Ngàn Thu Ai Oán Ngàn thu ai oán than ôi! Nhớ thương cho nắm xương thôi một đời Thân tàn ma dại đi rồi Lá vàng cỏ uá rã rời thê lương Hàng thông vi vút vấn vương Ôm ngang lưng gió mùi hương lạnh lùng Lênh đênh biển cả trập trùng Tinh theo bọt nước não nùng biển khơi Hồn trinh lạc cuối chân trời Si mê cuồng dại về nơi bến nào Dập dìu sóng vỗ xô bờ Nhớ sao bải hoải chuyến đò trần gian Bồi hồi ân ái giai nhân Trúc mai một thuở muôn vàn khổ đau Yến oanh lã chã canh thâu Gối chăn tầm tã bể dâu đoạn trường Muôn năm giữ một tấm lòng Vi lô lau lách bên dòng sông Tương Kià ai đàn khúc Tề vương Tiền Đường ai khóc thương chồng bi ai ? Cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc Tử: Muôn Năm Sầu Thảm 18.11.2012 Lu Hà Đà Lạt Huyền Sương Thiêng liêng giây phút khởi đầu Đêm trăng Đà Lạt nhuốm màu thiên thai Huyền sương đắm đuối trần ai Từ xa đón ý nguyệt đài phiêu diêu Kiêu sa xin chớ nói nhiều Hồ trong cá nước mĩ miều hò reo Rung rinh gió thoảng trôi vèo Lá thu bảng lảng chân đèo ngẩn ngơ Bóng cô thục nữ như mơ Hàng thông bờ liễu khát khao đợi chờ Chữ yêu ai giải bằng thơ Thực hư sao biết đôi bờ sông Ngân Đất trời ngào ngạt non ngàn Cả lòng tôi nưã muôn vàn thiết tha Thẹn thùng là ả Hằng Nga Thầm thì tiếng gọi trăng ngà nôn nao... cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc Tử: Đà Lạt Trăng Mờ 17.11.2012 Lu Hà Hồn Được Giải Thoát Ta há miệng cho hồn vang vọng Trời thiêng liêng muôn trượng tầng mây Mừng vui hư lãng cuồng say Chìm trong sáng tối đêm ngày mênh mông Nơi cảnh giới trầm hương vắng lạnh Hồn ngẩn ngơ lóng lánh trăng sao Gió gầm điạ chấn lao xao Muôn vàn thể phách lao đao hãi hùng Cả hơi hám thê lương thảm thiết Hồn trơ vơ không biết về đâu Cô đơn lạc lối âm u Mê man bất tỉnh hồi lâu ngỡ ngàng Rồi hoảng hốt nhập hàng tử khí Vùng không gian tê tái hoang vu Bùi ngùi rớm lệ sững sờ Hồn ơi, phiêu bạt bao giờ thì thôi? Hồn dãy duạ ra ngoài tâm não Hết đau thương sa đoạ xác thân Ngoài vòng trí tưởng nhân gian Ngao du khắp nẻo đằng vân biển hồ Xác ai hút hồn vào bấn loạn Ngấm dần trong thân phận điêu tàn Thở ra sương trắng nồng nàn Cho sơn hà biết muôn vàn khí âm Xác quằn quại nỗi niềm tan rưã Chẳng buồn sao thiên hạ hững hờ Hồn cười man dại dưới trời Kêu rên hoảng loạn chơi vơi não nề Hồn linh thiêng không hề chết lặng Giải Ngân Hà sáng láng vô biên Yêu thương một khối còn nguyên Hồn lià khỏi xác ưu phiền lià tan Hồn thoát khỏi thân tàn điên dại Hồn ra đi chẳng đoái hoài chi Vi vu thông trúc thầm thì Bình an thượng lộ sơn khê dặm trường! cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc Tử : Hồn Lià Khỏi Xác16.11.2012 Lu Hà Linh Hồn Xa Lạ Hồn ảo não lạy van tha thiết Hồn thê lương bám diết tôi hoài Đầy hương không dám ngậm cười Mớm toàn ánh sáng bờ môi dãi dề Tôi giả chết no nê vô hạn Cười vang lên tủi hận mùi trăng Thân gày phủ lớp bụi vàng Hồn nhai ngấu nghiến bẽ bàng màu da Thịt tê điếng u sầu rười rượi Gió rợn rùng tới cõi vô biên Tôi dìm hồn xuống vũng đen Ánh trăng nhầy nhụa cơn điên hãi hùng Hai chúng tôi não nùng thảm thiết Rồi bay lên tới một hành tinh Ngả nghiêng lăn lộn muôn hình Gào lên rợn óc thất kinh Ngân Hà Rồi lao xuống âm u điạ phủ Hồn là ai tôi có nào hay Dẫn hồn đi suốt đêm nay Hồn càng mệt lả đoạ đầy xác tôi...! cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc Tử: Hồn Là Ai 17.11.2012 Lu Hà Một Chiều Cuối Thu Luạ trời Chức Nữ như giăng Bắc cầu ô thước cho chàng Ngưu Lang Kià ai gánh tuyết nở nang Da cừu mảnh áo nhẹ nhàng qua sông Huyết son mấy thức mây hồng Cô đơn ly biệt khói sương chập chờn Quảng Hàn heo hắt cũng buồn Trơ vơ bãi vắng tủi hờn xác xơ Thu vàng nức nở cành khô Một vì sao lạ phương mô cuối trời Người thơ chưa thấy ra đời Hồn trinh dưới tận đáy mồ thở than Nét mây lướt mướt non ngàn Sao không tô điểm muôn vàn bướm hoa Hơi mưa lác đác nhạt nhoà Là điềm thu báo Ngân Hà lụt to Vi lô lau lách đôi bờ Lao xao sóng vỗ mịt mờ gần xa Hoàng hôn phủ bóng chiều tà Côn trùng tấu nhạc bóng ma gọi hồn. cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc Tử: Cuối Thu 17.11.2012 Lu Hà Hàn Mạc Tử đã ra đi về thế giới vĩnh hằng 72 năm rồi. Linh hồn chàng thi sĩ trẻ trung này dù ở đâu, nơi chân trời cuối bể, hay đang đuà rỡn với các nàng tiên nga trên sông Hằng, hay dưới suối vàng chắc cũng ngậm cười là nưả già thế kỷ sau lại có một Lu Hà cảm thông cho nỗi đau bất hạnh và tài năng thi phú, trí tưởng tượng vô biên cuả anh để cảm tác ra thơ. Phần lớn những bài thơ hay cuả anh đã gây cho tôi một sự xúc động lớn thì tôi đã cảm tác rồi. Nếu có dịp đọc những bài thơ khác có thể tôi sẽ cảm tác tiếp để an ủi những con người và những linh hồn bất hạnh trên hành tinh này, có lẽ cũng hàng triệu người bệnh tật khổ hạnh như Hàn Mạc Tử mà họ không thể làm ra thơ để kể ra hết nỗi đau đớn cuả mình.