Trung Hiếu Nghĩa Hiệp cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiều bài 22 Tranh khéo vẽ tuyệt vời như tượng Hình nổi lên thật giống Vân Tiên Truyền thần nghệ thuật tự nhiên Nàng càng rầu rĩ sầu miên thương hoài Mới sáng dậy nét ngài u uất Kiều thái khanh lật đật khuyên can Ngẫm trong bốn bể dâu ngàn Xích thằng dang dở cung đàn đứt dây Kiều Nguyệt Nga lẻ bầy loan phượng Trống cầm canh hoài tưởng thấy chàng Nửa đêm thức giấc mơ màng Canh năm gà gáy bẽ bàng chiêm bao Thương con gái liễu đào khuê các Giọt mưa sa phó thác cho ai Thái Sư cũng muốn an bài Cho người mối lái ngày mai tới nhà Làm sui gia Nguyệt Nga ướm hỏi Lễ cầu hôn khiêng tới sảnh đường Trinh Hâm đạo mạo phi thường Cử nhân thao lược chịu nhường chi ai Kiều Nguyệt Nga thở dài tê tái Cầu xin cha trả lại sính nghi Đền nghì phận liễu nữ nhi Mới mười sáu tuổi thầm thì trúc mai Thái Sư kia cậy oai thiên tử Giận sôi lên tiến cử Nguyệt Nga Đưa sang triều cống Qua Oa Tấn phong hoàng hậu thái hòa dân an Đã bấy lâu mưu toan ỉ giốc Miền thùy dương thảm khốc điêu linh Chắc rằng giặc sẽ lui binh Sở vương nghe tấu thuận tình nghe theo Chiếu sắc phong một lèo đã tới Dinh Đông Thành đứng đợi Thái Khanh Kiệu hoa gấp rút cho nhanh Hai mươi tháng chín xuất hành khẩn trương Thuyền hải tặc đại dương sóng vỗ Chiêu Quân xưa Diên Thọ họa đồ Gập ghềnh vó ngựa cống hồ Hạnh Nguyên lưu lạc bơ vơ xứ người Hai nàng phải chân trời góc biển Vì quốc gia dâng hiến cứu cha Bây giờ lại đến lượt ta Nguyện cùng ống quyển thuận đà quyên sinh Lão thái sư ép mình quá đáng Thương cha già cay đắng bề tôi Phiên nhung đất ấy xa xôi Tấm thân bồ liễu nổi trôi bến nào? Như lửa đốt dạ bào ruột thắt Suốt canh chầy lay lắt ngọn đèn Lại càng nhớ Lục Vân Tiên Nại Hà thăm thẳm hoàng tuyền gọi nhau *Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên 22.2.2019 Lu Hà Trung Hiếu Nghĩa Hiệp cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 23 Tình phu phụ vàng thau sáng tỏ Nghĩa quân thần dù có hay không Keo sơn gắn bó với chồng Nghìn thu tiết hạnh má hồng phôi pha Căm hờn lũ ác ma độc địa Hại dân lành mai mỉa thế gian Nghe con rầu rĩ khóc than Kiều công thương cảm khuyên can dạy rằng Cha đâu nỡ đãi đằng tuyết hận Việc triều đình tủi phận tôi trung Non cao biển cả chập chùng Lưới trời lồng lộng tận cùng sắt son Lòng cha cũng héo hon đòi đoạn Đành vậy thôi oán thán làm chi Nguyệt Nga cam phận nữ nhi Thân con chẳng tiếc đền nghì phiếu mai Công dưỡng dục u hoài năm tháng Đức cù lao cay đắng ly tao Nay cha tuổi hạc đã cao Trời xanh thăm thẳm lúc nào bay đi Đừng áy náy lo gì cha nữa Hãy yên tâm an dạ nước người Tính ra đã tới mồng mười Gia nhân sửa soạn hai mươi tống hành Con ghi nhớ đã đành việc ấy Chỉ buồn cho dơ dáy dáng mình Lại còn vướng nợ triều đình Lục ông lạy tạ ân tình bấy nay Vài ba bữa ma chay cúng bái Lục Vân Tiên chẳng ngại đường xa Khổ đau trong cõi sa bà Cửu tuyền gặp lại mới là thủy chung Sông Hoàng hà hãi hùng sóng dữ Thiếp với chàng tình tứ xiết bao Thư cưu trống mái dạt dào Quan quan thầm gọi nhụy đào thoảng bay Kiều công nghĩ con nay đã quyết Có trước sau nhất thiết thì nên Đi theo đã có Kim Liên Lục ông ra rước đặt liền lễ nghi Lập đàn chay tương tri giờ ngọ Nằm đất cùng sương gió Vân Tiên Mở ra bức họa treo lên Khói bay nghi ngút hoàng thiên cảm sầu Hồn ở đâu dãi dầu chín suối Cõi nhân gian lạc lối đường mây Thân tàn xác gửi cỏ cây Nắm xương hài cốt đọa đầy nơi nao? Sống hay chết làm sao biết được Sau bảy ngày đám rước đi xa Xuống thuyền sang nước người ta Thân làm cống phẩm lệ sa đoạn trường Qua Oa kia quốc vương chuẩn tấu Gái Việt Thường hoàng hậu khát khao Xót xa phận liễu má đào Lại đem tiền bạc nghẹn ngào Lục ông Lo việc nhà tư công trọn vẹn Ngày cống phiên tới hẹn gặp nhau Mặn nồng ân ái trước sau Ngàn năm thơm thảo bạc màu phấn son *Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên 23.2.2019 Lu Hà Trung Hiếu Nghĩa Hiệp cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 24 Ai cũng khen người con dâu thảo Cha dưỡng già lễ giáo gia phong Đủ tiền đau ốm dự phòng Ba thu dồn lại sầu đong não nùng Cũng bởi tại binh nhung tràn tới Lũ sài lang soi mói Đồng Quan Triều đình văn võ hai ban Sở Vương lưỡng lự luận bàn ra quân Có ngờ đâu gian thần sàm tấu Tham bạc vàng cửa hậu vào ra Thông đồng với lũ giặc Oa Giả vờ cống nạp Nguyệt Nga cho rồi Nào sắc nước hương trời nghiêng ngả Gái Trung Hoa ẻo lả men say Hai mươi tống tiễn trọn ngày Thuyền hoa đợi sẵn sang ngay xứ người Kiều Nguyệt Nga chơi vơi do dự Năm mươi con thể nữ đứng hầu Quân quan dày đặc chân cầu Kim Liên hớt hải biển sâu sóng gầm Dìu Kiều Lão tình thâm phụ tử Bước lên thuyền tư lự xót xa Rưng rưng ngấn lệ nhạt nhòa Tiễn con về nước Qua Oa mịt mù Đừng bịn rịn tòng phu trọn vẹn Hai phương trời nghèn nghẹn vầng trăng Buồn dâng tới tận cung Hằng Sương rơi đầu ngõ cát đằng dây leo Ấy hồn trẻ hắt heo ngọn cỏ Gió heo may lúc tỏ khi mờ Sen vàng bảng lảng như mơ Cuốc kêu khắc khoải dật dờ bóng con Dù xa nước lòng son chói lọi Nhớ quê hương mòn mỏi cha già Các quan thương cảm bên rìa Lo toan quốc sự chau tria phận mình Việc quốc gia xót tình phụ tử Buồm giong lên thứ tự xếp hàng Tiền hô hậu ủng quan lang Thuận buồm xuôi gió thênh thang lên đường Mười ngày tới ải Đồng sóng dữ Bầy hải âu rền dứ trăng sao Mạn thuyền đàn cá lao xao Ngọn đèn hiu hắt nghẹn ngào Nguyệt Nga Quân hầu cận gật gà xiêu vẹo Nằm ngổn ngang chồng chéo lên nhau Nhẹ nhàng vén bức rèm châu Bất ngờ lao xuống biển sâu một mình Cùng ống quyển tấm hình liều mạng Kim Liên kêu chạng vạng canh ba Quan quân thể nữ thét la Mênh mông mặt nước người đà thấy đâu? Ai vạch lá tìm sâu mà kể Sẵn Kim Liên thay thế Nguyệt Nga Trá hôn về nước Qua Oa Trộm long tráo phụng thuận hòa cả đôi Chúng nhìn nhau một hồi mưu tính Đốc quan đành bi kịnh chẳng may Dưới trên kín miệng đúng ngày Kiệu hoa rước phụng tới ngay bệ rồng *Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên 24.2.2019 Lu Hà Trung Hiếu Nghĩa Hiệp cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 25 Chuyện kể lại mênh mông trời biển Nàng Nguyệt Nga quyết hiến thân mình Cho đàn cá đói rập rình Trọn lòng cầm sắt chung tình với ai Thân gieo xuống lâu đài gác tía Hồn ngẩn ngơ ngắm nghía xung quanh Ngàn hoa đua sắc liễu thanh Hải âu tung cánh trời xanh chốn nào? Được mẹ hiền đỡ vào hải đảo Phật Quan Âm mách bảo mà nên Bàng hoàng tỉnh giấc mộng tiên Vừa hay ông lão hỏi liền một thôi Thuyền bị đắm nên tôi mắc nạn Nay vượt qua đại hạn là may Có người phú hộ thẳng ngay Vườn nhà chăm sóc vài ngày nghỉ ngơi Kiều ưng thuận tới nơi trú trụ Gặp Bùi ông chăm chú nhìn nàng Con nhà khá giả đoan trang Lim dim mắt cóc mơ màng con dâu Mừng rỡ nhận đỡ đầu con gái Gọi tiểu