Tạp ghi

Kỵ Binh : Mơ Được Gặp Chúa / Thư để lại của một quan tham sắp bị tử hình ở Trung Quốc

Chào  Bác giữa đêm,

Nhận meo Bác cả tháng rồi mà mãi đến nay Tèo mới phúc đáp được. Lý do chậm trể là lòng dạTèo đang cực kỳ hoang mang, trăm mối tơ vò trước “việc đạo” nhà Tèo xem ra đang có mòi “đổi mới tư duy” quy lụy “việc đời”xã hội chủ nghĩa…Tâm tư của Tèo lúc này ngẫm ra hao hao  tâm tư tổng thống thiệu, “mất đất nước là mất tất cả”, việc nhà đạo cũng đang có mòi mất luôn, Tèo buồn quá chẳng còn muồn nói năng chi, chẳng  buồn i-meo i-miếc chút nào nữa. Xin Bác lượng thứ .

 

Đang khi Satan tinh ranh nắm  hết tình hình “các đấng”, thấu rõ tâm tư con chiên Tèo dao động, chộp thời cơ đến dụ dỗ Tèo bỏ đạo quách., đi theo nó cho rồi, Tèo may còn chút phúc đức ông bà được ơn Chúa Thánh Thần soi sáng, bổng nhớ lời hát “Bỏ Ngài con biết theo ai”.

“Ngài” đây là Đức Chúa Trời mà các vị từng nằm úp mặt xuống trước cung thánh nhà thờ thề thốt khi nhận thiên chức “ngôn sứ” của Ngài, các vị  mà Tèo đã gửi trọn niềm tin tưởng bấy lâu, nay chẳng chịu ngôn lời nào trước bao cảnh lầm than của muôn dân, dân “bên đạo” lẫn dân “bên đời”, đang cam chịu bao oan trái dưới bạo quyền đầy mưu ma chước qủy gian tham và tàn ác.Trông mong vào các vị “thay mặt Chúa” lên tiếng hoài mãi thì chỉ thấy các đấng cứ  thin thít, đến khi bị đàn chiên hoạch họe, các vị lại dỡ trò “lên tiếng hay không lên tiếng” nhằm biện hộ “chủ trương lớn” tiếp tục ngậm miệng…, Tèo muốn gào lên, Chúa đâu rồi?

Quả là Chúa lòng lành vô cùng và thông hết mọi sự nên đêm qua Ngài đã hiện ra với Tèo. Chính xác, phải nói là Tèo được diễm phúc gặp Chúa trong mơ.( Chứ sức mấy, hơi đâu Chúa lại hiện ra với tên tội lỗi đầy mình, nhơ nhuốc lấm lem thuộc “diện”.. Cu Tèo này)’. Đêm qua Tèo mơ gặp Chúa Trời” . Nhờ vậy mà Tèo như được phục sinh, lấy lại tinh thần, leo lên mạng reply meo Bác .

 “Cái thằng Tèo này, hết mơ gặp bác Obama nay lại mơ gặp Chúa, mà chẳng khi nào chịu mơ gặp Bác Hồ”. Tèo đoán thế nào Bác cũng ghen, cũng trách, nhưng biết làm sao được .Nói thật thì mất lòng Bác: lúc xưa Tèo hát là hát vậy chứ lòng nào có dám mơ tưởng gì gặp bác, vì cả ông bà nội lẫn ông bà ngoại mỗi lần nghe Tèo nghêu ngao “đêm qua em mơ gặp bác Hồ” là các ngài mắng Tèo như tát nước vào mặt. Nào là “mày mà đi theo cái thằng già khốn nạn ấy thì ra khỏi nhà này”, nào là “bà dì mày nuôi chúng làm cách mạng thành công là chúng nó cắt mạng bà dì mày liền tù tì, còn ngồi đó mà mơ gặp bác ..” vân và vân vân …

Kể chuyện Chúa hiện ra với Tèo cho Bác phải chăng là trò vô duyên như đem đàn gẫy tai trâu , hay thậm chí tựa việc  khuơ khuơ Thánh Giá trước mặt qủy? Không đâu. Tèo tin chắc như bắp là hôm nay Bác, do thấm đòn kách mệnh, đang thiết tha ơn cứu độ lắm, và lại, Tèo nghe thiên hạ đồn rằng, lúc sắp sửa “đi gặp cụ Mác cụ Lê”, Bác cũng đã từng năn nỉ các chú bu quanh,( mà tâm địa hầu hết các chú ấy đang “vòng ngoài bảy chữ” giả đò khóc thương Bác, song le “vòng trong tám nghề” lại thực tình mong  bác chóng đi,) cho Bác được gặp Đức cha Trịnh như Khuê..Thôi, biết Bác đang sốt ruột muốn nghe, à quên, đọc chuyện Đêm Qua Tèo Mơ Gặp Chúa, Tèo kể ngay đâỵ

