ĐI VÀO CÕI THƠ HƯ VÔ Ngô Nguyên Nghiễm Đi vào cõi thơ Hư Vô như một cuộc du hành chiêm nghiệm đầy tình cờ, giống như suốt bao nhiêu năm tháng qua, sự tò m ò đã giúp tôi tìm đọc và phân tích tính thơ của các bằng hữu. Hôm đọc tạp bút của nhà văn Toại Khanh, về điện thư chủ đề Vàng Em Áo Hạ, kèm theo file video thơ Hư Vô, nhạc Phạm Quang Ngọc, nhận định của ông, khiến tôi thật sự tâm đắc về nét nhìn thoáng rộng và sâu sắc của hai người bạn văn nghệ chưa hề quen biết hay gặp mặt nhau một lần. Ngôn ngữ mà nhà văn Toại Khanh ghi nhận về thơ Hư Vô có một góc cạnh tinh khôi, mà ông cho là mới lạ… theo tinh thần Phật pháp. Quả nhiên, rải rác trong dòng thơ tình của nhà thơ Hư Vô, sự tinh khiết chìm đắm trong ngôn ngữ kỳ diệu một con tim, tạm gọi là kinh tình yêu… Lật lại từng trang sách ẩn hiện dòng thi ca đầy ảo hóa của nhà thơ, hầu như tâm thức anh đi thẳng vào một đề tài muôn thuở. Thời gian xa xưa trôi qua cuộc hóa thân trên ngôn từ, chiêu niệm cho một thời áo trắng tàn phai theo năm tháng. Anh ngược dòng nắm bắt lại những hình tượng mơ hồ còn đọng lại trong kỷ niệm: Hình ảnh tinh khôi của tình yêu muôn đời vĩnh cửu, trải dài trên bước đường phiêu lãng mà Hư Vô đang ngược chiều trở lại quá khứ. Ôm những vầng nhật nguyệt bay quanh những ngày tình, những ngày còn vang đầy tiếng guốc mộc, trên mê lộ phố xưa, vẫn còn nghe lạ lẫm mùi hương trải vô biên xuống tiệc đời… Nét tinh khôi trong dòng thơ Hư Vô đánh dấu thành tựu cho một ngôn ngữ sáng hóa, làm giàu cho ngữ điệu mà thế giới thi ca lúc nào cũng cần thiết để tạo hình. Vì vậy, trong thơ những hình ảnh khơi dựng những ngọn đèn tàn canh thắp lên để buộc nhau nối khúc tử sinh đôi bờ, là ấn tượng sâu lắng đầy hình ảnh đạo vị, khiến Hư Vô có một thế giới thơ riêng biệt, giúp dòng thơ nhẹ nhàng trôi lướt giữa phù hư, sương khói. Nhưng tuyệt nhiên, những hình ảnh Phật pháp nếu có chỉ là lớp áo trong thơ anh, như tiếng nói giúp người nghe định vị được phương hướng người thơ đang hiện hữu. Thơ Hư Vô có một sức sống chan hòa của tâm và ý, lắng đọng như những hạt châu, chỉ rực rỡ trong môi trường đầy bóng sáng của thái dương. Chính vậy, đạo vị chỉ là phương thức đưa dòng thơ Hư Vô thêm một chút ảo mộng, mà huyền thoại tình yêu phải gắn chặt vào nỗi nhớ, như một đêm mơ Thánh Nữ bên góc giáo đường. Nỗi nhớ thanh thoát tượng hình, như một bóng ai nghiêng xuống hoàng hôn để cho góc phố nhà ai đứng đợi, chờ đợi mãi đến ngàn sau… Trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, nhà sư Hư Trúc lạc vào một mê cung băng tuyết giữa những buổi trăng vàng nghiêng soi bên góc cổ điện, mà giữa Tình Lang và Tình Nương chìm ngấm trong giấc ngủ mê tình, chưa hề hiển lộ dung nhan… Thơ tình của Hư Vô cũng đầy ảo giác, vẫn ôm ấp suốt một khoảng không – thời gian định mệnh một cách thủy chung, mà anh luôn bảo mật vì em còn nguyên huyền thoại / kéo dài tới bể dâu… Hình ảnh vay mượn