Tội ác Vẫy Vùng

Thảo luận trong 'Thảo luận chung' bắt đầu bởi Đặng Quang Chính, Thg 7 10, 2012.

  1. Đặng Quang Chính

    Đặng Quang Chính New Member

    Tham gia ngày:
    Thg 3 19, 2011
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0

    Đôi lời:
    Có lần, nhận được thư của một người học trò cũ, nói về bệnh trạng của người mẹ, tôi đã xót xa không biết nói sao.
    Cô ấy bây giờ là giáo viên, tuy cuộc sống khá hơn thời ngay sau năm 1975, nhưng cũng không sao lo xuể các chi phí vì những cuộc giải phẫu liên tiếp.
    Tôi cố gắng kêu gọi sự giúp đỡ của bạn bè, những người thân quen. May mắn thay, một trong những người được kêu gọi đó là một anh bạn cựu giáo viên khi xưa; người này cũng là thầy của cô gái đó.
    Nay, lại một lần nữa, tôi nhận được lời kêu gọi từ những người cùng khổ tại Việt Nam.
    Mời các bạn đọc xem qua nội dung dưới đây...và dành chút thời gian "forward" bài viết của người có tên Thu Hà dưới đây.


    Đặng Quang Chính

    --------------------------------------------------------------------------



    BÁC Ở XỨ SỞ TỰ DO XIN HÃY GIÚP THU HÀ ĐÒI CÔNG LÝ CHO DÂN OAN VÀ ĐĂNG BÀI NÀY TRÊN MẠNG


    TỘI ÁC VẪY VÙNG -ĐỜI KHÔNG CÔNG LÝ
    ( VỤ ÁN NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN Ở ĐẦM TÔM )

    Bác à, Thu Hà bất mãn 1 vụ án bên VN vì những phận ngèo nên phải làm công, bị chủ tra tấn như thời trung cổ . Ba anh em ruột mà phải hành hạ tra tấn lẫn nhau, khi 1 trong 2 em trai bị chủ giết đi thì người anh mới dám đứng lên tố cáo. Cuộc đời của họ là những chuỗi ngày cơ cực từ thưở ấu thơ, nhưng pháp lâut5 Việt Nam xem như trò đùa, xử gian nên người bị chết oan phải ngậm cay nuốt hận nơi chín suối. Vậy cháu mong tấm lòng các bác bên hải ngoại xa xôi có 1 tiếng nói như vụ chú Đoàn Văn Vương để cho gia đình em Phụng không bị tức tưởi khi có con chết oan vì bị hành hạ


    NHÀ NGHÈO KHÔNG ĐỦ MIẾNG CƠM

    Ông Phạm Văn Oanh có 3 đời vợ, lần đầu kết hôn lận đận. . Lần thứ hai tái hôn với bà Hoài . Bà Hoài có 2 đứa con riêng là Phạm Minh Hải ( 1986) , Phạm Minh Dương (1988) . Sống chung với bà Hoài ít lâu thì sinh ra Phạm Minh Phụng (1990) , Phạm Minh Hiếu (1992) và Phạm Thị Thảo. Hiện ông đang sống với người vợ thứ ba

    Nhà nghèo nên Dương và 2 em cùng mẹ khác cha là Phụng và Hiếu phải đi làm thuê cho ông Cao Văn Liền và bà Trần Thị Phượng do dì ruột của em Phụng giới thiệu, nhưng ngờ đâu chỉ vì cái nghèo mà người cha “giao trứng cho ác” mà không biết. Ba anh em được đưa đến vuông tôm của hai vợ chồng quỹ dữ và đối mặt với những tháng ngày hành hạ tra tấ như thời trung cổ, hai người em trai bị tra tấn đến chết. Còn người anh cùng mẹ khác cha là Phạm Minh Dương trốn thoát nên đứng ra tố cáo tội ác

    Phạm Minh Dương, anh ruột của Phạm Minh Hiếu, người từng làm công cho vợ chồng chủ vuông tôm, đã tiết lộ với chúng tôi những điều khó tin về bà Trần Nguyệt Phượng (vợ ông Cao Văn Liền) ở xã Tân Thuận, huyện Đầm Dơi (Cà Mau). Anh của hai người xấu số kể những ngày rùng rợn ở đầm tôm.

    Nếu những lời kể của Dương là sự thật thì những cái chết trong đầm tôm không phải chết vì tự tử, vì trúng thịt vịt như lời chủ vuông tôm nói.

    Đốt nhựa nhỏ vào người

    “Dì Chín (mấy anh em Dương hay gọi bà Phượng) là người ác nhất nhà. Dì đã ép anh em chúng tôi phải đánh nhau, nhỏ mủ cao su đang cháy vào đùi...” - Dương bắt đầu câu chuyện.

