Giọt Thương Lệ Cuối Cùng tặng A - V Gần ba thập kỷ mất tăm hơi Bỗng nổi sung lên giận dữ đời Thương tiếc làm chi đừng nói nữa Ngậm mồm ai phải chiụ cho ai? Có phải xa nhau là đã hết Nỗi sầu lưu đọng buốt trong tim Chuyện xưa nhắc laị càng thêm rối Hãy để người yên nhẹ nhõm dần Chẳng phải taị anh chẳng tại em Trời già cay nghiệt thói hồng nhan Đường xa phố cũ còn đâu đấy Dấu bóng người xưa đã lụi tàn Anh biết rằng em vẫn nhớ anh Nỗi niềm thổn thức với năm canh Phải chăng duyên nợ trời cho vậy Hận để ngàn thu mộng chẳng lành Anh đi trong cõi mù xa thẳm Em trở về quê pháo đỏ đường Có phải vì anh mà giận dữ Nên đời em phải chiụ đau thương? Đám cưới đưa ma một cuộc tình Thoáng qua ảo mộng vẫn in hình Đến khi em hiểu thì em đã Vội vã làm chi để hại mình Người ấy ngày xưa thật lạ lùng Ung dung thư thả cốt phong trần Gặp nhau như dính vào căn số Lụy để tình em chiụ lỡ làng Hối hả cho ai cái ảo danh Em tôi leo đến tận trời xanh Cho đời em trở thành vô nghĩa Hận cả cho anh một cuộc tình Anh đã đi rồi em mới thương Cuộc đời nghĩ lại thật vô thường Em tôi trẻ quá thành non dại Trắng cả đời anh một cõi lòng Nay tuổi cao rồi vẫn thở than Thương cho phận bạc cái hồng nhan Người ta háo hức vì tăm tiếng Buồn cả cho anh lạc nẻo trần Đời khổ lắm rồi có biết không? Giang hồ lãng tử thú ngang tàng Ta bà bể ái còn bi lụy Vui lắm em ơi! Cõi mộng trường Xét laị cho cùng vẫn thấy vui Khen cho cơn bão chốn mù khơi Mừng ai có hưởng mùi say sóng Mới biết rằng ta ở cõi đời Một giấc ngủ trưa có xá gì Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi Vô thường em vẫn thường hay nói Ra thế hai ta nhạo báng đời Thôi đừng rên rỉ với lời thơ Đổi giọng đi anh để đẹp hoa Mới biết ta bà vui đấy chứ Ngân nga than thở mấy canh gà Khóc nốt giọt này có thế thôi lắm lời chỉ tổ khổ nhau thôi Ngang tàng hãy sống cho ra sống Hẹn lại muà sau cõi luân hồi! 4.2.2008 Lu Hà Mộng Vu Thần tặng H Giấc mộng Vu Thần sương khói tan Ngẩn ngơ lưu luyến thuở tìm xuân Bao nhiêu thương nhớ còn chi nưã Gió núi trăng ngàn sao nỡ quên…. Rằng có rằng không khó nói sao Ngại ngùng ai bảo giấc chiêm bao Xót xa năm tháng hoài hương sắc Lỡ để cho nhau những tủi sầu Khắc khoải tìm ai như đỗ quyên Thương hồn Thục Đế khóc đòi xuân Giá như sống lại thời xưa ấy Ai sẽ yêu ai gấp vạn lần?... Lần cuối chia tay tôi đến thăm Căn nhà mái nhỏ bóng hoàng hôn Lối mòn Phúc Xá chân xào xạc Hoa tiễn tôi đi cõi mộng hồn Những gió xuân đi nắng lại về Lòng tôi nao nức nhớ miền quê Thương em gái nhỏ chưa đầy búi Mái tóc ngang vai chẳng hẹn thề Chẳng biết tình xuân có vấn vương Hồn nhiên mái tóc xoã ngang lưng Xinh tươi gieo trái cầu băng giá Ai rắc cho tôi muối mặn lòng Tôi sẽ đi xa chẳng hẹn ngày Tình tôi u uất nỗi sầu cay Em đâu thấu hiểu lòng say đắng Lụy để cho nhau đến thế này Tôi viết bài thơ gửi tặng em Cho người em gái ở xa xăm Phương xa nhắn nhủ niềm thương nhớ Giấc mộng Vu Thần băng giá tan?... 7 .4. 