Vu Thần Em Ơi! Anh thường mơ mộng xa xôi Vu Thần Ngọc Nữ bồi hồi nỉ non Lâng lâng sườn núi trăng ngàn Có hiên Lãm Thúy muôn vàn thiên nga Lần theo dòng suối quanh co Cỏ non xanh biếc bao la hương trời Nhưng anh chỉ thích em thôi Bao đêm tha thiết quen mùi ái ân Phau phau mềm mại trắng ngần Yêu kiều yểu điệu toàn thân trắng ngà Dập dìu gió thoảng mây sa Đầm đià lã chã dạt dào giọt mưa Đèn lồng khi tỏ khi mờ Dạ hương thoang thoảng nhạt nhoà sương đêm Thời gian tuần tự êm đềm Lầu tiên huyền ảo đắm chìm hư vô Dương trần lạnh lẽo đường xa Trượt chân sơ ý hoá ra lại gần Bàng hoàng thổn thức nguồn cơn Bồi hồi nuối tiếc Vu thần em ơi! 2.1.2011 Lu Hà Bồi Hồi Mãi Thôi Đầu năm ngồi dậy bồi hồi Bâng khuâng tư lự u hoài mãi thôi Ngẫm mình như áng mây trôi Phù du bao lớp lệ rơi mấy lần Cam lai khổ tận vô vàn Mà sao tôi vẫn sắt son cõi lòng Tự do khí khái ngang tàng Thuyền tình lận đận má hồng xôn xao Ngũ tuần chưa hẳn về già Tướng công Uy Viễn khi xưa thuở nào Tám mươi tuổi hạc dồi dào Bạc phơ mái tóc ngẩn ngơ trái đào Tương tư vương vấn bơ phờ Thư em gưỉ tới nôn nao tấm lòng Chúc anh sức khoẻ tráng cường An nhiên tự tại mây hồng vẩn vơ Đời tôi ngụp lặn chiêm bao Tiên Nga bồng đảo la đà biển khơi Sáng ra tỉnh mộng than ôi! Thương đàn kiến lưả ngậm ngùi trần ai? Khai bút đầu xuân 2011 Lu Hà Người Tình Trong Mộng Đêm qua anh ngủ với em Người tình trong mộng êm đềm thiết tha Vòng tay ôm chặt xuýt xoa Làn da mát rượi đầm đià hạt sương Mân mê nhè nhẹ sống lưng Đào non hai trái lâng lâng dạt dào Xoay ngang xoay ngưả xoay vô Quặp đùi xiết chặt xoắn vào mình em Ngoài kia tầm tã mưa dầm Thiên lôi cũng mặc tối tăm Ngân Hà Lắng nghe hơi thở mặn mà Dập dìu lên xuống nhạt nhoà toàn thân Vi vu gió thổi như đàn Không gian chững lại nồng nàn đắm say Thiên thần cũng thấy bồi hồi Ghen người trần tục si mê ái tình Bài thơ kể lại chân thành Đêm qua là giấc mộng lành cuả anh! 2.1.2010 Lu Hà Mùi Hương Vẫn Còn Đêm thường mộng mị cũng hay Giấc mơ tiên cảnh trần ai nào bằng Ta hay mơ thấy gặp nàng Như loan gặp phượng như rồng gặp mây Ái ân trần tục mấy khi Trăng sao huyền ảo cỏ cây êm đềm Tiên cô ta khoá gọng kìm Hai tay ôm chặt nỗi niềm chưá chan Lâng lâng cảm giác mê man Làn da mát rượi toàn thân dịu dàng Âm ba vẳng khúc nghê thường Thướt tha yểu điệu trăng vàng ngẩn ngơ Bỗng đâu ai thổi gió vào Bàng hoàng tỉnh giấc mùi hương vẫn còn Quen đường mơ thói nồng nàn Đào nguyên lạc lối trần gian quên rồi Ngán sao cõi tục trần đời Ông Tơ bà Nguyệt nổi trôi luân hồi! 2.1.2011 Lu Hà Ru Hồn Người tặng Chị Aí Vân Tôi sinh ra ở miền trung du Rừng cọ đồi chè vẳng tiếng ru Suối nước dân ca vào máu thịt Như dòng sữa mẹ nhớ chiều thu Réo rắt kià ai vẫn nỉ non Xa hương chẳng đục tấm lòng son Tình đời thế thái bao nhân hậu Thánh thiện kiêu sa đẹp thế trần Sáng cả chiều thu một gịọng cười Mát như nước suối buổi ban mai Phaỉ chăng sông núi sinh ra chị Có một Ái Vân để đẹp đời Hoa nào thanh bạch sống như lan Có chữ tên người đẹp Ái Vân Dù đã nửa rồi sang thế kỷ Vẫn còn vang vọng cả muà xuân Đất mẹ xa xôi vắng bóng người Thiết tha lưu lại buổi xuân thời Như người con gái ngày xưa ấy Thánh thót ngân vang mộng vẳng đời Chị là người mẹ ở trần gian Người vợ yêu thương cuả thế nhân Tôi viết vần thơ đầy cảm phục Đưá con hiếu thảo của tinh thần Bàng hoàng nghe kể chuyện ung thư Không lẽ cuộc đời có thế ư? Sống chết phaỉ đâu là nghiệp chướng Mà trời cay nghiệt nưả chừng yêu Yêu cha, yêu mẹ, thương nhân loại Chung thủy chồng con nặng nghĩa đời Trách nhiệm phải chăng vì đã hưá Nén đau đôi ngả vẫn ca hoài... Cay đắng trời ơi! Chị vẫn cười Cắt đi tóc mẹ để cho vui Ai mà nhanh nhất thì khen thưởng Thương đoá phong lan rụng rã rời…. Lịch diễn đặc dày kín cả trang Đường chim dằng dặc trải muôn phương Mười ngày sau mổ còn đi diễn Con bệnh còn mang bóng tử thần Dây dợ trong người chị lãng quyên Chỉ còn nghệ thuật với niềm tin Như hàng thánh thiện lòng nhân ái Đời sẽ thương mình chị Ái Vân Tôi đã từng bươn trải mọi nơi Nếm mùi đau khổ với bi ai Cúi đầu khâm phục người như Chị Vẫn cắn môi son trọn nụ cười Lời ca thánh thót vọng trời Nam Mà tôi phận bạc chẳng đôi lần Để nghe cho thỏa lòng mong ước Biết đến bao giờ gặp Ái Vân? Số kiếp nhân loài thật khổ đau Trùng trùng duyên khởi chảy về đâu? Giang hồ vương phải vào căn số Nên để ngàn thu nặng mối sầu Tuổi đã cao rồi ngoại ngũ niên Phần ba thế kỷ kiếp tha nhân Mong gì trở laị miền Kinh Bắc Uống giọt dân ca tiếng mẹ hiền Cùng là giòng máu của Việt Nam Tuy chẳng bao giờ được biết quen Kính cẩn đôi dòng thăm hỏi chị Bình an hạnh phúc với chồng con. 28.1.08 Lu Hà