EM CÓ BIẾT …. Em biết không … Ðây là lần đầu anh viết thơ tình sử. Ðể tặng em …và tặng mối tình nồng. Ngày xa xưa… Một nhà thơ ngây ngất viết thơ yêu. ”Có nghĩa gì đâu …” chỉ một điều nhỏ nhặt. Một buổi chiều… Nắng hơi nhạt làm nhà thơ hoảng hốt. Có tình yêu nào …đã đi vào tâm tưởng nhà thơ. Rồi ta đây … Cũng một chiều nhạt nắng. Chợt yêu người vì gió nhẹ qua tim. Cũng như em … Trái tim thành khờ khạo. Vì yêu anh…hay yêu mối tình si. Em đã cho ta… Không nhiều nhưng rất đủ. Mối tình nồng đầy hương vị ngọt, cay. Rồi tình yêu chúng ta… Sẽ dệt thành mơ ước … Bầy tiên đồng ngọc nữ ở trần gian. Ðặng quang Chính
Em có biết ...(1,2,3...) Trái sầu lẳng lơ Hôm qua em lên mạng Em hay nói lan man Anh không thấy dung nhan Vì đôi ta chỉ "chat" Em nói em nhớ quá! Yêu anh quá thiết tha Mà hai đứa ở xa Sầu này đong không hết Em nói em nhớ quá! Em mặc áo bà ba Gió lòn qua đôi vú Nhớ bàn tay anh yêu Em nói em nhớ quá! Em hong tóc bên hè Thoảng mùi cỏ trong sân Nhớ mùi anh lần trước Em hỏi anh có nhớ Nhớ em anh cứ sầu Như những lần đã gặp Sau cơn sầu yêu hơn Bây giờ anh ngồi đây Sầu em cứ vơi đầy Em hỏi anh có nhớ Em đến liền bên anh Nghe em nói lan man Anh bồi hồi nhớ lại Khi em ngồi bên anh Trái sầu em lẳng lơ Làm trái sầu anh rớt Dập vào lòng của em... Đặng quang Chính
Cắc cớ Em đố vui anh hay là em …lí lắc! Có khi nao rơi tuyết giữa mùa hè Nói như em anh phải về với mẹ Suốt mùa hè kề cận với người thân Suốt mùa hè sống với tình trăng gió Nhưng em ơi ! …dù mùa đông ấm lại Cũng không làm ấm đủ trái tim anh Bao nhân sinh phải sống kiếp không nhà Biết bao người chịu tai ương ách nước Bởi thiên nhiên đã thay đổi khác xưa Em hỏi anh đã đi xem người mẫu Ỏng ẻo khoe thân trong buổi diễn thời trang Thân hình họ cân đối đẹp như tranh Có ai chịu mua tranh kia giá đắt? Hay thừa cơ bắt cóc họ về nhà. Em hỏi anh số đào hoa tốt nhất? Chẳng lẳng lơ cũng có kẻ rước về Chẳng lãng mạn cũng có người yêu mến Không quyến rũ nhưng đầy ong bướm lượn Chẳng gì hơn người mẫu lại đào hoa!!... Em tin số em phải tin kiếp trước Vụng đường tu sao được phước kiếp này Kẻ bắt cóc dại gì dùng bức họa. Người rước về chắc nợ kiếp ba sinh Như em anh gặp nhau vì cùng nợ Ðã nợ rồi thôi hãy trả cho xong Duyên của em chỉ mình anh cảm nhận Kẻ đàng hoàng không thích gái ỏng eo Người vô cảm rước về người lãnh cảm Thôi!.. đừng vui đừng lí lắc nhé em. Ðặng quang Chính
