Bình Giảng Thơ Lu Hà Do Thu Hà Diễn Ngâm Phần 109

Thảo luận trong 'Lu Hà' bắt đầu bởi Lu Hà, Thg 12 6, 2019.

  1. Lu Hà

    Lu Hà Active Member

    Tham gia ngày:
    Thg 10 13, 2011
    Bài viết:
    5,006
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    36
    Giới tính:
    Nam
    Tài Mệnh Tương Đố

    “Video 57“


    Sinh đau lòng héo hon khi thấy căn nhà để cho Thúy Kiều ở đã trở thành tro bụi. Khi từ Vô Tích trở về Lâm Truy hàng tháng trời dòng để mong gặp lại Kiều thì chỉ là đống xương khô mà cha chàng đã thu nhặt những mảnh vụn còn xót lại và chôn cất tử tế. Sinh cũng nhờ thày đạo sĩ cầu đảo, dùng thần thông pháp thuật để dò la tông tích âm hồn nàng Kiều cũng biệt tăm. Thày còn quả quyết Thúy Kiều còn sống làm cho Sinh càng rầu rĩ bán tín bán nghi.


    “Lâm Truy thuở cố nhân ly biệt

    Nắm xương khô chẳng biết là ai?

    Cuốc kêu khắc lậu đêm dài

    Năm canh trằn trọc u hoài thở than


    Bình hương thừa tro tàn lửa nguội

    Sen xác xơ cúc mới nở hoa

    Gió đông lạnh lẽo gối nhòa

    Giọt sầu đầy bát đâu tòa thiên nhiên?


    Nhờ pháp thuật các miền thăm hỏi

    Khi trở về lại nói đâu đâu

    Thày qua Bột Hải Thần Châu

    Suối vàng nào thấy vó câu ngựa hồng?


    Thôi vận mệnh tang bồng hồ hải

    Biếng khuây dần rồi lại xót xa

    Thương nàng băng tuyết ngọc ngà

    Hồn trinh phải chịu dớp nhà khổ đau


    Chốn lầu xanh bạc màu son phấn

    Bán tiếng cười lận đận tấm thân

    Gặp ta thơ đối họa vần

    Uyên ương một cặp câu thần điểm trang


    Ngày âu yếm xốn xang đàn hạc

    Đêm cùng nhau chân gác tay ôm

    Đi đâu kìa ánh sao hôm

    Thuyền ai lẻ bóng cánh buồm sao mai?“


    Mùa thu qua mùa đông đến rồi lại le lói những tia nắng ấm, đàn én bay lượn ngoài trời Sinh lại nhớ tới quê nhà, còn biết đi đâu nữa ở lại Lâm Truy càng khổ não hơn, nên chàng quyết định trở về Vô Tích thì ở nhà như đã chờ sẵn, vợ chàng lại đon đả đón chào.


