Nguyễn Phan Ngọc An : Hận Sông Ba.
HẬN SÔNG BA
( cảm thơ TLT – Texas)
Người nặng tình yêu cho đất nước
Bao giờ quên được hận Sông Ba
Chia ly bờ cõi sầu tan tác
Nước Việt nghìn năm thấm lệ nhòa…
Pleiku sương lạnh trời Tây Nguyên
Chiến sĩ hiên ngang chẳng lụy phiền
Cất bước oai hùng theo nhịp trống
Một thời thanh sử dễ nào quên ?…
Ngày ấy xông pha với Tiểu Đoàn
Máu đào loang đỏ dòng Dakpla
Chư Pao lệ nhỏ hờn ai oán
Gởi sóng trùng dương nỗi xót xa…
Ngồi đây mà nhớ mãi Hàm Rồng
Vùng đất cơ đồ rạng núi sông
Thung Lũng Hồng nửa đêm thức giấc
Nghẹn ngào nhìn máu lệ pha hồng !
Lòng dân ngậm nuốt đau hờn tủi
Chỉ phút giây bình địa Củng Sơn
Chiến sĩ gục đầu bên dốc núi
Lòng hờn căm thảm bại đau buồn
Sài Gòn đẹp mãi cho non nước
Một thuở thanh bình ta ấm thân
Cơn gió bạo cường tràn nỗi tức
Mất rồi dòng nước mát trong ngần ?
Địa danh muôn thuở đất Sài Gòn
Xưng bá xưng hùng ngôi Đế Vương
Hòn ngọc viễn đông ngày ấy đã
Ngậm ngùi đưa tiễn kẻ lên đường !
Nỗi đau đã thấu chín từng mây
Buộc phải quy hàng buổi sáng nay
Cả một đời sống cho nghiệp võ
Ðành mang tủi hận tháng năm dài
Máu đào loang đỏ bên dòng nước
Vũ trụ quay cuồng dưới ánh sao
Hàng vạn sanh linh đang nuối tiếc
Còn đâu lựu thắm với hoa đào ?
Quê hương rên xiết lời ai oán
Một dãy sơn hà đẫm khói sương
Tai họa ngày nay, ai biết được
Tại trời cao gieo cảnh tai ương
Uất hờn đôi mắt hằn tia máu
Đêm vắng Sông Ba hiện bóng trơi
Chẳng hẹn cùng nhau ngày gặp lại
Còn may mắn đó … cũng do trời…
Giang san là của người dân Việt
Đừng để ngậm hờn cho cổ nhân
Đừng để Tổ Tiên niềm nuối tiếc
Mấy ngàn năm hùng mạnh dân, quân …
Ly hương nhớ lại thêm buồn tủi
Thương những oan hồn thây chất thây
Ba mươi lăm năm rồi, ai nhớ, hỏi ?
Xường chồng như núi tự xưa rày !
Một lòng mơ ước với quê hương
Một sáng cờ bay ngập phố phường
Nước Việt reo vui mừng phục quốc
Sáng ngời dân tộc, ngát yêu thương …
nguyễnphanngọcan – California
CẢM ƠN NGƯỜI
Xin đa tạ bằng tấm tình tha thiết
Ðến những vầng trăng, những áng mây bay
Những mùa thu lá uá gió heo may
Ðem thi hứng cho hồn tôi sầu mông
Xin gửi đến quê hương miền biển sóng
Lời cảm ơn mãi lắng đọng trong tim
Nhạc biển ru thời thơ ấu êm đềm
Tôi đã dệt thành bao lời trìu mến
Những giây phút ngày nao đầy lưu luyến
Nào thầy xưa nào bạn cũ nay đâu
Chia tay nhau khi sắc phượng thắm màu
Và xa mãi tuổi thần tiên áo trắng
Hơn nửa cuộc đời dãi dầu mưa nắng
Hành trang còn gì trên bước ruổi dong
Xin cảm ơn ai với cả tấm lòng
Giúp tôi sống lại tuổi hồng muôn thuở
Giữa biển phù vân hoa thơ vẫn nở
Là kết tinh nỗi trăn trở ngày đêm
Là tiếng lòng tôi với trọn nỗi niềm
Xin trân trọng gửi dành riêng tri kỷ
Xin đa tạ những tâm hồn thiện mỹ
Chia xẻ buồn vui trên bước phong ba
Ðất khách tha hương bốn biển là nhà
Chung dòng máu Việt bút hoa … tuyệt vời …
nguyễnphanngọcan – San Jose
CẢM THÔNG
Vời trông vũ trụ khôn cùng
Ngàn sao lấp lánh soi cùng thế gian
Ta chợt thấy trong ngàn tinh tú
Một tao nhân vui thú thanh nhàn
Bút hoa người vẽ tơ vàng
Như trong huyền thoại chuyện nàng liêu trai
Ta lỡ kiếp trang đài phiền muộn
Lắm gian nan trong cuộc phong trần
Dòng thơ mộc mạc đôi vần
Xin tao nhân hãy một lần cảm thông
Ôi ngà ngọc má hồng đâu nữa
Ba mươi năm tựa cửa buồn trông
Thời gian chồng chất, chất chồng
Môi son đã nhạt, má hồng đã phai
Sao tâm vẫn ai hoài tiếc nuối
Mộng và đời trong buổi hoàng hôn
Ai mang son trẻ vào hồn
Dòng thơ huyền diệu cho lòng đơm hoa
Lời tha thiết chan hòa ý sống
Thơ tao nhân cảm động hồn ta
Mai này năm tháng trôi qua
Lời thơ không dễ … nhạt nhòa trong tim
nguyễnphanngọcan – California