Em có biết Em có biết Hờn giỗi Anh gửi mà em chẳng hồi tin Anh gọi chuông reo không nhấc máy Có thể là… em bị bệnh chăng? Em chợt giật mình ngỡ sáng mai Ô hay!....tiếng nói của người nào Dù quen dù lạ đôi ba tiếng Mới biết rằng anh đã quá lo Anh lo căng thẳng anh không ngủ Gọi đến gọi đi biết bao lần Ừ!...em bệnh cảm vì em giận Giận chữ lẳng lơ với ỏng eo Không tin nhau được…thôi ta nghỉ!... À!...em còn bệnh mà hay nghĩ Đem râu ông nọ cắm bà kia Không tin nhau được...sao yêu được!... Yêu được...yêu luôn vị ngọt, cay Vị tình trao đổi thêm nồng thắm Anh giỡn em hờn thế mới say! Ðặng quang Chính
Thương ca mùa đông Em có biết trời chuyển đông không nhỉ Trời đất buồn làm khô héo con tim Thời gian tình như lặng yên đứng nghỉ Không gian yêu như xa cách thêm nhiều Em bên ấy biết bên này anh nhớ Buổi tan trường em ngơ ngác trông anh Rồi lầm lũi em bước đi ngớ ngẩn Nào ngờ đâu anh theo sát sau em Em có nhớ những cuối tuần êm mát Về quê xa lẫn trốn chốn thành đô Em tung tăng như chim trong xuân ấm Anh cười vui lòng rộn rã hân hoan Em bên ấy có nhớ anh không nhỉ Hay đùa vui với các bạn trong trường Hay thích thú với thành công việc học Ðã quên anh trời đông lạnh trong người Nhưng anh chắc mối tình ta nồng thắm Như đất trời miên viễn của loài người Xuân đã đến xuân lại đi không đợi Tình tuy xa nhưng tình vẫn vun đầy Ðặng quang Chính
Chọc quê Chọc quê Anh hỏi em hôm qua làm gì thế Em trả lời bị chúng bạn chọc quê Chúng hỏi em đã có bồ chưa nhỉ Em trả lời bồ lúa gạo đầy kho Chúng hỏi em chuyện con heo có biết Em nói rằng heo nhỏ có chục con Chuyện nông dân đi kéo cày qua núi Có phải đâu chuyện lạ cứ hỏi hoài Chúng cười đã rồi lăn ra như khóc Lại hỏi thêm anh có biết cấy cày Em ngây thơ trả lời anh rất giỏi Cày xong rồi anh ngủ thật ngon say! Lòng khoẻ nhẹ như dân quê Tố Hữu Quăng mình trên liếp cỏ ngủ ngon lành Nghe đến đó chúng lại cười vang dội “Anh dân quê Tố Hữu đã chết rồi!... Anh ta mất từ ngày Sta-lin chết Thơ anh ta thơ lòn cúi tung hô” Nghe đến đây anh thương em hơn nữa Gái nhà quê còn sợ bị chọc quê!.... Ðăng quang Chính
Đồ khờ Đồ khờ Em gái quê bị chọc quê không giận Bởi em quê nên gặp kẻ khù khờ Chàng lãng tử xuống trần trong chốc lát Cứ ngây ngô tưởng như chốn thiên đình Em gái quê giống như hoa trinh nữ Khép nép, rụt rè chẳng dám phô trương Ai đụng khẽ cũng thẻn thò mắc cỡ Không đua hương tranh sắc mặc ai chê Chàng lãng tử phiêu du trong trần thế Vai một bồ chữ nghĩa ít câu thơ Phù thế giáo một vài câu thanh nghị Vui giúp đời lòng sảng khoái hồn nhiên Gặp gái quê như thấy hoa trinh nữ Tay rụt rè sợ làm nát đời hoa Hoa khép kín cứ ngỡ hoa sầu lụy Lòng không vui anh quay mặt định đi Em gái quê đợi chàng trai lãng tử Kẻ yêu người không đòi hỏi cao sang Chàng chỉ nhìn lòng em đà giao động Nhưng chân anh lại định bước không chào Rồi ngừng bước… kìa hoa kia hé mở Như đón mừng vui gặp