Ba Cây Trúc Xinh Ba cô xinh quá là xinh Dưới trời nắng hạ xanh xanh mái đầu Mấy ai an ủi Hằng Nga Thẹn người trần thế bây giờ đẹp hơn Dõi trông khắp ngả nhân gian Lạc Hồng giống ấy môi son má đào Ba cô tưà tưạ như nhau Phất phơ giải lụa hồng hào tuổi xuân Ngẩn ngơ như ánh trăng ngàn Mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười Hoa khôi ở tận Cali Mắt huyền lóng lánh cho ai bồi hồi... Hồn thơ thoang thoảng bên tai Thầm thì hỏi nhỏ cho tôi hôn đào Yến oanh khúc khích thì thào Mây hồng lãng đãng rì rào biển khơi Dong thuyền hạ cố tới nơi Bồng lai tiên cảnh rước mời ba cô Ba cô thèn thẹn xuống đò Màn huỳnh trướng phủ đỏ màu hoàng hôn Đàn ca nhị sáo nỉ non Nghê thường dạo khúc trần gian u hoài Say xưa chén rựợu mao đài Thế nhân ghẻ lạnh người ơi đừng về Đường xa dạm nẻo sơn khê Quê nhà lạc lối ngậm ngùi xót xa Dân nghèo bưã nói bưã no Cùng tôi bốn bể chu du đất trời Một nhời như thớt chém đôi Nhất ngôn quân tử chân mây góc trời! 3.1.2011 Lu Hà Chào Cô Tracey Vu Trời ơi! con gái nhà ai? Như tiên giáng thế đất trời nổi điên Hồng hào một đoá thiên nhiên Đường cong rõ nét mắt huyền lâng lâng Lúng la lúng liếng duyên nồng Kiếp sau xin nguyện trọn lòng theo cô Làm chồng hay tớ trong nhà Toàn tâm phục dịch đuổi gà tưới rau Sớm chiều chăm chỉ xin hầu Nấu cơm rưả bát thế nào cũng xong Miễn rằng bống bống bang bang Được bồng được bế là mừng thân tôi Sòn sòn năm một là vui Con đàn cháu đống khơi khơi cưả nhà Tổ tiên họ mạc hai nhà Khói hương nghi ngút rể dâu ông bà Mênh mông trong cõi ta bà Trùng dương dặm thẳm la đà biển khơi Cháu con dải dác khắp nơi Hai ta về cõi chân mây cuối trời...! 30.1.2011 Lu Hà Hạt Giống Hồng Hoang Chuyển thể thơ Diêu Linh: Tự Khúc Xuân Anh gieo một hạt hồng hoang Vào lòng mảnh đất tình thương thuở nào Em còn đứng ở đồi cao Kiêu sa gió thổi bốn muà đợi ai...? Giọt nào nắng thấm bờ môi Run run tê dại mãi hoài em ơi! Muà nào gió gọi mưa rơi? Cho anh gõ cưả trọn đời thủy chung... Hững hờ giọt nước xuôi dòng Tình anh thấm đẫm má hồng phôi phai Dửng dưng em vẫn hát cười Bướm hoa dìu dặt vui tươi xuân về... Mây hồng muôn nẻo sơn khê Biết đâu mà đợi mải mê anh chờ Hỏi trời Nguyệt Lão se tơ Thuyền tình ai hẹn bến đò sang ngang Ngậm ngùi gịọt nước sông Hương Điệu hò mái đẩy bến sông nhỡ nhàng Ôi thôi em đã lấy chồng Thương cho hạt giống hồng hoang buổi đầu...! 30.1.2011 Lu Hà Hoa Hồng Sứ Lạ hoạ thơ Phương Nguyên Buổi sáng trời tây rực nắng hồng Trong vườn khoe sắc đoá hoa thương Ngạt ngào hương nhụy tình ai đó Sở thích cùng nhau vẫn nhớ mong Thầm thì đâu đó tiếng yêu đương Thoang thoảng xa xưa dưới nắng vàng Hai hàng phượng vĩ buồn thăm thẳm Trăm cánh hoa hồng khóc gió sương Anh biết tình hoa vẫn thắm trong Trong thơ em gói dấu son hồng Phương xa chớ thấy trăng tròn khuyết Mà nghĩ lòng em biến đổi chăng? Đêm nay theo gió với mây trời Mang cả mùi hương hoa thắm môi Anh ở nơi xa sao chẳng thấy Ngân hà lấp lánh mộng hồn rơi! Sao