Không như lần Tèo mơ gặp bác Obama ,chỉ thấy  hai hòn bi và một cái bàn chải trắng xóa giữa đêm đen, làm Tèo hú hồn, Chúa đến với Tèo trong hào quang rực rỡ, mặt mày sáng láng.oai phong mà nhân từ ,Tèo nhận ra Chúa ngay, chứ không phải chờ nghe kiểu “I am Obama, The President of the US”. Chúa rõ ràng như vậy mà Ngài còn  chìa hai bàn tay có dấu đinh cho Tèo xem. Thấy Tèo run lẩy bẩy lập cập, Ngài mỉm môi thật là duyên, rồi phán,” Con đừng sợ, Ta xuống đây đêm nay để an ủi con đang thất vọng não nề với nhưng kẻ Ta đã sai đi”. Tèo chỉ biết “Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi!” Lâu nay Tèo phàn nàn sao Chúa cứ để mặc các đấng” Chúa chọn” thế này thế nọ mà không ra tay gì ráo; vậy mà nay được Chúa đích thân hiển hiện trước mặt, Tèo lại hồn viá lên mâỵ Nhưng mà nếu Tèo có nói được cũng bằng thừa, Chúa đã thông hết mọi sự trong lòng Tèo . Chúa phán:

“Con yên tâm. Ta hiểu, trước những chuyện tày trời như Khâm Sứ, Thái Hà, Tam Toà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu, TGM Ngô Quang Kiệt phải rời toà TGM, Đại Hội Dân Chúa mà có người gọi là ĐH Giết Chúa, Cha xứ Vườn Xoài. Linh mục Quốc Doanh, Giám mục Bịt miệng, Tiến lên Hồng Binh, Kiệu Đức Mẹ đứng chung với già Hồ, linh mục bị đánh đập, giáo dân bị hành hung tù đày, có kẻ mất mạng; khắp nước thì oan kiên chồng chất, đạo đức suy đồi, giáo dục xuống cấp, học đường biến thành cái chợ mua bán bằng cấp, chuà chiền thì bị tà quyền giả dạng “quần chúng tự phát” dở trò cồn đồ với ni sư, tu sinh như vụ Chuà Bát Nhã, kể ra bao giờ cho hết … mà các người thay mặt Ta chẳng những không hé môi lên tiếng bênh vực kẻ bị áp bức, chống lại bất công xã hội, lên án những việc làm xấu xa, trái lại có khi còn tỏ thái độ toa rập với quyền lực thế gian, không chỉ mình con, mà hầu hết đoàn chiên ta thất vọng buồn nản khi nhìn về Giáo Hội.”

Nghe Chúa thao thao một mạch , Tèo hưng phấn quá đâm ra nhanh nhẩu đoảng:” Chúa không bị tường lửa hay đám CAM của tướng VC Vũ Hải Triều tặc tin à ?”, mà quên mất Chúa quyền năng từ trơì cao mà vẫn thấy rõ cả phần dưới bụng con kiến đen nằm dưới cục đá đen trong một đêm trời tối đen ( Tèo xin mượn lời cố LM. Trần Thanh Ngoạn giảng ở nhà thờ chánh tòa Banmêthuột thập niên 60 của thế kỷ trước)  đâu cần lên mạng như bác cháu ta lên mạng lâu nay . May nhờ Chúa chẳng chấp nhất gì nên chỉ nhìn Tèo cười khẩy rồi phán tiếp:

 

“Ta cũng biết con có đức tin khá vào đạo Chúa, chứ không thì con đã bỏ đạo lâu rồi khi con bị những kẻ dám nhân danh Ta mà làm việc ám muội toan hại chính đời con; đặc biệt hơn nữa là trước cách hành xử hiện tại của những người đang cầm đầu giáo hội ta trên mãnh đất đau khổ Việt Nam của con…Có được niềm tin vào Ta như thế thì con cứ bình tâm tin rằng, mọi việc đang xảy ra đều do ý Ta cả đó con à!