từ cái tử sinh, bể dâu, tàn canh, thăng trầm, bóng nguyệt, nhân duyên… hình như chỉ là lớp áo đầy vẻ đạo vị, nhưng chỉ làm phong phú thêm hướng sáng tạo của thơ. Hoàn toàn đó chỉ là ngôn từ, chưa phải chính pháp, như những hạt bèo trôi dạt trên mặt nước, mà hữu vi đi nữa pháp cũng phải lắng dịu dưới lòng sông. Huống hồ cái vô vi còn chờ người cởi bỏ mọi mê chấp, đi thẳng hay tiệm tiến. Tôi hiểu tâm hồn của nhà thơ luôn luôn muốn nắm bắt ảo diệu ngôn ngữ của thi ca, nên Hư Vô phải chuyển tải nhuần nhuyễn tâm thức trên đường đi của thơ anh, thêm những ngộ nhập bất chợt giữa hành trình. Hư Vô đảnh bẫy nhiều hình tượng, nên thơ anh hình như có một sự suy luận, mà luôn luôn cái kết đầy vẻ e ấp, thanh xuân, hờn dỗi, phân bua, đúng của dòng thơ tình: tôi buồn cái nỗi buồn tôi / sống là đã chết thật rồi, đó em! / tan tành bóng nguyệt, hình trăng / làm sao tôi dám trách phiền người dưng… Đại khái là như vậy, khác với thơ Nguyễn Tất Nhiên và Trịnh Bửu Hoài, cái cảm nhận và quyết đoán tư duy là cái nhập thể vững chãi trong thơ Hư Vô. Từ dấu son môi thời mới lớn, để nghìn trùng không đuổi kịp chuyến tàu, vì chỉ biết thẩn thơ chờ em ngang giấc chiêm bao lạ lùng. Thật đẹp não nùng, và chỉ có thơ là như vậy, như đuổi bắt ánh trăng, như vớt trong không khí hương hoa vừa bừng nở… Chính những cái ảo giữa hiện thực, giấc mộng trong tỉnh thức mong chờ, hoài thai cho một kiếp lặng lẽ, đẹp lãng bạt vô ngần trong bao nhiêu trần tục vây quanh… Những lúc anh em văn nghệ ngồi quanh bàn tiệc tâm giao, phần đông mỗi người đều dư thừa trong sức sống, ý tưởng và sáng tạo một cách riêng tư kỳ bí. Hầu như mỗi nghệ sĩ đều có riêng cho mình một thế gian mê đắm riêng biệt, không thể trộn lẫn du nhập vào thế giới của nhau. Nhưng vẫn chấp nhận khung trời của nhau, chỉ cần hé mở một góc phù du, như vén rèm cho ánh tinh quang bình minh soi nhẹ, vì anh em tôn trọng vũ trụ của riêng nhau. Giống như hình ảnh lạc thân lạc chợ bơ vơ, nằm co giữa cõi vô thường… cũng chỉ là một vở kịch riêng dành cho chính mình ở một cõi phù du riêng biệt, không có một bóng dáng bằng hữu nào được phép bay nhảy lượn quanh, mặc tình cho người ôm thơ quằn quại tử sinh trong sân khấu tư riêng. Chính vậy, hướng thơ là của riêng anh, có thể giữa cõi phiêu linh hứng được một bát đầy tinh túy của thơ, thì chưa chắc người bên cạnh, hứng được giùm anh một chút cặn bã dư thừa. Rõ hơn, chỉ người thơ là chủ nhân tội nghiệp trong mảnh đất sáng tạo riêng tư, bất khả xâm phạm. Mỗi nhân cách đều thể hiện đằng đẵng từ não cân, tâm huyết và tài hoa riêng. Nhiều lúc gọi hồn Thánh Nữ, một Nguyễn Tất Nhiên thì thà như giọt mưa rớt trên tượng đá… còn Trịnh Bửu Hoài thì như giọt sương trên đọt nhãn sớm mai. Còn Hư Vô thì bước tới linh hồn để buồn no con mắt quấn quanh cuối đường. Cung cách biểu lộ tâm kinh của bằng hữu, khác nhau như những đốm sáng tung rải giữa rừng, bay tản mạn trong một