Mộng hồn theo ngọn gió ru Vi vu thi sĩ mịt mù nước mây Mang lòng ràng buộc đó đây Bến sầu trăm nẻo vơi đầy nỉ non... Sông hồ gợn sóng trào cơn Dốc bình rượu ngọc lệ tuôn đôi hàng Vườn thơ ươm hạt muộn màng Bướm ong dìu dặt bẽ bàng chim kêu... Quầng thâm hiu quạnh sương chiều Lá vàng rơi rụng tiêu điều hoàng hôn Mắt sâu ngơ ngác gọi hồn Trời thu xanh thẳm vương buồn cố nhân... Nghe tim nhịp đập chưá chan Tiếng mưa thổn thức ưá tràn thế gian Nuối thương bay bổng non ngàn Ước mơ đôi cánh tình xuân nhạt mờ... Cây kim bé nhỏ bơ vơ Chìm sâu đáy biển bến bờ đắng cay Nam châm sỏi đá bạn bầy Người thơ lơi lả đoạ đầy năm canh... Trăng lên lay động bức mành Bồi hồi tỉnh giấc mộng thành khói tan Nâng niu run rẩy tần ngần Bao điều ân ái bần thần đôi tay... Vần thơ lồng lộng cuồng say Sóng tình ngây ngất biển đầy triều dâng Má hồng tiên nữ lâng lâng Trong mơ hồn lạc thiên đàng tìm ai...? thơ làm nhân đọc bài " Cảm Xúc " cuả Xuân Diệu 22.9.2012 Lu Hà Nguyên Tác: Cảm Xúc Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây, Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây, Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến. Đây là quán tha hồ muôn khách đến; Đây là bình thu hợp trí muôn hương; Đây là vườn chim nhả hạt mười phương, Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc.... Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc; Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm : Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm ... Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ ... Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ, Nghìn trái tim mang trong một trái tim Để hiểu vào giọng suối với lời chim, Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động. Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng; Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời : Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi ; Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ ... Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ, Mà vạn vật là muôn đá nam châm; Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm, Sao lại trách người thơ tình lơi lả Xuân Diệu Thật ra cả bài thơ cuả Xuân Diệu tôi chỉ thích có 4 câu đầu rất du dương giàu hình ảnh tượng trưng, nhưng ông Hoài Thanh là một nhà bình thơ thì lại chê bai miả mai cay độc không những 4 câu đầu mà cả toàn bài thơ. Cho là thơ ủy mị thiếu tính giai cấp, tính đấu tranh thơ tiểu tư sản v. v... Tôi chỉ ưng có 4 câu đầu, còn nhưng câu sau tôi cũng đồng ý với Hoài Thanh nhưng không phải giai cấp hay tư sản quái gì. Bởi vì thơ Xuân Diệu siêu thực một cách quá đáng theo lối thơ Pháp mà trở nên phi lý khó hiểu thiếu tính logich nhất quán phù hợp với tâm hồn cảm xúc cuả người Á Đông. "Làm thi sĩ, nghiã là ru với gió Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây Để linh hồn ràng buộc ở muôn dây Hay chia sẻ bởi trăm tình thương mến"