 

“ Con nhớ lại đi, năm 1974, sau Hiệp Định Paris, Miền Nam có cha Chân Tín viết trên nguyêt san Đối Diện  bài “Miền Bắc 20 Năm Xây Dựng XHCN” với luận điệu ca ngợi CS khiến con tức giận, nhưng chính khi bọn linh mục quốc doanh lũng đọan hàng giáo phẩm nhằm hủy bỏ chuyện Giáo Hội phong thánh cho 117 vị tử đạo VN, cha Tín đã lên tiếng bênh vực mạnh mẽ quyết định của ToàThánh hơn cả hàng giám mục..” Tất cả chỉ là cái roi như cái roi chủ nghĩa CS chính ta sinh ra để vừa trừng phạt vừa cho sáng mắt ra loài người tội lỗi u mê. Trái đất con ở đang vào giai đoạn vàng thau lẫn lộn mà thau lắm hơn vàng; Giáo Hội Công Giáo VN  lúc này lại càng cần phải thanh tẩy ưu tiên hàng đầu.

 

“ Ta dạy con như thế không phải để con xem tình trạng hiện tại là do ý Chúa để rồi bắt chước ngậm miệng. Ta rất hài lòng thấy gã Hatka vẽ lại Ta trong bữa Tiệc Ly mắt lườm tên Giu Đa thời nay đó con .

 

 

“ Ngày xửa ngày xưa, quân Giu Dêu vì lầm mà đóng đanh ta một lần, nay kẻ tự hào thông thạo Thánh Kinh ,đã biết rõ Ta lại đóng đánh Ta nhiều lần, chẳng hạn như linh mục đêm đêm mò vợ mà sáng sáng dang tay “Chúa ở cùng anh chị em” rồi truyền phép thánh của Ta, như đám linh mục quốc doanh do Huỳnh Công Minh cầm đầu xua đuổi môn đệ đích thực của ta Giám mục Nguyễn Văn Thuận năm 1975 nay lại bày trò tuyên dương chính ngài trong “thánh lễ” trông rất là “hoành tráng” có mời đại diện bạo quyền đến dự.Lại còn trò “Đại Hội Dân Chúa” mà thực ra là Đại Hội Giết Chúa khi người tổ chức lại lọai trừ chính anh em mình, như Dòng CCT, Dòng Đồng Công là những nơi dám lên tiếng bênh vực kẻ bị áp bức, chống điều gian ác .Ta đớn đau dường nào.” ..



Nghe đến đây, Tèo thương Chúa quá, khóc rống lên, Tèo phu nhân giật mình thức giấc , kéo vai Tèo, “anh anh” .

Tỉnh giấc Mơ Được Gặp Chúa, Tèo lấy lại được niềm tin tưởng chừng đang vụt mất. Tèo hứa sẽ góp bàn tay thương tích ốm o tiếp sức với mọi người quét rác rưởi khỏi nhà Chúa .

Chào tạm biệt Bác,

 

Cu Tèo

******************************************************************************

“Thư để lại” của một quan tham sắp bị tử hình ở Trung Quốc

 
Văn Cường nguyên Giám đốc Sở Tư pháp
 
 

Dương Danh Dy giới thiệu

 

Văn Cường nguyên Giám đốc Sở Tư pháp, nguyên Phó Giám đốc Sở Công an thành phố Trùng Khánh do phạm tội tham ô( nhận hối lộ hơn 12 triệu NDT, không thuyết minh được số tài sản trị giá hơn 10 triệu NDT..) hủ hóa, bao che cho bọn mafia.. đã bị toà án thành phố này tuyên án tử hình ngày 7/7/2010. Trước khi chết hắn đã để lại bức thư, xin lược dịch giới thiệu.

“Ta sống không nổi mấy ngày nữa đâu. Ta không ngờ lại bị phán tử hình, nhưng đã đến bước đó thì kháng cáo lên trên cũng chẳng có kết quả gì. Ta đây, cả cuộc đời làm công an, đã xử rất nhiều vụ án lớn, đã giết rất nhiều người, trước đây đã từng lo rằng sẽ có một ngày sẽ chết trong tay người nhà một số kẻ bị mình xử tử hình, không ngờ cuối cùng lại bị chết trong tay người của mình…Thế nhưng, ta đã nghĩ ra, những sự việc mà ta tham dự và biết được quá nhiều, nếu ta không chết sẽ có rất nhiều kẻ ăn không ngon ngủ không yên. Không giết ta, hậu hoạn lớn vô cùng, ta chết sẽ có lợi cho bọn chúng…Vì vậy có mấy câu muốn nói rõ trước khi đi xa.

