Tác giả và Tác Phẩm

Lê Ngọc Huyền : Giáng Sinh Trên Miền Đất Trọ. (Giải nhì VTLV 2012)

Photo: Một vài hình ảnh kỷ niệm của nhả văn Lê Ngọc Huyền giải nhì "Giáng Sinh Trên Miền Đất trọ" trong ngày lễ lớn 20 năm thành lập và phát giài Văn Thơ Lạc Việt.http://secure.smilebox.com/ecom/openTheBox?sendevent=4d7a49324e7a6b304e7a56384e544d324e5441304d54453d0d0a&sb=1&playAgain=trueGiáng Sinh trên miền đất trọ…Lê Ngọc-Huyền (Montreal Oct 11)Tôi vội vã băng qua đường khi thấy tiệm bánh Félix&Norton hiện ra trước mắt. Đã lâu lắm rồi tôi chưa nếm lại cái mùi vị ngọt ngọt, bùi bùi, béo thơm của miếng bánh chỉ có bán ở các miền tuyết lạnh lẽo nửa Âu nửa Mỹ như ở Montréal mà thôi. Tuyết bắt đầu rơi nhẹ, cái lạnh buôn buốt làm người ta thèm ăn ngọt, nên dân Montréal ai cũng tròn, hiếm lắm mới thấy được 1 cô gái tóc vàng thanh mảnh.Bước vào tiệm, đèn đuốc trang hoàng đủ màu, chuẩn bị cho cái Giáng Sinh sắp tới; bánh biscuit cũng được nặn thành ông già Noel ngồi trên xe trượt tuyết với những gói quà muôn màu sắc đủ hình dạng làm từ chocolat đen, trắng, vừa đẹp, vừa bắt mắt. Tôi tần ngần đứng trước quầy kiếng, bánh nào cũng ngon, cũng muốn thử cả, thơm phức mùi bơ và hạnh nhân, làm tôi cứ phải nuốt nước miếng!! Đặc biệt ở tiệm này là bánh được làm ngay tại chỗ, nên vừa ăn vừa thổi dưới cơn tuyết thì thật thú vị biết chừng nào!Ngồi xuống 1 góc nhỏ trong tiệm, trên tay cầm quyển sách, trước mặt ly café đen, bên cạnh gói bánh mới mua để mở, vừa nhâm nhi, đọc sách, lại vừa nhìn ra bên ngoài, tuyết ngày càng dày đặc….tôi miên man thả hồn về kỷ niệm cách đây trên 13 năm:Năm ấy là năm cuối đại học ở bên quê hương Việt Nam dấu yêu của tôi, đang sắp chuẩn bị thi ra trường, thì tình hình đất nước nguy kịch. Tất cả như đảo lộn, chấm dứt ngay phút ấy. Mẹ vội vàng tìm cách gởi gấm tôi cho các bác bên gia đình ngoại để ra đi. Mẹ tôi là người phụ nữ rất tháo vát, can đảm, việc trong ngoài đều được bà chu toàn. Ba tôi chọn giải pháp hy sinh khi đất nước lâm nguy. Mẹ tôi nhất định ở lại chăm lo mồ mả ông bà, và hương khói cho ba ….Mẹ chỉ mong tôi đi sang nước ngoài để học thành tài cho tương lại và bản thân tôi sau này không bị khổ! Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại:-Con cứ qua được tới đảo, khai có thân nhân bên Canada là mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp. Mẹ sẽ báo cho chú Tôn đón con….Đừng bận tâm đến mẹ, mẹ còn hàng xóm…và bạn bè đông lắm….Đứa con gái 18 tuổi, chưa bao giờ ra đời, tôi chỉ biết ăn rồi đi học. Bỗng nhiên phải đương đầu 1 mình nơi xứ lạ quê người! Tiếng nói cũng chưa thành thạo, làm sao có thể nuôi được bản thân mình?? Bao ý nghĩ ngổn ngang, lo sợ làm tôi chỉ muốn khóc, nhưng nghĩ lại nếu tôi không hy sinh, liều mạng thì làm sao có thể sống còn và trả hiếu cho mẹ!!! Nghĩ đến đó, tôi cố gắng can đảm, gồng mình!!May mắn, thuyền chúng tôi được an toàn tới đảo Mã Lai.Ngày đầu tiên đứng xếp hàng lấy cơm, tôi nghe gọi:-Hoàng Vĩnh Khanh….Tôi vội vàng tiến đến lấy phần cơm của mình. Bỗng nhiên người lo phần ẩm thực đưa thêm một phần cơm nữa, nhét vào lòng tôi, mà không chờ cho tôi có một ý kiến nào và đẩy ra:-Lấy luôn phần cơm cho Hoàng Viễn Phúc nhé…..hai anh em phải không? Vậy được rồi, tôi xóa sổ tên Hoàng Viễn Phúc rồi đó, ra đi!!Tôi cầm hai phần cơm trên tay, ra khỏi hàng, lớ ngớ đứng giữa đường, chẳng biết ai là Hoàng Viễn Phúc mà đưa! Tôi đành phải rảo bước về căn lều mới được chỉ định, rồi từ từ sẽ lùng ra tên Hoàng Viễn Phúc để đưa cơm….Vừa tới căn lều, tôi đã thấy ….một người thanh niên, dáng cao, khuôn mặt điển trai, mái tóc dài che gáy, hơi quăn, đôi mắt thân thiện nhìn tôi, hỏi:-Cô ….cô là….Hoàng Vĩnh Khanh?