Hồ Nam : NGUYỄN VỸ NHÀ THƠ BÂT HỦ NHÀ VĂN HÓA LẪY LỪNG
NGUYỄN VỸ NHÀ THƠ BÂT HỦ NHÀ VĂN HÓA LẪY LỪNG
Nguyễn Vỹ sinh năm 1910 tại làng Tân Hội huyện Đưc Phổ con một vị quan Nam Triều vào loai tầm cỡ nhưng vì ông chống Pháp đã từ quan.Nguyễn Vỹ học xong tú tài ra đời viêt báo làm văn làm thơ.Hai mươi bốn tuổi xuât bản tập thơ đầu tiên bằng hai thư chư quốc ngữ và Pháp rồi làm chính trị chống Pháp bi Tây bỏ tù sau qua chống Nhật bị Nhật bắt nhốtVề văn chương Nguyễn Vỹ là bạn đồng hành với Trương Tửu và sáng lập ra trương thơ Bach Nga một trương thơ ảnh hương thơ Pháp do ông làm chủ soái
Với kiến thưc rộng và bách khoa Nguyễn Vỹ đã nổi đình đám khi chủ trương bán nguyệt san Phổ Thông và và nổi danh với những mục Mình ơi và Tuấn chàng trai nươc Việt
Nguyễn Vỹ viêt tiểu thuyêt không thành công lắm nhưng viêt hồi ký nhât la tập hồi ký về những nhà văn nhà thơ tiền chiến thì lai rât thành công vì trung thực và dám viết những điều thiên hạ né tránh
Nguyễn Vỹ là ngươi đa tình có nhiêu vơ và một chuyến từ
Tổng kêt cuộc đời thơ văn của Nguyễn Vỹ chúng ta thấy rõ ràng qua tác phẩm Tuấn chàng trai nươc Viêt Nguyễn Vỹ là một nhà văn hóa dân tộc có trình độ và về thơ Nguyễn Vỹ là nhà thơ tiền chiến có hạng dù ông thất bại trong khi làm chủ soái trường thơ Bach Nga một trương thơ nhập tư thơ của văn chương Pháp
Nguyễn Vỹ là nhà báo có tài nhà thơ có tầm cỡ nhưng nhà văn thì chỉ thành công trong đia hat hồi ký còn tiểu thuyêt thì ông chỉ làng nhàng thua cả Hồ Biểu Chánh
Để rộng đương dư luận chúng tôi xin trích bài thơ Bạch Nga hai chân của Nguyễn Vỹ đó là bài Sương rơi
Sương rơi
Nặng trĩu
Trên cành
Dương liễu
Những hơi
Gió bấc
Lạnh lung
Hắt hiu
Thấm vào
Em ơi
Trong long
Hat sương
Thành một
Vêt thương
Rồi hat
Sương trong
Tan tác
Trong long
Tả tơi
Em ơi
Trong giọt
Thánh thót
Từng giọt
Điêu tàn
Trìu mến
Mồ hoang
Rơi sang
Cành dương
Liễu ngã
Gió mưa
Tơi tả
T ừng giọt
Từng giọt
Tơi bời
Mưa rơi
Gió rơi
Lá rơi
Em ơi
Thơ Bạch nga của Nguyễn Vỹ là như thế đó nhưng thơ tám chữ thì lai rât đươc như bài thơ Gửi Trương Tửu thì lai tuyêt vời
Hồ Nam
TRÍCH THƠ NGUYỄN VỸ
GỬI TRƯƠNG TỬU
Nay ta thèm rươu nhớ mong ai
Một mình nhấp nhem chẳng buồn say
T rươc kia hai ta hết một nậm
Trò chuyện dông dài mặt đỏ sẫm
Nay một mình ta một be con
Cạn rượu rồi thơ mới véo von
Dạo ấy chúng mình nghèo sơ sác
Mà vẫn coi tiền như cỏ rác
Kiếm đươc đồng nào đem tiêu hoang
Rủ nhau chè chén nói huyênh hoang
Xáo lộn văn chương với chả cá
Chửi Đông chửi Tây chửi tât cả
Rồi ngủ một đêm mộng với mê
Sang dậy nhìn nhau cười hê hê
Bây giờ thời thế vẫn thây khó
Nhà văn Annam khổ như chò
Mỗi lần cầm bút viêt văn chương
Nhìn đàn chó đói gậm trơ xương
Rồi nhìn chúng mình hì hục viêt
Xuốt mấy năm trời viết vẫn kiêt
Mà thương cho tôi thương cho anh
Đã rụng bao nhiêu mái tóc xanh
Bao giờ chúng mình thật ngất ngưởng?
Tôi làm trạng nguyên anh tể tướng
Rồi anh bên võ tôi bên văn
Múa bút tung gươm hả một phen?
Cho bõ căm hờn cái xã hội
Mà anh thường kêu mục nát thối
Cho người làm ruộng kẻ làm công
Đều được an vui hớn hở long?
bây giơ chúng mình gạch một chữ
Làm cho đảo điên pho lịch sử
Làm cho bốn mươi thế kỷ xưa
Hât mồ chồm dậy cươi say sưa
Để xem hai chàng trai quắc thước
Quét sạch quân thù trên đât nươc
Để cho toàn thể dân Việt
Đều được Tư Do muôn muôn năm?
Để cho muôn muôn đời dân tộc
Hêt đói hêt lầm than tang toi1c?
Chứ như bây giờ là trò chơi
Làm báo làm bung chán mớ đời
Aqnh đi che tàn một lũ ngốc
Triêt lý con cừu văn chương cóc
Còn tôi bưng thúng theo đàn bà
Ra chợ bán văn ngày tháng qua
Cho nên tôi buồn không biêt mấy
Đời còn nhố nhăng ta chịu vậy
Ngồi buồn lấy rượu uống say sưa
Bực chí thành say mấy cũng vừa
Mẹ cha cái kiếp làm thi sĩ
Chơi nước cờ cao gặp vận bĩ
Rồi đâm ra điên đâm vẩn vơ
Rút cục chỉ còn mộng và mơ
NGUYỄN VỸ
GỬI NGUYỄN VỸ
Văn chương thời nào cũng thế thôi
Làm văn làm thơ tù khổ sai
Càng viêt càng thêm nhiêu lệ rơi
Càng viêt càng thêm nhửng ách tai
Trời sinh cầm bút biêt làm sao
Thiên hạ bao nhiêu chuyện khổ đau
Trăm năm trươc rồi trăm năm sau
Cái nghiệp cầm bút đi buôn sâu
Ta khóc cho anh ta khóc ta
Hỡi ơi trơi đất thật bao la
Cái thân cầm bút là như thế
Cái nghiệp làm thơ ta với ta
Hãy chửi một câu cho nhẹ lòng
Rượu còn đâu nữa thế là xong
Mai ta ngủ dậy ta mở mắt
Sẽ thây đất trời không trống không
Ta đã làm thơ ta viết văn
Đem chuyện người ra để dấn thân
Nỗi đau nhân thế bao giờ dứt
Để chúng ta được nhẹ cõi lòng
Thiên hạ quẩn quanh chuyện áo cơm
Còn ta khóc mươn cứ âm thầm
Rươu một ly thôi nhưng vẫn thiêu
Đêm nằm trằn trọc mãi mưa rầm
Anh đã chêt môt đời trăn trở
Tôi còn sống mãi tháng ngày im
Hãy ngâm cho lơn câu thơ cổ
Để cuối đương kia có nắng xuân
VƯƠNG TÂN