Cái Hôn Ra thế cái hôn quý thế ư? Mà người quân tử vẫn sầu tư Băn khoăn cho đến già đời nửa Chỉ để nói rằng anh vẫn yêu Yêu em mà laị chẳng nên hôn Mắc nợ cho nhau chỉ một lần Em biết em thương mà phaỉ chịu Cõi trời lồng lộng gió quan san Khổ ải trùng dương vượt biển khơi Tìm người trong mộng buị hồng bay Chen chân theo bước giòng người chạy Nháo nhác tìm người em đã say Cái hôn rạo rực buốt lòng ai Mà chẳng chạm môi để lạnh đời Nuối tiếc u hoài ba thập kỷ Bây giờ lên tiếng gọi người ơi! Người ở phương trời mây tím bay Tím lòng nhớ lại mới buồn thay Thì ra như thế là yêu đấy Mất một cái hôn trói cả đời... Cái hôn cũng có vạn lần hôn Da diết yêu thương mộng vẳng hồn Cũng có cái hôn hờ hững đấy Như người trong tiệc cưới tân hôn Thế đấy cái hôn chiếu lệ thường Hôn ai giá lạnh cả muà đông Nóng lòng em nhớ về phương ấy Người ấy buồn không có lạnh lòng? Người ấy đi xa vẫn nhớ về Chiều chiều mây tím ở miền quê Phong lan đang được muà hoa nở Nâng cánh hoa rơi lệ ưá nhoè Người ấy yêu sao mà khổ thế Nửa già thế kỷ vẫn còn mơ Mơ ai trong cõi đời đen bạc Gặp để cho nhau mộng ngẩn sầu Người ấy chậm đi một sát na Để em lỡ bước một đời hoa Chần chừ anh để em nhầm bước Giận giữ qua sông phải lụy đò Mới biết cái hôn quý lắm sao Mà người quân tử vẫn tôn thờ Yêu nhau như thế là bi lụy Suốt cả đời ai khổ đợi chờ…! 16.2.08 Lu Hà Cõi mộng trường Nửa đêm bừng tỉnh giấc mơ Chong đèn ngồi dậy làm thơ nhớ nàng Thì ra tôi vẫn yêu nàng Nỗi buồn day dứt ngỡ ngàng ngẩn ngơ Đường trần lạc cõi mù sa Chinh nhân dạm thẳm phương xa tím trời Ai xui lại gặp trên đời Bầm gan tím ruột buồn trôi hao gày Năm dài tháng rộng khôn cùng Hình em nhức nhối theo giòng thời gian Em tôi phúc hậu duyên thầm Trời xe chỉ thắm môi son má hồng Bàng hoàng mưa ướt cõi lòng Tái tê giá lạnh đoạn trường triền miên Trời ơi! Em vẫn là em Xinh tươi yểu điệu hồn nhiên thuở nào Giang hồ gặp buổi lao đao Giưã đường đâu dám má đào xe duyên Trách cho nguyệt lão sang tên Sổ trời quên dấu là em vơí mình Thiên đình khung cưỉ tàn canh Đường tơ chưả kịp mộng tình trao anh Em tôi rối chỉ tơ mành Dệt nhầm một tấm mộng tình cho ai? Trời ơi! Gian dối là trời Thuyền anh thăm ván, cho người đâu đâu... Em tôi sửa lại mái đầu Thắt lưng hai họ dầu dầu qua sông Một bầy cá sấu giưã giòng Nhăm nhe vật sóng bụi hồng trầm luân Si mê đệ nhất phu nhân Trái duyên cưỡng ép vàng son má đào Ngây thơ lỡ bước sa cơ Trái tim lầm lỡ lạc vào dầu sôi Hận thù nấu chín em tôi Thảm thương khóc thét kêu trời còn xa Trời già ngụ trốn mây xa Cửa quan chót ký oan gia nỗi gì ? Trần ai cay nghiệt bao đời Hồng nhan bi lụy lạ gì thuyền quyên Trời già quen thói đánh ghen Để em phải chiụ bao phen héo tàn Hận lòng nhớ bóng tùng quân Đắn đo quyết chí muôn phần lao đao Đường trường khắp ngả ta bà Đùng đùng trống nổi màu cờ đổi sang Đông Âu nổi trận cuồng phong Mở toang biên giới theo giòng lộ sinh Em tôi mái tóc còn xanh Phen này cũng quyết liều mình xem sao? Gái ngoan xông chốn ba đào Vì anh khổ lụy tình nào có hay Xếp hàng như kẻ ăn mày Chờ tờ cư trú vận may xứ người Anh ơi! Anh trốn đâu rồi Ái tình vẫy gọi nào ai tỏ tường Trời tây nhuộm áng mây hồng Nhìn về cố quốc đỏ lòng xót xa Ròng ròng đôi ngả tơ vò Duyên tình chẳng hẹn con đò bi thương Nào ngờ lại gặp anh hùng Tấn tần em đã ngã lòng phu thê Mừng em chín nẻo sơn khê Cuối cùng em đã đi về chốn nơi An tâm anh đã yên rồi Aí tình là cõi mộng đời em ơi! 15.2.08 Lu Hà Hắn Chẳng Giống Ai Say mãi mà sao cứ thế này Người xa trong mộng