-Vâng! Còn anh là ….-Tôi là Hoàng Viễn Phúc!!!....chúng ta là ….anh em!!!-Anh em??? Tôi làm gì có anh!!! Anh có lộn không??-Xuỵt!! đừng nói to! Coi chừng có người nghe được là không hay đâu! Bây giờ ngồi xuống đây, mình ăn cơm đã, rồi từ từ tôi sẽ nói chuyện cho cô nghe sau….Tôi bỡ ngỡ, riu ríu ngồi xuống 1 góc phòng, anh ta cũng theo tôi ngồi bên cạnh, làm như ….hai anh em thật!! Vừa ngạc nhiên lẫn lo lắng, chẳng hiểu chuyện gì, mà cũng không dám nói to, như lời nói của ông anh “bất đắc dĩ” vừa bảo “coi chừng người ta phát hiện”….Bụng bỗng no ngang, mặc dù chẳng ăn gì đã từ cả ngày hôm qua. Tôi nhìn khuôn mặt anh “hai”, anh cũng không vẻ gì là người xảo trá lừa đảo, cũng không vẻ gì đang lợi dụng tôi! Mà tại sao phải nhận tôi làm ….em gái?? Lại còn ở chung lều với tôi nữa?? Tối nay ….làm sao đây? Ai ngủ trên giường, và ai nằm dưới đất?? Tôi lo lắng đến nỗi không nuốt nổi hạt cơm vào bụng! Anh hai thì tỉnh bơ:-Em cứ… tự nhiên ăn cơm đi nhé, cho có sức chịu đựng! đừng… nhìn anh với cặp mắt như thế!! Em… ăn bánh không?Anh đưa ra trước mắt tôi gói bánh hạnh nhân. Ở đây làm gì có bánh thơm ngon thế? Mùi hạnh nhân quyện với mùi bơ bay lên làm tôi thèm rỏ rãi, anh còn bảo:-Anh để đây, anh đi tắm….em cứ ăn đi, đừng sợ!!Anh bỏ đi ra ngoài lều, xếp hàng đi tắm. Tôi một mình trong cái lều trống vắng, lo sợ, ngạc nhiên, bất an….đến muốn khóc. Tôi nhắm mắt lại, lấy bình tĩnh, khấn linh hồn ba:-Ba ơi, ba chắc chưa xa con gái đâu phải không? nếu ba linh thiêng hãy cho con sự can đảm, hãy cho con đủ trí khôn để vượt qua mọi thử thách. Con gái ba chưa nếm mùi đời bao giờ. Hãy giúp sức cho con, ba nhé!!Tôi hít thở 1 hơi dài, đặt niềm tin vào đấng tối cao, vào người đã khuất. Có vẻ nhẹ nhõm hơn rồi. Bụng hơi cồn cào, tôi với tay lấy gói bánh. Bẻ một góc bánh bỏ vào miệng. Mẩu chocolat đen quyện với nước miếng, tan chảy ra, thật ngon, thật bùi! Hạt hạnh nhân vỡ giòn tan dưới hai hàm răng mà đã lâu ngày chưa được dùng tới. Tay cứ bốc, hết cái bánh này đến cái bánh khác, vừa ăn vừa suy nghĩ, vừa thưởng thức, đến khi nhìn lại, dốc từ đáy túi ra, không còn mẩu bánh nào còn lại phần cho anh hai nữa!!!Tiếng chân anh vui vẻ bước vào lều, reo lên:-Tắm đã, mát thiệt! Em …đi tắm đi!!....sao…nhìn anh dữ vậy?-Xin lỗi anh!! Em quên mất! Đã ăn hết gói bánh ….Anh nhìn tôi. Rồi nhìn lại cái túi giấy không, vứt trên bàn:-Sao ….đói mà không ăn cơm, lại ăn bánh?? Bánh đó hiếm lắm mới nhờ người mua được từ bên ngoài vào đó! …thôi! Không sao! Em còn đói nữa không?Tôi nhè nhẹ lắc đầu:-Hết đói rồi!! Nhưng …muốn nghe anh kể chuyện, tai sao lại vào đây làm anh của em??Anh nhìn quanh quất một hồi, như sợ ai nghe, rồi ghé tai tôi kể:-Anh và em chẳng có quan hệ máu mủ gì hết, mà lại có cái họ Hoàng y chang nhau!! Hồi mới
 lên tàu, họ đã đinh ninh mình là anh em ruột…Em thì chắc mới ra đường hay sao mà lớ ngớ như trên cung trăng rớt xuống. Anh nghĩ em dễ bị ăn hiếp ở đây lắm, nên lúc khai về quan hệ, anh đã nói đại là… anh của em!! Xin lỗi em, em đừng giận, vì đây là sự đổi trác mà thôi; ngược lại anh biết em có gia đình bên họ ngoại ở Canada nên hãy cho anh cùng tháp tùng sang bên đó….sau này anh sẽ trả ơn!!-Làm sao anh biết được em có gia đình họ hàng bên Canada??