không gian bốn phương tám hướng mà cách biệt ngàn trùng. Thật ra, thế giới thơ của nhà thơ Hư Vô, là dòng thơ tình có vẻ lãng mạn đầy e ấp, chịu đựng. Nét hiền dịu, đầy hình ảnh tượng trưng, như tạo dựng một bức họa phẩm chứa đựng nhiều tình tiết vô chiêu, mới đó một đóa dã quỳ ai đánh rớt / nằm phơi lăn lóc lối tình nhân, thì hình như bóng dáng Thánh Nữ còn bay xa, không hiểu có một cái vẫy tay chào không, chỉ thấy thơ đi loang lổ trong bóng đêm dạ tửu: uống đêm chưa cạn hương mười sáu / mà buồn như đã tới đáy ly. Có dạo, tôi ngồi cùng Nguyễn Tôn Nhan, Phạm Nhã Dự, Minh Nguyễn, Chu Ngạn Thư, Lưu Vân… chữ Thánh Nữ được Nhan dùng như một tôn xưng hoan hỉ với một người bạn nữ. Và hình như, Thánh Nữ được rộng rãi phổ biến trong những dịp trà dư tửu hậu, để nâng ly chan hòa đạo vị nhân sinh, tô điểm nét tuyệt diệu cho nhau trong những lúc cõi ta như đã mơ hồ / cõi em từ độ hư vô tượng hình. Chính vậy, với thơ tình của Hư Vô, cũng không ngoại lệ, với Thánh Nữ chân trần, làm thanh thoát và sương khói cho một dòng thơ, mà bên góc giáo đường của đêm mơ Thánh Nữ khiến tôi như ngã xuống mùi hương dại khờ. Thêm một điểm son, và đầy sáng hóa thi vị cho một hướng thơ đi… Hư Vô làm thơ gần 40 năm nay, dĩ nhiên tâm thức lắng đọng nhiều biến hóa kỳ diệu cho ngôn từ. Cái tuyệt vời của nghệ thuật là sáng tạo, lập thuyết và tài hoa. Không ai chối bỏ hay quyết đoán, thơ mới hay cũ chỉ là bước đo giá trị trong thi ca. Mọi trật tự trong vũ trụ hữu hình cũng phải đi từ cái không đến có, từ hỗn độn đến trật tự, từ sơ khai đến sáng hóa… Có những lúc, nhiều thuyết tân lập đang rặn mình hóa sinh, đó là điềm lành cho sự tuần hoàn, thành trụ hoại diệt. Sinh tử là lẽ thường hằng, hữu duyên năng tương ngộ, không duyên thì bất tương phùng, nên tất cả những gì hiện hữu đều là sự sinh hóa văn minh mà lẽ sống phải có. Thơ tình hóa sinh hằng bao nhiêu ngày tháng, từ cổ phong, cổ ngữ đến hình thức, tân lập, cũng là nét sinh hóa văn minh đó. Chính vậy, có nguồn cội mới có chi có nhánh, đến nay nhiều khi đọc lại các bài Đường thi của Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan… sự rung cảm vẫn chất ngất trong hồn. Nhà thơ Hư Vô cũng có nét cổ phong trong dòng thơ riêng mình, nhưng đầy hình ảnh ẩn dụ, đưa thơ anh vừa dịu dàng đa cảm, vừa hóa thân vào một chân dung tượng hình đầy sáng tạo: Bóng em hóa hạt bụi đào, ngây ngô Này em, ôm sát hư vô Chải vào hoang phế, hương bồ kết xưa… Có thể khẳng định, Hư Vô rất thành công ở thơ vần, nhất là dòng 6 – 8, những hình ảnh tượng trưng ẩn dụ được nhà thơ dùng thật nhuần nhuyễn, tự nhiên như gió thổi trăng bay. Cái say mê cùng cực trên đường đi với thi ca, đã giúp Hư Vô hoàn chỉnh được hình dáng của mình trong một lớp dạ phục đơn sơ, đầy nét tinh quang tuyệt diệu… Ngô Nguyên Nghiễm Viết tại Thư trang Quang Hạnh Tháng 6/2011 **** ĐÊM MƠ THÁNH NỮ Dìu em ngang góc giáo đường Tôi như ngả xuống mùi