Tài Mệnh Tương Đố “Video 77“ Nàng Kiều ngồi ghế chánh án, chủ tọa hội đồng luận tội và nàng phán xử rất công minh. Hoạn Thư được tha bổng, Hoạn bà thì Kiều lờ đi và cũng không được mời đến. Thúc Sinh thì được ban thưởng hàng nghìn cân vàng mấy xe tơ lụa quý. Sau đó là xử đến những kẻ đã gây ra tội ác với Thúy Kiều. Chỉ tiếc rằng còn để xót tên bán tơ. “Sinh từ tạ mừng ra nước mắt Lại một dây bị dắt vào trong Rập đầu quỳ trước sân rồng Đùng đùng nổi trận Từ Công sấm gầm Bay đáng chết băm vằm xử trảm Lệnh phu nhân thị giám nội đao Đất bằng cát bụi non cao Lưới trời trải rộng khép vào chẳng tha Trước Bạc Hạnh, Bạc Hà ưng khuyển Tội lăng trì róc đến thịt da Sở Khanh nghiền nát cho gà Mã Giám Sinh, mụ Tú bà nấu cao Vạc dầu nóng làm sao sống xót Trước ba quân xương cốt tan tành Máu tràn thịt nát hôi tanh Vàng con mắt sợ mật xanh óc lầy Quân đao phủ thẳng tay hành quyết Cả pháp trường thảm thiết kêu la Thanh thiên bạch nhật quan tòa Mấy người bạc ác tinh ma đáng đời Tội chồng chất đất trời căm phẫn Các quan viên đến tận nơi coi Đèn cao muôn trượng sáng soi Đền ơn trả oán xong rồi tạm nguôi“ Thấy cảnh pháp trường đầm đìa mái chảy sư Giác Duyên xin cáo lui và sư bảo rằng 5 năm sau sẽ gặp lại nhau theo như lời tiên tri của sư Tam Hợp. Đúng ra là đạo cô Tam Hợp. Vãi Giác Duyên bồi hồi cáo biệt Cõi sa bà thảm thiết bi ai Nghiệp gieo xuống tận tuyền đài Trả vay vay trả thiện tai xoay vần Cõi người ta hành vân thiên tải Chẳng mấy khi kinh hãi bất thần Rồi đây bèo dạt sông Ngân Biết đâu hạc nội mây Tần là đâu? Sư chắp tay chẳng lâu thấy khắp Trong năm năm lại gặp nhau mà Thuở còn du thủy phương xa Thỉnh sư Tam Hợp vốn là tiên tri Báo cho biết ly kỳ hội ngộ Còn năm năm hầm hố chông gai Thói đời đen bạc trần ai Mới hay tiền định chẳng sai chút nào Tin điều trước ứng vào vận mệnh Bể trầm luân chẳng chệch ý trời Khôn ngoan mưu sự tại người Làm sao thấu hiểu cảnh đời sầu tang Kiều bịn rịn hai hàng lệ nhỏ Nắm tay sư bày tỏ ân sâu Tiên tri ghi nhớ trong đầu Giác Duyên căn dặn đôi câu chân tình Thoắt đâu thấy dáng hình non thẳm Cố nhân đi muôn dặm trùng dương Sá chi bể khổ vô thường Ung dung tự tại bốn phương là nhà“ Tài Mệnh Tương Đố “Video 78“ Sau khi ân oán trả hết oán chia tay với sư Giác Duyên nàng Kiều hưởng những ngày tháng hạnh phúc với người anh hùng Từ Hải. Kiều vẫn ngày đêm mong ngóng tin tức cha mẹ và hai em ở quê nhà Bắc Kinh. Nàng tâm sự với Từ Công muốn được đón cả nhà đến đây đoàn tụ.Từ Hải một mặt sai thám tử đi dò la tin tức nhà Kiều, nếu thấy thì bí mật đón rước luôn. Mặt khác Từ Công xua quân đánh lên mạn Bắc, thanh thế rất mạnh cho Nam Đình. Một tay Từ Hải ngang nhiên rạch đôi sơn hà với nhà Minh. “Kể từ đó Kiều nga phỉ chí Gặp anh hùng tỉ thí tri âm Xông pha ái mộ thành tâm Trả ân báo oán tình thâm rạch ròi Bể sầu muộn đầy vơi hao cạn Từ đại vương bầu bạn sớm khuya Ra tay trượng nghĩa khắc bia Oán thù đổ hết bên rìa