Ô SÀO THIỀN SƯ ....( Sự tích rất hay ! )

Thảo luận trong 'Mrs. Phan Lạc Giang Đông' bắt đầu bởi Thư Khanh, Thg 7 22, 2013.

  1. Thư Khanh

    Thư Khanh Active Member

    Tham gia ngày:
    Thg 3 19, 2011
    Bài viết:
    1,615
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nữ
    Ô SÀO ( Truyện Thiền Sư Ô SÀO )
    Tổ Quạ mà ở trên cây ,
    Thiền Sư ngồi suốt đêm ngày tĩnh tu .
    Một hôm Quan Lớn đi qua ,
    Là Bạch Cư Dị hỏi - cho ra sự tình .
    - Bảo Quan : " Quan chẳng bằng mình ,
    Chỗ Quan ngồi - chẳng yên lành như tôi .
    Được lòng vua mất lòng người ,
    Dân đen ghét bỏ - có trời cứu Ông ! ".
    - Bạch Cư Dị nghĩ : " Đúng vô cùng ,
    Từ quan - trả áo theo ông Ô SÀO ! ".
    Tu thiền đắc đạo - trên cao ,
    Làm ngay cái tổ Ô SÀO ngồi tu !
    THƯ KHANH - bài 800- ( Seattle- 7- 22- 2013 )

    ----- Forwarded Message -----
    From: Ngung Tran <tranphienngung@yahoo.com>
    To: "thythy010@yahoo.com" <thythy010@yahoo.com>
    Sent: Sunday, July 21, 2013 10:41 AM
    Subject: Fw: Fw: Ô Sào Thiền Sư
    ----- Forwarded Message -----
    From: Harold Nguyen <hrldnguyen@yahoo.com>
    To:
    Sent: Sunday, July 21, 2013 7:40 AM
    Subject: Fw: Fw: Ô Sào Thiền Sư





    Mời đọc và suy ngẫm

    Ô Sào Thiền Sư
    Như Thủy
    Ô Sào thiền sư là một cao tăng Trung Hoa vào đời Đường. Khi bà mẹ hạ sanh sư, bà không ưng ý lắm nên đem bỏ con vào một chiếc tổ quạ trên cội đại thọ trước hiên chùa rồi lẫn mất. Sư xuất gia từ đó, và người ta gọi sư là thầy Ô Sào (Ô là quạ, Sào là tổ), tức là ông thầy có xuất xứ từ một chiếc tổ quạ. Tuổi ấu thơ và tráng niên của sư trôi qua bình thản trong bóng mát của tòng lâm cổ kính. Sư thường hành thiền trên quê hương của mình, tức là nơi chảng ba có đặt chiếc tổ quạ ngày xưa mà theo năm tháng, cội cây đã to và rộng đầy đủ để cành nhánh có thể cho sư đặt một chiếc tọa cụ trên ấy. Cho đến khi ngộ đạo và hành đạo, thiền sư vẫn không rời "quê mẹ."
    Một hôm, quan thị lang Bạch Cư Dị, một thi hào lừng danh đương thời, đi dạo ngang cổng chùa, trông thấy nhà sư đang ngồi vắt vẻo trên tàng cây, vốn không ưa hạng người "lánh nợ đời" như thế, ông cau mày hỏi:
    - Bộ hết chỗ rồi hay sao mà thầy lựa chỗ hiểm nghèo như thế để ngồi?
    Thiền sư bình thản đáp:
    - Chỗ của tôi xem ra còn vững vàng hơn chỗ của quan lớn đang an tọa nhiều.
    Quan thị lang nhìn lại chiếc kiệu của mình đang ngồi, ngạc nhiên:
    - Chỗ tôi đang ngồi có gì đáng ngại đâu?
    - Thưa, chỗ đại quan là dưới vua, trên các quan và trăm họ. Vua thương thì quần thần ghét, được lòng dân thì mất lòng vua. Tính mạng của đại quan cùng thân quyến đều lệ thuộc vào lòng yêu ghét của vua và sự tật đố tị hiềm của bạn bè. Một chiếc ghế được kê trên đầu lưỡi thiên hạ thì làm sao bì được với sự cứng chắc của cội cây này được. Có phải thế không thưa đại quan?
    Bạch Cư Dị nghe nhà sư nói chỉ im lặng cúi đầu, giây lâu vị đại quan lão thành mới cất tiếng hỏi:
    - Thầy có thể cho tôi biết thế nào là đại ý của Phật pháp chăng?
    Thiền sư đáp liền:
    - Không gì dễ bằng câu hỏi này. Đại quan hãy nghe tôi trả lời đây, đó là:"Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành - Tự tịnh kỳ ý - Thị chư Phật Giáo” (Nghĩa là: Các điều ác chớ làm, các điều lành vâng giữ, tự thanh lọc ý mình, đó là lời Phật dạy).
    Bạch Cư Dị nghe xong bảo:
    - Những điều thầy vừa đáp, con nít lên ba cũng nói được.
    Thiền sư mĩm cười:
    - Thưa đại quan, con nít lên ba nói được, nhưng ông lão sáu mươi chưa chắc đã làm xong. Ngài có thấy như thế không?
    Bạch Cư Dị lại im lặng cúi đầu. Ông bắt đầu học đạo với thiền sư Ô Sào từ đó. Người ta kể rằng dưới sự dẫn dắt của thiền sư "Tổ quạ", không bao lâu vị đại quan này "thoát nhiên đại ngộ".


    Trên xe buýt


    Chiếc xe buýt lắc lư, rồi dừng lại ở một trạm ven đường. Bà lão phải vất vả lắm mới chen chân được lên xe. Nhưng trên xe không còn một chỗ trống, bà nhìn khắp nơi với hi vọng có ai đó sẽ giúp đỡ mình.

    Những ánh mắt lơ đễnh vờ nhìn đi chỗ khác, dường như không ai muốn nhận ra sự tồn tại của bà lão tội nghiệp này.
    Trong lúc tôi đang phân vân thì ở hàng ghế bên cạnh, một cô bé trong bộ đồng phục nữ sinh đứng dậy, nhường ghế cho bà lão và chen lấn đứng vào đám đông ở giữa xe.

    Khoảng ba mươi phút sau. Cả chiếc xe như chết lặng khi nhìn cô bé khó khăn bước xuống xe với cái chân trái mang dị tật.
    Tôi nhìn theo cái bóng áo trắng khập khiễng, cà nhắc khuất dần giữa dòng người mà lòng vô cùng hối hận.

    Ở trên xe không biết có bao nhiêu người đang nhìn theo bước chân cà nhắc ấy? Họ có hối hận như tôi?









    __._,_.___
     
    Last edited by a moderator: Thg 7 22, 2013

Chia sẻ trang này

Share