-Khi muốn làm việc gì, mình phải điều tra thân thế người đó chứ! Em còn quá ngây thơ, dễ bị lừa đảo trên cuộc đời này lắm, anh…vì em… sẽ là người bảo vệ cho em, nhưng em hứa cho anh làm… anh hai để cùng qua nước thứ ba với em!! Em nghĩ sao??Tôi căng mắt thật to nhìn anh. Anh cũng ….xảo trá lắm! Nhưng trong cái xảo trá lừa lọc của anh còn có tí tình người! Anh không lợi dụng, không làm việc thất đức với tôi là được rồi! Cũng may, anh chỉ muốn làm anh hai của tôi thôi!!! Anh muốn có 1 sự trao đổi với tôi rõ ràng rành mạch như vậy, tiền trao cháo múc như thế cũng tốt! Tôi không ngờ trên cái đảo nhỏ bé này lại có thể xảy ra được cái chuyện không thể tưởng tượng như thế! Không họ hàng thân thích, bỗng nhiên trở thành như người cùng dòng máu, thân cận! Chắc còn nhiều chuyện kinh hoàng động trời trên cái đảo này nữa mà tôi còn quá vụng dại để biết hết!Tôi lúc nào cũng đề phòng anh! Sợ anh còn giở trò gì nữa, nhưng anh tỏ ra người rất thành thật và khá chu đáo trong vai trò làm anh…hai!Bất kỳ chuyện gì anh cũng đứng ra can ngăn, bênh vực tôi. Mấy tên côn đồ xỏ lá muốn làm hại tôi, anh ngấm ngầm theo dõi chúng và xử sự như một anh hùng hảo hán, làm cả đảo ai cũng biết tiếng không dám đụng đến cọng lông của em gái của Viễn Phúc nữa!!Anh không du côn như những tên ma cô nhưng anh cũng rất mánh khoé để đối chọi được với đời…Anh rất thích tìm tòi, thám hiểm, và có óc khôi hài!!Một buổi tối trên đảo, chúng tôi được cùng đi xem phim tình cảm xã hội, phim cảm động đến không cầm được nước mắt, nhất là cảnh người mẹ tiễn con đi một tỉnh khác để học, tôi nhớ lại thân phận mình, nên đã khóc như mưa!! Tôi thấy anh đưa cho tôi cái khăn giấy:-Thôi đừng khóc nữa, lớn rồi! Không có mẹ ở bên cạnh….thì còn anh đây!!Mắt tôi đỏ hoe ngước lên nhìn anh, nụ cười hiền hòa của anh làm trấn an tôi, tôi gục đầu vào vai áo anh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy một tình thân, một sợi dây liên kết nào đó giữa tôi và anh, hai kẻ xa lạ gặp nhau giữa chốn chông gai của cuộc đời!Chúng tôi được bảo lãnh qua Montréal khoảng 2 năm sau đó. Anh đã không ngớt cám ơn tôi. Lần đầu tiên từ hơn hai năm nay, anh nắm lấy tay tôi:-Hoàng Vĩnh Khanh! Anh sẽ không bao giờ quên em…gái!! Ở lại, bảo trọng! Anh đi và hứa sẽ trở lại! Em là người con gái ….rất quan trọng …trong cuộc đời anh!!Tôi vẫn đứng yên, một chút xao xuyến, bối rối. Hơn hai năm trên đảo, sống bên anh, anh bảo vệ tôi, một người anh trai, một người thân cận của tôi!!Anh tạm xa tôi để đi làm ở một tỉnh khác, nơi ấy anh cũng có người quen họ xa. Còn tôi ở lại nơi đây để đi học và sau đó cũng đi làm ở nhiều tỉnh khác nhau được 10 năm. Trong mười năm ấy tôi vẫn không tìm được mảnh đất giữ chân tôi….Hôm nay trở lại Montreal, tôi định sẽ ở lại nơi đây lập nghiệp cho đến cuối đời!Cơn tuyết nhẹ bên ngoài vẫn thổi lạnh, gói bánh Félix&Norton trong tay làm tôi nhớ lại kỷ niệm xa xưa với người anh “bất đắc dĩ”. Mỗi con người có duyên gặp nhau ở một đoạn đường đời, để giúp nhau, trả ơn cho nhau, hay để thanh toán món nợ cho nhau, rồi lại chia tay!! Bất giác tôi mỉm cười khi nghĩ đến gói bánh thơm ngon đã được tôi “thanh toán” hết mà không chừa lại một mảnh vụn nào cả!!Mẹ tôi vẫn vò võ bên nhà, bà lúc nào cũng mong sự hiện diện của tôi. Bà và tôi thường liên lạc với nhau bằng điện thư:-Con gái thương nhớ! Mẹ định qua con vào mùa Giáng Sinh này, có người quen sẽ từ Việt Nam dắt mẹ qua bên đó! Mẹ sẽ ở chơi với con 2 tuần rồi về lại. Có làm trở ngại gì con không? Mẹ vẫn khỏe, con đừng lo nhé, chỉ nhức đầu cảm cúm nhỏ nhặt mà thôi….