Gửi Thày Bodmer Tôn Kính Cảm xúc thơ Wieland bài 5 Tạo ra những linh hồn Mềm mại về cảm giác Nỗi khát khao kinh ngạc Trái tim bậc siêu phàm Vinh quang ấy muôn năm Hình ảnh bao phụ nữ Trong bóng đêm tư lự Bản năng thật đáng yêu Ngọn gió thổi phiêu diêu Bởi quốc gia ngăn cách Trải qua bao bức bách Hàng thế kỷ âm thầm Tiên tri đã nảy mầm Trên đỉnh Olympus Vẻ đẹp càng thôi thúc Nàng thơ trước mắt tôi Sông Elbe bồi hồi Màu áo xanh kiều diễm Phô bày không dấu diếm Hoan lạc giữa lùm cây Hàng lau sậy ngất ngây Say đắm cùng rừng liễu Nhẹ nhàng gọi zephyr Non nỉ lẫn tiếng đàn Bác ái khắp trần gian Horace thanh bạch Socrates thần thánh Fliny của tôi Lung linh ánh mắt cười Bodmer nhìn cây cột Bầy dã man ngu dốt Dưới chân núi săn lùng Satyr cũng khốn cùng Tán lá Homeric Giọt mưa rơi rả ríc Thoát khỏi nỗi âu lo Vì sáng tạo tự do Văn chương cần muôn vẻ Hỡi Breitinger Thấp thoáng bạn Langen Mêsia chứa chan May mắn sao số phận Những con cừu lận đận Hạnh phúc tới thiên đàng. Nguyên tác: “ Ode.to Mr. Bodmer“ 27.11.2021 Lu Hà Khoai Lang Và Củi Gộc (Cảm hứng từ một bức ảnh) Anh chàng nào đó da nâu Chị kia da đỏ hai bầu mông to Xứng đôi vừa lứa khỏi lo Mẹ cha hai họ thăm dò nông sâu Lom khom cam chịu cúi đầu Anh hùng sừng sững vuốt râu mỉm cười Thiếp chàng ân ái lả lơi Nỉ non các kiểu tả tơi sớm chiều Khoai lang củi gộc lắm chiêu Lửa lòng nhen nhóm phiêu liêu bếp hồng Dìu nhau lên nẻo tiên bồng Ngọc hoàng quát hỏi vợ chồng chúng bay Thiên đình đâu để vui say Thói quen lang chạ phô bày công khai Sinh ra trong cõi trần ai Chí Phèo thị Nở lai dai làm càn Gần xa nô nức thế gian Trai thanh gái lịch nồng nàn yêu thương Cha ông theo đạo cương thường Chẳng như khoai củi tơ vương bụi bờ. 27.11.2021 Lu Hà Tiếng Thở Dài Cảm xúc thơ Wieland bài 6 Khắc khoải tiếng thở dài Lẽ nào em chạy trốn Để mặc anh khốn đốn Não nề suốt canh thâu Giờ nương náu ở đâu Dịu dàng thành trống rỗng Nghẹn ngào cơn tuyệt vọng Dao cứa nát trái tim Có miệng cũng im lìm Bởi lòng đau nhức nhối Một tình yêu tội lỗi Vô ích Plato Như cánh chim tự do Đại dương xa biền biệt Sophie buồn thảm thiết Giọt nước mắt thiên đàng Thương nhớ kẻ lang thang Nghĩa trang nhìn côi cút Gió mùa đông heo hút Tuyết phủ kín đôi chân Ôm mặt khóc tủi thân Trước thiên thần hãnh diện Những bóng ma xuất hiện Đung đưa cặp vú cao Thiên đường hết vui sao Bật tiếng cười khanh khách Âm thanh nghe oán trách Nấm mộ cỏ xanh rờn Bầy đom đóm chập chờn Ánh sáng xanh tao nhã Thề trăm năm vàng đá Thần chết cướp em đi Khúc nhạc Elegie