hương dại khờ Chuông nhà thờ đổ bơ vơ Rung cây Thánh Giá nghiêng bờ ngực cao. Dìu đêm qua dốc tơ đào Tôi mang bóng tối trải vào bể dâu Muốn ôm. Ngại áo em nhầu Muốn hôn. Lại sợ em đau môi gần. Hàng me xõa tóc phân vân Mơ đêm Thánh Nữ chân trần kiêu sa Tay em lạnh buốt lụa là Lùa tôi ngang điệu Thánh ca lạc vần. Bàn tay mấy ngón tình nhân? Ngón nào đeo nhẫn đợi lần hứa hôn Nhẫn tôi liễu óng tơ tròn Kề em nhan sắc còn thơm da người. Giữ nhau ngọc biếc hương đời Mở trang Cựu Ước về phơi hình hài Đá vàng đâu dễ tàn phai Trăm năm chỉ một đêm này, thôi em… Hư Vô
LƯNG NGUYỆT Nửa đêm pha rượu vào nhan sắc Vườn khuya đã động khúc nguyệt cầm Mùa thu như thoáng chiêm bao tới Theo bước em qua lối thăng trầm. Hơi người còn ấm quanh chăn gối Tôi ôm cái bóng lạnh chỗ nằm Trở mình hồn vướng ngang sợi tóc Em đi, bỏ lại cả trăm năm. Thì tôi cũng có đêm cùng tận Để giấu buồn riêng nỗi nhớ người. Tay lùa bóng tối vào lưng nguyệt Lấp cho đầy vực khuyết tim tôi. Em về soi lại dung nhan cũ Thấy có còn tôi giữa muôn trùng? Từ đêm rượu ướt đôi môi đỏ Nhỏ xuống hư vô dấu nguyệt trần... Hư Vô **** LÁ ĐÊM Lần đầu tôi gọi tên em Thì thầm như chiếc lá đêm trở mình Vườn khuya mưa đổ tội tình Áo em ướt một góc hình hài tôi. Lần đầu môi biết tìm môi Nhọn tựa chiếc lá đâm chồi gai non Đẹp như con gái Sài gòn Đêm ngồi xõa tóc cho còn thơ ngây Một lần tôi biết cuồng say Ôm em vào cõi riêng tây tình cờ Đường môi dài tới bất ngờ Mà nụ hôn đã quá giờ giới nghiêm. Phố phường khuya khoắt buồn tênh Em khoe nhan sắc đêm quên lối về Vì tôi, em đã u mê Giờ giới nghiêm làm sao về, hỡi em?!! … Hư Vô
CHÉM TRĂNG Ta vung đường cùng tận Chém gục một vầng trăng Rụng vàng đêm nguyệt lộ Một bóng dáng tình nhân. Em kiêu kỳ huyền hoặc Trong nhan sắc ngang tàn Lạnh như thanh kiếm bạt Đâm thấu người tình tan. Một đường gươm lãng mạn Bén ngót nét xuân thì Chém cho đời hung bạo Nghiêng thành quách uy nghi. Dòng trăng tan thành lụa Từ tiếng khóc lẻ loi Lưỡi gươm nào phóng tới Giọt nước mắt vỡ đôi… Hư Vô
CHÀO EM THÁNG 10 Chào nhau một nụ tháng 10 Mùa xuân nở giữa môi người ngọt ngây Cảm ơn em mái tóc dài Thả tôi lêu lỏng trên vai một thời. Chào nhau nụ ấm hơi người Cảm ơn em đã vì tôi biết buồn Môi tròn theo dấu phấn son Áo chia hai vạt tôi buồn một bên! Ơn em xin nguyện đáp đền Thì tôi cũng được chút huênh hoang rồi! Trả nhau chưa dứt nợ đời Mà tim tôi đã tơi bời đó em. Nợ nần chồng chất nặng thêm Cảm ơn em vẫn còn kềm chân tôi Chào em môi đỏ tháng 10 Thơ tôi trải xuống em ngồi cho êm... Hư Vô
GIỜ THỨ 25… Dẫu tới tàn hơi tôi cũng đợi Em về thắp lại ngọn đèn khuya Để soi cho thấu lòng cô phụ Cuống rún còn đau nỗi chia lìa. Chưa đủ ấm bên hơi người lạ Hạt mưa làm mất dấu môi hồng Quán đêm cửa đóng hồn phiêu dạt Tôi còn mò mẫm giữa hư không Trăng xưa rụng vỡ trong lòng nguyệt Hình như trời đất cũng động tình Trống chiêng giục giã khua đồng vọng Để thấy hư vô kịp tượng hình. Em đi không một lời hò hẹn Bỏ quên nhan sắc chỗ tôi nằm Đuổi theo cái bóng em cùng tận Chuông gọi nhau về giờ thứ 25... Hư Vô