lại cố nhân Tay chàng với nhưng hoa kia chợt khép Lòng ngập ngừng chàng lại định bước đi Ôi hoàng tử… lòng em đây muốn nói Đợi chờ anh đã bao tháng năm dài Anh xuống thế dẫu trăm năm rất ngắn Cuộc vuông tròn sao không tính ngay đi Thấy hoa khép anh bồi hồi xúc động Sợ hoa kia sầu lụy nát tan đời Anh lưỡng lự chẳng dám đi dám ngắt Em thẩn thờ lòng thầm nhũ: ”Đồ khờ!...” Đặng quang Chính
Thương nhau là đủ Anh khờ khạo em có thương không nhỉ? Anh ngây ngô không biết nói tiếng yêu Anh không giận khi em tan học trễ Anh bằng lòng khi em chán cuộc vui Em thương anh thương tấm lòng chất phác Em thương anh thương cả tiếng ghét em Em thương anh vì tấm lòng chung thủy Em thương anh khi hai đứa xa nhau Cuộc tình ta mối tình đầu tình cuối Trao cho nhau cả thân xác niềm đau Trao cho nhau ngày hôm nay tất cả Trao cho nhau cả viễn ảnh tương lai Cuộc tình nào chỉ niềm vui mãi mãi Cuộc tình nào không cay đắng, giận hờn Cuộc tình nào không sóng to gió lớn Cuộc tình nào chỉ mật ngọt men say Anh thương em em thương anh là đủ Không ngọt ngào giả dối chất đầu môi Anh quý mến tấm lòng em chân thật Em thương anh thương cả trái tim này Ðặng quang Chính
Tình quanh co Hôm vừa rồi nhắn tin ngồi thư viện Em tưởng rằng sẽ thong thả làm bài Có ai ngờ cô bạn gái tỉ tê Nghe câu chuyện lòng em buồn cả buổi Cô ta giận người bạn tình nóng nảy Trễ giờ rồi hờn giận bứt tung ra Chẳng ai nghe duyên cớ nào đem đến Chẳng cảm thông điều xảy đến bất ngờ Chàng và nàng tìm vui nơi ngoại cảnh Chàng tưởng gặp một nàng tiên trong mộng Nàng vui mừng gặp hoàng tử lòng em Chàng và nàng gắng xây tình cảm mới... Rồi cả hai cảm thấy ngượng với nhau Khi điện thoại chỉ nói điều quanh quẩn Chỉ bâng quơ khi cùng gặp lại nhau Tình đã vơi lại chất thêm lạnh nhạt !.... Nhưng cuối cùng khi cả hai biết rõ Muộn màng rồi vì nàng đã có con Tiến không được quay về không được nữa Tình quanh co thường đem lại rủi ro Đặng quang Chính
Thuở đất trời vào hạ .... Em có biết thuở đất trời vào hạ Tháng năm này bao biến cố dập dồn Mùa bầu cử một trò hề dai dẳng Nấp quan tài bị đóng tại ba nơi Ở phía Bắc bao mẫu rừng cho mướn Ở miền Trung quặng Bauxit dâng Tàu Kề Sài gòn là Bình Dương phố mới Phố của Tàu riêng biệt một giang sơn Thuở xưa kia vua Hùng Vương dựng nước Con cháu bao đời anh dũng chống xâm lăng Trận Bạch Đằng quân địch phơi thây trên sóng nước "Sát thác" gầm vang quân Mông Cổ tan hàng Trận Đống Đa làm rạng danh Nguyễn Huệ Chực thời cơ lấy lại Quảng Châu, Đông Rồi vùng dậy thời trăm năm Pháp thuộc Cớ làm sao giờ chịu nhục với Tàu...?? Em bên ấy chắc tận tường sự việc Cái trò hề dân cử chẳng gạt ai Kêu đoàn