Hoài Cảm Về Chữ Xuân Có những năm lăm xuân Thật vô tiền khoáng hậu Đệ nhất giai nhân cấu Chi ngôn cụ Nguyễn Du Chữ nghĩa vạn thiên thu Sẽ muôn đời bất diệt Nỗi niềm riêng thống thiết Giọt lệ thấm trang Kiều Trường tình hận phiêu diêu Bút pháp cao vời vợi Cả nhân loài ca ngợi Vang vọng tiếng Việt Nam Từ tác phẩm lam nham Mà tình thơ chan chứa Xuất xứ bên tàu khựa Cảm hoài đáy biển sâu Tân sửu viết mấy câu Khai tâm mừng năm mới Cõi trời Tây chới với Ngôn ngữ dân tộc ta Biển cả rộng bao la Ví bằng tâm hồn Việt Những trái tim da diết Mùa xuân nói chữ xuân Ghi chú: Cả tập Truyện Kiều cụ Nguyễn Du đã 55 lần viết đến chữ xuân ứng 55 tuổi thọ của cụ. 9.2.2021 Lu Hà Xuân Tân Sửu Xuân tân sửu năm nay Tuyết rơi bóng ruồi bay Dưới ngọn đèn mờ ảo Tinh cầu có ai hay Thiên hạ vẫn ngủ say Mà sao chưa tỉnh ngộ Còn tranh giành thách đố Cắn xé mãi chi hoài? Thế kỷ chẳng nguôi ngoai Cụ đồ buồn câu đối Hồn phách xưa lạc lối Còn lưu lạc nơi nao? Mùa xuân hết xôn xao Trai gái đi trẩy hội Đầy đường nằm hấp hối Bệnh dịch corona Bầy ác quỷ yêu ma Từ lòng đất chui lên Gây sợ hãi triền miên Đòi phân chia của cải Thế lực ngầm điên dại Công khai hút máu người Cùng trác táng ăn chơi Nhuộm đen bao thế hệ. 9.2.2021 Lu Hà Khung Cửi Buồn Cảm xúc thơ Goethe bài 123 Người thanh niên cô đơn Văng vẳng nửa cung đờn Khóc tình nhân đã mất Đom đóm bay chập chờn Cô thợ dệt tủi hờn Một mình ngồi thui thủi Ánh mặt trời khuất núi Con quay kéo thời gian Bao giọt lệ chứa chan Sợi tơ đứt làm đôi Thổn thức đập bồi hồi Trái tim yêu vĩnh biệt Nỗi lòng chàng thống thiết Khi bế cô ấy lên Hồn thiêm thiếp về miền Phách lạc vùng băng giá Ánh trăng vàng mệt lả Côi cút sự chia ly Con thoi chẳng định kỳ Hẹn gặp ngày tái ngộ. Nguyên tác:“Con Quay” 8.2.2021 Lu Hà Tự Biện Lý Cảm xúc thơ Goethe bài 124 Tôi sẽ quyết không nói Đứa con đó với ai Chỉ có một không hai Tôi là người trung thực Tôi đã có ý thức Với vai trò làm mẹ Tôi chẳng cần chia sẻ Cổ anh ấy dây vàng Mũ rơm đội dễ dàng Nông dân hay quý tộc Lai lịch về nguồn gốc Vậy mong vị mục sư Coi đó chuyện riêng tư Không cần tòa giám hộ Lao xao tiếng khạc nhổ Đồ đĩ điếm già mồm Thẩm phán ngồi chồm hôm Cán cân cầm bé tí Chế nhạo cười khinh bỉ Nó là con của tôi Công lý được quyền nuôi Lớn khôn cho xã hội Cũng chẳng cần chi vội Tương lai của gia đình Không phạm tội đại hình Như muôn loài thụ tạo Sinh sản cần đảm bảo Hồng ân Chúa đã cho Các ông khỏi phải lo Sự sống của con tôi Một người mẹ đơn côi Hãy để yên như vậy. Nguyên tác:“Tại Tòa” 8.2.2021 Lu Hà Gan Lỳ Cảm xúc thơ Goethe bài 125 Ngày mai là lễ hội Thánh Martin dưới làng Người vợ hiền dịu dàng Thiết tha nhào bột bánh Cốt sao cho chóng vánh Ngọn lửa hồng lom lem Cơn tình ái thòm thèm Miền núi cao hoang dã Nằm trên giường cho đã Mở rộng cánh cửa buồng Cả hai thích trần truồng Ngần ngại cài then cửa Nóng dần lên một nửa Muốn rục rịch trăm năm Nhưng đều phải ngậm tăm Đặt cược không mở miệng Phải im hơi lặng tiếng Nói tục chốt cửa liền Mây mưa khéo thôi miên Dụ hai người khách lạ Từ xa đến mệt lả Ngó trước lại nhìn sau Ngạc nhiên họ nhìn nhau Đèn tắt lò than đỏ Bánh rán ngon ở đó Liền cầm lấy ăn ngay Nhưng khách đâu có hay Chủ nhà trong bóng tối Không thấy ai la lối Thi gan phải nằm yên Nếu nói câu đầu tiên Vợ chồng đều cố tránh Bỗng anh chàng hạch sách Ai bán rượu cho tôi Cô nàng thật bồi hồi Ngồi xổm lên hạnh phúc Chốt cửa ngay lập tức Họ ăn không trả tiền Giá bột gạo đang lên Ngày mai là hội thánh. Nguyên tác:“ Gutmann Và Gutweib ” 9.2.2021 Lu Hà