Trời trở lạnh u tôi bọc lại Để có hàng cất rượu ủ men Mền chăn ấm áp vô biên Chị em cô nhỏ một miền xa xôi Cô hàng xóm từ thời thơ ấu Tên là Nhi bé nhỏ cùng chơi Chị cô bán rượu ngoài trời Chiều chiều vãn chợ mua đôi phần quà Chúng tôi vẫn la đà sớm tối Lúc vắng nhà lượm mỗi cánh hoa Bưởi cam thơm ngát ngạt ngào Bỏ nồi chưng cất ngồi chờ từng hôm Bôi đầy tóc bảo thơm đấy chứ Nước hoa ngoài tỉnh có thấm đâu Đuổi chuồn bắt bướm cầu ao Tung tăng đuà rỡn mấy muà xuân tươi Một buổi tối nhà Nhi có giỗ Chị Nhi cho uống rượu cay cay Để rồi chếnh choáng cùng say Ôm nhau hai đưá ngủ ngay trên giường Vừng dương dậy thẹn thùng ngớ ngẩn Chị Nhi cười bẽn lẽn làm sao Thầm thì chị kể với u Mẹ mừng tôi có nàng dâu đỡ đần Thời buổi ấy bình an thắm thiết Nhi và tôi quấn quít bên nhau Thế rồi chẳng biết dọn đâu Mẹ tôi mất sớm khi chưa bạc đầu Trời lại bắt tôi là thi sĩ Bạn gái hiền đắm đuối men say Trắng trong tuổi ngọc vơi đầy Vườn cam bỏ lại chuỗi ngày ngây thơ Tôi dan díu dập dìu mây gió Rượu ái tình chan chưá đào tiên Kinh thành rạo rực liên miên Vườn trần thuốc độc mọi miền hương bay Đời du mục dạn dày gai góc Hoa cát vàng chim chóc hoan ca Trăm sầu nghìn tủi ta bà Men nồng gạo nếp nước hoa mịt mù Bẽ bàng lắm Nhi sao có biết Xa cách rồi da diết người ơi! Duyên lành rồi cũng bỏ tôi Sông hồ bến lạ chơi vơi cuộc đời Tôi ngẫm nghĩ rằng Nhi tươi rói Đoá hoa hồng dưới mái nhà gianh Chị em vẫn sống yên lành Hồn trinh non đẹp sương thành khói mơ Nhi đẹp lắm tuổi thơ tóc ngắn Huống bây giờ đã đến xuân thì Mộng hồn tôi lại thấy Nhi Hàng hiên lã chã đầm đià sương rơi Ở xóm chơ nhà Nhi vách nưá Cũng mấy nhà sương giá buồn không? Chợ chiều đứng đợi đò đông Bóng nhi quảy gánh bướm hồng xôn xao Tơ tưởng mãi mây mờ mỏng mảnh Vườn nhà Nhi hoa cảnh cam trồng Chị Nhi năm trước lấy chồng Năm sau Nhi lại theo đường vu qui? Đời lưu lạc nay đây mai đó Buổi chiều nào gõ cưả trú mưa Trong nhà có tiếng người thưa Giật mình chết lặng Ngọc Nga mỉm cười... Bên lò sưởi bồi hồi xao xuyến Nhi rót đưa mời chén rượu đầu Cùng nhau ôn lại chuyện xưa Ngậm ngùi hai đưá châu sa lệ nhoà Tôi kể lại rằng u đã mất Một mình thôi chẳng biết trôi đâu Nhi rằng: hoa cỏ dãi dầu Đời người thì mấy muà thu lá vàng... Chị em mới lấy chồng năm ngoái Giồng cây cam ở mé tây nhà Ý rằng chờ đợi hoa ra Văn nhân thi bá đậm đà ghé thăm Em ở lại âm thầm trống trải Lạn Tương Như Trác Thị anh ơi! Lâm Cùng cũng chẳng xa xôi Đất lành chim đậu chờ người năm xưa... Tôi xúc động gục đầu thổn thức Ôm ghì Nhi náo nức bấy lâu Phong sương chưa thoả mái đầu Thuyền tình ghé bến vườn rau luống cà Rượu cất kỹ men chua ủ khéo Để cho người thiên hạ say nhau Gặp muà mơn mởn trầu cau Qua sông thăm chị chân cầu gió đưa Ôi! mộng tưởng là hư hay thực Thực hay hư tâm thức con người Yêu Nhi bằng trái tim côi Rượu hoa đôi lưá dưới trời nước non Nhưng mộng mãi nguồn cơn sầu khổ Hoa đã thưà rượu ế tình tôi Gặp nhau chi muộn mất rồi Giang hồ cát sĩ nổi trôi luân hồi... thơ cảm tác khi đọc bài