Màu tim tím nghiêng nghiêng nét mực Giấy vàng hoe thốn thức từng dòng Bàn tay run rẩy não lòng Phong bì dấu đậm quê hương nghẹn ngào Thư em đến rì rào mưa gió Một trời xuân hé mở bừng lên Xua tan khắc khoải lo phiền Quê nhà vợ trẻ triền miên đợi chờ Em vẫn khoẻ thằng cu chóng lớn Anh yên lòng nơi chốn xa xăm Giàn bầu sai quả mỗi năm Lợn gà cũng béo rau răm luống dền Con hay hỏi từng đêm biếng ngủ Nó nhớ ba nũng nịu mè nheo Làm em thấy muốn khóc theo Gửi em áo cũ cảnh nghèo cũng qua Nóc nhà đã gió mưa hư nát Vách lá tơi lạnh buốt thấu xương Củi than em nhóm bên giường Muà đông giá lạnh xem thường thôi anh Còn anh cũng chòi canh đứng gác Rừng cao su gió bấc từng cơn Anh buồn lo tới mẹ con Mồ hôi đổi lấy từng lon gạo vàng Anh hãy gắng vững vàng chiến đấu Vượt hiểm nguy bạn hữu vây quanh Trọn đời cống hiến tuổi xanh Chờ em lên đó thâu canh mặn nồng Anh có gục trên dòng chữ nhỏ Đọc những lời chan chưá thiết tha Tưởng chừng thấy bóng em sau Thập thò cánh liếp qua cầu lá bay Gian nhà trống vai gày gồng gánh Một mụn con gia cảnh bần hàn Hai muà mưa nắng phai tàn Phấn hoa rơi rụng trăng ngàn héo hon Đọc thư vợ nguồn cơn sầu khổ Giấc mơ là chăn chiếu áo manh Heo may khỏi lọt kẽ mành Bát canh rau muống đồng hành thủy chung Thư vợ gửi giưã rừng heo hút Người chiến binh thống thiết xót xa Thương em dầu dãi mái đầu Hoàng hôn sương xuống gốc dưà tuôn rơi! cảm tác từ thơ Giang Nam: Lá Thư Thành Phố 22.10.2012 Lu Hà Nguyên tác: Lá Thư Thành Phố Ôi dòng chữ tím nghiêng nghiêng nét Mảnh giấy vàng hoe chẳng kẻ dòng Anh nghe hơi ấm bàn tay nhỏ Trên phong bì đậm dấu quê hương Thư em đến giữa mùa mưa gió Hé một trời xuân nắng hừng lên Mưa vẫn rơi nhiều trên đất đỏ Quê nhà em ở, nhớ mông mênh Con vẫn ăn chơi, em vẫn khỏe Anh yên lòng nhé chốn xa xăm Dãy bầu sai trái bên đầu ngõ Vẫn đợi anh về hái nấu canh Con nhớ anh thường đêm biếng ngủ Nó khóc làm em cũng khóc theo Anh gởi về em manh áo cũ Đắp cho con đỡ nhớ anh nhiều ! Nhà ta mấy bận mưa hư nát Mái lá tơi bời lạnh gối chăn Em không buồn lắm vì em biết Anh khổ nơi xa gấp mấy lần Cao su.. rừng núi sương rưng lệ Trời! Những đêm dài lạnh cắn răng Em thương anh khổ vì con, vợ Đem giọt mồ hôi đổi miếng ăn Em biết anh không ngừng chiến đấu Muôn ngàn anh chị ở bên anh Bao giờ em được lên trên ấy Vá áo cho anh rách lại lành Anh gục đầu trên dòng chữ nhỏ Mà lòng thổn thức suốt canh thâu Tưởng thấy bóng em sau cánh liếp Đêm đêm nghe gió rít qua đầu Nửa căn nhà trống, vài phiên chợ Đôi cánh tay gầy, một mụn con Mưa nắng đã phai màu áo cưới Giấc mơ còn lại: một lưng cơm Vì ai em khổ, con ta khổ Đây đó tuy gần vẫn quá xa Mủ cao su chảy đông thành máu Tức nước ngày mai phải vỡ bờ Em thấy không em trời hửng sáng Từng đêm rồi cũng sẽ qua nhanh Một vùng thành phố thân yêu ấy Đang ở nơi này, ở với anh. Xuân Lộc (Long Khánh) 1958 Giang Nam Nhận xét: Cũng bởi tại tôi đã cảm tác bài thơ Nhớ Con Sông Quê Hương cuả Tế Hanh. Tôi sực nhớ ra còn ông Giang Nam nưã mà ngày xưa dưới mái trường xã hội chủ nghiã ở miền Bắc tôi cũng học thuộc lòng đại loại những câu như: "Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: "Ai bảo chăn trâu là khổ ?" Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao..." Với tôi thuở đó còn là một cậu bé con học trường làng chỉ có bộ cánh nâu thắt dải dút cũng gọi là sang lắm rồi và thơ Giang Nam, Tế Hanh hẳn là cao siêu lắm. Bây giờ may có mạng google mới biết Giang Nam làm thơ quá ít. Tôi vớ được ngay bài "Lá Thư Thành Phố" và hì hục cảm tác cho vui.