Lòng Người Viễn Xứ thơ cảm tạ Dalan Hoang Sầu cảm lắm lòng đầy quyến luyến Dalan Hoang xao xuyến mãi thôi Sài Gòn tên đã mất rồi Cánh hoa lan cũng nổi trôi sông hồ Kìa tôn nữ khi mô răng rứa Hoàng Dạ Lan chan chứa u hoài Xôn xao rặng liễu chương đài Cành xuân lá thắm áo dài thướt tha Trời Mỹ Quốc nhạt nhòa quan ải Lá thu bay tê tái cảnh đời Nghẹn ngào giọt lệ tuôn rơi Quê hương xứ xở chân trời chơi vơi Hỡi cô gái một thời Nam Việt Lính cộng hòa thân thiết mến yêu Vẳng nghe tiếng hát cô liêu Đồng hoang cỏ dại tiêu điều hoàng hôn Hồn thi sĩ bồn chồn say đắm Hương ngọc lan tươi thắm làn môi Chập chờn ong bướm xa xôi Dừa thơm đước mặn núi đồi mờ xa Chòm mây bạc la đà cánh hạc Dải ngân hà hốc hác xanh xao Tại ai dạ nấu ruột bào Viễn Đông hòn ngọc thuở nào còn đâu? Nửa thế kỷ dãi dầu mưa nắng Nàng cùng ta cay đắng xót xa Bao giờ gốc phượng quê nhà Nhành mai cành trúc sơn hà của ta! 23.3.2015 Lu Hà Hãy Lắng Nghe chia sẻ cảm xúc khi đọc thơ Hiền Châu: Không Đề Nghe gió bấc đêm đông vắng vẻ Suốt canh chầy yếm trễ long nương Thương sao cho cái nõn nường Chăn xô gối lệch giọt sương hồng đào Nghe sóng vỗ dạt dào biển cả Nửa vầng trăng chan chứa ngập tràn Trái tim nóng bỏng nồng nàn Hồn thơ phảng phất non ngàn mây bay Nghe sột soạt bàn tay quờ quặng Người tình ơi! Trống vắng cô đơn Sóng lòng cuồn cuộn đòi cơn Thiên thai bến mộng chập chờn mờ xa Nghe ve vuốt mình ngà thân ngọc Ngực phập phồng trằn trọc canh thâu Tìm nhau bến bãi nương dâu Con cò cái vạc dãi dầu nắng mưa Nghe thổn thức hay chưa bóng nguyệt Ngó dòm song da diết mến yêu Trần gian ngây ngất mĩ miều Men tình chuếnh choáng hoang liêu cõi sầu Nghe đây đó mưa ngâu tầm tã Để Ngưu Lang Chức Nữ buồn thiu Đất trời xa cách đìu hiu Kim ô ướt cánh dập dìu gió đông Tiếng gà gáy cầu vồng dang dở Giọt châu sa nức nở tuôn rơi Xót xa hồ điệp tả tơi Hồn mây phiêu bạt chơi vơi bến tình! 18.3.2015 Lu Hà Mơ Màng Cánh Thơ viết tặng Lệ Hải Hoài Trang Xôn xao Lệ Hải Hoài Trang Bia hơi óng ánh dịu dàng thiết tha Nôn nao cát sĩ Lu Hà Sầu thu biền biệt quê nhà ta đâu? Đông tàn đất Mỹ trời Âu Cung thương quan tái mái đầu tương tư Tây Thi Trịnh Đán nhân từ Trữ La dòng suối chân như Phật Bà Đôi bờ tơ liễu mượt mà Rêu xanh cành móc sơn hà thủy chung Thuyền mê bến giác chập chùng Giấc mơ tình ái hẹn cùng giai nhân Vu sơn thần nữ bần thần Lửa lòng trỗi dậy tần ngần xốn xang Chủ trương đã có chị Hằng Dập dìu ong bướm mơ màng cánh thơ Buồn sao cá lội hững hờ Hoa khôi thục nữ đợi chờ mùa sau Kiếp nào