Tác giả và Tác Phẩm

Nam Giao Lê Thiện Bình: LÀM THẾ NÀO ĐỂ PHỤC HƯNG NƯỚC VIỆT NAM ?

LÀM THẾ NÀO ĐỂ PHỤC HƯNG NƯỚC VIỆT NAM ?

 

I.             Dẫn Nhập

   

Qúy vị biết rằng cha ông ta đã khôn ngoan dạy lại cái bí thuật thành công cho con cháu : « một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao, hợp quần gây sức mạnh ». Lời nói của cha ông tuy mộc mạc, nhưng là cái triết lý để sống, để đoàn kết và tranh đấu trực diện đối với quân thù. Do đó, chúng tôi nghĩ ngày nào người Việt chúng ta biết đoàn kết, biết hợp quần lại, thì không có một thứ quân thù, quân xâm lăng nào mà người Việt ta không thể đánh bại được họ. Sá gì cái chủ nghĩa vô luân, trái đạo lý của tập đoàn Việt gian cộng sản Hà Nội bán Đất, dâng Biển của Tổ Quốc chúng ta cho bọn Rợ Hán Trung Cộng, laị nữa, bản chất của chúng không phù hợp với hồn tính dân tộc, mà chúng ta không đánh bại được chúng hay sao? Vậy muốn đánh bại chúng, theo chúng tôi nghĩ là chúng ta phải cần phục hồi lại văn hóa, tinh thần dân tộc cùng tôn giáo cha ông.

II.            Phục Hồi Tinh Thần Văn Hóa Và Tôn Giáo

   

Nhà chính trị đại tài, là ân nhân lớn của cả tỷ người trên hoàn vũ này, đó là ông Mikhail Gorbatchev. Ông là người có công lớn làm cho chế độ cộng sản của Khối Liên Sô và quốc tế cũng như các nước cưụ cộng sản Đông Âu tan rã. Ông đã nói một câu bất hủ làm cho chúng ta phải suy nghĩ lại về quê hương Việt Nam yêu dấu của mình, là :« chỉ có giá trị tinh thần của tôn giáo mới cứu vãn Liên Sô ». Vâng qủa đúng, và qúy vị đã theo dõi, đã thấy và mục kích tường tận các cuộc chiến thắng cộng sản sắt máu ở khối Liên Sô và Đông Âu, không chỉ bằng con đường dùng mưu lược chính trị hay sức mạnh quân sự. Nhưng một phần lớn sự chiến thắng cộng sản đó, là nhờ sự ý thức của các người dân hiền hòa ở Đông Âu cũng như các nhà chính trị tôn giáo ở đó. Vì họ hiểu rằng phải cậy dựa vào sức mạnh của các giá trị văn hóa và tôn giáo như một « tâm điểm » nối kết các giá trị tinh thần, hầu đoàn kết nhân dân lại tạo thành một sức mạnh, hiệp cùng một việc đồng lòng quyết tâm mới cứu nguy được Đất Nước họ.

Chúng tôi thấy rằng có lẽ cựu chủ tịch Fidel Castro hiểu được điều này, nên ông đã khẩn khỏan thỉnh cấu Đức Cố Giáo Hoàng Phao Lô Đệ Nhị đến thăm Cu Ba, hầu cứu vãn dân tộc của ông mà sau những năm tháng dài bị chủ thuyết xã hội cộng sản di hại, soi mòn niềm tin cùng sức sáng tạo của người dân. Còn giới trẻ, thì bị khủng hỏang và chao đảo niềm tin, họ mất dần bản sắc dân tộc mình. Do thế, chỉ có con đường khôn ngoan là chọn lựa phục hưng lại các giá trị tinh thần của văn hóa hoặc tôn giáo, thì Fidel Castro mới không làm cho Đất Nước mình rơi vào sự khủng hoảng trầm trọng về niềm tin dân tộc cùng sự tái xây dựng Đất Nước, sau khi lý thuyết marxisme-leninisme đã chết và dẫy chết khắp mọi nơi trên địa cầu này. Có lẽ thế Fidel Castro đã chuẩn nhận ngày Lễ Chúa Giáng Sinh là ngày lễ chung của Cu Ba, và ngày lễ nghỉ của toàn dân. Còn ông em là chủ tịch Raul đã cho Hội Đồng Giám Mục Cu Ba ra báo và có giờ phát thanh của tôn giáo. Để nhờ gương can đảm làm Ngôn Sứ Tin Mừng, gióng tiếng nói bênh vực kẻ cùng khốn, các Ngài ôm ấp hành trang của mình là cuốn Thánh Kinh. Đây chính là giá trị tinh thần và tinh thần sống nhân chứng sự thật, xã thân quên mình để bênh vực lẻ phải và tôn trọng nhân phẩm con người.Từ đó mới đem lại một sinh khi sự sống và niêm tin mới cho dân chúng Cu Ba, hầu họ khỏi rơi vào vực thẳm của đỗ vỡ suy đồi đạo đức và luân lý. Để rồi nhờ vậy dân Cu Ba với ngày tháng mới có thể vực dậy « đồng rác tồi tệ của xã hội chủ nghĩa cộng sản » tác hại mấy chục năm qua.

Thưa qúy vi,

Vỉ thế, hơn bao giờ hết. muốn cứu nguy cho Đất Nước Việt Nam thân yêu của chúng ta  ngày nay, thi chúng tôi thiết nghĩ không đi ra ngoài thông lệ này : chỉ có con đường phục hưng lại văn hóa cùng xem trọng nó, hầu tương lai dân tộc mới có ngày tươi sáng.