    Theo Dương, gần 10 năm trước, anh và Phụng được gia đình đưa xuống làm công cho vợ chồng ông Liền, thế chỗ cho anh ruột của Dương đã bỏ đi vì chán cảnh sống nhọc nhằn. Sau đó không lâu, Hiếu cũng theo xuống. “Anh em chúng tôi bắt đầu cuộc sống làm công theo kiểu ở đợ cho vợ chồng ông Liền. Lúc ấy tôi 16 tuổi, Phụng 14 và Hiếu chỉ mới 12 tuổi và anh em tôi không ai biết chữ. Vuông tôm ông Liền rất rộng, khoảng 500 công đất (50 ha). Ông bà nuôi nhiều chó dữ, căng cả điện chống trộm, có cả súng và mã tấu. Anh em chúng tôi suốt ngày chỉ biết tôm, cá và cây rừng” - Dương nói.

    “Khi phát hiện Phụng vá lú (dụng cụ bắt tôm) không lành lặn, bà Chín bắt tôi phải dùng khung lú (bằng nhựa) đốt cháy rồi nhỏ vào vùng đùi non của Phụng. Tôi ngỡ ngàng với yêu cầu này nên không làm. Thế là bà Chín dùng cây quất tôi không thương tiếc. Đau quá, tôi làm theo yêu cầu của bà. Khi tôi nhỏ vào đùi thằng Phụng một giọt mủ cao su đang cháy, tôi thấy đùi nó run lên, nó khóc thét nên tôi không thể nhỏ tiếp, khóc theo em. Vì tôi không thể nhỏ thêm một giọt nữa nên bà Chín buộc Phụng phải nhỏ trở lại tôi hai giọt vì tội không nghe lời bà. Lúc nhỏ mủ, tay thằng Phụng run quá nên có một giọt đã rơi vào dương vật của tôi, mang thẹo đến giờ” - giọng Dương nghèn nghẹn nói.

    Phụng chết vì bị trấn nước?

    “Trước khi chết, Phụng nhận hai trận hành hạ rất nặng. Khi đó Phụng bị ông bà chủ kết tội hay ngủ, không hoàn thành nhiệm vụ nên dùng “gia pháp”. Bà buộc tôi và Hiếu phải đánh Phụng 40 roi bằng dây cu-roa. Tôi đánh vài roi thì chùn tay nên bà chủ bảo Phụng đánh lại tôi và sau đó là Hiếu. Khi cả ba anh em không chịu đánh nhau, bà đã ra tay đánh cả ba đứa. Lần này Phụng bị đánh đến hơn 40 roi, tay chân sưng phù. Thế nhưng sáng hôm sau bà vẫn buộc Phụng phải lội xuống bãi sình bắt cá đôi con mang bỏ vào vuông tôm. Tôi không quên được cảnh Phụng phải dùng tay thay thế đôi chân, kéo lê thân mình trên vũng bùn... Đến trưa Phụng rã rời nên lại ngủ gật trên đường đi tuần vuông. Tôi và Hiếu cố giấu nhưng vẫn bị bà chủ phát hiện nên lại hành hạ chúng tôi. Bà Chín đứng trên bờ, buộc ba anh em tôi phải trấn nước nhau. Tôi lớn nên bị bà phân công trấn nước hai đứa em. Hai đứa nó thì trấn lại tôi. Mỗi đợt trấn nước hơn 1 phút cho đến khi nào người bị trấn no nước. Làm khoảng 15 lần thì thằng Phụng ngất xỉu, bà cho dừng lại, bảo tôi và Hiếu kè em vào chuồng dê nằm thoi thóp. Bà liệng cho tôi một con vịt đã chết, bảo nấu cháo ăn. Tôi nấu cháo, ba anh em cùng ăn rồi đi tuần vuông. Đến sáng thì phát hiện Phụng chết đơ, trong tư thế ngồi, tựa lưng vào vách chuồng dê. Hôm đó là ngày 9-10-2006”.

    Sống khổ ải và ám ảnh bởi cái chết của em trai nên Dương đã hai lần bỏ trốn. Lần đầu, Dương và Hiếu cùng trốn nhưng sau đó bị đưa trở lại. Làm việc vài ngày, Dương bàn với Hiếu tiếp tục trốn nhưng Hiếu không dám, bảo rằng không biết đi đâu, Dương đành trốn một mình. Sang Phú Quốc kiếm sống ba năm, Dương quay về tìm em thì chỉ còn là bộ xương rũ trên cây đước.

    Dương kể: “Sau cái chết của Phạm Minh Phụng (em trai Dương), bà Phượng bắt em phải im lặng, không được kể lại cho ai nghe và bà sẽ cho em 10 triệu. Vì sự hung hăng của vợ chồng ông Liền nên em không kể cho ai nghe hết. Nhưng đến lượt Hiếu (em trai kế Phụng) chết thì em phải nói sự thật”.

    Theo lời Dương, thời gian 3 anh em sống ở nhà ông Liền thường xuyên bị hành hạ dã man. Nếu một trong 3 người sai, vợ chồng ông Liền bắt 2 người còn lại đánh hoặc trấn nước. Người nào đánh hoặc trấn nước thiếu một cái thì người chịu phạt thực hiện hình phạt lại. Trên người Dương, Phụng và Hiếu đều bị những vết sẹo do đòn phạt lấy nhựa đốt rồi nhểu lên. Đầu Dương còn vết sẹo do ông Liền dùng báng súng đánh khi em làm sai.

    Vừa khóc, Dương vừa kể tiếp: “Do em Phụng còn nhỏ, mê ngủ nên thường xuyên bị phạt và đánh, có hôm Phụng bị đánh sưng hết 2 chân nhưng vợ chồng ông Liền bắt em xuống kênh bắt cá đối con bỏ vào vuông nuôi. Có lần ông Liền bắt em đánh Phụng 40 cái bằng dây curoa. Trước hôm Phụng chết mấy ngày, Phụng lại ngủ quên nên vợ chồng ông Liền bắt em và Hiếu trấn nước Phụng đến ngất mới được đem lên. Do những vết thương bị đánh cộng với bị trấn nước nên em Phụng không ăn uống được và yếu dần…”.

    Dương còn kể 3 anh em không được ăn cơm chung với vợ chồng ông Liền, mà ăn chung với những con chó của ông. Hôm nào việc nhiều quá thì mới được lên ăn cùng. Hầu như những lần anh em bị đòn, bị phạt là đều do bà Phượng lên tiếng trước.

    Do không chịu nổi sự hành hạ của vợ chồng ông Liền, sau cái chết của Phụng không bao lâu, Dương dẫn Hiếu bỏ trốn, hai anh em phải ngủ lại trong rừng một đêm. Sau đó Dương bỏ đi làm thuê ở Phú Quốc, Hiếu còn nhỏ ở nhà thì bị bà Phượng lên bắt lại…

    Chiều 20.6, đại tá Nguyễn Văn Tươi, Phó giám đốc Công an tỉnh Cà Mau cho hay, hiện cơ quan công an vẫn đang điều tra về nguyên nhân 3 cái chết trong đầm tôm nhà ông Liền.”


    Thu Hà Kính thưa các bác bên hải ngoại tội ác rùng rợn là thế, các bác có thể lên mạng xem thêm, Nhưng Công An tại VN làm việc tắc trách, muốn bảo vệ cái ác nên cho bà Phượng trú nhờ đồn cảnh sát vì sợ bị người nhà nạn nhân quấy nhiễu. Vụ án được phán rằng “ Không Chứng Cớ Buột Tội”.

    Chẳng lẽ nhân chứng sống đứng lên tố cáo, thậm chí Phạm Minh Dương năm nay 24 tuổi mà vẫn phải cởi đồ lót cho mọi người xem để chứng minh vết phỏng nhiễu vỏ cây năm xưa, vừa nói nước mắt vừa rơi. Chẳng lẽ bấy nhiêu đó chưa đủ bằng chứng sao. Hai “con quỷ đội lốt người” này có chết hay bị tù đày cũng không hết tội. Chỉ tội nghiệp cho ba anh em ngèo vì miếng cơm manh áo mà rời xa vòng tay cha mẹ đi làm thuê để rồi phải ôm cái chết nghiệt oan, còn người anh thoát khỏi tay quỷ dữ sẽ cắn rứt lương tâm vì không cứu được em mình, rồi đây mỗi đêm tối Dương sẽ đau đớn từ tâm hồn đến thể xác thậm chí gặp ác mộng. Những cái đó ai bù đắp được đây

    Thu Hà kính mong bác hãy hỗ trợ bài viết này đến với công chúng hải ngoại như vụ Đoàn Văn Vương để sự thật được phơi ra ánh sáng trả công lý cho người ngay. Một lần nữa cháu đề nghị Việt Nam nên sửa đổi Luật Thi Hành “Án Bừa” đi cho dân đỡ khổ. Chỉ biết tha cho cướp tràn ra ngoài hại dân , bắt chính nghĩa cuối đầu là đi ngược công lý của trời




    Cháu
    LÂM THU HÀ
     

Chia sẻ trang này

Share