ta lại gặp nhau Hỏi bài thơ cũ bạc màu cỏ cây Liêu Trai cò lả gió mây Sông Hương bến Ngự ngất ngây má hồng Dìu nhau lên đỉnh non bồng Xa trông bát ngát cánh đồng cỏ tươi Làn môi chúm chím nụ cười Ai hay trần thế có người tình si Yến oanh khúc khích thầm thì Mưa Tần gió Sở rầm rì thông reo Sim mua nở trắng chân đèo Hai Kiều thơ thẩn hắt heo gió lùa Ngẩn ngơ chim chóc bốn mùa Hồn thơ phảng phất nhạt nhòa lệ rơi! 18.3.2015 Lu Hà Hiền Châu Ơi! viết tặng Hiền Châu Buồn thổn thức tóc mây lõa xõa Đôi mắt huyền Thúc Bảo chàng ơi! Nghìn năm lã chã sương rơi! Hẳn rằng còn nhớ mảnh đời gió mây? Thế là hết ngất ngây tiếng trống Trương Lệ Hoa hỡi Khổng Qúy Tần Tinh kỳ dang dở mỹ nhân Tiếng đàn Lâm Các bần thần ngẩn ngơ Cuộc dâu bể đường mơ lối bướm Nàng Hiền Châu rớm rớm giọt sầu Lu Hà dầu dãi mái đầu Giận hờn chi nữa rượu bầu túi thơ Bao thế kỷ chỉ tơ lận đận Trời đất ghen tủi hận má hồng Quên sao giây phút mặn nồng Tình chàng nghĩa thiếp tang bồng mờ xa Nghe tiếng hạc cung nga dìu dặt Khúc nghê thường chua chát đắng cay Nửa vòng trái đất ai hay Đêm đông lạc bến men say mộng hoài Càng bịn rịn trần ai ảo não Cầm tay nhau thơm thảo mùi hương Chia ly sầu muộn vấn vương Dặm trường thiên lý đại dương sóng gào! 19.3.2015 Lu Hà Hoa Xuân Còn Thắm cảm xúc khi đọc thơ Quang Dũng: Không Đề Hoa xuân đắm đuối hai mươi tuổi Lá thu bay rong ruổi thời gian Tình anh còn mãi chứa chan Cây na ổi chín trăng ngàn thơm hương Mái tóc xanh dặm trường mây trắng Em nhìn anh cay đắng xiết bao Bướm ong thổn thức nghẹn ngào Bến sông xưa vẫn dạt dào vi lô Con đường cũ cơ hồ trút lá Cành bàng khô nghiêng ngả mồ côi Rêu phong cầu gỗ mất rồi Hàng cây dâm bụt bồi hồi đợi ai? Chiều lam khói u hoài thương nhớ Nửa vầng trăng từ độ xa nhà Yêu anh trai tráng hào hoa Hai mươi năm đã nhạt nhòa sương rơi Cơn gió chướng rung trời biển cả Mái hiên sầu lã chã hạt mưa Nhà tranh phên nứa gió thưa Má hồng thiếu phụ có chừa ai đâu? Anh đi mãi dãi dầu mưa nắng Đời chiến chinh đằng đẵng xa xôi Xót xa cành liễu nổi trôi Phù dung bèo bọt thuyền xuôi mái chèo…! 13.3.2015 Lu Hà Nỗi Niềm Trần Gian viết tặng Hiền Châu Cứ mỗi bận lên trang phây búc Thấy Hiền Châu trống giục liên hồi Toàn thân bốc lửa lên rồi Trái tim rạo rực nổi trôi sóng tình Hồn chuếnh choáng hành tinh nghiêng ngả Mấy tầng mây suồng sã gió trăng Xôn xao thỏ ngọc cung Hằng Sá chi hạ giới dịu dàng lả lơi Tình ngây ngất chơi vơi chăng tá Mắt huyền nhung thục nữ cầm tay Đào nguyên bướm trắng hương bay Động loan bẻ khóa