Qúy vị hay, trong lúc chúng tôi viết những giòng tâm thư này cho bạn, thì quê hương chúng ta đã bị « tập đoàn mafia » Hà Nội cấu kết với các tay tư bản tài phiệt « rừng rú », để làm ăn bất chính hoặc hoặc hưởng lợi sức lao động với đồng lương trả rẻ mãt cho các anh chi em Việt Nam chúng ta, phải đổ mồ hôi, máu và nước mắt để kiếm miếng cơm manh áo nuôi thân. Đã thế, tập đoàn mafia đỏ Hà Nội còn đi xa hơn nữa, là môi giới mở những « trung tâm dịch vụ hợp tác lao động » với ngươí nước ngoài như Đài Loan, Nam Hàn, Mã Lai, Nhật Bản, và các Nước Koweit (Kuwayt), Arabie Saoudite vv. và đưa các anh chị em qua làm vịệc ở các nước này. Đúng hơn, phỉ quyền Hà Nội « xuất khẩu và bán sức lao động » của anh chị em Việt chúng ta cho chúng, để hưỏng lợi nhựng số tiền hắng tỷ mỹ kìm ăn chận, ăn bớt của anh chị em làm ra. Lòng tham của chúng vô đáy, chúng chỉ biết có tiền, tiền bây giờ là « đạo giáo » được xem như là « ông trời » của tập doàn phỉ quyền Hà Nội tôn thờ. Thế nên chúng bất chấp dư luận, bất chấp đạo lý cha ông, bất chấp tình nghĩa dân tộc và giá trị làm người. Chúng muối mặt bán và nhượng quyền nhiều mảnh đất tốt đẹp của Đất Nước cho tài phiệt ngoại quốc. Đìẻn hình như khu phố Mỹ Hưng Qụận Bảy Sài Gòn chúng bán cho các tay tài phiệt Đài Loan. Những mảnh đất đó cha ông chúng ta và ngay cả chính chúng ta đã đổ bao xương máu, bao mồ hôi để giữ gìn cùng bảo vệ mảnh đất của cha ông để lại. Ôi biết bao triệu người đã nằm xuống để giữ gìn cho được các mảnh đất linh thiêng đó của quê hương! Nay thì bọn phường vô đạo, vô thức, chúng xem thường giang sơn gấm vóc của cha ông mà bán đi các mảnh đất tốt đẹp ấy đi.

Chúng ta thấy Đất Nước Việt dân chúng lầm than, cơ cực trăm bề. Cảnh sống người dân đầu tắt mặt tối, lam lũ cày bừa vẫn không đủ ăn, mặc ấm. Thế đó, lại thêm bọn sâu dân, cán bộ, công an phỉ quyền Hà Nội hà hiếp, sách nhiễu, bóc lột, đánh trăm thứ thuế lên đầu dân. Dân tình sống dưới chế độ xã hội chủ nghĩa Hà Nội còn khổ hơn thời Pháp thuộc. Còn các ông lớn thì xe hơi sang trọng, nhà đủ mọi thự tiên nghi như nhà của Lê Dức Anh, nhà Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng. Cái chế độ gì mà tư các ông lớn cầm quyền trong « Bộ Tà Trị » đến các anh công an khu phố, từ anh đại tướng đến chú binh nhì gác cổng đều một mè tham nhũng như nhau, đã trở nên như một căn bệnh ung thư trầm trọng không thể chữa trị.

Như chúng ta thấy tường tận xã hội Việt Nam hiện thực dưới chế độ phỉ quyền Hà Nội, thì nhân phẩm con người chúng coi rẽ, nhân quyền bị chà đạp thua cả con vật ở các xứ Âu Mỹ được người dân ta yêu thương. Các quyền căn bản của con người bị xúc phạm đến trầm trọng. Đạo lý, luân thường bị chúng làm đảo điên do cái chủ nghĩa xã hội cộng sản mà Việt cộng áp dụng như một phương sách.

Thưa qúy vị,

Nhìn hiện trạng quê hương chúng ta hiện nay thì qủa thật bi đát – trong lúc đó thì thế giới Âu-Á-Mỹ-Úc, Phi châu đã đi vào một kỷ nguyên mới : là tự do, công bình, no ấm thịnh vượng, dân chủ, nhân quyền và an thái v.v.. Còn Việt Nam ta về mặt chính trị và kinh tế, thì đi thụt lùi cả trăm năm hơn đối với các nuớc tân tiến như Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Nhật, Thụy Sĩ, Hòa Lan v.v..

Chúng ta xem đó về lãnh vực xã hội chính trị, thì tiến trình dân chủ hóa đã nở rộ khắp nơi trong nhiều quốc gia trên thế giới. Hoa dân chủ được nở tươi trên đất Nga, là nơi cái nôi ấp ủ của chủ nghĩa cộng sản. Chủ thuyết marxisme-léninisme đã cáo chung không kèn không trống, mà thật sự phải cáo chung thôi. Bởi chủ thuyết đó đã gây ra bao tai họa, vô vàn đau khổ cùng chết chóc cho hằng trăm triệu con người, cho nhân loại. Người ta đã đào hố chôn cái chủ thuyết này xuống hố rác của lịch sử nhân loại. Song trong lúc đó, thì các vị cầm quyền bất chính ở Hà Nội vẫn còn đeo đuổi cái chủ thuyết di hại này cho dân tộc nhà.

