Sơn Thủy Hữu Tình họa thơ Phi Anh: Bức Tranh Thủy Mặc Lão hạc loay hoay để ngáy đèo Mệt nhoài xương cốt bỗng chim reo Cỏ non gối đệm no tròn giấc Cành lá màn giăng đói ngoẹo theo Giở nắm cơm con mồm méo xệch Mở chai mắm nhỏ muỗi bay vèo Suối trong bống đỏ từ khe núi Cò vạc mò tôm đục gốc bèo 7.3.2017 Lu Hà Lời Tâm Sự Của Em Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Nói Cùng Anh Em biết đó là điều cũ kỹ Chuyện tình yêu tối kỵ nói ra Những gì là của chúng ta Niềm vui gắn bó dễ mà san đôi Đâu so sánh núi đồi cao thấp Để ngậm ngùi hấp tấp chia lìa Nỗi đau bất tận bên rìa Rừng hoang thay thế đầm đìa mưa rơi Thương cánh bướm chơi vơi thấp thỏm Đóa hoa kia kia thâu tóm trái tim Không gian cô quạnh im lìm Câu thơ nặng hạt nhấn chìm biển sâu Chẳng có gì âu sầu vĩnh viễn Màu phù tang dâng hiến bao la Cỏ xanh khí quyển quan hà Không mùi không vị gọi là oxy Đời dâu bể phân kỳ bèo bọt Đóa phù dung thảng thốt xót xa Lúc tròn khi khuyết gương nga Cuối thu mờ ảm chiều tà gió đông Chỉ mong được cánh đồng dĩ vãng Cho ngày mai thấp thoáng tương lai Phong phanh dải lụa nét ngài Chùm hoa trang sách nguôi ngoai lụy phiền Mủa xuân đến thiên nhiên rực rỡ Trái tim em thách đố sống còn Tấm lòng chan chứa vàng son Tâm hồn thực sự nước non như người. 7.3.2017 Lu Hà Dứt Từng Khúc Ruột Cảm dịch thơ Nguyễn Kim: Xót Xa Thơ em viết xé từng khúc ruột Biết làm sao tim buốt nhói đau Luân hồi lần lữa trước sau Trần gian bạc bẽo vàng thau bụi mờ Chữ đuổi theo bơ vơ thuyền ái Cuộc bể dâu tê tái đoạn trường Đôi bờ sóng vỗ đại dương Gọi nhau í ới quê hương hẹn về Hồn mênh mang dãi dề năm tháng Bước phong trần cay đắng xót xa Bâng khuâng khắc khoải canh gà Cuốc kêu eo óc trăng tà mờ soi Xóm làng xưa mặn mòi cá nước Dòng Hương Giang thốn thức tiếng chim Tình như phận cải duyên kim Dập vùi bão tố đắm chìm biển sâu Mái tóc anh bạc màu sương gió Bóng hình em ngọn cỏ lá cây Bần thần giây phút ngất ngây Sen vàng bảng lảng vui vầy thế thôi Hạt mưa thu núi đồi xa tít Ngước mắt lên thở hít khí trời Phập phồng lồng ngực chơi vơi Trên mây bỗng thấy tiếng cười ròn tan. 7.3.2017 Lu Hà Khi Gió Xuân Về Cảm hứng thơ Nguyễn Kim: Chiều Quê Hương Mỗi khi én lượn bướm bay Gió xuân khắc khoải hương say nỗi niềm Trăm hoa đua sắc quanh thềm Bạch liên phượng vĩ êm đềm bóng giăng Sóng hồ tăm cá mênh mang Hồn thơ mát rượi hỡi chàng thi nhân Yêu xa rồi lại thương gần Phù dung bèo bọt bước chân phong trần Xót xa cây gạo gốc phần Tháng năm vò võ tần ngần sương rơi Rằng người thứ lữ chốn nơi Có còn nhớ tới một thời xa xăm Vườn thanh dưới ánh trăng rằm Ruộng dâu vun xới chăn tằm ươm tơ Công anh ai nỡ hững hờ Mà sao giông tố đôi bờ biệt ly Em buồn nửa mảnh nhung y Tro tàn lơ lửng kinh kỳ mờ xa Ngậm ngùi một dải ngân hà Một vầng sao lạ thiết tha nhắn hoài Nửa vòng trái đất gót hài Trán nhăn tự lự thở dài vấn vương Bồi hồi tiếng vọng quê hương Đò thuyền vắng vẻ tịch dương đợi chờ! 7.3.2017 Lu Hà Chiều Nắng Nhạt Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Sân Ga Chiều Em Đi Chiều nắng nhạt vấn vương gió lộng Bụi bám đầy còi rống ba lô Dòng người xuôi ngược ô hô Em đi nghĩa vụ cơ đồ nước non Cay khóe mắt bồng con đứng đó Gạch đá lăn nóng đỏ bàn chân Khom lưng ngơ ngác bần thần Tóc xòa ngang trán tủi thân nghẹn ngào Tay nắm tay thì thào chan chứa Một thoáng thôi lòng đã bắc nam Xót xa thiếu ánh trăng rằm Sơn khê vực thẳm tối tăm mịt mù Rừng cây lạ vi vu xào xạc Đàn trâu cày xơ xác bước qua Trái cây ngọt lịm bốn mùa Mô tê răng rứa sim mua trắng đồi Anh ở lại bồi hồi thương nhớ Ngọn đèn mờ vò võ trang thơ Hoa trên cửa sổ bơ phờ Giọt sương lã chã hững hờ trăng lên Trong giấc ngủ sầu miên khắc khoải Cuốc kêu thương tê tái đoạn trường Hoàng hôn khuất bóng tà dương Đông về heo hút thê lương mái đầu Thời gian trôi bóng câu vội vã Bên vỉa hè thuốc lá chè tươi Khát khao nghe một tiếng cười Nụ hôn thầm lặng của người anh yêu! Bờ dương liễu tiêu điều buồn bã Tháp hồ gươm bóng ngả lá bay Hàng cây vú sữa hết say Thơm mùi mật chín heo may áo sờn! 7.3.2017 Lu Hà