    “Nghe chim én nguôi ngoai thểu não

    Mùa xuân về nhắc bảo thầm ta

    Nước non một dải bao la

    Quê nhà huyện Tích bóng tà tịch dương


    Sinh lên ngựa tìm đường trở lại

    Lòng quặn đau quan ải mù sương

    Nỗi niềm chạnh nhớ quê hương

    Nghẹn ngào lữ khách tha phương xứ người


    Khi gió Sở chân trời góc biển

    Mưa Tần hoài quyến luyến lầu trang

    Tầm Dương thổn thức hạc vàng

    Kìa chàng Thôi Hiệu mơ màng cố hương


    Chiều xế bóng phố phường nhộn nhịp

    Cảnh buồn thiu chiêm chiếp tiếng gà

    Tiếu thư mở cửa bước ra

    Nói cười đon đả thiết tha dịu dàng“



    Tài Mệnh Tương Đố

    “Video 58“


    ”Nàng âu yếm nhìn chàng tha thiết

    Mắt long lanh da diết mặn nồng

    Hàn huyên tâm sự vợ chồng

    Hoa nô truyền gọi trong buồng ra ngay


    Rèm mây cuốn chẳng hay đèn lóa

    Rõ ràng đang an tọa Thúc Sinh

    Trước sau đã hiểu sự tình

    Bàng hoàng chàng cũng thất kinh rụng rời


    Giờ ra nỗi dở cười dở khóc

    Mắc vào tròng kế độc mưu gian

    Người đâu lọc lõi khôn ngoan

    Làm ra con ở chúa nhàn đôi nơi“


    Thúc Sinh trở về nhà Hoạn Thư mừng rỡ ra chào hỏi, rối rít kéo chàng vào nhà và gọi Hoa nô ra hầu rượu. Lúc này cả hai mới mới ngã ngửa người ra. Thúc Sinh thì biết Thúy Kiều còn sống lời thày đạo pháp quả không sai. Thúy Kiều nay mới hiểu rõ thì ra mẹ con bà chủ bắt cóc mình là vì Thúc Sinh. Đây là một hiện tượng tâm lý phức tạp, tôi không nghĩ Hoạn Thư ghen tuông mới bày ra trò này. Đây là một đòn cân não mà Hoạn Thư muốn giáng vào đối tượng chính là Thúc Sinh. Nàng cư xử với Thúc Sinh như một đứa trẻ con. Thực tế Hoạn Thư thuộc đẳng cấp xã hội quá cao, còn anh chàng Thúc Sinh chỉ là một thương gia. Tuy rằng tầng lớp thương gia có lắm tiền nhưng vẫn bị xã hội coi thường. Đẳng cấp quý tộc có công, hầu, bá, tử, nam sau đến lớp bình dân là trí, công, nông, thương. Ngay cả lớp bình dân Thúc Sinh vẫn bị xếp vào bậc cuối cùng. Có lẽ do mặc cảm về giai cấp của mình bị lép vế nên Thúc Sinh trở thành con người nhu nhược không có ý chí quyết đoán rất sợ Hoạn Thư?


    Không một người Việt Nam nào mà không biết tên Hoạn Thư và cái tính ghen của nàng. Nhưng có lẽ ít người tìm hiểu sâu xa về cái tính ghen đó. Ai cũng cho rằng Hoạn Thư là con người thâm độc, nham hiểm, tàn nhẫn khi hành hạ Thúy Kiều. Vì thế, tên Hoạn Thư đồng nghĩa với sự ghen tuông độc ác của một người đàn bà. Hễ có cô gái nào chanh chua lắm mồm ở ngoài chợ hàng tôm hàng cá thì lại dè bỉu con bé ấy nổi máu Hoạn Thư.



    Ở miền Nam Việt Nam thời miền nam cộng hòa, báo chí đã tường thuật nhiều vụ đánh ghen rất khủng khiếp. Có người thì đốt cho chồng cháy như cây đuốc sống và có kẻ thì tạt át xít vào mặt tình địch, hủy hoại nhan sắc xinh đẹp của một cô vũ nữ… Như vậy, so với cái ghen của Hoạn Thư còn độc ác gấp ngàn lần. Cái ghen của Hoạn Thư lại rất sâu sắc và rất tình người và cho đến ngày nay thế gian vẫn chỉ truyền tụng cái ghen của Hoạn Thư, ghen mà cũng không hẳn ra ghen. Cái này phải cần đến các nhà tâm lý học các nhà thơ phân tách lý giải ra.


    Tôi đã tìm hiểu kỹ hơn về cách đánh ghen của Hoạn tiểu thư trong Đoạn Trường Tân Thanh, và tôi có thái độ đồng cảm với nàng , chứ không khắc nghiệt như nhiều người hiện nay. Điều mà những người đọc Kiều ít quan tâm tới là tâm trạng giận chồng của Hoạn Thư. Theo tôi nàng không hề thù ghét Kiều. Chính nàng Ki ều là người hiểu chuyện đã khuyên nhủ Thúc Sinh:


    “Buổi thanh vắng thuyền quyên thỏ thẻ

    Đã xa nhà ngày lẻ tháng dư

    Riêng tư độ lượng nhân từ

    Chàng nên xem xét thực hư thế nào?