 

Văn Cường (người ngồi bên trái) trả lời phỏng vấn trước giờ thi hành án tử hình hôm 7/7.

 

Nói ta tham ô bao nhiêu tiền, chơi bao nhiêu con gái. Ta không phủ nhận điều đó.Nhưng điều ta muốn nói là, điều đó đáng trách ta nhưng cũng không đáng trách ta, tất nhiên trách nhiệm của ta là lớn hơn. Bất kể là ai nếu đặt vào vị trí của ta đều sẽ tham ô nhiều như vậy, chơi gái nhiều như vậy, thậm chí còn nhiều hơn. Có một số nữ học sinh, ta không chơi thì người khác cũng sẽ chơi. Nói Văn Cường ta đây cưỡng hiếp, ta mà lại phải cưỡng hiếp à?…Ai chẳng biết cán bộ hiện nay nếu không tham ô, không háo sắc thì ai dám tin, dám trọng dụng anh? Dù anh làm việc có tốt đi nữa cũng chẳng có ích gì! Loại cán bộ giống như ta, trong cả nước nếu không nói là mấy triệu thì chí ít cũng phải tới mấy chục vạn người. Chỉ bêu xấu rồi giết một mình Văn Cường, thì giải quyết được cái gì?

 

Điều ta muốn nói nữa là, con đường ta đi từ một anh cảnh sát nhỏ bé tại huyện Ba rồi lên tới chức Phó Giám đốc Sở Công an một thành phố trực thuộc trung ương, không phải là chỉ bằng con đường tham ô… Đối với ta trước tiên là công việc sau mới đến tham ô… Ai cho ta cái quyền muốn làm gì thì làm ở Trùng Khánh? Nhiều người biết rõ một số việc ta đã làm nhưng lại giả bộ là không biết? Đã không muốn để ta sống thì ta sẽ nói hết mọi điều ra: ta tham không chỉ có số tiền đến thế! Vậy số còn lại đi đâu? Tất nhiên là đến nhà người ta, có việc ta nhờ người làm, có một số việc tự ta làm. Nhờ người khác làm không có tiền có được không? Những người lấy tiền của ta cũng như những người đưa tiền cho ta hiện nay đang hướng dẫn quần chúng tham quan những trưng bầy chứng tích tham ô của ta. Ta không phủ nhận tính chân thực của các chứng tích đó, nhưng nếu các người tới nhà những kẻ đó xem xét sẽ thấy chút quà bẩn thỉu mà ta nhận thật đáng thương.

 

Văn Cường ta cũng là người có học… Trước đây ở Trung Quốc, đã có rất nhiều người vỗ tay khen ngợi việc chặt đầu bọn tham nhũng. Thế nhưng sau những cái vỗ tay khoái chí đó mọi việc vẫn như cũ. Mấy trăm năm qua Trung Quốc có thay đổi không? Ta thấy chẳng thay đổi gì cả. Giết ta chẳng qua là bịt được mồm một mình ta, nhưng liệu có bịt được nguồn gốc hủ bại không? Hôm qua trên đường phố Trùng Khánh có rất nhiều người đốt pháo. Ta không biết ba năm sau liệu bọn họ lại có phải đốt pháo nữa hay không? Sợ rằng đến lúc đó những người đã bán đứng ta sẽ lại ca ngợi ta và dân chúng không rõ chân tướng lúc này sẽ thấy Văn Cường cũng có chỗ tốt đấy chứ. Khi ta làm Phó Giám đốc công an Trùng Khánh tỷ lệ phạm tội có cao nhưng so với mấy thành phố lớn khác, Trùng Khánh tốt hơn nhiều

 

… Biến ta thành người như thế này là do chính xã hội, chính chế độ này. Ta nói như vậy không phải là muốn đẩy hết trách nhiệm cho người khác. Nếu như năm đó ta không rời huyện Ba, yên tâm làm một anh cảnh sát bình thường ở đó thì hôm nay ta không phải như thế này.Tham công danh lợi lộc là sai lầm lớn nhất đời ta. Sau khi ta chết con cháu không lấy họ Văn nữa mà đổi thành họ khác, và con cháu các đời từ nay trở đi đừng theo nghiệp chính quyền, đừng làm quan, hãy xa lánh công danh lợi lộc.

 

Bình thường, bình yên mới là phúc.”