-Mẹ! có thật là mẹ sẽ qua con ở chơi với con? Lẽ ra con nên về với mẹ mới phải, mẹ có muốn sang đây ở luôn không? chỉ có hai mẹ con mà thôi, mẹ ở một nơi, con ở  một đầu, cách xa bằng nửa vòng trái đất! Sống như thế này thật vô vị mẹ ạ! Con mong được ăn bát canh gà như mỗi lần đi học về vậy! Nhớ mẹ nhiều lắm!Nhà nhà treo đèn, kết hoa, khắp nơi tiếng nhạc reo ca mừng Giáng Sinh, tôi cũng vui lây mỗi khi xuống phố nhìn dãy đèn đường đỏ vàng! Hôm nay tôi sẽ đi đón mẹ ở phi trường, tung tăng chân sáo, nghe lòng tràn ngập hạnh phúc như mỗi lần từ trường về gần tới nhà. Mẹ chắc cũng vẫn trẻ, vẫn đẹp như xưa, tôi giống mẹ ở đôi mắt, dài và long lanh, giống mẹ ở chiếc miệng cười có lũm cái đồng điếu! Bao nhiêu kỷ niệm xưa bỗng tràn về, làm tôi náo nức, thấp thỏm mỗi khi cánh cửa mở ra, nhả ra 1 đoàn người xuống từ máy bay ở mọi nước.Tôi vẫn cứ chờ mãi, đứng lên, lại ngồi xuống, không phải mẹ! Bà già búi tóc, mái tóc điểm sương ngồi chờ ai bên ghế bên kia…không phải mẹ! Còn bà già tóc quăn, kẹp cái ví mắc tiền ngồi kia…cũng không phải mẹ! Rồi còn bà già đội nón lá, gầy nheo, da rám nắng, đôi mắt buồn xa xăm, ngồi đối diện với tôi…cũng chẳng phải mẹ!! Nhưng sao ….bà nhìn tôi mãi không chớp mắt! Bỗng nhiên bà đứng lên đi về phía tôi:-Cô có phải là Hoàng Vĩnh Khanh?....- Vâng! …Bác muốn tìm ai???....-Mẹ đây! mẹ đây con à!!-…Mẹ! mẹ sao? mẹ đấy ư…sao mẹ không gọi con…từ sớm…Tôi ôm chầm lấy mẹ, mùi bồ kết quê hương thân quen của tóc quyện lấy tôi. Phải rồi! Mẹ của con, bao năm tảo tần, mùi nắng cháy khen khét của làn da nâu làm tôi không sao cầm được nước mắt! Mẹ cực quá nên mới thay đổi như thế này, đến nỗi con chẳng nhận ra! Chiếc áo bà ba hơi thùng thình như áo khín, mẹ ốm đi nhiều quá!! Hơn 13 năm qua, con vẫn mang hình ảnh trẻ đẹp ngày nào của mẹ. Thế mà bây giờ con không thể nào tưởng tượng được. Cử chỉ nhanh nhẹn của mẹ đã nhường lại cho sự chậm chạp, chịu đựng….-Ai đưa mẹ đi qua đây hả mẹ? mẹ nói với con là có người đưa mẹ đi??-Một người ….à đây này! Anh ấy đây rồi!!... con quen chứ??Tôi ngẩn người đứng nhìn người thanh niên đang đi tới trước mặt, miệng cười thật tươi:-Vĩnh Khanh…anh tìm em từ nãy giờ! Đã hơn 10 năm rồi…ôi chao!!...em vẫn khỏe mạnh chứ?Viễn Phú, anh hai « bất đắc dĩ » của tôi, trông an
h rắn rỏi khoẻ mạnh hơn, nụ cười của anh như chứa bao thông điệp…Anh về Việt Nam thăm lại gia đình, và anh đã tới thăm mẹ tôi, thuyết phục bà sang đây du ngoạn. Anh kể với mẹ chúng tôi quen nhau như thế nào trên đảo. Anh đã lấy được niềm tin nơi mẹ ….Buổi chiều hôm đó, phải nói chúng tôi thật hạnh phúc bên nhau, căn nhà như có tiếng đàn vọng lại. Chúng tôi quây quần bên mâm cơm với bát canh gà mà tôi hằng mơ ước trong giấc ngủ nay đã thành sự thật. Tôi có Mẹ, mà tôi không bao giờ nghĩ là sẽ được ngồi sát một bên, được nép vào ngực mẹ ấm áp gần gũi đến thế! Còn hơn thế nữa, được gặp lại một người anh, đã từng bảo vệ tôi, từng vào sinh ra tử với tôi một thời. Có phải tôi hạnh phúc quá không??Mẹ đi nghỉ trước vì hơi mệt, chỉ còn hai chúng tôi bên bếp sưởi tí tách. Viễn Phú đẩy nốt cây củi thông vào lò :-Vĩnh Khanh! Em có nhớ anh có nói với em rằng anh sẽ trở lại không? Em có nhớ anh còn nói em là người con gái quan trọng lắm trong anh không? ….phải! em vẫn rất quan trọng trong trái tim và sự suy nghĩ của anh, lúc nào anh cũng mong được ngày hôm nay, nhưng anh muốn để cho em thời gian và sự lựa chọn của riêng em….Anh có thể mãi mãi là người anh, là một người bạn đời bên em chứ??Tôi không biết nói gì hơn, ánh mắt long lanh nhìn anh, giọt nước mắt cảm động như muốn trào ra. Anh trong lòng tôi như con suối nhỏ, hiền hòa, âm ỉ chảy từ bao lâu nay. Như dòng sông Mékong đã thấm nhuần vào lòng đất Việt. Con suối, tôi vẫn chờ vẫn đợi một cách thật kiên nhẫn vì tôi tin rằng mạch nước ấy sẽ đem nguồn nước ngọt ngào tưới suốt cả cuộc đời tôi…Lê Ngọc-HuyềnMontreal, Oct 2011

Một vài hình ảnh kỷ niệm của nhả văn Lê Ngọc Huyền giải nhì "Giáng Sinh Trên Miền Đất trọ" trong ngày lễ lớn 20 năm thành lập và phát giài Văn Thơ Lạc Việt. 