kết chuyện nằm mơ không thực Lãnh địa kia hằng trăm cây số mất đi Hải phận ta nằm trong cái ”Lưỡi bò” Dân đánh cá bị giặc Tàu giết chết Bởi chính quyền tụi bán nước cầu vinh Sống phè phỡn trên xác người dân Việt Em bên ấy chắc nghe lòng phẫn nộ Sự căm hờn lan khắp đến mọi người Bao ”blogger” bị công an câu thúc Cấm biểu tình thông báo của nhà trường Hàng rào cản dựng khắp nơi trong phố Người chụp hình máy ảnh bị tịch thâu Cuộc biểu tình lòng người dân tự giác Hay dương oai dàn cảnh bọn cầm quyền..?? Nhưng em ạ..dù ra sao cũng thế Đất nước ta cần một sự đổi thay Bọn Thái thú sẽ chạy về đất chủ Nhóm tay sai sẽ nhận thấy đường ngay Cùng dân tộc dương cao cờ chính nghĩa Giấc mộng Trung hoa cũng sẽ rụi tàn Khu tự trị Việt Nam không thành sự thật Nước Việt ta bền vững mãi từ nay. Đặng Quang Chính Oslo 11.06.2011 23:15
Tuổi 63 Tuổi 63 tưởng chừng ba mươi sáu !.. Đường dặm xa hăm hở bước nhanh chân Cùng người dân anh tiến về phía trước Mục tiêu kia cờ chính nghĩa dương cao Bao lâu nay cả toàn dân bị gạt Chịu làm tên giặc nhỏ của Cộng Tàu Làm lính đi đầu cho Sô viết tối cao Bán giang sơn làm lãnh thổ tiêu hao Cai trị nước như những tên thái thú Để ngư dân ngoài biển Đông bị giết Kinh tế vun bồi nuôi tập đoàn thống trị Gánh nợ tương lai con cháu trả mãn đời Giờ đất nước phải hồi sinh trở lại Đồng một lòng dân cả nước đứng lên Dẹp tham nhũng bọn cường hào ác bá Truất bỏ quyền Thái thú bọn cầu vinh Đa đảng thi đua thăng hoa xã hội Tam quyền độc lập không nạn độc tài Sức mạnh thứ tư truyền thông chuyên biệt Dân trí nâng cao đất nước phú cường Chính nghĩa đó sáng ngời trên toàn quốc Con nước Việt người người cùng hưởng ứng Không nữ nam, không phân biệt trẻ già Tuổi 63 tưởng chừng ba mươi sáu Anh dâng cả cuộc đời cho đất nước phồn vinh. Đặng Quang Chính Oslo 30.06.2011 12:40
Tuổi 63 Tuổi 63 tưởng chừng ba mươi sáu !.. Đường dặm xa hăm hở bước nhanh chân Cùng người dân anh tiến về phía trước Mục tiêu kia cờ chính nghĩa dương cao Bao lâu nay cả toàn dân bị gạt Chịu làm tên giặc nhỏ của Cộng Tàu Làm lính đi đầu cho Sô viết tối cao Bán giang sơn làm lãnh thổ tiêu hao Cai trị nước như những tên thái thú Để ngư dân ngoài biển Đông bị giết Kinh tế vun bồi nuôi tập đoàn thống trị Gánh nợ tương lai con cháu trả mãn đời Giờ đất nước phải hồi sinh trở lại Đồng một lòng dân cả nước đứng lên Dẹp tham nhũng bọn cường hào ác bá Truất bỏ quyền Thái thú bọn cầu vinh Đa đảng thi đua thăng hoa xã hội Tam quyền độc lập không nạn độc tài Sức mạnh thứ tư truyền thông chuyên biệt Dân trí nâng cao đất nước phú cường Chính nghĩa đó sáng ngời trên toàn quốc Con nước Việt người người cùng hưởng ứng Không nữ nam, không phân biệt trẻ già Tuổi 63 tưởng chừng ba mươi sáu Anh dâng cả cuộc đời cho đất nước phồn vinh. Đặng Quang Chính
