Khát Khao chia sẻ tâm tư cùng Hiền Châu Thơ khao khát nụ đào chớm nở Tình dạ lang hé mở nhụy vàng Trăng non ẻo lả ngỡ ngàng Quảng Hàn trằn trọc chị Hằng đợi ai? Hồn cát sĩ vẫn hoài tưởng nhớ Trái tim hồng giờ ở nơi nao Có nghe sóng vỗ rì rào Lửa lòng trỗi dậy dạt dào giọt châu? Mây sầm sập từ đâu kéo tới Để cung nga chấp chới chơi vơi Mưa ngâu suồng sã tả tơi Cánh bèo trôi dạt về nơi cuối trời Hoen khóe hạnh mộng đời ngắn ngủi Một trăm năm buồn tủi mừng vui Phù dung bao kiếp dập vùi Hồng nhan tri kỷ ngậm ngùi xót xa Cơn giông tố ngân hà thê thảm Mưa trái mùa muôn dặm trần gian Nước non ta vẫn nồng nàn Tình xa viễn vọng chứa chan u hoài Nàng ngồi đó áo dài diễm lệ Đôi mắt huyền vạn thể như lai Sen vàng bảng lảng nguyệt đài Cơ duyên hội ngộ trần ai lỡ làng Thương nhớ lắm lang thang hồ điệp Suốt canh trường thiêm thiếp chiêm bao Sáng nay tỉnh dậy nghẹn ngào Tình thơ dang dở má đào ngẩn ngơ! 3.4.2015 Lu Hà Đêm Xuân Sầu Muộn cảm xúc từ bài đường thi của Tản Đà: Ngày Xuân Tương Tư Mối tơ trách cứ tầm xuân nhả Giống đa tình tìm ngả sầu xưa Chân trời cánh nhạn hay chưa Tờ thư rớt xuống cơn mưa nhạt màu Xa ngàn dặm sim mua trắng xóa Bướm ong vờn chan chứa nữa không Vi lô lau lách mênh mông Đoạn truờng hai đứa hồi chuông đổ dài Đêm thao thức u hoài thương nhớ Đĩa dầu hao nức nở canh thâu Mới nay mà đã bạc đầu Vầng trăng sẻ nửa chân cầu dửng dưng Muốn đi tửu quán chừng không bạn Ngó lại tao đàn hận túi thơ Hồn mây hiu hắt hững hờ Thuyền nan chấp chới sương mờ đại dương Vai nặng gánh tình vương oằn oại Sóng lòng dâng tê tái làm sao Soi gương hốc hác nghẹn ngào Gió mưa hoang đảo ứa trào giọt châu Gió xuân giục giao thừa pháo nổ Một mình ta buồn khổ tương tư Mộng hồn hiển lộ chân như Khói nhang ảm đạm án thư nhạt nhòa! 24.3.2015 Lu Hà Cứ Mỗi Bận tặng Hiền Châu Cứ mỗi bận lên trang phây búc Ngọn lửa lòng tình dục hồn mây Vội vàng chen chúc vui vầy Không gian chiếm chỗ ngất ngây bướm hồng Dù biển động bềnh bồng hoang đảo Cột buồm giương giông bão sá chi Cái oanh thỏ thẻ thầm thì Bên tai thôi thúc rầm rì thông reo Suối róc rách non đèo vực thẳm Dáng hình ai đằm thắm thiết tha Tóc mây xõa trán mặt hoa Dang tay chờ đón Lu Hà ghé chơi Nàng tiên nữ mỉm cười e lệ Tháng ngày qua chẳng dễ lãng quên Hồn thơ thăm chốn đào nguyên Phải đâu hư ảo thiên nhiên dạt dào Trăng cổ độ nghẹn ngào sông nước Như ngàn năm thuở trước mưa ngâu Ngưu Lang Chức Nữ Hiền Châu Kim ô sải cánh nhịp cầu đằng vân Phút hoan lạc ái ân cò lả Dạ hoài lang thư thả hoàng hôn Sông Tương sóng vỗ bồn chồn Tay đàn chân phách trống dồn nhịp tim Cuộc dâu bể cây kim hạt cải Duyên tình xưa tê tái cùng ai Mảnh mai thục nữ chương đài Cành chim lá gió canh dài sầu vương! 