viết tặng Liên Lưu Khóc thương mẹ nhiều đêm ấm ức Xác pháo hồng tiễn bước chị đi Xót xa ân hận làm chi Có em thay chị quản gì gió sương Dâu em hái ruộng nương canh cửi Rám má hồng sớm tối ai lo Lưng ong dải yếm bếp lò Ngày hai buổi chợ qua đò sang sông Chuyến này chị tơ vương đã hết Ngó sen gày đã đứt từ đây Bướm hồng rũ cánh hồn say Đỗ quyên thôi hót suốt ngày nỉ non Đời chị sẽ biển cồn sóng dội Hận đầy thuyền tức tưởi em ơi! Tấm thân bèo bọt tả tơi Sầu riêng miếu lạnh ở nơi cuối trời Ba đêm trắng chơi vơi cô quạnh Chỉ thương mình nặng gánh giang san Nhà chồng mòn mỏi canh tàn Quê cha đất tổ trăng ngàn bơ vơ Tóc tơ rối làm sao gỡ được Em lại còn gương lược làm chi Phen này chị quyết ra đi Không quay đầu lại sơn khê dặm trường Quang cảnh lạ trùng dương biển cả Bao nhịp cầu tầm tã mưa rơi Thôi đành tặc lưỡi là thôi Phù du giấc mộng nổi trôi luân hồi Mẹ cặm cụi quay tơ dệt luạ Em băm bèo cám bã nhìn ra Chị thì sương khói nhạt nhoà Lợn gà eo óc cưả nhà người ta... Chị mày lỡ dãi dầu mưa nắng Giưã trùng dương cơn sóng bục thuyền Theo dòng mê dại triền miên Xác thân tàn tạ tật nguyền bi thương Mười năm hận bên giường chăn chiếu Nước mắt trào dàn duạ năm canh Mím môi hương sắc tan tành Vùi sâu chôn chặt mộng lành năm xưa... Người hàng xóm đợi chờ còm cõi Những năm dài tăm tối trôi qua Cái duyên còn nợ mái đầu Đi không trở lại điã dầu cạn khô... Nhưng em hỡi hoa na lại nở Xác ve sầu nay đã hoàn hồn Chị về tìm lại nụ hôn Dừng chân bên bến sông buồn đò ngang Đoái thương chị dỡ dang duyên phận Mối tình xưa lận đận làm sao Kể từ nuối tiếc bướm đào Thư từ dan díu nghẹn ngào hồi sinh... Trái tim khắc dấu tình sâu đậm Tấm lòng chàng cỏ rậm phát quang Bình minh sáng chói nạm vàng Trái hồng chín mọng môi nàng lại tươi... Chờ đợi mãi tái hồi Kim Trọng Mong gì hơn vượt sóng ba đào Sá chi nhỡ bước qua đò Thuyền còn nhớ bến đôi bờ đục trong Tình nối lại dây cung đàn đứt Ca lại bài réo rắt năm xưa Nhặt khoan mưa gió lưa thưa Mặn mà chăn chiếu chị thưà ái ân... Không ngăn nổi máu tràn sôi động Trở về tim trống rỗng em ơi! Dạt dào bổi hổi bồi hồi Xôn xao ong bướm nụ cười hồi xuân... Chị đan lại nồng nàn chiếc áo Mà ngày xưa trót lỡ bỏ quên Bây giờ sợi cũ còn nguyên Long lanh ánh mắt hồn nhiên lại về Qua bao chặng miền quê lam lũ Tấm chân thành rực lưả canh thâu Bùng lên thắp ngọn đèn dầu Bước qua tủi hận giang đầu đèo non Chuyện tình ái nguồn cơn ai tỏ Vần thơ bay cổ độ trăng soi Đêm qua mưa gió đầy trời Hoa soan phủ trắng mảnh đời chị tôi Mẹ già đã thảnh thơi mây gió Hồn phiêu diêu nấm mộ trần gian Chị tôi thắp nén hương tàn Âm dương cách trở muôn vàn nhớ thương! Tôi giờ đã hương nồng thanh sắc Gái hồng nhan phận bạc làm sao Tìm người bầu rượu túi thơ Thi ca xướng hoạ đêm chờ trăng lên... cảm tác từ thơ Nguyễn Binh:" Lỡ Bước Sang Ngang" 31.9.2012 Lu Hà Bài thơ này tôi phải miệt mài viết mấy tiếng đồng hồ mới xong. Chả là sáng nay sau khi đăng bài " Anh Tôi Lấy Vợ " và trót khoe với Liên Lưu là anh đang có ý định cảm tác bài thơ Lỡ Bước Sang Ngang cuả Nguyễn Bính. Nhưng không ngờ Liên Lưu lại sốt sắng đề nghị anh làm đi em rất thích được đọc sáng tạo cuả anh. Thôi thì trót thì phải chét vậy, tôi đành phải vùi đầu mài miệt viết và cuối cùng cũng xong. Lúc đầu tưởng không làm nổi, vì ông Bính viết dài quá mà toàn lục bát. Thơ lục bát cuả ông chưa phải là cao thủ. Nhưng xét cho cùng làm sao Nguyễn Bính có thể là Nguyễn Du được, tuy vần chưa gọn nhưng ý tứ thơ rất hay, cũng cảm động ra phết đấy chứ. Nghe nói người Việt Nam rất thích bài này. Bài thơ này vì Liên Lưu mà tôi cố gắng viết để tặng làm kỷ niệm. Xin được đăng để cho các bạn thưởng lãm, nhất là các cô các mợ sồn sồn đang hồi xuân. Nguyên tác: Lỡ Bước Sang Ngang tác giả: Nguyễn Bính Em ơi em ở lại nhà Vườn dâu em hái, mẹ già em thương Mẹ già một nắng hai sương Chị đi một bước trăm