http://secure.smilebox.com/ecom/openTheBox?sendevent=4d7a49324e7a6b304e7a56384e544d324e5441304d54453d0d0a&sb=1&playAgain=true

Giáng Sinh trên miền đất trọ… 

Lê Ngọc-Huyền (Montreal Oct 11)

Tôi vội vã băng qua đường khi thấy tiệm bánh Félix&Norton hiện ra trước mắt. Đã lâu lắm rồi tôi chưa nếm lại cái mùi vị ngọt ngọt, bùi bùi, béo thơm của miếng bánh chỉ có bán ở các miền tuyết lạnh lẽo nửa Âu nửa Mỹ như ở Montréal mà thôi. Tuyết bắt đầu rơi nhẹ, cái lạnh buôn buốt làm người ta thèm ăn ngọt, nên dân Montréal ai cũng tròn, hiếm lắm mới thấy được 1 cô gái tóc vàng thanh mảnh.
Bước vào tiệm, đèn đuốc trang hoàng đủ màu, chuẩn bị cho cái Giáng Sinh sắp tới; bánh biscuit cũng được nặn thành ông già Noel ngồi trên xe trượt tuyết với những gói quà muôn màu sắc đủ hình dạng làm từ chocolat đen, trắng, vừa đẹp, vừa bắt mắt. Tôi tần ngần đứng trước quầy kiếng, bánh nào cũng ngon, cũng muốn thử cả, thơm phức mùi bơ và hạnh nhân, làm tôi cứ phải nuốt nước miếng!! Đặc biệt ở tiệm này là bánh được làm ngay tại chỗ, nên vừa ăn vừa thổi dưới cơn tuyết thì thật thú vị biết chừng nào!
Ngồi xuống 1 góc nhỏ trong tiệm, trên tay cầm quyển sách, trước mặt ly café đen, bên cạnh gói bánh mới mua để mở, vừa nhâm nhi, đọc sách, lại vừa nhìn ra bên ngoài, tuyết ngày càng dày đặc….tôi miên man thả hồn về kỷ niệm cách đây trên 13 năm:

Năm ấy là năm cuối đại học ở bên quê hương Việt Nam dấu yêu của tôi, đang sắp chuẩn bị thi ra trường, thì tình hình đất nước nguy kịch. Tất cả như đảo lộn, chấm dứt ngay phút ấy. Mẹ vội vàng tìm cách gởi gấm tôi cho các bác bên gia đình ngoại để ra đi. Mẹ tôi là người phụ nữ rất tháo vát, can đảm, việc trong ngoài đều được bà chu toàn. Ba tôi chọn giải pháp hy sinh khi đất nước lâm nguy. Mẹ tôi nhất định ở lại chăm lo mồ mả ông bà, và hương khói cho ba ….Mẹ chỉ mong tôi đi sang nước ngoài để học thành tài cho tương lại và bản thân tôi sau này không bị khổ! Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại:
– Con cứ qua được tới đảo, khai có thân nhân bên Canada là mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp. Mẹ sẽ báo cho chú Tôn đón con….Đừng bận tâm đến mẹ, mẹ còn hàng xóm…và bạn bè đông lắm….
Đứa con gái 18 tuổi, chưa bao giờ ra đời, tôi chỉ biết ăn rồi đi học. Bỗng nhiên phải đương đầu 1 mình nơi xứ lạ quê người! Tiếng nói cũng chưa thành thạo, làm sao có thể nuôi được bản thân mình?? Bao ý nghĩ ngổn ngang, lo sợ làm tôi chỉ muốn khóc, nhưng nghĩ lại nếu tôi không hy sinh, liều mạng thì làm sao có thể sống còn và trả hiếu cho mẹ!!! Nghĩ đến đó, tôi cố gắng can đảm, gồng mình!!
May mắn, thuyền chúng tôi được an toàn tới đảo Mã Lai. 
Ngày đầu tiên đứng xếp hàng lấy cơm, tôi nghe gọi:
– Hoàng Vĩnh Khanh….
Tôi vội vàng tiến đến lấy phần cơm của mình. Bỗng nhiên người lo phần ẩm thực đưa thêm một phần cơm nữa, nhét vào lòng tôi, mà không chờ cho tôi có một ý kiến nào và đẩy ra:
– Lấy luôn phần cơm cho Hoàng Viễn Phúc nhé…..hai anh em phải không? Vậy được rồi, tôi xóa sổ tên Hoàng Viễn Phúc rồi đó, ra đi!!
Tôi cầm hai phần cơm trê
n tay, ra khỏi hàng, lớ ngớ đứng giữa đường, chẳng biết ai là Hoàng Viễn Phúc mà đưa! Tôi đành phải rảo bước về căn lều mới được chỉ định, rồi từ từ sẽ lùng ra tên Hoàng Viễn Phúc để đưa cơm….
Vừa tới căn lều, tôi đã thấy ….một người thanh niên, dáng cao, khuôn mặt điển trai, mái tóc dài che gáy, hơi quăn, đôi mắt thân thiện nhìn tôi, hỏi:
– Cô ….cô là….Hoàng Vĩnh Khanh?
