Tạp ghi

Phan Tưởng Niệm : CÒN LẠI GÌ CHO NHAU

 

 

CÒN LẠI GÌ CHO NHAU


 


Dòng thời gian thắm thoát rơi quá nhanh – mới đó mà đã hơn ba mươi năm qua rồi – mới ngày nào, tôi chỉ là chàng thanh niên ngớ ngẩn – mỗi sáng,mỗi chiều đứng bên gốc thông già len lén nhìn em vào lớp – vậy mà bây giờ, tôi đã là người  tuổi đã về  già  – mái tóc đã điểm nhiều sợi bạc – còn em – da mặt cũng đã có nhiều vết hằn theo năm tháng ? – thời gian sao qua quá vội !

Nuối tiếc chỉ là nuối tiếc – chúng ta còn lại gì cho nhau trong những tháng ngày còn lại ? – tình yêu ! – đã hết rồi – còn gì để nói đến tình yêu – thời gian đã bắt đầu gậm nhấm thể xác chúng ta – những vết loang lổ hằn sâu trên khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện – em không còn nhìn tôi mĩm cười – tôi không còn nhìn em ngây dại – chúng ta chỉ còn lại một ánh mắt nhìn thương hại cho nhau . – Hai mái đầu đều đã bạc !

Buổi chiều này – sau hơn ba mươi năm – tôi lại gặp em – trong ánh mắt xa lạ – em ngỡ ngàng – tôi bất chợt. Cơn mưa cuối mùa đổ xuống nơi tôi và em đang đứng – em thì thầm nhỏ nhẹ như lời thì thầm nhỏ nhẹ xa xưa – mỗi lần tôi và em đi phố dưới mưa – " coi chừng mưa ướt" – lời dặn dò năm xưa đã gợi lại trong tôi biết bao kỷ niệm .

Ngày ấy, khi tôi gặp em- tôi chỉ là một thằng con trai lang bạc – đêm nằm rừng, ngày vượt suối – đi tìm một lý tưởng vô hình hay tìm một tương lai mờ ảo mà tôi là một thằng con trai trong số những thằng con trai ngu ngốc chưa hiểu thế nào là dối trá cuộc đời – để rồi một ngày cuối tháng tư – tôi âm thầm lặng lẽ đi vào nơi tăm tối – còn em ngoãnh mặt quay lưng – ra đi không một lời từ biệt. Hơn ba mươi năm trôi qua – dòng thời gian đã cuốn trôi biết bao dấu tích – nhưng cái dấu tích hằn khắc sâu trong tâm khảm tôi vẫn là em – bao năm đợi chờ tôi chấp nhận làm người cô độc – mong một ngày gặp lại em – dù là trong đắng cay oan nghiệt – và cái oan nghiệt đau đớn nhất đối với tôi là khi biết được người chồng hiện nay của em lại là người bạn thân nhất của tôi lúc còn ngồi ở ghế nhà trường – một người bạn thân nhất của chúng ta – khi em và tôi còn yêu nhau.

Còn lại gì cho nhau không em ? – có chăng chỉ còn là đắng cay , chua chát – cái mặn nồng xa xưa của chúng mình giờ như đã nguội lạnh – vậy là cuối cùng rồi chúng ta cũng đã gặp lại nhau – dù rằng quá muộn – nhưng có lẽ đây là cuộc gặp gở cuối cùng của tôi và em trong cuộc đời nàỵ

Buổi chiều trên con phố Argyle của miền Chicago lạnh giá – người đàn ông cô độc lần lủi bước đi dù cơn mưa cuối mùa cứ đổ xuống – người đàn bà đứng lẵng lặng nhìn theo – dòng nước mắt rơi …rơi dài …rơi dài .. .

Phan Tưởng Niệm