Tác giả và Tác Phẩm

Hồ Nam : HOÀNG NGỌC BIÊN TỪ DICH GIẢ HỌA SĨ TỚI NHÀ THƠ

HOÀNG NGỌC BIÊN TỪ DICH GIẢ  HỌA SĨ TỚI NHÀ THƠ

Hoàng Ngọc Biên là bút danh và cũng là tên khai sinh của một ngươi sinh năm 1938  tại Quảng Trị trong một gia đình danh tiếng cha là công chưc thời Pháp [ theo lời kể của Hoàng Ngoc Biên trong truyện Ngươi kháng chiến thì cha Hoàng Ngọc Biên làm thông phán tòa sứ tại Quảng Trị nhưng  năm hai mươi lăm tuổi cha Hoàng Ngọc Biên đánh viên công sứ ngươi Pháp đến chẩy máu đầu nên bị   chuyển  qua ngành thuê Thời Viêt Minh cha Hoàng Ngọc Biên  đứng đầu ngành thuế  ở Đà nẵng thời quôc gia đứng đầu ngành thuế vụ ở Chợ lớn đang hốt bạc bỗng môt một ngày ông  chán Chợ lớn xin đổi lên Đà lạt để hưởng nhàn nhưng môt buổi bốc lên ông chửi xéo viên đai biểu chính phủ nhờ chỗ trong  họ chỉ bị mât việc rồi về Saigon .Tuy nhiên nhờ thế mà năm anh em Biên  đươc học hành đến nơi đến chốn]mẹ Biên là ngươi đẹp nhưng chỉ sống đời nội trợ .Mươi chin tuổi Hoàng Ngoc Biên tham gia nhóm Trình Bày của Nguyễn Văn Trung và Thế Nguyên[một nhóm nhà văn nhà báo Thiên Chúa Giáo thiên tả mê văn chương Mác xít] thời gian này Biên đã dich Marcel Proust chứng tỏ Biên có đầu óc văn chương

Hoàng Ngọc Biên không chỉ dich Marcel Proust mà còn dịch Pasternak rồi dịch Samuel Backette rồi Alain Robbe Grillet chứng tỏ Biên giỏi ngoai ngữ và có đầu óc thưởng  ngoan văn chương khá tốt

Hoàng Ngọc Biên là thây giáo rồi họa sĩ rồi viêt báo viêt văn  và làm thơ và đã tạo đươc một phiên bản là Đỗ Trung Quân một phiên bản  ăn măc đi dứng điệu bộ y chang Hoàng Ngọc Biên nhưng vẽ và viêt thì kém xa Biên

Hoàng Ngọc Biên giống cha ảo tưởng về kháng chiến Mác xít nên sau ngày 30 tháng tư 1975 đã ở lại Saigon nhưng sau đó tìm mọi cách thoát ra khỏi Saigon sang Mỹ

Hoàng  Ngọc Biên vẽ trình bầy sách viêt lãnh vưc nào cũng có đât đứng nhưng vị trí không cao tuy nhiên làm thơ thì lại rât đươc

Thế là trên bẩy mươi

Ta vẫn phải cứ đi

Phải cư đi

Vì đã lỡ đi-đã lỡ ôm túi vải

Thời trẻ tuổi lên đương

Trên bẩy mươi

Đât dưới chân lạnh đến nỗi

Nhà cửa cây cối  phải ngưng mặt

Nhìn trời phát ra những âm thanh

Kinh hoàng

Trên bẩy mươi

Nhiều người thích

Đươc có người dắt dẫn

Ôm vai quàng cổ khen nhau

Trẻ già ai nấy

Hớn hở đồng chí  anh em

Mệt nghỉ

Tôi vẫn phải cứ đi

Đi riêt vẫn không biêt mình đi đâu

Đi riêt-một mình

Cho tới khi

Gặp một bến sông

Bờ bên này là đồng khô

Bờ bên kia là cây xanh

Bóng đổ dài mặt nươc

A ta về đến chỗ ngày xưa

Tiếng nói rớt trên chỗ giáp tiếp đât và nươc

Ngày trần truồng tay ta ôm chặt

Một thân chuối thả trên sông

Nói song phẳng

Đạp bằng hai chân ta thấy thú hơn

Đap bằng đầu

Đi tới mà chẳng cần biêt

Phải đi tới đâu….

Thơ Hoàng Ngọc Biên như thế đó, không giống ai nhưng nó là của Hoàng Ngoc Biên và nó rât thơ nghĩa là có nét riêng rât Hoàng Ngọc Biên .Có thể Hoàng Ngoc Biên làm dáng và điệu đàng một chút nhưng sư làm dáng điệu đàng đó cũng rât Hoàng Ngọc Biên [ sư làm dáng điệu đàng của môt ngươi lãng đãng đoc sách vẽ viêt rong chơi cho mình và không giống ai]

Hoàng Ngọc Biên thoát khỏi Viêt Nam nhưng không thoát khỏi cái bóng nhómTrình Bày Ra khỏi Viêt Nam Hoàng Ngọc Biên làm sống lại nhómTrình Bày dù Thế Nguyên đã chêt vì ma túy va Nguyễn Văn Trung sang Canada loay hoay với con đương’’văn chương hòa giải hòa hợp không lối thoát

HỒ NAM

TRÍCH THƠ HOÀNG NGỌC BIÊN

TRỤ TRÊN NỖI ĐAU

Hai chân trụ trên nỗi đau

Ta hat bài hát riêng ta

Hơn sau thập kỷ đi về

Chiều nghiêng nghiêng mầu đục

Đương hai bên

Cỏ dại

Đẵm thời gian

Đem theo gì

Con người vô định

Đem theo gì đêm lên tiếng hỏi

Đêm trả lời

Lời kinh mẹ

Tiếng mõ cha

Hoàng Ngọc Biên

GỬI HOÀNG NGỌC BIÊN

Đi không phải để đến

Đến để làm gì nhỉ

Có đi thì cò đến

Đời thật là buồn tẻ

Thơ cũng như vậy sao

Ngâm nga hoài chán chêt

Nhưng vẫn phải ngâm nga

Cũng như sống và chêt

Qua đêm rối tới ngày

Ta ngủ vẫn muốn mơ

Những giấc mơ giật mình

Sao ta vẫn cư chờ

Mổi ngày mặt trời mọc

Ta lai phải lên đương

Trươc mặt là sa mạc

Sau lưng là đai dương

Ta lên đương mệt mỏi

Nơi nào là quê hương

Nhưng ta vẫn bươc đi

Dù chỉ đi quanh quẩn

Những miền quê chật hẹp

Hay vượt biển phiêu liêu

Ta tìm mình muốn chêt

Chỉ thây đời tẻ nhạt

Và chửi rủa bản thân

Ôi cái tên vô loài

Chỉ thích chuyện quái đản

VƯƠNG TÂN

 

error: Content is protected !!