Em có biết...(1,2,3,...) Thuở trời vào hạ .... Em có biết thuở đất trời vào hạ Tháng năm này bao biến cố dập dồn Mùa bầu cử một trò hề dai dẳng Nấp quan tài bị đóng tại ba nơi Ở phía Bắc bao mẫu rừng cho mướn Ở miền Trung quặng Bauxit dâng Tàu Kề Sài gòn là Bình Dương phố mới Phố của Tàu riêng biệt một giang sơn Thuở xưa kia vua Hùng Vương dựng nước Con cháu bao đời anh dũng chống xâm lăng Trận Bạch Đằng quân địch phơi thây trên sóng nước "Sát thác" gầm vang quân Mông Cổ tan hàng Trận Đống Đa làm rạng danh Nguyễn Huệ Chực thời cơ lấy lại Quảng Châu, Đông Rồi vùng dậy thời trăm năm Pháp thuộc Cớ làm sao giờ chịu nhục với Tàu...?? Em bên ấy chắc tận tường sự việc Cái trò hề dân cử chẳng gạt ai Kêu đoàn kết chuyện nằm mơ không thực Lãnh địa kia lùi hằng trăm cây số Hải phận ta nằm trong cái ”Lưỡi bò” Dân đánh cá bị giặc Tàu giết chết Bởi chính quyền tụi bán nước cầu vinh Sống phè phỡn trên xác người dân Việt Em bên ấy chắc nghe lòng phẫn nộ Sự căm hờn lan khắp đến mọi người Bao ”blogger” bị công an câu thúc Cấm biểu tình thông báo của nhà trường Hàng rào cản dựng khắp nơi trong phố Người chụp hình máy ảnh bị tịch thâu Có phải đây long người dân tự giác Hay dương oai dàn cảnh bọn cầm quyền..?? Nhưng em ạ..dù ra sao cũng thế Đất nước ta cần một sự đổi thay Bọn Thái thú sẽ chạy về đất chủ Nhóm tay sai sẽ nhận thấy đường ngay Cùng dân tộc dương cao cờ chính nghĩa Giấc mộng Trung hoa cũng sẽ rụi tàn Khu tự trị Việt Nam không thành sự thật Nước Việt ta bền vững mãi từ nay. Đặng Quang Chính
Tình thử thách Tình thử thách Em và anh cùng thần giao cách cảm Gọi đến nhau cùng kể chuyện người ta Anh ngồi học nhưng nghe người bạn trẻ Kể chuyện tình của anh ấy khi xưa Bạn trẻ tuổi dáng người phong nhã lắm Con nhà giàu học giỏi lại bô (1) trai Bao cô gái vây quanh mê đắm đuối Số anh ta đúng là số đào hoa Anh thử thách hết người này người khác Khi hẹn hò, lúc rạp hát lúc đi chơi Ai chấp nhận anh cho là đúng ý Nếu bằng lòng cứ cho trước cưới sau Cứ như thế anh tự hào hết mức Đôi trường hợp hẹn xong rồi anh trốn Cứ nhắn tin rồi kiếm cớ thoái lui Điếm như thế Gia cô mô (2) cũng bái Ðến một lần trò thử thách đưa ra Cô bạn tình không một lời hưởng ứng Anh nhắn tin cũng không được hồi âm Nàng đi rồi tình thử thách cũng đi. Đặng quang Chính Ghi chú: (1) Bô (beau-tiếng Pháp): đẹp (2) Giacomo, tên đủ là Giacomo Girolamo Casanova, sinh tại Venice (một thành phố phía bắc nước Ý) năm 1725. Casanova nổi tiếng là một tay đa tình.