thơ cuả Nguyễn Bính: Hoa Với Rượu 3.10.2012 Lu Hà Trong các nhà thơ thời tiền chiến tôi mến hai ông Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử là hai anh chàng hay mơ mộng trí tưởng tượng phong phú. Nhưng tôi thấy cuộc đời Nguyễn Bính hợp với tôi hơn. Quê hương tôi ở miền Trung du Bắc bộ, tôi nhớ lại ngày đó có cô bạn gái 5 tuổi tên là Thu chơi rất thân với tôi, rất giống ông Bính với cô Nhi nào đó cũng nhặt hoa để nấu nước hoa bỏ lọ, chơi trò đám cưới... Ông Hàn Mạc Tử không hợp lắm, cuộc đời ông bất hạnh quá nên trí tưởng tượng cuả ông về thơ lồng lộn điên cuồng quá mức không nhẹ nhàng bát ngát như anh chàng Nguyễn Bính. Nhưng giưã tôi và ông Bính cũng khác nhau lắm, cái khác không phải là thơ mà là về tính cách cách biểu hiện tình cảm trước phụ nữ. Theo tôi ông Bính chỉ giỏi làm thơ tình thôi, chưa chắc ông đã có khả năng hấp dẫn cánh đàn bà con gái. Tôi nghĩ đàn bà con gái họ ngán nhất loại đàn ông hoa hoè hoa sói chải chuốt mượt mà, mặt nhẫy mỡ, ăn nói giảo hoạt, tiền hậu bất nhất hay là loại cục cằn dùi đục chấm mắm tôm. Tôi nghĩ có lẽ ông Bính thuộc loại thẳng ruột ngưạ đến mức dùi đục chấm mắm tôm? Tôi chẳng có kinh nghiệm gì ghê gớm đâu, đối với phụ nữ mình cứ lấy cái tình thực ra ma cư xử, họ cũng tinh ý tinh quái lắm. Tốt nhất cũng chẳng cần nói nhiều, mà chỉ tạo ra những cái khả năng dồi dào cuả mình mà họ cần: dồi dào về tình cảm, dồi dào về tâm hồn trí tuệ, dồi dào về sinh lực và cả cái khoản ấy... Thế thôi là đủ để làm xiêu lòng các cô kiều nữ. Bạn Gái Đầu Tiên Nhà tôi gần nhà Thu Cách mấy hàng cây na Ven bờ sông nước chảy Cuả một thời xa xưa Khi tôi mới lên năm Cô bạn gái đầu tiên Tuổi cũng vưà sấp sỉ Mặc quần đen lon ton Mẹ tôi với bà Tha Sớm tối thường lân la Thì thào hay cười bảo Chúng ta là dâu gia Sơn Bái Chúc Anh Đài Cũng chẳng còn xa xôi Chờ cho hai trẻ lớn Đếm bao muà trăng soi… Chẳng đợi chờ cho lâu Bọn trẻ con bảo nhau Ta chơi trò đám cưới Tôi rước Thu về nhà… Chúng tôi thành vợ chồng Tôi thường sang thăm nàng Khi bà Tha đi vắng Nhóm lưả nướng khoai lang Hai tâm hồn ngây thơ Yên vui và hiền hoà Ăn khoai cười khúc khích Tro bếp vương đầy nhà Bà Tha bỗng đâu về Đùng đùng như dầu sôi Cầm roi tre quát tháo Tôi hết đường tháo lui Tôi đứng bên cạnh Thu Đội cái rế lên đầu Bôi mặt đen ma quỷ Muá may doạ bà Tha Bà Tha bật phì cười Sang mách bảo mẹ tôi Nó mới tròn năm tuổi Mà gan lỳ thế thôi Vào những chiều hoàng hôn Chập chờn cánh chuồn chuồn Trước quan viên hai họ Tôi và Thu thành hôn Tiệc cưới có ổi na Vòng hoa cưới trên đầu Bọn trẻ con hàng xóm Rước kiệu đi quanh nhà... Hơn hai mươi năm sau Gặp lại Thu trên tàu Gánh gồng cùng chúng bạn Thu đi buôn cà chua Thu bảo đã lấy chồng Thu đã có nhà riêng Tôi mừng Thu hạnh phúc Mà lòng bao vấn vương 2008 Lu Hà Nguyên tác: Hoa Với Rượu tác giả: Nguyễn Bính Thấy rét u tôi bọc lại mền Cô hàng cất rượu ủ thêm men Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ Say cả tư mùa cho khách quen Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà Người ta bắt chước chị người ta! Ra vườn nhặt những hoa cam rụng Về bỏ đầy nồi cất nước hoa. Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!" Một tối nhà Nhi có giỗ thầy Chị Nhi cho uống rượu cay cay Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa Mắt đỏ lên rồi chếnh choáng say Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai Chị Nhi cứ chế làm sao ấy Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười Chị Nhi thường nói với u tôi: "Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi" U tôi cười đáp ngay như thật: "Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!" Thuở ấy làm sao thật thái bình Trai hiền bạn với gái đồng trinh Đời say men rượu thơm hoa rụng Tràn những thơ ngây ngập cảm tình Ấy thế mà rồi cách biệt nhau Nhà Nhi không biết dọn đi đâu Mình tôi trời bắt làm thi sĩ Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh Tôi đi dan díu với kinh thành Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới Chuốc mãi men say rượu ái tình Rượu ái tình kia là thuốc độc Vườn trần theo bướm phấn hương bay Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc Hoa hết thơm rồi, rượu hết cay Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu Ba bốn năm rồi năm sáu năm Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại Men nồng gạo nếp nước hoa cam Xa lắm rồi Nhi, Muộn lắm rồi Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi! Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi Chắc ở nơi nào dưới mái gianh Chị em Nhi vẫn sống yên lành Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán Hồn vẫn trong mà mộng vẫn trinh Ngày xưa còn bé Nhi còn đẹp Huống nữa giờ Nhi đã đến thì Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ Cho người thiên hạ phải say Nhi. Xóm chị em Nhi ở mấy nhà? Bến đò đông vắng? Chợ gần xa? Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ Vườn có giồng cam có nở hoa? Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng Thực ra có phải thế này không Chị Nhi đã lấy chồng năm trước Nhi đến năm sau lại lấy chồng? Ước gì trên bước đường lưu lạc Một buổi chiều nào lạnh gió mưa Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau Tôi kể: "U tôi đã mất rồi Cửa nhà còn có một mình tôi..." Nhi rằng: "ngày trước u thường nói Hai đứa mình trông đến đẹp đôi...". Chị em mới lấy chồng năm trước Chồng chị giồng cam ở mé sông Em ở mình đây nhà trống trải Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông..." Như truyện Tương Như và Trác Thị Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng Tôi với em Nhi kết vợ chồng Rượu cất kì ngon men ủ khéo Say người thiên hạ lại say nhau Chiều chiều hai đứa sang thăm chị Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu Chao ơi! là mộng hay là thực? Là thực hay là mộng bấy lâu? Hai đứa sống bằng hoa với rượu Sống vào trời đất, sống cho nhau Nhưng mộng mà thôi mộng mất thôi Hoa thừa rượu ế ấy tình tôi Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi.