Đoạn Trường Sầu Ly cảm xúc thơ Đặng Trần Côn bài 1 Truyện xưa tôi kể bạn nghe Nước non mờ mịt sơn khê bụi trần Quần hồng nhiều nỗi gian truân Trời cao thăm thẳm xoay vần thế nhân Trường Thành chiêng trống giang san Cam Tuyền sương khói muôn vàn nẻo mây Chạnh lòng chinh phụ riêng tây Thanh gươm vó ngựa rừng cây bóng chiều Aó bào quan vũ phiêu diêu Tiễn đưa phải buổi tiêu điều hoàng hôn Bâng khuâng biên ải sầu tuôn Bút nghiên xếp lại nén buồn chia ly Vốn giòng hào kiệt nhung y Côn quyền dư sức kinh kỳ sắc phong Xuống thuyền lướt sóng xuôi dòng Tung hoành vó ngựa thong dong núi rừng Xa xăm dáng vẻ ngập ngừng Dõi trông lòng thấy lưng chừng bóng trăng Chí trai muôn dặm tuyết hằng Thái sơn nhẹ tựa so bằng hồng mao Dù cho nhuộm đỏ chiến bào Xác còn da ngựa bọc vào sá chi Lạc loài như cánh chim di Quyết theo Giới Tử thành trì phá tan Săn lùng hàng phục Lâu Lan Phục Ba mưu tính lấn tràn Man Khê Trước sau giữ trọn lời thề Cờ bay phấp phới bốn bề quân reo Hà Lương vực thẳm cheo leo Tràng Dương sắc trắng hắt heo gió lùa Thủy chung màu tím sim mua Canh khuya thiếp lại thêu thùa khăn tay Đoạn trường ly biệt đắng cay Nỗi lòng thương nhớ bấy nay một mình Vào ra tựa cửa ngắm hình Ngọn đèn leo lắt rập rình bóng đêm Sương rơi ngọn liễu êm đềm Chàng đi thiếp lại bên thầm ngóng trăng Trách chi Nguyệt Lão xích thằng Cung đàn ai oán cát đằng gió mây Bến Tiêu Dương, dưới hàng cây Trông sang mà tủi canh chầy Hàm Dương Chàng càng lưu luyến vấn vương Bắc loa tay gọi cố hương thiếp chờ Hai đầu nỗi nhớ bơ vơ Cùng trông rồi lại đôi bờ cùng xa Ngàn dâu xanh ngắt quan hà Chập chùng dặm thẳm trăng ngà mờ soi *Đoàn Thị Điểm dịch ra song thất lục bát 29.1.2019 Lu Hà Đoạn Trường Sầu Ly cảm xúc thơ Đặng Trần Côn bài 2 Xốn xang cá nước mặn mòi Hậu phương tiền tuyến đầu ngòi cuối sông Đêm nay trăng sáng mênh mông Dừng cương tạm nghỉ cánh đồng cỏ tươi Trong mơ lấy lại nụ cười Chàng ôm yên ngựa tưởng người mình yêu Hay vùng cát trắng hoang liêu Ngủ trên tảng đá mọc nhiều rêu xanh Chàng từ Hán xuống Bạch Thành Vượt qua Thanh Hải tiến nhanh Mai Hồ Hình khe thế núi nhấp nhô Gần xa đồi trọc cây khô suối nguồn Mạch tương rầu rĩ trào tuôn Thương người áo giáp nỗi buồn làng quê Gấm thêu phong tuyết dãi dề Chinh phu nét vẽ sơn khê dặm trường Xông pha trên những nẻo đường Giao tranh Hãn Hải chiến trường Tiêu Quan Sá chi xà hổ gian nan Trán nhăn tư lự giang san vững bền Như chàng giong ruổi mấy niên Dạn dày chai sạm sang miền Giang Đông Chí trai hồ hải tang bồng Trông lên bóng nguyệt mây lồng cỏ cây Nhạt nhòa chén rượu ngất ngây Động phòng hoa trúc vui vầy đêm thu Nghe hồn tử sĩ âm u Nắm xương hài cốt mịt mù khói sương Bữa no bữa đói thất thường Tên rơi đầu ngựa giáo vương mặt thành Sử xanh bia đá công danh Truy phong hạng mã quyết giành quân uy Thiếp bên cánh cửa tà huy Chân mây chàng đứng biên thùy nhớ thương Bao giờ trở lại cố hương Vương tôn ngoảnh mặt nụ hường thoảng bay Khách phong lưu, lại đắm say Tơ duyên chắp nối đắng cay chuỗi ngày Nhóm nhen ngọn lửa lắt lay Ăn năn cách trở heo may gió lùa Ngậm ngùi hoa tím sim mua Oanh chưa bén liễu bốn mùa quạnh hiu Hoàng hôn lá rụng buồn thiu Quyên già giục giã ỉu xìu oanh ca…! *Đoàn Thị Điểm dịch ra song thất lục