Anh cho vào đĩa hát Nửa hồn mây khao khát Nức nở trên ngọn cây Ariel ngất ngây Đôi mắt ai tĩnh lặng Bên bờ sông hoang vắng Giữa những gốc linh sam Mùi thơm như trái cam Phảng phất tà áo trắng Cõi trần gian cay đắng Bao kỷ niệm u hoài Năm tháng chẳng nguôi ngoai Ánh trăng vàng dang dở Phải đâu là vô cớ Run rẩy nắm tay tôi Khuân mặt em xa xôi Tình yêu không dạy trước Làm sao mà biết được Trong lớp học ái ân. Nguyên tác: “ Elegie“ 28.11.2021 Lu Hà Bạn Schinz Của Tôi Cảm xúc thơ Wieland bài 7 Khi bạn ôm Daphnen Mắt cô em kiều diễm Schinz không hề dấu diếm Ôi trái tim vị tha Cánh đồng cỏ bao la Bao tháng ngày trông ngóng Ngọn lửa lòng nóng bỏng Khát khao mấy tầng trời Thiên Chúa đã mỉm cười Cho linh hồn của bạn Thân thể mềm đầy đặn Đang bần bật run lên Khúc khích các nàng tiên Sự ngây thơ khờ dại Hi vọng gì trở lại Mây mù mịt tiêu tan Đường ghập ghềnh gian nan Cõi trần gian hiu hắt Chất chứa niềm chua chát Khóc cho sự tồn vong Cuộc sống mãi long đong Ngược xuôi tìm hạnh phúc Thày Bodmer thúc giục Tinh thần Socrate Muôn dặm nẻo sơn khê Cùng Wieland dấn tới Vầng trán cao vời vợi Lánh xa sự bon chen Trong vòng tay Daphen Kích thích ra dị biệt Một tình yêu minh triết Đằm thắm mãi không rời Bạn Schinz của tôi ơi! Mong ước chi ác ý Hãy thôi đừng nghi kỵ Lan tỏa giữa hai ta. Nguyên tác: “ Ode to Schinz“ 29.11.2021 Lu Hà Ngọn Lửa Lòng Cảm xúc thơ Wieland bài 8 Mịt mù khói sương bay Không thể nào thấy được Linh hồn em giảo bước Khao khát trái tim anh Olympus vinh danh Trên đỉnh cao ngự trị Đấng toàn năng bài trí Sức mạnh các thiên thần Cõi trần gian xa gần Rầu rĩ nhiều đau khổ Dưới vầng trăng thổ lộ Nghe tiếng khóc nghẹn ngào Anh phải biết làm sao Trong màn đêm sợ hãi Bầy thú hoang điên dại Bộ lông trắng mượt mà Người con gái rên la Với nỗi đau bất tử Anh không cần do dự Phân biệt rõ chính tà Cánh đồng cỏ bao la Những bộ xương lố nhố Chập chờn từng ngôi mộ Đòi lại sự công bằng Miền tuyết lạnh giá băng Giấc mộng tìm Doris Toàn thân anh kiệt sức Rơi xuống đáy vực sâu Rụng rời trước cây cầu Ma quỷ cười khanh khách Luân hồi đòi thử thách Nối lại mối duyên tình Quên sao truyện tử sinh Ngày hai ba tháng tám Thật tối tăm ảm đạm Đã chia cắt đôi ta Với tấm lòng vị tha Tâm hồn người thanh bạch Hết muộn phiền oán trách Trong vòng tay Bodmer Còn nữa là Schinzen Hãy nhanh lên Doris Đôi cánh chim bịn rịn Chúng mình vẫn yêu nhau Rồi kẻ trước người sau Tới thiên đường hưởng phúc Ngọn lửa lòng thúc giục Niềm vui sướng tận cùng. Nguyên tác: “ Ode.1“ 30.11.2021 Lu Hà