thư tiêu xái trong nhà Gia nhân đày tớ vào ra Cúi đầu thưa bẩm lụa là thướt tha Lão phú hộ ranh ma quỷ quái Ngày đẹp trời chẳng ngại nói ra Cội già lá rụng chiều tà Chồi non duy nhất gọi là hậu sinh Nghề đèn sách sôi kinh nấu sử Bùi Kiệm cùng sĩ tử ứng thi Tràng An trở lại một khi Mỹ nhân được gặp thầm thì trúc mai Kiều Nguyệt Nga thở dài não nuột Bỗng vô duyên trói cột nơi đây Huyệt hùm hang sói một bầy Tranh giành cắn xé đọa đầy hồng nhan Bùi công tử băng ngàn lội suối Về trước sân la lối gọi cha Thẫn thờ nhìn thấy Nguyệt Nga Chân tay bủn rủn da gà nổi lên Kiêu sa quá thuyền quyên thục nữ Rồi từng đêm ứ hự mê man Non thần đỉnh giáp chứa chan Tấm thân ngà ngọc nồng nàn đắm say Càng biếng ăn hao gày vò võ Liều một phen lọ mọ vào phòng Giơ tay sờ soạng thầm mong Hai chân khóa chặt trong vòng ái ân Kiều Nguyệt Nga bất thần tỉnh giấc Huynh cả gan dám bước vào đây Bùi ông vội vã giải vây Mắng con trai ngốc sao mày ép duyên Kéo tai kiệm nhà bên căn dặn Phải từ từ chớ dạn dĩ nhiều Con nhà khuê các yêu chiều Gia phong lễ giáo mĩ miều kiều nhi Được hoàng thượng mang đi cống nạp Nước Qua Oa tiếp giáp Đồng Quan Sợ cha khép tội khi quân Dựa theo việc đó lựa dần mới xong *Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên 24.2.2019 Lu Hà Trung Hiếu Nghĩa Hiệp cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 26 Cá trong chậu đừng hòng chạy thoát Chim nhốt lồng định đoạt khó chi? Con đừng nóng vội sân si Để cho thiên hạ xầm xì nhỏ to Kiều Nguyệt Nga ngày lo đêm sợ Bùi Kiệm thường kiếm cớ vu vơ Thấy nàng treo bức tranh thờ Hình nhân như tượng đợi chờ nhớ nhung Lục Vân Tiên thi cùng một khóa Lại nửa chừng đại họa vong thân Tại sao nàng vẫn lần khân Linh thiêng chi nữa thánh thần mỉa mai Kiều vẫn cứ một hai cương quyết Đạo tòng phu trinh tiết mãi thôi Kiệm cười nàng nói sai rồi Bán trâu tậu ruộng ai ngồi chợ trưa? Ngày tháng ròng nắng mưa tầm tã Đóa hoa tàn vàng đá phôi pha Tuổi xuân ngọn gió thu ba Ong chê bướm chán canh gà quạnh hiu Rồi quanh năm ỉu xìu góc bếp Cảnh già nua phên liếp nhà tranh Muối tiêu nửa mái đầu xanh Vãi chùa lạnh ngắt vắng tanh bóng người Kiệm ra sức xả hơi tán tỉnh Bướm trắng kia biết dính vào đâu Mười hai bến nước ngọc châu Lẽ nào mặc áo không bâu trọn đời Cơm tay bốc không người so đũa Miếng trầu hôi giàn dụa không cau Thời gian vàng võ phai màu Khóc than bão tố nát nhàu cỏ cây Kiều đáp trả tưởng đầy kinh sử Gái tiết trinh sĩ tử làm đầu Chớ như thói Trịnh nương dâu Yến anh hò hẹn đêm thâu thỏa tình Kiệm vẫn biết sôi kinh nấu sử Gương soi mình do dự phòng không Hồ Dương chẳng chịu góa chồng Thầm yêu trộm nhớ Tống công thuở nào Nàng Hạ Cơ khát khao dục vọng Có chồng rồi vẫn ngóng trai tơ Non thần đỉnh giáp hằng mơ Sớm đưa Doãn Phủ tối chờ Trần Quân Võ Hậu xưa thanh xuân dai dẳng Thẩm Tự Cơ đeo đẳng tư thông Họ Trương hai ngã thay chồng Ngày đêm hú hí má hồng thắm tươi Mới đáng sống một đời sung sướng Phải tội gì gắng gượng người ơi Muôn loài thụ tạo ý trời Chính chuyên chi để chết thời thành ma Quanh cối xay con gà trống gáy Nghe chối tai hết thảy gần xa Tiểu nhân rình rập trong nhà Nguyệt Nga tính chước thoát ra cho rồi Bùi ông vẫn xa xôi ngon ngọt Trói buộc nàng vào cột con trai Kiên trì xuân bất tái lai Trăng thanh gió mát thuyền ai cắm sào *Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên 25.2.2019 Lu Hà