Mộng Tưởng Canh Dần hoạ thơ Võ Đình Tiên Đọc Võ Đình Tiên hoạ tứ thơ Nưả đời lăn lóc cõi chiêm bao Bao nhiêu mộng tưởng hoài thương nhớ Đất mẹ người ơi, chớ hững hờ … Ta đã xa nhà lạc bóng trăng Họ hàng thân thiết khói mây sương Sông sâu uốn khúc dòng thăm thẳm Ai biết rằng ai đã lỡ làng … Sóng nước chôn vùi hạt máu rơi Lợm mùi xác pháo tối trời mây Việt Nam xa nhớ buồn thê thảm Có muốn về thăm cũng muộn rồi … Ta nhớ ngày xưa trước cổng đình Tưng bừng le lói ánh bình minh Pháp thua xua bóng hồn ma trắng Lũ quỷ da vàng lại xuất tinh ? Xuân về làng xóm hội say mê Từng tổ đổi công hết bộn bề Cơm no áo ấm nhờ ơn Đảng Hàng mã đổi trao vẫn não nề ?... Ai có ngờ đâu phận đỏ đen Trái tim lầm lỡ rã phai tàn Trải bao thập kỷ sầu tan tác Chủ nghiã tam vô đã héo mòn Tết đến xuân về đỉnh núi xanh Sơn lâm chốn ấy khóc thương mình Canh dần năm hổ còn lưu luyến Một chút dư thưà xương máu tanh ?... 26.1.2010 Lu Hà Một Dải Tương Tư hoạ thơ Mai Hoài Thu Thu đến, thu đi, thu vẩn vơ Đêm khuya lạnh lẽo ngắm trăng mờ Lòng ta tan nát như mây gió Một dải tương tư mộng thẫn thờ Có phải em về hay bóng mơ Phất phơ tà áo giưã hoang vu Vàng rơi lá uá theo năm tháng Ảm đạm tàn canh lại ngẩn ngơ Em vội ra đi trong gió mưa Rưng rưng khoé mắt giọt đen khô Hao gày huyền ảo màu sương khói Văng vẳng đâu đây điệu thảm sầu Ta vẫn chờ đây mộng hải hồ Côn trùng rên rỉ giưã canh khuya Hồn thơ ngây ngất còn lưu luyến Một dải tương tư một dải sầu… 22.12.2009 Lu Hà Muà Vu Lan Con vẫn băn khoăn nỗi cảm phiền Năm nào Thày cũng nhắn đưa tin Vu Lan thu xếp về thăm Phật Hương khói già lam cánh cửa thiền Hàng năm vào độ tiết trung thu Gió mát trăng thanh khách tảo chuà Nô nức xa gần bao đệ tử Chôn rau cắt rốn tấm lòng xa Nhớ thuở hàn vi ngài Mục Liên Thần thông quảng đại tới cửu thiên Nhãn quang trí tuệ siêu thần lực Thương mẹ âm u chốn cửu tuyền Xoá tội vong nhân lòng vị tha Cho cơm đói khổ những hồn ma Gây bao tội ác nơi trần thế Giải thoát bao dung tháo dải sầu Một sớ cầu siêu gửi tới Thày Đường xa bưu điện có ai hay Phong thư gói trọn tình thương nhớ Gọi chút lòng ghi ở chốn này Sách báo nhà chuà con vẫn xem Gió mây nương nhẹ thấm mưa phùn Cho bao hạt giống thêm tươi tốt Cửa Phật từ bi giải oán phiền Vu Lan 2008 Lu Hà Muà Xuân Xứ Lạnh hoạ thơ Hồng Nhật Nguyễn Thanh Vân Xuân thức dậy chưa? Xuân ngủ lâu ?... Đêm khuya thêm lạnh nỗi cơ cầu Vi vu gió thổi trời thăm thẳm Đất khách sương rơi, rụng trắng đầu … Chén tạc chén thù vẫn chưả say Xa gần bạn hữu có ai hay Quê hương ta đó còn chi nưã Hương khói âm thầm ngấn lệ rơi ! Mưa nắng bao muà lầm lũi qua Thương từng ngọn luá những nhành hoa Xót xa tấm tức bao hồn khổ Đất mẹ ta ơi vẫn tủi sầu ! Huynh đệ tương tàn cỏ dại hoang Nấm mồ xương trắng khói tàn nhang Tha hương hải ngoại tìm sinh kế Ai hiểu lòng ai giưã chốn này ?... Xuân đến mà sao vẫn tái tê Chôn nhau cắt rốn mối tình quê Trùng dương xa thẳm vùi thân xác Gieo luống khổ đau dưới rặng tre … Ai nỡ quên đi tuổi ấu thơ Thời gian đằng đẵng chẳng lu mờ Đường làng ông dắt con đi học Nón lá trời mưa bóng nhạt