Chúng Đã Đánh Anh tặng sinh viên công giáo Vũ Hoàng Quang Chúng lồng lộn như bầy sói dữ Là công an giả mạo côn đồ Ban ngày ở giưã thủ đô Xông vào lớp học cướp trò mang đi Nạn nhân khảng định bầy quỷ đỏ Đi ô tô biển số màu xanh Khoá tay rẻ bịt mắt anh Đến nơi hoang vắng cỏ xanh thảm hình Chúng tra tấn đánh anh đẫm máu Máu toé loe khắp cả mặt lưng Bạn bè thường gọi Hoàng Quang Ma thia tên thánh giáo đường rưng rưng Ở học viện trung ương tài chính Một nhân tài chân chính quốc gia Cớ sao chúng lại thâm thù Lũ này quái vật yêu ma bạo tàn Ôi thê thảm bàn dân thiên hạ Mở mắt coi thế giới đại đồng Thật là thảm hoạ thê lương Tuyên truyền láo khoét thiên đường cuả ai ? Ngót thế kỷ dập vùi điên đảo Nghe lời Hồ máu đổ non sông Bạc màu tang tóc khói sương Theo gương đạo đức chó hoang lụi tàn Hỡi chế độ bạo cuồng man dại Luyến tiếc chi bại hoại thuần phong Thật là thảm cảnh rợn rùng Lương tâm nhân loại đau lòng hay không? 16.3.2010 Lu Hà Đàn Sáo Quê Hương chuyển thể từ thơ Trịnh Ngữ Ngôn: Sáo Già Và Muà Đông Gió hưu hắt muà thu buổi sáng Con sáo già lững thững qua sông Ngẩn ngơ ngậm hạt sương trong Đôi bờ xơ xác muà đông sắp về. Muà đông tới ê chề tê tái Dấu chân chì đau nhói sáo ơi! Tuổi già buồn bã mưa rơi Mồi ngon chẳng thấy đầy vơi nỗi niềm Rơm cỏ cũng triền miên khan hiếm Cánh đồng hoang thê thảm thiếu ăn Trâu bò cùng với muôn dân Rưng rưng ngấn lệ thương đàn sáo con Đời lận đận cháu con khôn lớn Núi rừng xanh chó sói khuyển dương Lợn lòi nanh vuốt bất lương Muôn nơi ảo vọng ruộng đồng héo hon Loài người cũng gian ngoan hiểm ác Lắm mưu mô thâm độc đa đoan Mẹ cha căn dặn nỉ non Chớ nên nhẹ dạ mồi ngon lưới bày Bao cay đắng hiểm nguy chống trả Thoát gông cùm chó má lưu manh Oán hờn hận tới trời xanh Nuôi con vất vả năm canh mẹ sầu. Đêm giông bão trời mưa gió thét Chớp sáng loà rét buổt âm u Nhỏ nhoi chiêm chiếp rên la Đói ăn sáo khóc tìm đâu ra mồi ? Thôi ráng ngủ quên đi con nhé Qua đêm trường mẹ sẽ vì con Sáng mai lần kiếm mồi ngon Ngày đông giá lạnh biết lần nơi nao? Hãy thóp bụng ông cha từng đã Chớ hát hò lầm lỡ véo von Loài người độc ác gian ngoan Chuyên chính vô sản bạo tàn chịu tha ? Nghe mẹ dạy bơ vơ ngơ ngác Đàn sáo con nhớn nhác bảo nhau: Bắc Nam chung một sơn hà Sân si tội lỗi gà nhà đá nhau! Rồi hy vọng mộng mơ roi rói Vùi khổ đau tăm tối lùi xa Bầu trời trong sáng bao la Sáo con tung cánh tự do cơ đồ...! 15.3.2010 Lu Hà Ngàn Năm Vẹn Tròn tặng thi sĩ Vương Ngọc Minh Ông Hữu Loan bước vào lịch sử Bởi cuộc đời sầu tủi bi thương Giưã bầy lang sói điên khùng Tinh thần kẻ sĩ ngang tàng có hay Cõi trần thế si mê tăm tối Ánh hào quang sáng chói những ai? Hữu Loan là một con người Trái tim lương thiện ngậm ngùi thương đau Màu sim tím xót xa nhỏ lệ Mái nhà tranh bi lụy tình quê Xanh lam dặm nẻo sơn khê Ru hồn dân tộc tái tê nỗi niềm Thương Hữu Loan thương luôn màu tím Tình vợ chồng đỏ thắm chưá chan Cái hay là bởi chữ tâm Phải đâu nghệ thuật ngàn năm vẹn tròn…? 