31.3.2015 Lu Hà Phiêu Diêu Bóng Hồn chia sẻ cảm xúc cùng Lâm Như Hoa Lòng ảm đạm mưa ngâu dai dẳng Con chim buồn cay đắng làm sao Thương cho cái bướm xanh xao Đôi ta lạc nẻo nơi nào vực sâu? Hồn theo gió năm Châu thổn thức Trúc mai buồn rưng rức trần gian Nụ hồng hương sắc phai tàn Bờ mi người ướt như chan suối sầu Mờ sương phủ canh thâu thê thảm Khách đa tình muôn dặm biển khơi Hải âu cánh trắng chơi vơi Thuyền nan chấp chới tả tơi cuối trời Nghe gió hú lạnh người bừng tỉnh Màn đêm đen tĩnh mịch hoang liêu Ngậm ngùi cảnh vật tiêu điều Ngó qua song cửa phiêu diêu bóng hồn Dáng hối hả chập chờn nhân thế Lũ chúng ta thế kỷ đầu thai Đoạn trường tang tóc bi ai Trái tim ôm xuống tuyền đài nợ vương! 25.3.2015 Lu Hà Ngắm Trăng Hoài Cổ cảm xúc khi đọc thơ Tản Đà: Đêm Thu Trông Trăng Đêm trăng sáng một mình ta ngắm Trăng hỡi trăng, còn thắm mãi không? Ngồi buồn vơ vẩn mênh mông Nửa hồn ngơ ngác cánh đồng quạnh hiu Nghĩ muôn vật liu điu rồng phượng Kiếp hóa sinh lạc hướng ra chi Thần oai vũ trụ có khi Hình thù cổ quái thầm thì giọt mưa Hoa kia nở xuân thừa chan chứa Gái tơ rồi qúa lứa bảo gìa Anh hùng lỡ vận ra rìa Tao nhân mặc khách đầm đìa lệ rơi! Thương cha mẹ trọn đời lận đận Cái cùng con tủi hận giang sơn Kén tằm rút ruột đòi cơn Bướm ong xơ xác giận hờn chơi vơi Sông có khúc lòng người có lúc Khách đa tình trống giục bước mau Nhanh lên dâu bể nhạt màu Cỏ cây héo úa nát nhàu tuổi xuân Trăng ngây ngất vu thần sơn nữ Giọt sương rơi nhũ đá phôi phai Long lanh tuyết ngọc hương nhài Cùng ta đắm đuối thiên thai mộng hoài Soi kim cổ những ai chăng tá Hòn vọng phu thiếu phụ hồn trinh Túi da quằn quại bóng hình Tiền đường sóng vỗ chung tình Kiều Nhi Sầu Thục Đế rầm rì giun dế Tiếng cuốc kêu nhân thế khổ đau Lập lòe đom đóm chen nhau Nghìn xưa để lại vàng thau ánh vàng! 23.3.2015 Lu Hà Mặn Mà Thi Nhân viết tặng nữ sỹ Hiền Châu Hiền Châu nói: Thơ là cuộc sống Là niềm vui giấc mộng trần ai Linh hồn lạc nẻo thiên thai Dập dìu cánh bướm canh dài thiết tha Ai cũng biết Lu Hà chan chứa Tòa thiên nhiên bẻ khóa động vàng Đuốc hoa sáng rực cung hằng Ân ân ái ái thiếp chàng ngẩn ngơ Lúc tỉnh dậy thẫn thờ ngơ ngác Gió đông về xơ xác thế gian Sông Tần núi Sở mây ngàn Ta đây người đó lệ chan đôi dòng Nghe sóng vỗ biển lòng trỗi dậy Trái tim hồng ngây ngất bấy lâu Quản chi cỏ úa cây sầu Tùng quân xa cách nương dâu bến đò Tình phu phụ hẹn hò chăng chớ Kiếp sau đời còn nhớ ta sao? Bao nhiêu câu chữ thì thào Tâm đầu ý hợp nghẹn ngào mưa sa Đêm thanh vắng nhạt nhòa ngấn lệ Chắp tay cầu thế kỷ yêu thương Mưa ngâu tầm tã sông Tương Vu thần đỉnh giáp Trang Vương rã rời Trên phây búc có người thục nữ Nhìn xa xăm quyến rũ Lu Hà Xôn xao thiên hạ gần xa Thanh mai trúc mã mặn mà