Thấy bao cảnh chia ly sầu biệt Cây gạo già bi thiết thở than Vi vu đàn vọng chưá chan Hay là đứt đoạn trần gian xa lià Lời bèo bọt hoa rầu cỏ uá Lần lượt thu ảo não đi qua Có hai cô bé bên nhau Cầm tay nức nở mái đầu non xanh Đôi bóng nhỏ dưới cành cây gạo Dưạ vào nhau dàn duạ chị ơi! Đường về đèo dốc xa xôi Giữ gìn sức khoẻ cho đời tươi vui Rồi lại thấy một đôi nam nữ Tiễn đưa nhau vào buổi chiều tà Liêu xiêu bóng ngả trăng ngà Miền quê heo hút sân ga tỉnh nghèo Cũng có lúc bản Mèo sơn cước Hai anh chàng dân tộc tiễn nhau Người thì vẫy bạn từ xa Kẻ bên cưả sổ thò đầu nhìn ra Nghe ríu rít chim câu đôi lưá Vợ tiễn chồng lần lưã đò ngang Hồng nhan ân ái dở dang Bến sông lầm lũi thay chàng lo toan Thôi mình về đảm đang nuôi mẹ Chị mở trầu anh lại thắt vào Sụt sùi mắt ướt nghẹn ngào Chinh nhân dạm nẻo bến đò chờ mong Cây gạo thấy tình thương mẫu tử Người mẹ già tiễn đưá con trai Đường lên ải Bắc còn dài Lưng còng bóng đổ tuyền đài xót xa... Gần giáp tết từ đâu bỗng lại Dáng bơ phờ thi sĩ khổ đau Muối sương ướt đẫm mái đầu Tâm hồn côi cút cũng là phân ly Chao buồn quá lỳ kỳ thổn thức Bao cuộc đời lỡ bước dở dang Chia ly xum họp sang ngang Cô đơn cây gạo bẽ bàng còn ai...? cảm tác thơ Nguyễn Bính: Bóng Người Trên Sân Ga 10.10.2012 Lu Hà Nguyên tác: Bóng Người Trên Sân Ga Những cuộc chia lìa khởi từ đây Cây đàn sum họp đứt tuôn dây Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày Có lần tôi thấy hai cô bé Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng - Đường về nhà chị chắc xa xôi Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều Ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài Chị mở khăn trầu anh thắt lại - Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi! Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi một chốn xa Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng Lưng còng đổ bóng xuống sân ga Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Chân bước hững hờ theo bóng lẻ Một mình làm cả cuộc phân ly Những chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt Buồn ở đâu hơn ở chốn này Tôi đã từng chờ những chuyến xe Đã từng đưa đón kẻ đi về Sao nhà ga ấy sân ga ấy Chỉ để cho lòng dấu biệt ly. Nguyễn Bính Nhận xét: Tôi rất thích thơ Nguyễn Bính và Hồ Dzech, tuy Hồ Dzech bị đảng treo bút, cuộc sống quá cực khổ nheo nhóc nên thơ ông không nhiều. Nhưng những bài thơ ông viết ra rất chan chưá ý tứ thâm sâu. Đặc biệt Nguyễn Bính có lối thơ tình tự kể chuyện rất hợp với tính nết khẩu khí cuả tôi, nên tôi hay đọc thơ ông và cảm tác mơ mộng thêm cho vui. Tôi sinh ra ở một tỉnh miền núi, quả thực ngày đó cũng có cậy gạo ở góc rào bên sân ga. Bây giờ có lẽ họ chặt mất rồi? Cô Gái Việt Nam Ơi! Hỡi cô gái Việt Nam thơ mộng Trót sinh ra vất vưởng não nề Lớn lên lận đận thảm thê Tình cô u uất ê chề canh thâu Tôi biết lắm lòng cô chan chưá Khi ở nhà yêu mẹ kính cha Rồi mai cô lấy chồng xa Một sương hai nắng dãi dầu tấm thân Cô chẳng được ái ân trọn vẹn Cả cuộc đời túng bấn sầu tư Má hồng xuân tiết phôi pha Ngày qua tháng lại bướm hoa lụi tàn Bận tíu tít con đàn dắt díu Nưả nụ cười líu ríu bống bang Trách chi duyên phận dở dang Nuối hoa tiếc ngọc bẽ bàng hoàng hôn Tôi hồi tưởng tâm hồn thơ ấu Tìm bóng cô một thuở xa xưa Trở về làng cũ gió mưa Đồng lầy nước ngập gốc dưà héo khô Rau sam vẫn chân rào sau trước Đàn gà con ngơ ngác ngẩn ngơ Ao bèo luống cải bơ vơ Sắt son cô vẫn đợi chờ mãi thôi Xuân ý vị lau cười khóm miá Lá thu vàng cổ độ trăng soi Nhờ ai chăm sóc luá tươi Miền quê heo hút bồi hồi sương rơi Tôi muốn khắc muôn đời cảm tạ Dấu vàng son cực khổ hy sinh Bao cô gái Việt quê mình Nụ cười tươi tắn chân tình nước non! cảm tác từ thơ Hồ Dzech: Cảm Xúc 10.10.2012 Lu Hà Nguyên tác: Cảm Xúc Cô gái Việt Nam ơi! Từ thuở sơ sinh lận đận rồi, Tôi biết tình cô u uất lắm, Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi. Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa, Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha, Khi cô vui thú, là khi đã Bồng bế con thơ, đón tuổi già. Cô gái Việt Nam ơi! Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi, Thế hệ huy hoàng không đủ xóa Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi. Tôi đến đây tìm lại bóng cô, Trở về đường cũ, hái mơ xưa, Rau sam vẫn mọc chân rào trước, Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ. Dãi lúa cô trồng nay đã tươi, Gió xuân ý nhị vít bông cười... Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa, Trong một làng con, đã héo rồi! Cô gái Việt Nam ơi! Nếu chữ hy sinh có ở đời, Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực Cho lòng cô gái Việt Nam tươi. Hồ Dzech