MÀU ÁO TẾT Tết nay em mặc áo gì Vàng mai đỏ cúc xanh thì trắng da? Em biết tôi thích lụa là Sao không chọn áo hoa cà tím than? Trời cho em lắm hường nhan Thì thôi mặc áo hoàng lan, cũng là. Nghiêng nghiêng cái dáng nõn nà Thênh thang góc nắng chiều pha môi hồng. Bóng người biếc cả dòng sông Tôi còn thất thểu lòng vòng phía sau Xuân em áo gấm tơ đào Bước chân trắng lối hoa cau rụng đầy. Nhung mềm nhiễu mượt như mây Níu áo em lại cho dài mùa xuân Tay tôi chậm chạp lừng khừng Áo em sứt chỉ giữa chừng nút khuy... Hư Vô
Lưng Nguyệt, Tập Thơ Huư Vô MÙNG MỘT TẾT GẶP XUI Đầu năm chợt thèm ly rượu đế Xuống phố tìm em nhậu nhẹt chơi Nhà em khuất bên giàn hoa giấy Đạp xe lên dốc muốn hụt hơi. Cửa khép người đi không hò hẹn Cành mai bỏ lại đã vàng thêm Cũng may quán bên đường còn rượu Ta ngồi độc ẩm đợi chờ em. Đâu phải một mình ta không Tết Có người lữ khách cũng đưa cay Cụng ly khí phách hề vô tửu Vài ba xị nữa dễ gì say! Thấy bóng em về thay áo mới Ta đuổi theo đã tới đường cùng Bỗng nghe đau điếng như trời đánh Chiếc xe chổng gọng bỏ ta nằm... Hư Vô
BÀI THƠ TÌNH THỨ 1001 Đây là bài thơ tình thứ 1001 Tôi lần hồi viết đủ số cho em Là bài thơ của những đêm không ngủ Màu sauvignon óng ả một dung nhan. Tiếng piano mênh mang đêm huyền tuyệt Nụ hôn chìm đắm giữa vực âm trình Khúc Beethoven quay cuồng nguyệt thực Nghe đau trên từng mảnh vỡ thuỷ tinh. Tôi viết cho em bài thơ tình kỳ hoặc Rượu đỏ . đêm đen . drap trắng . hoa hồng Sáng thức dậy em không còn chỗ dựa Bỏ lại tôi đầy ắp góc phòng không! Em mang đi những đêm dài thần thoại Đường xa có vốn liếng để kiêu kỳ Dẫu biết rằng đây là bài thơ cuối Thì em cũng còn được gã tình si... Hư Vô
LỘNG NGỮ Lên chùa thấy bóng ni cô Chợt ngộ ra chỗ hư vô tượng hình Thăng trầm vọng khúc tâm kinh Ngọt như thể bài thơ tình em trao. Cửa khép không biết lối vào Cũng may còn bụi trúc đào bên hiên Dọn lòng tịnh độ an nhiên Từ tâm vô đạo ngồi thiền yêu em Bóng người nở biếc ao sen Khói trầm tỏa ngát hương quen lạ lùng Áo nâu in xuống muôn trùng Em trong veo giữa vô cùng, đó em!! Có chút gì trong trái tim Ta như mặt nước im lìm, mà đau Thì em chờ tới đời sau Tiếng chuông tỉnh thức gọi nhau tìm về... Hư Vô
BÀI CA DAO CỦA K... Không có trăm năm cũng là Em đã bước tới đời ta một ngày Tận cùng từ nỗi hoài thai Trong hư vô có hình hài của K. Chân dài em đuổi theo ta Sân trường Kiến Trúc chạy ra Sàigòn Mồ hôi pha chút phấn son Đèn đỏ . dừng lại . giữa đường hôn em! Ngọt ngào như một que kem Tan vào quá khứ còn mềm môi nhau Bóng em rớt xuống chiêm bao Giẫy giụa ngang khúc ca dao lạc vần. Em đau một phía chân trần Thì ta cũng đã một lần biết yêu Từ trang cổ tích quạnh hiu Có em ngồi khóc buổi chiều lanh tanh... Hư Vô
