gì trong đó . Nào là Khăn tắm, Xà phòng, đôi dép và cái hộp sắt nhỏ giống hộp bánh .

Khi mở ra mới hay là hộp tiền . Nhiều hơn nửa năm lương Trung sỉ của Tôi .

Ở đáy hộp có mảnh giấy viết vài hàng :

                                         Anh yêu của Em,

   Anh Vinh nói Quân-trường ăn uống rất kham khổ, Tháng nào cũng xin tiền Bố Mẹ để bồi dưỡng thêm, 

   Đây là dịp cuối cùng Em chăm sóc cho Anh, Nhớ gìn giử sức khoẻ,

                    Tuyệt đối không đuợc tặng quà cuới cho Em .

 

                                              Huyền

 

Lại thêm một buổi tối mất ngủ nửa rồi ! Tôi cất tất cả vào ngăn tủ, khoá lại rồi nằm tưởng nhớ về Huyền …

 

Mới đây mà xa Huyền đã một tuần, Thứ bảy này là ngày trực của Tôi  nhưng năn nỉ thằng bạn thay thế, bỡi đã hứa ra ăn bữa cơm chia tay Cúc và Trúc trở về Sài-Gòn . 

Sáng nay mới hơn bảy giờ đã thấy Ông Bố bận bộ Tiểu-lễ trắng đi bờ, buớc vào phòng hỏi :

– Hôm nay đi chơi với tôi được chưa hay vẫn còn bận đi với Đào ? .

Chưa ngồi dậy được vì đầu óc còn nặng, Tôi trả lời :

– Đào về Sài-gòn tuần trước rồi . Nhưng ………

Tôi định nói thật, nhưng cần suy nghĩ chín chắn, nên ngập ngừng trả lời :

– Bố vào Câu-lạc-Bộ đợi Tôi đi tắm, có được không ?

Ông Bố gật đầu OK đi ra khỏi phòng . Tôi vẫn nằm trên giường suy nghĩ :

Đem Ông Bố đi theo có thể là điều rất tốt cho Tôi lúc này, vì trong lòng Tôi thật sự chưa muốn có cơ hội riêng rẻ hay nói chuyện riêng tư với Trúc .

Tắm rửa và thay áo quần xong đã gần 9 giờ, giờ Anh Thìn đem xe lại rước .

Tản bộ với Ông Bố từ Câu-lạc-bộ ra Cổng Trường, Tôi kể hết chuyện Bà già có bốn người Con gái cho Ông ta nghe, xong Ông bảo :

– Anh đưa bàn tay trái Tôi xem thử . Ngày xưa Tôi có học khoa bói toán .   

Vừa đi vừa cầm tay trái tôi lên xem và nói :

– Xem ra thì Anh rất đào-hoa, nhưng đuờng tình duyên gia-đạo bị đứt quảng nên   chắc là có trắc-trở, ít ra cũng một lần .

Nói đến ngang đó chợt nhìn thấy xe Jeep Cảnh sát của anh Thìn quẹo vào Cổng

Tôi giới thiệu hai người rồi nói tóm tắt về truyền-thống Bố Con trong Hải-quân.
Và hỏi anh Thìn có trở ngại gì không ? . Anh Thìn nói cuộc sống này có thêm bạn là điều quí-hóa chứ trở ngại gì đâu .

Khi ra tới nhà, chào hỏi xong, cả ba ngồi uống café ở phòng khách dưới lầu, Một lúc sau, Cúc đến bên Tôi nói nhờ anh Nhân lên lầu-ba giúp Trúc cột lại mấy thùng đồ vì Cô út này chậm chạp lắm .Mười một giờ chúng ta phải đi vì mười hai giờ máy bay cất cánh .

Theo Cúc lên lầu, Cúc mở cữa không thấy Trúc nên bảo Tôi ngồi ghế đợi ,rồi Nàng đi xuống .

Phòng ngủ và phòng khách chung, không ngăn cách, không biết Trúc đi đâu, không thấy thùng đồ muốn cột để nơi nào .Chỉ thấy trên giường ngủ, chiếc valy trống mở ra bên cạnh là đống áo quần .

