Truyện Tình Hai Họ Dương Hà cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 12 Lão chống gậy ngân nga hoan lạc Lá hôn chân xào xạc miền tây Lắc lư vai nặng bầu đầy Rượu thơm ngây ngất bóng cây chập chờn Phong cảnh lạ từng cơn gió thổi Chắp hai tay xin hỏi lão ông Gần đây có bậc thày không? Cao tay pháp thuật thần thông cứu đời? Dương Từ tới tỏ lời kính cẩn Lão thản nhiên chẳng bận đến ai Ung dung ngày rộng tháng dài Nơi miền sơn cước khứ lai chẳng màng Hơn sáu mươi tuổi đang sung sức Nhờ khí trời thể lực dẻo dai Kể chi tán, kiệu, mão, đai Tiều phu đốn củi hươu nai bạn cùng Đầu Tây Lâm cúc tùng mai trúc Thày Huyền Hồ đáng bực trí tri Hứa Do Sào Phủ kém chi Giang hồ kiếm khách tu mi với đời Lão trượng hỏi sao ngươi cạo trọc? Hình thày tu lóc cóc mõ khua Sớm khuya hiu hắt cảnh chùa Muối dưa đạm bạc bốn mùa nước non Đội ơn Phật cho con nối giõi Chịu tam hương tôi mới đi tu Ba ngôi tam bảo Dương Từ Thiện Trai được gọi chân như thuyền từ Sao không học Đặng Du thuở trước Chịu thiệt thòi giữ được bảng son Xót xa Tử Hạ mất con Mù lòa đôi mắt héo hon nỗi lòng Đã qui y thong dong đây đó Việc của ta nào có phiền ai? Đạo vàng theo gót Như Lai Từ bi hỉ xả đào mai cúc tùng Vậy xin hỏi trập trùng sơn dã Có chùa nào thư thả nghỉ chân? Khẩn nài tha thiết trượng nhân Chỉ đường đi tới bội phần tri ân Chùa lai vãng xa gần chẳng thiếu Này Hàn Sơn, Lam Thủy, Thiên Thai Khói nhang Linh Diệu tuôn hoài Âm dương đôi ngả giao đài mù sương Có hai hang Diêm vương Bích lạc Khách thập phương thù tạc văn chương Đông nam cỏ rạp bên đường Ngựa xe tấp nập khói hương nhạt nhòa *Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu” 1.2.2020 Lu Hà Truyện Tình Hai Họ Dương Hà cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 13 Hướng tay chỉ một tòa sừng sững Chim én bay dựng đứng sơn kỳ Đông vui thủy tú nhung y Chi lan kẽ đá ầm ỳ suối reo Cửa hang ngỏ hắt heo gió thổi Trẻ dắt già hồ hởi bước vào Trai thanh gái lịch xôn xao Thiều quang chín chục dạt dào xuân xanh Ngôi miếu cổ thôi đành nghỉ tạm Tối như bưng chẳng dám lục tìm Xung quanh vắng vẻ im lìm Nặng đôi mi mắt bóng chìm vực sâu Từ mơ thấy lính hầu tấp nập Phán quan ngồi dáng dấp nho gia Trông lên tuổi vẫn chưa già Cân đai mũ mão trau tria thiếp vàng Quân hộ vệ hai hàng võ phục Giải Dương Từ hối thúc đi nhanh Thẻ bài lệnh tiễn đồng thanh Trước sân cẩm thạch ngọn ngành hỏi tra Thằng sãi kia bôn ba đây đó Vào miếu ta rúm ró nằm co Vợ con sao chẳng chịu lo Cửa nhà bỏ bễ so đo mãi hoài Dám xưng hiệu Thiện Trai pháp đạo Hoa hạ hay ngơ ngáo man di Rõ ràng tỏ dạng nam nhi Tóc râu cha mẹ cớ gì cạo đi? Công dưỡng dục bù trì như thế Lại chóng quên trốn thuế vô chùa Nắng mưa dầu dãi bốn mùa Thê nhi eo óc cá cua rau đồng Một trăm roi vào mông buốt nhói Đao phủ đâu dẫn tới pháp đình Dương từ hồn lạc phách