Chúng ta thấy các nước anh em chung quanh Việt Nam như Nam Hàn, Đài Loan, Tân Gia Ba, Mã Lai, Thái Lan …đã vươn cánh bay cao về hai lãnh vực chính trị và kinh tế. Người dân trong các xứ này có được một đời sống sung túc, tiện nghi và an thái. Còn các nước Ậu Mỹ, thì như qúy vị thấy rõ họ đã đạp chân lên mặt trăng, và đã bắn nhiều phi thuyền đi thăm dò các hành tinh khác ngoài trái đất chúng ta. Thêm nữa họ sẽ dự dịnh đưa người lên mặt trăng và các hành tinh khác để sống trong tương lai. Nhìn lại Việt Nam ta hiện nay, thân phận người dân sống còn khổ cực, lầm than, đói rách. Chú bác, cha ông ta còn e lưng ra vá và bơm hoặc sữa những chiếc xe đạp, xe máy dầu cũ kỹ giữa các đường phố Sài Gòn, Huế, Hà Nội v.v. để kiếm tiền độ nhật. Tủi nhục và đau thương hơn cả, là giờ đây thế giới đã bước vào kỷ nguyên 3000, đánh dầu một biến cố quan trọng của nhân loại trong nhiều lãnh vực kinh tế, y khoa, văn chương, thông tin, truyền hình truyền thanh điện toán vv. Nhất là khoa học kỹ thuật thì các nước văn minh tiên tiến như Mỹ, Pháp, Đức, Anh, Thụy Sĩ, Bỉ, Ý vv. đã có những hệ thống giao thông và vận chuyển công cộng tối tân hiện đại, để phục vụ quần chúng như xe điện, xe điện ngầm (u-bahn, métro,subway, underground), xe lữa chạy nhanh v.v.. Thậm chí, nhiều đoạn đường họ đã dùng xe điện, xe điện ngầm không người lái. Việt gian cộn sản tự hào là «đỉnh cao trí tuệ », đúng hơn là « đỉnh cao trí tối » của loài người. Chế độ xã hội chủ nghĩa là ưu việt nhất, mà cha ông, chú bác ta vẫn còn nai lưng ra đạp những chiếc xe ba-gát, xe xích lô (cyclo), xe ôm, xe thồ dưới bầu trời nắng cháy da, hay cơn mưa tầm tã và cái rét run người của thời tiết Việt Nam để kiếm bát cơm, nuôi sống gia đình. Chúng tôi thật xót xa, lòng quặn đau cho thân phận của cha ông cùng chú bác chúng ta bị sống dưới chế độ chủ nghĩa Hà Nội tồi tệ này.

III.          Nhìn Lại Người Việt Hải Ngoại

 

Qúy vị mến,

Chúng ta ở Hải Ngoại hơn ba thập niên qua đã làm được gì cho Đất Nước-Làm được gì để phục hưng nuớc Viêt Nam? Trước hết, thưa qúy vị, chúng tôi nghĩ rằng mọi người Việt Nam chúng ta ở Hải Ngoại, mỗi người nên tự vấn lại lòng mình đối với quê hương và đồng bào các  việc làm của ta. Riêng chúng tôi xin đưa ra đây « mười căn bệnh » của người Việt Nam ở xứ người, mà một vi lãnh đạo tinh thần khả kính là Đức cố Hồng Y Phan-Xi-Cô Xa-Vi-Ê  (Francois Xavier) Nguyễn Văn Thuận, nguyên chủ tịch Hội Đồng Giáo Hòang vể Công Lý và Hòa Bình, nói đến trong buồi thuyết trình của ngài tại San Diego ngày 10.10.1988. Chúng tôi xin tóm lược cùng trích lại :

1.   Bệnh quá khứ cục bộ phát sinh do lòng luyến tiếc các thành tích qúa khứ.

2.   Bệnh bi quan tiêu cực, không chịu dấn thân vào các việc cho rằng sức không làm nỗi.

3.   Bệnh lười biếng, trốn trách nhiệm, chỉ muốn nói mà không muốn làm.

4.   Bệnh vô trách nhiệm, nói nhiều làm ít, khi nói thì hăng say, mà khi hữu sự thì đùn cho người khác.

5.   Bệnh ỷ lại, chỉ ngồi chờ phép lạ mà không tích cực, dấn thân hay đóng góp.

6.   Bệnh tài tử hay làm việc tùy hừng, vui làm khó bỏ, không kiên trì nhẫn nại, thiếu ý thức và niềm tin.

7.   Bệnh hình thức chủ nghĩa, hay làm để phô trương, vì hiếu danh, nặng phần trình diễn mà không vụ vào nội dung hay mục tiêu công tác.

8.   Bệnh cá nhân chủ nghĩa do tự cao, tự đại hay kiêu ngạo là tội nặng nhất trong bảy mối tội đầu của người công giáo cũng như của các tôn giáo khác.

9.   Bệnh khôn ngoan thế gian hay bệnh khôn vặt, vận dụng tài trí để tính toán vị kỳ nhằm thủ lợi riêng, dù hại đến công ích và công nghĩa.

10. Bệnh bè phái và chia rẽ là căn bệnh trầm kha nhất của người Việt hải ngoại. Đây là nguyên nhân của những nguyên nhân thất bại trong công tác xây dựng niềm tin ( Diễn Đàn Việt Nam, số 90 tháng 1 năm 1999, trang 21).

Theo chúng tôi nghĩ qua 10 căn bệnh của Đức Cố Hồng Y Thuận nói đây, mỗi người Việt Nam chúng ta ai cũng mắc phải các căn bệnh nói này. Vì vậy để chiến thắng được mình và được người, đòi hỏi chúng ta phải chết đi cho các căn bệnh này. Nó có nghĩa là chúng ta phải chết đi cho cái tôi vị kỷ của mình, hầu mới mong làm được những chuyện lớn để chiến thắng được người. Bởi trong những lý do đó chúng tôi muốn nói đến đây là sự khôi phục lại tinh thần văn hóa Việt Nam, cùng sự khôi phục lại tinh thần tôn giáo dân tộc. Cũng có nghĩa là khôi phục lại tinh thần trách nhiệm, bổn phận, liêm sỉ, tư cách, tín nghĩa, dũng, trí, nhân ái, khoan dung, đại lượng, thông cảm, tha thứ và phục vụ v.v..

Qúy vị rõ, để có dược những điều nói đây, chúng tôi mạn phép xin đưa ra các đề nghị và một vài giải pháp để nói lên sự phục hưng tinh thần Việt Nam.