đường xót xa. Cậy em, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương Hôm nay xác pháo đầy đường Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng Chuyến này chị bước sang ngang Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây Rượu hồng em uống cho say Vui cùng chị một vài giây cuối cùng Rồi đây sóng gió ngang sông Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ Miếu thiêng vụng kén người thờ Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em Đêm qua là trắng ba đêm Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn Một vai gánh vác giang san Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương Mắt quầng tóc rối tơ vương Em còn cho chị lược gương làm gì Một lần sẩy bước ra đi Là không hẹn lại ngày về nữa đâu Cách mấy mươi con sông sâu Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh Cũng là thôi, cũng là đành Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao? Tuổi son nhạt thắm phai đào Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người Em đừng khóc nữa em ơi Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em Một đi bảy nổi ba chìm Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần Dẫu em thương chị mười phần Cũng không ngăn nổi một lần chị đi Chị tôi nước mắt đầm đìa Chào hai họ để đi về nhà ai Mẹ trông theo, mẹ thở dài Giây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran Tôi ra đứng ở đầu làng Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa Trời mưa ướt áo làm gì Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng Người ta pháo đỏ rượu hồng Mà trong hồn chị một vòng hoa tang Lần đầu chị bước sang ngang Tuổi son sông nước, đò ngang chưa từng ở nhà mẹ nhớ em thương Ba gian nhà trống mảnh vườn xác xơ Mẹ ngồi bên cửa se tơ Thời thường nhắc "chị mày giờ ra sao?" Chị bây giờ ... nói thế nào... Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang Chị từ lỡ bước sang ngang Trời giông bão, giữa tràng giang lật thuyền Xuôi dòng nước chảy liên miên Đưa thân thế chị tới miền đau thương Mười năm gối hận bên giường Mười năm nước mắt bữa thường thay canh Mười năm đưa đón một mình Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên Mười năm lòng lạnh như tiền Tim đi hết máu! cái duyên không về! Nhưng em ơi! một đêm hè Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn Dừng chân bên bến sông buồn Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang Đoái thương duyên chị lỡ làng Đoái thương duyên chị dở dang tháng ngày Rồi, rồi chị nói sao đây Em ơi nói nhỏ câu này với em Thế rồi máu chảy về tim Duyên làm lành chị, duyên tìm về môi Chị tôi lòng ấm lại rồi Mối tình chết đã có người hồi sinh Chị từ dan díu với tình Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng Tim ai khắc một chữ "nàng" Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo Nhưng yêu chỉ để mà yêu Chị còn dám ước một điều gì hơn? Một lần hai lỡ keo sơn Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung Rồi đêm kia lệ dòng dòng Tiễn đưa người ấy sang đông chị về Tháng ngày qua cửa buồng the Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa Úp mặt vào hai bàn tay Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm Đã đành máu chảy về tim Nhưng không ngăn nổi cánh chim giang hồ Người đi xây dựng cơ đồ Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân Người đi khoác áo phong trần Chị về đan áo lịm dần nhớ thương Hồn trinh ôm chặt chân giường Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây Năm xưa, đêm ấy, giường này Nghiến răng..., nhắm mắt, cau mày, cực chưa Thế là tàn một giấc mơ Thế là cả một bài thơ não nùng Tuổi son má đỏ môi hồng Bước chân về đến nhà chồng là thôi Đêm qua mưa gió đầy trời Trong hồn chị có một người đi qua Em về thương lấy mẹ già Đừng trông ngóng chị nữa mà uổng công Chị giờ sống cũng bằng không Coi như chị đã sang sông đắm đò.