Tác giả và Tác Phẩm

Phan Bá Thụy Dương: Bài tiễn biệt cụ Hà Thượng Nhân

    phan bá thụy dương

 

            Bài tiễn biệt cụ Hà Thượng Nhân

 


           

           

về đâu cánh vạc chân như

có qua thủy mộ huyết hư chập chờn

 

người đi sấm vỗ càn khôn

nhịp khua long trượng

động hồn lửa thiêng

 

nhập dòng sinh hoá vô biên

biển mê bến ngộ đôi miền tịch lương

 

bay đi – lão hạc vô thường

            hóa thân vào cõi vĩnh hằng an nhiên.

 


           

            phan bá thụy dương * 15/10/2011

 

 

 

 

            Gõ Thức Đêm Đen

cho Anh Thuần và Lá Thắm

 

1-

 

Lửa đã lịm trong lòng anh đó sao

Mà lời nguyện cầu nghẹn tắt

Tình đã dậy trong tim em đó sao

Mà tiếng ca ấm êm ngọt mật

Anh oằn vai vác gỗ qua sông

Chợt thấy bóng dã nhân

run run, ngơ ngác

Đôi chân lạnh hững hờ trên cát

Lưu dấu mù mờ ấn tích bi thương.

 

2-

 

Quanh quẩn đâu đây bên chổ anh nằm

Chỉ có tiếng thở dài âm u

của người tù già biệt xứ

Quanh quẩn đâu đây, trong tâm thức anh

Chỉ có đôi mắt em rưng rưng giọt lệ

             Và tiếng hét hận thù

của bầy ngạ quỷ nồng nặc mùi tử khí tanh hôi

Không còn gì –

không còn gì nữa em ơi.

 

3-

 

Quanh quẩn đâu đây

bên chổ anh nằm

Đêm tối đen, vắng nhịp chuông gõ thức

Anh thèm một nụ hôn trên môi, trên tóc

Thèm một giọt nước cam lồ, cứu rỗi

Và đôi bàn tay dịu mềm

vỗ về trong cơn khát, đói

Không có gì –

không có gì, ngoài âm hưởng xích xiềng rơi

Lặng câm – tịch mịch – rã rời.

 

4-

 

Anh oằn vai vác đá băng rừng

Con đường mòn khổ dịch

gập ghềnh – xa xăm – vô định

Quanh quẩn đâu đây trong tiềm thức anh

Tiếng hú đồng vọng, tiếng gió qua truông

Sao rờn rợn, hung hăng

Như ánh mắt ma tinh của loài cú vọ

Hình hài anh cùng trái tim anh

Rịn chảy – âm ỉ những giòng máu đỏ

Mặt trời đã lặn, đã ngủ mê trong cõi chết

Không còn gì –

không còn gì nữa đâu em

Ai – ai sẽ khua trống, chuông đồng

            gõ thức đêm đen ?

 

             phan bá thụy dương

phan bá thụy dương


 

NHƯ VÌ SAO LẠC

bài thủ vĩ ngâm cho Trương Thị Thịnh & Hồ Thành Đức

 1-

 như một vì sao lạc giữa sơn khê
 nhìn trần thế âm u màu chướng khí
 người rũ áo –

 xoa hành tinh, ứa lệ
 gọi hồn thiêng sông núi đến tự tình
 đem hạt nhân hòa, nhân ái kết tinh
 âm thầm cấy dưới đồng ngô ruộng lúa

 

2-

trải thương yêu ngọt ngào trên đất khổ
tô màu xanh cho biển rộng xanh thêm
điểm son hồng trên môi má nhung êm
pha hương thắm cho đời thôi u uất

 

3-

người quỳ đó –

cô đơn và trầm mặt
viết tâm kinh mà tâm thức hắt hiu
tay khẳng khiu hứng từng giọt nắng chiều

phủ trên mộ, trên rừng hoang cô lạnh
có phải người hóa thân làm ánh sáng
soi rọi tự thân –

soi chiếu đêm mê

như một vì sao lạc giữa sơn khê

 

 


 

LIKE AN ERRANT FALLING STAR

an interrupted song for Trương Thị Thịnh ‘n Hồ Thành Đức

 
1-

like an errant falling star in the murky mountains ‘n eams

watching the gloomy earth covered by misty diffuse beams

you cast the shirt off,

soften the planet with tears flowing

then call upon eternity-soul of the mountains ‘n rivers for a love sharing
you – who uses the grains of crystallized altruism, benevolence will

to silently cultivate in the rice beds ‘n cornfield.

 

2-

distributing your warm sweet love on endlessly miserable earth moved

using the blue to paint the immense sea color into the extreme blue

applying rouge on tender silky lips ‘n rosy cheeks

then adorning perfume, bright powder to eliminate the life melancholics.

 

3-

you’ve lonely knelt down there,

in the solitary meditating mood

by the sorrowful conception writing your mindful canonical book

used your skinny hands to catch drop by drop of diminishing ray of sunset

spread them silently all over chilling tombs ‘n deserted forest.

are you metamorphosed into inspired lights

to examine yourself, to illuminate one’s delirious nights.

like an errant falling star in the murky mountains ‘n streams

 

DUONG PHAN [English version]