IV.          Phục Hưng Tinh Thần Trách Nhiệm Và Chí Khí & Anh Dũng  

       

Như qúy vị thấy lớp trẻ Việt ở hải ngoại, nhất là lớp trẻ ở Mỹ, có bao nhiêu trẻ em tuổi từ 20 đến 30 biết nói và biết đọc trôi chảy và viết giỏi tiếng Việt? Các em viết sành tiếng người, nhưng lại xa lạ với tiếng mẹ của mình. Do thế, chúng tôi nghĩ người lớn chúng ta đã không làm tròn trách nhiệm cùng bổn phận của cha mẹ, là truyền lại tiếng mẹ của mình cho con trẻ. Chúng ta trông xem và nên bắt chước gương dạy dỗ con trẻ tiếng mẹ của người Hoa và Do Thái. Người Do Thái hay người Hoa ở Mỹ, Gia Nã Đại, Pháp, Anh, Nga v.v., dù ở đâu thì con cái họ vẫn giữ được bản sắc tiếng mẹ của mình. Chúng ta thấy người Do Thái khi ra đường hay ở trong các công sở, thì họ là người Mỹ, Pháp, Anh, Nga v.v. chính cống, họ nói tiếng Nga, Anh, Pháp, Mỹ thành thạo và giỏi hơn chúng ta nhiều. Nhưng khi họ về trong nhà mình, thì họ là người Do Thái nói tiếng mẹ 100/o. Trong khi đó, đáng buồn thay! Người Việt chúng ta, con cháu chúng ta mới ở nước ngoài hơn ba thập niên qua mà con cháu chúng ta xem như đã mất gốc rồi. Thử hỏi làm sao chúng ta có thể phục hưng tinh thần Việt tộc, tinh thần văn hóa cha ông, nếu như chúng ta không phục hưng lại tiếng Việt, tiếng mẹ trong gia đình chúng ta giữa ông bà, cha mẹ cùng con cháu và anh chị em với nhau?

Viết đến đây chúng tôi muốn đưa ra những hình ảnh cụ thể về hai nước Do Thái và Nhật Bản, để từ đó chúng ta có một cái nhìn thực tế. Câu nói mà chúng tôi đã nói với qúy vị ở phần trên, là chỉ có tinh thần văn hóa và đạo đức tôn giáo mới phục hưng đuợc Đất Nước chúng ta. Qua câu nói này chúng tôi xin đưa ra các bằng chứng thực nghiệm, chớ không phải một câu nói xuông.   

a)            Mẫu Gương Người Do Thái Và Dân Tộc Do Thái

Theo chúng tôi học hỏi và được biết dân Do Thái có hơn bốn ngàn năm lịch sử lập quốc. Đất Nước họ đã bị nhiều đế quốc xâm chiếm và đô hô, dân do Thái thì phân tán khắp nơi trên thế giới. Sau nhiều thế hệ lưu lạc tứ phương, người Do Thái đã trở về lập quốc vào năm 1948. Và nay Do Thái trở thành một cường quốc có vũ khí nguyên tử. Qúy vị thấy đó, sức mạnh nào cùng bí truyền nào đã giúp họ trở về lập quốc và phục hưng được quốc gia hùng mạnh như thế này, rồi làm cho cả thế giới khâm phục? Thưa qúy vị, đó là văn hoá Do Thái và niềm tin tôn giáo vào Đấng Yavê, Thiên Chúa của họ. Tuy Do Thái có khoảng 6 triệu  dân, dân số thua thành phố Sài Gòn chúng ta. Nhưng chính nhờ văn hóa và niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo của họ, cộng thêm lòng qủa cảm cùng lòng yêu nước thiết tha, với tinh thần hy sinh, hợp tác cao đô của người dân trong nước cũng như người dân khắp mọi nơi trên trái đất này, mà Do Thái đối đấu với khối Arabe hơn hằn mình về binh lính, về dân số, thế nhưng Do Thái ra quân đánh trận nào thắng trận đó. Nay Do Thái đã trở thành cường quốc, họ có một binh lực hùng mạnh làm cho thế giới nể mặt.

Chúng ta rõ Do Thái nói Mỹ nghe, Do Thái đòi viện trợ người dân Mỹ chấp nhận. Tại sao? Vì người Do Thái nắm quyền hành ở Hai Viện, là Thượng Viện và Hạ Viện. Do Thái còn nắm quyền lực ở ngân hàng, ở các cơ quan truyền thông, như báo chí và các đài truyền hình lớn trong Đất Nước Hoa Kỳ. Trên Đất Mỹ Do Thái có Thống Đốc, Nghị Sĩ, Thẩm Phán, có các Bộ trưỏng trong guồng máy chánh quyền, có các Cố Vấn An Ninh, Kinh Tế, Quốc Phòng và Ngoại Giao cho Tổng Thống v,vv. Nhưng người Do Thái có bí quyết luôn luôn trở về quê hương của họ, họ cảm thấy như mình hằng hiện diện bên cạnh quê nhà khi có xung đột hay chiến tranh với người Palestine, nhất là chiến tranh với khối À.Rập.