Tôi đi đến xếp từng cái bỏ vào valy, thình lình nghe tiếng Trúc mở cữa và nói :

– Trời ơi ! Để đó cho Em, đàn ông đừng làm chuyện đàn bà con gái .

Tôi quay lại nhìn Trúc và nói :

– Xếp áo bỏ vào vali sao lại phân biệt chuyện đàn bà con gái ? .

Trúc bước đến bên Tôi, lật tung đống quần áo và nói :

– Nè ! Anh thấy gì không ? .

Tôi nhìn xuống thấy toàn là quần lót và áo ngực đàn bà, bèn mĩm cười trở lại ghế ngồi . Trúc nói tiếp :

– Em nhờ Anh cột lại thùng đồ để lát nửa gởi máy bay .

Tôi cẩn thận lấy giấy báo bọc lại từng cái chén bát để tránh va chạm, ngay cả cái nồi cơm điện cũng bọc lại kỷ càng, xong sắp gọn vào thùng cột lại có quai xách . Nàng đến sau lưng đứng nhìn và khen :

– Hải-quân thắt-gút thắt-nơ có khác . Đẹp và gọn quá chừng . Tôi nói cám ơn .

Đúng lúc Cúc bước vào gọi xuống ăn cơm kẻo sợ trể .

Không biết cả tuần nay trong nhà bàn tán như thế nào về Tôi, nhưng hôm nay Trúc săn sóc Tôi rất tự nhiên như nguời vợ lo cho chồng, đồng thời mọi người Ai cũng nghĩ Tôi và Trúc như chuyện đã rồi . Làm cho Ông Bố hết sức ngạc nhiên .

Sau khi ăn trưa , Anh Thìn lái xe đưa Cúc, Trúc đi Phi-trường, Tôi và ông Bố tháp tùng theo . .

Giả từ Cúc và Trúc xong, ra khỏi Phi-trường Tôi lấy lý do ngày nay là phiên trực nên nhờ Anh Thìn thả ở Quân-trường và đưa Ông Bố ra phố . Anh Thìn nói đùa.

– Chắc là Nhân buồn vì xa Em . Ông Bố phụ họa thêm, ai xa người yêu mà không buồn . Tôi gượng cười, im lặng nhủ thầm : Đúng là Tôi buồn vì xa người yêu thật . Nhưng tội nghiệp cho Trúc, vì người yêu của Tôi hiện tại là Huyền .

 

Chương trình hoc của năm cuối  khá bận rộn nên ít khi theo dõi thời-sự đất nước .  Kể từ khi vào Quân-trường, Tôi ít khi theo dỏi cuộc chiến leo thang đến đâu ? . Chỉ biết qua loa rằng Mỹ đang tìm đường rút chân ra khỏi Việt-Nam trong danh-dự . Điều này làm cho Nga-Tàu và Bắc Việt dù đã kiệt-quệ tài-nguyên và mệt mỏi Chiến-tranh Việt Nam nhưng cũng lên tinh thần phát động kéo dài Cuộc chiến .

Ngày làm lễ mãn khóa đàn anh, Ông Bố ra Trường cũng là ngày Tôi nhận được hung tin .

Buổi chiều khi đang cùng mấy đứa trong Ban nhạc tập dượt để tối nay đảm trách phần dạ-vũ thì nhận đuợc lời nhắn có thân nhân đang đợi ở Cổng chánh muốn gặp gấp .

Tôi bỏ dở dang công việc, chạy nhanh ra Cổng gặp Anh Thìn với vẻ mặt nghiêm trang nói :  

– Nhân có thể xin ra vài giờ để gặp Chị Mai được không ? . Chị rất nóng lòng   muốn gặp Nhân .

Tôi vội vàng hỏi lại :

– Anh Thìn có thể nói sơ, nều quan trọng thì Tôi xin phép đi, bỡi vì tối nay phải đánh đàn cho chương trình Dạ-vũ .

Anh Thìn trả lời ngắn gọn :

– Trúc đã bị Việt-cọng bắt đi rồi .