kinh Giật mình tỉnh dậy ra mình chiêm bao Trời hửng sáng chiếu vào khe cửa Cạnh bức tường lưng tựa não nề Ngó lên liễn chỉ tên đề Thì ra Hàn Tử Xương Lê nhạt nhòa: “Một sách đạo nguyên lòa mắt thánh Ba tờ Phật biểu chát tai vua” Thiên thu cơn gió thoảng qua Vàng thau phủ bụi phân bua lẽ đời Ngàn năm để tiếng cười mai mỉa Phật Lão Nho tròn trịa dễ sao? Đúng sai miệng lưỡi lao xao Còn Ki-Tô giáo nghẹn ngào tổ tông. *Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu” 1.2.2020 Lu Hà Truyện Tình Hai Họ Dương Hà cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 14 Ngẫm thế sự mênh mông biển cả Kiếp con người vàng đá phôi phai Cát hung trong cõi trần ai Khen chê hay dở nhân tài trí tri Mộng tưởng hão tu trì tinh tấn Đã bao phen lận đận Phật gia Đạo nho bám gót trau tria Phù Tô mất mạng miệng bia để đời Bầy gian nịnh mặt người dạ thú Đòi hiếu trung uế xú thiên triều Hiền thần tủi nhục cô liêu Khuất Nguyên chén rượu phiêu diêu nửa hồn Bần sãi đây bồn chồn lo ngại Ngẫm chuyện mình quan tái ba đào Biết người liêm khiết thanh tao Miếu thờ mộ phạm xiết bao kinh hoàng Ngài khiển trách dám mang bình bát Lại ngang nhiên dẫm nát cỏ hoa Trước đền mai trúc nhạt nhòa Ngộ đường Tây Trúc một tòa hương sen Cửa công hầu bon chen điêu đứng Khổng Khưu xưa tưng hửng Trọng Ni Gía cơm túi áo nằn nì Chư hầu các nước thầm thì nhỏ to Bả công danh con cò lặn lội Bất hiếu tam tội lỗi lắm ru Tớ thày bốn bể vân du Chồn chân mỏi gối âm u suối vàng Thầm trộm nghĩ mơ màng miếu cổ Cũng khó tin cổ độ trăng xoi Phật Nho thiên hạ ngó coi Phân tranh cao thấp thiệt thòi Giatô Kia Lão Tử ô hô chẳng nói Cứ lặng thinh xoi mói làm gì? Cao Đài Hòa Hảo rầm rì Tinh Lành ngào ngạt tu mi đạo Hồi Khắp tinh cầu xa xôi tín ngưỡng Bà La Môn nghiệp chướng hãi hùng Kỳ Na Ấn giáo trập trùng Con đường khổ hạnh mịt mùng chúng sinh Thân khẩu ý chứng minh thiền tập Trí cao siêu ý nghiệp trọng coi Tòa sen giác ngộ sáng soi Giải trừ ngũ dục rong chơi hội bàn Cõi niết bàn trần gian ngự trị Bởi tâm linh thần trí anh minh Ung dung tự tại do mình Sợ chi bấn loạn thái bình hoan ca *Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu” 3.2.2020 Lu Hà Truyện Tình Hai Họ Dương Hà cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 15 Đường tây bắc bao la nhung nhớ Quê hương giờ sương nhỏ mộ bia Nâu sồng tràng hạt trau tria Ngẫm mình từ độ xuất gia tu hành Ba năm trường mong manh áo vải Bụi trần gian tê tái quan san Mùi thiền quen cảnh bần hàn Người chê kẻ trách phàn nàn hiếu trung Lỗi cương thường mịt mùng bấn loạn Quỷ thần cười ngao ngán đường tu Ăn chay dưa muối đông thu Xuân hè uổng phí công phu cúng dường Lời đàm tiếu chán chường thiên hạ Chốn thị phi rệu rã tha phương Màn trời chiếu đất thê lương Bát cơm manh áo gió sương dật dờ Thân cò vạc bơ vơ xứ sở Quê hương người tạm bợ sớm khuya Vợ con xa cách chia lìa Nắng mưa tầm tã bên rìa rừng hoang Chống thiền trượng lang thang đây đó Khi cô đơn biết tỏ cùng ai? Chạnh lòng nghĩ chuyện khứ lai Vợ con bìu ríu ngày mai thế nào? Nghe lá rụng lao xao gió thổi Thấy tam kỳ chẳng vội làm chi Rùng rằng ngơ ngác chim di Đông tây nam bắc đường đi chẳng rành Thấp thoáng thấy liễu xanh bám cổng Dương Từ mừng lóng ngóng trông lên Cổ đình sừng sững trên nền Thanh Phong bảng hiệu ngang nhiên dưới trời “Đường đi ba ngã người Chu khóc Tơ trắng hai màu ngã Địch than” Nỗi niềm nhân thế chứa chan Sòng đời đen trắng gian nan hiểm nghèo Xem liễn đối hắt heo cành liễu Rồi Dương Từ cũng hiểu ra ngay Đường ba bảy lối quắt quay Tơ kia dễ nhuộm ai hay lòng người Chí đã quyết thảnh thơi buông bỏ Lòng thạch kim chứng tỏ thiền môn Chớ nghe thiên hạ mà buồn Sân si cuồng dại bồn chồn gió trăng Chả mấy chốc thung thăng sườn núi Chốn thiên thai sầu tủi làm chi Dâu xanh suối mát rầm rì Lời ca non nỉ thầm thì bên tai… *Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu” 6.12.2020 Lu Hà Truyện Tình Hai Họ Dương Hà cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 16 Dải Tần Hoài còn ai nức nở Lúc sang giàu cổ độ trăng soi Bến Hà Châu vẫn có đôi Thư cưu trống mái thuyền xuôi mái chèo Khi có bậu cảnh nghèo hiu hắt Ngọn gió đông cắn hạt bí ngô Đò xưa đàn cá nhấp nhô Tình xuân hoa bướm lô xô qua về Đêm trăng sáng say mê Lộng Ngọc Tiêu Sử mừng dạy học ống tiêu Chập chờn cánh phụng phiêu diêu Xe duyên kết chỉ cầu kiều bắc ngang Dương Từ càng mơ màng ngây ngất Bước lại gần nghe thật ngậm ngùi Thấy hai cô gái mang gùi Lá dâu xanh mướt thơm mùi tóc mây Hoa diếp dại cỏ may xào xạc Há hốc mồm kinh ngạc hai nàng Ông sư lầm lũi bên đàng A Di Đà Phật nhẹ nhàng hỏi thăm Chùa Linh Diêu xa xăm vạn nẻo Kỳ lộ nhiều vắt vẻo phương nào? Hai cô gái nhỏ thì thào Con nai ngơ ngác bướm đào ngây thơ Chị em tôi dại khờ sơn nữ Đạo ông bà gìn giữ tổ tiên Thôn trang vui cảnh điền viên Mẹ cha sớm tối bạc tiền cần chi Thầy tu muốn hỏi gì sao biết Tìm vãi bà thân thiết ni cô Đường đi lắt léo chi mô Nhà Khương giống ấy ô hô phấn hồng Mấy đường chay không không sắc sắc Trẻ rong chơi phước bạc tu trì Có câu lão kỹ vi ni Thúy Kiều lạc lối má mì lầu xanh Không biết lối thôi đành chịu vậy Đứng thở than chán ngấy cảnh đời Trọc đầu chi để tiếng cười Tấm thân sư vãi chơi vơi nẻo trần Từ liều lĩnh tần ngần đi tới Đường gập ghềnh chẳng vội đông nam Bảng đề rõ Bạch Vân Nham Một tòa miếu cổ trăng rằm trống trơn “Đói rách lòng không hờn mẹ ghẻ Lạnh đau dạ chẳng trách cha lành” Thấy câu liễn đối song hành Thương con hiếu thảo ngọn ngành xét suy Bao trắc trở gian nguy nểm trải Muốn vào coi lại ngại chiêm bao Tượng thờ thần ở phương nào? Văn hay chữ tốt đi sao cho đành. *Nguyên tác thơ lục bát: “Dương Từ Hà Mậu” 7.2.2020 Lu Hà