Chúng ta thấy người Do Thái ở ngoài xã hội Mỹ, Pháp, Anh, Thụy Sĩ, Nga v.v., thì họ như là người Mỹ, Pháp, Anh, Thụy Sĩ, Nga 100/o. Nhưng khi về nhà mình, thì người Do Thái mang một trái tim người Do Thái, nói tiếng Do Thái, sinh hoạt văn hóa cùng tôn giáo Do Thái hòn toàn. Đây chính là bí quyết dân tộc Do Thái tồn tại dưới ánh nắng mặt trời, để rồi họ khôi phục và xây dụng lại quê hương của họ dược thêm phú cường.

b)            Tinh Thần Dân Tộc Và Trách Nhiệm Của Người Nhật

Chúng tôi muốn giới thiệu một dân tộc thứ hai đến qúy vị mà cả thế giới khen ngợi và khâm phục, đó là Nhật Bản. Như chúng ta biết sau khi hai trái bom nguyên tử của Mỹ thả xuống trên hai thành phố Hiroshima vào ngày 6.8.1945 và Nagasaki vào ngày 9.8.1945, thì Nước Nhật trở thành đống tro tàn. Nhật Hoàng Hirohito (Minh Trị Thiên Hoàng) phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện với quân đội Đồng Minh. Đại Tướng Douglas MacArthur Tư Lệnh quân đội Đồng Mình vùng Thái Bình Dương đến Tokyo để giải giới quân đội Nhật. Lúc Đại Tướng MacArthur đến thành phố Tokyo rồi đóng bộ tư lệnh tại đó, quân dội Mỹ hoàn toàn làm chủ tình hình ở Nhật, thì niềm kiêu hãnh và tự hào của dân Phù Tang đã tan biến thành mây khói.

Chúng ta rõ Nhật Hoàng Hirohito phải đến trình diện với Đại Tuớng MacArthur của một người chiến bại. Trong buổi đến trình diện đó, Nhật Hoàng đã can đảm nhận lãnh hết mọi trách nhiệm đã gây ra cuộc chiến, và thưa cùng ngài Đại Tướng những lời sau: thưa Ngài Đại Tướng, nếu xét về tội, thì tôi là người đại tội. Vì tôi là người của phe trục, tôi đã ra lệnh cho các tướng lãnh thuộc cấp và quân đội của tôi đi đánh và xâm chiếm các nước Á Châu. Do thế, xin ngài hãy xử tôi và giết tôi vì chính tôi là người có tội. Còn bên ngoài tư dinh của Đại Tướng MacArthur, thì dân chúng Nhật, nhất là những Kiếm Sĩ Samurai sẵn sàng mổ bụng tự sát nếu ngài Đại Tướng đụng đến Nhật Hoàng của họ.Thấy cảnh như vậy, Đại Tướng MarArthur đã cảm kích hành động của Nhật Hoàng củng như dân chúng Nhật nên có ý không đem ra xử tội. Thế nên ông đã điện về Mỹ kể chuyện trên và xin chỉ thị của Tổng Thống Harry Truman tha tội chống lại nhân loại cho Nhật Hoàng, và Tổng Thống đã ân xá cho Nhật Hoàng.

Qúy vị thấy trong lúc quân đội đồng mình lục lạo đi tim những dư đảng của Adolf Hìtler và các tay phát-xít Ý đem ra tòa án Nuremberg để xử tội, thì Đại Tướng MacArthur đã lưu lại Nhật và giúp cho nước Nhật sọan lại bản Hiến Pháp mới dân chủ hơn. Khi Nhật Hoàng qua đời vào năm 1989, các vị Quốc Trưởng của nhiều quốc gia như Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Thụy Sĩ, Hòa Lan v.v. đến viếng thi hài, cúi đầu tưởng niệm và tiễn đưa linh cữu ông lần cuối cùng. Qủa thật Minh Trị Thiên Hoàng xứng đáng được cái vinh dự này, vi ông dám chết cho Nước Nhật để nước Nhật được vươn lên. Bởi sau khi thua trận đệ nhị thế chiến, nước Nhật điêu tàn, lúc đó ông đã kêu gọi dân Nhật hãy đứng dậy xây dựng và tái thiết quốc gia mình. Đáp lại lời kêu gọi đó, các đạo sĩ, các văn nghệ sĩ, các nhà tri thức Nhật đã đi khắp Nước Nhật, rảo khắp các làng mạc, thôn quê để vận động tinh thần phục hưng nước Nhật. Họ làm đủ các thứ nghề để xây dựng lại quốc gia mình.

Cùng với Minh Trị Thiên Hoàng và dân chúng Nhật, họ đã khôi phục nước Nhật từ đống tro tàn sau đệ nhì thế chiến trở thành một siêu cường kinh tế như ngày nay. Hôm nay nước Nhật đang nắm vận mạng kinh tế của nhiếu quốc gia trong thế giới, trong đó có Việt Nam chúng ta. Chúng ta thấy xe Honda, Toyota, Nisan chạy khắp trên trái đất này. Máy truyền hình, truyên thanh, máy diện toán, mày chụp ảnh và điện thoại cùng nghe nhạc nhạn hiệu Sony, Canon, Minota, JVC vvv đươc mọi người ưa chuộng và bày bán khắp mọi nơi. Các bếp điện, tủ lạnh, máy giặc, máy hút bụi, son chảo bằng đồ diện thi hấu như nhà nào cũng dùng máy móc đồ dùng mang nhãn hiệu Nhật Bản. Xe hơi, máy truyền hình, truyền thanh, chụp ảnh cùng các loại máy móc và đồ dùng điện hay diện tử v.v., người Nhật   vừa trang nhã, đẹp mắt vừa tốt lại bền bỉ, hầu như đèu được thiên hạ đón nhận và mua sắm. Thế đó, văn hóa và khoa học kỹ thuật Nhật Bản đã đi vào thị trường thế giới và hiện diện khắp mọi nhà, khắp mọi nơi trên trái dất chúng ta sống.

Thật nơi nào có cộng đồng người Nhật sinh sống, thì nơi ấy có các vườn trẻ cũng như có các Chùa Tháp của Nhật. Họ mướn giáo viên Nhật dạy cho con trẻ, hầu cho con em họ khỏi đánh mầt bản sắc dân tộc, khỏi mất những tập tục, đạo lý, gia phong truyền thống hằng nghìn năm của Đất Phù Tang. Đáng phục thay văn hóa cùng tôn giáo Nhật Bản và Do Thái là một mẫu gương cho chúng ta học hỏi hay bắt chước.