bát 30.1.2019 Lu Hà Đoạn Trường Sầu Ly cảm xúc thơ Đặng Trần Côn bài 3 Xa xăm muôn dặm hải hà Sớm trưa eo óc canh gà ngẩn ngơ Mai đào ngơ ngác thẫn thờ Tiết đông day dứt đôi bờ sông tương Lũng Tây nham khóc vấn vương Vin cành phong liễu nghẹn ngào nước mây Lạnh lùng vơ vẩn hàng cây Đứng bên cầu đá thơ ngây yếm đào Heo may ngọn gió tiêu dao Rêu xanh lau lách rì rào sóng dâng Nhạn bay thong thả mấy tầng Trời cao thăm thẳm bâng khuâng mây chiều Ngại ngùng cám cảnh cô liêu Thầm quâng đôi mắt tiêu điều ánh trăng Bấy lâu thiếp vẫn đợi chàng Ngày dài tháng tận phũ phàng tà dương Buông rèm thao thức đêm trường Mười lần thư hẹn chín thường đơn sai Nhẫn từ mãi chẳng nguôi ngoai Hoàng Hoa nương náu chặng dài phong ba Lão ông chống gậy vào ra Phất phơ mái tóc lão bà tuyết sương Dầm dề ướt đẫm chiếu giường Hài nhi bú mớm sữa đường cạn khô Aó quần kim chỉ vải thô Nuôi già dạy trẻ trì hồ đôi nơi Mong con chóng lớn nên người Lo toan quán xuyến trọn lời thủy chung Xa xôi mưa gió bão bùng Nhớ ngày xuất giá soi cùng tấm gương Riêng tư sầu muộn hoài vương Rừng sâu vực thẳm càng thương chàng nhiều Nhẫn đeo tay ngọc mĩ miều Thơm tho hoa bưởi yêu chiều thuở xưa Tóc xanh mềm mại xinh chưa Dập dìu oanh yến cho vừa lòng nhau Vườn nhà hoa lá phai màu Nghe hơi sương lạnh hàng cau ngỡ ngàng Aó bông thiếp đã sẵn sàng May nhanh cho kịp sức chàng dẻo dai Thức khuya mới biết đêm dài Nỗi lòng chinh phụ trần ai mấy người Gieo tiền bói quẻ chơi vơi Phòng the nương gối lệ rơi đôi hàng Lưng eo thắt lại gọn gàng Thẹn thùng xiêm áo mơ màng hồn mai Lâng lâng búi tóc trâm cài Phấn son phơn phớt hương lài thoảng bay Bình minh le lói mới hay Đĩa dầu hao cạn đắng cay bẽ bàng Bao đêm thiếp vẫn đợi chàng Aí ân trong mộng dở dang âm thầm Trường ca ai oán thương tâm Sinh ly tử biệt biển gầm sóng vang Cung đàn văng vẳng hoài lang Vầng trăng sẻ nửa thiếp chàng sầu ly *Đoàn Thị Điểm dịch ra song thất lục bát 30.1.2019 Lu Hà Đoạn Trường Sầu Ly cảm xúc thơ Đặng Trần Côn bài 4 Khuê phòng vắng vẻ nhung y Mồ hôi trai tráng kinh kỳ lại xa Thiếp như giọt nước mưa sa Giọt rơi song cửa giọt ra cánh đồng Đỗ quyên sa sả gọi chồng Ve sầu rền rĩ má hồng chiêm bao Đàn gà giục giã lao xao Bóng đèn lặng lẽ ứa trào mạch tương Não nề tiếng quạ ăn sương Bần thần ngồi dậy lò hương khói nhòa Ngoài sân giun dế khóc hoa Thương hồn hồ điệp tới tòa non Yên Ngẩn ngơ đàn hạc sầu miên Đường xa muôn dặm lạc miền giá băng Ngàn sao vằng vặc cung hằng Sâm thương đôi ngả thiếp chàng hoài vương Chàng nơi quan ải biên cương Màn trời chiếu đất cành sương ướt nhòe Mưa rơi lã chã gốc hòe Thiếp buồn rười rượi đỏ hoe mắt huyền Mưa phùn gió thốc hàng hiên Kim châm lạnh buốt đâm xuyên da ngà Chuông chùa gióng giả ngân nga Lòng càng thảm thiết sa bà trầm luân Trải qua mấy độ trăng tuần Thương hoa tiếc nguyệt tấm thân đãi đằng Mấy mùa xuân muốn siêu thăng Thiên đình đày đọa xích thằng dở dang Trộm nghe rừng tía thênh thang Non cao trùng điệp muộn màng thanh tân Chần chừ năm tháng hành vân Lòng chưa dứt bỏ ái ân thế trần Hững hờ một giải mây tần Nữ công biếng nhác ngại ngần thoi đưa Vào ra thơ thẩn sớm trưa Ven sông thổn thức say xưa sóng tình Thuyền trăng một thuở đôi mình Vắng chàng thoa phấn soi hình với