21.3.2010 Lu Hà Ngẩng Đầu Lên Mà Đi Chuyễn thể từ thơ Trịnh Ngữ Ngôn: Trên Cánh Đồng Cỏ Cháy Sau giông bão bình minh lại sáng Hỡi các em thương mến cuả ta Ngồi đây nghe chuyện xót xa Nỗi lòng anh chị mẹ cha héo mòn Cánh đồng cháy nỗi niềm đau nhói Con bò già tê tái xác xơ Trơ xương một nắm da khô Bao năm kiệt sức nghẹn ngào em ơi! Trong đáy mắt sương rơi lã chã Lưá mạ non chan chưá tâm hồn Tóc xanh tô thắm nước non Thái bình mẹ muốn ôm con vào lòng Nhưng khốn nỗi biển đông sóng động Từng đoàn người ngã xuống thê lương Oán hờn trời thảm cây rung Trăng thu tắc nghẹn non sông tiêu điều Mẹ hiền quá sớm chiều ngơ ngác Mắt cha buồn tấm tức làm sao? Cánh đồng vưạ luá chiêm bao Những con bò sưã, bò già nuôi nhau... Một thế hệ u sầu khốn khó Hưởng gia tài đổ vỡ tan hoang Chông gai cặm bẫy đầy đường Ruả nguyền chán ghét, xót thương cho đời Tư tưởng mượn lỗi thời tăm tối Ngậm ngùi trông đường lối xa xôi Bọt bèo hờ hững buông trôi Dòng sông khổ hạnh thuyền đời bi thương Hỡi tổ quốc giang sơn chìm đắm Trái tim người còn rỉ máu không? Mắt sầu thế kỷ mênh mông Bao la chồn cáo vành tang nấm mồ Cha nhăn trán hằn sâu than thở Mẹ đầm đià ảo não héo hon Xanh xao vàng võ u buồn Các em thất học muôn vàn khổ đau Chim sải cánh mộng mơ tuổi trẻ Những tấm lòng em gái em trai Vùng lên tự cứu lấy đời Vượt qua bạo lực nhất thời đảo điên Nếu có trí càn khôn vũ trụ Thuận lòng dân cảm ngộ lương tâm Phá tan xiềng xích gông cùm Chôn thây chế độ giam cầm bất nhân Gieo hạt giống mầm non tuổi trẻ Như Công Nhân Thanh Thủy Văn Đài Còn bao nhiêu nưã những người Cam tâm nô lệ u hoài mãi sao? Bao hy vọng sôi bầu nhiệt huyết Từ muôn ngàn tha thiết em ơi! Nước non lịch sử tô bồi Cánh đồng cỏ cháy lại hồi phục sinh Hãy giữ vững mầm xanh cao vọng Quê hương còn biển lộng gió trăng Giang sơn gấm vóc huy hoàng Ngẩng lên dũng cảm thẳng đường mà đi...! 15.3.2010 Lu Hà Nụ Cười Năm Nao chuyển thể thơ Sông Hậu: Đa Tình Tình thi sĩ mê say da diết Ai Vương ơi, tha thiết thuở nào Đa tình sông hậu hồn thơ Thuyền trôi sóng nước dạt dào em yêu Yêu là chết thiên sầu vạn cổ Vấn vương hoài huyền ảo trăng thu Ngực em căng trái chín đào Nâng niu nhưạ sống bốn muà nở hoa Cứ như thế ngày mưa tháng nắng Mối tình này tuế nguyệt ai hay Cỏ cây hoa lá đất trời Nưả đêm thức giấc bồi hồi nhớ em Sầu ảm đạm trùng dương ngăn cách Xa nhau rồi gửi cánh nhạn bay Vần thơ lồng lộng gió mây Chim kêu ríu rít nụ cười năm nao? 1.4.2010 Lu Hà