V.            Thực Trạng Đau Thương Của Người Việt

 

Theo chúng tôi nghĩ muốn xây dựng và tái thiết lại Việt Nam, thì phải phục hưng Việt Nam lại bằng con đường văn hoá và tôn giáo của dân tộc mới hy vọng Đất Nước tươi sáng.

Dù người Việt chúng ta  hãnh diện và tự hào có gần năm ngàn năm văn hiến, có triết lý trung hiếu, tín nghĩa của Khổng-Mạnh, có đạo đức luân lý từ bi, bác  ai của Phật giáo, Công Giáo, Cao Đài, Phật Giáo Hào Hảo. Thế nhưng than ôi, mấy chục năm chiến tranh tương tàn, thêm hơn ba thập niên người dân Miền Nam sống dưới chế độ phi nhân, vô thần, phi luân lý và đạo đức của cộng sản Hà Nội, còn người dân Miền Bắc đã hơn nữa thế kỷ qua. Chế độ phỉ quyền Hà Nội đã tiêu diệt đi những cái hay đẹp của văn hóa cùng phong tục Việt. Cộng sản hay đế quốc đã dạy cho chúng ta lòng hận thù, sự cấu xé, sự chia rẻ, sự phản bội, việc bới áo tìm vết xấu, rồi chém giết lẫn nhau. Cộng sản hay đế quốc thực dân đã dạy cho người Việt chúng ta trở thành những tên Việt gian phản quốc, phản bội đồng bào, bán đứng Đất Nước.

Qúy vị ơi! Đất Nước chúng ta lắm anh hùng, anh thư như Hai Bà Trưng, Triệu Thị Trinh, Huyền Trân Công Chúa, Bùi Thị Xuân, Nguyễn Thị Giang, Ngô Quyền, Mai Thúc Loan, Đinh Tiên Hoàng, Lê Đại Hành, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Quốc Tuấn, Lê Lợi, Lê Lai, Nguyễn Trải, Nguyễn Huệ,  Hàm Nghi, Duy Tân, Trân Cao Vân, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Hoa Thám, Phan Đình Phùng,Phan Thanh Giản.Trưong Công Định, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Nguyễn Thái Học, Ngô Đinh Diệm, Nguyễn Khoa Nam, Phạm Văn Phú, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ, Hồ Bá Cẩn, Linh Mục Trần Học Hiệu Và Nguyễn Văn Vàng, Trần Văn Bá, Lê Quốc Quân v.v, và vô vàn các chiến sĩ vị quốc vong thân. Nhưng Đất Nước chúng ta cũng có lắm gian tặc như Lê Chiêu Thống, Trương Quang Ngọc, Nguyễn Văn Tình, Nguyễn Văn Thân, Hoàng Cao Khải, Nguyễn Tất Thành (Hô Chí Minh), Trường Chinh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, Hoàng Văn Hoan, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Dương Văn Minh, Trần Thiện Khiêm, Trần Văn Đôn, Đỗ Mậu, Tôn Thất Đính, Nguyễn Văn Thiệu, Lê Văn Kim vv.Những người phản Nước hại Dân, rước voi về dày mả tổ, là kẻ phản Vua, phản Thầy, phản bạn, phản anh em cúi mặt làm tay sai, cho thục dân Tàu, Pháp, Nga, Trung Cộng và Mỹ. Như Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Trường Chinh và đàn em đồ đệ của chúng, xưa cũng như nay đều cúi mặt, khom lưng làm tay sai cho Nga Sô, choTrung Cộng và bọn tư bản tài phiệt quốc tế : chúng mượn toàn là thứ chủ nghĩa gian tà tàn ác Mác-Lê-Mao (marxisme, léninisme, maoisme) về mà phá nát quê hương, phá nát đạo lý dân tộc. Như Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Văn Thiệu, Tôn Thất Đính v.v.. muối mặt làm tay sai cho Mỹ, để phản Chủ, phản Thầy, bỏ tù xử án anh em cùng binh nghiệp, để rồi làm mất Miền Nam trong tay giặc cộng Hà Nội, làm mất cả triệu sinh linh dân Nam. Người chềt chìm đại duơng, kẻ chết vì hải tặc  Thái Lan cưỡng hiếp, người chết rủ tù trong các trại tù của phỉ quyền Hà Nội, người chết đói khổ vì bị cướp hết đất đai, rộng vườn, nhà cửa và tài sản…

Đã mất Miền Nam trong tay phỉ quyền Hà Nội, khi chúng ta chạy trốn Việt gian cộng sản ra ở Hải Ngoại, thì người Việt chúng ta bị mắc phải những “căn bệnh” chia rẽ, bè phái, tiêu cực, cầu an, ù lì, nói xấu. chụp cái nón cối cộng sản cho nhau, phá hại nhau, thiếu tích cực dấn thân v.v.. Chúng ta chưa đánh tên Việt công, Việt gian nào chết cả, nhưng anh em quốc gia ta đã u đầu, sức trán thì rất nhiều .. Chúng tôi nhớ lại mấy câu thơ của một vị thức giả lão thành châm biếm như sau :

Lâu lâu hội họp một lần,

Chiếu trên, chiếu dưới đã dần dần thưa.

Con Rồng cháu Lạc hay chưa,

Ba cây chụm lại vẫn thừa hai cây.

Đọc mấy câu thơ này buồn qúa phải không qúy vỉ? Hai cây kia đâu rồi? Họ đã là Mỹ, Pháp, Đức, Anh, Úc, Gia Nã Đại vv.? Hoặc họ đã phản cờ chạy theo rượu ngon, gái đep của bọn tư bản đỏ Hà Nội rồi chăng? Họ đã quên cội nguồn, quên cha mẹ, chú bác, anh chị em, đồng bào mình đang quằn quại trong thống khổ, trong xích xiềng? Họ không còn nhuệ khí, hết còn tích cực tranh đấu? Họ thủ lợi, cầu an? Hay họ cần về Việt Nam để hợp tác đầu tư làm ăn?

