Bẽ Bàng Muà Ngàn Thu Ta từng để nỗi niềm trăn trở Nước non này đá lở sông trôi Giang sơn mấy độ cát bồi Lênh đênh chìm nổi xa xôi luân hồi Từ buổi trước chơi vơi vực thẳm Rừng u minh ảm đạm bờ mê Lao xao lưả chớp bốn bề Ta van cát bụi não nề bi thương Dù nhơ sạch đừng vương thế đạo Gót chân người tráo trở than ôi! Bon chen thua được với đời Quản chi tiếng khóc ma cười thâu đêm Tâm hương đốt trăng thềm nhỏ lệ Giọt sương rơi quỳ gối xin cầu Nắng mưa dầu dãi mái đầu Hồn thơ sẽ hết bể dâu đoạn trường Bao phen đã tơ chùng phím gãy Tang tóc này đày ải nhân gian Vì ai lũ quỷ dạo đàn Chập chờn vũ điệu máu tràn láng lai... Đêm thổ huyết canh dài nức nở Dân tộc ơi! Máu đỏ da vàng Mà sao lưỡi hái phũ phàng Buá dìu kìm kéo bẽ bàng ngàn thu...! cảm tác thơ Vũ Hoàng Chương: Nguyện Cầu 23.10.2012 Lu Hà Bóng Tà Chiều Đông Dập dìu biển nước gợn sầu Niềm thương nỗi nhớ buồn rầu giọt mưa Lắng nghe gió gọi lưa thưa Nắm tay lần cuối tiễn đưa qua cầu Giang hồ thôi vĩnh biệt nhau Trời Âu trôi giạt mái đầu điêu linh Phong vân lận đận duyên tình Giai nhân dặm nẻo viễn trình phút giây Dừng chận quan ải đắng cay Đêm nay tri ngộ vui vầy gối nhung Dạt dào hương ngát hoa dung Ngọn đèn hư ảo trập trùng gió mây Chập chờn trăng lạnh sương ngây Sầu chung lưu lạc hương say canh dài Ái ân lơi lả Liễu Trai Ra đi chẳng hẹn ngày mai trở về Rượu đào dàn duạ đê mê Rồi đây lưả tắt ê chề bình khô Vắng em hồn lạc bơ vơ Còn ai say nưã mộng mơ lỡ làng Lối tìm mờ mịt dặm tang Bến nào hải ngoại quê nàng xa xôi Tuyết rơi tràn ngập phương trời Lòng băng trắng xoá hồi hồi xót xa Tương tư châu lệ mưa sa Hoàng hôn hiu quạnh bóng tà chiều đông Nưả đêm trời nổi cơn giông Sóng lòng gào thét bi thương não nùng! cảm tác thơ Vũ Hoàng Chương: Đời Vắng Em Rồi 23.10.2012 Lu Hà Chập Chờn Vì Sao chuyển thể thơ Vũ Hoàng Chương: Phương Xa Nhổ neo theo sóng ra khơi Thuyền ta lạc hướng chơi vơi cuối trời Về Đông hay giạt phương Đoài Nỗi lòng cay đắng tả tơi rã rời Cô đơn dăm bảy lạc loài Quê hương ruồng bỏ giống nòi coi khinh Thuyền tình bể ái lênh đênh Mênh mông vô tận dập dềnh hư vô Sá chi thế kỷ lu mờ Đầu thai nhầm lối chơ vơ đợi chờ Thuyền đừng ghé bến hoang sơ Không dung kiêu bạc mịt mù tương lai Men đời ngây ngất trần ai Hắt hiu buồm rách canh dài lệ chan Thuyền ơi theo gió hãy ngoan Phương xa lạc lõng chập chờn vì sao... 31.3.2012 Lu Hà Chết Dần Từng Đêm Cha mẹ bỏ đi hương khói lạnh Chê phận nghèo cám cảnh chị em Giọt sầu lã chã từng đêm Mà sao xuân vẫn vương thềm bóng trăng... Em còn bé lắm hương thoang thoảng Chị bước sang ngang chẳng chọn thuyền Vui gì mà nghĩ đến duyên Thu tàn nhắm mắt triền miên tháng ngày Tiễn đưa chị đắng cay em khóc Phận mỏng manh từng bước lần hồi Nay đây mai đó chơi vơi Đổi nơi nương tưạ tả tơi mấy lần Cánh hoa rụng trần gian từng lưá Lòng giá băng tháng héo ngày khô Lăn tăn bọt nước hững hờ Đêm sương trăng lạnh mịt mờ ai vương Chàng xuất hiện hào quang rực rỡ Hoa mười giờ chớm nở mượt mà Dạt dào ong bướm la đà Ái ân tầm tã