chuyển thể thơ Trần Văn Lương: Lòng Cha Con hạnh phúc ba mừng khấp khởi Được nhìn con áo cưới cô dâu Dẫu lòng chua xót buồn đau Mẹ con duyên nợ qua cầu trần ai... Đành chịu vậy chia ly đôi ngả Nhớ quê nhà một thuở xa xưa Thề non hẹn biển bên nhau Nào ngờ bão tố bể dâu đoạn trường Bởi vận nước bi thương u tối Đời tang thương con mới tròn năm Quê hương điạ ngục tối tăm Giang sơn chìm đắm hờn căm tủi sầu Kẻ thất trận sa cơ số phận Thân lao tù lận đận tả tơi Tháng năm biền biệt xa xôi Tình thâm cốt nhục chơi vơi biển hồ Gông xiềng xích chịu bao oan nghiệt Vợ con nào có biết cho đâu Từng đêm thao thức nguyện cầu Mong ngày đoàn tụ mái đầu héo hon Nỗi thống khổ trào tuôn dòng lệ Tiếng côn trùng rên rỉ triền miên Nghe tin Nội báo vượt biên Chân trời xa lạ bình yên cả nhà Kể từ đó lòng ba nao nức Cứ âm thầm thao thức đắng cay Rồi sau Nội cũng cho hay Mẹ cần chỗ dưạ đắm say cuộc đời Ba không trách mẹ đi bước nưã Bầy con thơ xứ xở quê người Vạc gầy giông bão biển khơi Xác xơ đôi cánh chợ đời xôn xao... Ba cảm kích người ta thương mẹ Đã nuôi con và chị nên người Ở nơi đất khách xa xôi Thay cha bất lực rã rời xác thân Trời chẳng nỡ tro tàn lưả nguội Tuổi già nua lại được sang đây Phím đàn não nuột đứt dây Dãi dầu mưa nắng đoạ đầy cô liêu Ba chấp nhận sớm chiều đơn độc Đứng từ xa quyến thuộc ngày xưa Các con yêu dấu cuả ba Tháng năm đằng đẵng bây giờ lớn khôn Rồi lẳng lặng vương buồn tư lự Không đành lòng gợn sự bình yên Đàn con nay đã chắc quên Người cha ruột thịt nghèo hèn quạnh hiu Ba chỉ oán liu điu số phận Để các các con lận đận chia phôi Có cha như trẻ mồ côi Cha xin tạ lỗi với đời con ơi! Làn phấn nhạt phơi phơi dấu tuổi Ánh luạ hồng vuốt chuỗi trân châu Mẹ con ngào ngạt dạt dào Cập kè cha dựợng nghẹn ngào cô dâu Người cha đẻ sạm màu gió núi Tiệc nưả chừng lủi thủi ra về Chẳng ai để ý coi dè Ông già lọm khọm não nề khổ đau Trong đáy mắt bạc màu sương trắng Giọt u buồn thấm đọng trên khăn Trầm luân khắc khổ nhọc nhằn Băn khoăn tư lự trán hằn vết nhăn. 16.6.2012 Lu Hà Dẫn nhập của Trần văn Lương Tác giả bài thơ Lòng Cha Cách đây ít tuần, tôi được đi dự một tiệc cưới khá đặc biệt: Phía cô dâu có bà mẹ và người cha kế. Người cha ruột ngồi cách tôi không xa, trong khu dành cho khách của nhà gái. Ông ngồi đó, giữa vài người bạn cùng tuổi, như một người khách thường. Bà vợ cũ cùng với ba người con gái, trong đó có cô dâu, không hề đến chào hỏi hay nhìn đến ông một lần. Ông ngồi quay lưng lại sân khấu, mắt nhìn xuống mặt bàn, dáng khắc khổ chịu đựng. Khi giới thiệu tên của bố mẹ cô dâu, thì vị MC đọc tên ông, nhưng bước lên sân khấu lại là người chồng kế của bà vợ. Nhìn nét mặt đen sạm im lìm như khắc vào đá của người cha ruột cô dâu, tôi không biết ông đang nghĩ gì. Tiệc nửa