Qúy vị hiểu rằng cha ông chúng ta để lại cho con cháu một di chúc tuyệt với! Đó là bí quyết khôn ngoan, tất thắng và thành công là: “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao. Hợp quần gây sức mạnh. Hiệp lòng một ý thì tát biển Đông cũng cạn”. Vâng, lý thực rất đúng thưa qúy vị! Chúng ta hãy xem lại lịch sử dân tộc khi nào người dân Việt Nam đoàn kết lại. Có nghĩa từ Vua đến người dân thường hợp một lòng, một ý quyết đánh giặc xâm lăng bờ cỏi Đất Việt, dù bá đaọ, hùng hổ như quân Tàu, quân Mông Cổ, dù súng đạn hơn nguời như quân Pháp, quân Nhật có mạnh đến đâu, thì cha ông chúng ta cũng đánh tan quân xâm lăng. Bài học lịch sử ở trong lòng dân tộc, trong lòng chúng ta, chúng ta có chịu áp dụng chăng? Do thế, câu hỏi của qúy vị là làm thế nào để phục hưng Việt Nam? Như chúng tôi đã nói ở phần đầu, là dành những nổ lực cho công việc này, phải phục hưng cái tinh thần văn hóa và tôn giáo càng sớm chứng nào có thể trong công việc tranh đấu, rồi từ đó xây dựng tái thiết Đât Nước Việt dấu yêu của chúng ta.

VI.          Phục Hung Tinh Thần Bất Khuất Và Kiên Cường

 

Trước hết, khi nói đến sự phục hưng tinh thần văn hóa và tôn giáo, chúng tôi xin phép nói qua chữ Việt và ý nghĩa của nó.Việt có nghĩa là vượt hay siêu Việt, ý sâu sắc hơn, có nghĩa là đẹp hoặc tuyệt vời. Và thật sự chữ Việt có nghĩa là siêu Việt. Do đó, người Việt đã vượt qua bao gian lao, muôn vàn khó khăn để lập quốc. Cha ông và tiền nhân chúng ta đã vượt lên trên tất cả những gian nan khốn khó để đánh đuổi quân xâm lăng, hầu giữ gìn một giang sơn gấm vóc tốt đẹp cho chúng ta ngày nay thừa hưởng.

Người : “Việt Nam anh hùng”, những lời tán dương này được thoát ra từ chính miệng Đức Cố Giáo Hoàng Phao Lô Đệ Nhị, là người đại diện Chúa Kitô ở trần gian này. Ngài tuyên bố công khai cho bàng dân thiên hạ năm châu bốn bể biết vào ngày 19.06.1988 trong ngày phong thánh, để tuyên xưng các cử chỉ anh hùng của 117 vị Thánh Tử Đạo Việt Nam cho toán thế giới biết cái tính trung thành, bất khuất, anh dũng, kiên cường đối với đạo Chúa, với Giáo Hội Ngài và với Tổ Quốc Việt Nam. Tuyệt thay cha ông chúng ta thật anh hùng! Do thế, chúng ta muốn có được các anh hùng đó, đòi hỏi chúng ta phải trở về lại với tinh thần tôn giáo và văn hóa dân tộc. Đòi hỏi tất cả mọi người Việt Nam cần chôn vùi vào huyệt sâu các tính ích kỷ, thủ lợi, cầu vinh, chia rẽ và trăm thứ căn bệnh xấu ẩn chứa trong con người ta. Ví muốn phục hưng lại Đất Nước Việt, đòi hỏi tiên khởi là phục hưng chính con người của ta, gia đình ta, rồi đến xã hội, từ cộng đống người Việt Nam Hải Ngoại đến trong Nước.

Muốn phục hưng lại tinh thần Việt Nam anh hùng, thì mọi người Việt chúng ta phải phục hưng lại cái tinh thần Trần Hưng Đạo trong con người chúng ta. Chúng ta rõ khi vua Trần Nhân Tông thấy quân Nguyên quá hùng mạnh, nên đề nghị với Hưng Đạo Vương để trẫm đầu hàng giặc, hầu cứu nguy dân tình.Nhưng   

Hưng Đạo Vương đáp lời vua rằng: “nếu trẫm muốn hàng giặc thì hãy chém đầu khanh trước”. Do thế, chúng tôi nghĩ muốn phục hưng Việt Nam, thì mỗi người Việt chúng ta phải phục sinh lại được cái tình thần, cái tâm tình vì Nước như Hưng Đạo Vương đây : “ta đây, ngày quên ăn, đêm thì quên ngủ, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm thù rằng chưa được sả thịt lột da quân giặc, dầu thân này phơi ngoại nội cỏ, xác này gói trong da ngựa, thì cũng đành lòng” (Trích Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim, Nhà Xuất Bản Tân Việt, trang 137).

Cũng thế, muốn phục hưng Việt Nam, thì mỗi người Việt chúng ta phải mang một tâm thức của Vua Lê Thái Tổ Lê Lợi : “ta đây, núi Lam Sơn dấy nghĩa, chốn hoang dã nương mình. Ngắm non sông căm nỗi thế thù, thề sống chết cùng qụân nghịch tặc. Đau lòng nhức óc, chốc là mười mấy nắng mưa, nếm mật nằm gai, há phải một sớm hai tối. Quên ăn vì giận, sách lược-thao suy xét đã tinh; ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ… Có lẽ trời muốn trao cho ta gánh nặng, bắt phải trải qua bách chiết thiên ma, cho nên ta cố gắng gan bền, chấp hết cả nhất sinh thập tử. Múa đầu gậy, ngọn cờ phấp phới, ngóng văn nghê bốn cõi đan hồ. Mở tiệc quân, chén rượu ngọt ngào, khắp tướng sĩ một lòng phụ tử. Thế giặc mạnh, ta yếu ta địch nỗi, quân giặc nhiều ta ít mà ta được luôb.

