Cao Tri Dung
MỘT CHÙM THƠ NHỚ
Châu Mỹ Quế
Tất cả riêng tặng Oanh thân yêu—Tháng 12, 2009
Tình Nhớ
Châu Mỹ Quế, Long Thành, 12/17/2009
Nhớ người cây cỏ tỏa hương
Gió thơm mùi tóc, hoa vương vấn lòng
Nhớ người nước rẽ đôi dòng
Biển Đông, Biển Bắc còn mong mỏi gì
Nhớ người lặng lẽ ra đi
Chia tay chưa kip, nói chi Tao Phùng
Nhớ người, sóng nước muôn trùng
Lênh đênh biển cả, nhưng chung nỗi niềm
Nhớ người cánh vạc thâu đêm
Tìm nghe lời hẹn, không quên ngày về
Đường về muôn lối mưa che
Bên này một khối, tình si ru đời
\
Miên Man Nỗi Nhớ
Châu Mỹ Quế, Long Thành, 12/17/2009
Ngày và đêm có bao giờ gặp gỡ
Sáng và chiều muôn thuở chẳng hẹn nhau
Nắng và mưa đâu một lúc bao giờ
Sao trách được đời còn nhiều cách trở
Dù không trách, nhưng lòng nào yên ả
Nhớ ngày qua, bao thắm thiết dịu êm
Ngại thời gian mang rêu phủ xóa nhoà
Chôn sâu kín những dấu xưa thân ái
Xin tươi mãi con đò xưa bến nhớ
Nghe mái chèo khua nhẹ nước sông xanh
Hoa bằng lăng nhuộm tím ở ven bờ
Lục bình mãi dập dềnh trôi không đợi
Xin tươi mãi, tinh khôi màu áo trắng
Nón che nghiêng lấp lánh nụ cười hồng
Nghe ấm lòng như có một vầng trăng
Khi chung bước, chung đường trong bóng nắng
Xin tươi mãi tình học trò vụng dại
Trao thư xanh vội vã buổi tan trường
Gió ngập ngừng, xao động tóc bay bay
Hoa e-ấp nghe lòng da diết mãi
Thôi xa lắm-Thôi nghìn trùng xa mãi
Chút hương xưa ngày cũ vẫn còn đây
Dù ngàn năm may trắng vẫn bay hoài
Dù muôn kiếp ngày trôi không dừng lại…
Bốn Mùa Nỗi Nhớ
Châu Mỹ Quế, Long Thành, tháng 12, 2009
Đâu có phải chỉ mùa Xuân gợi nhớ
Với cành đào, mai nở sắc khoe tươi
Nắng xôn xao, gió dịu ánh tơ hồng
Chút hương ấm, cho lòng thêm thương nhớ
Đâu phải chỉ tiếng ve mùa Hạ gọi
Cánh Phượng hồng, trang lưu bút ngày thơ
Trái trên cây, sai trĩu nặng ngọt ngào
Chút oi ả, nghe hồn như mát rượi
Đâu chỉ có, mây mùa Thu bàng bạc
Trời xanh lơ, gió hàng cây nhẹ mát
Lá muôn chiều, ngày ấy vẫn quanh đây
Chút phai úa cho ai hoài man mác
Đâu có phải Trời mùa Đông gía buốt
Màu áo len, trắng sáng đẹp Trời buồn
Khói sương mù tỏa nhẹ, phố thân quen
Chút nắng muộn, giữ hương yêu thuở trước
Xuân, Hạ, Thu, Đông… Bốn mùa những thấy
Người quanh ta, người vẫn ở đâu đây?
Dù biển khơi, xa rộng mấy muôn trùng
Vẫn còn đó, nghìn năm thương nhớ mãi…
Gởi Người Bạn Cũ
(Hồi âm Bài Thơ Tình Nhớ)
Cỏ cây vương vấn bên đường
Cung thương ngày cũ, nhớ hương quê nhà
Nhớ người bạn của ngày xa
Gởi lời tâm sự, cho vừa nhớ thương
Nhớ vào thời buổi nhiễu nhương
Phân chia đôi ngả, bốn phương xa vời
Ra đi chưa kịp chia bôi
Biển Đông dấn bước, không lời từ ly
Ngày về mỏi cánh chim di
Đường xưa lối cũ, bước đi ngậm ngùi
Bây giờ phương ấy xa xôi
Tơ sầu vương vấn, thế thôi cũng đành….
Kiều Oanh Trịnh, Virginia 03/23/2010
Tinh Ban
Hồi âm Bài Thơ Miên Man Nỗi Nhớ
Bạn và tôi hai phương trời cách biệt
Kẻ đầu sông và kẻ cuối sông Tương
Ta chia phôi và xa cách muôn trùng
Nhưng tình bạn, thâm giao và mãi mãi
Vì cách xa, nên đôi lòng khắc khoải
Chuyện ngày xưa hai đứa chẳng hề quên
Mặc thời gian bao ngăn cách muộn phiền
Đầy luyến ái, vấn vương và nhung nhớ
Bến sông xưa, với con đò muôn thuở
Sóng Đồng Nai, lênh đênh khóm lục bình
Hoa bằng lăng soi bóng dáng lung linh
Màu phượng đỏ, hoa học trò tinh nghịch
Áo thiên thanh, mỗi thứ hai phải mặc
Đứng chào cờ, nghiêm chỉnh ở sân trường
Nắng thủy tinh trên mái tóc vấn vương
Ôi tinh khiết, một thời Xuân thơ mộng!
Ta ngây thơ với tình yêu thơ vụng
Đọc thư tình rồi khúc khích đùa vui
Mặc cho ai ngơ ngẩn đứng chờ hoài
Ta vui mãi, không lo ngày mai tới
Thôi đã qua, một thời xa xa mãi
Bao dấu yêu, kỷ niệm cũ còn vang
Gió mưa ơi, xin gởi cánh mây ngàn
Về bên ấy, nhắn lời ta xin hẹn…..
Kiều Oanh Trịnh, Virginia, 03/24/2010
Đôi Bờ Đại Dương
Hồi âm Bài Thơ Bốn mùa Nỗi Nhớ
Mùa Xuân sang với đào mai khoe sắc
Nắng Xuân về dào dạt ánh chiêu dương
Gió Xuân tươi, mang sắc thái lạ thường
Chim tung cánh, bay tìm về tổ ấm
Đây Mùa Hạ ve sầu reo khắp chốn
Ca hè về, bè bạn sắp chia tay
Phượng nở hoa, đỏ thắm khắp đó đây
Sân trường đó, vắng tiếng cười rộn rã
Và sang Thu, làn mây trời xanh tím
Lá thu vàng trải khắp cả lối đi
Ngàn thông reo, xào xạc gió thầm thì
Và ngơ ngác, ngập ngừng nai đếm bước
Rồi Mùa Đông gió heo may lạnh buốt
Tuyết phủ đầy trắng xóa nẻo đường hoa
Trên trời cao, và mây trắng nhạt nhòa
Nghe nhung nhớ những ngày thơ ưu ái
Đã qua rồi bao nhiêu mùa thay đổi
Mình cách xa và xa mãi thật xa
Đôi Đại Dương dù chia cách chúng ta
Tình bạn thiết, vẫn muốn đời vang vọng…..
Kieu Oanh Trinh, Virginia, 03/24/2010