Trong các hàng liệt nữ văn thi sĩ tài sắc uyên bác cuả Việt Nam tôi rất ngưỡng mộ Bà Nguyễn Thị Lộ. Mặc dù các triều đại phong kiến bọn sử gia xôi thịt hoàng tộc cố tình lấp liếm công trạng bôi nhọ bà, vu cáo kết án bà. Nhưng theo tôi bà là ngôi sáng sáng nhất trên bầu trời trí tuệ văn chương Việt Nam. Liệt Nữ Ngàn Thu kính bái hương hồn Bà Nguyễn Thị Lộ Thân xác thiếp trĩu đè tâm quả Do âm dương biến hoá mà thành Mẹ cha dung dưỡng hiếu sinh Tam tòng tứ đức phân minh rạch ròi Trỏ trái núi nguyệt soi da diết Vạch nước sông tha thiết một lòng Cùng chàng đầu bạc răng long Nàng Ban ả Tạ gương trong vạn đời Người quân tử Ưc Trai sau trước Đạo thánh hiền uyên bác cổ kim Tỵ hiềm oan ức máu tim Thủy chung liệt nữ chàng tìm nơi nao Miệng cú diều đủ điều đơm đặt Nguyễn Thị Anh trì triết điêu ngoa Ngọc Dao châu lệ nhạt nhoà Lễ nghi học sĩ một toà kim cương Trong hang tối bóng rồng ẩn vực Nắng đầu xuân từng bước sáng loà Chính danh giữ lẽ thuận hoà Lòng son vằng vặc ngọc ngà chàng ơi! Bậc tài trí thói đời ganh ghét Phận đào tơ cầm sắt duyên trời Cương thường sương gió quản chi Cây cao há phụ sắn bì bìm leo Vậy xin hãy vững chèo tay lái Vì giang sơn dòng giõi Lạc Hồng Bình an hạnh phúc quê hương Sao khuê soi sáng nỗi lòng Mạnh Khương. 11.6.2012 Lu Hà Tình Cô Bán Chiếu Gon Kính bái hương hồn nữ nghi học sĩ Nàng ở tây hồ bán chiếu gon Xiêu lòng quân tử buổi hoàng hôn Đi đâu mà vội cho ta hỏi Ướm hỏi cô nàng đã mấy con? Đừng chớ vội vàng dưới bóng trăng Tuổi vàng chanh cốm áng xuân hồng Mối mai chưa có người thăm hỏi Chồng vẫn chưa ai, sao có con ? Tơ duyên Nguyệt Lão hay định mệnh Quân tử thuyền quyên bén lưả nồng Gái sắc trai tài chung góp sức Kinh bang tế thế cứu non sông Văn chương uyên bác bậc kỳ tài Khắp chốn sơn hà dễ mấy ai Học sĩ uyên thâm hàng cố vấn Lễ nghi dạy dỗ lũ lang sài Thương tiếc cho nàng gái chính chuyên Vì dân vì nước nỗi lo phiền Năm canh vò võ mình em chiụ Miệng tiếng trong ngoài lũ nhỏ nhen... Nguyễn Trãi chàng ơi có thấu chăng Côn sơn xa cách tháng năm ròng Sao chẳng chiụ yên mà ở ẩn Tấm lòng ái quốc dưới sao trăng…? Chúng đẩy chàng đi, chàng đẩy thiếp Dứt lòng để vợ giúp quân vương Khuyên ngăn dạy dỗ cho ai chứ Một nước cờ liều có biết không? Thiếp vẫn dùng dằng chưa muốn đi Nhưng chàng nghe bạn hoá ra sai Chui vào hang rắn đem thân mạng Aí quốc trung quân món nợ đời… Án sẵn từ ngày cứu Ngọc Dao Chu di tam tộc để trên đầu Lệ Chi đêm ấy trò gian kế Lưỡi quỷ thị Anh máu đỏ ngầu... Hồn ở suối vàng bao đắng cay Ba trăm mạng sống thảm thương thay Lễ nghi học sĩ là oan nghiệp Cứu mạnh Tư Thành ai có hay?.... Căm giận oan