Dọn hay : đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” (Trích Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim, Nhà Xuất Bản Tân Việt, trang 229-230).

Vả nữa, muốn phục hưng Việt Nam, thì chúng ta là người Việt phải có được cái chí khí anh dũng, quyết diệt và quyết thắng quân thù như Vua Quang Trung Nguyễn Huệ khi nói với tướng sĩ và quân binh : “chúng nó sang phen này là mua cái chết đó thôi. Ta ra chuyến này thân coi việc quân đánh giữ, đã định mẹo rồi, đuổi quân Tàu về chẳng qua mười ngày là xong” (sách đã dẫn trang 372). Qủa đúng như lời ngài tuyên bố với tướng sĩ quân binh! Vì với một tinh thần quyết thắng trừ diệt quân Thanh, Vua quân ta đã đánh tan đạo quân hùng mạnh nhà Thanh có đến mây trăm ngàn chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, làm cho Vua Càn Long kinh khiếp, nước Tàu rung động, cho vang dội tiếng Nước Nam.

Kính thưa qúy vị,

Việc muốn phục hưng một Việt Nam can cường và bất khuất, đòi hỏi chúng ta phải có được cái chí khí anh dũng như Trần Binh Trọng, thà chết vinh còn hơn nhục, cúi mặt làm tay sai cho người, cho dẫu người ta ưu đãi, mua chuộc chức quyền : “ta thà làm qủy Nuớc Nam, còn hơn làm vương đất Bắc”. Muốn phục hưng lại Việt Nam, chúng ta mỗi người Việt phải phực hưng lại tinh thần cách mạng cùng bầu nhiệt huyết tuổi trẻ của Nguyễn Thái Học, là sống và chết cho lý tưởng yêu quê hương cùng phục vụ dân tộc : “không thành công cũng thành nhân”.

Muốn phục hưng lại Việt Nam, thì người Việt Nam ta phải làm sống lại cái tinh thần sĩ khí của người lãnh đạo như tổng thống Ngô Đình Diệm, xem trọng chủ quyền quốc gia, không chịu áp lực của ngoại bang muốn nắm chủ quyền về chính trị và kinh tế nước nhà. Chúng ta phải mang một tinh thần can cường, tự trọng, uy dũng, bất khuất, đứng thẳng : “tôi tiến thì các anh em theo tôi, còn tôi lùi thì các anh em bắn tôi”. Thêm nữa, chúng ta muốn phục hưng lại Việt Nam, tiên khởi chúng ta phải phục hưng lại tinh thần trách nhiệm, bổn phận, tài đức của người cầm quân, làm tướng như các tướng Lê Văn Hưng, Nguyễn Khoa Nam, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Phạm Văn Phú, Hồ Bá Cẩn vv. không bỏ binh sĩ trong lúc nguy ngập để thoát thân cho mình và gia đình, không tham sống sợ chết, không chịu đầu hàng giặc để rước cái nhục vào thân muôn đời, tự chết theo thành như lời thề và tín nghĩa của người làm phận tướng đối với Đất Nước và dân tộc.

Qủa thật muốn phục hưng Nước Việt Nam cho rạng rỡ với Năm Châu, Bốn Bể nở mày, nở mặt cùng thiên hạ, tất đòi hỏi tất cả mọi người Việt ta phải là : “ba cây chụm lại thành hòn núi cao”. Nếu như mọi người Việt trong Nước cũng như Hải Ngoại, ai ai cũng mang được trong mình cái tinh thần quyết diệt và quyết đánh cùng quyết thằng quân giặc như Hưng Đạo Vương Trần Hưng Đạo, Đức Lê Thái Tổ Lê Lợi, Đại Đế Quang Trung Nguyễn Huệ và Anh Hùng Nguyễn Thái Học vv. thì chớ gì chúng ta không phục hưng được Đất Nước Việt Nam giàu mạnh và hùng cường. Chuyện phục hưng Viêt Nam tùy ở nơi ý chí, quyết tâm của mọi người Việt Nam chúng ta : biết đoàn kết, chịu hợp quần gây sức mạnh, biết hiệp một ý, hiệp một lòng, thì tát biển Đông cũng cạn kia mà. Do đó, chúng tôi thiết tưởng sá gì một thứ chủ nghĩa cộng sản Việt gian di hại, vô thần, vô luân và không nhân bản mà chúng ta không đánh gục được chúng nó chăng?

Thưa qúy vi,

Những giòng thư tâm sự này với qúy vị đã dài, để kết thúc lá thư này, chúng tôi xin trả lời cho qúy vị câu hỏi làm thế nào để phục hưng Việt Nam? Đó chính là con đường trở về lại tinh thần văn hóa Việt và tôn giáo dân tộc. Đó là tinh thần vượt lên trên mọi khó khăn, không ngại gian khổ và sợ một loại quân thù nào. Đó cũng là tinh thần biết yêu thương, đùm bọc nhau, trọng nhân nghĩa, giữ tín trung, trọng trách nhiệm cùng chu toàn bổn phận mình v.v.. Chúng tôi hy vọng rằng như gương của hai nước Do Thái và Nhật Bản. Chính họ đã phục hưng được Đất Nước mình trở nên giàu có và hùng cường, thì Việt Nam chúng ta khi thật sự đã phục hưng ắt trong tương lai cũng sẽ giàu mạnh, và làm cho thế giới phải nể mặt người con Rồng cháu Lạc chúng ta.

Thân Chào Quyết Thắng

Nam Giao Lê Thiện Bình