Xuân náo nức xuân qua xuân lại Đã mấy lần xuân tái xuân lui Nhớ ba năm nước ngậm ngùi Bến sông chan chưá ngọt bùi với ai Lời thề ấy tháng dài năm đợi Người tình xưa đi mãi chẳng về Nắng xuân thôi thúc tràn trề Mây hồng cánh nhạn não nề lòng cô Xuân này nưã bướm đào ngao ngán Lưả hồng duyên chán nản nguội dần Thôi đành lỗi hẹn tình quân Bỏ thuyền bỏ lái dấn thân lấy chồng Rồi một buổi chiều hoang cát sĩ Thẫn thờ về tìm lại con đò Uổng công cô gái đợi chờ Để buồn cho khách giọt thơ ưu phiền Mưa lã chã triền miên khổ hận Khách đò xưa lận đận phong trần Đêm nằm bến đợi trăng tàn Trong gian lều cỏ ưá tràn hạt châu! cảm tác thơ Nguyễn Bính: Cô Lái Đò 20.10.2012 Lu Hà Nguyên tác. Cô Lái Đò Xuân đã đem mong nhớ trở về Lòng cô gái ở bến sông kia Cô hồi tưởng lại ba xuân trước Trên bến cùng ai đã nặng thề Nhưng rồi người khách tình quân ấy Đi biệt không về với núi sông Đã mấy lần sông trôi, trôi mãi Mấy lần cô lái mỏi mòn trông Xuân này đến nữa đã ba xuân, Đóm lửa tình duyên tắt nguội dần Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi Cô đành lỗi ước với tình quân. Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng sông, Cô lái đò kia đi lấy chồng. Vắng bóng cô em từ dạo ấy, Để buồn cho những khách sang sông. Nguyễn Bính Tôi rất thích thơ Nguyễn Bính vì thuở thiếu thời ông rất giống tôi đều sống ở nhà quê, Nguyễn Bính có cha và chú hay chữ nho, còn tôi thì có ông nội. Nhưng tôi sinh sau đẻ muộn không biết chữ Hán như Nguyễn Bính, cũng có mấy mấy năm học chữ Tàu nhưng quên sạch. Về thơ viết như kiểu Nguyễn Bính tôi rất dễ nhập tâm và hoà điệu cùng với tâm hồn ông. Cảm ơn non sông đất Việt đã sinh ra Nguyễn Bính làm thơ để tôi tường lãm và cảm tác cho vui.