hồn theo núi sông Thánh Tông xuống chiếu giải oan chồng Khổ chàng tuỉ thiếp sầu muôn cổ Dậu đổ bìm leo phận má hồng Triều thần hoàng tộc bầy chồn cáo Lịch sử muôn đời nợ cháu con Nỗi oan trung liệt bao giờ rửa Cho mát lòng cô bán chiếu gon?... 2008 Lu Hà Hận Sầu Ca kính bái oan hồn Bà Nguyễn Thị Lộ Như một loài hoa muôn sắc hương Ngàn thu lưu đọng nỗi đau thương Trần gian sa đoạ đầy tăm tối Để mất lòng hoa mãi chói chang Tráo trở mặt người dạ hiểm sâu Khinh loài dê chó lấn chen nhau Đem thân son phấn lưà vua trẻ Nên để ngàn thu hận oán sầu Lũ chúng giết nàng thật dã man Nữ nghi học sĩ vạn muà xuân Trăm hoa tàn lụi đời dung tục Riêng đoá tâm sen chẳng nát tàn…. Có một bài thơ gửi cỏ cây Ru hồn nữ sĩ mãi cao bay Vi vu mây gió đừng buồn nhé Ai ở trần ai vẫn nhớ ai?.... Giọt lệ năm nào thật xót xa Vùi trong cát bụi gió mưa sa Căm loài quỷ dữ trong hoàng tộc Muối mặt gương trong bụi bám mờ Thương nhớ oan hồn một chúng sinh Hay là Thị Kính chốn điêu linh Vì ai phải chiụ bao cơ cực Một tấm lòng trong nặng nghiã tình Chúng đổ cho nàng hại Ức Trai Tiền thân con rắn báo oan đời Khôn thiêng miệng lưỡi quân lèo lá Vở kịch hoàng cung bịt mũi cười Có phải gừng cay muối mặn lòng Mà hồn Nguyễn Trãi vẫn thê lương Vân du muôn chốn tìm sao thấy Để lời trăng trối gửi non sông.... Bi kịch bi tình ôi thảm thương Thương chồng ái quốc nghiã quân vương Vì cây dây cuốn nên mang tội Hận kẻ phanh thây tắm pháp trường Hồ tây nhớ buổi sóng lăn tăn Thơ thẩn kià ai mải ngắm nhìn Trong ánh hoàng hôn chiều vụt tắt Thương chàng thi sĩ đón trăng lên Người ấy mà sao thật mến thân Phong tư đạo mạo dáng phong trần Thanh cao trán rộng hàng quân tử Lá thắm thơ đề đợi gió xuân Ướm hỏi cô nàng chuyện ái ân Thon thon rực rỡ đoá hương trần Trai tài gái sắc trong thời thế Chung sức chung lòng với nước non..... Chúng bảo rằng ai là rắn xưa Tung tin bịa đặt với sơn hà Già mồm ma quái hòng thêu dệt Buôn phấn bán hồng trăng gió mưa... Đau xót thương thay tuổi thiếu niên Thâm cung vô độ chốn lăng loàn Chè ngon tửu ngọt dâng ngôi báu Nữ sắc thâu canh lụi sức tàn Chuyện đã qua rồi Nguyễn trãi ơi Tấm lòng trung nghiã có ai hay Ngàn năm hận để chôn lòng thiếp Chẳng chiụ Trương Lương lánh sự đời ? Con cháu ngàn sau có biết cho Thương bông sen nở giưã bùn nhơ Thanh danh khí tiết chôn vùi lấp Cái án Lệ Chi lệ ưá trào... Chúng đã khép nàng tội giết vua Vì nàng trí rộng đức nhân từ Con hoang quỉ dữ mơ ngôi báu Hoàng tử Tư thành lánh nạn xa.... Mong lập miếu thờ hương khói nhang Ghi công liệt nữ đại công thần Người đời mắt thịt không suy xét Nên để ngàn thu hận lá vàng... 2008 Lu Hà