– Vâng! Còn anh là ….
– Tôi là Hoàng Viễn Phúc!!!….chúng ta là ….anh em!!!
– Anh em??? Tôi làm gì có anh!!! Anh có lộn không??
– Xuỵt!! đừng nói to! Coi chừng có người nghe được là không hay đâu! Bây giờ ngồi xuống đây, mình ăn cơm đã, rồi từ từ tôi sẽ nói chuyện cho cô nghe sau….
Tôi bỡ ngỡ, riu ríu ngồi xuống 1 góc phòng, anh ta cũng theo tôi ngồi bên cạnh, làm như ….hai anh em thật!! Vừa ngạc nhiên lẫn lo lắng, chẳng hiểu chuyện gì, mà cũng không dám nói to, như lời nói của ông anh “bất đắc dĩ” vừa bảo “coi chừng người ta phát hiện”….
Bụng bỗng no ngang, mặc dù chẳng ăn gì đã từ cả ngày hôm qua. Tôi nhìn khuôn mặt anh “hai”, anh cũng không vẻ gì là người xảo trá lừa đảo, cũng không vẻ gì đang lợi dụng tôi! Mà tại sao phải nhận tôi làm ….em gái?? Lại còn ở chung lều với tôi nữa?? Tối nay ….làm sao đây? Ai ngủ trên giường, và ai nằm dưới đất?? Tôi lo lắng đến nỗi không nuốt nổi hạt cơm vào bụng! Anh hai thì tỉnh bơ:
– Em cứ… tự nhiên ăn cơm đi nhé, cho có sức chịu đựng! đừng… nhìn anh với cặp mắt như thế!! Em… ăn bánh không?
Anh đưa ra trước mắt tôi gói bánh hạnh nhân. Ở đây làm gì có bánh thơm ngon thế? Mùi hạnh nhân quyện với mùi bơ bay lên làm tôi thèm rỏ rãi, anh còn bảo:
– Anh để đây, anh đi tắm….em cứ ăn đi, đừng sợ!!
Anh bỏ đi ra ngoài lều, xếp hàng đi tắm. Tôi một mình trong cái lều trống vắng, lo sợ, ngạc nhiên, bất an….đến muốn khóc. Tôi nhắm mắt lại, lấy bình tĩnh, khấn linh hồn ba:
– Ba ơi, ba chắc chưa xa con gái đâu phải không? nếu ba linh thiêng hãy cho con sự can đảm, hãy cho con đủ trí khôn để vượt qua mọi thử thách. Con gái ba chưa nếm mùi đời bao giờ. Hãy giúp sức cho con, ba nhé!!
Tôi hít thở 1 hơi dài, đặt niềm tin vào đấng tối cao, vào người đã khuất. Có vẻ nhẹ nhõm hơn rồi. Bụng hơi cồn cào, tôi với tay lấy gói bánh. Bẻ một góc bánh bỏ vào miệng. Mẩu chocolat đen quyện với nước miếng, tan chảy ra, thật ngon, thật bùi! Hạt hạnh nhân vỡ giòn tan dưới hai hàm răng mà đã lâu ngày chưa được dùng tới. Tay cứ bốc, hết cái bánh này đến cái bánh khác, vừa ăn vừa suy nghĩ, vừa thưởng thức, đến khi nhìn lại, dốc từ đáy túi ra, không còn mẩu bánh nào còn lại phần cho anh hai nữa!!!
Tiếng chân anh vui vẻ bước vào lều, reo lên:
– Tắm đã, mát thiệt! Em …đi tắm đi!!….sao…nhìn anh dữ vậy?
– Xin lỗi anh!! Em quên mất! Đã ăn hết gói bánh ….
Anh nhìn tôi. Rồi nhìn lại cái túi giấy không, vứt trên bàn:
– Sao ….đói mà không ăn cơm, lại ăn bánh?? Bánh đó hiếm lắm mới nhờ người mua được từ bên ngoài vào đó! …thôi! Không sao! Em còn đói nữa không?
Tôi nhè nhẹ lắc đầu:
– Hết đói rồi!! Nhưng …muốn nghe anh kể chuyện, tai sao lại vào đây làm anh của em??
Anh nhìn quanh quất một hồi, như sợ ai nghe, rồi ghé tai tôi kể:
– Anh và em chẳng có quan hệ máu mủ gì hết, mà lại có cái họ Hoàng y chang nhau!! Hồi mới lên tàu, họ đã đinh ninh mình là anh em ruột…Em thì chắc mới ra đường hay sao mà lớ ngớ như trên cung trăng rớt xuống. Anh nghĩ em dễ bị ăn hiếp ở đây lắm, nên lúc khai về quan hệ, anh đã nói đại là… anh của em!! Xin lỗi em, em đừng giận, vì đây là sự đổi trác mà thôi; ngược lại anh biết em có gia đình bên họ ngoại ở Canada nên hãy cho anh cùng tháp tùng sang bên đó….sau này anh sẽ trả ơn!!
– Làm sao anh biết được em có gia đình họ hàng bên Canada??
– Khi muốn làm việc gì, mình phải điều tra thân thế người đó chứ! Em còn quá ngây thơ, dễ bị lừa đảo trên cuộc đời này lắm, anh…vì em… sẽ là người bảo vệ cho em, nhưng em hứa cho anh làm… anh hai để cùng qua nước thứ ba với em!! Em nghĩ sao??