vấn vương thay Cả ngày thơ thẩn làm sao ấy Lẩm bẩm cho ai ngớ ngẩn cười Có phaỉ trẻ trung gì nữa đâu Mà sao ta vẫn cứ âu sầu Tương tư món nợ cao như núi Đè nát trái tim kẻ bạc đầu Hết đứng lại ngồi đi vẩn vơ Ngó trời ngắm đất gió lơ thơ Lẻ loi tìm chỗ người thưa vắng Dấu hạt trân châu buị phấn mờ... Công việc vật vờ trí trá thôi Bạn bè đồng nhiệp ngó mà coi Làm sao bỗng hắn ra như vậy Hắn chẳng giống ai ở cõi đời... Hắn như con cáo lại như chồn Âý thế mà như kẻ mất hồn Lẩm bẩm cái gì nghe chẳng rõ Bảo rằng ôn lại tiếng Việt Nam Ngượng cười biến báo kẻ tha hương Hắn là con sói chốn rừng hoang Xa quê tiếng mẹ thành khao khát Hắn dấu hình ai ở cõi lòng? 2009 Lu Hà Mảnh Giấy Vương Tình Trong giấc ngủ đêm cứ chập chờn Mờ mờ nhân ảnh bóng hình nhân Khoan sâu trong mộng ngàn thương nhớ Kéo cả đêm trường lệ chưá chan Anh tự trách mình ở thế gian Đi rồi còn để một tình nhân Ghi vào mảnh giấy lời âu yếm Bóng gió gì đâu để hiểu nhầm... Ngày đó nghĩ suy quá giản đơn Chia tay lời đẹp ý cho xuân Nào ngờ em laị càng suy xét Anh đã nuôi tình mộng chưá chan.. Chuyện đã lỡ rồi anh phải đi Giang hồ thoả chí kế sinh nhai Lòng nào còn để vương tơ cũ Nặng gánh cho anh ở xứ người... Em ơi! Có truyện ở trần gian Mảnh giấy vô tình nặng ý son Ai khéo ngây thơ mà khổ thế Lụy tình em chịu cả trăm năm Nghĩ lại mà sao giận cái đời Sinh ra chỉ để khổ nhau thôi Đông tây nam bắc còn xuôi ngược Nước mắt vòng quanh cứ chảy hoài Mảnh giấy vô tình nặng thế sao? Gánh đời bước cả đến hư vô Không gian chững laị lời than thở Trái đất ngừng quay lệ thảm sầu… Anh ở bên này vẫn giõi trông Từng ngày từng tháng nguyện cầu mong Gia đình em được đầy phước lộc Êm ấm toàn gia đẹp ý chồng. 2008 Lu Hà Mối Tình Tô Vũ Đi sứ mà không thẹn quốc phong Anh hùng danh sĩ sáng triều cương Thuyền Vu gian trá hòng lung lạc Tô Vũ nào xanh vỏ đỏ lòng Ngục tối chẳng sờn bậc trí nhân Trung quân ái quốc tấm lòng son Hung nô run sợ người quân tử Đày aỉ chờ dê đực đẻ con Sớm tối bạn bầy với cỏ cây Bức thư gửi nhạn gió mây bay Một mai đỗ xuống vườn cung cấm Hán Đế bàng hoàng đau xót thay Trời đất hoang vu tuyết phủ dày Nỗi buồn tê tái có ai hay Bỗng đâu đưa đến người xưa ấy Bốn mắt nhìn nhau rụng rã rời… Họ đã cô đơn thành vợ chồng Rừng sâu rùng rợn gắn tao khang Đêm đông giông bão tình ân ái Một bước chẳng dời bao mến thương Rồi một ngày kia rụng lá tàn Muà hoa chẳng trọn tháng ngày xuân Hán- Hồ hai nước thành giao hảo Thánh chỉ ban ra giận dỗi hờn Chàng phải trở về Tô Vũ ơi Nuí rừng thăm thẳm trái tim rơi Đàn dê nhớ chủ kêu thê thảm Gió rít hang sâu giọt vắn dài Bi tình bi sử xót thương đau Lẽo đẽo tiễn đưa lệ ứa sầu Kẻ ở người đi đường cách trở Người rừng thiếu phụ nhớ trăng thu Quan aỉ cỏ cây cũng héo hon Quân binh nuốt giọt suối ưu phiền Thương người danh sĩ duyên tiền sử Khoảng cách ngàn năm hận thế trần Bốn mắt nhìn nhau đắm gửi trao Tháng ngày hạnh phúc phút ly tao Chàng về sứ sở nàng heo hắt Thui thuỉ từng cơn gió tuyết gào… Một gói phu thê nợ nuí rừng Đường xa một chút khóc thương lòng Chớ quên đói khát cùng đau khổ Đèn đỏ thành đô xua ánh trăng Nàng lại trở về hang tối xưa Ngoái đầu hút bóng bước chân xa Ổ rơm lạnh ngắt người thương vắng Trằn trọc hoang vu lệ ứa trào Người ở kinh thành muôn tiếng reo Hai hàng văn võ giữa vương triều Hán vương ngự giá thân nghênh tiếp Tô Vũ bâng khuâng lệ chén sầu Tôi viết bài thơ tỏ ngợi ca Mối tình Tô Vũ giưã hoang sơ Ngàn thu vằng vặc còn thương xót Thiếu phụ ngàn năm ngóng đợi chờ 2008 Lu Hà