chừng gần đến mục đi chào bàn thì ông đứng lên lẳng lặng ra về, chưa hề nhúng đũa vào thức ăn và cũng không chào hỏi bất kỳ ai. Ba đứa con và người vợ cũ hình như cũng không biết ông ra đi lúc nào. Suốt bữa tiệc tôi cảm thấy thật là bùi ngùi , và các món ăn cũng mất đi nhiều mùi vị. Kính mời quý anh chị đọc bài “Lòng Cha” được viết dựa trên tiệc cưới này. (Xin được kính tặng ông Trần Văn T., một người tôi hoàn toàn không quen biết mà lần đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng tôi có cơ duyên thấy mặt trong bữa tiệc đám cưới người con gái út của ông.) Lòng Cha Con yêu dấu, lòng Ba mừng khấp khởi, Được nhìn con trong áo mới cô dâu, Dẫu biết rằng sẽ chua xót buồn đau, Gặp lại Mẹ bên kia cầu duyên nợ . Ba bùi ngùi tiếc nhớ, Nhớ quê nhà, nhớ thuở bên nhau, Nhớ lời nguyền dù đời lắm bể dâu, Ba Mẹ sẽ bạc đầu về chung lối . Nhưng vận nước xoay chiều trong sớm tối, Đời tang thương khi con mới đầy năm. Quê hương chìm vào địa ngục tối tăm, Ba quằn quại ôm hờn căm uất hận. Sa cơ thất trận, Long đong số phận lao tù, Xác tả tơi dưới nanh vuốt kẻ thù, Tình máu mủ đành thiên thu vĩnh biệt. Thân xích xiềng oan nghiệt, Vợ con nào biết về đâu . Đêm đêm thao thức nguyện cầu, Nỗi thống khổ dầy sâu hơn bóng tối . Giữa ngày tháng gông cùm tù tội, Ba được Nội cho tin, Cả nhà đã sớm vượt biên, Đang sống sót bình yên trên đất lạ . Ba từ đó luôn nhìn trời cảm tạ, Dù âm thầm nghe trong dạ đắng cay, Khi Nội lại cho hay, Mẹ đã gặp được bờ vai nương tựa . Ba không trách Mẹ phải đi bước nữa, Tay con thơ, bơ vơ giữa xứ người, Cánh vạc gầy lạc giông gió biển khơi, Thân trơ trọi chốn chợ đời vạn ngả. Ba cảm kích người đàn ông xa lạ, Không quản nài vất vả, đã nuôi con, Đã chăm lo Mẹ, chị được vuông tròn, Thay cho kẻ mỏi mòn nơi vạn dặm. Ngày qua như tên bắn, Ba cuối cùng may mắn sang đây, Phím đàn cũ khác dây, Gập ghềnh nẻo đọa đày đơn độc. Ba chấp nhận mình là người ngoại cuộc, Đứng từ xa nhìn quyến thuộc ngày xưa, Những đứa con khi chia cách còn thơ, Theo năm tháng bây giờ đà khôn lớn. Rồi lẳng lặng một mình ôm đau đớn, Không đành lòng khuấy gợn sự bình yên, Của đàn con nay chắc cũng đã quên, Người cha ruột sống bên lề hiu quạnh. Ba chỉ oán số phần mình bất hạnh, Để con thơ sớm chịu cảnh chia phôi, Tuy còn cha, nào khác trẻ mồ côi . Con yêu dấu, Ba suốt đời tạ lỗi . x x x Làn phấn nhạt dịu dàng che dấu tuổi, Ánh lụa hồng ve vuốt chuỗi trân châu, Người mẹ cùng chồng kế với cô dâu, Cười rạng rỡ đón từng câu chúc tụng. Xập xè loan phụng, Giọt u buồn rơi rụng trên khăn, Trong đáy mắt nhọc nhằn, Ẩn hiện nét băn khoăn sầu tủi . Người cha ruột, mặt sạm màu gió núi, Tiệc nửa chừng vội lủi thủi ra đi . Nhạc vô tình gõ nhịp bước phân ly, Mảnh khăn ố vỗ về lưng ghế trống. Trần Văn Lương