NHỚ, CHƯA PHAI. Đêm nơi đây, ngày đông về buồn quá. Lòng thèm nghe tiếng gió vuốt là dừa. Quê tôi đó dòng sông Tiền ẻo lả. Đưa phù sa nhịp chảy, tựa thoi đưa. Đò qua sông in hình thời thơ ấu. Những chuổi ngày, khi ấy rất thanh bình. Không lo lắng mọi điều trong cuộc sống. Xóm triền miên, vui vẻ thật an ninh. Ở nơi đây không còn gì, ngày cũ. Vào mùa thu đầy sắc trắng bám cành. Làm bông tuyết, mặt trời soi lóng lánh. Nguyệt hằng lên giăng ngập khuất sương mù. Ở nơi đây, buổi chiều chim về tổ. Sớm hơn nhiều, không lảng vảng hót kêu. Đồng quạnh hiu, đê quên đợi cánh diều. Biển mòn mỏi bớt thì thầm than thở. Đêm nơi đây, lắm canh dài trăn trở. Hồn lưu vong, nhưng mãi nhớ quê nhà. Từ số phận, tổ quốc chìm chinh chiến. Lý tưởng không hoà, xua đẩy đi xa. Hoàng hôn về, tiếc nuối buổi bình minh. Như lòng người hẹn ước trở quê mình. Thấy muôn nơi an lành, sống cường thịnh. Bỏ qua rồi, chẳng nhớ đến nhục vinh. VY NHÃ TRÚC
Ta đợi Em, Nơi Mùa đông. TA ĐỢI EM, NƠI MÙA ĐÔNG. Ta đợi Em, ở cửa ngõ thiên đường trong mộng mị! Ngàn năm, chiêm bao mỗi độ đêm về. Mình gặp lại bâng khuâng, tìm nỗi nhớ. Vụn vỡ nguyền nên chẳng, vẹn phu thê. Ta đợi Em, ở mùa xuân bất tử thật nồng nàn. Ngõ đường hoa phủ trải êm nhẹ bước! Hài lòng đâu, dìu đến chọn cho đời! Một trăm năm, đứng bên ngoài mong đợi. Cõi trần phù du một đêm mộng, tan. Một bước chân trở về con phố cũ. Nào thân thương, kỷ niệm cuối còn không? Ta hết mơ, khung trời ươm huyền thoại. Ngồi bến xưa, chờ phù sa đổi hồng. Ta đợi Em, lung linh vờn chiếc bóng. Trên ngõ thu về nhặt lá đợi trông. Dáng cố nhân, hoa vườn khô sắc nụ, Quên bỏ cuộc đời, vùi kiếp từng đông. VY NHÃ TRÚC