Nghe xong Tôi như rụng rời tay chân, bèn nói :

– Anh đợi cho Tôi vào xin phép rồi ra đi cùng Anh .

Rất may khi đi trở vào thì gặp ngay Đại-úy Đại Đội-trưởng tại Thao-diễn-Truờng, Tôi phải nói dối rằng Vợ chưa cưới của tôi bị tai nạn, cần ra phố khoảng hai tiếng đồng hồ rồi sẽ trở về . Ông ta không hỏi gì thêm, chỉ bảo đi theo về Văn phòng lấy giấy phép .

Cầm được giấy phép trong tay, Tôi chạy nhanh ra xe Anh Thìn .

Trên đường ra phố, không ai nói với ai lời nào, Anh Thìn im lặng có lẽ nghĩ rằng : Tôi đang rối loạn tâm thần, Anh không dám quấy rầy .

Tôi thì đầu óc nóng ran suy nghĩ đủ thứ chuyện không may sẽ xảy đến cho Trúc có thể Trúc sẽ bị Việt-cộng bắt đi tạp-dịch gánh vác súng đạn ra chiến-truờng ?

Cũng có thể bắt vào Bưng học tập nhồi sọ để sau này đưa về Thành phố làm Nử đặc-công ? .  Và cũng có thể bắt đi làm Nữ tiếp-viên Hộ-lý cho Bộ-đội Bắc-

Việt không chừng ? . 

Nghĩ tới điều này Tôi cảm thấy quá đau xót và thương cho số phận của Trúc .

Thật là hải-hùng rởn tóc gáy, nhớ lại khi mới vào Sài-gòn Tôi có đọc cuốn Hồi-Ký Nhan đề " Đoàn Nữ-Binh Mùa Thu " do Ký-giả nào đó viết theo lời kể lại của những Nữ nạn-nhân làm công tác Hộ-lý .

Kể từ khi Cộng-sản Bắc-Việt ào ạt xua quân xâm chiếm Miền Nam, rất nhiều trại Nữ hộ-lý đuợc thành lập trên núi Trường-sơn dọc theo đường mòn Hồ chí-Minh, mục đích để giải-quyết sinh-lý cho Bộ-đội .

Có những trung tâm chứa trên vài trăm đàn bà con gái tuổi mười lăm mười bảy trở lên . Việt-cộng gọi họ là Nữ Cán-bộ Hộ-lý .

Trung bình mỗi ngày, một Nữ Cán bộ Hộ-lý phải làm tình với khoảng hai mưoi Bộ đội . Tàn ác nhất là những ai mắc bệnh Giang-mai lậu mủ thì cho chết hoặc đuổi về thành phố cho các Bệnh viện Việt Nam Cọng-Hoà chữa trị, chứ Việt- Cộng không có Bác sỉ khám ngiệm cũng như thuốc men .

Một số rất ít đàn bà con gái đem từ Bắc vào, còn phần đông là bắt đi từ các tỉnh trong Nam . Ngoài việc phục dịch tình dục cho Bộ đội, Nữ Hộ lý phải tự túc tự cuờng cuốc đất trồng khoai sắn để sinh sống . Rất nhiều người không chịu nổi, tìm cách bỏ trốn hoặc bệnh hoạn chết bỏ thây nơi rừng thiêng nước độc .

Bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng có nhiều điều tàn ác và vô nhân-đạo, nhớ lại đầu thập niên bốn mưoi, khi Nhật-bản với mộng ước bá chủ toàn cầu, đem quân xâm lăng các nước Á-Châu như Trung-quốc, Đại-hàn, Việt-Nam …v v..

Đi đến đâu, quân Nhật cũng bắt đàn bà con gái bản xứ làm hộ-lý, nhưng chắc là có chút nhân đạo hơn Việt-cộng bây giờ .

Nếu Trúc không may rơi vào hoàn cảnh này chắc Nàng sẽ tự tử mà chết .