mộng hương tình trăm cánh rơi Dù cho năm tháng chẳng tàn phai Anh ơi! Có biết mà ôm lấy Đón cả lòng em cả đất trời! 19.11.2009 Lu Hà Thời Ấu Thơ Thơ hoạ lại Ơ kià em gái nhỏ Thơ thẩn chơi bên đường Tôi ngậm ngùi xót thương Bóng xưa thời thơ ấu Dấu trong miền dĩ vãng Năm tháng chẳng phai tàn Âm thầm như trăng rầm Nơi quê hương nghèo khó Tôi nhớ người bạn gái Cùng lũ trẻ chơi đuà Bên hố đen ngày xưa Khoét sâu bằng trận pháo Chúng tôi vui láo nháo Trò chàng rể nàng dâu Thành hai họ thông gia Kết giao bằng sắt thép Mùi mồ hôi nhễ nhại Chú rể lưng cháy đen Cô dâu lại rất hiền Mắt nhung huyền lóng lánh Khom lưng làm kiệu rước Chia đều gái và trai Quan khách vang tiếng cười Bỗng kinh hoàng la lối Bầu trời mưa đạn pháo Đinh tai chớp sáng loà Tan tác như đàn gà Tìm sao nơi ẩn nấp Mạnh ai người ấy chạy Thân bé nhỏ chân trần Tiếng nổ nghe rất gần Bên gốc cây bụi cỏ Mưa pháo vưà tạnh hẳn Chúng gọi nhau í ới Hãi hùng từng mảnh rơi Hè nhau đi tìm bạn Hoàng hôn vưà ập tới Chẳng thấy bóng cô dâu Nàng trốn ở nơi đâu ? Bọn trẻ con ngơ ngác Rồi có tiếng oà khóc Bọn trẻ lao tới nơi Cô dâu đã chết rồi Máu me mềm rã rượi Như con chim vỡ tổ Chạy đi tìm mẹ cha Chúng đứng sát cạnh nhau Rung toàn thân nức nở Bóng đêm trùm bao phủ Leo lắt ngọn đèn khuya Bên tấm ảnh âu sầu Lâm râm lời cầu nguyện Lãng đãng trời mây xám Nơi đất khách quê người Chú rể thời xa xôi Hồn thơ về cố quận 21.11.2009 Lu Hà Vô Duyên Bất Kiến Ngộ nhận bảo là yêu Mà đâu phải tình yêu Vô duyên còn vương vấn Cho cõi đời khổ đau Câu chuyện thành bi ai Nhắc lại để làm chi Chôn vùi trong dĩ vãng Hỏi lòng sao thảng thơi? Lạnh lùng chẳng biết đau Giận hờn chi gió mưa Cơn mưa thành màu nhiệm Sét đánh chẳng lià nhau Còn chiều mưa cuả tôi Mang nỗi niềm xa xôi Cách xa vài thập kỷ Khi nàng đứng bên tôi Mấy chục năm trôi qua Còn đâu xanh mái đầu Ai buộc ta phải nhớ Bóng hoàng hôn lu mờ Chẳng thấy giận thấy thương Dửng dưng cõi vô thường Ra đi không ngoảnh lại Yêu đâu mà vấn vương Nàng đã có người yêu Ăn ở với người ta Tháng năm dài săn đuổi Khát khao tình trăng mơ… 23.11.2009 Lu Hà Xin Chớ Phiền Lòng tặng Nguyễn Văn Thơ Một bài thơ viết ra Như làn gió thoảng qua Hăng hăng mùi bọ xít Hương cay mờ sương khuya Sống trong cõi trần gian Buổi hoàng hôn suy tàn Bóng đè lên xã hội Thương cuộc đời lầm than Vết seọ dài trên lưng Hay mượn tiếng văn chương Như lòng anh muốn nói Bao cuộc tình thê lương Đâu phải chỉ riêng anh Con chim hận trời xanh Yêu ma và rắn rết Cắn tan giấc mộng lành Một vần thơ xa xôi Đeo đẳng mãi u hoài Hư hư và thực thực Biết nói làm sao đây? Một cuộc tình xa xưa Hay nhặt được ở đâu? Trong cõi đời đen bạc Mà viết thành ra thơ… Tâm hồn ưa mặn mà Những duyên dáng thiết tha Lãng đãng vầng mây bạc Đêm thu huyền trăng mơ Ôi! Anh Nguyễn Văn Thơ Bài thơ đã viết ra Xầm xì và bàn tán Khen chê làn gió qua Đọc thơ mà thấy cay Trong cay mà có say Bồ hòn sao mà đắng Thế gian thường xưa nay 16.11.2009 Lu Hà