Khôn Hay Dại Hở Trời? Ta đã sinh ra ở cõi đời Dù khôn dù dại cũng là người Văn chương thơ phú là căn tính Tấm lòng chia sẻ với muôn nơi Biết đâu chẳng có thằng sân sổ Viết lách như mày quá tự do Thơ phú xem thường khinh phép nước Vạ mồm phải chiụ tội càng to… Thuế khoá quyền hành cuả chúng tao Cầm cân nảy mực trí Mao Hồ Thân trâu kiếp ngựa thằng cu bé Làn roi chuyên chính nếm mùi chưa?... Thơ phú cuả mày đâu có hay Chua chua đắng đắng lại cay cay Chê bai ca thán đời dung tục Dở khóc dở cười buồn thảm thay… Mày cứ bô bô kể hết ra Chân tình gan ruột nỗi riêng tư Vô tình mày cũng moi ra hết Thói hư tật xấu của chúng tao…? Đại diện ước mơ mộng hão huyền Chủ trương đường lối cứ tuyên truyền Hiếu trung xã hội vuông tròn cả Lý tưởng tôn thờ đã bốc men...? Muốn sống khôn ranh phải ngợi ca Tranh tài dối trá có sao đâu Hoan hô dẻo kẹo như ông Hữu Miệng lưỡi không xương bạc mái đầu…. Thân xác thì ai cũng giống ai Sang hèn rồi cũng phải chôn vùi Riêng cái óc người thì khác hẳn Mấy thập kỷ qua cứ nhuộm hoài Danh xưng cao học nghe mà sướng Phúc đức cho ai thoả ước mong Suối vàng tìm lại mùi hôi thối Một đời thanh bạch chẳng giàu sang... Ta vẫn làm thơ chỉ khóc than Thương bao thân phận bọt bèo tan Không quen xu nịnh đời tôi mọi Lạc bước đầu thai ở thế trần?... Nghe nói dân ta giác ngộ cao Mọi người được phép chỉ reo ca Tự hào tràn ngập hơn khổ cực Đánh thắng bao nhiêu cường quốc to? Thơ phú ruồi bâu lũ lạc loài Tâm hồn què quặt ruợu men say Vinh danh dốt đặc lên thần tượng Phá huỷ non sông hại giống nòi. Suy tư đâu phải của riêng ai Ta vẫn làm thơ để tặng đời Nếu phải mang danh là phản động Là khôn hay daị hở trời ơi! 2008 Lu Hà Kính Bái Hương Hồn hoạ thơ Hà Thượng Thân Con cháu sinh ra được mấy người Bồi hồi kính cẩn một giây thôi Tiên sinh đi hẳn còn lưu lại Một tấm lòng son với đất trời Văng vẳng lời thơ dạ rối bời Để người dương thế hận chia phôi Còn đâu sớm tối nghe ai nói Thi sĩ người ơi! Mộng rã rời.... Áo trắng ai kia vắng cuộc đời Vành tang rỏ lệ nước mưa tuôn Bạn bè con cháu đi đưa tiễn Một dải tình thơ đến cổng trời... 13.10.2011 Lu Hà Kính Chúc Thi Sĩ Hà Thượng Thân Nhân thế sinh ra ở cõi đời Phong lưu văn bá bậc thi thời Thượng Nhân để lại bao vương vấn Một tấm lòng son với đất trời Văng vẳng lời thơ dạ rối bời Năm canh rầu rĩ hận chia phôi Giang sơn chìm đắm vào tay giặc Thi sĩ người ơi! mộng rã rời.... Chín mươi tuổi hạc xưa nay hiếm Kẻ sĩ trong đời có mấy ai Sau trước phụng thờ tròn nghiã cả Dù cho mưa bão chẳng phôi phai Cháu có mấy lời thăm hỏi Bác Phúc như Đông Hải thọ Long Sơn Bình an vui vẻ hồn cao vọng Tiếng nhạc thơ bay khúc khải hoàn 4.9.2010 Lu Hà Loạn Tâm Nhân Thế Cúc nở thu về thương cánh hoa Ngậm ngùi phượng vĩ nát lòng ta Hàng me rơi lệ rung sương khóc Xe uỉ nhà chung Đức Mẹ sầu…. Lũ chúng bầy đàn