2009 Lu Hà Thân Tặng Anh Bài Thơ Tuy chẳng lần nào được gặp anh Nhưng tôi hiểu rất rõ về anh Một người chồng rất giàu nhân ái Linh cảm cho tôi những tín lành Hỡi chàng trai đất mẹ Miền Nam Anh đã nhận vào cái nhọc nhằn Và đã xây ra mầm hạnh phúc Aí Vân người vợ đã thành tâm Tôi mến phục anh đầy kính trọng Tình yêu của sứ sở quang vinh Miền Nam ơi! đất trời lồng lộng Hun đúc cho anh một cuộc tình Biết nói làm sao mến phục anh Tin anh như ở mọi điều lành Bảo vệ Ái Vân niềm hạnh phúc Đó là điều rất muốn nhờ anh Anh ơi! Đừng để Vân buồn nhé Vân có vui lòng tôi mới yên Cái lụy sinh ra là vậy đó Nguyện cầu cho được sống bình an Cái kiếp nhân sinh có ngắn dài Tan rồi lại hợp bọt bèo trôi Tình đời thế thái bao nhân hậu Hãy tạo cho người được gặp may Tôi chẳng ghen tuông chẳng tỵ vì Hồng nhan bạc mệnh kiếp con người Sinh ra trong cõi phù du đó Sống để làm sao đẹp ý đời Nếu đã trái duyên đừng cưỡng ép Tình ngươì đâu phải để mua vui Kỷ cương pháp luật do nhân thế Nhân quả coi chừng cũng chẳng sai! 14.2.08 Lu Hà Quái Lạ Làm Sao Quái lạ làm sao tôi thế này Làm sao tôi cứ tự vò dày Làm sao tôi cứ tơ vương mãi Người đã cùng tôi chẳng trẻ gì Người ở phương xa hoa tuyết bay Muà xuân hoa lá tím màu mây Muà hè cũng có phong lan nở Thu đến buồn trôi rụng lá vàng Quái lạ làm sao tôi cứ buồn Làm sao tôi vẫn nhớ người luôn Làm sao tôi cứ dày vò mãi Chuyện cuả ngày xưa đã xế tàn Người ấy ngày xưa rạng rỡ cười Bồn chồn mong ngóng đợi chờ tôi Theo chân tôi chạy vào phòng diễn Người ấy rực lên cả đất trời Quái lạ giờ đây trách cứ ai Non ăn chắc lép để làm gì Si tình oan trái là như vậy Tính toán làm chi để thiệt đời...? Quái lạ làm sao tôi cứ buồn Buồn thương người ấy lắm gian truân Buồn thương người ấy ngây thơ quá Chẳng oán thù ai cứ nợ nần… Hậu để về sau thế mới xuân Mà tôi than thở phận chưa tròn Oán thù nên cởi không nên thắt Tôi khóc thương em khúc đoạn trường…! 2008 Lu Hà Nỗi Lòng Cuả Cha Con đâu biết cha đang buồn nẫu ruột Chuyện đời cha thao thức canh trường Mối tình xưa ấp ủ những năm giòng Con bé bỏng xà vào lòng thủ thỉ Hơĩ dòng máu của kiêu kỳ chủng tộc Có chuyện gì con muốn kể nghe đây Hồn thơ ngây e ấp nỗi tràn đầy Như san sẻ tình cha đang ngây daị Đôi mắt sáng như vì sao trỗi dậy Của ngàn xưa thế kỷ đã vọng về Nỗi u hoài của chưá chất tràn trề Hai thế hệ như pha dòng máu chảy Dấu khắc kỷ của Hùng Vương David Vấn vương hoài đôi bờ biển xa xăm Lời hẹn thề của các bậc thánh nhân Như thức dậy chuyện xưa thành sự thật Trong hạnh phúc chớ đừng quên nước mắt Có hôm nay mà cha mất ngày qua Bao thương đau in dấu một thời xưa Bỗng trỗi dậy gọi về đòi tất cả Con đâu biết món nợ đời chưa trả Tháng ngày dài cứ sói nát lòng cha Như kẻ hành hương lỡ bước xa nhà Hồn vang vọng của một thời trai trẻ Hỡi bé bỏng yêu thương và thơ daị Có thấu chăng u uất của lòng cha Cha vẫn thương người mắc bệnh ung thư Tuy xa đấy nhưng tình người bất diệt Đôi mắt sáng có điều gì muốn nói Thưa cha ơi! Con đã nhặt đồ rơi Chẳng tham lam con đã nộp đi rồi Ôi con tôi lương tâm người quân tử Trong cái ví chưá giấy tờ tiền bạc Chú công an đã khen ngợi xoa đầu Ôi con tôi huyết mạch cuả truyền thưà Sau yêu thế như hai dòng máu đỏ Ôi sang trọng cuả Hùng Vương David Người anh em của thế kỷ xa xưa Chuyện của con đã xoa dịu lòng cha Lắng suy tư hồn bay về cố quận Món quà tết 2. 2. 2008 Lu Hà