ai Gấm thêu hoa thẹn kim cài Yến oanh ngần ngại nét ngài sầu mang Tin chàng trấn thủ Giang Lăng Khác chi Chức Nữ, Ngưu Lang đoạn trường Cầu vồng ô thước thê lương Sông Ngân sùi sụt tang thương sóng dồi Chân chim rám nắng đồi mồi Buồn càng chất chứa lấy nồi thổi cơm Sầu vương ướt cả củi rơm Giải khuây chén rượu bụi cườm mắt cay Ôm đàn phím chẳng rời tay Thương người khổ ải bấy nay xa nhà Cuốc kêu muôn dặm quan hà Đèo ngang khắc khoải gia gia não nùng Bướm hoa sao nỡ lạnh lùng Cành đào héo úa sượng sùng trúc mai Võ vàng đòi đoạn khứ lai Trống tiều thảng thốt đêm dài vắng teo Sương rơi đầu ngõ hắt heo Xót thương thiếu phụ xóm nghèo chờ mong Đắng cay dằng dặc trốc mòng Chinh phu xa lắc long đong chốn nào? *Đoàn Thị Điểm dịch ra song thất lục bát 31.1.2019 Lu Hà Đoạn Trường Sầu Ly cảm xúc thơ Đặng Trần Côn bài 5 Có hay yếm thắm xuân đào Năm canh trằn trọc nghẹn ngào cái thân Hồn theo cánh hạc đằng vân Đêm thường bay đến Giang Tân tìm người Lối Dương Đài, thuở dong chơi Rủ về Tương Phố nụ cười say xưa Lên thuyền dìu dặt gió đưa Lả lơi mấy chốc lưa thưa gió lùa Giật mình lốc cốc mõ khua Giấc mơ ngắn ngủi bóng câu dãi dề Giận thân sao chẳng gần kề Cầm tay chàng để tỉ tê chuyện trò Việc nhà chồng chất ai lo Gặp chàng bến Lũng con đò thành Quan Sum vầy lại tiếc canh tàn Nam kha đàn kiến muôn vàn vắng teo Cành hòe hiu hắt trăng treo Giọt sương thánh thót trong veo ngõ buồn Lòng theo gió biển mưa nguồn Người đâu chẳng thấy lệ tuôn đôi hàng Bánh xe lăn lóc phũ phàng Bến Nam trước mặt bẽ bàng ngàn xanh Cỏ non mơn mởn cũng đành Một đàn cò đậu mong manh liễu hờn Xôn xao bướm trắng chập chờn Vẳng nghe tiếng địch véo von trên lầu Đường về nẻo Bắc thanh lâu Phồn hoa phố thị công hầu thảnh thơi Xa trông nghi ngút ngàn khơi Mênh mông khói tỏa chơi vơi nỗi niềm Cánh chim bạt gió nhiều thêm Lạc loài kêu khóc quanh thềm mộ hoang Thê lương đàn quạ khăn tang Ngổn ngang gò đống khói nhang mịt mù Côn trùng thảo mộc âm u Dể giun tấu nhạc tiếng tù và xa Lũng Tây nước cuốn bao la Trên không nhạn lượn xế tà thuyền câu Thiếp tôi ướt thấm mái đầu Vi lô lau lách người đâu chẳng về Chân mây thấp thoáng bốn bề Ngược xuôi chen chúc sơn khê trập trùng Hỏi thăm dè dặt ngại ngùng Từ miền chinh chiến hãi hùng Ngọc Quan Gậy kia rút đất khôn ngoan Khăn giao cầu đảo nồng nàn thấy tiên Vọng phu hóa đá cũng nên Ôm con mà khóc thuyền quyên má hồng Ngậm ngùi ngọn cỏ non bồng Chàng còn tham phú tước phong công hầu Tiền Đường sóng nát ngọc châu Trách ai xa cách nhịp cầu tương giao Hướng dương tình thiếp nôn nao Cuốc kêu khắc khoải nghẹn nào mạch tương Tỳ bà réo rắt thê lương Ngựa hồ hí gió Vương Tường lệ rơi Buồn trông cửa biển ngàn khơi Cánh buồm thấp thoáng chơi vơi cuối trời Sen tàn cúc rớm làn hơi Thu sầu gió bấc lẻ loi kiếp người Ngân Hà lấp ló sáng soi Chuôi sao Bắc Đẩu thôi đòi hướng Đông Ngả Đoài đồng ruộng mênh mông Trăng vàng nuối tiếc dòng sông ân tình Đèn khuya chiếc bóng in hình Trên tường con hỏi là mình với ta Đêm đêm cha lại về nhà Đĩa dầu hao cạn canh gà nỉ non Sâm thương đôi ngả héo mòn Mỉa mai chèo bẻo lon ton hót hoài Nỗi lòng thiếp chẳng nguôi ngoai Tùng quân giong ruổi mãi ngoài ải xa *Đoàn Thị Điểm dịch ra song thất lục bát 1.2.2019 Lu Hà