    Nhạt tao khang ngọt ngào cát lũy

    Vẫn im hơi kẻo lụy vào thân

    Tránh sao điều tiếng xa gần

    Xin chàng lo liệu tính dần bài ra


    Hãy trở lại quê nhà thăm viếng

    Đẹp ý người đánh tiếng xem sao

    Lữa lần dù có bề nào

    Trở tay không kịp biển gào sóng xa“


    Trong khi đó thái độ Hoạn Thư cũng rất rõ ràng khi nghe tin thiên hạ đồn đại về chồng mình:


    “Phong phanh chuyện chàng ngoài cửa các

    Chốn đào hoa xào xạc bướm vàng

    Thị phi chợ búa sỗ sàng

    Đong đưa miệng lưỡi phũ phàng thế gian


    Khéo ăn ở chứa chan tình nghĩa

    Đã bấy lâu tròn trịa dưới trên

    Gia phong lề thói giữ nền

    Công dung ngôn hạnh tổ tiên phụng thờ


    Đường hậu duệ ong tơ kén mật

    Vẫn muộn màng trầy trật bấy nay

    Đi chùa lễ Phật cầu may

    Huyền sương chày ngọc đắng cay lam kiều


    Cứ thành thật biết điều phải quấy

    Câù xin ta nhờ cậy ơn trên

    Dại gì mang tiếng nhỏ nhen

    Đỏ lòng xanh vỏ đậu nghiền ra tương“


    Sở dĩ Hoạn Thư không muốn mang tiếng ghen. Vì lễ giáo của đạo Nho Khổng không phản đối việc người đàn ông có thể năm thê, bảy thiếp. Miễn phải thông báo cho bà chính thất biết. Bà chính thất là vợ cái con cột nắm quyền nội tướng trong gia đình. Ngoài ra, Hoạn Thư không dám ghen vì nàng còn có một nhược điểm quan trọng là chưa có con để nối dõi tông đường.


    Phải chăng vì chờ mãi không thấy chồng đề cập tới chuyện có vợ nhỏ ở Lâm Truy, Hoạn Thư đã khéo léo mở hé một lối đi cho chồng gỡ thế bí cho chồng. Nhưng Thúc Sinh lại không hiểu ý nàng chỉ muốn tốt cho mình lại cho vợ nói những chuyện đâu đâu.


    “Tiểu thư lại những lời đâu đó

    Vàng mười ta cầm cố bấy lâu

    Dù cho bãi bể nương dâu

    Đá vàng cho tới trắng râu bạc đầu


    Đêm mộng tưởng đĩa dầu hao cạn

    Mơ chàng về tát cạn biển đông

    Khen thay một giải tâm đồng

    Xích thằng duyên nợ vợ chồng trăm năm


    Sinh thấy vợ xa xăm ánh mắt

    Miệng cười xinh bát ngát hương hoa

    Thuận đà vun xới thái hòa

    Loan bồng phượng bế nhạt nhòa trăng soi“


    Đây là một cơ hội, để Thúc Sinh cho Hoạn Thư biết mới có vợ nhỏ, chắc chắn Hoạn phải đành lòng chấp thuận. Nhưng tiếc thay Thúc Sinh lại chậm hiểu, một sự nhầm lẫn tai hại :


    “Xem ý tứ muôn phần êm thấm

    Ai bắt ta thêm giấm chua nhà

    Mấy lần Sinh định nói ra

    Tóc tơ bất động hay là bỏ qua


    Nào ai khảo mà mua rắc rối

    Rút dây rừng sợ tội cây xanh

    Môi kề má ấp thâu canh

    Trai du bướm trắng gái hành chày sương


    Thế rồi chàng ở nhà dòng dã mấy tháng trời mà không đả động gì về Thúy Kiều với Hoạn Thư. Khi chàng nhấp nhỏm muốn ra đi, nhưng lại nhút nhát không dám ngỏ lời. Hoạn Thư biết ý, khôn khéo lên tiếng trước:


    “Lời ngọt sớt mặn mòi cá nước

    Vợ chồng ngâu mực thước mấy ai

    Đèn khuya tỏ rạng nét ngài

    Thú quê vườn tược hoa cài bướm say


    Lá ngô rụng vàng bay phấp phới

    Giếng vàng còn khấp khởi đầy vui

    Giang hồ nuối tiếc ngậm ngùi

    Việc riêng chôn dấu sụt sùi nguồn cơn


    Tiểu thư cũng mừng rơn khôn xiết

    Ngọn lửa lòng da diết hơn xưa

    Liệu chừng miệng lưỡi đong đưa

    Lâm Truy đáo hạn sớm trưa đợi chàng“


    Sinh không biết mình đang bị vợ gài bẫy, chàng còn trí trá chuyện làm ăn buôn bán đang cần chàng quay trở lại.


    “Sinh nghe vậy vội vàng thổ lộ

    Cách năm trời hàng họ núi tiền

    Sẩy tay là mất trắng liền

    Cạnh tranh đối thủ đảo điên thói đời


    Khách buôn cũng dám chơi liều mạng

    Sổ sách nhiều cáng đáng làm sao

    Cha già khắc khổ biết bao

    Bâng khuâng tư lự nghẹn ngào lệ rơi!


    Nàng thổn thức đôi lời chăng chớ

    Dòng trâm anh chàng nhớ không quên

    Nho gia lễ giáo làm nền

    Cháu con hiếu thảo tổ tiên phụng thờ“


    Bất ngờ được vợ cho phép, Thúc mừng quá, bèn xin được cấp tốc trở lại Lâm Truy :


    Sinh lên ngựa vẩn vơ chi nữa

    Chẳng chần chừ lần lữa thời gian

    Vó câu rong ruổi non ngàn

    Long lanh đáy nước giang san chập chùng



    Thế là bao nhiêu lời dặn dò, cảnh báo của Thúy Kiều thành vô ích hết. Cái mục đích chính về để thông báo xin phép Hoạn Thư không được thực hiện. Và bây giờ để sảy ra cảnh ngộ thật là thê lương cho nàng Kiều:


    “Càng đau đớn rối bời câm lặng

    Rồi bỗng nhiên đằng hắng tiểu thư

    Cớ sao chàng lại ngồi thừ

    Chặng dài mệt mỏi riêng tư nhớ nhà ?


    Lâm Truy ấy cách xa ngàn dặm

    Việc thương gia chẳng dám hỏi nhiều

    Cạnh tranh đối thủ cao chiêu

    Lẻ loi chiếc bóng cô liêu muộn phiền


    Vội bày tiệc đoàn viên hội ngộ

    Thiếp với chàng vui thú đêm nay

    Chén thù chén tạc cho say

    Hoa nô rót rượu tận tay trì hồ


    Cả hai nơi chồng Ngô vợ Sở

    Phận con hầu đứa ở không tên

    Gía băng chẳng dám kêu rên

    Nhặt khoan dìu dặt đôi bên đẹp lòng


    Qùy tận mặt ngăn dòng lệ chảy

    Vờ không quen lửa cháy tim gan

    Hoạn Thư giả bộ nồng nàn

    Yếm hồng lơi lả chứa chan ái tình


    Khi vẫy bướm khi rình ong bắt

    Lúc uốn lưng khép chặt cánh hoa

    Gương trong lấm tấm sương nhòa

    Lom khom bê chậu lòa xòa tóc mây


    Sinh tận tụy canh chầy chiều vợ

    Lảo đảo say tìm cớ tháo lui

    Hoa nô chăm chỉ lau chùi

    Hoạn Thư quát mắng chẳng vui tại mày“


    6.12.2019 Lu Hà
     

Chia sẻ trang này

Share