rừng hoang Ân đức ấy thề mang muôn kiếp Để ngàn thu nối tiếp sử xanh Thiếp như hoa đã lìa cành Thân con én bạc lượn vành trần ai Người quốc sĩ hai vai nặng gánh Còn cưu mang trọng trách sinh linh Giữa đường thấy chuyện bất bình Huống chi những việc nhà mình cả thôi Lòng canh cánh xa xôi thương nhớ Nàng ngậm ngùi nhớ thuở hàn vi Tóc tơ mai trúc đền nghì Cả nhà xum họp một khi vẹn tròn Đêm khắc khoải héo hon cành liễu Cuốc ve kêu ai điếu xót xa Khản mồm nghe tiếng gia gia Sân Lai gốc Tử cảnh già còn vui Thương hai em ngậm ngùi nhỏ lệ Thấm gối loan thỏ thẻ Kiều nhi Từ công an ủi một khi Non sông một mối việc gì chẳng xong Cho thấy mặt cam lòng hiếu tử Lập hội đồng xét xử tẩy oan Thừa cơ binh lực lấn tràn Chiếm luôn năm huyện giang san bạt ngàn Quân thần tốc sấm ran Từ Hải Triều đình riêng một giải sơn hà Hai hàng văn võ quốc ca Triết Giang Phúc Kiến gọi là hậu phương Vững thế trận tranh cường xưng bá Cõi biên thùy sóng cả hải tần Nghênh ngang lưỡi kiếm phong trần Sá gì giá áo tham phần túi cơm“ Cả một giải hải tần miền Giang Nam đều thuộc quân đội Từ Hải chiếm hết. Từ cắt cử bổ nhiệm quan lại đi cai quản các phủ huyện, hàng năm thu thuế cho triều đình. Giá áo túi cơm nghĩa là: Cái giá để treo áo, cái túi để đựng cơm, tức là không thể làm nên trò trống gì ra áo mặc cơm ăn, mà chỉ có thể làm cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm mà thôi. Thời Ngũ Đại, có một người tên là Mã Ân, Mã Ân nguyên trước chỉ là một vị quan võ nhỏ, bộ hạ của quan Vũ An Tiết Độ Sứ đời Đường là Lưu Kiến Phong. Rồi sau, Lưu Kiến Phong bị bộ hạ giết, Mã Ân được tôn lên làm nguyên soái. Rồi đến khi Chu Ôn soán được thiên hạ của nhà Đường, đổi quốc hiệu là Lương. Sử ký gọi là nhà Hậu Lương, và Mã Ân được phong làm Sở Vương, làm chủ cả một dải đất Đông Bắc tỉnh Hồ Nam và Quảng Tây, quyền uy gia thế lừng lẫy một thời. Nhưng Mã Ân thật sự lại chỉ là một kẻ tầm thường, bất tài nhu nhược, tham awnm háo sắc chuyên lo hưởng thụ, người đương thời rất khinh thường Mã Ân, và gọi Mã Ân là "Tửu nang phạn đại", ý nói rằng Mã Ân chỉ là cái túi để chứa rượu thịt và đựng cơm mà thôi. Về sau người Việt Nam biến thành câu ngạn ngữ phường giá áo túi cơm để chỉ hạng người bất tài vô đức, không giúp gì được cho quốc gia xã hội, trái lại chỉ chạy theo lợi danh hưởng thụ vật chất, lo toan cho cái nồi cơm nhà mình mà thôi. Từ Hải là đấng anh hùng chọc trời khuấy nước không thể sống như tên Mã Ân chỉ ru rú ở nhà bám váy nàng Kiều bằng lòng với chút thành quả đạt được. Từ còn muốn có cả thiên hạ trong tay. Khi đó Từ sẽ lên ngôi hoàng đế và nàng Kiều sẽ chính thức gọi là hoàng hậu. Tuy có nửa giang sơn trong tay Từ Hải vẫn chỉ là một đại vương như Sở Bá Vương Hạng Võ. Lưu Bang chỉ là một ngã lưu manh ít học nhưng thu phục được tam kiệt là Hàn Tín, Trương Lương và Tiêu Hà mà lập ra nhà Hán lên ngôi hoàng đế thật là rạng rỡ cho tổ tông đất Bái. 14.12.2019 Lu Hà