Xe vừa ngừng truớc căn phố, Tôi bước nhanh vào trong, Chị Mai chạy lại ôm vai tôi vừa khóc nức nở vừa nói :

– Trời đất ơi ! Sao Chị đau xót quá, thấy Em là Chị nhớ thương Cô Út Trúc quá chừng . Bây giờ Chị biết làm sao đây Em ?.

Tôi đứng yên chờ Chị vơi đi niềm đau tột cùng, xong dìu Chị ngồi xuống bàn và buồn bả nói lời an ủi :

– Bây giờ ta chỉ biết nguyện cầu mà thôi……..Nếu Quốc-gia bắt, ta có thể tìm Kiếm,  chứ Việt-cộng bắt thì biết đâu mà tìm ? .

Vợ Chồng anh Thìn chị Lan cũng vào ngồi xuống bàn . Chị Lan với đôi mắt đẫm lệ, thều thào nói :

– Lúc trước Mẹ mỗi tháng đi thăm một chuyến và đem tiền vào, bây giờ Mẹ mất nên vài ba tháng Trúc về thăm một lần, chứ các Chị thì bận buôn bán làm ăn .

  Có khi Trúc đi máy bay, lần này đi xe đò thì bị Việt-cộng chận bắt đem vào rừng mất tích.

Rồi cả hai Chị Em nức nở khóc, Tôi và Anh Thìn nhìn nhau mà chẳng biết làm gì Một lúc sau Tôi lên tiếng  hỏi :

– Ai là nguời đem tin buồn về cho các Chị ?

Chị Mai lau vội nước mắt và nói :

Một Bà Cụ già đi cùng chuyến xe, Trúc ghi vài dòng vội vả nhờ đem về và bảo các Chị trả tền công nhưng Bà Cụ không lấy . 

Bà Cụ kể rằng khi xe qua khỏi đeo Phan-rí , Tài xế ngừng xe vì thấy có ụ đất giữa đường tưởng là có mìn, nào ngờ lúc mọi người xuống xe, thình lình có bốn tên Bộ-đội Việt-cộng trong lùm cây nhảy ra chia súng vào đám đông, rôi họ chọn lựa thanh niên nam nữ bắt đi, những nguời già cả thì cho lên xe lại . Hình như

trong số bị bắt, có những quân nhân đi phép .

Im lặng một lúc, không ai nói gì, Anh Thìn lên tiếng bảo Vợ:

– Lan ,  Em làm cơm sớm cho Nhân ăn, để trở lại Quân-trường, vì tối nay phải lo Chương trình Dạ-vũ ra trường cho khóa đàn anh .

Tôi trả lời :

– Thôi khỏi, chắc Tôi không thể ăn gì được lúc này .Bây giờ nhờ Anh cho Tôi trở lại Trường được không ? .

– Ừ, nếu không ăn tối thì chúng ta đi .

Khi hai Chị Mai và Lan đứng lên từ giả , Tôi chạy lại ôm hai Chị vào lòng và nói :

– Kể từ nay chúng ta cùng cầu nguyện cho Trúc .

Hai Chị tiễn Tôi ra xe với đôi mắt ngấn lệ buồn thương ngút ngàn ……….

 

Đã mấy tháng nay, trừ những tuần có trực gác, đều đặn mỗi cuối tuần  Anh Thìn đem xe vào rước Tôi ra nhà . Ngoài những giờ hai Anh Em la cà trong các quán café, xong về nhà nằm đọc sách hoặc vui choi với hai cháu nhỏ con Anh Thìn .

Tôi và Anh Thìn thường làm những việc lẩm cẩm trong nhà như sắp gọn lại hàng hoá, đóng thêm kệ để chất hàng, đôi lúc khách đông thì giúp hai Chị buôn bán . Có lần ngồi uống café, Anh Thìn nói :

– Nhân ra đây thuờng xuyên, làm cho Vợ tôi và Chị Mai cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm .

Tôi nhìn Anh hỏi lại  :

– Anh nói gì Tôi không hiểu, tại sao có Tôi là hai Chị yên tâm ?.