VỈA HÈ TUỔI THƠ ( Viết cho Cộng đoàn Thánh Tâm trong buổi tiệc từ thiện lần thứ 11 ) Em đứng khóc giữa mưa dầm ướt áo Phố xá đông người biết đợi chờ ai Trời đã tối hay đèn đêm chưa thắp Sao đường em qua nhiều quá chông gai? Tuổi thơ em là vỉa hè, góc phố Lớn lên từ những con mắt hững hờ Em có khóc cũng đâu ai ngó tới Người lạ người đang quay mặt làm ngơ. Một chén cơm thừa cho lòng đỡ đói Chầu chực cả ngày được chút cặn dư Có những thứ mà người ta vứt bỏ Là cả một đời em vẫn ước mơ. Xin hãy nối rộng vòng tay thương mến Hỡi những người còn may mắn hơn em Thế giới này sẽ không còn tiếng khóc Khi lòng người biết mở cửa từ tâm... Hư Vô
CON ĐƯỜNG Con đường em bước tới Hoa nở vội hai hàng Vàng chân em mê lộ Một cuộc hành tình tan. Sóng vỗ trên bờ cạn Tôi chìm dưới vực sâu Bên kia dòng liễu ngạn Lạ lẫm một lối vào. Trần gian còn huyên náo Sao người lại bỏ nhau? Con đường xưa vắng ngắt Hoa đã vàng xanh xao. Đâu còn ai mà ngóng Trời đất cũng mù loà Bàn chân tôi lạnh cóng Chỗ sinh tử giao thoa. Có dài thêm chút nữa Cũng là khúc đường cùng Tôi ngả vào ngõ cụt Em còn chạy lung tung. Theo lộ trình biến dịch Quảy cái gánh còng kềnh Con đường em bước đến Chưa qua khỏi bóng mình… Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô Khúc Mưa Tháng 9 Đêm rắc mưa cho hương đầy tóc Tháng 9 về quanh những gót chân Phố xá chờ nhau đèn thao thức Soi buồn chưa rõ mặt tình nhân. Con đường có lần em qua đó Hẹn hò cho đỏ dấu son môi Tôi về không kịp như đã hứa Giọt mưa xoá mất bóng em rồi! Bàn tay lùa trong di tích đá Nhặt chút hương xưa để nhớ đời Hàng cây bàng mấy lần thay lá Mà nghe hối hả bước chân tôi. Chỗ có bảng chỉ đường rẽ trái Mưa bay đâu còn thấy lối vào Tôi nhìn tôi lạ người lạ phố Cỏ xanh mọc đã quá đỉnh sầu… Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô Ngoảnh Lại Tháng 10 Ngoảnh lại tháng 10 cho dài cổ Còn chưa tới chỗ có em về Để trả tôi xanh xao giọt lệ Mà em đánh rớt giữa cơn mê. Trời đất trăm năm còn lỗi hẹn Thì làm sao trả hết nợ nần? Ngoảnh lại trần ai thêm cùng tận Chắc gì níu kịp áo tình nhân. Chỗ có đôi lần em đứng khóc Cho màu lụa biếc vẫn còn thơm Bỏ tôi chết đuối trong đôi mắt Từ khi giọt lệ có linh hồn. Đâu còn thấy đường mưa em tới Mím môi nín thở nhón qua đời Mang theo giọt đá vàng tôi đã Nhỏ xuống thênh thang áo tháng 10.. Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô BƯỚC CHÂN THÁNG 11 Em đi về bên ấy Bỏ tôi ở bên này Chiều gầy trơ góc nắng Trên từng nhánh heo may. Đâu chắc gì em thấy Trời đất còn không hay Bàn tay tôi lạnh cóng Lọng cọng đếm tháng ngày. Nghe mùa thu động đậy Cho đầy dấu ăn năn Bước em dù rất chậm Nhịp guốc cũng thưa dần. Theo chân tháng 11 Tôi lạc vào biệt tăm Máu trong tim đã cạn Còn nghe tiếng thì thầm. Lời câm vang cùng tận Lận đận một đời nhau Em nhón gót ngoảnh lại Cũng chưa tới đỉnh sầu… Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô NHỊP DƯƠNG CẦM THÁNG CHẠP Nhịp dương cầm vì ai em buông chậm Hay ngọn