Nụ Hôn Thần Thánh Cảm xúc thơ Goethe bài 17 Hỏi về một giấc mơ Mỗi sáng khi thức dậy Thói thường hay như vậy Ngước mắt ngắm bàn thờ Chẳng cần phải bất ngờ Khoảng khắc không bảo vệ Bước chân đi thật nhẹ Miệng chúm chím nụ hôn Niềm vui của linh hồn Hạnh phúc sao thuần khiết Sự thèm khát da diết Hai giới tính gần xa Bởi em là đàn bà Mong đợi sự ấm áp Đàn ông thường gấp gáp Tranh thủ sáng tinh mơ Hạnh phúc thật sững sờ Một tình yêu thần thánh Đời vẫn thường nặng gánh Nhọc nhằn kế mưu sinh. *Nguyên tác:”Hạnh Phúc Và Ước Mơ” 17.12.2020 Lu Hà Ngày Lễ Phục Sinh Cảm xúc thơ Goethe bài 18 Vào ngày lễ phục sinh Tôi đứng dậy đi dạo Nghe sông suối lạo xạo Giải phóng khỏi mặt băng Đôi bờ xanh siêu thăng Hy vọng màu hạnh phúc Những thung lũng thúc giục Già yếu bởi mùa đông Núi cao tới cánh đồng Sương phủ mờ chạy trốn Hành lang dài hỗn độn Đường gập ghềnh gần xa Halejulia! Mây trắng không chịu nổi Ánh mặt trời nóng hổi Bao cô gái thiết tha Sưởi ấm các làn da Hân hoan niềm vui mới Từ thị trấn đi tới Mừng ngày lễ phục sinh Cây thập giá cầu kinh Tiếng chuông như sống lại Hết ngày đông tê tái Ẩm mốc những căn phòng Đoàn xe ngựa thong dong Phố xá càng nhỏ hẹp Trẻ em mặc áo đẹp Ông lão đứng vuốt râu Con chó sủa gâu gâu Vịt gà cung cúc chạy Than củi lom lem cháy Dòng sông dài rộng ra San sát những mái nhà Gánh gồng sao cho kịp Thợ thủ công nhộn nhịp Thương nhân đủ mặt hàng Vui vẻ tới ngôi làng Một thiên đường đông đúc Linh mục đứng trên bục Chia từng mẩu bánh mì. *Nguyên tác:”Đi Bộ Lễ Phục Sinh” 17.12.2020 Lu Hà Băng Rôn Cảm xúc thơ Goethe bài 19 Với một dải băng rôn Bàn tay nhung mềm mại Khiêu vũ cô còn ngại Xinh tươi đôi cánh thần Người yêu tôi tần ngần Quấn quít quanh chiếc váy Trước gương màu nhấp nháy Rạo rực đóa hoa hồng Trẻ trung tới non bồng Một cái nhìn thầm kín Trái tim nào bịn rịn Tôi nhận ra sợi dây Đã ràng buộc bấy chầy Dải hoa hồng thơm thảo Xin cô đừng chao đảo Dù chỉ là một giây Dưới ánh trăng ngất ngây Cuộc đời càng yêu dấu Ríu rít chim đến đậu Chuông nhà nguyện ngân vang. *Nguyên tác:”Với Một Dải Ruy Văng Sơn” 18.12.2020 Lu Hà Hồn Ma Nhảy Múa Cảm xúc thơ Goethe bài 20 Một người lúc nửa đêm Hốt hoảng nhìn ngơ ngác Từ trên căn vọng gác Văng vẳng tiếng khóc cười Những dáng hình chơi vơi Đang quay cuồng nhảy múa Trông họ thật diêm dúa Mặc quần áo trắng tinh Ánh trăng sáng lung linh Cũng chẳng cần xấu hổ Bật tung những ngôi mộ Gõ nhịp ván tử thần Già trẻ đã hiện thân Trần truồng hay vải liệm Đói khát thành la liếm Giàu nghèo tranh vòng hoa Những bộ xương nhạt nhòa Màn mây mù thấp thoáng Ưỡn ẹo trông hào nhoáng Mấy bà mợ kiêu sa Bạc đầu râu lân la Đeo mặt che quý tộc Khi đoàn tàu hộc tốc Tất cả ngã lăn ra Một cô gái thiết tha Ôm chặt bộ xương lớn Nghĩa trang bỗng hỗn độn Kẻ bất hảo thừa cơ Thò tay móc giấy tờ Bị mụ già đánh trả Bạc vàng đầy hốc đá Vơ vội khăn trải giường Mang về treo trên tường Bên cạnh cây thập giá Trong nhà thờ xa lạ Vũ nữ lần theo chân Hồn ma chẳng ngại ngần Cuốn chặt vào tấm vải Bộ xương như điên dại Lồng lộn vỡ vụn ra Kẻ gian sợ kêu la Bát đĩa rơi loảng xoảng Hai bàn tay quờ quạng Đom đóm bay đật dờ . *Nguyên tác:”Vũ Điệu Tử Thần” 18.12.2020 Lu Hà Yêu Em Vô Hạn Cảm xúc thơ Goethe bài 21 Tuyết trắng rơi tơi tả Mưa như cối bột say Hơi nước đã tràn đầy Gió thì ngược khe suối Làn sương mù dong duổi Cánh én cuối chân trời Mùa xuân về lả lơi Vội vã chi lạc lối Đừng gây ra tội lỗi Tôi nên tự trách mình Đau khổ bởi ái tình Đôi trái tim độc đáo Yêu thương không thô bạo Phút giây chẳng nghỉ ngơi Nghe tiếng nói nụ cười Linh hồn thành bất tử Hạnh phúc đừng do dự Sợi tơ hồng mong manh Sẽ mãi là của anh Chắc em bằng lòng chứ? *Nguyên tác:”Tình Yêu Không Ngơi Nghỉ” 18.12.2020 Lu Hà