An Ủi Ngọc Quyên Thương em bị ốm mất rùi Búa đanh còn đó ngậm ngùi xót xa Cùng nhau dựng lại trái nhà Yến anh đàn hạc la đà trăng lên Chớ nên ủ rũ khóc rên Có anh bên cạnh làm nên sự đời Vui lên mà nhoẻn miệng cười Nửa đêm nhập mộng ở nơi thiên đàng Nghe tim trống đập nhịp nhàng Cái oanh ỏn ẻn dịu dàng thiết tha Quản chi tủi hận sa bà Tìm trong phây búc Lu Hà ngồi đây Ngọc Quyên đắm đuối ngất ngây Hồn thơ lai láng vui vầy tháng năm Bõ công canh cửi tơ tằm Trăng thanh gió mát ta nằm đếm sao Thần Nông ngả mũ xin chào Tinh cầu chan chứa má đào ngẩn ngơ Chặng đường xa lắc nào ngờ Đồng hành có bạn hững hờ gió mây Bần thần ôm bóng ấp cây Cờ vây điểm nước vơi đầy nỉ non Trăm năm hẹn cuộc vuông tròn Nghìn thu còn nhớ môi son tuyết ngà ! *Bi om rui ! Nghĩ chặng đường dài phải đi mà ủi quá . Huhu ! 15.1.2015 Lu Hà Anh Chết Nửa Người cảm xúc với tấm hình của Ngọc Quyên Ai hay anh chết nửa người Nửa gieo hỏa ngục nửa chơi cung trời Khuân vàng đầy đầy đặn lả lơi Hồn say sóng nước chơi vơi bến tình Trúc xinh mọc ở đầu đình Em xinh em đứng một mình cũng xinh Ca dao từ thuở học sinh Bỗng nhiên nhớ lại cô mình kia ơi! Xuân hồng én lượn cuối trời Xôn xao ong bướm nụ cười Ngọc Quyên Bâng khuâng lạc nẻo đào nguyên Trữ La dải lụa thôi miên một tòa Tây Thi yểu điệu sơn trà Hương thơm thoang thoảng nhạt nhòa suối mai Sương ngây huyền ảo thiên thai Ngờ đâu Từ thức canh dài hoài mơ Thuyền tình rẽ sóng lên bờ Quỳnh giao liễu phủ lờ đờ cá bơi Tần ngần ướm hỏi đôi lời Thẹn thùng má phấn người ơi, là người! 14.1.2015 Lu Hà Bên Thềm Bóng Ai viết tặng Ngọc Quyên Tiếc rằng em chẳng gặp anh Mùa đông giá lạnh năm canh ngậm ngùi Cô liêu biển cả dập vùi Bão giông tầm tã sụt sùi chăn bông Kim ô duyên bắc cầu vồng Thiên thai anh đợi non bồng ngất ngây Nâng niu chén ngọc vơi đầy Phòng loan ấm áp vui vầy tháng năm Thơ anh ươm kén tơ tằm Trăm năm một chuyến em nằm đếm sao Yến anh thủ thỉ ngọt ngào Thanh mai trúc mã dạt dào biển đông Cỏ non xanh mướt cánh đồng Cừu dê nao nức bưóm hồng xuân sang Thảnh thơi ta sẽ trình làng Mẹ cha hoan hỉ họ hàng đôi bên Em là thục nữ thuyền quyên Còn anh cát sĩ thôi miên mộng hồn Trái tim rạo rực nụ hôn Tấm lòng chan chứa biển cồn sóng dâng Thướt tha yểu điệu lâng lâng Phượng cầu Tư Mã bâng khuâng nỗi niềm Trăng thanh gió mát êm đềm Nghìn thu lưu luyến bên thềm bóng ai. 14.1.2015 Lu Hà Hẹn Hò Đuốc Hoa viết tặng Ngọc Quyên Em buồn mắt kính đăm chiêu Lòng anh rầu rĩ sớm chiều chẳng nguôi Đời anh như cánh bèo trôi Mười hai bến nước bồi hồi nhớ em Chiều đông vội vã buông rèm Án thư giá lạnh nư thèm châu sa Mảnh mai bồ liễu tuyết nga Nỗi niềm khao khát mượt mà làn da Ngoài kia nửa mảnh trăng ngà Nửa bên gối lẻ nửa sa dặm trường Thương người giông bão ngàn phương Chân trời góc bể thê lương dãi dầu Kìa ai thờ thẫn giang đầu Thả dòng lá thắm nương dâu gọi đò Em chờ cánh hạc chân cò Tờ thơ cặp mỏ hẹn hò ái ân Đuốc hoa duyên kết Châu Trần Ngàn năm gió Sở mây Tần người ơi! Hàng Nga sõng sượt lả lơi Khuân vàng lồ lộ nụ cười mây trôi Nỗi niềm thương nhớ mãi thôi Tương tư sầu muộn xa xôi u hoài Sinh ra trong cõi trần ai Biết người biết mặt canh dài mưa ngâu! 14.1.2015 Lu Hà Vẫn Còn Tháng Năm Từng mùa lá rụng hoa rơi Bàng hoàng thổn thức tuổi đời dần trôi Ngẩn ngơ một thuở bồi hồi Tình yêu con gái xa xôi mái trường Cùng em đi học trên đường Đá vàng lưỡng lự vấn vương u hoài Anh vì tổ quốc ngày mai Chẳng may lỡ bước chương đài hồng nhan… Sinh ra trong cõi trần gian Phong ba bão táp non ngàn biển khơi Lửa lòng chiến trận chơi vơi Phòng khuê lỗi hẹn với người cách xa Trèo đèo lội suối phôi pha Chiều mưa nạng gỗ nhạt nhòa lệ rơi! Nhìn nhau trước cửa rụng rời Thân tàn cát bụi tả tơi úa sầu Ngờ đâu vẫn trái tinh cầu Ở nơi viễn xứ mái đầu tuyết sương Gặp nhau mà tủi mà thương Em yêu góa bụa thê lương mây trời Ba mươi năm lại nụ cười Vòng tay ôm chặt chẳng rời cách xa Từ nay chung dưới mái nhà Trái tim an ủi cung ngà dựng xây Sớm chiều ta lại ngất ngây Cung đàn dìu dặt vui vầy tháng năm Cùng nhau ngắm mảnh trăng rằm Thương cha mẹ nhện con tằm nhả tơ Bần thần nối lại hồn thơ Cành chim lá gió ai ngờ hôm nay Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay Nửa đời tầm tã trả vay duyên tình Phan An em nhé chúng mình Xuân về chim én hành tinh nhuốm màu Máu xương cốt nhục dãi dầu Ngậm ngùi cố quận nhịp cầu rêu phong Trên cao có Chúa quan phòng Thiên thần soi sáng tấm lòng yêu thương Vần xoay vũ trụ vô thường Nỗi niềm hoài vọng quê hương giống nòi! Cảm xúc khi đọc thơ Nguyễn Phan Ngọc An: Vẫn Mãi Mùa Xuân 15.1.2015 Lu Hà