tóc dài vướng ngón tay em Nốt nhạc lăn tròn long lanh giọt lệ Cho nỗi buồn còn ở lại qua đêm. Để nghe thoáng mưa tan vào dấu lặng Ngập ngừng theo dạ tấu khúc xanh xao Bước qua chỗ hồn tôi đang tháng chạp Có em về mà đã thất lạc nhau! Như ngọn sóng lao đao ngoài đáy vực Khúc thăng trầm chợt lạ lẫm cung tơ Gõ xuống hư vô tiếng đêm lỡ nhịp Ngón tay nào níu kịp một giấc mơ! Tháng chạp lụn theo hàng cây bạch lạp Tôi thắp buồn chưa giáp dấu trăm năm Trời đất âm thầm nổi cơn thịnh nộ Xô bóng tôi đổ ngược phím dương cầm… Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô Phơi Áo Tình Nhân Ngày Giáp Tết Áo tình nhân em phơi vào Tết Trên chồi mai nhọn đóa xuân thì Em phơi cái bóng tôi trong mắt Vạt áo buồn ai bay ướt mi. Ngày tôi đi em còn kẹp tóc Đứng nép bên song để đợi chờ Tôi về không kịp như hò hẹn Xác pháo đường hoa đỏ dốc mơ. Em còn đứng bên bờ tơ lụa Áo chưa khô giọt lệ lăn trầm Để em mặc khoe cùng nhan sắc Chút kiêu kỳ tặng phẩm tình nhân. Thì như tôi vẫn còn đâu đó Ở loanh quanh một chỗ thật gần Tìm trong hương cũ em sẽ thấy Mùa xuân đang chạm tới da trần… Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô MẸ GÓI MÙA XUÂN VÀO LÁ BIẾC Con hứa mãi vẫn không về kịp Tết Mẹ ơi, năm lại sắp hết nữa rồi Nồi bánh tét cả một đời mẹ nấu Chờ con về đau đáu bọt nước sôi. Tàu lá chuối gói quê hương trong đó Tay mẹ run gói chiếc bánh đâu tròn Lần mò quấn mối dây còn chưa giáp Thì làm sao cột nổi mẹ vào con! Mùa nếp mới mẹ nấu buồn trong mắt Ngọn lửa tàn theo than khói thắp khuya Ngày Tết nhứt chờ con về xông đất Mà mẹ nghe cuống rún đã chia lìa! Con cũng muốn một lần về ăn Tết Nhưng mẹ ơi, lại thất hứa nữa rồi Mẹ hãy gói mùa xuân vào lá biếc Gởi hết cho con giọt lệ lẻ loi… Hư Vô
Lưng Nguyệt, Thơ Hư Vô TỰA EM VỀ GIỮA LÚC TÔI SAY Vọng khúc tình nhân ngang dấu lặng Giọt mưa chưa đủ nặng chỗ ngồi Chờ em về khêu tim bạch lạp Đốt đêm để thấy bóng một người. Thủa vào đời quay lưng, bước vội Để bây giờ mới biết lẻ loi Ở chỗ lạ em đang nhỏ lệ Hay tình cờ mưa trong mắt tôi! Âm vút cao nửa đêm cùng tận Rót tràn ly cho biết đắng môi Bài thơ tôi viết chưa khô mực Vuột tay rượu đổ ướt tên người. Giọng ai hát thăng trầm, lận đận Tựa em về giữa lúc tôi say Nhịp guitar lạnh lùng, buông chậm Rớt xuống vườn khuya tiếng thở dài… Hư Vô
TIỄN BẠN ĐI GIỮA CHIỀU NHANG KHÓI (Viết cho linh hồn bạn tôi: Trương Thành Hoan ngày 25/02/2014 tại Sydney) Tiễn bạn đi giữa chiều nhang khói Ly rượu tràn ướt mắt anh em Mới có nửa chừng sao bỏ cuộc? Đường trần đã vắng một người quen. Thôi hãy nằm yên nghe đất thở Cõi người chỉ là thoáng rong chơi Ta rót thêm được vài ly nữa Uống say cho đỏ mặt cuộc đời. Trước hay sau cũng là một kiếp Người về ôm gối đất quê hương Bạn bè còn lại dăm ba đứa Vòng vo rồi cũng ghé chung đường. Lòng ta cứng cỏi đâu biết khóc Lệ đông thành đá chảy quanh ly Trời đất nghiêng vai ngày tận thế Say rồi, thôi đi ngủ. Ngủ đi! Hư Vô