nhoà... Tai ác làm sao trận gió phong Phương tây ý thức hệ thê lương Chiến tranh tang tóc màu cờ đỏ Khói lưả điêu linh hận chiến trường … Sốt rét rừng sâu trở lại nhà Tương lai mờ mịt áng mây xa Bút nghiên theo gió chiều phiêu lãng Gặp buổi hư danh ruồi nhặng bâu Mẹ cha héo hắt già thêm tuổi Kinh tế gia đình bỡ đói no Tem phiếu cân đo từng bát gạo Ưu tiên đãi ngộ chúng chia nhau ... Ta phải ra đi tìm lẽ sống Chân trời xa lạ kiếp tha hương Tự do tư tưởng bầu tâm huyết Xuân đến đông tàn lạnh vết thương! Chú Thích: Thơ chỉ mượn vần bằng chữ cuối trong từng câu, nhưng nội dung tâm trạng là cuả riêng tôi. 2.2.2010 Lu Hà Nàng Tây Thi Việt quốc non sông bậc mỹ nhân Ngàn năm hương sắc vẫn lưu truyền Trữ La chân núi hồn thơ thẩn Một đoá trà mi ở thế trần Lịch sử ngàn năm có ngậm ngùi Trăng thu bàng bạc nhớ thương người Tấm lòng trong trắng mười năm lẻ Tất cả giang sơn một nụ cười Mưu kế mỹ nhân độc hiểm sâu Ba quân ớn lạnh ánh trăng ngà Thù nhà nợ nước vì ai chứ? Câu Tiễn kẻ kia khéo mập mờ... Ngô quốc quân vương lạc nước cờ Si tình vương nặng nỗi thương đau Thù cha phút hoá thành tri kỷ Hận để ngàn thu một nỗi sầu Chúng giết cha nàng có biết không? Đôi bên tranh chấp khó phân tường Địch ta mờ ảo làn ranh giới Tuổi trẻ thơ ngây chiụ lỡ làng.... Mộng tưởng cống Ngô là cứu đời Vinh quang hiển hách để cho ai Kẻ kia lam lũ cùng cam chiụ Bá tánh chiụ ơn chẳng bận gì... Câu Tiễn Phù Sai cũng thế thôi Quân vương tranh bá chuyện bao đời Kẻ nhân người ác sao mà biết Chuyện đã qua rồi máu lệ rơi! Tàn bạo hơn thua mất nước rồi Hội Kê nuốt hận chẳng nên lời Năm nghìn binh giáp còn hy vọng Phục quốc oan hồn bao tử thi Ba năm nô lệ cho Phù Sai Câu Tiễn bền gan ở xứ người Nếm phân Phạm Lãi bày mưu kế Suối lệ nhạt nhoà cô gái ơi...! Người mẹ quê hương có thấu chăng? Ngàn thu vạn kiếp vẫn chờ mong Trữ La bến nước sầu lưu luyến Hồn ở Linh Nham thuộc nhớ đường Tình giả mà sao nông nỗi này Chân thành ân ái cuả Phù Sai Phút giây chẳng nỡ dời cung Quảng Chôn dấu trong tim một bóng người… Thương mẹ lòng ai nhớ cố hương Dặn dò em gái phút chia ly Ra đi nhẹ nhõm hồn thanh thản Chân núi Linh Nham nhuộm bóng hồng Giây phút cuối cùng đã hiểu ra Thương thân phận bạc kiếp tài hoa Việt Ngô hai nước liền sông núi Con cháu muôn dân vẫn một nhà Xả hiến thân mình cho nước non Vầng trăng vằng vặc tấm lòng son Khuyên Vua vô ý gây nên tội Cung Quảng xa hoa nợ oán hờn... Bắc tiến Trung Nguyên mộng sát nhân Phù Sai nghe vợ phải suy tàn Chiến tranh suy yếu nguồn quân lực Nạn đói mất muà dân khóc than Tây Thi nàng hỡi có hay chăng Câu Tiễn làm sao hiểu nỗi lòng Công lao bỗng hoá thành ân oán Tan nát đời hoa những tháng giòng Thích khách phái đi muốn giết nàng Tâm xà ác độc rõ Việt Vương Một công đôi việc hai nhân mạng Chiếm đoạt tình yêu kẻ phũ phàng... Ván đã đóng thuyền Phạm Lãi ơi! Tài trai kiêu dũng trí hơn người Tình ta đôi ngả từ đây nhé Quảng hàn biền biệt vắng Tây Thi Hồn ở trên mây ngó xuống không Ngàn năm hạ giới xót thương nàng Hôm nay có kẻ buồn day dứt Viết một bài thơ gưỉ gió trăng 1.12. 2008 Lu Hà