cho tày canh thâu Ôi giấc mộng thần châu đại thắng Bột Hải kia biển lặng sóng êm Nghê thường vũ điệu trăng thềm Lu Hà thổn thức nỗi niềm trần gian Rượu cứ rót nồng nàn say đắm Cứ nhìn nhau đằm thắm thiết tha Rồi đây biền biệt lìa xa Bao giờ gặp lại mặn mà ái ân Buồn não nuột ứa tràn giọt lệ Thiếp với chàng tri kỷ tri âm Dạ bào ruột thắt từ tâm Tơ lòng ngó ý tình thâm nghĩa đời Cứ trằn trọc chân trời thương nhớ Chỉ còn thơ nhắn nhủ đôi lời Trùng dương dặm thẳm ai ơi! Trúc mai hoài vọng sụơng rơi lạnh lùng! 20.3.2015 Lu Hà Quỵt Nợ Duyên Tình cảm xúc thơ Tản Đà: Duyên Nợ Ba Sinh Cái duyên nợ ba sinh đòi trả Không lẽ nào tình phụ lòng ta Thề bồi trong cõi sa bà Tràng Tiền Hàng Mã ai là người xưa? Trải gió bụi dầm mưa giãi nắng Tấm dư đồ cay đắng vì sao? Hổ Tây ôm chặt cái phao Tri âm tri kỷ tầm phào sương bay Tàu Nam Định đường ray trật bánh Phố Hàng Than số rách khói tan Tìm ai quyết chí bền gan Lương tâm kẻ sỹ giang san vẫn còn Nợ phải trả nước non ta hỡi Khối tình đau tức tưởi ra đi Ngoài sân giun dế rầm rì Đèn xanh hiu hắt thầm thì bên tai Tờ tạp chí u hoài khắc khoải Sống bao lâu tê tái An Nam Nỡ sao rút ruột tơ tằm Để lòng héo hắt đêm nằm thở than Chữ quốc ngữ gian nan vất vả Sóng ba đào buông thả hoa trôi Anh hào tuấn kiệt đâu rồi Sông Đà non Tản núi đồi mờ xa. 24.3.2015 Lu Hà Thương Chàng Cát Sĩ viết tặng Hiền Châu Nôn nao đôi trái hồng đào Xuân Hương sống lại nghẹn ngào lệ rơi! Sóng tình dào dạt biển khơi Bướm ong xao xuyến lả lơi trăng ngàn Đường mây lối cỏ ngập tràn Cành chim lá gió nồng nàn thiết tha Nương dâu khúc hậu đình hoa Ngẩn ngơ Đỗ Mục nhạt nhòa Hiền Châu Lu Hà đợi bến giang đầu Phương lâm các vũ dãi dầu nắng mưa Bình mình thức dậy hay chưa? Tần hoài cận tửu ban trưa nắng vàng Thuyền ai lộng gió băng băng Cột buồm lừng lững đưa nàng đi đâu? Phế hưng bao trận bể dâu Thương chàng cát sĩ mái đầu tuyết sương! Tơ lìa ngó ý tình vương Cảo thơm rầu rĩ đoạn trường biệt ly Người còn dải lụa nhung y Chân trần trắng nõn tinh kỳ mờ xa... Nhớ sao cánh nhạn trăng ngà Ngậm ngùi tinh vệ quê nhà xa xôi Thấy ai lòng lại bồi hồi Bài thơ dang dở nổi trôi bến tình! 7.3.2015 Lu Hà Tình Để Ngàn Sau viết tặng Dalan Hoang Anh sẽ thành hoa dại Em là con bướm hồng Dan díu cõi tang bồng Thiên thu tình chan chứa Cả một vùng lơi lả Xôn xao khắp núi đồi Thiên thần cũng bồi hồi Thơ thẩn với Hằng Nga Trong gió gọi Lu Hà Dạ lan hương thoang thoảng Mây bay hồn bảng lảng Ngây ngất ngàn năm sau Cây cỏ chẳng thay màu Non xanh sầu vạn cổ Chắc hẳn em còn nhớ Xao xuyến mộng tình thơ Tơ liễu mọc đôi bờ Ánh trăng vàng da diết Dòng sông buồn thảm thiết Bao giờ thi sĩ sinh? Hồn non nước oai linh Gió thu về thổn thức Sóng lòng nghe rạo rực Bâng khuâng mộng hải hồ 25.3.2015 Lu Hà Tưởng Đã Chết Rồi Chia sẻ tâm tình với Hiền Châu “ Nửa đêm trời đổ mưa trăng Mơn đôi môi mọng ngực căng xuân thì Hương trinh cựa khẽ bờ mi Đường cong dạo khúc tình si rộn ràng!“ Đêm qua tưởng đã chết rồi Lịm vào hoang dã nổi trôi bến tình Hình như thần nữ oai linh Nghìn năm thu thảo hành tinh mịt mờ Sương bay phong vận dật dờ Buớm ong dìu dặt bên bờ ái ân Rước vào lầu ngọc tần ngần Nghê thuờng vũ điệu bần thần ngẩn ngơ Giường mây thổn thức nên thơ Tâm đầu ý hợp trận cờ thắng phân Bỗng đâu eo óc xa gần Hạt mưa lã chã canh tàn dần phai Hiền Châu thảng thốt nét ngài Chàng về hạ giới còn hoài mộng vương Lu Hà bịn rịn nhớ thương Thôi đành dứt áo dặm trường thì xa Trở về quán trọ sơn hà Mộng ơi là mộng tỉnh ra mà buồn Sáng nay hồi hộp bồn chồn Nhớ sao viết vậy lệ tuôn đôi hàng Làm sao nhắn gửi cho nàng Buộc chân chim nhạn ngỡ ngàng bài thơ Hoa xuân chẳng nỡ hững hờ Trái đào chín mọng đợi chờ kiếp sau! 27.3.2015 Lu Hà Vấn Vương Mãi Hoài cảm xúc tràn ngập khi đọc thơ Hiền Châu: Vô Đề Cơn địa chấn đất trời rung chuyển Sóng lòng dâng hổn hển bờ môi Trái tim cuồng nhiệt sục sôi Toàn thân bốc lửa bồi hồi ngực ai Phút êm ái nét ngài vội nở Động bướm hoa khép mở chàng ơi! Thiếp tôi chuếnh choáng lả lơi Rồng mây cuồn cuộn tả tơi gốc đào Lá xanh rụng thì thào oanh yến Chiều hoàng hôn trận chiến đôi ta Xôn xao dìu dặt cung nga Long sàng thất bảo là đà hương say Thế mới biết ngất ngây tình ái Sở Trang Vương chẳng ngại đường xa Vu Sơn thần nữ trăng ngà Hiền Châu có biết Lu Hà ở đâu? Chau khóe hạnh mái đầu tóc xõa Sợi mi cong bả lả mùi hương Mồ hôi rơm rớm nõn nường Làn da trắng muốt vấn vương mãi hoài Trống canh điểm trần ai biền biệt Cánh hạc bay da diết nhớ nhung Tiếng gà eo óc vô cùng Heo may gió thoảng lạnh lùng ly tao! 15.3.2015 Lu Hà Nguyên tác: “Dịu dàng nhé...những hờn ghen của đất Êm ái đi ..cơn thịnh nộ của trời Ngưng gió gầm..biển động với ngàn khơi Cho đêm đen vẹn nguyên màu bóng tối.. Níu giây yêu... đừng mặn nồng chóng vội Cho môi hồng.. tuôn đổ những thanh âm Cho khát khao..cho âu yếm gụi gần Cho buông tuột... men tình trong đáy mắt.. Khép mi sâu ..kín bưng lời đường mật Dốc hương lòng... ngùn ngụt lửa đam mê Rung tim đi đôi ngực đã.. cận kề Đêm mù đặc..mơn man tình khai lối…“ Hiền Châu