Tôi căng mắt thật to nhìn anh. Anh cũng ….xảo trá lắm! Nhưng trong cái xảo trá lừa lọc của anh còn có tí tình người! Anh không lợi dụng, không làm việc thất đức với tôi là được rồi! Cũng may, anh chỉ muốn làm anh hai của tôi thôi!!! Anh muốn có 1 sự trao đổi với tôi rõ ràng rành mạch như vậy, tiền trao cháo múc như thế cũng tốt! Tôi không ngờ trên cái đảo nhỏ bé này lại có thể xảy ra được cái chuyện không thể tưởng tượng như thế! Không họ hàng thân thích, bỗng nhiên trở thành như người cùng dòng máu, thân cận! Chắc còn nhiều chuyện kinh hoàng động trời trên cái đảo này nữa mà tôi còn quá vụng dại để biết hết! 
Tôi lúc nào cũng đề phòng anh! Sợ anh còn giở trò gì nữa, n
hưng anh tỏ ra người rất thành thật và khá chu đáo trong vai trò làm anh…hai!
Bất kỳ chuyện gì anh cũng đứng ra can ngăn, bênh vực tôi. Mấy tên côn đồ xỏ lá muốn làm hại tôi, anh ngấm ngầm theo dõi chúng và xử sự như một anh hùng hảo hán, làm cả đảo ai cũng biết tiếng không dám đụng đến cọng lông của em gái của Viễn Phúc nữa!!
Anh không du côn như những tên ma cô nhưng anh cũng rất mánh khoé để đối chọi được với đời…Anh rất thích tìm tòi, thám hiểm, và có óc khôi hài!!
Một buổi tối trên đảo, chúng tôi được cùng đi xem phim tình cảm xã hội, phim cảm động đến không cầm được nước mắt, nhất là cảnh người mẹ tiễn con đi một tỉnh khác để học, tôi nhớ lại thân phận mình, nên đã khóc như mưa!! Tôi thấy anh đưa cho tôi cái khăn giấy:
– Thôi đừng khóc nữa, lớn rồi! Không có mẹ ở bên cạnh….thì còn anh đây!!
Mắt tôi đỏ hoe ngước lên nhìn anh, nụ cười hiền hòa của anh làm trấn an tôi, tôi gục đầu vào vai áo anh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy một tình thân, một sợi dây liên kết nào đó giữa tôi và anh, hai kẻ xa lạ gặp nhau giữa chốn chông gai của cuộc đời!

Chúng tôi được bảo lãnh qua Montréal khoảng 2 năm sau đó. Anh đã không ngớt cám ơn tôi. Lần đầu tiên từ hơn hai năm nay, anh nắm lấy tay tôi:
– Hoàng Vĩnh Khanh! Anh sẽ không bao giờ quên em…gái!! Ở lại, bảo trọng! Anh đi và hứa sẽ trở lại! Em là người con gái ….rất quan trọng …trong cuộc đời anh!!
Tôi vẫn đứng yên, một chút xao xuyến, bối rối. Hơn hai năm trên đảo, sống bên anh, anh bảo vệ tôi, một người anh trai, một người thân cận của tôi!!
Anh tạm xa tôi để đi làm ở một tỉnh khác, nơi ấy anh cũng có người quen họ xa. Còn tôi ở lại nơi đây để đi học và sau đó cũng đi làm ở nhiều tỉnh khác nhau được 10 năm. Trong mười năm ấy tôi vẫn không tìm được mảnh đất giữ chân tôi….
Hôm nay trở lại Montreal, tôi định sẽ ở lại nơi đây lập nghiệp cho đến cuối đời!

Cơn tuyết nhẹ bên ngoài vẫn thổi lạnh, gói bánh Félix&Norton trong tay làm tôi nhớ lại kỷ niệm xa xưa với người anh “bất đắc dĩ”. Mỗi con người có duyên gặp nhau ở một đoạn đường đời, để giúp nhau, trả ơn cho nhau, hay để thanh toán món nợ cho nhau, rồi lại chia tay!! Bất giác tôi mỉm cười khi nghĩ đến gói bánh thơm ngon đã được tôi “thanh toán” hết mà không chừa lại một mảnh vụn nào cả!!
Mẹ tôi vẫn vò võ bên nhà, bà lúc nào cũng mong sự hiện diện của tôi. Bà và tôi thường liên lạc với nhau bằng điện thư:
– Con gái thương nhớ! Mẹ định qua con vào mùa Giáng Sinh này, có người quen sẽ từ Việt Nam dắt mẹ qua bên đó! Mẹ sẽ ở chơi với con 2 tuần rồi về lại. Có làm trở ngại gì con không? Mẹ vẫn khỏe, con đừng lo nhé, chỉ nhức đầu cảm cúm nhỏ nhặt mà thôi….
– Mẹ! có thật là mẹ sẽ qua con ở chơi với con? Lẽ ra con nên về với mẹ mới phải, mẹ có muốn sang đây ở luôn không? chỉ có hai mẹ con mà thôi, mẹ ở một nơi, con ở một đầu, cách xa bằng nửa vòng trái đất! Sống như thế này thật vô vị mẹ ạ! Con mong được ăn bát canh gà như mỗi lần đi học về vậy! Nhớ mẹ nhiều lắm!

Nhà nhà treo đèn, kết hoa, khắp nơi tiếng nhạc reo ca mừng Giáng Sinh, tôi cũng vui lây mỗi khi xuống phố nhìn dãy đèn đường đỏ vàng! Hôm nay tôi sẽ đi đón mẹ ở phi trường, tung tăng chân sáo, nghe lòng tràn ngập hạnh phúc như mỗi lần từ trường về gần tới nhà. Mẹ chắc cũng vẫn trẻ, vẫn đẹp như xưa, tôi giống mẹ ở đôi mắt, dài và long lanh, giống mẹ ở chiếc miệng cười có lũm cái đồng điếu! Bao nhiêu kỷ niệm xưa bỗng tràn về, làm tôi náo nức, thấp thỏm mỗi khi cánh cửa mở ra, nhả ra 1 đoàn người xuống từ máy bay ở mọi nước.
Tôi vẫn cứ chờ mãi, đứng lên, lại ngồi xuống, không phải mẹ! Bà già búi tóc, mái tóc điểm sương ngồi chờ ai bên ghế bên kia…không phải mẹ! Còn bà già tóc quăn, kẹp cái ví mắc tiền ngồi kia…cũng không phải mẹ! Rồi còn bà già đội nón lá, gầy nheo, da rám nắng, đôi mắt buồn xa xăm, ngồi đối diện với tôi…cũng chẳng phải mẹ!! Nhưng sao ….bà nhìn tôi mãi không chớp mắt! Bỗng nhiên bà đứng lên đi về phía tôi:
– Cô có phải là Hoàng Vĩnh Khanh?….
– Vâng! …Bác muốn tìm ai???….
– Mẹ đây! mẹ đây con à!!
– …Mẹ! mẹ sao? mẹ đấy ư…sao mẹ không gọi con…từ sớm…
Tôi ôm chầm lấy mẹ, mùi bồ kết quê hương thân quen của tóc quyện lấy tôi. Phải rồi! Mẹ của con, bao năm tảo tần, mùi nắng cháy khen khét của làn da nâu làm tôi không sao cầm được nước mắt! Mẹ cực quá nên mới thay đổi như thế này, đến nỗi con chẳng nhận ra! Chiếc áo bà ba hơi thùng thình như áo khín, mẹ ốm đi nhiều quá!! Hơn 13 năm qua, con vẫn mang hình ảnh trẻ đẹp ngày nào của mẹ. Thế mà bây giờ con không thể nào tưởng tượng được. Cử chỉ nhanh nhẹn của mẹ đã nhường lại cho sự chậm chạp, chịu đựng….
– Ai đưa mẹ đi qua đây hả mẹ? mẹ nói với con là có người đưa mẹ đi??
– Một người ….à đây này! Anh ấy đây rồi!!… con quen ch
ứ??
Tôi ngẩn người đứng nhìn người thanh niên đang đi tới trước mặt, miệng cười thật tươi:
– Vĩnh Khanh…anh tìm em từ nãy giờ! Đã hơn 10 năm rồi…ôi chao!!…em vẫn khỏe mạnh chứ?
Viễn Phú, anh hai « bất đắc dĩ » của tôi, trông anh rắn rỏi khoẻ mạnh hơn, nụ cười của anh như chứa bao thông điệp…Anh về Việt Nam thăm lại gia đình, và anh đã tới thăm mẹ tôi, thuyết phục bà sang đây du ngoạn. Anh kể với mẹ chúng tôi quen nhau như thế nào trên đảo. Anh đã lấy được niềm tin nơi mẹ ….
Buổi chiều hôm đó, phải nói chúng tôi thật hạnh phúc bên nhau, căn nhà như có tiếng đàn vọng lại. Chúng tôi quây quần bên mâm cơm với bát canh gà mà tôi hằng mơ ước trong giấc ngủ nay đã thành sự thật. Tôi có Mẹ, mà tôi không bao giờ nghĩ là sẽ được ngồi sát một bên, được nép vào ngực mẹ ấm áp gần gũi đến thế! Còn hơn thế nữa, được gặp lại một người anh, đã từng bảo vệ tôi, từng vào sinh ra tử với tôi một thời. Có phải tôi hạnh phúc quá không?? 
Mẹ đi nghỉ trước vì hơi mệt, chỉ còn hai chúng tôi bên bếp sưởi tí tách. Viễn Phú đẩy nốt cây củi thông vào lò :
– Vĩnh Khanh! Em có nhớ anh có nói với em rằng anh sẽ trở lại không? Em có nhớ anh còn nói em là người con gái quan trọng lắm trong anh không? ….phải! em vẫn rất quan trọng trong trái tim và sự suy nghĩ của anh, lúc nào anh cũng mong được ngày hôm nay, nhưng anh muốn để cho em thời gian và sự lựa chọn của riêng em….Anh có thể mãi mãi là người anh, là một người bạn đời bên em chứ??
Tôi không biết nói gì hơn, ánh mắt long lanh nhìn anh, giọt nước mắt cảm động như muốn trào ra. Anh trong lòng tôi như con suối nhỏ, hiền hòa, âm ỉ chảy từ bao lâu nay. Như dòng sông Mékong đã thấm nhuần vào lòng đất Việt. Con suối, tôi vẫn chờ vẫn đợi một cách thật kiên nhẫn vì tôi tin rằng mạch nước ấy sẽ đem nguồn nước ngọt ngào tưới suốt cả cuộc đời tôi…

Lê Ngọc-Huyền

Montreal, Oct 2011