Nhiều trăng quá cỏ xanh khoả lấp Tuôn đầy vườn tràn ngập lối đi Xôn xao hoa lá thầm thì Gió hôn bóng nguyệt rầm rì sương rơi Bước nhè nhẹ em thôi chẳng nói Sợ thảm trăng nhức nhối kêu vang Hoa duyên e ấp bẽ bàng Nhỡ sai nốt nhạc trăng vàng héo hon Ánh tơ xanh chồi non biêng biếc Gió du dương ngơ ngác trên cành Lả lơi điệu muá đêm thanh Linh hồn yểu điệu để anh đượm buồn Chúng tôi bước nguồn cơn rười rượi Lạc đi đâu chẳng tới bến bờ Nỗi niềm chan chưá trong thơ Rồi mai đôi ngả bơ vơ cuối trời Ánh trăng xa như rơi như vãi Hạt trăng vàng tê tái thêm đau Phong sương dầu dãi mái đầu Suối lòng róc rách canh thâu ưá trào...! cảm tác thơ Xuân Diệu: Trăng 14.10.2012 Lu Hà Nguyên tác: Trăng Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá; Ánh sáng tuôn đầy các lối đi, Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ... Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá. Và làm sai lỡ nhịp trăng đang. Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh, Cho gió du dương điệu múa cành; Cho gió đượm buồn, thôi náo động Linh hồn yểu điệu của đêm thanh. Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ, Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ. Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá! Hai người, nhưng chẳng bớt bơ vơ Nhận xét: Trong số 100 bài thơ cuả Xuân Diệu, tôi cố chọn những bài gọi là có thể chấp nhận được để cảm tác cho vui. Phải công nhận anh chàng này làm thơ theo lối siêu thực mang hình ảnh ẩn dụ. Về mặt lý trí đáng ngưỡng mộ, nhưng về mặt trái tim tâm hồn thơ ông thiếu tính logic để gắn bó với tình cảm con người nhất là truyện trai gái yêu nhau. Tính buồn tính bi trong thơ rất thiếu nên ông không thể vượt qua mặt Nguyễn Bính và Hàn Mặc Tử. Đó là nhận xét cuả riêng cá nhân tôi.