Anh Thìn châm thuốc hút và chậm rải trả lời :

– Hình như cả Chị Mai và Lan đều nghĩ rằng nếu Trúc biệt vô âm tín thì chắc Nhân sẽ có nguời yêu khác, vì thời buổi này Nữ sinh Nha-thành chọn người yêu Hải quân là số một , kế đến mới Không quân  . Nhất là những nguời hiền hậu như Nhàn thì sớm muộn gì cũng bị con gái Nha  thành bắt mà thôi ..

Tôi bật cuời thành tiếng, bỡi nghĩ rằng Anh Thìn chẳng hiểu nhiều về nội tâm của Tôi, rồi nói :

– Xin lỗi . Anh đã nghĩ oan cho con gái Nha-trang .

– Không ! . Tôi nói thật đấy .

Sau cùng Tôi tâm sự :

– Anh Thìn biết năm nay Tôi có nhiều chuyện buồn, chuyện lớn nhất bây giờ là Mẹ tôi đang thoi thóp bỡi căn bệnh ngặt nghèo đã hai năm qua .

  Hàng tháng Anh tôi vẫn cho biết tình trạng Mẹ chắc không qua khỏi .

  Do đó, có những lúc Anh Thìn hỏi Tôi có chuyện gì u-uẩn ngoài chuyên Trúc bị bắt mà buồn như vậy ? . Anh còn nhớ không ? .

Tôi nói tiếp :

– Thực ra, nếu Trời Phật phò trợ cho Trúc không chết vì bom đạn thì Trúc có thể vuợt qua mọi khó khăn, Tôi tin tuởng vào bản lảnh và kiến thức của Trúc .

Anh Thìn gật đầu rồi im lặng nhả làn khói thuốc lá lên không trung ….

  

Ròng rả hơn hai năm ở Quân-trường, buồn nhiều hơn vui nên nước mắt xoá lấp nụ cuời .  Ngoài chuyện Huyền lấy chồng , Trúc bị Việt cộng bắt , Mẹ vừa qua đời tháng trước , tôi cố tìm quên bằng cách vùi đầu vào sách vở nên kỳ thi ra trường đỗ khá cao , được ưu tiên chọn đơn vị . 

Những ngày chờ tân đáo Đơn-vị mới, ở lại nhà Chị Mai, thấy những nguời trong nhà lúc nào cũng buồn-thương-tiếc-nhớ về Trúc , làm cho Tôi cảm thấy gần gủi với Trúc nhiều hơn .

Lúc từ giả , Chị Mai căn dặn đủ thứ giống như chăm sóc cho người Em ruột thịt .

Thế là xong, bây giờ Tôi là một Hãi-quân chuyên nghiệp, Tôi hảnh diện và sẵn sàng  phục vụ cho quê hương đất nước từ nay .

Đơn vị mới của Tôi là Dương-vận-Hạm, chuyên chở Quân-dụng xe tăng thiết- giáp từ Sài-gòn phân-phối đi các tỉnh ……

 

Thời gian thấm thoắt, đã gần năm  năm  hải hành , buồn vui với sóng nước bọt biển Đại Dương , cuộc sống nay đây mai đó . Lúc thì Côn-Sơn Phú-quốc, lúc Đà-nẵng Qui-nhơn .

Có những lần ăn Tết tại các Hãi-đảo miền Trung : Cù-lao Chàm, Cù-lao Ré…

Đã trót ôm mộng Hãi-hồ, bây giờ Tôi yêu thương Biển cả .

Nhất là những lúc tàu Hãi-hành trong sóng yên biển lặng, Nhìn Biển như tấm thảm nhung xanh, mà con tàu và Tôi đang viễn-du, mộng mơ trên đó .

Lúc bình minh, thấy mặt trời hồng rực sáng, vươn lên cuối chân trời .

Khi hoàng hôn xuống, nhìn đàn Hãi-âu bay về hoang đảo .

Một mình Tôi ngồi trên boong tàu, thả hồn về quê củ .

Nghĩ đến nguời thân thương, nhớ nhung người tình .

Tất cả đều im vắng, đây mới đích thực là " Cõi Riêng Tôi " .

 

 

                                           Tâm Phương