như sói ma Đủ màn sắc phục rõ côn đồ Ầm ầm khua bụi toà Khâm Sứ Gạch đổ tường rơi mắt đỏ ngầu Cộng sản vô thần đâu biết thương Một sáng muà thu gió lạnh lùng Âm thầm tha thiết cầu xin Chuá Chúng giải người đi giưã phố phường… Kế hoạch công viên bí mật thành Nhà thờ phá hủy mọc cây xanh Cho loài ma quỷ tìm vui thú Khủng bố điên cuồng loạn thất kinh Rác rưởi mắm tôm giấy vệ sinh Quẳng lên ô uế chốn tâm linh Công an canh gác cười nhăn nhở Liêm sỉ lạ gì quái tinh Chiếm đất Thái Hà hòng bức đạo Cả toà Khâm Sứ muốn san bằng Xưa nay chuyên chính là như vậy Đảng tính tôn thờ lũ bất lương Đạo đức đua tranh với Chuá trời Ngang nhiên bá đạo lũ ma chơi Chí Minh tư tưởng bầy hoang dã Khỉ tổ không tim óc hại người Vẫn chả lạ gì giưã thủ đô Trung tâm bạo lực vẫn reo hò Yêu nước tức là yêu chủ nghiã Vô lý độc tài mãi thế ư? Thế giới bây giờ đã khác xưa Văn minh điện toán ở trên đầu Loài người đã biết tìm nhau lại Điạ lợi nhân hoà không biết sao?.. Tôn giáo Mác Lê khói thuốc xanh Ru hồn nhân loại đến điêu linh Văn minh cộng sản về đồ đá Xã hội bầy đàn Hồ Chí Minh Thế giới đại đồng giấc mộng xưa Lẻ loi cầm cố cuả dư thưà Mong bầy cừu đói đừng tăm tối Tưới bát canh chiên trận máu đào... Chúng chẳng ngượng mồm vu cáo Cha Truyền thanh báo chí bớt thêm vào Củ hành củ tỏi trò gian trá Nhà báo nước ngoài cũng chẳng tha... Có một bài thơ gửi núi sông Nhắn về tổ quốc nỗi đau thương Chiều nay khoé mắt rơi dòng lệ Ở tận cuối trời mây trắng bay! 3 tháng 10 năm 200 Lu Hà Lọc Máu Nghi Sơn thơ dựa theo bài cuả Trần Nhương Lê Thái Tổ phiêu diêu hồn có biết Con cháu còn đày đoạ dưới trần gian Có ba người quê ở xã Nghi Sơn Bị trúng đạn vật mình trên vũng máu Kià báo ảnh Lê Khả Phiêu hiện diện Ô dù che khu liên hợp lọc dầu Để khai trương Thanh Hoá giọt mưa sầu Muà tăm tối đau thương hằn thế kỷ Hơn sáu tỷ vốn đầu tư ngoại tệ Việc đền bù thì có đáng là bao Đảng tham lam một chút ít hoa màu Dân Tĩnh Hải xót xa đời nô lệ Lê Xuân Dũng ra đi hồn tức tưởi Lê Hữu Nam trút hơi thở cuối cùng Lê Thị Thanh quằn quại nỗi bi thương Toàn dân xã thê lương vì đau khổ Lũ chúng nó trần trụi bầy lang sói Đảng độc tài khinh mạng sống cuả dân Quen tụng kinh Các Mác với Lê Nin Trò gian dối Mao Hồ cầu quỷ đỏ Chính tay hắn xiết cò nhằm thẳng bắn Nguyễn Mạnh Thư con cháu kẻ tội đồ Lê Trọng Hồng chủ tịch xã tham ô Kẻ ra lệnh đưá thi hành chỉ thị Tỉnh Thanh Hoá lu loa truyền thông láo Tên sát nhân khai báo bắn chỉ thiên Một trò cười để lại ở nhân gian Đồng Đại Lộc cầm đầu là cha chú Dân nổi giận kéo đến nhà điạ chủ Hận trào dâng cuả cải hoá tro than Lê Trọng Hồng cùng gia quyến hết hồn Vội tháo chạy hai két vàng tiền mặt Một xã hội lố lăng đầy tàn bạo Sáu mươi năm từ buổi cướp chính quyền Hồ Chí Minh gieo rắc mọi căm hờn Nền chuyên chính giang sơn chìm biển máu 3.6.2010 Lu Hà