Đôi mắt Đôi mắt người xưa lệ ướt mi Đau lòng khi cất tiếng bi ai Gia đình tan nát buồn khôn xiết Sầu hận dâng đầy năm bảy lăm Quốc biến gia tan đành chịu phận Đôi mắt ngày xưa nay đã mờ Tâm hồn ngày đó vẫn tinh anh Tấm lòng vì nước ngày thêm sáng Son sắt trăm năm chí chẳng cùn Giang sơn hữu sự dang vai gánh Đôi mắt ngày nay đầy khí phách của dòng hào kiệt thuở xa xưa ”Nam quốc sơn hà Nam đế cư Tiệt nhiên định phận tại thiên thư ...Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư” (1) Đôi mắt ngày nay rực lửa thiêng Đuổi loài thái thú về phương Bắc Ác bá cường hào phải thối lui Đôi mắt đem theo niềm tin mới Thế hệ thanh niên giống Lạc Hồng Đặng Quang Chính Oslo 28.10.2011 09:56 Ghi chú: (1) Nguyên văn bài thơ của Lý thường Kiệt Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Tình chung thủy Em hay hỏi.... Mối tình nào chung thủy Trọng Thủy, Mỵ Châu..hay Juliet, Romeo Em phân vân... Thủy chung không lãng mạn....? Yêu người tình dù chân chất, thơ ngây Em thắc mắc... Thần Venus biểu trưng cho dục tính?... Thiếu tính này lãng mạn cũng như không?... Em tự hào... Duyên đẹp hơn quyến rũ Duyên trong em duyên nữ tính trời cho Duyên hốt hồn người...còn quyến rũ sẽ rời nhanh Anh chỉ cười... Trái tim anh khờ khạo Chỉ biết yêu...chẳng biết nói gì hơn. Em cười theo anh... Rồi nói... em yêu anh tha thiết Yêu bây giờ và đến hết cuộc đời Em nên biết... Đó là tình chung thủy Anh yêu em cho đến cả đời sau. Đặng quang Chính
Trái sầu lẳng lơ Hôm qua em lên mạng Em hay nói lan man Anh không thấy dung nhan Vì đôi ta chỉ "chat" Em nói em nhớ quá! Yêu anh quá thiết tha Mà hai đứa ở xa Sầu này đong không hết Em nói em nhớ quá! Em mặc áo bà ba Gió lòn qua đôi vú Nhớ bàn tay anh yêu Em nói em nhớ quá! Em hong tóc bên hè Thoảng mùi cỏ trong sân Nhớ mùi anh lần trước Em hỏi anh có nhớ Nhớ em anh cứ sầu Như những lần đã gặp Sau cơn sầu yêu hơn Bây giờ anh ngồi đây Sầu em cứ vơi đầy Em hỏi anh có nhớ Em đến liền bên anh Nghe em nói lan man Anh bồi hồi nhớ lại Khi em ngồi bên anh Trái sầu em lẳng lơ Làm trái sầu anh rớt Dập vào lòng của em... Đặng quang Chính
Cắc cớ Cắc cớ Em đố vui anh hay là em …lí lắc! Có khi nao rơi tuyết giữa mùa hè Nói như em anh phải về với mẹ Suốt mùa hè kề cận với người thân Suốt mùa hè sống với tình trăng gió Nhưng em ơi ! …dù mùa đông ấm lại Cũng không làm ấm đủ trái tim anh Bao nhân sinh phải sống kiếp không nhà Biết bao người chịu tai ương ách nước Bởi thiên nhiên đã thay đổi khác xưa Em hỏi anh đã đi xem người mẫu Ỏng ẻo khoe thân trong buổi diễn thời trang Thân hình họ cân đối đẹp như tranh Có ai chịu mua tranh kia giá đắt? Hay thừa cơ bắt cóc họ về nhà. Em hỏi anh số đào hoa tốt nhất? Chẳng lẳng lơ cũng có kẻ rước về Chẳng lãng mạn cũng có người yêu mến Không quyến rũ nhưng đầy ong bướm lượn Chẳng gì hơn người mẫu lại đào hoa!!... Em tin số em phải tin kiếp trước Vụng đường tu sao được phước kiếp này Kẻ bắt cóc dại gì dùng bức họa. Người rước về chắc nợ kiếp ba sinh Như em anh gặp nhau vì cùng nợ Ðã nợ rồi thôi hãy trả cho xong Duyên của em chỉ mình anh cảm nhận Kẻ đàng hoàng không thích gái ỏng eo Người vô cảm rước về người lãnh cảm Thôi!.. đừng vui đừng lí lắc nhé em. Ðặng quang Chính