chân cầu gió mưa... Hương ngây ngất bao lâu nụ khép Mở lòng yêu trọn kiếp hiến dâng Hồn trinh phong kín tay chàng Đê mê say đắm nhẹ nhàng thướt tha Ai ngờ giưã đang muà hoa thắm Tình lên men hương đợm cuồng si Phồn vinh đô thị thầm thì Ngưạ theo đường cũ đầm đià cỏ nhung Chàng lưu luyến buông tuồng suồng sã Chốn vui chơi sa đoạ đèn màu Dẩm lên đau khổ dãi dầu Mình em vò võ âu sầu cô liêu Thế là hết những chiều gió lộng Chút mong manh hy vọng mất rồi Đời em thân xác tàn hơi Mưa ngâu nặng hạt tuôn rơi phũ phàng Người ta khóc dở dang bi lụy Em không còn giọt lệ kêu than Lửng lơ kià đám tro tàn Sông tình đã cạn suối ngàn ráo khô Xuân quá lưá dật dờ sớm tối Chị lấy chồng như vậy yên thân Còn em lận đận cơ hàn Nhà tranh vách đất chết dần từng đêm... Bởi số phận nghèo hèn từ bé Em sinh ra cha mẹ mất rồi Họ hàng thì lại xa xôi Người khôn cuả khó mảnh đời lầm than. cảm tác thơ Vũ Hoàng Chương: Đời Còn Chi 24.10.2012 Lu Hà Cơn Say Ảo Vọng Chuyển thể từ thơ tự do Vũ Hoàng Chương: Say Đi Em Điệu kèn biếc quay cuồng hương phấn Khúc nhạc hồng phấn chấn mê ly Ôm nhau ngất ngưởng đôi người Đầu xanh lận đận ngậm ngùi xót thương Càng thổn thức vấn vương tê dại Người hoa xưa chăn gối má kề Mà nay bao nỗi chán chề Tình xuân đã héo hết rồi yêu đương Hồn bả lả nhưng chân chân còn dẻo Khúc nghê thường cuộc rượu lẳng lơ Lòng nghiêng tràn hết tim yêu Ánh đèn tha thiết nuột nà dáng tơ Chân lả lướt đê mê loạng choạng Cánh tay hờ gợn sóng âm ba Hoang vu hồn gửi bao la Ánh đèn phai nhạt ngẩn ngơ má đào Hãy gượng dậy mặt hoa da phấn Dựa bờ vai đừng thẹn giai nhân Tiến lùi lạc điệu đôi chân Xiết tay ghì chặt toàn thân đã mềm Trên sàn gỗ chập chờn lảo đảo Nhớ làm chi sóng gió ta bà Say đi rượu vẫn chờ ta Mềm môi uống mãi mắt hoa sương mờ Thân mềm mại còn chưa chuếnh choáng Cuối chân trời phóng đãng người ơi! Khát khao hồn vẫn chưả say Cung đàn nghiêng ngả lả lơi điên rồ Rượu, rượu nưã làm sao quên hết Trong cơn say thảm thiết bi ai Sắc màu lướt mướt buồn trôi Có ai hư ảnh kề môi rã rời... Quay cuồng loạn đất trời nghiêng ngả Trong men say bén lưả em ơi! Thành Sầu lệ đổ tuôn rơi Tìm trong ảo vọng u hoài chiều thu! 13.11.2010 Lu Hà Đắm Chìm Biển Máu Neo đã nhổ thuyền xa rời bến Dẫu cho dù lận đận bốn phương Mặc cho sóng đánh thê lương Cô đơn cay đắng vấn vương u hoài Lũ chúng ta lạc loài lê bước Lỡ sa cơ thảm khốc trần gian Giang sơn tổ quốc bần hàn Đắm chìm biển máu rũ thân nát dầm Còn tức tưởi sinh nhầm thời đại Hỡi thiên tài vợi ước mơ Ngược xuôi tất bật bơ phờ Bát cơm manh áo bên bờ đại dương Hồn đắm đuối một phường bạc nhược Thuyền ơi thuyền! nuối mộng chiêm bao Giong buồm cất tiếng reo hò Đất lành chim đậu mịt mờ trầm luân Hãy tỉnh dậy trừ gian diệt bạo Mảnh trăng tàn lẽo đẽo bám theo Heo may đứng nưả lưng đèo Tương lai vô định đói nghèo khổ đau Một dân tộc sinh ra là khổ Thương giống nòi lệ đổ mưa chan Một đàn gà vịt ngỗng ngan Cánh đồng hoang dã ngút ngàn máu tươi... cảm tác thơ Vũ Hoàng Chương: Phương Xa 23.10.2012 Lu Hà