thi nhân! 4.4.2015 Lu Hà Nỗi Niềm Trần Gian viết tặng Hiền Châu Cứ mỗi bận lên trang phây búc Thấy Hiền Châu trống giục liên hồi Toàn thân bốc lửa lên rồi Trái tim rạo rực nổi trôi sóng tình Hồn chuếnh choáng hành tinh nghiêng ngả Mấy tầng mây suồng sã gió trăng Xôn xao thỏ ngọc cung Hằng Sá chi hạ giới dịu dàng lả lơi Tình ngây ngất chơi vơi chăng tá Mắt huyền nhung thục nữ cầm tay Đào nguyên bướm trắng hương bay Động loan bẻ khóa cho tày canh thâu Ôi giấc mộng thần châu đại thắng Bột Hải kia biển lặng sóng êm Nghê thường vũ điệu trăng thềm Lu Hà thổn thức nỗi niềm trần gian Rượu cứ rót nồng nàn say đắm Cứ nhìn nhau đằm thắm thiết tha Rồi đây biền biệt lìa xa Bao giờ gặp lại mặn mà ái ân Buồn não nuột ứa tràn giọt lệ Thiếp với chàng tri kỷ tri âm Dạ bào ruột thắt từ tâm Tơ lòng ngó ý tình thâm nghĩa đời Cứ trằn trọc chân trời thương nhớ Chỉ còn thơ nhắn nhủ đôi lời Trùng dương dặm thẳm ai ơi! Trúc mai hoài vọng sụơng rơi lạnh lùng! 20.3.2015 Lu Hà Quỵt Nợ Duyên Tình cảm xúc thơ Tản Đà: Duyên Nợ Ba Sinh Cái duyên nợ ba sinh đòi trả Không lẽ nào tình phụ lòng ta Thề bồi trong cõi sa bà Tràng Tiền Hàng Mã ai là người xưa? Trải gió bụi dầm mưa giãi nắng Tấm dư đồ cay đắng vì sao? Hổ Tây ôm chặt cái phao Tri âm tri kỷ tầm phào sương bay Tàu Nam Định đường ray trật bánh Phố Hàng Than số rách khói tan Tìm ai quyết chí bền gan Lương tâm kẻ sỹ giang san vẫn còn Nợ phải trả nước non ta hỡi Khối tình đau tức tưởi ra đi Ngoài sân giun dế rầm rì Đèn xanh hiu hắt thầm thì bên tai Tờ tạp chí u hoài khắc khoải Sống bao lâu tê tái An Nam Nỡ sao rút ruột tơ tằm Để lòng héo hắt đêm nằm thở than Chữ quốc ngữ gian nan vất vả Sóng ba đào buông thả hoa trôi Anh hào tuấn kiệt đâu rồi Sông Đà non Tản núi đồi mờ xa. 24.3.2015 Lu Hà Xa Xôi Bến Tình viết tặng Hiền Châu Nàng ngồi đó thanh cao lồng lộng Trái bồng đào chuyển động vệ tinh Chư thần cũng muốn si tình Há chi cát sĩ cô mình kia ơi! Nay có kẻ nửa đời phiêu lãng Cuối chân trời lai láng hồn thơ Tiên nga chẳng dám hững hờ Sóng lòng dào dạt đôi bờ liễu buông Mắt huyền diệu mênh mông biển cả Thuyền dong buồm chan chứa mấy ai Mộng hoài lạc lối thiên thai Phụng loan dan díu canh dài gió mây Sáng tỉnh dậy hàng cây ảo não Giọt sương rơi lảo đảo men say Soi gương ẻo lả đắng cay Đại dương xa cách chuỗi ngày ly tao Chưa kịp ngỏ mà sao đắm đuối Phận má hồng tức tưởi sang ngang Kiếp này duyên đã lỡ làng Trời không cho gặp hỡi chàng thi nhân Thơ cứ viết trần gian nhân thế Khách đa tình thế kỷ sầu vương Nôn nao thấy ảnh mà thương Lâng lâng cảm giác môi hường thắm tươi Hàn Mạc Tử mỉm cười xao xuyến Chín tầng mây quyến luyến mãi thôi Lu Hà tim đập bồi hồi Hiền Châu nhập mộng xa xôi bến tình! 22.3.2015 Lu Hà